chương 297: Ngõ Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trăm triệu lạng!

Phạm Đông Bình muốn ngất, còn có một loại cảm giác sợ hãi. Có thể lấy ra vật giá trị một ức đấu giá, Thiên Tứ sẽ là người bình thường sao? Thật bị bắt vì tội ăn cắp, mất mặt không nói, con số một trăm triệu lượng, xác thực có thể định hắn tội chết.

Bên cạnh, diễm nữ kia đã run cầm cập, lặng yên lui lại, nói rõ là phân rõ giới hạn với Phạm Đông Bình.

- Không, đan dược này là của ta!

Hiện tại Phạm Đông Bình chỉ có thể cắn chết không tha, nếu không hắn thật xong đời.

- Ngươi bị ngốc sao?

Thiên Tứ đạp tới một cước.

- Loại lợn chết như ngươi cũng có thể luyện chế ra đan dược chuẩn Địa Cấp? Chính ngươi ngu ngốc, lại nghĩ người khác cũng ngu ngốc sao?

Sắc mặt của Phạm Đông Bình trắng bệch. Hắn biết mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, đan dược chuẩn Địa Cấp... Hai vị bá chủ đan đạo của Vũ Quốc cũng chưa chắc có thể luyện ra, lai lịch của thiếu niên này tuyệt đối khủng bố!

- Mã đại nhân!

Có ba tên hộ vệ thấy nơi đây động tĩnh lớn, liền bước nhanh tới, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Mã Thiên Thanh.

- Bắt người này lại!

Mã Thiên Thanh lãnh đạm nói.

- Báo án lên Cấm Vệ Quân, nói chỗ chúng ta có kẻ trộm!

- Vâng, Mã đại nhân!

Ba tên hộ vệ lập tức kéo Phạm Đông Bình xuống.

- Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?

Mã Thiên Thanh tươi cười, đã quét sạch ấn tượng ác liệt trước kia. Đày là khách nhân có thể cầm ra đan dược chuẩn Địa Cấp, phóng tầm mắt toàn bộ Vũ Quốc, còn có người thứ hai sao?

Tuyệt đối không có!

- Thiên Tứ, ngươi cứ gọi ta Tứ thiếu là được.

Thiên Tứ nói.

Mã Thiên Thanh đổ mồ hôi. Hắn không muốn gọi một thanh niên là "thiếu" gì đó a, nhưng người ta là quý khách, nếu như hắn đắc tội Thiên Tứ làm cho đối phương bỏ đi ý nghĩ bán đấu giá, vậy hắn sẽ gánh không nổi.

- Tứ thiếu!

Hắn không thể làm gì khác hơn là kêu một tiếng.

- Mời đi theo ta, ta giúp Tứ thiếu đăng ký thủ tục.

- Được.

Lăng Hàn gật đầu đáp ứng.

Tin tức chín viên đan dược chuẩn Địa Cấp xuất hiện ở Linh Bảo Các, rất nhanh đã lan truyền đến tai cao tầng, một lão giả bận cẩm y xuất hiện, chiêu đãi Thiên Tứ, nói:

- Lão phu là Tam Trưởng lão nơi đây, họ Cổ, tên Bá Vân.

- Cổ tiền bối.

Thiên Tứ ôm quyền đáp lễ, đối phương là cường giả Sinh Địa Cảnh, xứng đáng cái lễ này của hắn.

- Tiểu hữu, ngươi dự định bán đấu giá những Trúc Cơ Đan này, hay trực tiếp bán cho bản các?

Cổ Bá Vân hỏi.

Thiên Tứ khẽ mỉm cười, nói:

- Bán đấu giá.

Loại đan dược vượt cửa ải này, tự nhiên phải bán đấu giá, mới có thể thu lợi nhiều nhất.

Cổ Bá Vân có chút thất vọng.Nếu trực tiếp bán cho Linh Bảo Các, vậy bọn họ liền có thể cách mấy năm mới bán ra một viên Trúc Cơ Đan. Thứ nhất để chấn thanh danh của Linh Bảo Các. Thứ hai vật lấy hiếm là quý, ép chín viên Trúc Cơ Đan ra giá trị cao nhất.

Đáng tiếc, tiểu tử này không có ngốc như vậy.

Có điều chín viên Trúc Cơ Đan, tất có thể bán ra con số trên trời, chỉ là phí thủ tục, đã đủ bọn họ kiếm rất nhiều.

- Tiểu hữu, ủy thác bản các đấu giá, quy định là mười lăm phần trăm, có điều giá trị của Trúc Cơ Đan quá cao, lão phu có thể làm chủ, giảm xuống còn 14%, thế nào?

Cổ Bá Vân cười nói.

Thực hắc, lại trích phần trăm nhiều như vậy.

Lăng Tư Quyên ở một bên bĩu môi, chín viên Trúc Cơ Đan, giá trị vượt xa trăm triệu, 14% là cao tới hơn 10 triệu, đã vượt qua một tháng thu vào của Lăng gia. Có điều, Cổ Bá Vân há mồm liền giảm chí ít một triệu lượng, cũng coi như khá hào phóng.

Đương nhiên, cái này là vì giá trị của Trúc Cơ Đan quá cao.

- Có thể.

Thiên Tứ gật đầu, tiền tài vốn không phải thứ hắn coi trọng.

Cổ Bá Vân cười cười, lại nói:

- Muốn đấu giá chín viên Trúc Cơ Đan ra giá tiền cao, tốt nhất là phân mấy lần đấu giá, nếu như tiểu hữu không cần tiền gấp, không bằng từ từ bán ra?

Bởi vì giá của Trúc Cơ Đan càng cao, Linh Bảo Các thu vào sẽ càng nhiều, tự nhiên Cổ Bá Vân cũng hi vọng dùng phương án tốt nhất.

Thiên Tứ lắc đầu nói:

- Một lần bán hết.

Cổ Bá Vân sững sờ, chỉ có thể thở dài. Ai bảo đây là vật của người ta, cho dù hắn là Sinh Địa Cảnh, cũng chỉ có thể kiến nghị mà thôi.

Với Thiên Tứ mà nói, tiện tay có thể luyện chế Trúc Cơ Đan, đương nhiên sẽ không lưu ý bán giá cao hay thấp, ngược lại khẳng định là giá trên trời. Cùng lắm thì qua mấy ngày, hắn lại luyện chút đan dược chuẩn Địa Cấp khác, vẫn có thể mò tiền như thường.

- Được rồi, đây là bằng chứng, đến thời điểm đó tiểu hữu dùng cái này đến thu tiền, cũng có thể ủy thác người khác, nhưng chú ý, nếu thất lạc phải đến báo ngay lập tức, bằng không bị người khác lĩnh tiền, lão phu cũng không thể ra sức.

Cổ Bá Vân nhắc nhở.

Tín vật chia làm hai phần, song phương mỗi người giữ một phần, hợp lại sẽ thiên y vô phùng. Song phương lại in dấu tay của mình ở trên tín vật, như vậy liền tránh khả năng giả mạo.

- Tiểu hữu, sau này nếu còn có loại đan dược này, không ngại giao cho Linh Bảo Các ta đấu giá, phương diện phí... Còn có thể thương lượng.

Cổ Bá Vân nói.

- Được!

Thiên Tứ thẳng thắn đáp ứng.

Ba người Thiên Tứ rời Linh Bảo Các, còn Phạm Đông Bình kia đương nhiên sẽ không có kết quả tốt, chuyện này không cần Thiên Tứ bận tâm. Dù đối phương là Đan sư Hoàng Cấp trung phẩm, nhưng dính đến con số hơn trăm triệu, cũng khó thoát khỏi tội chết.

Ai bảo hắn tham?

Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Thiên Tứ liền dẫn Lăng Tư Quyên và Hổ Trúc tới Tích Hoa Các.

Ba người chậm rãi đi dạo phố, Hổ Trúc chạy loạn khắp nơi, kẹo que, kẹo đường, cái gì mới đều muốn thử một chút.

Đến trước Tích Hoa Các. Thiên Tứ nhìn lầu các hai bên, trong lòng buồn bực. Nơi này ngói màu xanh, thế nhưng lầu lại là màu đỏ loét, trước cửa còn treo đèn lồng.

"Tiểu ca ca tới chơi đi!"

Có vài tiểu tỷ tỷ ở trên lầu vẫy tay với hắn.

"Ngươi biết các nàng?"

Lăng Tư Quyên buồn bực nói:

"Các nàng kêu gọi rất nhiệt tình đấy!"

"Lần trước ta đi Tương Long thành cũng thế, có vài tỷ tỷ rất nhiệt tình, thành ra cũng có quen biết"

Thiên Tứ đi vào bên trong, nhìn bảng hiệu ven đường, hẻm Hoa này rất sâu, bảy quanh tám quẹo, đến bên trong liền không còn náo nhiệt như thế, cô nương nơi này rất rụt rè, ôm tỳ bà tựa bên cửa sổ, tỳ bà che nửa mặt, nhẹ nhàng biểu diễn, yên lặng sụt sùi.

Lại đi vào trong, tiếng đàn trầm thấp truyền đến, Thiên Tứ nhìn vào trong cánh cửa mở rộng, chỉ thấy trong sân có lụa mỏng lay động, mấy thiếu nữ chạy tới chạy lui trong màn trướng bằng lụa mỏng, còn có cô gái chính đang điều chỉnh thử dây đàn.

Lại đi vào phía trong, có vài cô gái luyện tập ca vũ ở trên lầu, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười giòn tan như chuông reo, rất là đẹp đẽ đáng yêu. Mà khách đến đoạn hẻm này đã không nhiều nữa, trong sân thỉnh thoảng đi ra một hai thanh niên, thật giống là chủ nhân nơi này vậy, có cô gái dịu dàng sửa sang quần áo, lưu luyến tạm biệt.

Chỉ là thanh niên từ bên trong đi ra nhìn thấy Thiên Tứ đều che mặt lại, tựa hồ sợ bị người nhận ra.

Hắn đi sâu vào hẻm Hoa, nhìn thấy một tòa lầu các, viết mấy chữ Thính Vũ các. Cửa lầu các này đóng chặt, chẳng qua thoạt nhìn sân nhỏ rất sâu, rất là yên tĩnh.

Thiên Tứ tiến lên gõ cửa, sau một lát nghe được tiếng bước chân vội vã, một âm thanh con gái mềm mại uyển chuyển truyền đến: "Đến đây, đến đây."

Bên trong truyền đến tiếng kéo then cửa, tiếp theo cánh cửa mở ra một cái khe, một cô gái sau cửa thò đầu ra, nhìn thấy Thiên Tứ, hiếu kỳ nói:

"Khách quan, ngươi tìm ai?"

Thiên Tứ khách khí nói:

"Nghiêm phu nhân có ở đây không?"

Cô bé gái kia kéo nửa bên cửa ra, cười nói:

"Xin hỏi công tử tên gì? Để ta đi vào thông báo."

"Ngươi nói cho nàng, ta họ Thiên."

Cô bé kia khép cửa lại, tiếng bước chân xa dần, hẳn là đi thông báo. Sau một lát, cánh cửa lần thứ hai mở ra, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là đường chủ Thanh lâu Nghiêm phu nhân, nhìn thấy Thiên Tứ không khỏi vừa mừng vừa sợ:

"Cuối cùng công tử cũng đến rồi! Mau mau, xin mời vào! Bọn tỷ muội, còn không lo pha trà? Công tử đến rồi!"

"Công tử đến?"

Bên trong truyền đến âm thanh của một đám thiếu nữ, rất là trong trẻo, ríu ra ríu rít như tiếng chim nhỏ tán gẫu trên chồi non mùa xuân vậy, trước mắt Thiên Tứ quần áo xanh, lục, hồng tung bay, các thiếu nữ bên trong Thính Vũ các dồn dập đi ra, nghênh đón hắn, làm hắn hoa cả mắt.

Mỗi một cô gái của Tích Hoa các các đều mang đặc sắc riêng, có cô "nhuyễn ngọc ôn hương", có cô lạnh như băng, có cô mềm mại quyến rũ, có cô nhiệt tình như lửa, có thể nói là muôn hoa thắm đượm mê mắt người nhìn.

Nghiêm phu nhân vội vàng nói:

"Đi ra, đều đi ra! Công tử lặn lội đường xá xa xôi, tàu xe mệt mỏi, các ngươi không nên quấn quít công tử! Còn không mau dâng trà?"

Những cô bé này như là một đàn bướm tản đi, có cô đi lấy nước, có cô đi rửa đĩa trà, có cô lại đốt đèn nấu nước. Thiên Tứ lập tức cảm thấy áp lực giảm bớt không ít, thở phào nhẹ nhõm, Nghiêm phu nhân dẫn hắn đi vào nhã các, nói:

"Những cô nương này đều ít được quản giáo, công tử đừng trách. Bên ngoài dần dần binh hoang mã loạn, có chút nguy hiểm, trên đường đi hẳn là công tử đã gặp phải không ít biến cố?"

Thiên Tứ cười nói:

"Xác thực gặp phải chút phiền toái nhỏ, cũng may hữu kinh vô hiểm. Ngươi thông báo cao tầng trong giáo, để bọn họ thông báo tổ sư."

Nghiêm phu nhân gật đầu, bất quá cũng vì có Lăng Tư Quyên và Hổ Trúc ở đây, lên cũng không đề cập tới quá nhiều chuyện.

Sau cùng cũng là thấy thái độ của Thiên Tứ có chút đỏ mặt, Nghiêm phu nhân liền tủm tỉm cười, thấp giọng nói:

"Công tử ở nơi này đương nhiên không phải là không thể, chỉ là phải đề phòng mấy cô gái phóng đãng ở chỗ này, các nàng bụng dạ khó lường, lại là ước gì muốn bò lên đầu ta làm Giáo chủ phu nhân đây."

Thiên Tứ đỏ mặt, mỉm cười đáp lại

" Có chuyện như vậy?"

Nghiêm phu nhân cười khanh khách nói:

"Công tử, ngươi như vậy là không thể chịu nổi sự khiêu khích của các nàng đâu. Người đi theo thiếp thân, thiếp thân sắp xếp gian phòng cho người."

Gian phòng Nghiêm Khánh Duẫn sắp xếp rất là thanh nhã, chỉ là xem bố trí trong phòng này lại giống như nơi ở của con gái, chăn màn đều thơm ngát. Nghiêm Khánh Duẫn vội vàng nói:

"Đây là nơi thiếp thân chợp mắt, nếu công tử không hài lòng có thể lại đổi phòng khác."

"Không cần."

Thiên Tứ mỉm cười, bất quá cũng là dừng lại khiến cho Lăng Tư Quyên giật mình mà va phải người hắn. Nàng ta nhíu mày nhìn quanh.

- Ngươi đến đây lấy phòng này làm gì?

Thiên Tứ ngồi xuống bàn, nhỏ nhẹ đáp lại

- Trước mắt ta có chuyện, cần phải ở ngoài học viên. Ngươi cứ về học viện trước, đợi sau khi xong việc ta sẽ đến tìm.

- Ngươi ở lại thanh lâu...

Lăng Tư Quyên giật mình cái đốp, không tin vào tai mình. Có điều Thiên Tứ lại gật đầu, nói như không có chuyện gì.

- Tạm thời là vậy, ăn uống chút rồi ngươi về trước.

Lăng Tư Quyên trong lòng thất vọng tràn trề, bất quá không nghĩ Thiên Tứ lại là người như vậy. Đến thanh lâu chơi một lát, vậy cũng thôi đi. Đây lại còn ở lại trong thanh lâu, mà là phòng của chủ thanh lâu nữa. Khẩu vị của gã cũng không phải tầm thường.

- Ta ở lại tu luyện Thiên Ma công, không phải như cô nghĩ đâu.

Dường như biết được tâm tư của Lăng Tư Quyên, Thiên Tứ nhàn nhạt nói.

- Dạo gần đây ta có một môn công pháp, gọi là Thiên Ma Âm. Sử dụng âm luật để chiến đấu. Đây là công pháp Thiên cấp, vô cùng lợi hại. Có điều, Âm luật lại là thứ ta kém nhất, có thể nói là không biết gì. Vì vậy mới nhờ Nghiêm phu nhân chỉ bảo.

Lăng Tư Quyên liếc nhìn Nghiêm phu nhân, thấy nàng ta cũng gật đầu như đồng tình. Bất quá Lăng Tư Quyên cũng đành im lặng, nàng biết Thiên Tứ hầu hết đều có thành tựu rất lớn về mọi mặt. Nhưng về Âm Luật, trước giờ hắn chưa bao giờ thể hiện, cũng như chưa từng thấy nói đến. Có thể là thật.

Sau cùng, Nghiêm phu nhân cũng đưa bọn họ đến phòng khác. Nơi này đã bầy biện thức ăn thịnh soạn. Toàn là sơn hào hải vị, mùi hương thơm lừng. Đứng bên cạnh Thiên Tứ còn có Sương Sương và mấy cô nương khác, ai cũng xinh đẹp như hoa, chờ hầu rượu cho gã. Có điều gã giống như Hổ Trúc, lúc này chỉ tập trung vào ăn uống, không cần ai phục vụ mình cả.

Mấy cô nương thấy gã như vậy, chỉ tủm tỉm cười với nhau. Bất quá cũng không có ý chê bai. Lăng Tư Quyên chỉ ăn lấy có, sau cùng được Sương Sương đưa về tận nhà.

Đêm hôm đó, chờ khi Hổ Trúc ngủ say, Thiên Tứ nhẹ bước ra khỏi phòng. Trong lòng có chút hứng thú với Thiên Ma âm này. Đây là công pháp của Đại Dục Thiên Ma Công đã bị Thiên Thi Tông lấy đi. Vốn trước giờ do thiếu niên Tổ sư giữ. Có điều công pháp này cần Ma khí cực thịnh, mà Thiên Ma giáo lại mất đi ma khí, thành ra cũng khiến ai lĩnh ngộ được hết.

Thiên Tứ dù đã thông thạo công pháp, nhưng thủ pháp dùng âm luật để thi triển, hoàn toàn không có chút căn cứ. Từ kiếp trước đến bây giờ, đối với Âm luật, hắn thật sự quá kém.

Thiên Tứ lấy gỗ đánh răng, thuốc mỡ trong bao quần áo, rửa mặt một chập rồi đi ra khỏi phòng, ngoài cửa có một cô gái, nhìn thấy Thiên Tứ thì ánh mắt sáng lên, cười nói:

"Công tử rời giường rồi, tỷ tỷ biết công tử nhất định là đói bụng, vì lẽ đó đã chuẩn bị cơm nước từ lâu, bảo ta đợi ở chỗ này mời công tử dùng bữa."

Thiên Tứ cảm ơn, theo nàng đi tới một gian phòng sạch sẽ trong Thính Vũ các, đối diện cửa sổ có khóm trúc, cách khóm trúc nhìn qua có một cái đình và hòn non bộ, rất là u tĩnh.

Thiên Tứ ngồi xuống, mấy cô gái nối đuôi nhau mà vào, đặt cơm nước xuống, cũng không lâu lắm liền sắp đầy một bàn. Trong đình ngoài cửa sổ kia có một cô gái mặc áo trắng mang đàn tiến đến, ngồi trong đình, nhẹ nhàng gảy đàn, sau một lát lại có mấy cô gái đi tới, có cô ôm tỳ bà, có cô mang theo ống tiêu dài, có cô ôm đàn tranh, ở nơi đó thổi tiêu đàn hát.

Thiên Tứ đang ăn cơm, nhìn nhập thần, nghe mê mẩn, chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro