C13-C15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 : Ta cũng có tiên sinh 

Edit : Kim NC

Beta : Vô Phương

"Tang——" y nhỏ giọng nhẩm lại, tiện đà hỏi tiếp:"Chữ tiếp theo là gì?"Ta mặc dù không biết chữ, nhưng tên của mình tất nhiên là biết. Nghe Tô Mộ Hàn hỏi, trong lòng ta không khỏi có chút tự hào. Tuy nhiên ngay lập tức cảm thấy không ổn, ta phải khua tay múa chân thế nào cho y hiểu đây?Tô Mộ Hàn bỗng nhiên quay người, giọng nói lành lạnh của y vọng đến:" Phía sau ngươi có giấy bút."


Quay người lại, kinh ngạc. Một tập giấy Tuyên Thành đã dùng thước cẩn thận đè lại, nghiên mực bên cạnh vẫn còn ướt nước, giống như mới mài chưa lâu. Ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về phía người trong màn, có phải do ta vọt vào bất ngờ nên hắn mới vội vàng đi vào sau màn?Lắc đầu , ta không hiểu. Ta chậm rãi bước đến, duỗi tay, nhưng lại không biết phải cầm bút như thế nào. Cầm đại cán bút, ngoáy ngoáy lên tờ giấy. Trên tờ giấy Tuyên Thành to như vậy, ta chỉ viết đúng một chữ.Khua tay múa chân một lúc rồi nhìn lại, các nét dường như hơi quá góc cạnh. A, khóe miệng khẽ nhếch, còn may là miễn cưỡng cũng có thể nhận ra chữ "Tử".Nghĩ nghĩ, đặt bút xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành bước đến.Tô Mộ Hàn đưa tay qua màn cầm lấy, đẹp quá, ngón tay thon dài. Trong khoảnh khắc khi bàn tay ấy cầm lấy tờ giấy, ta nhìn thấy đường chỉ tay rất rõ ràng. Thậm chí , còn có thể thấy đường gân xanh hiện trên mu bàn tay trắng nõn.Y tựa như than nhẹ một tiếng, sau đó mới nói:" Tên rất hay, chỉ là ngươi...chưa từng đọc sách đúng không?" "Chưa từng". Ta thành thật trả lời." Vì sao?" Y hỏi.Ta nghĩ nghĩ, đành phải nói:" Không ai dạy cho ta, trước đây ta cũng không muốn học.""Trước đây?" Y thế mà lại hiểu hết hàm ý trong lời ta nói.Ta hơi sửng sốt, cũng không kiêng dè mà gật đầu. Mà nghĩ lại, vừa rồi y không phải đang đọc sách sao? Khi ấy, ta không suy nghĩ gì, liền mở miệng hỏi:" Ngài dạy ta học được không?" Y không có từ chối, lại hỏi:" Dạy ngươi cái gì?"" Cầm kỳ thư họa"Nói xong, ta mới cảm thấy không ổn. Ta chỉ biết y biết chữ, lại không hỏi những cái khác y có biết hay không.Ta nghe thấy tiếng tay y vò tờ giấy Tuyên Thành lại, y khẽ cười một tiếng hỏi:" Vì sao bây giờ ngươi muốn học?"Cúi đầu lặng yên, ta không mở miệng. Trước đây không ai quan tâm ta, mười hai năm qua đi, ta đã bỏ phí ngần ấy thời gian.
Nhưng bây giờ ta đã hiểu, muốn sống tốt, cần phải thay đổi, phải mạnh mẽ hơn.Nếu như là người của nhà bình thường, sống lặng lẽ không tiếng tăm gì cả đời, có lẽ sẽ là nữ tử không tài thì là đức. Thế nhưng, ta tự hỏi lòng mình, ta bằng lòng sao? Ta cam chịu như vậy sao?Lắc đầu, không. Nghĩ tới Thiên Phi và Thiên Lục, ta vạn lần không cam lòng. Thấy ta không nói lời nào, Tô Mộ Hàn lại nói:" Ta sẽ không dạy, nếu không hiểu rõ."Ý tứ đã quá rõ ràng, nếu ta không nói, y sẽ không dạy.Ngước mắt lên, người trước mặt vẫn giống như trước, không thấy rõ mặt, ta khẽ cắn môi, cuối cùng nói:" Ta không muốn bị người khác coi thường!"Phụng thể, ta cũng là con gái của Tang gia! Chỉ là lời này, ta không nói ra, ta sợ nói ra Tô Mộ Hàn sẽ cho ta là người điên, sẽ kiêng dè, sẽ vì thế mà không dạy ta.Người sau màn trầm mặc một lát, lại nén giọng ho khan một lúc, cuối cùng nhẹ giọng nói:" Được" Ta mừng rỡ như điên, liền gọi y:"Tiên sinh!"Tô Mộ Hàn dường như giật mình, hỏi lại:" Ngươi gọi ta là gì?"Ta bị y hỏi , thấy hơi bối rối, một lát sau mới nói tiếp:" Tiên sinh..." Thiên Phi với Thiên Lục gọi lão sư kia như thế mà, chẳng lẽ ta nghĩ sai sao?"Tiên sinh?" Y nhỏ giọng nhẩm lại, dường như còn đang thích ứng với kiểu xưng hô này. Ta lén lút cười, trong lòng vui vẻ vất nỗi đau đớn trên người ra ngoài chín tầng mây tự lúc nào. Ta cuối cùng cũng có người dạy!Ta rất muốn hét to lên, nhưng lại ngại Tô Mộ Hàn trong phòng, đành cố gắng nhịn xuống.Tô Mộ Hàn dường như mới hoàn hồn lại, mở miệng nói:" Sau này ngươi tới đây, chỉ được tới một mình, nếu không, ta sẽ không dạy ngươi bất cứ thứ gì cả."Nghe vậy, ta lại bỗng dưng hỏi y:" Tiên sinh cũng đang tránh mưa sao?" Ta không biết vì sao lúc ấy ta lại hỏi như thế, bởi vì ta biết rõ y không trú mưa. Nhìn căn phòng này, rồi lại theo lời y vừa nói. Thế nhưng, ta vẫn hỏi như vậy. "Không phải" Y thẳng thắn trả lời, từ từ quay người lại, giọng nhẹ nhàng như gió:" Có lẽ, ta chính là chờ ngươi đến...""Tiên sinh..." Ta cườiKhi đó ta cho rằng ý tứ trong lời nói của y là chỉ duyên phận. Không biết rằng, đó là chỉ cái khác.

=====================================================

Chương 14 : Tên thật hay

Edit : Kim NC

Beta : Vô Phương

Y đột nhiên nói:" Không được hỏi lại." Một câu nói kia, làm cho lời nói đến miệng của ta đành phải nuốt xuống. Im lặng một lúc, ta nhìn y hỏi: "Nếu ta không có vấn đề gì thì làm sao phải cần đến tiên sinh chỉ dạy?"Ta còn sợ lời nói của ta làm cho y nổi giận, không ngờ y nghe vậy lại cười rộ lên, nhàn nhạt nói:" Không được hỏi lại chuyện của ta"Ta hơi sửng sốt, vẫn gật đầu.Lúc đó, tiếng sấm sét đã ngừng từ lâu rồi, thậm chí ngay cả mưa cũng đã tạnh. Dấu chân giày ướt sũng của ta để lại cũng đã dần khô, chỉ còn lại mấy vết mờ nhạt. Tuy nhiên ta lại không muốn rời đi.Ta tìm chuyện hỏi y:" Tiên sinh vừa mới nói tên của ta hay, vì sao hay?"Trước đây ta cảm thấy tên của mình rất khó nghe, so sánh với Thiên Phi và Thiên Lục, luôn cảm thấy kém xa. Lần đầu ta nghe thấy có người nói tên của ta hay. Thế nên tự nhiên trong lòng vui sướng.Tô Mộ Hàn giơ tay đẩy của sổ ra, gió mang theo không khí có hơi nước ùa vào, có chút lạnh lẽo. Ta vốn muốn khuyên hắn, nếu bệnh thì không nên mở cửa sổ. Kỳ lạ là lời nói tới miệng, lại thế nào cũng nói không nên lời.Hắn trở lại chỗ ngồi, than nhẹ :"Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ."Những thứ nho nhã kia ta vốn không hiểu, bèn yên lặng nghe y nói tiếp, không xen nửa câu."Cổ nhân thường nói, cây dâu và cây thị có chung nguồn gốc. Tang Tử, nhất định là kết tinh của một tình yêu đẹp."

* Tang Tử có nghĩa là quê cha đất tổ – cố hương, nơi có cây dâu và cây thị của cha mẹ trồng. Tang là cây dâu, tử là cây thị.

Nghe được hai chữ 'Tình yêu', ta chịu không được cười nhạo. Cha ta và mẹ ta có tình yêu sao? A, Tang Tử, Tang Tử, không ngờ lại là kết tinh của tình yêu? Thật quá buồn cười!Tô Mộ Hàn lại nói: "Nó cũng có ý nghĩa cố hương, cáo bệnh về quê, quyến luyến cố hương..."

* Tạ bệnh thủy cáo quy, y y nhập tang tử. Nên chữ "cố hương" ở đây khá đa nghĩa.

Giọng nói của y thấp dần. Trong lòng ta bỗng nhiên kinh hãi. Đang yên lành, sao lại nói chuyện đó? Ta mặc dù không hiểu hết, nhưng về ý tứ cơ bản cũng nắm được.Cáo bệnh trở về, quy nhập cố hương.Không phải là nói người sau khi chết sẽ trở về quê hương sao?Tô Mộ Hàn lại ho mấy tiếng, ngước mắt nhìn về phía ta, cười hỏi: "Tên như vậy không phải rất hay sao?"Ta không trả lời. Tên hay hay không ta không biết. Ta chỉ biết là, trong lời nói vừa rồi của y, ta cảm giác có chút muộn phiền. Khiến người nghe cảm thấy không yên .Cảm giác thế này, thực sự không thoải mái.Ta cố ý cười vài tiếng, lại nói:" Tiên sinh, ta còn có một vấn đề muốn hỏi." "Hỏi đi"Ta cố gắng sắp xếp từ ngữ, mới mở miệng hỏi: " Câu 'yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu'. Vì sao người con gái đẹp lại muốn cùng chơi bóng với người con trai?". Lần đó ở Tang phủ ta nghe thấy tiên sinh kia nói, mà ta nghĩ mãi cũng không hiểu. Tô Mộ Hàn cười vang. Ta lại càng không hiểu, chuyện này... rất buồn cười sao?Y cười đáp: " 'Hảo' là chỉ tốt đẹp, không phải là 'Thích'. Chữ cầu không phải chỉ trái bóng mà là cầu mong, ý là xứng để kết đôi." Lời nói của y, lời ít ý nhiều, mà ta cũng nhanh chóng hiểu được.Ta nghĩ lúc đó, nhất định mặt ta rất đỏ. Mặc dù không thấy, nhưng cảm giác nóng bừng trên mặt vẫn rất rõ ràng. Đưa hai tay che hai má, ta cũng nhịn không được cười cười, nhưng không thấy chút xấu hổ nào mà chỉ cảm thấy vui vẻ.Tô Mộ Hàn không hỏi ta vì sao cười mãi không thôi, chỉ nói:" Đêm đã khuya, trở về đi, ta cũng mệt mỏi rồi." Thẳng thắn đuổi khách hay lắm. Lúc đó ta nghĩ, y thật là một người vô tình, đuổi người mà cũng có thể nói một cách bình thản như vậy.Bóp bóp miệng, đứng lên, khom người chào y, cười thật xinh đẹp: "Tiên sinh nghỉ ngơi đi, ta về đây." Dù sao, sấm sét cũng đã hết, mưa cũng tạnh rồi.Xoay người, vừa mở cửa, lại nghe y nói:"Tử nhi, nhớ kỹ lời ta nói."Tử nhi...Ta chưa bao giờ biết được sẽ có một người, gọi tên của ta dễ nghe đến thế.Gật đầu.Thật ra ta cũng không rõ y muốn chỉ lời nào, bởi vì đêm nay, y nói với ta nhiều lời lắm. Chỉ là, đều không quan trọng...

==================================

Chương 15 : Thay đổi tâm tình

Edit : Kim NC

Beta : Vô Phương

Trong một đêm, dũng khí của ta như trở lại.Ta hiểu, đều là do Tô Mộ Hàn cho ta.Ngày hôm sau, ta không đi gặp y, cũng không nói lời tạm biệt với tăng nhân trong chùa miếu. Bởi vì ta vội vàng trở về Tang phủ, ta hy vọng việc ta trốn đi cha ta sẽ không giận dữ. Bởi vì ta biết, Phụng thể xuất phát từ Tang gia, nếu ta muốn xuất đầu lộ diện, còn phải nhẫn nhịn mấy năm nữa. Đến lúc về phủ ta mới biết, hóa ra tất cả đều là do ta suy nghĩ nhiều. Vì cả đêm hôm qua, không có ai biết ta không ở tại phủ, cũng không ai để ý đến ta.Lúc đi ngang qua hành lang, ta nhìn thấy Thiên Phi và Thiên Lục đang đi tới, ta không quay đầu lại, tươi cười đi nhanh về phía trước."Này!" Thiên Phi giả bộ hoảng sợ kêu lên một tiếng, mở miệng nói tiếp:" Tang Tử à, xem ra hôm qua mẫu thân dạy ngươi vẫn còn nhẹ nhàng quá, trông ngươi không làm sao hết nhỉ?"Ta cười đáp:" Phu nhân dạy dỗ, ta nhất định khắc cốt ghi tâm!""Ngươi!" Thiên Phi tức giận trừng mắt nhìn ta, hừ lạnh một tiếng rồi đi lướt qua.Thiên Lục không đi theo ngay, áy náy nhìn ta, hạ giọng nói:" Tang Tử, xin lỗi, do Cúc Vận quên mất chỗ cất quần áo, cho nên mới..."

"Được rồi." Ta cắt ngang lời nàng, đi thẳng về phía trước, bỏ lại một câu" Ta đã quên rồi."Thật sự quên mất nơi để quần áo hay là gì đi nữa, cũng đều đã không còn quan trọng. Dù sao thì đánh cũng đã đánh rồi. Bởi vì bây giờ ta đã hiểu, một mặt vừa phải để ý quan sát, một mặt phải nhẫn nhịn, nếu không thì ta làm cái gì cũng vô ích.Những gì các nàng ấy hôm nay có, sau này ta cũng muốn có. Mẹ ta đã cho ta thân phận là con gái của Tang gia, vậy thì ta không thể lãng phí được.Thiên Lục không ngờ ta sẽ nói vậy, giật mình ngơ ngác. Ta đã đi xa rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng Thiên Phi tức giận gọi to tên của nàng ta.Những ngày sau, Tang phủ cũng không có gì thay đổi, chỉ là số lần ta ra khỏi cửa nhiều thêm. Nhưng rất may trong phủ không có ai để ý đến chuyện của ta.Cố Khanh Hằng vẫn đến, mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều quần áo đẹp mới. Ta không nói gì, chỉ lặng yên cầm quần áo giấu đi, không hề mặc. Ta không muốn cho các nàng có cơ hội đánh ta thêm lần nữa. Dù sao hiện ta ta còn chưa có đủ năng lực để phản kháng lại.Càng tiếp xúc với Tô Mộ Hàn, ta càng kinh ngạc hơn.Cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, không cái gì y không giỏi. Rất nhiều lần, ta thật sự muốn hỏi y một chút, xem y là người thế nào, nhưng nghĩ ta đã hứa sẽ không hỏi chuyện của y, lại thôi. Ta chỉ là mơ hồ nghe tăng nhân và chủ trì trong chùa nói, Tô Mộ Hàn từng là hậu nhân của danh môn, về sau nhà cửa sa sút, mới xin ở tạm trong chùa.Mà chứng ho khan của y, từ lúc ta mới quen y đến nay vẫn chưa hề đỡ. Trước đây ta cho rằng đó là bệnh thương hàn, bây giờ xem ra cũng không phải. Về chuyện này, y không giấu giếm. Chỉ thản nhiên giải thích nói là vì hồi bé sốt cao không giảm nên phổi bị thương.Lúc đó ta nghĩ rằng phải chăng vì thế mà y cũng không được người nhà quan tâm sao? Nghĩ như vậy, ta cảm cảm thấy hai chúng ta thân thiết hơn.Nhưng mà y vẫn không cho ta kéo tấm màn che kia lên.Nếu như ta có ý nghĩ đó, nụ cười thanh nhã của y lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và im lặng.Từ ngày y nói cho ta về ý nghĩa của tên ta, ta không còn trách cứ mẹ ta nữa. Ta đã hiểu nhiều hơn rằng mẹ ta là một nữ tử đáng thương.Trong thời gian ta ở Tang phủ, số lần Cố Khanh Hằng tới tìm ta dần dần nhiều hơn . Mà như thế thái độ của cha ta đối với ta cũng dần thay đổi.Hôm ấy, vô tình gặp trên đường, ông ấy cười nói:" Cố gắng gần gũi với Cố thiếu gia, nếu một ngày kia có thể gả vào Cố gia, cho dù làm thiếp cũng là may mắn của ngươi."Ta chỉ gật đầu, trong lòng lại cười lạnh không thôi.Các tỷ tỷ của ta là Phụng thể. Mà ta, chỉ làm thiếp của con trai đại học sĩ đã là may mắn? Ta thật muốn nói, cha à, người thật sự không hiểu con một chút nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro