Tôi và tình yêu một mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ, giữa thích và yêu, giữa tôi năm 17 và 20, giữa teen và mãn teen thật sự cách nhau rất xa. Quên một người bạn đã từng thích dễ dàng và nhẹ nhàng hơn người bạn từng yêu. 

Tôi yêu đơn phương! ừm, thì là dạng tình-câm-nín-nên-tình-đành tuyệt vọng. Vì sao tôi lại không nói ra? Vậy có nói, người ta biết, rồi thì sao, rốt cuộc thành khó xử cho người hay hoan hỉ đoán nhận? Chẳng ai yêu đơn phương mà không tính cho mình khả năng thành công cả. Đã gọi tên nó thế, liệu khả năng hạnh phúc có cao?

Tôi chọn cách ở bên anh ấy, là đưá em gái, là người sẻ chia. Ngốc lắm phải không, mất giá lắm đúng không. Ừm, tôi không quan tâm. "Yêu có rất nhiều cách, không đi quấy rầy sự yên tĩnh mà cô ấy muốn, cũng là một cách.", câu nói tôi yêu thích trong 1 tác phẩm tiểu thuyết. Nhiều lúc lòng đau muốn phát điên, muốn hét hết ra cho anh ấy biết, nhưng rất sợ, cái nhận được là câu: Em rất tốt, nhưng anh rất tiếc. Dù tôi mạnh mẽ đến đâu, nghe chính miệng người mình yêu thốt ra những mũi tên ấy, tôi thật sự rất rất đau. Có những lúc tôi cười rất tươi, nhưng anh ấy nào đâu thấy tim tôi thắt lại liên hồi. Trong mắt anh, đơn thuần tôi như đứa trẻ, dễ giận hờn, dễ dỗ, vô tư không âu lo. Thì có ai giận người mình yêu lâu đâu nào, phút chốc rồi lại nồng nàng thôi. Anh, vạn lần tôi muốn tựa đầu vào vai anh, ôm anh từ đằng sau, cọ má vào lưng rộng bao la, để tôi thấy yên bình, như thể tôi-yêu và được-yêu.

Và thay gì phải đấu tranh cho mình, tôi chỉ mỉm cười, bước sau anh, nhìn anh cho đến khi mắt nhoè ra rồi vụng về lau đi. Tôi thích anh kể về những người bạn của anh, những lúc anh chơi thể thao hằng ngày và cả lúc anh kể về người con gái anh thích. Tôi vui vì anh vui.

Anh thích đá banh, tôi học xem đá banh. Anh đấu bóng rổ, tôi trù ẻo anh thua nhưng lại đứng tại vị trí khuất cầm nứơc và khăn giấy chuẩn bị cho anh và cổ vũ bằng âm thanh bên trong, kết thúc trận đấu vạn lần muốn chạy đến, nhưng, lần nào cũng thế, tôi vẫn đứng một chỗ. Thật tệ hại, vì tôi không muốn anh ấy thất vọng.

Vậy là một năm cũng sắp qua đi, chẳng biết trong tôi, cái lớn dần từng ngày là nổi đau, hay tình yêu cho anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro