Tự tâm SE (ngoài lề ko phải truyện chính nhé )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ phút này, Trung Quân cảm thấy hối hận, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, hắn đã làm gì vậy, gián tiếp giết chết người mà hắn yêu thương nhất. Bạch Liên y đã đỡ nhát trâm chí mạng kia cho hắn.

 Hai tay run rẩy ôm y vào trong ngực , đau lòng đến tột đỉnh, vì sao tới bây giờ mới cho hắn nhận ra được tất cả ? Vì cái gì mà cứ nhất định đến lúc mất đi mới biết thế nào là quý trọng ?

" Hoàng thượng ... Hoàng thượng  ..." Run rẩy giơ tay lên , nắm lấy cánh tay đế vương  , lúc này hơi thở Bạch Liên đã rất loạn, môi hé ra như muốn nói điều gì đó.

" Bạch Liên  , ta ở đây, ở ngay bên cạnh ngươi đây..."Dùng sức nắm lấy bàn tay thon dài, đôi mắt ngập tràn vẻ đau đớn hối hận. " Bạch Liên , ngươi đừng nói chuyện , ta sẽ nghĩ  cách cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ không có việc gì ... Tin tưởng ta, ta nhất định có cách cứu ngươi!" Trung Quân cuống quýt lấy tay che lại vết thương đang rỉ máu kia, mong muốn máu ngừng chảy nhưng không có tác dụng.

"Hoàng thượng , dừng lại... Hãy nghe ta nói, thời gian của ta không còn nhiều." Giọng nói mỏng manh đến nỗi không nghe rõ âm thanh, Trung Quân  ghé sát tai vào môi y, mới miễn cưỡng nghe thấy y nói cái gì.

"Ta, không hối hận ... Cho dù ngươi có tin ta hay không đi chăng nữa ... ở bên ngươi ... những ngày tháng này , ta thật sự... rất vui vẻ, hạnh phúc... Ô ——" Thân thể Bạch Liên giật giật, vết thương lại chảy thêm nhiều máu tươi, y cảm thấy thân thể ngày càng lạnh, trước mắt cũng đã là một mảnh mơ hồ." Hoàng thượng ... Ôm chặt ta, ta lạnh quá..."

Gắt gao ôm Bạch Liên vào trong ngực, không ngừng chà xát thân thể y, phí công khiến thân thể y trở nên ấm áp." Bạch Liên , Liên  ... Ngươi sẽ khá hơn, không được bỏ rơi ta, không được bỏ rơi ta! Đừng rời bỏ ta... Ta sai, ta thật sự sai rồi. Bạch Liên ..." Trung Quân ôm Bạch Liên , mặc cho máu tươi từ vết thương trên lưng y thấm đẫm y phục.

"Hoàng thượng , hãy nghe ta nói hết.. Ta sợ mình không có cơ hội nữa. Ta hy vọng... hết thảy đều là mộng, tỉnh mộng... tất cả, lại như lúc ban đầu... Chúng ta cùng nhau sống một cuộc sống tự do , tự tại , vô ưu , vô lo ... "

" Hoàng thượng , nếu có kiếp sau, ta không muốn sinh ra ở bộ tộc khác , không muốn lừa dối ngươi ... Ta muốn ngươi và ta thật sự yêu nhau , thật lòng thật dạ... "

Giương mắt nhìn Trung Quân đang ôm lấy mình, trước mắt tối đen. Muốn...muốn một lần nữa nhìn gương mặt mình vẫn hằng nhớ thương, khắc thật sâu hình bóng của hắn trong lòng... Đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt y, "Hoàng thượng , đừng khóc... Ngươi không hợp với nước mắt đâu... Ta, sẽ đau lòng..." Cố gắng giơ tay lên, muốn một lần nữa vuốt ve gương mặt hắn, muốn ghi nhớ độ ấm khiến người ta quyến luyến kia...

"... Trung Quân , ta yêu ngươi..." đây là lần đầu tiên y gọi tên của vị đế vương trước mặt này. Dường như dùng hết khí lực toàn thân, nhưng khi chạm được vào rồi, cánh tay lại vô lực mà rơi xuống.

"Bạch Liên ... Bạch Liên ! ! !" Kịch liệt lay mạnh người trong ngực, " Bạch Liên ngươi mở mắt ra, đừng ngủ, đừng ngủ mà! ! ! Bạch Liên ..." Gắt gao ôm y vào trong ngực, tựa như muốn để y hòa vào máu thịt mình, vĩnh viễn chẳng cách xa.

Trung Quân gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, ôm chặt Bạch Liên như muốn khảm hắn vào người. Nước mắt trong suốt như pha lê, lại mặn đắng thấm tận tim , từng giọt từng giọt như chuỗi trân châu nối liền , rơi mãi không còn giới hạn. Đâu đó có tiếng vọng về:

- Bạch Liên...đi chậm thôi...chờ ta...

Rút kiếm ra , hôn nhẹ môi ái nhân , tay nắm chặt tay, một đường cắt ngang yết hầu . Lời thề nguyền ấy không phải ba chữ " Ta yêu ngươi " nhưng lại hơn ngàn vạn lần tiếng vang của nó. Nguyện cùng ngươi dạo chơi nơi đất Hoàng Tuyền, ngắm cảnh sắc Bỉ Ngạn Hoa, trò chuyện bên Tam Sinh Thạch. Sơ tâm nguyên vẹn, duyên phận kiếp này, dù vạn kiếp bất phục ... Vẫn nắm chặt không buông. Run rẩy rút cây trâm liên hoa chưa kịp tặng cài lên mái tóc y. Ôm chặt người không còn hơi thở vào lòng, thủ thỉ bên tai y:
  ". Chỉ cần ta không buông ngươi ra, thì sẽ nắm được góc áo ngươi trên cầu Nại Hà ... Bạch Liên !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro