Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lửa, nơi nơi đều là lửa. Nàng nhìn xung quanh chỉ có lửa, bịt kín miệng, mũi. Sẽ chết ở trong này sao? Nhưng mà, trong lòng không có một tia sợ hãi. Ngược lại, trong lòng bình tĩnh đến lạ kỳ. Vì nàng hiểu, dù mình có chết, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào thương hại. Bởi vì, không có người thân, không có bạn bè. Bạn bè, trước đó không lâu nàng đã hiểu rõ rồi. Hoá ra bạn bè chỉ lợi dụng bán đứng lẫn nhau. Vốn tưởng rằng chính mình sẽ được người khác yêu quý, về sau mới hiểu được bản thân vô cùng ngu dốt. Vì sao lại xảy ra hoả hoạn? Trên cửa lửa nóng đã đốt sáng cả một vùng, muốn mở cửa chạy đi cũng không được rồi. Lửa nóng từ từ cắn nuốt mọi thứ xung quanh, dần dần nuốt luôn cả nàng. Rất đau. Sau cùng, trong lòng nàng nở nụ cười mãn nguyện. Hoá ra, thân thể này vẫn biết đau. Thiên Vận quốc, năm thứ 136. Xuân về hoa nở, vạn vật tuôn trào sức sống. Tại một gian nhà bình thường nằm ở sân sau vốn luôn vắng vẻ, giờ phút này có vẻ náo nhiệt. Một nam tử tuổi còn trẻ, khuôn mặt tuấn dật thong thả bước qua bước lại trên hành lang, thỉnh thoảng lo lắng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt. Tiếng kêu thống khổ từ trong cánh cửa truyền ra, còn có cả tiếng nói của bà mụ. Nương tử của hắn sinh rồi ! "Sinh, sinh rồi !" Trong phòng thanh âm vui sướng của bà mụ truyền ra ngoài. Một năm này, đứa con gái được sinh ra tại Sở gia , lấy tên là Sở Thanh Linh. Sở gia là một y quán không có danh tiếng ở kinh thành, không phải vì Sở gia y thuật không tinh, mà vì Sở Thiên Lăng - trụ cột trong nhà luôn làm việc một cách kín đáo. "Ngọc Nhi ~~" Sở Thiên Lăng vội vàng vọt vào trong, nhìn thê tử suy yếu nằm ở trên giường nhưng khuôn mặt mỉm cười ngập tràn hạnh phúc "Thiên Lăng ~~ ta rất khoẻ." Bị gọi khiến Ngọc Nhi suy yếu chỉ kịp cười đáp lại , "Hài tử, con của chúng ta đâu?" "Ở trong này." Bà mụ cao hứng ôm đứa nhỏ đang khóc oa oa lại cho hai vị nhìn, "Chúc mừng , là một thiên kim tiểu thư." Khi nói ra lời này, trong lòng đã có chút không yên, dù sao đã có rất nhiều gia đình thích sinh được một vị thiếu gia hơn . "Ha ha ~ thật tốt quá, ta đã được làm cha, thật xinh đẹp, Ngọc Nhi, hài tử cũng xinh đẹp như nàng." Sở Thiên Lăng cười, suy nghĩ một chút, muốn ôm đứa nhỏ qua nhưng lại do dự, nhìn nàng suy yếu như vậy, hắn sợ sẽ làm nàng bị thương. "Ha ha ~~" Đoan Ngọc cười, biết rõ lời hắn nói không phải thật sự, hài tử mới vừa sinh ra mặt đầy nếp nhăn làm sao có thể xinh đẹp được chứ. Nhưng khi nghe hắn nói như vậy, thật sự nàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc cực kỳ vui vẻ. Sở gia không lớn, chỉ có thể nói là một gia đình giàu có. Cho nên trong nhà chỉ có một nha hoàn, một đầy tớ và một đầu bếp. Mà khi Sở Thanh Linh được sinh ra mọi người trong nhà đều cảm thấy sung sướng. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, Sở Thanh Linh cực kỳ an tĩnh, an tĩnh như vậy không giống như những tiểu hài tử khác. Không khóc cũng không nháo, nhiều khi chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khiến Sở Thiên Lăng cực kì sốt ruột, cẩn thận kiểm tra nhưng không có vấn đề gì. Thời điểm Sở Thanh Linh tròn hai tuổi, đứa bé này cũng không hề mở miệng nói chuyện, Sở Thiên Lăng cảm thấy khó hiểu, nhìn Đoan Ngọc đang ôm đứa nhỏ trong lòng. "Thiên Lăng, Linh Nhi có bệnh gì khiến chàng không tiện nói ra sao?" Đoan Ngọc lo lắng nhìn đứa nhỏ đang núp trong ngực mình. "Chắc chắn không. Có lẽ do đứa nhỏ phát triển chậm. Hiện tại Linh Nhi mới hai tuổi, không cần nóng nảy." Sở Thiên Lăng an ủi thê tử. Sở Thanh Linh nghe những lời này, chậm rãi nhắm nghiền mắt. Không muốn nói chuyện, cái thế giới này, mọi thứ đều xa lạ. Điều chán ghét nhất là nàng cư nhiên biến thành một tiểu hài tử. Không thể tự do hành động, cái gì cũng phải dựa vào người khác. Thôi, như vậy cũng không sao, cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Mỗi ngày chỉ cần ăn và ngủ, ngủ và ăn là được. Người nhà sao? Chính mình cũng không cần, không cần cái gọi là tình thân. Một thân một mình là tốt rồi. "Linh Nhi, con xem, đẹp không?" Đoan Ngọc ôm Sở Thanh Linh cười đứng ở trong sân, nhìn khu vườn đầy hoa tươi. Sở Thanh Linh nhìn những thứ này, xinh đẹp sao? Không, những thứ này chẳng có quan hệ gì với nàng. "Ngọc Nhi, đang làm cái gì vậy?" Sở Thiên Lăng chợt xuất hiện, cười một cách dịu dàng. "Ta cùng Linh Nhi đi xem hoa." Đoan Ngọc mỉm cười. Sở Thiên Lăng lại cảm thấy đáy mắt của nàng hiện lên vẻ nhợt nhạt trong lòng càng thêm lo lắng, quay đầu nhìn nhìn Linh Nhi đang nhắm mắt nằm trong ngực nàng. Đứa nhỏ này quá yên tĩnh, rốt cuộc nó giống ai? Mặc kệ, nhất định hắn và Đoan Ngọc sẽ chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, Sở Thanh Linh vẫn như cũ không mở miệng nói chuyện làm cho người ta cảm thấy bất an. Cứ như vậy cũng tốt, ngày qua ngày mọi thứ diễn ra một cách yên tĩnh. Sở Thanh Linh nhàn nhạt nhìn mọi thứ ở trước mắt. Chập tối, Sở Thanh Linh nhìn thấy một vệt sáng đang lay động, bên cạnh là một đám nha hoàn đang thu dọn đồ đạc. Không cần ôn nhu với ta như vậy, bởi vì ta chịu không nỗi, cũng không có biện pháp đáp trả lại các ngươi. Không cần quá tốt với ta như vậy, ta sợ. Sở Thanh Linh nhìn ánh sáng diêm dúa đang lay động trước mắt mình, vội vàng kể ra hết tâm tình . "A ~~" nha hoàn ngáp một cái, bao bọc Sở Thanh Linh thật kĩ, chính mình ghé lên bàn nằm sấp một hồi. Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, mệt đến không mở mắt được nữa rồi. Mệt đến nỗi quên đặt nến lên giá cắm, càng không để ý đến ngọn nến cháy chỉ còn một đoạn nhỏ. Lửa, lại là lửa. Sở Thanh Linh yên lặng nhìn chung quanh, không khóc cũng không kêu. Số mệnh sao? Muốn tái diễn lại cảnh này một lần nữa sao? Cứ như vậy đi. Sở Thanh Linh từ từ nhắm nghiền mắt. Đột nhiên lại lao vào một vòng tay ấm áp. "Linh Nhi, tiểu Linh Nhi của nương ~~" có cái gì ẩm ướt nhỏ xuống mặt Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh mở mắt ra liền thấy Đoan Ngọc rưng rưng nước mắt. Sau đó lại cảm thấy mình bị ôm thật chặt "Linh Nhi, con không thể xảy ra chuyện gì được, nương......." "Đứa ngốc, chỉ là một đám cháy nhỏ thôi." Sở Thiên Lăng cũng thở phì phò, ôm sát bờ vai của nàng. Cứ thế thời gian trôi qua rất nhanh. "Thiên Lăng ~~" Đoan Ngọc khóc ồ lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Thanh Linh, vươn tay ra thật cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Thanh Linh , "Linh Nhi, thật tốt quá, Linh Nhi của nương không có việc gì....nếu nó xảy ra chuyện gì, ta thật không muốn sống nữa" Sở Thanh Linh bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này thật ấm áp. Loại cảm giác này thật kỳ diệu. Giống như bản thân là một viên ngọc quý đang được nâng niu. "Đứa ngốc, không được nói lung tung. Không có việc gì hết." Sở Thiên Lăng đau đớn, nhẹ nhàng ôm Đoan Ngọc vào trong lòng, "Các ngươi đều rất quan trọng đối với ta, ai cũng không thể thiếu. Về sau không cho phép nói những lời này nữa có biết không?." Đoan Ngọc gắt gao ôm chặt Sở Thanh Linh, nước mắt không ngừng chảy. Sở Thiên Lăng nhẹ giọng an ủi Đoan Ngọc. Lửa đã được dập tắt rất nhanh, chỉ là y phục bị cháy một mảng nhỏ. Sở Thanh Linh chăm chú nhìn vào đôi mắt lo lắng của Đoan Ngọc, người này, rất quan tâm đến mình. Trong lòng Sở Thanh Linh bỗng nhiên nở một nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Hoá ra, cảm giác được cưng chiều lại vui sướng như vậy. "Nương ~~~" Chợt, thanh âm bập bẹ của đứa nhỏ trong lòng Đoan Ngọc từ từ truyền đến. Thân thể Đoan Ngọc cứng đờ, không thể tin, từ từ cúi đầu nhìn Sở Thanh Linh. Đứa nhỏ trong lòng chợt nhếch môi nở nụ cười.Thanh âm rõ ràng hơn truyền vào lỗ tai của hai người . "Nương ~~~ Phụ thân ~~~" Sở Thanh Linh nở nụ cười, cười khanh khách, trong mắt rõ ràng nhìn thấy sự vui mừng của hai người đối diện. Hạnh phúc, hoá ra bản thân cũng có khả năng tạo nên nó. Năm này, Sở Thanh Linh đã ba tuổi rồi. Bộ dáng trắng nõn nà chọc người khác phải yêu thương mình. Nếu không phải Đoan Ngọc kháng nghị, Sở Thiên Lăng lúc nào cũng muốn mang bảo bối đi xem bệnh. Hôm nay kinh thành có hội chùa, mỗi năm chỉ tổ chức một lần, Sở Thiên Lăng đặt Sở Thanh Linh trên bả vai của mình. Không ai nhìn thấy đáy mắt Sở Thanh Linh đang loé lên vẻ xấu hổ. Dù nói thế nào, tuổi của mình cũng đã lớn, hiện tại lại ngồi ở tư thế này. Đang muốn vùng vẫy đòi xuống, Sở Thiên Lăng và Đoan Ngọc lại cười rộ lên: "Linh Nhi ngoan, người ở đây nhiều, lỡ bị lạc thì làm sao bây giờ?" Một câu nói khiến Sở Thanh Linh từ bỏ ý định, chỉ căm giận túm lấy tóc của phụ thân. Ai ngờ hai người lại nở nụ cười yêu thương nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro