Chương 1: Sư tôn của ta có chút vấn đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư tôn, đồ nhi cảm thấy đạo hiệu này thực sự không thích hợp "

Vô Định tiên môn gồm ba trăm sáu mươi vị Phong Trưởng Lão, một trong số đó đang ở trước mặt hắn cũng chính là Phong chủ Khâu Hải Phong, nhìn sư phụ trước mặt hắn cũng đồng dạng mặc y phục trắng nhưng lại đẹp đến mức làm họa trung tiên tử cũng trở nên tầm thường.

"Sao? Có vấn đề!? " Gương mặt Lý Hữu Tình thoáng qua vẻ đăm chiêu, sau đó giả vờ giận dữ nói:" Nhập môn ngày đầu tiên, liền dám cãi vi sư?"

Lý Hữu Tình thân mang một bộ y phục trắng, lông mi dài nhẹ nhàng chớp động, mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng tựa sương mai, mái tóc từ đầu vai rủ xuống bên hông.

"Đệ...Đệ tử không dám "

Gương mặt Lâm Huyền tràn đầy tuyệt vọng, hình như sư phụ mình bái lại là một cực phẩm?

-------------dải phân cách-------------

Hắn vốn là người xuyên việt, từ Trái Đất đến, trở thành đệ tử ngoại môn của Vô Định tiên môn.

Vừa hay đúng lúc tiên môn đại điển được tổ chức trăm năm một lần, là dịp các vị trưởng lão ngày thường cao cao tại thượng của thượng tông môn thu nhận đệ tử ngoại môn.

Lâm Huyền ở thế giới này thiên phú, tư chất đều giống hắn, trong trí nhớ để trở thành đệ tự ngoại môn cha "hắn" đã tốn không ít tiền.

Vốn không không có bất kì cơ hội nào để bái nhập làm môn hạ của các trưởng lão nhưng lại được Lý trưởng lão (Lý Hữu Tình) vừa ý, thu hắn làm đệ tử.

Hắn có nghe nói Lý Hựu Tình là trưởng lão yếu nhất của Vô Định tiên môn.

Do địa vị không cao nên thường xuyên xảy ra tình huống hết sức khó xử. Đệ tử ngoại môn thiên phú tốt chướng mắt nàng, thiên phú kém nàng lại chướng mắt.Vì vậy, Lâm Huyền liền trở thành đệ tử đầu tiên cũng như duy nhất của nàng trong ngàn năm qua.

Nhưng Lâm Huyền vẫn rất vui vẻ, mặc kệ Lý Hữu Tình thực lực thế nào, cũng đều là trưởng lão, sau khi bái nhập làm môn hạ của nàng hắn liền trở thành đệ tử nội môn.

Bất quá đồng môn đều chửi hắn làm hắn mười phần không vui. Nếu trong đó có nội tình thì cũng thôi. Đằng này lại nói hắn được Lý Hữu Tình thu nhận, đơn thuần là vì hắn soái. Hoàn toàn không đề cập đến những cố gắng của hắn trong những năm này.

Đang vui sướng vì trở thành đệ tử nội môn nhưng khi Lý Hữu Tình đặt đạo hiệu cho hắn, niềm vui hoàn toàn biến mất.

"Cũng không phải để chỉ việc ngoài ý muốn? Sư phụ, người biết hàm ý của 'Cho Không'?"

Đúng đúng đúng, đây nhất định là một việc ngoài ý muốn. Sư phụ chắc chắn là tùy tiện nghĩ một cái đạo hiệu cho hắn.

Đúng vậy, Lý Hữu Tình đặt cho hắn đạo hiệu tên là: Cho Không! Cho Không đạo nhân??? Thế này về sau hắn làm sau dám gặp người!?

Tiếp theo chính là một màn trên.

" Nếu đã vậy, chuyện này quyết định vậy đi." Lý Hữu Tình phẩy nhẹ ống tay áo, tay nhỏ hơi lắc một cái, một thanh bảo kiếm màu xanh đen liền rơi xuống cạnh Lâm Huyền.

"Đây coi như là lễ gặp mặt, theo vi sư, vi sư sẽ không để cho ngươi thua thiệt."

Bảo kiếm dài chừng ba thước, thân kiếm nằm yên vị trong vỏ, chuôi kiếm có gắn tượng Long Ly, thân rồng uốn lượn xoay quanh mà bay lên trông tràn đầy uy nghiêm.

Nhìn vào bảo kiếm, trong nháy mắt Lâm Huyền tưởng chừng bản thân đang đối mặt với thần long thời viễn cổ.

"Đa tạ sư tôn!" Cảm thụ được bảo kiếm cường đại, Lâm Huyền hiếu kì hỏi: "Sư tôn, đây là pháp bảo phẩm cấp gì vậy? Nhìn khí thế quá"

"Ồ, cái này a, cách Thiên giai còn thiếu một chút a"

"Sư phụ, người có thể nói rõ một chút? Là Phàm giai trung phẩm hay là Phàm giai hạ phẩm?" Lâm Huyền tiếp tục hỏi.

Trong trí nhớ của hắn, toàn bộ Vô Định tiên môn, chỉ có một vật miễn cường coi như pháp bảo Tiên giai hạ phẩm , cũng chính là pháp bảo trấn tông.

Hắn hoàn toàn không cảm thấy vị trưởng lão có thực lực kém nhất của tông môn kém nhất có thể tiện tay ném cho mình một kiện pháp bảo Thiên giai .

Đừng nói Thiên giai , cho dù là Phàm giai hay thậm chí là cao hơn một cấp là pháp bảo Linh giai , hắn đều sẽ đi thắp nhang cầu nguyện .

"Không tin cũng được, lười để ý đến ngươi. Lý Hữu Tình lười biếng duỗi duỗi eo nhỏ, tàn bạo nói nói: "Nếu không phải là nhìn ngươi thuận mắt, ta mới không cho ngươi."

"Không muốn đưa ta"

"Hắc hắc, sư tôn ban cho, sao dám không nhận."

Lâm Huyền cười khan một tiếng, kể cả là pháp bảo Phàm giai hạ phẩm , giá cả cũng là cực kỳ đắt đỏ.

Mặc dù gia cảnh của hắn không tệ, nhưng để mua pháp bảo công kích như vậy, đoán chừng dốc hết tài sản cũng chỉ đủ mua nửa cái.

"Phải rồi , ngươi bây giờ tu vi gì?"

"Đệ tử đã là Nguyên Anh trung kỳ.

"Mất mặt." Khuôn mặt Lý Hữu Tình tràn đầy vẻ kiêu ngạo: "Lúc ta bằng tuổi ngươi, đều sắp phi thăng rồi."

"Sư phụ, người lợi hại như vậy, sao còn trở thành trưởng môn yếu nhất tiên môn?"

Lâm Huyền cười nói.

Bái sư xong, về sau sư phụ chính là người hắn thường xuyên tiếp xúc nhất.

Hắn cảm thấy trước tiên nên thăm dò tính khí sư phụ.

Việc này đối với ai cũng tốt.

Lý Hữu Tình hung dữ trừng Lâm Huyền một cái: "Nói ra hù chết ngươi."

"Không biết sư phụ năm nay cao thọ bao nhiêu?"

Lâm Huyền thật sự là nhịn không được hỏi, hiện tại hắn không hề cảm thấy Lý Hữu Tình giống một sư phụ nghiêm khắc ngược lại rất giống một tinh linh sư tỷ cổ quái.

Bất quá, ở thế giới này, người tu tiên thanh tâm quả dục, rời xa phàm tục, tính cách như này ngược lại cũng không lạ.

Lý Hữu Tình đưa tay gõ nhẹ trán Lâm Huyền một cái, tức giận nói: "Có biết tôn sư trọng đạo không hả!!!!!"

Lâm Huyền hít sâu một hơi, thận trọng hỏi: " Vậy... Xin hỏi... sư phụ năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Đừng hỏi, hỏi chính là mười tám."

"???"

"Cmn"

Lâm Huyền một bộ người da đen dấu chấm hỏi đầy khuôn mặt, người sư phụ này của ta khẳng định có chút vấn đề.

"Như thế nào, có vấn đề?"

Tại đỉnh núi Khâu Hải Phong gió thổi nhè nhẹ làm vạt áo hai người bay theo chiều gió , Lâm Huyền im lặng không trả lời, tràng diện hết sức khó xử.

Trầm mặc thật lâu, Lâm Huyền mới tiếp tục hỏi: "Sư phụ, ta ngày bình thường cần làm gì?"

"Ngươi ngày thường nhớ quét rác, xử lý chút cỏ dại ở hậu viện, đút thức ăn cho Linh thú ta nuôi nữa là được."

Lâm Huyền sắc mặt cứng đờ, sư phụ không hề đề cập tới chuyện chỉ điểm mình tu luyện, thật sự không đề cập tới???

"Đúng rồi" Lý Hữu Tình tựa hồ nghĩ tới điều gì, Lâm Huyền sắc mặt có chút vui mừng, nghĩ sự phụ vẫn là rất đáng tin cậy .

"Ngươi đã là đệ tử duy nhất của ta, vậy nhiệm vụ phục quang (khôi phục vinh quang) cho Khâu Hải Phong liền giao cho ngươi. Lý Hữu Tình vỗ vỗ bả vai Lâm Huyền, đồng thời ném cho hắn một ánh mắt vi sư rất tín nhiệm ngươi .

"Sư phụ, ta cảm thấy cái từ 'phục quang' có chút không thích hợp, Khâu Hải Phong chúng ta có thời điểm nào huy hoàng sao?"

"Ngươi biết ta vì sao lại được xưng là trưởng lão yếu nhất không?"

"Tu vi không..."Lời đến khóe miệng Lâm Huyền cảm thấy có chút không thích hợp, liền xoay chuyển: "Khâu Hải Phong nhân khẩu đơn bạc?"

"Đó là tất nhiên, dựa theo thực lực của vi sư, đánh bại toàn bộ trưởng lão ở Vô Định tiên môn cũng không thành vấn đề." Lý Hữu Tình sắc mặt bình tĩnh nói: "Chỉ là vi sư một lòng tu luyện, lười đi chỉ đạo đệ tử, cho nên mới dẫn đến cục diện hiện tại.

Vô Định tiên môn mỗi trăm năm tiến hành một lần khảo hạch để sắp xếp lại thứ hạng một lần nữa rồi theo đó mà phân phối tài nguyên.

Bảng xếp hạng cùng thực lực các vị trưởng lão đều không liên quan, tất cả đều phụ thuộc vào thực lực đệ tử tham gia khảo hạch mà xếp hạng. Lâm Huyền đã nhập môn mấy chục năm, tự nhiên sẽ hiểu quy củ nội môn.

Chỉ là đối với Lý Hữu Tình thuyết pháp, hắn vẫn không quá tin tưởng.

"Tốt, từ nay về sau, ngoại trừ gian phòng của ta ngươi không thể tiến vào, tất cả cấm chế tại cấm địa của Khâu Hải Phong ta đều đã mở ra cho ngươi rồi. Ta có chút chuyện, phải rời đi một thời gian, đại thí nửa năm sau sẽ trở lại. Đến lúc đó nếu như ngươi không thể đứng đầu đại thí, ngươi sẽ biết tay ta."

"Đúng rồi, cái này cho ngươi, đối việc tu luyện của ngươi ít nhiều cũng có điểm trợ giúp"

Dứt lời, thân hình Lý Hữu Tình lóe lên, sau đó liền biến mất.

Lâm Huyền nhìn lại thấy trên tay có thêm một chiếc vòng tay màu băng lam của sư phụ đưa mà xuất thần.

--- Đủ 30 like trên watpatt tui bão chương~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro