Chương 271: Đứng nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thích Vĩnh Dạ ngơ ngác, hắn nguyên bản cảm thấy, lần này mình có thể ngạo thị hết thảy thiên kiêu của Đại Nguyên thành, cho dù không toàn lực ứng phó cũng có thể đoạt được đệ nhất. Mà sự tình phát triển vẫn như hắn nghĩ, mãi đến khi gặp phải Thiên Tứ.

Quá mạnh mẽ rồi!

Lần này, hắn thật đã toàn lực ứng phó, lại không thể chiếm được thượng phong, hắn há có thể không kinh?

Thiên Tứ mới Tụ Linh tầng một a, hiện tại đã mạnh như vậy, chờ hắn đạt đến tầng bảy, nhảy vào Tụ Linh hậu kỳ, sẽ mạnh đến mức độ nào?

Này không phải thiên tài, mà là yêu nghiệt!

Lúc trước Phong Viêm cũng không có mạnh như vậy a?

Thích Vĩnh Dạ thầm nghĩ.

Ở trong thế hệ trẻ tuổi của Đại Nguyên thành này, thiên phú của Thích Vĩnh Dạ không phải cường đại nhất, mà là Phong Viêm! Ba năm trước Phong Viêm là Tụ Linh tầng chín, lấy ưu thế tuyệt đối thu được đệ nhất.

Mà ở Đại Nguyên luận võ khóa trước nữa, Phong Viêm lợi dụng thực lực Tụ Linh tầng bốn đánh bại vài Tụ Nguyên tầng chín, đạt được danh hiệu quán quân.

Cho dù tiến vào Hổ Dương học viện, thiên tài tập hợp, nhưng ánh sáng của Phong Viêm vẫn không giảm chút nào. Năm trước hắn đột phá Hải Tuyền cảnh, liệt vào danh sách mười đại cao thủ của học viện, thành tựu như vậy để Thích Vĩnh Dạ chỉ có thể ngước nhìn.

Hiện tại, Thích Vĩnh Dạ rốt cục nhìn thấy một yêu nghiệt có thể sánh vai với Phong Viêm, thậm chí còn hơn một bậc!

Bởi vì lúc trước, thời điểm Phong Viêm còn ở Tụ Linh tầng bốn, mấy đối thủ Tụ Linh tầng chín của hắn, là còn lâu mới mạnh như Thích Vĩnh Dạ.

Thích Vĩnh Dạ vừa chiến đấu, vừa thầm nghĩ, nếu Thiên Tứ yêu nghiệt như thế, sao mình không tác thành hắn, để hắn mang theo vầng sáng không kém Phong Viêm tiến vào Hổ Dương học viện.

Đến thời điểm đó, Phong Viêm nhất định sẽ cảm thấy áp lực nha?

Được, vậy hắn cũng bán Thiên Tứ một nhân tình!

Đương nhiên, nếu không phải Thiên Tứ đủ mạnh, Thích Vĩnh Dạ chắc chắn sẽ không bán mặt mũi. Nhưng hiện tại, nếu Thiên Tứ thể hiện ra thực lực đủ để đối kháng hắn, vậy hắn cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền.

Dù sao ngày sau, không biết tên yêu nghiệt này sẽ đạt tới độ cao cỡ nào. Hơn nữa còn có Đan sư hậu thuẫn, thực lực sánh ngang Phong Viêm tuyệt không phải xa vời.

Đây là một đối tượng đáng giá hắn đầu tư.

- Ha ha, Thiên huynh quả nhiên ghê gớm, trận chiến này ta chịu thua!

Thích Vĩnh Dạ chủ động ngưng chiến.

Thiên Tứ thu hai tay lại, cùng lúc ảo ảnh của 72 con rồng đủ hình dạng cũng tan đi. Tiếng sấm rền bên tai cũng nhỏ dần rồi biến mất.

- Đa tạ, đã nhường!

Thích Vĩ Dạ lau mồ hôi trên trán, nếu lúc nãy hắn chậm khoảng một nhịp. Bảy mươi hai con rồng kia đáng tới. Dù cho Thiên Tử Quyền Pháp toàn lực chống đỡ cũng chỉ có kết thúc bại thảm. Nhưng gã là người có đầu óc, lên cũng tìm được cách chống chế.

- Ngươi mới Tụ Linh Cảnh, liền có thể cùng ta bất phân thắng bại. Ta tự thấy bản thân thua ngươi thật nhiều.

Nói xong, hắn chủ động nhảy đến võ đài thứ hai.

Thiên Tứ đăng đỉnh!

Ồ, dưới đài kinh ngạc hô ra tiếng.

Tuy kết quả này cũng không tính quá bất ngờ, nhưng khi nghe Tứ vương tử chịu thua, vẫn để cho không ít người cảm thấy khó tin nổi.

Sáu năm trước, thiên tài số một của Đại Nguyên thành lúc đó, chính là lấy tu vi Tụ Linh tầng bốn, một đường quá quan trảm tướng, đoạt quán quân. Sáu năm sau, lại xuất hiện một con Đại Hắc mã lần nữa!

Võ đạo Đại Nguyên thành hưng thịnh rồi sao?

Thiên Tứ cũng không khách khí, hắn xác thực cần khen thưởng của quán quân, bởi vậy hắn chỉ chắp tay với Thích Vĩnh Dạ, nhân tình này hắn nhớ kỹ, ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.

Lúc này, cách mặt trời lặn chỉ hơn nửa canh giờ, chỉ còn dư lại một võ đài đang ác chiến. Nếu đài chủ thắng, như vậy lần Đại Nguyên luận võ này liền hạ màn kết thúc, ngược lại, thì phải chờ thêm một hồi.

Bất quá, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nửa giờ sau, top 10 ra lò.

Người thứ nhất, Thiên Tứ!

- Thật được số một! Thật được số một!

Lăng Tư Quyên lẩm bẩm nói, trên mặt vừa có hưng phấn, vừa tràn đầy không thể tin được.

Thập cường đi xuống lôi đài, sau đó vương phủ sẽ mở tiệc tối, khánh công cho năm mươi thiên tài đứng đầu.

- Chúc mừng Thiên huynh!

- Chúc mừng!

Nhóm người Thích Vĩnh Dạ dồn dập xông tới, chúc mừng Thiên Tứ.

- Đa tạ! Đa tạ!

Thiên Tứ chắp tay đáp lễ.

- Ha ha, chờ sau đó nhất định không say không về!

- Đó là tự nhiên!

- Được.

Tiệc tối chỉ có năm mươi người đứng đầu tham gia, gia thuộc là không thể đi theo. Bởi vậy bất kể là Lăng Tư Quyên đều không thể bồi tiếp Thiên Tứ.

Rất nhanh, nhóm người Thiên Tứ liền tới Đại Nguyên vương phủ. Đây là một phủ đệ rất lớn, chí ít gấp mười lần phủ đệ của Tứ vương tử, các loại trang sức trong vương phủ cực kỳ xa hoa, để một số thiếu niên từ trấn nhỏ tới há hốc mồm, thật giống như nhà quê tiến vào hoàng cung.

Tiệc tối này, do Đại Nguyên vương tự mình chủ trì, chờ sau đó còn sẽ trực tiếp phát khen thưởng cho mười người đứng đầu.

Bất quá Đại Nguyên vương cũng không ở bao lâu. Hắn là cường giả Sinh Địa cảnh, căn bản không cần làm bộ làm tịch cái gì, chỉ cần ngồi xuống, liền tự nhiên tỏa ra khí thế đáng sợ, làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngột ngạt.

Sau khi hắn rời đi, bầu không khí mới trở nên náo nhiệt, mọi người đều là người trẻ tuổi, rất nhanh ngươi tới ta đi. Không lâu sau, mọi người đều sẽ đi Hổ Dương học viện, tự nhiên hi vọng kết giao nhiều bằng hữu, ngày sau có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Nhưng Thiên Tứ có chút ngồi không yên, hắn chờ đợi cây Ám Nguyệt thảo kia a. Đây chính là bảo vật ngay cả cường giả Thái Thiên cảnh cũng đỏ mắt, chưa thu vào trong túi của mình một khắc, hắn liền không thể an tâm một khắc.

Ngẫm lại cũng buồn cười, lấy tâm tính của hắn, lại còn gấp gáp như vậy.

Hai giờ sau, tiệc tối mới kết thúc, vật khen thưởng cho mười người đứng đầu, đều chứa ở trong một cái hộp nhỏ. Thiên Tứ mở ra xem, bên trong có một cây thảo dược cao chừng thước, hình dạng mỗi một lá như trăng lưỡi liềm, màu sắc như mặt trăng ám trầm.

Quả nhiên là Ám Nguyệt thảo!

Thiên Tứ thở phào nhẹ nhõm, thật muốn lập tức rời đi, nhưng bọn người Thích Vĩnh Dạ lại đây hàn huyên với hắn, để hắn không thoát thân được. Mãi đến lúc nửa đêm, mọi người mới dồn dập tản đi, Thiên Tứ rốt cục trở lại Thiên Dược các.

Hắn vừa về liền bắt đầu luyện đan. Đan dược lần này vẫn là Tái Sinh Đan, dù sao trên đường đi tìm thân phận thật của mình. Vẫn lên cẩn trọng, lưu giữ mạng của mình.

Các loại dược liệu khác đã được hắn chuẩn bị xong. Liền sau một canh giờ đã hoàn thành được Tái Sinh Đan. Tổng có ba viên tất cả. Tương đương cứu được ba mạng người. Cái này hắn không để tro g túi linh khí mà trực tiếp để vào Không Gian Bảo Hạp, để cho đan dược thẩm thấu Hỗn nguyên khí. Gia tăng thêm dược tính.

Qua ngày thứ nhất, hắn nghỉ ngơi lại bên trong Thiên Dược các, cũng là để vài phân thân của mình ra bên ngoài nghe ngóng tình hình. Bất quá không rõ lý do vì sao Thiên Thi Tông lại đột nhiên biến mất. Khiến cho cuộc thanh trừng của thất đại môn phái phải dừng lại. Có vẻ như bên trong nội bộ Thất môn Phái có nội gián. Lên đám Thiên Thi Tông kia đã biết được kế hoạch và chạy trốn hết. Vì thế kế hoạch, dựa vào Thiên Thi Tông tìm ra thân phận của gã cũng bị phá sản. Khiến cho hắn buồn bực mãi không thôi.

Sáng hôm sau, ăn xong điểm tâm, Lăng Tư Quyên ra ngoài để gửi thơ về cho người nhà mình, mà Thiên Tứ thì bị bọn người Thích Vĩnh Dạ kéo ra ngoài dự tiệc, chơi bời. Bởi vì những người này ở trong luận võ đều thích hợp thả nước cho Lăng Hàn, đây là một nhân tình, Lăng Hàn tự nhiên không thể qua cầu rút ván.

Ngày thứ hai, Thích Vĩnh Dạ mời Thiên Tứ đi tràng giác đấu chơi.

Tràng giác đấu có gì vui?

Thiên Tứ không rõ, nhưng không ngăn được nhiệt tình của Thích Vĩnh Dạ, bị hắn kéo đi địa phương hai ngày trước bọn họ luận võ. Lúc này, hết thảy võ đài đã bị dỡ xuống, cả địa phương to lớn chỉ tiến hành một trận chiến. Năm tên giác đấu sĩ đang bị mười ba con yêu thú vây công, trận chiến rất kịch liệt, máu tanh, mà trên khán đài, khán giả đang không ngừng phát sinh tiếng hô hưng phấn.

- Bọn họ đều là tử tù, tuy chiến đấu ở đây nguy hiểm, thế nhưng nếu như có thể liên tục thu được mười trận thắng, liền có thể được đặc xá, một lần nữa trở thành người tự do.

Thích Vĩnh Dạ giải thích.

Thiên Tứ gật đầu, rất nhiều đế quốc đều có chế độ như vậy. Sau khi tù phạm bị phán tử hình, có thể lựa chọn tiến vào giác đấu tràng tử chiến, vì mình thắng được một chút hi vọng sống. Đương nhiên, đại bộ phận người sẽ chết, thu được tự do có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Hay!

Khán giả đột nhiên hô to, bởi vì một tên tử tù sai lầm, bị ba con yêu thú vây công cắn đứt hai tay, đau đến hắn kêu rên liên hồi. Mà kêu thảm thiết như vậy cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh, hắn liền bị cắn đứt yết hầu, bị yêu thú ăn thịt.

Khán giả nơi này chính là hướng về hình ảnh tử vong, máu tươi mà đến, nhìn thấy hình ảnh như vậy, có chút nữ nhân điên cuồng thậm chí còn xé áo, lung lay bộ ngực hét rầm lên.

Bốn người còn lại không hốt hoảng chút nào, hiển nhiên trải qua rất nhiều cảnh tượng như vậy, dựa sát lẫn nhau, chỉ cần đối mặt kẻ địch phía trước.

- Nơi này có thể đánh cược, Thiên huynh có hứng thú hay không?

Thích Vĩnh Dạ quay đầu hỏi hắn.

Thiên Tứ lắc đầu, loại sự tình lấy sinh mệnh tìm niềm vui này, hắn từ trước đến giờ đều không thích.

- Hóa ra Thiên huynh không thích thưởng thức chiến đấu như vậy, nói thật, ta cũng không thích, có điều kế tiếp có một trận chiến rất đặc sắc.

Thích Vĩnh Dạ vô cùng thần bí nói.

- Cao thủ Hải Tuyền Cảnh, là đạo tặc hái hoa, không biết gieo vạ bao nhiêu nữ nhân, nhưng thực lực rất cao, làm sao cũng chết không được. Ngày hôm nay hắn sẽ xung kích một ngàn thắng, nếu như còn có thể thắng, liền không thể không thả hắn tự do.

Luyện Thể Cảnh thắng mười trận liền có thể thu được tự do, Tụ Linh Cảnh là một trăm trận, Hải Tuyền Cảnh là một ngàn trận.

Trong mắt Thiên Tứ không khỏi hiện lên một luồng sát cơ, trong những loại người hắn hận nhất, dâm tặc tuyệt đối có thể xếp vào ba vị trí đầu, cặn bả như vậy nên trực tiếp giết, không cần cho một chút cơ hội.

- Ngày hôm nay, có rất nhiều người đến xem tên dâm tặc này bị chém đầu!

Thích Vĩnh Dạ nói.

- Vì thế, Đại Nguyên Vương phủ chúng ta phát động một vị cao thủ, nhất định sẽ không để cho hắn tránh được kiếp nạn này.

Trong khi nói chuyện, chiến đấu cũng tiếp cận kết thúc, mười mấy con yêu thú vây công, ở dưới tình huống chết bảy con, cắn chết bốn tên tử tù, khiến trên khán đài hoan hô.

- Các vị, trước khi tiến hành trò hay then chốt, xin mọi người thưởng thức một màn biểu diễn nhỏ!

Một người chủ trì tiến vào giữa trường, giương tay lên, liền thấy rào sắt hai bên đồng thời kéo lên, tất cả đẩy ra một cái lồng sắt, trong một lồng sắt, là một con sói hoang thành niên, mà một lồng sắt khác, là một tiểu cô nương nhiều nhất năm, sáu tuổi!

Thiên Tứ đứng lên, lửa giận tiêu thăng.

- Chư vị, mấy ngày trước, có một đội võ giả tiến vào Thất Phong Sơn săn bắn, ở trong sào huyệt của một con mãnh hổ, phát hiện tiểu cô nương này. Kỳ quái chính là, tiểu cô nương này không chỉ không bị mãnh hổ ăn thịt, thậm chí còn sinh hoạt với nó đến mấy năm, dựa theo suy đoán, đây là một khí anh, từ nhỏ đã bị mãnh hổ bắt tới.

Người chủ trì chỉ vào tiểu nha đầu kia giới thiệu.

- Không nên nhìn nàng còn nhỏ như vậy, nhưng sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa cực kỳ hung hãn, không biết nói chuyện, cũng không biết dùng hai chân bước đi, nhất cử nhất động đều như dã thú.

- Tiếp đó, liền nhìn nàng biểu diễn chiến đấu với sói hoang a.

Mọi người dồn dập nhìn lại tiểu nha đầu kia, mái tóc của nha đầu này rối tung, cả người bẩn thỉu, tất cả đều là bùn đất tro bụi, nhìn qua cực kỳ dơ bẩn, thân hình gầy gò, so với dã lang, quả thực chính là trẻ con cùng người trưởng thành.

Này làm sao đánh, hoàn toàn là bị hành hạ đến chết a.

- Hừ!

Thích Vĩnh Dạ cũng đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ không vui, chuyện này cũng thật quá mức, lại mang tiểu hài tử tới lấy lòng khán giả, thực là mất hết thiên lương.

Vèo, Thiên Tứ nhảy vào giữa trường, nói:

- Thả đứa nhỏ này ra!

- Này, ngươi có hiểu quy củ hay không, đây chính là sản nghiệp của Đại Nguyên Vương, lại dám tới quấy rối?

Người chủ trì kia giận dữ, nhưng tiếp theo đó là sững sờ, chỉ vào Thiên Tứ nói.

- Ồ, ngươi là quán quân của Đại Nguyên luận võ lần này!

Nhận ra Thiên Tứ, hắn liền không dám lỗ mãng, nói:

- Thiên thiếu gia, đây là quy định của tràng giác đấu, đi vào chỉ có chiến đấu, không có phân chia nam nữ, già trẻ khác biệt!

- Vậy ta hỏi ngươi, nàng là tự nguyện gia nhập tràng giác đấu sao? Nàng phạm vào tội gì, mà cần phải chiến đấu?

Thiên Tứ hỏi.

- Chuyện này...

Người chủ trì nhất thời không biết trả lời ra sao.

Ở thế giới cường giả vi tôn, một "Dã Nhân" đương nhiên không khiến cho bất luận người nào quan tâm, đưa vào tràng giác đấu thì lại làm sao, ai sẽ quản? Ai sẽ để ý?

Hiện tại bị Thiên Tứ hỏi, người chủ trì lại không biết phải trả lời như thế nào.

- Thả tự do cho nàng!

Thích Vĩnh Dạ cũng nhảy vào giữa trường, lạnh giọng nói.

- Vâng, Tứ Vương Tử!

Người chủ trì vội vã đáp ứng, đây là người rất có khả năng sẽ kế thừa Vương vị trong tương lai, lời nói của hắn, đương nhiên không người nào dám coi như gió thoảng bên tai.

Đương nhiên, hắn tuyệt sẽ không dám thả tử tù, dù có Tứ Vương Tử mở miệng cũng vô dụng, tiểu nha đầu này nhiều nhất là không có hộ tịch, bất luận người nào cũng có thể thu làm nô lệ, thả thì thả, cũng chẳng có gì quan trọng.

Hắn sai người mở lồng sắt ra, tiểu nha đầu kia như báo săn nhào ra, lực xung kích rất lớn, đánh ngã một tên công nhân viên Luyện Thể Cảnh. Nàng hoàn toàn coi mình là dã thú, nhếch cái miệng nhỏ, lộ ra hàm răng trắng nhởn, cắn tới cổ họng của người nọ.

Hoàn toàn chính là phương thức mãnh hổ công kích con mồi, cắn vào yết hầu để đối thủ tắt thở.

Thiên Tứ vội ra tay, một phát bắt được cổ của tiểu nha đầu, nhưng nha đầu này không chút do dự vung trảo vỗ tới Thiên Tứ, xẹt xẹt, y phục bị phá rách, trên cánh tay Thiên Tứ lưu lại một vệt trắng.

Có điều hắn đã tu thành Kim Cang Bất Hoại, bởi vậy tuy móng vuốt của dã nha đầu lợi hại, nhưng chỉ có thể lưu lại vài vệt trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro