CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao

Editor: YingYing ( Anh Anh)

Lúc Hứa Hoan Ngôn tỉnh lại , đầu còn chút choáng váng, miệng cũng mở không được, trên xà nhà toàn là mạng nhện, quay đầu nhìn bên cạnh còn có một cái bàn bị thiếu chân, có điều vẫn đứng được.

Nhìn đến trên bàn có một chén nước, cô theo bản năng liền muốn đi uống, nhưng khi xoay người xuống giường cả người mềm nhũn không ổn định liền té ngã.

Tựa hồ là bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, bé gái lập tức đẩy cửa ra tiến vào.

Một đôi mắt đen trắng to tròn, hai bên bện hai bím tóc, quần áo hơi luộm thuộm tuy rằng có mụn vá nhưng là thực sạch sẽ.

"Chị cả, chị đã tỉnh, muốn uống nước sao?"

Bé gái nói chuyện xong liền đem một chén nước trên bàn bưng xuống đưa cho Hứa Hoan Ngôn.

Hứa Hoan Ngôn cũng không rảnh nghĩ chuyện khác liền bưng nước mà uống từng ngụm lớn.

Một hơi uống xong cô thấy nhẹ nhàng hơn cũng có chút ổn định chậm rãi tựa giường đứng lên.

Cô sẵn tiện quan sát căn phòng, đây là một căn phòng gạch, trên tường dán giấy báo, trừ bỏ ra cũng chỉ có sạch sẽ.

Sau đó lại đem ánh mắt nhìn tới trên người bé gái.

Trong đầu cũng có ít kí ức, cô gái này là Hứa Hoan Ngôn, mười lăm tuổi, là con gái lớn của con trai thứ nhà họ Hứa, chỉ là hai vợ chồng của nguyên thân này ở trong mỏ than gặp sự cố liền qua đời, để lại cô cùng em trai và em gái, đi theo Bác cả, Bác dâu cả sinh hoạt. Hứa gia còn có một Lão thái thái.

Cũng bởi vì lần này sự cố mỏ than lần này người nhà đều được bồi thường, đại đa số đều là an bài đến nhà máy làm việc. Hiện tại ở niên đại này việc có thể trở thành công nhân chính là chuyện vô cùng vinh quang, tiền lương một tháng 35 tệ 7 mao 2 xu cộng thêm một ít phiếu định mức.

Bác cả Hứa gia đi làm công nhân ở xưởng sắt thép. Nhưng là công việc này cũng không khiến cuộc sống Hứa gia tốt hơn.

Lực lượng lao động chính trong nhà Hứa gia có thể kiếm ra tiền là người bác cả này còn lại là phụ nữ và trẻ em không ai có thể kiếm ra một xu.

Càng đừng nói những đứa trẻ còn phải đi học, ăn cơm, mua quần áo, mọi thứ đều phải cần tiền.

Cuộc sống của Hứa gia ngày càng khổ.

Kí ức trong đầu Hứa Hoan Ngôn lướt qua một lần sau đó liền thở dài một hơi, kiếp trước cùng kiếp này hoàn toàn không giống nhau, tuy rằng cũng là cha mẹ ra đi không có anh chị em nhưng bởi vì bối cảnh cô cao, chưa từng chịu qua khổ ngày thường tất cả đều là ăn nhậu chơi bời.

Về phần kiếp này trước đây cô đã từng đọc qua trong sách, cô cũng hiểu được tương lai ra sao, liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ít nhất cũng không có gì đặc biệt xa lạ.

Nhớ tới kiếp trước nếu không phải chính mình một hai phải đi lên vách núi ngắt một loại cỏ đặc biệt thì cũng sẽ không tới mức rơi xuống bỏ mạng, lúc ấy pháp khí bản mạng cũng không mang không có biện pháp bay lên liền trực tiếp ngỏm củ tỏi.

Nghĩ đến những ngày trong kiếp trước, cũng chỉ có thể lắc đầu.

Ngoài ra, lúc này cô không còn thời gian để nghĩ đến điều gì khác ngoài một từ: ĐÓI.

Cô đói đến mức tưởng có thể ăn được một con bò nhưng lại không có con bò nào để ăn.

Bé gái trước mặt gọi là Hứa Hoan Thịnh, năm nay mới 6 tuổi, là em gái út trong nhà.

"Chị, người đói bụng sao? Lúc bà nội ra ngoài có nói bên trong bếp lò có vùi một củ khoai tây cho chị, để em đi lấy cho chị."

Nói xong người liền chạy vội đi ra ngoài.

Bây giờ cô đã khá hơn nhiều liền đứng dậy chậm rãi bước ra ngoài, nguyên thân là người hiểu chuyện và thích làm việc, vì chăm sóc các em nên cô chọn không đi học, nhưng cô không phải là người không thích đi học, nguyên thân thường dành thời gian rảnh ra để đọc sách.

Khi bước đến cửa, cô thở dốc một chút rồi lại ngồi xuống, lúc này là mùa đông, nhiệt độ tương đối thấp, cô đứng ở cửa cảm thấy lạnh hơn rất nhiều.

Hứa Hoan Thịnh cầm khoai tây nướng được bọc trong lá ngô đưa cho Hứa Hoan Ngôn.

"Chị mau ăn."

Hứa Hoan Ngôn hiện tại là đói đến da dính vào lưng, nhìn thấy khoai tây lập tức nhận lấy lột ra.

Hứa Hoan Thịnh cũng cùng Hứa Hoan Ngôn ngồi ở trên ngạch cửa.

Hứa Hoan Ngôn lột ra lại nghĩ đến em gái, trong nhà nghèo như vậy hơn nữa cách lần trong thôn phát lương thực còn phải một khoảng thời gian nữa, cô cũng không ăn một mình, dùng tay đem khoai tây bẻ ra một nửa.

"Em cũng ăn đi." Nói liền đưa cho Hứa Hoan Thịnh.

Hứa Hoan Thịnh muốn ăn, nhưng nghĩ đến chị gái bị bệnh, cô bé không thể ăn, kiên định lắc đầu.

"Em không ăn, em giữa trưa đã ăn cháo không đói bụng."

Hứa Hoan Ngôn ngừng một chút nhớ lại kí ức của nguyên chủ, cháo của Hứa gia chỉ có mấy hạt gạo.

"Cho em em liền cầm lấy."

Cô trực tiếp nhét vào tay Hứa Hoan Thịnh.

Sau đó quay đầu, chính mình bắt đầu ăn, cũng không biết làm như vậy đúng hay không, kiếp trước cô không người nhà, không anh chị em, tuy rằng sống được 500 tuổi, cũng đều là người khác chăm sóc cô, cô không có chăm sóc người nhỏ như vậy.

Cho nên sau khi đến đây, ngoài việc nhớ nhung những ngày được ăn no, cô cũng không hề cảm thấy tiếc nuối, dù sao cô cũng không có người thân.

Hứa Hoan Thịnh thẹn thùng cười, hai người ngồi ở ngưỡng cửa ăn khoai nướng.

Không quá một hồi, đều ăn xong rồi.

Hứa Hoan Ngôn càng ăn càng cảm thấy đói, cô nhớ món chân lợn cô đã hầm suốt hai tiếng đồng hồ, món Phật nhảy tường hầm sáu tiếng, mùi thơm của đồ ăn khiến cô say mê chảy nước dãi.

Sau đó cô lắc đầu, không thể nghĩ đến nữa. Liền nhìn Hứa Hoan Thịnh bên cạnh.

"Bà nội đi đâu rồi?"

Theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc này đang là mùa đông, trong thôn hầu như không có công việc đồng áng, ngoại trừ việc sửa chữa kênh mương ở phía đông, tuy nhiên, công việc sửa kênh như vậy lại không thể giao cho một người già như Lưu Quế Lan.

Hứa Hoan Thịnh đối với chị cả của mình không nửa phần giấu giếm liền nói ra hết.

"Chị rơi xuống sông, bà nội liền đi tìm Bạch gia tính sổ."

Hứa Hoan Ngôn không nhớ nổi đó là Bạch gia nào.

"Tại sao lại tìm Bạch gia tính sổ?"

"Chị, chị và Bạch Văn Văn đang hái rau dại bên bờ sông thì rơi xuống sông, đương nhiên phải tìm Bạch gia hỏi chuyện."

Hứa Hoan Thịnh tuy mới sáu tuổi nhưng cũng không phải là một cô bé không hiểu gì, hai ngày nay ở nhà được bà nội nhắc đến cô bé cũng hiểu được một số điều.

Lúc này Hứa Hoan Ngôn mới nhớ tới nguyên nhân vì sao nguyên chủ rơi xuống sông, trong ký ức của nguyên chủ, ngày đó cô và Bạch Văn Văn tình cờ gặp nhau, cùng nhau đi đào rau dại trên bờ sông. Kết quả cô mới bắt đầu đào, không hiểu sao lại rơi xuống sông, khi rơi xuống nguyên chủ quay đầu nhìn lại thấy vẻ mặt khó hiểu của Bạch Văn Văn liền khó có thể nói chuyện này có liên quan đến cô ta hay không.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến cái tên Bạch Văn Văn, cô luôn cảm thấy quen tai nhưng cô chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy một đứa trẻ choai choai bước vào cửa, cao hơn Hứa Hoan Thịnh nhưng không cao bằng mình. Đây hẳn là em trai của Hứa Hoan Ngôn, năm nay 10 tuổi.

" Chị mau tới đi, bà nội đang cùng người ta đánh nhau."

Hứa Hoan Thịnh kế thừa ký ức của nguyên chủ, cô đương nhiên biết bà nội bị đa số người ngoài đánh giá bà là người rất khắc nghiệt, khó tính nhưng lại rất tốt với người trong nhà.

Cô đứng dậy ngay lập tức.

"Mau dẫn chị tới đó."

Khi Hứa Hoan Ngôn cùng hai đứa nhỏ đến nơi, cô thấy một đám người ở bên ngoài.

Cô từ từ chen vào. Mọi người tụ tập xung quanh để xem cuộc vui, nhất thời không ai để ý đến cô.

Bên trong có hai bà già đang đứng tranh cãi.

"Hoan Ngôn nhà tôi còn đang nằm trên giường, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt Bạch gia trả đủ."

Lưu Quế Lan cảm thấy trong chuyện này bà có điểm đáng ngờ, Hoan Ngôn bình thường là một đứa bé ngoan hơn nữa tại sao chỉ đào rau dại mà con bé lại rơi xuống sông? Mùa đông nếu rơi xuống sông thì sẽ như thế nào? Con bé còn không mất đi một nửa cái mạng sao?

Bạch Văn Văn đứng ở trong đó, mặt đỏ bừng không biết chính bản thân cô ta đang suy nghĩ cái gì, có cảm thấy áy náy hay không.

Liễu Quế Lan trải qua đủ chuyện thăng trầm lại không phải chưa từng gặp qua chuyện gì liếc mắt liền có thể biết, có gì đó ám muội nên liền nắm lấy tay cô ta.

"Người mau nói cho mọi người biết, Hoan Ngôn làm thế nào mà rơi xuống sông."

Bạch Văn Văn cúi đầu không nói lời nào, hỏi lại thì mặt đầy nước mắt.

Dân làng vây quanh cô ta cũng không dám lên tiếng, dù sao đây cũng là vấn đề sinh tử.

Hứa Hoan Ngôn lúc này cũng nhìn ra Bạch Văn Văn có gì đó không ổn cô ta đã đẩy người xuống sông, nguyên chủ cũng vì cô ta mà mất mạng, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng không thể bỏ qua như thế này được.

"Này, Lưu Quế Lan, bà không thể nói như vậy, bà có bằng chứng gì không? Ai nhìn thấy, cũng không có ai nhìn thấy. Có thể cháu bà bất cẩn, ai mà không biết nhà ngươi nghèo, chắc vì tham ăn rau dại ven sông, nên mới trượt chân té ngã thì có."

Người nói là bà của Bạch Văn Văn, tên là Vương Hòe Hoa.

Một số dân làng xung quanh nghe thấy xong đều cảm thấy có lí nhưng không ai nhìn thấy chuyện đó diễn ra như thế nào.

Lưu Quế Lan vẫn nắm tay Bạch Văn Văn không chịu buông ra, cô bé này nhất định có vấn đề gì đó.

"Bà nội Lưu, thật sự con không biết, là tự Hoan Ngôn không cẩn thận trượt chân."

Bạch Văn Văn nhân cơ hội để biện minh kèm khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Hứa Hoan Ngôn biết tình huống hiện tại đối với gia đình mình không tốt, không có chứng cứ để chứng minh, dù sao chuyện rơi xuống sông như vậy thường xuyên xảy ra trong thôn.

Cô phải nghĩ ra một kế hoạch khôn ngoan, ít nhất cô sẽ không bị thiệt hại vì vậy cô liền tiến tới.

"Bạch Văn Văn, tôi sẽ kể cho mọi người biết lúc đó đã xảy ra như thế nào, không có chuyện gì thì cô đừng khóc mãi."

Hứa Hoan Ngôn tiến lên, sắc mặt bình tĩnh, lời nói chính đáng nhưng từ vẻ mặt nhìn ra được còn chút suy yếu.

Những dân làng xung quanh bị cô nói vậy cũng nhận ra chút ít, kể thì cứ kể, người gặp nạn còn chưa khóc cô ta khóc cái gì?

Lưu Quế Lan nghe được tiếng cháu gái lập tức xoay người, buông tay Bạch Văn Văn ra.

" Con tỉnh rồi à? Có sao không? Còn sốt à?" Nói xong, bà bắt đầu sờ trán Hứa Hoan Ngôn.

Hứa Hoan Ngôn lắc đầu, tỏ ý mình không sao.

Bạch Văn Văn biết Hứa Hoan Ngôn không sao, cô vừa rơi xuống sông cô ta lập tức kêu cứu.

Vốn chỉ cần Hứa Hoan Ngôn bị sốt, bỏ lỡ suất làm nhân viên ở tiệm cơm quốc doanh trong huyện, hơn nữa chỉ cần cô ta sống chết không thừa nhận thì chuyện này thì không ai có thể làm gì cô ta nếu không có bằng chứng.

"Lúc đó cô nói với tôi rằng ven sông có rau dại, cô sợ không dám tới đó muốn nhờ tôi giúp đỡ, chính tôi xui xẻo tự mình bất cẩn rơi xuống, chuyện cũng không có gì to tát, tại sao cô lại không dám nói, sao không nói sự thật cho mọi người biết?

Hứa Hoan Ngôn lời này vừa ra, Bạch Văn Văn lập tức liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Hứa Hoan Ngôn ngày thường trung thực lại dám nói dối.

-------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro