Đông Bôn Tây Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối quan hệ của các nhân vật

Hội cùng phòng ktx

Tiêu Tử Uyên - Bộ trưởng Tiêu, Đầy tớ của nhân dân
Kiều Dụ - Kiều bộ trưởng, Nhị thúc quốc dân
Ôn Thiếu Khanh - Ôn nhu như ngọc
Lâm Thân

Tùy Ức
Nhậm Thân - Tam Bảo
Hà Ca  - Hà Vãn Tình
Kỷ Tư Tuyền - Yêu nữ

Ở cùng đại viện với nhau:

Tiêu Tử Uyên, Kiều Dụ, Kiều Nhạc Hi, Diệp Tử Nam, Giang Thánh Trác, Trần Mộ Bạch

Anh em:

Kiều Diêu, Kiều Dụ, Kiều Nhạc Hi

Trần Thốc, Trần Mộ Bạch

1. Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ
Bộ trưởng Tiêu Tử Uyên × Bác sỹ Tùy Ức

Cp: Tam Bảo x Trần Thốc (Trần Mộ Bắc)

Cameo: Trần Mộ Bạch, Diệp Tử Nam, Giang Thánh Trác, Kiều Nhạc Hi

2. Cặp đôi cầm thú 

Giang Thánh Trác × Kiều Nhạc Hi 

3. Chỉ muốn cùng em chính là tốt nhất

Bộ trưởng Kiều Dụ × Kiến trúc sư Kỷ Tư Tuyền

Lúc này Kiều Nhạc Hi mang thai đôi và sinh ra đc 1 đôi long phụng, Tuỳ Ức đang mang thai em bé thứ 2, Lâm Thần vẫn một mình ở nước ngoài, Bác sỹ Ôn đang tán Luật sư Tùng

Cameo: Trần Mộ Bạch và nhóc con nhà Tiêu Tử Uyên, Trần Thốc (lúc này Trần Thốc và Tam Bảo đã yêu đương rồi)

4. Hạnh phúc nhỏ của anh

Bác sỹ Ôn Thiếu Khanh × Luật sư Tùng Dung

5. Kỳ thật cây lim có thể dựa

Diệp Tử Nam × Túc Kỳ

6. Quân tử có cửu tư
Trần Mộ Bạch × Cố Cửu Tư

7. Nhớ mãi không quên
Cố Mặc Hàm × Tần Vũ Dương

8. Thời gian êm đềm bên quân ngữ
Cố Tử Nhiêu × Diệp Thanh Thư

Ngoại Truyện: Màn kịch nhỏ về tấm ảnh gia đình dịp Năm mới

Mùng một Tết.

Gia đình Giang Thánh Trác cùng gia đình Diệp Tử Nam đợi trong phòng riêng mãi mà không thấy Trần Mộ Bạch xuất hiện.

Con trai Diệp Tử Nam còn nhỏ nhưng kĩ năng cua gái đã thành thần, trêu cho Giang Dĩ Cẩn con gái nhà họ Giang đỏ bừng cả gương mặt nhỏ bé. Thường ngày bênh em chằm chặp, Giang Dĩ Du vốn đang chơi một bên bỗng nhiên lao đến như cơn gió, giơ tay ra che trước người em gái, tức giận nhìn con trai duy nhất nhà họ Diệp.

Giang Thánh Trác ra vẻ trầm tư quan sát hồi lâu, rồi lại liếc Diệp Tử Nam. Thật không biết thằng nhóc nhà họ Diệp này tính tình giống ai.

Diệp Tử Nam đặt chén trà trong tay lên bàn: "Cậu nhìn tôi làm gì? Nào có phải tôi dạy.".

Giang Thánh Trác ra chiều đắc ý: "Vừa mắt con gái tôi sao? Sính lễ không đủ thì tôi không chịu đâu!".

Diệp Tử Nam từ tốn liếc nhìn anh một cái, chỉ cười không nói.

Giang Thánh Trác bên này còn đang ngồi đặt giá, Kiều Nhạc Hi với Túc Kì bên kia đã đang thảo luận chi tiết về việc hứa hôn.

Ngồi thêm lúc nữa, Giang Thánh Trác cong ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, lơ đãng hỏi nhân viên phục vụ đang đứng một bên: "Này, rốt cuộc ông chủ Trần nhà mấy người bao giờ mới tới đây? Không phải hôm nay cậu ta mời ăn tối à?".
Bữa hôm nay là do Trần Mộ Bạch mời. Anh sở hữu hơn một nửa cổ phần của câu lạc bộ này. Mùng một Tết vốn không mở hàng mà vẫn được ông chủ mời đến thì tất nhiên không phải người thường, nhân viên mỉm cười cẩn thận phục vụ, nhưng thật không dám đi giục Trần Mộ Bạch.

Trần Mộ Bạch mãi không xuất hiện là có nguyên do cả.

Đi đến nơi rồi, anh còn đè Cố Cửu Tư lên tường phòng thay đồ vụng trộm. Cô vốn đã ăn mặc sẵn sàng chuẩn bị đi, nào ngờ chờ mãi bên ngoài mà Trần Mộ Bạch vẫn còn ở trong phòng thay đồ chưa ra. Quần áo Cố Cửu Tư vừa mới thay xong chỉnh tề đã lại bị anh kéo ra lộn xộn, treo hờ hững trên người như sắp rớt. Cố Cửu Tư thở hổn hển, nghiến răng bảo anh: "Trần Mộ Bạch, chúng mình muộn rồi!".

Cô càng giãy giụa mạnh, anh càng hứng thú. Cố Cửu Tư mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh vừa định nói gì thì có tiếng đập cửa.

Giọng nói nhừa nhựa của một bé trai nhanh chóng vọng vào: "Ba ơi, mẹ ơi, ba mẹ ở trong đấy à?".

Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn hai người quần áo xộc xệch đang quấn lấy nhau, đẩy luôn Trần Mộ Bạch ra rồi vội vã chỉnh trang lại quần áo: "Ừ ừ ừ!".

Bé trai tiếp tục cất giọng non nớt hỏi: "Chị cũng ở trong sao ạ?".

Trần Mộ Bạch mặc xong quần, cài cúc áo sơ mi rồi mở cửa đi ra ngoài. Anh đáp với giọng thờ ơ: "Chị con à, đến nhà chồng ăn Tết rồi.".

Đôi mắt bé trai sáng bừng lên, mặt hiện vẻ ngạc nhiên: "Con cũng phải đến nhà chồng ăn Tết!".

Trần Mộ Bạch cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của con trai, rồi xốc con lên vai chơi đùa cho đến khi bé trai cười như nắc nẻ. "Con hả, đời này không có mẹ chồng đâu! Con sau này phải dụ được bạn gái về nhà ăn Tết cho ba, rõ chưa?"

Mấy hôm trước, gia đình Trần Mộ Bạch và gia đình Tiêu Tử Uyên tình cờ gặp nhau tại một nhà hàng. Bạn nhỏ Trần Thanh Hoan nhìn thấy cậu thiếu niên kia thì hai mắt sáng lên, lập tức nhào tới, không hề có chút e lệ nào của con gái. Vừa kéo góc áo Tiêu Vân Tỉnh, Trần Thanh Hoan vừa ôm lấy chân Tiêu Tử Uyên, ngẩng đầu ngoan ngoãn hỏi: "Chú Tiêu ơi, con có được đi theo anh Vân Tỉnh đến nhà cô chú ăn Tết không ạ?".

Nghĩ đến đây, Trần Mộ Bạch vô cùng đau lòng: "Đứa con gái này coi như là nuôi cho nhà người ta rồi! Gã Tiêu Tử Uyên xấu xa kia không đẻ được con gái, lại để con trai mình đến gạt con gái nhà này.".

Tội danh này thì đầy tớ Tiêu vui vẻ nhận. Năm đó, bạn nhỏ Tiêu Vân Tỉnh xoa bụng mẹ, ước mơ có em gái đã hoàn toàn sụp đổ khi con trai thứ hai nhà họ Tiêu ra đời, mà ý muốn có con gái của anh cũng tắt lịm. Bạn nhỏ Tiêu Vân Tỉnh càng lớn càng ghét em trai mình.

Khi đi qua phòng khách, cậu sẽ dùng ánh mắt khó chịu liếc nhìn em trai đang ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi trên thảm, sau đó mắt nhìn thẳng bước vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Tùy Ức đang mặc quần áo cho Trần Thanh Hoan. Hiếm khi công chúa nhà họ Trần tỉnh giấc mà không gắt ngủ, cười khúc khích để mặc cho Tùy Ức vần vò, lại còn bày vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tùy Ức chăm chăm: "Cô à, cô đẹp ghê!".

Tiêu Tử Uyên trả lời điện thoại xong quay lại thì nghe được câu này, đứng tựa cửa hóng chuyện.

Tùy Ức cười, véo véo khuôn mặt bầu bầu vì ngủ của cô bé: "Cái miệng nhỏ này ăn gì mà nói chuyện ngọt như vậy nè?".

Tiêu Tử Uyên quay lại nhìn Tiêu Vân Tỉnh đang đứng ở đầu giường với gương mặt chán ngán, nhưng vẻ ghét bỏ này khác xa vẻ ghét bỏ khi nhìn em trai ruột mình.

Cuối cùng Tiêu Vân Tỉnh cũng tỉnh lại, đột nhiên quay đầu nhìn sang. Hai cha con diện mạo tương tự nhìn nhau một hồi lâu, đồng thời khẽ nhướn mày rồi mỗi người lại quay sang một phía.

Kiều Dụ vừa bước vào đã bị một lũ trẻ con vây quanh, hò hét đòi anh phát tiền mừng tuổi.

"Chú hai ơi!"
"Chú hai ơi!"
"Chú hai ơi, mừng tuổi! Mừng tuổi!"

Kều Dụ mím môi cười, nghiêng đầu liếc Kỉ Tư Tuyền một cái.

Kỷ Tư Tuyền khẽ hắng giọng, xấu hổ nhìn đi chỗ khác.

Nm ngoái, bà Kiều khuynh quốc khuynh thành kiêm luôn khuynh gia bại sản nhờ tranh tiền mừng tuổi mà "thất bại thành danh", khiến Kiều Dụ phải phát ra bao nhiêu tiền mừng tuổi. Từ đó, Kiều Dụ trở thành "đại sứ mừng tuổi" trong lòng bọn nhỏ, vừa thấy anh mắt đã sáng rỡ.

Kiều Dụ một tay che cho Kỉ Tư Tuyền đã lớn bụng, tay kia dắt con trai, vẫn không quên dỗ dành một đám cháu trai cháu gái: "Được được được, cứ ngoan ngoãn nghe lời là lát nữa phát hết!".

Cục cưng nhà họ Kiều còn bé, trông trắng trẻo xinh xắn lại còn được Kỉ Tư Tuyền ăn vận cho vô cùng hoan hỉ. Bé con yên lặng quan sát hồi lâu rồi bỗng nhiên cười hì hì, ngẩng đầu gọi: "Chú hai ơi!".

Chú hai quốc dân Kiều Dụ hít thở không thông, ho sặc ho sụa mãi rồi mới cúi đầu nhìn con với vẻ kinh ngạc: "Con gọi ba là gì cơ?".

"Chú hai ạ. Các anh chị gọi ba như thế mà! Con gọi ba là chú hai, ba cũng mừng tuổi cho con đi!"

Một đám người cười lăn lóc. Kỉ Tư Tuyền còn không quên tiếp tục lừa con trai mình: "Thế con phải gọi mẹ là thím hai đó.".

Kều Nhạc Hi nhìn đôi song sinh trai gái với vẻ cạn lời: "Đây là cậu, không phải chú hai.".

Gang Thánh Trác ngồi một bên còn đổ dầu vào lửa: "Đúng đúng đúng, không thể gọi hết là chú hai được, nên gọi là ông hai, là ông hai!".

Ôn Thiếu Khanh một tay bồng con gái còn ẵm ngửa, một tay ôm luật sư Tùng vừa bước vào cửa đã gặp ngay trò hay này. Anh cười chán chê rồi mới chịu nhận tín hiệu cầu cứu của Kiều Dụ, cất lời giải vây: "Sao Lâm Thần còn chưa đến nhỉ?".

Lời còn chưa dứt, một giọng nói uể oải đã từ cửa truyền vào: "Ai bảo tôi chưa đến?".

Nói xong thì Lâm Thần đã xuất hiện ở cửa phòng riêng, tay còn dắt theo một cô gái trông như còn học sinh.

Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung liếc nhau một cái xong là nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan mười ngón vào nhau kia, cười tủm tỉm cất lời: "Đây chẳng phải là cháu gái nhà Kiều Dụ sao? Đến học sinh của mình cậu cũng xuống tay được, đúng là mặt người dạ thú!".

Mấy năm trước con người cô đơn Lâm Thần vẫn luôn bị móc máy, năm nay vất vả lắm mới bỏ được cái mác độc thân, đưa bạn gái đến tính khoe khoang một phen mà vẫn bị chọc.

Ôn Thiếu Khanh đảo mắt liếc quanh phòng riêng một vòng rồi lại nhìn đến Lâm Thần, hết sức tận tụy tiếp tục chọc ngoáy anh: "Lúc người ta độc thân, cậu cũng độc thân. Lúc người ta yêu đương, cậu vẫn độc thân. Người ta sinh con rồi cậu mới đang yêu đương. Tốc độ này của cậu... chậc chậc...".

Lâm Thần lườm anh một cái, nhanh chóng trả đòn: "Người ta sinh con thì cậu đang đòi li thân. Người ta sinh đến đứa thứ hai rồi thì cậu mới vừa làm cha.".

Lần này Ôn Thiếu Khanh không nói gì, nhưng thật ra chỉ một cái liếc mắt của Tùng Dung vô tình trúng đạn cũng đã đủ làm Lâm Thần trật tự. Ôn Thiếu Khanh cười đầy tự mãn.

Bữa cơm ăn hết nửa buổi tối, mấy người lớn nhìn lũ trẻ ồn ào náo loạn bỗng nhiên mới nhận ra vấn đề dương thịnh âm suy.

Nhóc con trong bụng bà Kiều giới tính còn chưa biết, đương nhiên không ai ngó tới.

Con gái nhà họ Trần được Tiêu Vân Tỉnh để ý, thể hiện trực tiếp có, tế nhị cũng đều có cả. Có đại thần Tiêu Tử Uyên ngồi đó, chưa cần nói gì cũng chẳng ai dám đi giành cô gái của con trai anh ta.

Con gái nhà họ Giang vẫn luôn có tai tiếng với con trai Diệp Tử Nam. Cân nhắc giữa việc làm mích lòng Tiêu Tử Uyên và làm mích lòng Diệp Tử Nam, mọi người tại đây ồ ạt chọn làm mích lòng Diệp Tử Nam, chạy sang chỗ con gái nhà họ Giang.

Con gái Ôn Tình của Ôn Thiếu Khanh tuổi còn quá nhỏ, đang trong giai đoạn mềm cứng đều không chơi dầu muối đều không ăn tiếng người đều không hiểu, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua. Chiến lược nhìn chung là giành Giang giữ Ôn.

Đề tài sau đó không biết làm sao lại quay sang chuyện ngày mai mùng hai phải qua nhà ngoại ăn Tết. Một lũ trẻ con nhao nhao so bì với nhau.

Cục cưng nhà họ Kiều nhảy ra kêu: "Ngày mai sẽ đi nhà ông ngoại bà ngoại. Ông bà ngoại phải tặng quà năm mới cho em!".

Con trai độc nhất nhà họ Diệp cũng mở miệng khoe: "Anh cũng đi nhà bà ngoại.".

Tiêu Vân Tỉnh lớn tuổi hơn bọn nhóc một chút, không thèm làm chuyện ấu trĩ như thế này, vẫn luôn giữ yên lặng.

Còn lại cặp song sinh nhà họ Giang tuy rằng chưa từng được gặp bà ngoại cũng không chịu yếu thế: "Xem này, đây là quà ông bà nội tặng em!".

Công chúa nhà họ Trần rất chi là buồn bực. Không có ông nội bà nội, cũng không có ông ngoại bà ngoại. Bé gái kéo tay Tiêu Vân Tỉnh hỏi với vẻ đáng thương: "Anh Vân Tỉnh, anh có bà ngoại không?".

Tiêu Vân Tỉnh gật gật đầu, đôi mắt công chúa nhà họ Trần lập tức sáng rực lên: "Ngày mai em có thể về nhà bà ngoại cùng anh không?".

"Không được!" Trần Mộ Bạch liền nhảy ra phản đối!

Trần Thanh Hoan quay đầu nhìn Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư dùng ánh mắt dò hỏi vợ chồng nhà họ Tiêu. Đôi vợ chồng kia nhìn nhau rồi Tùy Ức mỉm cười gật đầu.

Cố Cửu Tư khom lưng giúp sửa sang quần áo đầu tóc Trần Thanh Hoan, dịu dàng dặn dò: "Đi đi. Nhớ nghe lời cô chú, không được gây chuyện vô cớ!".

Trần Mộ Bạch giậm chân: "Không được đi! Tiêu Tử Uyên, đây là con gái của tôi! Nó họ Trần!".

Tiêu Tử Uyên yên lặng nghe, rồi bỗng nhiên cúi người xuống hỏi công chúa nhà họ Trần: "Ngày mai chú giúp con đổi họ sang giống anh Vân Tỉnh được không?".

Trần Thanh Hoan nào biết rằng Tiêu Tử Uyên muốn chọc tức cha mình, vừa nghe nói giống Tiêu Vân Tỉnh thì gật lia lịa.

Trần Mộ Bạch ngỡ ngàng nhìn Tiêu Tử Uyên, người kia chỉ cười khẽ.

Đám người xung quanh cứ cười mãi không dứt. Trước khi nhanh chóng tạm biệt rời đi, từng người anh em "không đáng tin cậy" này còn bước lên vỗ vỗ vai Trần Mộ Bạch rồi chém cho một dao:

"Haizz, con gái lớn không thể giữ trong nhà mà!"

"Đúng vậy, giữ tới giữ lui là sinh hận nha!"

"Nghĩ thoáng chút đi!"

"Rộng rãi chút đi, coi như cho anh ta!"

"Sinh thêm đứa nữa đi!"

Trần Mộ Bạch xù lông: "Mấy người giúp bằng cách nói lí thuyết suông rồi hóng hớt, cũng không sợ làm lớn chuyện hả?".

Ôn Thiếu Khanh bồng con gái đi qua đi lại trước mặt anh với vẻ khoe khoang, trong miệng còn lẩm bẩm: "May quá may quá, con gái nhà mình vẫn còn có thể ở với cha mẹ thêm mấy năm, không giống ai đó...".

Trước khi Trần Mộ Bạch bùng nổ, Cố Cửu Tư đã kéo anh đi, miệng vẫn không ngừng tận tình an ủi: "Đừng nóng đừng nóng, chúng mình về nhà lại sinh thêm một đứa nha, sinh thêm một đứa...".

Ôn Thiếu Khanh nghe xong cũng thấy rạo rực, nghiêng đầu sang nghiêm túc hỏi luật sư Tùng: "Chúng mình cũng về nhà làm một đứa đi?".

Luật sư Tùng xưa nay vốn cẩn trọng nhắc nhở anh: "Từ "làm một đứa" có mấy nghĩa, anh rốt cuộc đang nói đến quá trình hay kết quả? Anh quan tâm đến cái trước hay cái sau hơn?".

Ôn Thiếu Khanh giật giật khóe miệng, nhìn cô giở trò lưu manh mà bộ dạng vẫn vô cùng nghiêm túc.

Thật sự là lưu manh có văn hóa mà ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhtinh