Chapter 10: Đạt Được Ước Muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn thân Giang Vân Hạc rét lạnh, dường như đang ngây dại vậy.

Hắn biết nơi này không phải là trái đất, hắn biết thế giới này có vô số cao nhân và yêu quái, hắn có thể tưởng tượng được rằng khi sức mạnh của cường giả đạt đến mức độ nhất định, mà lại không có sự khống chế vững chắc thì sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Hắn cũng biết, chỉ cần là người sở hữu tư duy logic thì đều có thể nghĩ ra.

Nhưng vào lúc hết thảy những chuyện này thật sự xảy ra, hắn còn khắc sâu cái cảm giác toàn thân lạnh giá, trái tim phảng phất như bị siết chặt lại.

Hắn chưa từng bao giờ rõ ràng minh bạch như thế, nơi này không phải là trái đất, tại đây sự cường đại không hề cần đến lý do mà vẫn có thể quyết định được sinh tử của kẻ khác, chỉ đơn thuần là dựa vào cảm xúc cá nhân.

"Yêu nữ! Ngươi quá độc ác, thế mà lại hạ độc thủ như vậy!" Một cái bàn ở góc khách điếm là hai nam tử khoảng chừng ba đến bốn mươi tuổi, thoạt nhìn qua thì đều có vẻ thư sinh yếu đuối, một tấm lá chắn màu xanh đột nhiên xuất hiện bảo vệ phía trước hai người.

Hai người đều nhảy dựng lên, nhìn thảm trạng xung quanh, sắc mặt xanh mét,.

"Ta còn tưởng rằng a miêu a cẩu từ đâu tới! Hóa ra là các ngươi cũng là người xuất thân từ bang phái a!" Tô Tiểu Tiểu cười nhạo một tiếng, thanh âm nhu mì.

Năm ngón tay hướng lên không trung, theo đầu ngón tay của nàng, từng đạo ngân ti xuất hiện, quấn chặt hai người cùng tấm khiên kia như thể là kết thành một cái kén.

"Ngươi đáng chết!" Trên mặt một nam tử tràn đầy sát khí, hai tay hắn giương lên, chỉ thấy trên cánh tay hiện ra hai đạo lưỡi đao, dính sát vào cánh tay, giống như là một thể vậy.

Một khắc sau thì liền thấy hơn mười đạo hàn quang từ phía sau lá chắn bay ra.

Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu ngập tràn vẻ châm chọc.

Chỉ thấy hàn quang đánh vào trên ngân ti ngoài phát ra vài tiếng vang nhỏ liền đến vết xước cũng không có, lập tức tiêu biến không còn gì.

Hơn mười đạo hàn quang biến mất, ngân ti không chịu chút trở ngại nào, bay nhanh và đem hai người một thuẫn khống chế.

"Sao có thể?" Thần sắc hai người đều hoảng hốt.

"Phá Nguyên Kim Tuyến...... Ngươi là...... Tô......" Người trung niên trước sau không lên tiếng, trước khi chỉ bạc khép lại liền kinh hãi hô to.

"Khanh khách!" Tiếng cười Tô Tiểu Tiểu vẫn cứ quanh quẩn xung quanh, tràn ngập thanh thúy cùng vui vẻ.

Nàng đưa năm ngón tay về phía trước, ngân ti hướng vào phía bên trong, co rụt lại.

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không có, xung quanh thanh âm đột nhiên im bặt, máu phun ra đầy trời.

Máu chảy ra từ trong khe hở của ngân tuyến.

Giang Vân Hạc thiếu chút nữa nôn ra ngoài.

Ngân ti lập tức co lại thành một vật hình tròn, không dính lấy một giọt máu, lui nhanh về phía đầu ngón tay Tô Tiểu Tiểu, trên mặt đất chỉ để lại một vũng máu tươi, cùng mấy viên hạt châu, mặt khác những thứ thịt nát cũng không biết biến mất ở nơi nào, phảng phất như là bị ngân tuyến thôn phệ vậy.

Toàn bộ đại sảnh bỗng náo loạn, ngập tràn tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi văng khắp nơi.

"Giết người!" Cách đó không xa, một tiếng kêu tràn ngập sợ hẫi truyền đến.

Tuy nhiên thanh âm mới vừa vang lên, từng sợi ngân ti đã quấn lên cổ hắn.

"Tiểu nhị, đưa thức ăn lên đây!" Tô Tiểu Tiểu tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, tùy ý nói, giống như thiếu nữ bình thường gọi đồ ăn ở khách điếm.

Nhưng điều kiện phải là không nhìn thấy sự tình trong đại sảnh.

Lại vung tay lên lần nữa, những tiếng kêu thảm thiết đều im bặt, làm trong lòng Giang Vân Hạc phát lạnh.

Nhìn kỹ mới phát hiện những người đó vẫn kêu rên, hoặc là nghiêng ngả lảo đảo bò ra ngoài cửa, cũng chưa chết hẳn, chỉ là thanh âm như bị ngăn cách vậy.

"Hảo, hảo, ta, vậy thì ta đi......" Tiểu nhị nơm nớp lo sợ nói, cả người run rẩy.

Lúc này, từng đạo ngân ti giống như vật còn sống, biến mất ở đầu ngón tay Tô Tiểu Tiểu.

Giang Vân Hạc hít sâu mấy hơi, nỗ lực khống chế mình không xem không nghe, đi đến ngồi cạnh Tô Tiểu Tiểu, khẽ thở dài: "Hà tất phải như vậy!"

"Ngươi muốn chỉ trích ta ư?" Thanh âm ngọt ngào mang theo nhè nhẹ hàn ý.

"Ý của ta là cần gì phải tự mình động thủ, lấy thực lực của ngươi mà động thủ với những người này chính là làm tự ô uế tay ngươi. Ngươi cao thủ như vậy thì luôn không có khả năng phải hạ mình động thủ với a miêu a cẩu đi chứ? Quá hạ giá! Loại sự tình này giao cho người khác xử lý thì tốt hơn." Giang Vân Hạ cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh.

Hắn lần đầu tiên cảm giác được rõ ràng đối với người thường mà nói, một cao thủ như vậy là khủng bố như thế nào.

"Ví dụ như ngươi?" Hàn ý trong thanh âm Tô Tiểu Tiểu rút đi, cười như không cười nhìn Giang Vân Hạc.

"Ta đây am hiểu nhất là đi theo làm tùy tùng a!" Giang Vân Hạc nói to, che dấu nỗi lòng của mình.

Lúc này, hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy nếu mình có năng lực giải quyết loại sự tình vừa nãy, ngay cả khi đánh bại họ, ít nhất có thể giữ lại cho họ đôi mắt. Bất luận ở thế giới nào, biến thành người mù đều mất đi hơn phân nửa năng lực mưu sinh.

"A, tốt, cho ngươi một cơ hội!" Tô Tiểu Tiểu ngửa đầu cười vài tiếng, đột nhiên nói.

Vươn bàn tay như tuyết trắng ngần, mảnh khảnh lên, bảy tám hạt châu màu xanh lá bay ra từ trong đoàn máu tươi, rơi xuống trước mặt Giang Vân Hạc.

"Đây là......" Giang Vân Hạc hơi ngoài ý muốn nói, hắn liền nhìn thấy mấy viên hạt châu, chỉ là không biết dùng làm cái gì.

Tô Tiểu Tiểu duỗi tay một chút, một viên hạt châu đột nhiên nổ tung, lóe lên một đạo thanh quang, ba cuốn sách mỏng xuất hiện trên mặt bàn.

"Vạn Giáp Tông Lưu Li Chân Pháp, ta đoán bọn họ là sư đồ hành tẩu, quả nhiên là có mang theo công pháp. Cho ngươi đó, có học được hay không thì sẽ liền xem ở chính ngươi."

Giang Vân Hạc không cần suy nghĩ, đem ba bốn quyển sách cầm lên.

Hắn cũng chưa nghĩ đến cơ hội lại đến nhanh như vậy trước mặt mình.

Thứ trước mặt còn là sách sao? Đây là tương lai a!

Kích động qua đi, thật nhanh, Giang Vân Hạc sắc mặt lộ vẻ xấu hổ, chỉ vào văn tự như rồng bay phượng múa nói: "Ta không biết chữ......"

Tô Tiểu Tiểu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả, cười lên cười xuống.

Đã nhiều ngày cùng Giang Vân Hạc tiếp xúc, có thể nhìn ra Giang Vân Hạc không phải xuất thân từ gia đình bình thường, bất quá lại không thể tưởng tượng được hắn vậy mà không biết chữ.

Ngẫm lại lai lịch của hắn, Tô Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng giải thích khó hiểu.

"Ngươi đừng nghĩ ta sẽ dạy ngươi!" Tô Tiểu Tiểu cười xong, tùy ý nói.

Giang Vân Hạc ôm sách, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để khiến cho Tô Tiểu Tiểu dạy chính mình.

Không đơn giản chỉ là biết chữ, thứ này chỉ có sách không ai dạy, luyện sai một chút đều là đại phiền toái.

Lúc này, đại sảnh người có thể bò ra ngoài đều bò ra hết, người bên ngoài cũng đã sớm chạy mất dép, mấy chục quân sĩ đều ở né tránh phía xa, không dám tiến vào.

Bên ngoài một đống người nhìn chằm chằm, đại sảnh tất cả đều là máu, còn có mấy tên nằm trên mặt đất không biết sống hay chết, Giang Vân Hạc cả người đều không thoải mái, giống như ngồi trên cái băng ghế có đinh vậy.

Bất quá Tô Tiểu Tiểu giống như kiểu là cái gì cũng chưa hề phát sinh, Giang Vân Hạc chỉ có thể ngồi đó.

Không bao lâu đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, tiểu nhị sắc mặt trắng bệch, bước chân run rẩy đặt đồ ăn đi lên, lại vội vàng chạy xa.

Lúc này, hai thanh niên mặc bạch bào tiến vào đại sảnh, ánh mắt quét qua một vòng bên trong, nhìn chằm chằm hai người tức giận nói: "Các ngươi là ai? Đệ tử phái nào? Có biết nơi này là khu vực của Tử thần tông chúng ta hay không?"

Tô Tiểu Tiểu cũng không thèm ngẩng đầu lên, đùa nghịch với móng tay của mình, khóe miệng mỉm cười, nhu mị nói: "Biết thì thế nào, không biết thì thế nào?"

"Mặc kệ ngươi có biết hay không, hiện tại bó tay chịu trói, chờ xử lý! Nếu không..."

"Không cần nếu không, giết các ngươi thì liền sẽ xong hết mọi chuyện." Tô Tiểu Tiểu đột nhiên ngắt lời đối phương, chợt ngẩng đầu, tay phải nắm vào trong không trung, từ đầu ngón tay xuất hiện từng đạo ngân ti mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro