CHƯƠNG 15 Đan đạo thiên tài, sơ hiện tranh vanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu vừa thu lại, thu vừa thu lại, bất quá quá tham lam.

Lâm Huyền bỗng nhiên ý thức được, chính mình giống như đang bành trướng, dù chỉ là ngẫu nhiên có được một thước vuông linh dịch, đối với bất kì người nào trong Vô Định tiên môn mà nói đều xem như một đêm chợt giàu.

Còn có mấy thiên tài địa bảo không rõ.

Chính mình lại còn không vừa lòng, thật là tội lỗi.

“Hiên Nhiên, ngươi nói không biết những linh dược này, chẳng phải là cũng không biết bất cứ đan phương nào?” Lâm Huyền bỗng nhiên có chút mơ hồ, vốn là còn dự định lộng vài đan phương chân quý từ tiểu Hiên Nhiên.

Xem ra là không có hi vọng.

Chỉ là có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, lại không cách nào đem  luyện chế thành linh đan, thật sự là tiếc nuôid khôn nguôi trong nhân sinh.

“Chớ xem thường người!” Tiểu Hiên Nhiên phồng quai hàm, mặt mũi tràn đầy không phục.

“Nói như vậy, ngươi biết đan phương?” Lâm Huyền kinh ngạc hỏi.

Ý nghĩa của đan phương , tuyệt nhiên không chỉ là tỉ lệ các loại dược liệu, mà còn cho người ta biết được dược hiệu khi luyện chế xong đan dược.

Đây đều là những thành quả lấy được sau vô số lần thí nghiệm của những người đi trước, đây cũng là lý do đan phương trở nên trân quý.

Nếu là đan giai và đan lộ có cùng phẩm cấp thì giá trị của đan phương cao hơn ít nhất hai đến ba lần.

“Không phải chỉ là luyện đan sao?" Tiểu Hiên Nhiên hít sâu một hơi, dừng lại phút chốc mới tiếp tục nói: “Trước kia ta từng tận mắt nhìn thấy đại nhân luyện chế qua một lò linh đan.”

“Quấy rầy, quấy rầy”

Không phải Lâm Huyền không tin tiểu Hiên Nhiên, nhưng đối với luyện đan liều lượng dược liệu, khả năng khống chế nhiệt độ đều vô cùng quan trọng, chỉ cần có một chút sai lầm thì sẽ thất bại.

Hoặc là luyện chế ra một chút đồ chơi kì quái.

Mọi người đều biết, là thuốc có 3 phần độc, dược tính hoặc cuồng bạo hoặc ôn hòa, mục đích của việc phối hợp nhiều loại dược liệu là kích phát được dược tính tối đa của dược liệu cũng như trung hòa được một số dược liệu chứa độc tính.

Bằng không thì ai chẳng biết  luyện đan?

Chỉ cần cầm một đống dược liệu ném vào đan lô, dùng hỏa diễm đem đốt thành bột mịn, rồi xoa xoa nặn nặn thành hình dạng giống  bánh trôi, đúng là giống linh đan, nhưng vấn đề là ai dám ăn.

“Hừ” Tiểu Hiên Nhiên hừ nhẹ một tiếng, quay đầu bước đi.

“Không tin ta coi như xong, nhưng kế tiếp nhất đình đừng tùy tiện luyện chế linh đan, làm hỏng mộng đẹp của ta không nói, đại nhân nhiều năm như vậy mới có một đệ tử, nên đừng bị nổ chết."

Hảo ngạo kiều, nhưng mà thật đáng yêu.

Khả ái, nghĩ......

Lâm Huyền nhìn một chút Hữu Dung một mặt u mê đứng bên cạnh, ngược lại không nghĩ tới việc hỏi nàng kinh nghiệm trong phương diện luyện đan.

Nàng phàm nếu biết một chút thuật luyện đan, thậm chí nhìn qua người khác luyện đan.

Vừa mới cũng sẽ không suy nghĩ tại trong cặn thuốc thêm nước, bóp thành một cái linh đan.

Thế là hắn nhảy xuống hồ, tiếp tục tu luyện, mặc kệ là luyện đan hay luyện khí, đều cần tu vi cường đại làm cơ sở.

Lâm Huyền lần nữa mở mắt, mặt trời ngoại giới đã lên cao, hắn đi tới Luyện Thiên Phong, tìm mấy tài liệu đan phương cấp bậc phổ thông cho người mới nhập môn, cùng với một vài dược liệu cần thiết.

Liền trở lại trên Khâu Hải Phong tiếp tục chơi đùa.

10 ngày kế tiếp, buổi tối Lâm Huyền  tu luyện, sáng sớm đi tới luyện Thiên Phong, rồi lại trở lại bên trong tiểu thế giới, vòng đi vòng lại.

Trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, hắn cũng đã có thể luyện chế linh đan nhị giai, độ khó không quá lớn.

Lâm Huyền khi thu được linh đan nhị giai vào sáng hôm sau, liền đem tới Luyện Thiên Phong gặp Lục trưởng lão.

Lục Từ Dã nhìn thấy Lâm Huyền, liền lộ ra nụ cười hòa ái nói: “Lấy thiên phú của ngươi, chắc hẳn đã luyện chế thành công Hộ Mạch đan, để cho ta nhìn một chút thành phẩm.

Này mười ngày này, hắn không còn tiếp tục du thuyết Lâm Huyền rời đi Khâu Hải Phong, đối với những câu hỏi của Lâm Huyền trong việc tu luyện đều là hỏi gì đáp nấy.

Hai người trở thành một đôi  bạn vong niên thân mật. Đệ tử khác không tự chủ được nhìn về phía Lâm Huyền, mấy ngày qua, bọn hắn lần lượt bị Lâm Huyền làm chấn kinh.

Trong Luyện Thiên Phong, không thiếu những đệ tử học tập mấy tháng, lãng phí rất nhiều dược liệu, mới miễn cưỡng luyện chế ra một lò nhất giai linh đan.

Nhưng Lâm Huyền cơ hồ sau mỗi lần cầm tới đan phương, thì tới ngày thứ hai, liền luyện chế ra một lò linh đan phẩm cấp cực tốt, tỉ lệ thành đan có thể nói là gần trăm phần trăm.

Cái này cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Huyền nhập đan đạo chưa tới 10 ngày, liền có thể lĩnh hội được đan phương nhị giai.

Hộ Mạch đan, linh đan chữa thương, hiệu quả trị liệu nội thương là tốt nhất, ban đầu ở tông môn đại điện, Triệu Mục ăn chính là Hộ Mạch đan.

Loại linh đan chữa thương này xem như tương đối thường gặp, độ khó luyện chế cũng không lớn.

Cũng là Lục Từ Dã ném cho Lâm Huyền để luyện tập.

“Đệ tử ngu dốt, lãng phí không ít dược liệu trân quý." Lâm Huyền thở dài một tiếng bất đắc dĩ.

Trước đó luyện chế linh đan nhất giai, ngoại trừ lần đầu thao tác không quen, còn lại mỗi tỷ lệ luyện đan thành công cũng là trăm phần trăm.

Nhưng luyện chế Hộ Mạch Đam nhị giai, cho dù hắn đã rất cẩn thận từng li từng tí, vốn nên luyện thành mười viên linh đan, cuối cùng chỉ lại chỉ có tám viên.

Tỉ lệ thành đan vẻn vẹn có tám mươi phần trăm.

Lãng phí dược liệu trị giá 10 khối linh thạch thượng phẩm, nếu là một đệ tử phổ thông chắc chắn có thể từ hoàn cảnh không giàu sang gì trở thành chó cắn áo rách.

“Sư đệ chớ có uể oải, độ khó luyện chế linh đan nhị giai cao  hơn linh đan nhất giai, sư đệ lần đầu luyện chế linh đan nhị giai liền có thể thành đan, đã là kỳ tài ngút trời.”

Một vị môn hạ bái nhập làm môn hạ Lục Từ Dã nhiều năm, bây giờ đã là đệ tử Đan tam giai tốt bụng an ủi.

Nhưng kỳ thật trong lòng  lại nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, không giống lần luyện chế linh đan nhất giai lần trước, bằng không thì còn có để cho người khác sống hay không?

Hắn tiếp tục nói: “Chắc hẳn lấy tư chất của sư đệ, thành hai viên đan dược, nhất định là vấn đề không lớn."

Lâm Huyền muốn giải thích, nhưng lại sợ trái tim vị sư huynh này không chịu nổi, liền thu lại lời nói.

“Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn luyện ra một viên đan?” Hắn không dám tin nói: “Không phải a, bằng vào tư chất ngu dốt của ta, lúc trước lần đầu luyện chế Hộ Mạch đan cũng có thể luyện ra một viên."

Hắn cũng không có ác ý, chỉ là khó nén được vẻ  kiêu ngạo. Tất cả mọi người thấy được chưa, ta vậy mà cùng thiên tài đạt cùng một dạng thành tựu!

Trong lúc đắc ý , hắn hoàn toàn quên mất Hộ Mạch đan cũng không phải là loại linh đan nhị giai đầu tiên hắn luyện chế, hơn nữa phần nguyên liệu hắn được phân phát không phải chỉ là mười phần mà là hai mươi phần.

Đồng nghĩa tỉ lệ thành đan chỉ có 5%.

“Trường Tình, Bớt tranh cãi” Lục Từ Dã sắc mặt khó coi nói.

Tiếp đó quay đầu nhìn về phía Lâm Huyền, an ủi: “Luyện chế linh đan nhị giai so với linh đan nhất giai linh đan độ khó cao hơn không chỉ gấp mấy lần, cho dù chỉ luyện thành một viên đan dược cũng là bình thường.”

"Ngach?"

Lâm Huyền kinh ngạc nhìn về phía Lục Từ Dã, phất tay một cái bất đắc dĩ nói: “Ta lúc nào nói là chỉ luyện thành một viên đan. ”

Nói xong, hắn đem toàn bộ Hộ Mạch đan đêm qua lấy ra, lại dùng linh lực nâng chúng trôi nổi trên không trung, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.

Một, hai, ba...... bảy, tám!

Có đệ tử đếm kỹ sau đó phát hiện, Hộ Mạch đan lơ lửng giữa không trung vậy mà có hơn tám viên.

Hôm qua không ít người tận mắt nhìn thấy Lâm Huyền cầm mười phần nguyên liệu về, đương nhiên muốn gian lận cũng không phải là không có khả năng, chỉ cần dùng linh thạch mua dược liệu ở hiệu buôn tông môn là được.

Nhưng cái này căn bản liền không có ý nghĩa.

“Cái này sao có thể, đây không có khả năng!” Trường Tình nhìn chằm chằm linh đan lơ lửng giữa không trung tỏa ra mùi thuốc tứ phía, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, lồng ngực chập trùng, tâm tình dao động  cực lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro