Cảm ơn cuộc đời đã cho mình thương nhau!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta không còn ở cạnh nhau nữa không có nghĩa là chúng ta quên nhau, dù đôi khi cuộc sống hiện tại có cuoins mình vào tất bật thường nhật. Nhưng chúng ta không thể naod chối bỏ quá khứ, nơi mà mình đã coi nhau là một phần của cuộc đời.
          Sẽ có những ngày bình yên, lòng lại nổi giông bão, gặp bóng dáng ai hao hao, nghe bài hát quen quen, đi trên con đường cũ cũ, tim đập mạnh, lòng xốn xang bởi hồi ức trở về như một cuộn phim quay chậm!
         Chúng ta đã từng đọc chung một cuốn sách, uống chung một tách cà phê buổi sớm, cùng nhau nấu ăn, cùng ohm nhau cho qua những ngày cô đơnlen lỏi đến tận sâu tâm can. Và hơn hết chúng ta đã từng nhấp chung những vị cay đắng của cuộc đời, tất cả những điều ấy, đâu phải muốn quên lắm quên, muốn chối bỏ là được.
          Chúng ta có quá nhiều lí do, để rồi rời xa nhau chẳng vì bất cứ lí do nào cả, chúng ta gọi sự "rời bỏ" này là định mệnh, là hết duyên, là gì cũng được. Khi mà ngay trong lòng người còn lại hiểu rằng, bước tiếp hay dừng lại, đến cuối cùng không mang bất cứ nghĩa lí gì hết.
           Đâu phải ai thương nhau cũng phải nắm tay nhau đi đến hết con đường,  cùng nhìn về một hướng, cùng ở chung một mái nhà, ăn chung bữa cơm... Nên đoạn kết của chúng ta cũng bình thường như bao điều bình thường ngoài kia. Anh và em cũng đâu thể tan lòng nát ruột, hay khóc đến cạn dòng kí ức.
           Chúng ta dù muốn dù không cũng phải sống, sống cho mình và cho người.  Rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai, rồi em -anh sẽ trở thành người cũ cho người sau sẽ đến. Chúng ta hãy cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp nhau, thương nhau trên đoạn trường của con đường nhân gian!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro