Chương 4 :thật hay ảo ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Cành Dương  dần tỉnh dậy, đầu óc còn mờ mịt như thể vừa trải qua một cơn mơ dài và kỳ lạ. Cậu nhắm mắt, cố gắng tìm lại cảm giác thân quen của thế giới thực, nhưng tất cả những gì cậu cảm nhận được chỉ là cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ thể. Đầu cậu nặng trĩu, suy nghĩ lẫn lộn không thể gỡ rối. Cậu cố nhấc tay lên để chạm vào trán, nhưng đôi tay lại cảm thấy nhỏ bé và yếu ớt đến kỳ lạ.

Cậu mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một căn phòng rộng lớn, được trang trí bằng những vật dụng quý giá, mang hương thơm nhẹ nhàng của thảo mộc. Mọi thứ toát lên vẻ đẹp cổ kính, nhưng lại hoàn toàn xa lạ với cậu. Cậu quay đầu nhìn quanh, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, chăn gối mềm mại bao bọc lấy cơ thể. Tuy nhiên, có một điều gì đó không đúng. Cậu cảm thấy mình không thuộc về nơi này, như thể mọi thứ đang đùa giỡn với nhận thức của cậu.

"Mình đang ở đâu?" Cậu thầm hỏi, sự hoang mang bắt đầu trào dâng. "Đây là một giấc mơ, hay... trò chơi thực tế ảo mà Minh Quang từng nói?"

Ký ức của cậu chợt hiện về, nhớ lại những lời nói đầy hào hứng của Dương Minh Quang về một trò chơi thực tế ảo siêu thực. "Trò chơi này chân thật đến nỗi cậu sẽ không thể phân biệt được giữa thực và ảo" Minh Quang đã từng nói như vậy, ánh mắt lấp lánh khi kể về công nghệ đỉnh cao mà trò chơi này mang lại. "Cảm giác, xúc giác... tất cả đều sống động đến mức không khác gì đời thực."

Ý nghĩ đó làm Vương Cảnh Dương  lạnh sống lưng. Cậu bỗng cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như quá chân thật. Cơn đau nhức từ đầu, cảm giác lạnh từ không khí, hương thơm của gỗ quý và thảo mộc... Tất cả đều quá thực, quá sinh động, như thể cậu đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác.

Cậu ngồi dậy, chậm rãi nhìn xuống cơ thể mình. Một đứa trẻ với thân hình nhỏ nhắn và đôi tay bé xíu. Vương Cảnh Dương giật mình, trái tim đập loạn nhịp. "Chuyện gì đang xảy ra? Sao cơ thể mình lại... nhỏ bé thế này?" Cậu nhớ lại cơ thể của mình trước đó, cao lớn và trưởng thành, nhưng giờ đây chỉ còn là một đứa trẻ khoảng mười tuổi. Sự hoang mang ngày càng lớn, cậu không biết phải tin vào điều gì.

"Nếu đây là trò chơi... thì mình có thể đăng xuất thoát ra không?" Cậu tự hỏi, cố gắng tìm kiếm một bảng điều khiển hoặc bất cứ dấu hiệu nào cho thấy đây chỉ là một trò chơi. Nhưng không có gì cả. Không có nút đăng xuất, không có giao diện, không có thông báo nào hiện lên. Mọi thứ yên lặng một cách đáng sợ.

Cậu bước xuống giường, đôi chân nhỏ bé lảo đảo trên sàn gỗ lạnh lẽo. Vương Cảnh Dương  nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều tinh tế và xa lạ. Cậu tiến lại gần cửa sổ, đẩy nhẹ cánh cửa ra và nhìn ra bên ngoài. Một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt, núi non hùng vĩ bao phủ trong mây mù, một khung cảnh như chỉ có trong những bức tranh cổ.

"Đây là thật sao? Hay chỉ là một giấc mơ được tạo ra bởi công nghệ?" Cậu không thể tìm được câu trả lời. Cảm giác thực và ảo đan xen, khiến cậu không thể phân biệt nổi đâu là thực tế. Nếu đây là một trò chơi, thì nó quá hoàn hảo, quá sống động, đến mức cậu không thể tìm ra một kẽ hở nào để thoát ra.

"Minh Quang đã nói rằng trò chơi này có thể khiến người ta mất phương hướng, không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo. Nhưng... nếu mình thực sự đang trong trò chơi, thì làm sao mình thoát ra được?" Cậu thầm nghĩ, ánh mắt hoang mang nhìn về phía chân trời xa xăm.

Vương Cảnh Dương chợt cảm thấy cô đơn lạ thường. Nếu đây là một thế giới khác, thì mọi người đang ở đâu? Họ có bị tách ra giống như cậu không? Và nếu đây chỉ là một trò chơi, thì khi nào cậu mới có thể thoát ra, trở về với thế giới thật?

Nhưng dù là thật hay ảo, cơn đau trên cơ thể vẫn không ngừng nhắc nhở cậu rằng tất cả những gì cậu đang trải qua là hiện thực, ít nhất là với cậu vào lúc này. Cảm giác bất lực và hoang mang chiếm lấy cậu, như thể cậu bị mắc kẹt giữa hai thế giới, không biết phải bước tiếp về phía nào.

Cậu ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn xa xăm ra ngoài kia. Bầu trời rộng lớn và mênh mông, nhưng lại chẳng mang đến sự an ủi nào. "Liệu đây có phải là nơi mình sẽ sống mãi mãi? Hay chỉ là một cơn ác mộng mà mình sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào?" Cậu không biết. Và có lẽ, cậu sẽ không bao giờ biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro