Chương 244: Chỉ điểm nhân tài.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló rạng. Hai anh em nhà họ Lăng bị đánh thức dậy bởi tiếng ngựa hí. Hai người mở mắt nhìn quanh, phát hiện Xích Long Mã đang nhai cục gì đỏ như máu một cách ngon lành. Phía bên kia, con chim đen kia cũng đang mổ từng chùm quả đen. Phía bên kia, Thiên Tứ đã dậy tử bao giờ. Chiếc nồi trên bếp đang sôi sùng sục, toả ra một mùi hương thơm đến lạ.

- Các ngươi dậy rồi sao. Nhanh lại đây ăn sáng rồi còn lên đường.

Thiên Tứ vẫy tay cho bọn họ lại gần chỗ mình. Bất quá Lăng Tiêu giật mình, rõ ràng hôm qua hắn còn thức để canh trừng, ai dè lại có thể ngủ quên được. Lăng Tư Quyên kiểm tra một lượt, không thấy có gì mất mát, lúc này mới gật đầu ra hiệu cho ca ca mình. Hai người đi tới gần bếp lửa. Thiên Tứ múc sẵn cho họ hai bát canh thịt nấu từ phần đùi của Hủ huyết lang. Cái này rất bổ dưỡng, ăn một bát có thể đủ năng lượng cho cả ngày.

Lăng Tiêu vẫn mỉm cười khách sáo nói

- Tứ huynh quảt nhiên tay nghề nấu ăn không tệ. Chỉ là thịt hoang thú, mà có thể chế biến ra món ngon như này. Nể phục.

- Có gì đâu, chỉ là cho vào nước ninh sôi mà thôi. Mà thôi hai người ăn đi, tối qua ta cảm nhận được có vài thứ theo dõi chúng ta đó.

Nghe tới đây cả hai người giật mình, họ không hiểu sao đêm qua mình lại có thể ngủ đến mức không biết gì đến vậy. Bất quá họ nhìn ra phía sau Thiên Tứ. Lúc này có đầy rẫy hơn chục bộ da của Hủ Huyết Lang, tuy rằng đã khô nhưng vẫn còn máu dính trên lớp lông kia.

- Đây... Đây là.

Lăng Tiêu kinh hãi nhìn đống da thú màu đỏ kia. Thiên Tứ ngoái lại rồi tặc lưỡi.

- Hôm qua rảnh rỗi lên ta chế ra một cái cung, lại có đám thú này đến. Lên tiện thử luôn, ai đe lại thu hoạch lớn đến thế. Haha.

Thiên Tứ mỉm cười, tay lấy ra chiếc cung gỗ mới làm ở bên cạnh cho họ xem. Đây hoàn toàn là cung làm từ cây gỗ bình thường, dây cung cũng chỉ là do mấy sợi dây trắng tinh bện lại với nhau mà thành. Ấy vậy có thể kích sát cả một bầy Hủ huyết lang sao. Cả hai người không khỏi hít vào một hơi lạnh. Nếu thật tối qua Thiên Tứ muốn giết họ, e rằng quỷ không biết, thần không hay rồi.

Thiên Tứ cũng không bận tâm đến nét mặt cảnh giác của hai người kia với mình. Dù sao cũng lỡ thấy sức mạnh của Tiểu Hắc rồi. Lên hắn ít nhất cũng phải có chút tài lẻ chứ. Nếu không ai có thể nghĩ được, một đứa trẻ như hắn lại có một Hắc ô mạnh mẽ bên cạnh được.

Gã chờ hai người kia ăn xong, liền cất đồ đạc của mình vào túi thao thiết. Bất quá, Lăng Tiêu tò mò nhìn cái túi nhỏ bé đeo bên hông của Thiên Tứ, có thể chưa được cả một cái nồi lớn còn sôi ùng ục, thêm vào đó là hơn chục lớp da của Hủ huyết lang.

- Tứ huynh đây là thứ gì? Sao lại thần kì đến vậy?

Thiên Tứ mỉm cười đáp

- Đó là túi thao thiết. Được làm từ da của Thao thiết. Có thể chưa đựng được vật vật phẩm bên trong. Gần giống như Nhẫn trữ vật vậy.

Nói đến túi thao thiết, hai người kia không biết. Nhưng Nhẫn giới chỉ thì họ lại biết rất rõ. Lăng gia cũng có một cái, nhưng được coi là bảo vật. Chỉ khi nào cần dùng cho việc đại sự mới mang ra sử dụng. Bình thường luôn cất trong mật thất. Mỗi cái Giới chỉ này trên thị trường cũng phải hơn hai mươi vạn linh thạch. Nhiều lúc còn không có để mà mua. Thế mà Thiên Tứ lại sở hữu chiếc túi có công năng y hệt, đeo ở bên người như vật thường. Cái này khó mà tin được a.

Bất quá, lúc này Thiên Tứ mang sau lưng một cây cung, bên hông đeo hai thanh kiếm, một ngắn một dài. Trên lưng Xích Long Mã còn để một chiếc khiên bằng gỗ. Tất cả đều còn rất mới, thậm chí còn ngửi được mùi gỗ mới được cưa ra khỏi cây. Rõ ràng mấy thứ này mới được làm, hà cớ làm sao hai người bọn họ không nghe được tiếng động nào.

Lăng Tư Quyên nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt hai người như trao đổi với nhau vấn đề gì đó. Họ là anh em ruột thịt, lại từ bé tập luyện, chiến đấu cùng nhau lên rất hiểu ý của đối phương. Vì vậy không khó để giao tiếp mà không cần nói chuyện.

Lăng Tiêu dẫn bọn họ đi tới một vùng núi, thì thấy phía trước đang có năm người ngồi ở trên cỏ, từng cái từng cái thật giống như trải qua đại chiến, mỗi người lộ ra thảm bại.

Năm người này đều là người trẻ tuổi, tuyệt không có ai qua hai mươi tuổi, có ba người đạt đến Luyện Thể tầng chín, còn có hai người là Luyện Thể tầng tám, đặt ở địa phương nhỏ như Thương Vân Trấn, tu vi của năm người này đều có thể xưng tụng một tiếng thiên tài.

Lăng Tư Quyên lập tức lấy khăn che mặt che lên, dung mạo của nàng quá đẹp, rất dễ xảy ra chuyện, tuy rằng nàng không sợ.

- Huynh đệ, ngươi ở thôn trấn nào?

Một thiếu niên bên đối phương hỏi, trong lời nói tràn ngập tự tin, hẳn là xuất thân gia đình giàu có.

Thiên Tứ cười cợt nói nói với Lăng Tiêu.

- Cái này để huynh giỏi giao tiếp với người ngoài. Ta không tiện ra mặt.

Lăng Tiêu gật đầu hiểu ý, hắn bước ra chắp tay chào theo kiểu các võ giả chào nhau.

- Tại hạ đến từ Thương Vân Trấn.

- Chúng ta đều là người của Quách Thạch Trấn.

Tên thiếu niên kia nói, bắt đầu giới thiệu.

- Ta tên Lưu Đông, hắn là Trần Bằng Cử, hắn là Lí Hạo, gia hỏa này là Chu Sướng, còn có vị mỹ nữ này là Chu Tuyết Nghi Chu đại tiểu thư.

Lăng Tiêu hướng về năm người gật gật đầu, nói:

- Ta tên Lăng Tiêu, và tiểu muội của ta, còn vị kia là Thiên Tứ là dược sư.

- Lăng Tiêu, vừa nãy chúng ta phát hiện một cây Thanh Linh Quả, có điều có một con yêu thú rất lợi hại trông coi, chúng ta không cách nào đắc thủ, như thế nào, có hứng thú liên thủ hay không?

Lưu Đông đề nghị với Lăng Tiêu, sở dĩ hắn nhiệt tình như thế, chính là xuất phát từ mục đích này.

- Ồ? Không ngờ tin tức có của Thanh Linh Quả lại nhanh chóng phát tán như vậy. Ngay cả người của Quách Thạch Trấn cũng đã biết.

Lăng Tiêu suy nghĩ một hồi, nhớ lại lời của phụ thân hắn đã nói. Thanh Linh Quả chẳng những có thể tăng lên tu vi của Võ Giả, đối với đột phá Tụ Nguyên Cảnh cũng có nhiều chỗ tốt, năm người này đều sắp đạt đến Tụ Nguyên tầng chín đỉnh cao, nếu như có thể vào lúc này ăn một trái Thanh Linh Quả, vậy ích lợi là cực kỳ to lớn.

Linh quả không giống đan dược, đây là thiên địa kỳ trân, hoàn toàn không có tác dụng phụ, không giống đan dược, liên tục ăn sẽ tích xuống đan độc ở trong người. Có điều có chút linh quả dược tính quá mạnh, nhất định phải luyện thành đan mới có thể dùng, không thì chính là tự sát.

- Yêu thú kia là cấp bậc gì?

Lăng Tiêu hỏi.

- Chướng Vân Thú, Luyện Thể tầng chín.

Chu Sướng tiếp lời nói.

Lăng Tiêu bừng tỉnh, rõ ràng đám nguồ bày đã đến đoa thăm dò trước. chẳng trách năm người này không có cách nào, bởi vì Chướng Vân Thú ở lúc chiến đấu, sẽ phun ra lượng lớn khí độc, đánh với nó nhất định phải bế khí. Nhưng đang trong kịch chiến, dù cho là Võ Giả, một hơi có thể nín được bao lâu?

Bởi vậy, không có lực lượng nghiền ép, trong thời gian cực ngắn giải quyết chiến đấu, thì không thể nào đánh được Chướng Vân Thú.

- Có điều, ngươi trước tiên đến tiếp ta một đao, chứng minh ngươi có thực lực này.

Lí Hạo mở miệng nói, trên mặt lạnh lùng, giơ đao trong tay lên, tinh tướng mười phần.

- Ngươi phải cẩn thận, hắn là Luyện Thể tầng chín, hơn nữa còn được xưng đao si, phàm là thời điểm nói đến đao, hắn tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Chu Tuyết Nghi nhắc nhở.

- Nếu như ngươi không có tu vi Luyện Thể tầng bảy trở lên, thì không nên gắng đón đỡ.

Lăng Tiêu gật gù, cười nói:

- Chỉ cần tiếp một chiêu?

- Một chiêu!

Lí Hạo rất trang bức, một bộ ta là Đại Cao Thủ.

- Được, đến đây đi.

Lăng Tiêu không có nói khoác, cũng không có khinh bỉ, chỉ là rất ung dung gật gù.

Lí Hạo chuyển bước, đi tới trước mặt Lăng Tiêu, tay phải để trên chuôi đao, nhưng không có rút ra. Hắn chân trái trước, chân phải sau, người hơi nghiêng, biểu hiện cực kỳ chăm chú.

Thiên Tứ hơi kinh ngạc, tên này thật sự rất khá, mơ hồ có một loại phong thái của đao khách.

Lí Hạo đột nhiên rút đao, một vệt hàn quang xẹt qua, chém về phía Lăng Tiêu.

Keng!

Một tiếng nhuệ hưởng, đốm lửa bắn ra bốn phía, chỉ thấy Lăng Tiêu đúng lúc rút kiếm, tước ở trên thân đao. Có điều là, trường kiếm cũng không có ngạnh kháng với đao, mà là một đường từ mũi đao lướt đến chuôi đao, lấy phương thức như thế hóa giải đao thế trầm trọng.

Kiếm đi nhẹ nhàng!

Một đao của Lí Hạo bị hóa giải.

Bốn người Chu Tuyết Nghi đều kinh ngạc, Lăng Tiêu ở đòn đánh này, biểu hiện ra trình độ là Luyện Thể tầng bảy, lấy phương thức như thế hóa giải một đòn toàn lực của Lí Hạo, thể hiện ra kiếm thuật siêu cao.

- Ngươi qua ải.

Lí Hạo gật gù, trên mặt vẫn là biểu tình tự mãn.

Lăng Tiêu thu kiếm về mình, hắn quả nhiên là có tư chất trở thành một kiếm sĩ tài ba trong tương lai. Có điều hắn còn chưa kịp quay đi thì Thiên Tứ ở phía sau đã lên tiếng.

- Người của ta cũng tiếp ngươi một chiêu. Vậy ngươi cũng phải tiếp của chúng ta một chiêu mới phải đạo chứ?

- Ha ha, ngươi là thử ta sao?

Lí Hạo cười to, Lăng Tiêu có thể tiếp hắn một đao, không có nghĩa là có thể cùng hắn chiến hoà nhau, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Ấy là Lăng Tiêu còn là Luyện thể Cảnh cấp 8. Còn Thiên Tứ mớu chỉ là Luyện thể cảnh cấp 6. Há có thể tiếp được đao này.

- Coi như thế đi.

Thiên Tứ cưởi nói, bất quá Lăng Tư Quyên muốn ở phía sau vỗ vai hắn mà gằn giọng nói.

- Ngươi điên rồi ak, tên đó là Luyện Thể Cảnh đỉnh phong cách đó. Sắp dột phá Tụ Linh cảnh rồi. Ngươi là muốn tự sát sao ?

- Cho là vậy đi. Haha

Thiên Tứ cười nói, bước về phía trước. Tay phải đặt sẵn lên thanh kiếm ngắn bên hông.

- Có dám không?

- Vậy thì phóng ngựa đến đi!

Lí Hạo tràn đầy tự tin nói, vừa nãy sau quan sát Thiên Tứ, hắn có thể khẳng định cảnh giới của Thiên Tứ chỉ là Luyện Thể tầng bảy, mặc dù mọi người đều là Luyện Thể hậu kỳ, nhưng chênh lệch hai tầng vẫn tương đối rõ ràng.

Thiên Tứ vung vẩy đoản kiếm trong tay, đột nhiên đâm ra, đánh thẳng tới gáy Lí Hạo.

Lí Hạo tự nhiên không sợ, múa đao chống đỡ, keng một tiếng, đoản kiếm đứng ở trước cổ họng của hắn, chỉ kém chút xíu.

- Ngươi thua rồi.

Thiên Tứ thu kiếm.

- Rõ ràng ta chặn được kiếm của mi. Sao có thể thua.

Lí Hạo vừa mở miệng, chỉ thấy Thiên Tứ rung trường kiếm lên, một vệt hàn quang màu trắng bay nhanh mà ra.

- Kiếm khí!

Năm người Lưu Đông đồng thời kinh ngạc thốt lên.

Sắc mặt của Lí Hạo không khỏi buồn bã, hắn tự nhiên biết uy lực của kiếm khí, gật đầu nói:

- Ta thua!

Vừa nãy chỉ cần Thiên Tứ đánh ra kiếm khí, hiện tại hắn đã là một bộ thi thể.

Đám người Lưu Đông càng sợ đến gần chết, Lăng Tiêu có thể chặn một đao của Lí Hạo, đã để bọn họ cảm thấy rất đáng gờm, nhưng tên Thiên Tứ này còn hình thành kiếm khí, thực sự là khó mà tin nổi.

Chiến ý của Lí Hạo lại lên, nói:

- Chúng ta lại luận bàn một hồi!

Hắn chưa từng giao thủ với người tu ra kiếm khí, này là vô cùng hiếm thấy.

- Được!

Thiên Tứ gật đầu đáp ứng, hắn đối với Lí Hạo cũng có chút tâm ý bồi dưỡng, cảm thấy tiểu tử này có khả năng đi lên con đường đao khách. Nói xong, tay phải hắn rung lên, trường kiếm tái xuất.

Lí Hạo tự nhiên toàn lực ứng phó, vội vã múa đao chém liền, muốn dựa vào đao thế trầm trọng đánh bay Thiên Tứ, lấy công thành thủ.

Leng keng leng keng, hai người ác chiến, lúc này Lí Hạo không có bị "thuấn sát", nhưng mà ăn không ít vị đắng, bởi vì Thiên Tứ triển khai kiếm khí, tạo ra rất nhiều vết thương ở trên người hắn.

Sau mấy chục chiêu, Lí Hạo quả đoán chịu thua, đánh tiếp nữa, chỉ là chảy máu cũng có thể chảy chết hắn.

- Kiếm khí thực sự là lợi hại!

Hắn có chút ủ rũ, lại có chút hưng phấn nói. Nếu hắn cũng có thể tu ra đao khí, tình hình liền khác nhau rất lớn.

- Không cần nhụt chí, ngươi đã rất tốt.

Thiên Tứ đúng trọng tâm nói. Tiểu Hắc kêu mắt không đổi, đậu trên lưng Xích Long mã thầm nghĩ.

- Chủ nhân ta tư chất hơn người. Một ngày luyện kiếm bằng người khác luyện một năm cũng không bằng. Nếu không phải ngài nổi hứng chỉ điểm cho tiểu tử kia. Một kiếm đã mất mạng rồi.

Lăng Tư Quyên liếc nhìn thấy vẻ mặt tự đắc của Tiểu Hắc, trong lòng cũng là sự lo lắng. Sủng vật của Thiên Tứ đã mạnh đến mức có thể kích sát hai anh em họ trong 1 đòn. Vậy chủ nhân của no há lại không có mạnh sao?

Năm người Chu Tuyết Nghi đều vừa mừng vừa sợ, sợ vì Lí Hạo chính là đệ nhất cao thủ trong bọn họ, còn không phải là đối thủ của Lăng Hàn. Vui chính là, có cao thủ như vậy giúp đỡ, bọn họ đạt được Thanh Linh Quả, độ khả thi tự nhiên tăng nhiều.

Bảy người xuất phát, hướng về vị trí của Thanh Linh Quả.

- Thật không ngờ Tứ huynh đệ đây, thân là dược sư lại có chiến lực cao thâm như vậy. Ngay cả Võ giả cũng không bằng.

- Đúng vậy, nếu người đến Quách Thạch Trấn, đảm bảo sẽ trở thành thiên tài đệ nhất.

Trên đường đi Thiên Tứ trở thành mục tiêu bàn tán của mọi người. Này cũng rất bình thường, bản thân gã Võ học tuyệt vời đỉnh lại có thiên phú phụ trợ. Không có nổi danh thiên hạ, ấy mới chính là lạ đời.

Sau gần một tiếng, bọn họ đi tới địa phương hoàn cảnh rất ẩm ướt, phía trước xuất hiện một hang núi, còn chưa đi vào đã nghe mùi thối buồn nôn, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một cây thực vật dài chừng thước, không có cành là, phảng phất như cây mía, nhưng trên thân cây lại có từng tái từng trái cây, không nhiều không ít, vừa vặn bảy quả.

- Đến gần chút nữa, liền bị độc chướng ảnh hưởng, nhất định phải nín thở mới có thể tiến lên.

- Con Chướng Vân Thú kia rất giảo hoạt, chắc chắn sẽ không thoát ly khu vực độc chướng.

- Chúng ta cần dẫn con Chướng Vân Thú kia ra, chỉ cần có thể ngăn trở nó mấy hơi, liền có thể hái sạch quả cây.

- Lăng cô nương và Tuyết Nghi phụ trách hái Thanh Linh Quả, chúng ta chặn Chướng Vân Thú, không có vấn đề chứ?

Lời này chủ yếu là nói với Thiên Tứ và Lăng Tiêu.

Người hái quả hai bên mỗi bên một người, miễn cho bị ai đoạt liền chạy.

Thiên Tứ nhìn Lăng Tiêu rồi cười gật đầu, nếu như bọn họ biết Lăng Tư Quyên là tu vi gì, phỏng chừng sẽ không đề nghị như vậy.

- Chúng ta trước tiên dẫn Chướng Vân Thú ra, khai chiến ở trong động, chúng ta căn bản không cách phát huy ưu thế nhân số.

Chu Sướng nói.

- Ừm!

Năm nam sinh đều lấy ra binh khí, gõ vào nhau, phát sinh thanh âm huyên náo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro