Chương 9: Lên Kế Hoạch và Chuẩn Bị Cho Tận Thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong quá trình tu luyện, Lung Lam bỗng thức tỉnh giữa đêm và cảm nhận mình đã đến bình cảnh của trung cấp. Tuy nhiên, cô không cảm thấy ảo não hay nặng nề gì, bởi hiện tại cô không có tinh thạch hay những vật phẩm hỗ trợ tu luyện. Việc duy nhất cô có thể làm là ngồi lại, bình tĩnh đánh giá tình huống hiện tại mà mình đang đối mặt.

Hiện tại, ngoại hình của cô đã thay đổi khá nhiều, điều này khiến cô an tâm phần nào về việc sẽ không bị gia đình kia nhận ra trong thế giới tận thế. Cô quyết định sẽ sử dụng tên mới, Giản Lam, để thoát khỏi sự trói buộc của dòng họ. Cô tự nhủ, khi đến lúc, cô sẽ để những kẻ đã vứt bỏ và phản bội mình phải hiểu rằng họ đã tạo ra một con quái vật đáng sợ như thế nào.

Vấn đề thứ nhất cần giải quyết là vật tư. Lung Lam cảm thấy phấn khích khi nghĩ đến số tiền còn lại trong tài khoản của mình—28 tỷ đồng. Ở đất nước này, có rất nhiều tài nguyên, nên cô không lo về việc thiếu hụt vật tư. Tuy nhiên, thời gian không còn nhiều, và cô chỉ còn 17 ngày để chuẩn bị trước khi tận thế ập đến.

Cô lấy giấy và ghi chú lại các kế hoạch. Hiện tại, cô đang ở Thành phố C, một nơi đông đúc nhưng cũng rất nguy hiểm. Trong tiểu thuyết gốc, Thành phố C là thành phố thất thủ nhanh chóng, được xem là địa điểm nguy hiểm cấp cao, các đoàn đội thường tránh xa nơi này như cấm địa. Thành phố S, trung tâm cấp cao nhất, là nơi an toàn nhất, nhưng khoảng cách từ Thành phố C đến S là quá xa. Vì vậy, Lung Lam quyết định sẽ tập trung vào Thành phố K, một trung tâm cấp trung ương, nơi có chế tài quân sự chỉ thua kém Thành phố S một bậc. Sau đó, cô tìm kiếm con đường ngắn nhất từ Thành phố C đến Thành phố K để đảm bảo có được một lối thoát an toàn.

Lung Lam nhận ra cần phải có một nơi để trữ vật tư, cô nhanh chóng lên web và thuê một nhà kho với kích thước khá lớn. Ông chủ của kho ban đầu đề nghị giá 10 triệu đồng/ngày, nhưng sau khi thương lượng và bảo đảm sẽ vận chuyển hàng nhanh chóng, ông đồng ý cho cô thuê với giá 5 triệu đồng/ngày. Không chỉ có kho này, cô còn thuê thêm nhiều kho hàng rải rác xung quanh với giá khá rẻ. Cô gửi vị trí của các kho đã thuê cho một người bạn để hỗ trợ việc chuyển hàng vào đó.

Tiếp theo, Lung Lam ngồi ghi chú lại những vật tư cần mua trong cuốn sổ tay của mình. Đầu tiên là vật liệu xây dựng để làm chuồng trại, tiếp theo là các loại vật tư tích lũy dần dần. Cô cũng nhận ra cần phải bay đến các vùng khác để thu thập thêm vật tư, bởi nếu chỉ mua tại một nơi duy nhất, có thể sẽ bị phát hiện, đặc biệt là bởi Thanh Huyên, người mà hiện tại cũng đang điên cuồng thu mua vật tư với bạn bè của anh ta tại đây.

Quyết định hành động ngay lập tức, Lung Lam vào không gian của mình. Cảnh tượng bên trong không gian giờ đã có sự thay đổi rõ rệt. Những luống rau xanh tươi tốt, từng chồi non của cây con đang mọc lên mạnh mẽ. Không gian đã trở nên rực rỡ hơn, và có vẻ việc giao cho Chi Chi trồng rau đã thành công. Cô cảm thấy yên tâm hơn khi nhìn thấy sự chăm chỉ của Chi Chi, một linh thú nhỏ mà cô cảm thấy như một người bạn đồng hành trong thời kỳ tận thế sắp tới.

Chi Chi, đang hì hục trồng cây ở phía xa, nhận ra sự xuất hiện của Lung Lam và chạy đến bên chân cô, kéo cô đến một bụi cà chua. Lung Lam nhanh chóng nhận ra vấn đề khi Chi Chi chỉ vào những bông hoa cà chua. Cô nhớ rằng không gian này không thể tự thụ phấn cho cây trồng. Nghĩ đến việc này, cô quyết định sẽ mua thêm vài tổ ong để hỗ trợ việc thụ phấn. Sau khi hiểu rõ vấn đề, cô an ủi Chi Chi rằng mọi chuyện sẽ ổn và cây sẽ sớm đơm hoa kết trái. Chi Chi sau đó bình tĩnh lại và tiếp tục công việc trồng cây của mình, khiến Lung Lam cảm thấy yên lòng hơn.

Rời khỏi không gian, Lung Lam bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Cô bắt một chiếc taxi và yêu cầu tài xế chở đến một xưởng sản xuất vật liệu xây dựng. Khi đến nơi, trời đã rạng sáng, cô bắt đầu gọi điện cho ông chủ của xưởng. Ông ta có vẻ cáu kỉnh vì bị đánh thức quá sớm, nhưng khi nghe Lung Lam cần một số lượng lớn vật liệu xây dựng, thái độ của ông lập tức thay đổi. Sau 10 phút, ông ta xuất hiện, tự giới thiệu là Hoãng Thiện, giám đốc của xưởng. Lung Lam không nói nhiều, chỉ đưa cho ông ta một tờ giấy chi chít chữ ghi các loại vật liệu cần thiết và số lượng lớn.

Hoãng Thiện nghi ngờ nhìn Lung Lam từ đầu đến chân, rồi mở miệng: "Tiểu thư à, cô đừng đùa nữa. Đây là số lượng rất lớn..." Chưa kịp đợi ông ta nói xong, Lung Lam đã ngắt lời: "Bao nhiêu? Tiền không thành vấn đề, chỉ cần ông giao hàng đến kho đã ghi trong giấy trước trưa nay." Sau một hồi lẩm nhẩm, Hoãng Thiện báo giá tổng cộng là 2 tỷ đồng. Lung Lam ngay lập tức yêu cầu ông cung cấp mã thanh toán và thực hiện chuyển khoản ngay tại chỗ. Sự dứt khoát của cô khiến Hoãng Thiện ngạc nhiên nhưng rồi mừng rỡ hứa sẽ chuẩn bị hàng ngay lập tức.

Sau khi rời khỏi xưởng, Lung Lam quay trở lại trang trại của ông lão mà cô đã ghé thăm trước đó. Cô yêu cầu mua một số giống cây ăn quả. Ông lão vui mừng và dẫn cô đến khu vực chọn cây giống. Với kinh nghiệm của một sinh viên nông nghiệp, Lung Lam không gặp khó khăn trong việc chọn ra những cây ăn quả loại tốt. Sau khi chọn xong, cô đưa địa chỉ kho khác để ông vận chuyển giúp và thanh toán 100 triệu đồng tiền cây giống. Cô còn hỏi thêm về việc mua ong mật. Ông lão suy nghĩ một hồi rồi nói với cô rằng bạn ông là chủ một trang trại ong và có thể giúp cô mua.

Theo chân ông lão đến trang trại ong, Lung Lam gặp một người phụ nữ trung niên, chủ trang trại. Bà ta khá bất ngờ khi Lung Lam yêu cầu mua nhiều ong như vậy, nhưng sau khi trao đổi một hồi, Lung Lam quyết định mua 4-5 tổ ong và thêm 20 tổ ong rỗng để dự trữ sau này. Bà chủ trang trại cảm ơn Lung Lam rối rít.

Rời khỏi trang trại, Lung Lam lên xe và quay về thành phố khi đã gần trưa. Cô tấp vào một quán bún riêu cua ven đường, gọi một tô đầy đủ để thưởng thức. Hương vị thơm ngon của tô bún riêu cùng với những miếng đậu phụ chiên giòn, chả cua thơm lừng, nước dùng đậm đà khiến cô cảm thấy như được nạp thêm năng lượng cho kế hoạch của mình. Sau khi ăn xong, Lung Lam cảm thấy quán ăn này ngon đến mức cô quyết định mua thêm 10 phần mang về để trữ trong không gian, phòng trường hợp tận thế đến mà không còn cơ hội được ăn ngon nữa.

Tiếp đó, Lung Lam đến một siêu thị lớn để mua thêm vật tư. Cô đẩy xe mua sắm qua các gian hàng, mua giấy vệ sinh, thịt giăm bông, thịt đông lạnh, ba chỉ bò, cá viên chiên, mì gói, và các loại bánh snack. Cô mua nhiều đến mức người quản lý siêu thị cũng phải chú ý. Khi được hỏi, cô chỉ bảo rằng mình mua sỉ với số lượng lớn để mở cửa hàng tạp hóa. Ông ta vui vẻ đồng ý và hỗ trợ cô mua thêm một số thiết bị cấp đông để bảo quản thực phẩm.

Để giảm thiểu sự nghi ngờ, Lung Lam cung cấp địa chỉ kho hàng khác nằm xa trung tâm thành phố. Dù cô đang bịt kín mặt mũi nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, vì lòng người là thứ khó đoán nhất. Sau khi thanh toán hết 1 tỷ đồng tiền vật tư tại siêu thị, Lung Lam rời đi và đến cửa hàng xe hơi.

Cuối cùng, Lung Lam đến cửa hàng bán xe và mua một chiếc ô tô để tiện di chuyển. Cô còn đặt mua thêm 4 chiếc xe dã chiến nhưng yêu cầu trả góp để tránh bị nghi ngờ. Nếu như tính thì 5 chiếc xe này đã tốn của cô hết 2,6 tỷ rồi. Sau khi hoàn tất giao dịch, cô lái chiếc xe mới mua ra khỏi thành phố, không muốn phụ thuộc vào taxi nữa vì cô cần cảnh giác hơn với những người xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro