Chương 20 Lai lịch vòng tay, cùng với công năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ tử há mồm, nhưng cũng không có âm thanh nào truyền ra.

Sắc mặt Lâm Huyền xạm lại: "Ngươi sao lại không nói, câm?"

Nữ tử một mặt ủy khuất.

Mẹ nó, ta không muốn nói sao?

Là do cái cấm chế quái quỷ kia ngăn cản ta đem chuyện ngoại giới nói cho ngươi!

Nàng hung ác trợn mắt nhìn Lâm Huyền, thầm nghĩ nếu không phải tu vi bị hạn chế, ngươi đã sớm chết!

Ý niệm của nàng vừa tiến vào không gian bên trong vòng tay liền cảm nhận được một loại khí tức cổ xưa.

Khí tức này giống Đế Lạc chi địa như đúc.

Đế Lạc chi địa mặc dù nguy hiểm vạn phần, nhưng thân là Tiên Đế chi nữ, bản thân lại có cảnh giới Tiên Vương.

Không chút thổi phồng nào mà nói, mấy vạn năm trước, nàng từng cùng phụ hoàng, đứng cách Đế Lạc chi địa vẻn vẹn có mấy ngàn vạn dặm để quan sát  một lần.

Nếu như nàng đoán không sai, đây cũng là một phần của thời đại Thượng Cổ, nơi mà trước khi đại chiến Tiên Đế diễn ra đã từng có đông đảo Tiên Đế ở tại mảnh đất này.

Căn cứ vào lý giải của bản thân, trong trận chiến Tiên Đế, ngoại trừ tạo ra cấm địa Đế Lạc chi địa, còn đem vi diện thượng cổ đánh nát.

Lúc vi diện Thượng cổ bị phá hủy, chỉ cần là một hạt bụi cũng có thể hóa thành vi diện rộng lớn như nơi nàng đang đứng.

Có thể nói vô số vi diện hiện nay còn tồn tại đều là sản phẩm của vi diện Thượng cổ sau khi vỡ vụn.

Những vi diện cấp cao hiện nay chẳng qua chỉ là mạnh vụn lớn hơn của vi diện thời Thượng cổ sau khi phát nổ.

Theo như nàng biết, vi diện Thượng cổ sau khi vỡ vụn không chỉ tạo ra 1 mảnh vụn, nhưng cũng không phải mảnh vụ nào cũng hóa thành vi diện, cũng có rất nhiều mảnh vụn theo sự chảy trôi của thời gian triệt để hóa thành bụi trần.

Nhưng nàng không nghĩ tới chính là vẫn còn tồn tại mảnh vụn hoàn chỉnh.

Thế giới bên trong vòng tay cũng không phải là đại năng khai sáng, mà là bản thể của mảnh vụn Thượng cổ.

Nếu không phải bây giờ ngay cả bay cũng không làm được, thì nàng nhất định sẽ lập tức đem tin tức này truyền ra ngoài.

Thế giới trong vòng tay cũng không thể gọi là vi diện, bởi vì bên trong không tồn tại thiên đạo.

Cái đồ chơi Thiên Đạo này, cụ thể mà nói, chính là hạn chế tại vi diện nào đó.

Bởi vì không có thiên đạo tồn tại nên thế giới bên trong vòng tay có dáng vẻ giống như vi diện thời Thượng Cổ.

Nơi ẩn chứa luồng năng lượng cực đại dày đặc như vậy cực thích hợp để làm nơi bế quan tại thời điểm đột phá Tiên Đế.

Mấu chốt chính là, thời gian bên trong trôi qua chậm hơn so với bên ngoài, mặc dù không khoa trương đến mức gấp trăm lần so với bên ngoài, nhưng cũng đạt tốc độ tu luyện gấp 2 lần so với bình thường, phải biết rằng cho dù là cường giả cấp bậc Tiên Đế muốn tăng tốc độ tu luyện lên 2 lần cũng chỉ có thể kiên trì tối đa được khoảng 1 tháng là kiệt sức.

Cơ hồ ép khô một vị Tiên Đế, mới đổi lấy thêm thời gian một tháng.

Nhưng thời gian bên trong vòng tay là tồn tại một cách tự nhiên hơn nữa lại một mực bảo tồn.

Theo lý thuyết nắm giữ cái vòng tay này, giống như là có thêm một lần thời gian tu luyện.

Chỉ cần thiên phú không quá kém, việc trở thành nhân tài kiệt xuất trong đám bạn cùng trang lứa không phải việc gì khó.

Nữ tử hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Đơn giản mà nói, nếu tu luyện trong này, tương đương với việc ngươi có được thời gian tu luyện gấp hai lần so với người khác."

"Tê, khủng bố như vậy?" Lâm Huyền lúc này hít sâu một hơi, hiệu quả này nếu là thật, thì chính là nghịch thiên.

Lúc trước hắn một lòng tìm kiếm tài nguyên, nên không có chú ý tới điểm này. Lúc này cẩn thận cảm nhận, lúc này mới cảm thấy một loại rất cảm giác huyền diệu.

Bất quá bởi vì tu vi quan hệ, hắn cũng không thể rất trực quan phát hiện khác nhau.

Vì nghiệm chứng lời nữ tử, Lâm Huyền từ dưới đất cầm lấy không ít linh thạch, đồng thời đốt một điếu củi.

Củi cháy hết, hắn vừa vặn luyện hóa xong mười hai khối linh thạch.

Sau đó lại đốt một điếu củi giống lúc nãy, rồi đưa cho Hữu Dung cầm còn bản thân thì ôm một đống linh thạch tiến vào tiểu thế giới, đồng thời dặn Hữu Dung kêu mình ra khi củi cháy hết.

Khi hắn đang luyện hóa được một nửa khối linh thạch thứ hai mươi ba thì âm thanh của Hữu Dung vang lên.

Lâm Huyền từ trong vòng tay đi ra, một mặt kích động, hình tượng của sư phụ trong lòng hắn lại tăng lên một bậc.

Hắn không biết là, bởi vì một ít cấm chế, nên hắn chưa nhìn thấy được các bí văn thượng cổ.

Bất quá lấy thực lực trước mắt, biết những bí văn này, cũng không có chỗ gì tốt.

"Uy, xem ra kiến thức của ngươi không tệ". Lâm Huyền nhìn nữ tử nói: "Về sau ngoài quét rác, tất cả tên và dược tính linh dược trong này ngươi đều nói cho ta."

"Sư phụ yếu đuối như vậy, không thích hợp dạy ta những thứ này trong thời gian dài." Lâm Huyền hít sâu một hơi rồi  nói.

Nữ tử kém chút văng tục, nàng yếu đuối, yếu đuối ngươi cái quỷ!

Lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, chỉ là bất đắc dĩ nói: "Ta có tên"

"Vậy ngươi nói cho ta biết a."

"Ta gọi Ô Ngang"

"Ô Ngang...... Vương?" Lâm Huyền chiếu vào đọc một lần, cảm giác giống như có chút không đúng, vô ý thức đem hắn liều mạng đi ra.

"Lúc trước ngươi quả nhiên là đang giả ngu, nếu đã nhận ra bản vương, còn không quỳ xuống?"

???

Lâm Huyền gãi đầu một cái, một bộ người da đen dấu chấm hỏi đầy mặt. Ta bất quá là vô ý nhớ tới sở học ghép vần kiếp trước, làm sao lại thành nhận biết ngươi ?

Ô Ngang, không phải liền là vương sao?

Vốn cảm thấy phải có thể chỉ là trùng hợp thôi, nhưng hắn không nghĩ tới, Ô Ngang lại còn thật có phong hào này.

Phản ứng lại sau đó, Lâm Huyền phình bụng cười to nói: "Ha ha, Ô Ngang vương, ha ha ha ha!"

"Thằng nhãi ranh, ngươi cười chuyện gì?" Ô Ngang giận dữ, Lâm Huyền không che giấu chút nào trào phúng, để cho nàng toàn thân không được tự nhiên.

"Ta..... Ha ha, không có ý tứ gì khác...... Chẳng qua là cảm thấy lệnh tôn là một nhân tài......"

Lâm Huyền cười thở không ra hơi, Ô Ngang cùng Hữu Dung mặt mũi tràn đầy sự khó hiểu, căn bản vốn không biết Lâm Huyền tại sao lại cười, đang cười cái gì.

Ngược lại bên trong phòng, khóe miệng Lý Hữu Tình cũng hơi hơi dương lên, phát ra tiếng cười khẽ như chuông bạc.

Chỉ tiếc tiểu viện tuy nhỏ, nhưng khả năng cách âm lại tốt đến mức không còn gì để nói.

Phía ngoài Lâm Huyền căn bản không nghe thấy được.

Ô Ngang trong đầu hiện ra vô số phương pháp giết chết Lâm Huyền, đáng tiếc, nàng bây giờ, liền xem như để cho nàng cầm đao chặt Lâm Huyền, đều không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì.

Đương nhiên ở đây, thứ nàng cầm nhất định phải là đồ người bình thường sở dụng, tỉ như đao đốn củi bổ củi, mà không phải là pháp bảo bản mệnh của nàng.

Bất quá, đáng tiếc , không chỉ tu vi có tu vi, còn có pháp bảo bản mệnh của nàng cũng bị phong ấn.

Đứng dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu, bị Lâm Huyền cười, nàng cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Chỉ là trong lòng hiếu kỳ, Lâm Huyền đến cùng tại sao lại cười.

Cái này có gì buồn cười.

Rõ ràng trước đó vô số người nghe được cái tên này, đều sẽ vô cùng tôn kính, như thế nào đến Lâm Huyền, lại trở thành trò cười.

Hỏi thăm sau đó lấy được đáp án, Lâm Huyền chỉ nói một câu: "Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới một chuyện tốt.

Cuối cùng, còn kèm theo vài tiếng cười lớn không chút kiêng kỵ.

Nụ cười dần dần biến mất sau đó. Lâm Huyền nghiêm mặt nói: "Hữu Dung, thời điểm tông môn bắt đầu tiến hành thi dấu hãy báo ta, ta muốn bế quan một đoạn thời gian.

Phần thưởng của thi đấu tông môn, với hắn mà nói, đã không còn quan trọng

Trọng điểm là hoàn thành di...... Phi, nguyện vọng của sư phụ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro