Chương 234:. Tranh đoạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất lâu sau, Thiên Tứ mới nhỏ giọng tự nói. Mộc kiếm tự động bay ngang xuống thấp, gqx nhanh chóng nhảy lên phi kiếm.

- Chuyện ở đây quá nguy hiểm, mọi người cứ về trước đi. Ta sẽ có cách mang Toan Nghê về.

- Dược Sư, đừng đi mạo hiểm!

Tộc trưởng Thạch Vân Phong lớn tiếng hô, tất cả những việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, ông ấy chưa kịp ngăn thì Thiên Tứ đã nhảy lên Mộc kiếm rồi.

- Tộc trưởng yên tâm đi, chúng ta sẽ không mạo hiểm, lúc nào tìm được cơ hội mới ra tay.

Thiên Tứ vẫy vẫy bàn tay nhỏ, bảo ông ấy đừng lo lắng.

- Người phải cẩn thận đấy nhé!

Thạch Lâm Hổ hét lớn, hắn biết không thể ngăn được Thiên Tứ này rồi, chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở.

- Ta biết rồi. Tộc trưởng, mọi người về trước đi, ở chỗ này quá nguy hiểm, cho dù là cả tộc chúng ta cùng tham gia thì cơ hội cũng không lớn.

Tộc nhân im lặng, đây là một sự thật, hiện tại cho dù tất cả thanh niên trai tráng cùng nhau lên thì cũng sẽ chỉ bị bao phủ trong đám mấy trăm con hung thú điên cuồng đó mà thôi, đẫm máu chốn núi rừng.

-Đi thôi!

Tộc trưởng Thạch Vân Phong vẫy tay một cái, hạ lệnh, nếu không có thể sẽ gây ra họa lớn.

- Dược sư, người phải cẩn thận đấy nhé!

Tộc nhân cùng nhau hét lên, lớn tiếng dặn dò.

- Ta biết rồi. Mọi người cũng phải cẩn thận đấy!.

Mộc kiếm lượn một vòng, xẹt qua ngọn núi bay về phía xa, tốc độc của nó cực nhanh, tiếng gió như sấm, đập vào mặt khiến người ta đau đớn, gần như không thể mở nổi mắt. Thiên Tứ đứng vững trên thân kiếm, hai bàn chân như mọc rễ trên thân kiếm lấp lóe hàn quang lạnh lẽo của nó, đôi nhìn xuống phía dưới.

- Chủ nhân, phải cẩn thận đấy, ở dưới có rất nhiều hung thú.

Mộc Đỉnh Thông Thiên Kiếm tốc độ nhanh cỡ nào, nháy mắt đã vượt qua hàng loạt ngọn núi, tới trước vùng núi này, cây cối đổ rạp, đâu đâu cũng là cành khô lá úa.

Mấy trăm con hung thú cường đại chém giết lẫn nhau, còn có trên trăm con hung cầm vung cánh sắt ra đánh, không còn cái gì có thể sót lại, bị giẫm đạp thành vũng máu, nơi đây là một vùng đất đẫm máu

Trước ngọn núi đá đã sụp đổ đó chật ních các sinh vật kinh khủng đang đại chiến với nhau điên loạn, máu tươi thỉnh thoảng lại bắn lên mấy chục thước, chúng nó chen chúc, đào ra cự thạch, đang tìm thi thể của Toan Nghê.

Có Sơn Miêu vằn dài mấy mét, trên đầu có mọc sừng, rất là mạnh mẽ, lần nào cũng có thể xé xác một con cự thú, điên cuồng tắm máu, hai bàn chân của nó cũng sắc bén vô cùng, hàn quang lướt qua nhất định có máu tươi phun ra.

"Grao..."

Một con Quỳ Thú đặc biệt lớn rít gào, giống như tiếng sấm, thân thể khổng lồ dài đúng hai mươi mét, giống như một ngọn núi nhỏ. Sóng âm của nó chính là vũ khí, chấn động làm hôn mê một đống mãnh thú, bàn chân to lớn giẫm qua, máu bùn văng khắp nơi.

"Ầm"

Một con Xuyên Sơn Giáp màu bạc dài tám chín mét, trên đầu có một cái sừng to như dùi nhọn, không gì không phá, chọc nổ tung cả đá núi, trực tiếp chui vào trong thân ngọn núi đó.

...

Thật sự là quá nhiều chủng loại, đều là dị chủng rất mạnh mẽ, nếu không tuyệt đối sẽ không dám xuất hiện ở chỗ này, đều là chủng tộc có trí tuệ cả.

Cự thú tranh bá, một đám sinh vật mạnh mẽ tấn công nhau kịch liệt, đều muốn dành được thi thể của Toan Nghê, sau khi nuốt vào sẽ khiến mình tiến hóa thành bá chủ chốn sơn lâm.

"Vù!"

Gió lớn gào thét, Mộc Kiếm vọt tới cực nhanh, Kiếm khí hiện ra to hơn sào trúc, xuyên vào đầu con Xuyên Sơn Giáp màu trắng bạc dài tám chín mét đó. Bởi vì chắc là nó sẽ là con đầu tiên đoạt được thi thể của Toan Nghê, hơn nửa cơ thể đã biến mất ở trong núi đá.

'Phập' một tiếng, dù Xuyên Sơn Giáp da cứng như sắt nhưng vẫn bị kiếm khí lấp lánh hàn quang kia của Mộc Đỉnh Thông Thiên Kiếm đánh xuyên phần đuôi, máu tươi đầm đìa.

Ở trong đá núi truyền tới một tiếng gầm giận dữ, Xuyên Sơn Giáp màu trắng bạc phát điên, vẫy đuôi điên loạn, đồng thời lùi ra khỏi đống đá, đứng thẳng người lên, lấy cái sừng khổng lồ dài hơn hai mét đó đâm về phía ngực của Thiên Tứ.

Nhưng mà, Thiên Tứ hung mãnh nhường nào, lúc trước vì che dấu đi thực lực mới có khó khăn đánh hạ Bối Phong. Nay ở khu rừng nay không có nhân loai hắn đã giải trừ phong ấn. Một quái thú Sinh Địa cảnh ,sao có thể dùng để trong mắt.

Hai chân đạp lên thân kiếm một cái, trong nháy mắt xông lên trời, Đôi cánh trắng buốt gần như vô hình hiện ra ở phía sau. Bàn tay vẫn thoan thoắt ngự Mộc Đỉnh kiếm đánh chém Xuyên Sơn Giáp.

Kiếm Linh cấp 6 này của gã, đã hình thành Khí Linh ban đâù. Theo Liễu Uyên, chỉ một thời gian nữa có thể hoá kiếm thành người. Hiện tại việc ngự kiếm chỉ cần thông qua suy nghĩ của Thiên Tứ hoặc để kệ cho Mộc Đỉnh Thông Thiên Kiếm tự mình chiến đấu cũng không sao.

Trong quá trình này, phong lôi cuồn cuộn, Xuyên Sơn Giáp kịch liệt giãy dụa cũng vô dụng. Mộc kiếm nhỏ bé, thoát ẩn thoắt hiện. Dù cho cơ thể nó có lớp vảy cứng rắn như hắc thiết. Gặp phải kiếm linh cấp sáu, cũng chỉ là cố gắng chống cự. Một kiếm khí xoẹt qua mi tâm của nó. Cả thân hình Xuyên Sơn Giáp đổ rầm xuống đất, khói bụi mù mịt cả một góc trời.

- Tiểu Thông Thiên, ngươi càng ngày càng mạnh lên rồi đấy.

Một giọng nói nhỏ nhẹ của nữ tử vang lên.

- Tất cả là do Chủ nhân ban cho thuộc hạ ạ.

Thiên Tứ gật đầu, hướng mắt nhìn xuống bên dưới. Hắn đưa Tổ Mẫu Linh Xà, Hoả Kì Lân, Tiểu Hắc cùng đám Thạch Nhân của mình ra bên ngoài.

- Đây hẳn là một chiến trường tốt đee các ngươi tập luyện. Mau đi đến đó, dọn dẹp đám quái thú, mang Toan Nghê về cho ta.

Vù một tiếng, tất cả thuộc hạ của chúng lao vút xuống bên dưới. Con nào con nấy đều đã trở lại kích thước thâth của bản thân. Đem so sánh với đám quái thú ở đây còn to lớn hơn nhiều.

Thiên Tứ chầm chậm đáp xuống mỏm đã cao phía dưới. Nơi này xác chết Quái thú vị như núi, khí huyết dầy đặc. Không thể bỏ phí. Thiên Tứ bắt chéo chân ngồi thiền định, bắt đầu dùng Phù văn thôn phệ hấp thụ mọi thứ từ xác đám quái thú này.

Tiêủ Hắc lao xuống, một lần nữa bay về phía núi đá. Nó chính là kẻ săn mồi đỉnh cấp ở khu vực ngoại vi dãy núi, đương nhiên là có thể bễ nghễ quần thú.

Vù' một tiếng, lần này nó không dùng đến sức mạnh của cơ thể, há mồm nhổ ra một vầng trăng màu đen, hơi khác với trăng bạc của Thiên Tứ, đường kính dài phải hơn hai mét, mục tiêu chính là con Quỳ Thú dài hai mươi mét kia.

Nguyên Thủy Bảo Thuật như thế này vừa ra, nơi đây lập tức đại loạn, rất nhiều hung cầm mãnh thú đều hoảng sợ, chạy ra bốn phía. Nhưng cũng có con hung ác điên cuồng, càng thêm khát máu, vồ giết về phía trước, quyết định phải tiêu diệt mối đại hoạn này trước tiên.

Phập

Vầng trăng màu đen đó lấp lánh rực rỡ, vô cùng sắc bén, trực tiếp chặt đứt đầu của con Quỳ Thú đó, máu tươi bắn cao mười mấy mét, cơ thể khổng lồ không đầu đó mới ầm một tiếng đổ ra đất, mặt đất rung lên một hồi, máu chảy như suối.

Tiểu Hắc lắc đầu ngao ngán nói.

- ,Quái thú ở đây chỉ có vậy thôi sao. Một đòn cũng không đỡ được. Dở quá.

"Meo"

Một tiếng kêu khiến người ta da đầu tê dại truyền tới, con Sơn Miêu khổng lồ dài mấy mét kia trốn ở sau một tảng đá địa thế hơi cao, bỗng nhảy lên, từ phía sau vồ tới Tiêủ Hắc. Ở trên đầu nó có một cái sừng lớn màu đen, đâm thẳng tắp về phía sau đầu của Tiêủ Hắc, mà một đôi chân sắc bén lại thò ra dài hơn nửa mét, trực tiếp cào về phía lưng của nó.

Đây là một lần phục sát rất đúng lúc, nếu thật sự bị đánh trúng, kể cả là lớp màng chắn bằng Hắc khí cũng không thể đỡ được, dù sao thì đây cũng là một con Sơn Miêu có huyết mạch của thú thời viễn cổ.

Cùng lúc này, tiếng vỗ cánh vang lên, bảy tám con hung cầm từ bốn phía lao xuống, cùng nhau chụp về phía Tiêủ Hắc, bởi vì bọn nó cảm thấy uy hiếp Tiểu Hắc mang lại là lớn nhất, muốn liên thủ tiêu diệt kẻ bá chủ trên không này trước.

Ánh sáng mông lung phát ra, một vầng hoả khí hình tròn, giống như chiếc vòng tay sắc lẹm bắn tới. 'Vù' một tiếng xẹt qua, con Sơn Miêu đáng sợ đó liền bị đứt mất sừng, đầu bị chém làm đôi, hét thảm tại chỗ rồi rơi xuống. Vết thương bốc cháy xèo xèo, một mùi thịt khét vang lên.

-Lo chuyện của ngươi trước đi Hoả Kì lân.

Tiểu Hắc lườm Hoả Kì lân một cái. Bất quá từ phía sau, Hoả kì lân liên tiếp bắn ra nhiều đạo Hoả cầu cứ thế đánh giết quái thú lại gần nó.

Tiểu Hắc kêu dài, đập hai cánh, quét ngang số hung cầm khác, lập tức lông vẩy toán loạn, máu tươi chảy dài, nó một hơi xé xác năm sáu con mãnh cầm dài mấy mét, có con còn to hơn cả nó, nhưng tất cả đều bị nó dùng sức mạnh cơ thể thuần túy đánh chết.

Đây chính là hậu duệ của Thái Cổ Ma Cầm, không dùng tới Bí thuật, chỉ dựa vào cơ thể là đã có thể càn quét chốn sơn lâm, đánh đâu thắng đó.

Tiếng gió gào thét, lần này Tiêủ Hắc lao xuống, đại bộ phận mãnh thú đều đã chạy trốn, không dám chống lại nó, bởi vì nó thực sự quá mạnh.

Phía bên Tổ Mẫu Linh Xà, vẫn là nhàn nhã nhất. Với thân hình hơn ba mươi trượng của mình. Cùng với chiếc đầu rắn to tướng, nhiều sừng nhọn. Đã đủ khiến bất cứ kẻ nào nhìn thấy nó đều phải kinh hãi bỏ chạy. Có con quái thú vừa liều mạng lao vào người Linh xà, còn chưa chạm được vào lớp da của nó, đã hộc máu thất khiếu. Lăn lốc trên mặt đất, không đến hai nhịp hơi thở liền mất mạng. Linh xà cười gằn, một đuôi đập nát thân thể của nó, moi lấy hạch tâm cho vào miệng.

Chưa kể đến bên cạnh nó còn có nhiều Mãng Xà mạnh mẽ bảo họ. Xét về chiến lưc Tướng Liễu chính là số một, dọc ngang một đường dọn sạch đường đi cho mẫu thán của nó.

Đám Thạch Nhân, có phần vất vả. Vốn chỉ biết cắm đầu vào đấm đá. Nhưng bù lại, chúng gần như bất tử. Cứ bị đanhs tân lại hồi phục, đánh giết không biết bao nhiêu quái thú.

Đi sau đám thuộc hạ của Thiên Tứ ấy chính là một đám Mộc thực quả con. Con nào con nấy, miệng ngậm đầy hạch tâm. Tung tăng chạy nhảy trên xác quái vật, rồi dùng những sợi dây gai của mình đâm xuyên cơ thể của chúng mà lấy hạch tâm về cho Thiên Tứ.

Lần này Mộc Yêu và Tiểu Thanh không ra, cũng vì họ chưa quen được với ánh dương của vùng này. Đù đã được Thiên Tứ luyện chế Thuần Dương đan để làm quen. Ấy vậy cũng chỉ có thể cầm cự một chút dưới ánh nắng mà thôi. Có điều Liễu Uyên lại hăng hái muốn ra bên ngoài. Cũng vì đống thịt quái thú kia, nếu để Tiểu Thanh chế biến, chắc chắn sẽ trở thành một món ăn ngon cho mà xem.

Nàng ta đã thử hỏi Thiên Tứ cho ra ngoài, nhưng bị gã từ chối.

- Bản thể cô là Địa khí hoá linh. Ta chưa có cách ngăn chặn địa khí tử cô toả ra bên ngoài. Nếu giờ cô ra đó, địa khí của cô sẽ làm quái thú nổi sung. Đến lúc đó, mọi thứ sẽ nhắm vào cô.

Liễu Uyên bĩu môi nói.

- Hừm, thì có sao. Chúng chẳng phải là đối thủ của ta. Một kích ta có thể dẹp cả khu rừng này rồi ấy.

Thiên Tứ mặt vẫn lạnh tanh, nhàn nhã đáp.

- Việc không phải là có đánh lại chúng hay không. Giả dụ có cường giả nhận râ Địa khí của cô. Lúc đó sẽ rất phiền phức. Hơn nữa, nêú cô tiêu diệt hết quái thú, khu rừng này sẽ mất đi Quái khí. Người dân ở đây không còn lương thực, sẽ chết đói. Ngay cả ta cũng chỉ cho thuộc hạ, chém giết những con thú mất kiểm soát. Còn lại đều không động tới. Cũng là để lo cho tương lai của Đại mạc sau này.

- Được rồi, được rồi. Không ra thì không ra. Cần gì nói nhiều vậy. Hứ. Ta đi đến chỗ Mộc Yêu lấy kem đây.

Liễu Uyên lại bầy rra vẻ mặt giận dỗi, chấm dứt liên kết với thần thức của Thiên Tứ.

- Chỉ nghĩ đến ăn mà thôi. Hài..

Thiên Tứ thở dài, bàn tay khẽ động. Huyết khí cùng linh khí ở đây đang mạnh mẽ tràn vào cơ thể hắn như nước lũ. Khác với huyết khí ở Tử thần cốc, nơi này huyết khí thuần khiết hơn, không bị pha tạp bởi Loạn khí. Làm cho Vạn Huyết Công của hắn tăng lên một cách nhanh chóng.

Cùng lúc đó, thuộc hạ của hắn đã giải quyết xong đám quái thú. Tiểu Hắc cảm nhận được Toan Nghê chính là nằm trong cái hang động trước mặt. Liền nói với Hoả Kì Lân bên cạnh

- Hoả Kì Lân chúng ta đào đống đá này ra, Toan Nghê ở ngay phía dưới

Hoả Kì Lân hạ xuống, một trảo chụp xuống liền đánh nát một tảng đá ngàn cân, cánh sắt giang rộng, 'vù' một tiếng quét bay tất cả, nó nhanh chóng đào, nơi này rất nguy hiểm, cho dù mạnh như nó cũng không dám ở lâu.

Loạn thạch bay khắp nơi, rất nhanh liền đào ra được một cái hố sâu. Đột nhiên tử quang lóe lên, một tia sáng rực rỡ bắn ra, bay thẳng tới Hoả Kì Lân.

"Keng"

Tia sáng màu tím vàng bắn trúng chân trái của Hoả Kì Lân, tạo ra vô số đốm lửa, làm hung thú tức giận kêu một hồi, cảm nhận được cơn đau từ cánh truyền tới.

- A, là một con rắn màu tím!

Tiểu Hắc kêu lên.

Con rắn này quá nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng, đánh cái rồi lui. Nó chỉ to cỡ người trưởng thành, dài chắc khoảng năm sáu mét, so với cự thú thì rất là 'mảnh dẻ'.

Nhưng nó rất mạnh, toàn thân vảy màu tím vàng lấp lóe, chảy xuôi ánh sáng rực rỡ, vô cùng rắn chắc, dùng sức cắn nát vảy còn cứng hơn sắt của Hoả Kì Lân.

Hơn nữa, vết thương của Thanh Lân Ưng đang chảy máu đen, rõ ràng là đã bị trúng độc.

"Phập"

Hậu duệ của Vọng Thiên Hống, dù cho bị thương nhưng vẫn mạnh mẽ bắn ra đạo hoả khí, nóng đến vài ngàn độ. Trực tiếp thiêu cháy con rắn kia.

Linh xà thở một hơi vào cái chân trái của Hoả Kì Lân, trực tiếp đem vết thương chảy ra máu đen nhiều hơn. Nhưng cũng nhanh chóng liền lại. Chất độc đã được giải trừ.

Ai cũng không ngờ, ở trong ngọn núi đá này còn ẩn giấu một con dị xà đáng sợ, rõ ràng là nó rất mạnh, dám cùng với hung thú của Thiên Tứ phân tranh

Hoả kì lân kêu to, ở vết thương có ký hiệu lóe lên, nhanh chóng ngừng chảy máu, ổn định vết thương. Sau đó, trong mắt nó bắn ra hai tia điện lạnh lẽo, nhìm chằm chằm con rắn lớn cơ thể đang chảy xuôi ánh sáng màu tím vàng đó.

"Xì xì..."

Con rắn này đã thành tinh, có trí tuệ rất cao, giằng co với nó.

Hoả khí nổi lên, Hoả Kì Lân xử dụng ra Bảo Thuật, nhanh chóng chém con rắn lớn màu tím vàng này, ép cho không khí nổ vang liên tục, kêu lên ù ù.

Làm cho ngươi ta giật mình chính là, con Tử Kim Xà này tốc độ cực nhanh, lại dựng thẳng người lên, đuôi búng một cái, nhanh chóng bay ra xa hai mươi mấy mét, né được đòn này.

Hoả Kì Lân đạp đất, nhào tới, há mỏ ra, Hoả cầu đỏ rực đó lại tái hiện, hơn nữa càng thêm rực rỡ, đuổi theo chém Tử Kim Xà, tiếng keng keng không dứt.

Keng!

Cuối cùng cũng chém trúng, nhưng khiến người ta hết hồn chính là, Tử Kim Xà cũng không có bị chém đứt, chỉ là rụng mất một đống vẩy, để lộ ra một vài vết máu mà thôi.

Nó đau đớn xoay tròn, nhanh chóng nhảy lên, một lần nữa lùi ra xa hai mươi mấy mét.

"Xích"

Linh Xà há to miệng, hắc khí thần thánh tràn ngập hào quang, hắc khí bốc lên, 'xích' một tiếng bay ra, chém vào vết thương của quái xà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro