83-87 END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C83

Cha Niệm cũng không biết hôm nay Niệm Tưởng gặp chuyện ở bệnh viện, tuy rằng mới vừa rồi nói qua điện thoại ông cũng cảm thấy thanh âm của cô có chút buồn buồn, không quá vui vẻ, nhưng ông cũng không có nghĩ nhiều.

Sau khi cúp điện thoại lại lẩm bẩm "con thỏ" Từ Nhuận Thanh lại muốn đến ăn cơm ké, biểu hiện trên mặt ông không vui nhưng thân thể lại thành thật hơn. Cố ý thêm vài món ăn mà Từ Nhuận Thanh thích.

Nhưng một bàn người ngồi đợi đến lúc đồ ăn sắp lạnh, mới thấy đôi tình nhân vốn nên sớm về kia đang chậm rãi đi vào nhà.

Cha Niệm nhìn thấy miếng dán cá nhân trên mặt Niệm Tưởng thì chân mày nhăn đến không thể nào nhăn hơn...

Vừa rồi ở trong xe đã chườm lạnh, sưng đỏ đã sớm giảm bớt, nhìn qua vết thương cũng không nghiêm trọng lắm. Niệm Tưởng sợ ba nhìn thấy sẽ truy vấn, thời điểm đi ngang qua siêu thị liền đi vào mua miếng dán cá nhân hình hoạt hình dán lên, tuy rằng thấy rõ ràng... Nhưng việc kiếm cớ sẽ dễ dàng hơn, kết quả, thế nhưng không ai hỏi cô xảy ra chuyện gì.

Đợi ăn cơm xong, vẻ mặt của mẹ Niệm tâm sự nặng nề gọi Niệm Tưởng cùng đi rửa bát, thấy cô vừa đi vào liền vỗ nhẹ cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Con và Tiểu Từ cãi nhau sao? Nó động thủ với con?"

Niệm Tưởng dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?"

Mẹ Niệm nhất thời bình tĩnh: "Vậy à, vậy thì không có vấn đề gì. Con đừng ở chỗ này chiếm chỗ, gọt hoa quả này rồi mang sang cho Tiểu Từ của chúng ta tráng miệng đi."

Cho Tiểu Từ của chúng ta...

Niệm Tưởng tủi thân một chút, hơi giận dỗi: "Mẹ, mẹ thương Từ Nhuận Thanh còn hơn cả con..."

Mẹ Niệm vô cùng kinh ngạc quay người nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Khi nào thì mẹ lại cho con cảm giác mẹ thương con nhỉ?"


Niệm Tưởng: "..." Quả thực sống không còn gì luyến tiếc.

Bên này cô đang cùng mẹ Niệm to nhỏ tâm sự thì giật mình nghe thấy trong phòng khách có thanh âm rớt vật nặng. Đầu quả tim của Niệm Tưởng nhảy kịch liệt, quên luôn việc đang cầm dao gọt hoa quả, trực tiếp chạy đi xem tình hình.

Cha Niệm đỏ mặt khom lưng nhặt gạt tàn thuốc lên, thấy Niệm Tưởng đứng tại cửa phòng bếp, ánh mắt ông chuyển động một vòng trên mặt cô, nhất thời nhếch miệng cười: "Ngại quá, phát ra âm thanh lớn như vậy, ba sẽ tự phạt, đi mua thêm hoa quả cho mọi người ăn..."

Niệm Tưởng lặng lẽ nhìn Từ Nhuận Thanh ngồi ở một bên, thấy anh cúi đầu, thần sắc tự nhiên thưởng thức một điếu thuốc lá, thế này cô mới rúc đầu về tiếp tục cắt hoa quả.

Đưa cho cha Niệm đĩa hoa quả đã cắt xong, hầu hạ lão nhân gia thư thái, Niệm Tưởng liền cùng Từ Nhuận Thanh cùng nhau trở về phòng. Ừm... Trong sáng cùng nhau đọc sách, xem tivi.

Mẹ Niệm gõ cửa đi vào, đưa qua một bình trà hoa quả, thấy bọn họ ai nấy tự chiếm cứ một góc sô pha đọc sách, thị sát xong, bà trở về báo cáo cho "lãnh đạo" chính là cha Niệm.

Đợi mẹ Niệm chân trước mới vừa đi, Từ Nhuận Thanh liền buông sách xuống, hướng cô vẫy vẫy tay: "Lại đây, có chuyện nói với em."

Niệm Tưởng thấy biểu tình và bộ dáng nghiêm túc của anh, ngoan ngoãn nhích vài cái đến gần, ghé mắt chăm chú nhìn anh.

"Cho em nghỉ ngơi vài ngày, được không?" Anh giơ tay, ngón tay xẹt qua mũi cô, nhẹ nhàng mà vuốt tóc cô một chút, sau đó giúp cô vén ra sau tai. Xong rồi mới thu tay lại, hỏi ý của cô.

Vốn định là ngày mai sẽ đi làm bình thường, sau đó đêm giao thừa cô và Từ Nhuận Thanh cùng nhau trực ban, đợi qua năm mới khi mọi người đi làm trở lại mới đến phiên bọn họ nghỉ phép, cùng nhau đi chơi đâu đó.

Nhưng hiện tại xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, Niệm Tưởng đối với công việc bắt đầu có một loại cảm xúc không được tự nhiên, như là sẽ bị chú ý, những ánh mắt xa lạ sẽ tìm tòi nghiên cứu trên người cô, rất không được tự nhiên.

Cô gật gật đầu, bằng lòng thuận theo ý anh.

"Ừm... Vậy anh cũng không trực ban." Từ Nhuận Thanh ôm chặt đầu vai của cô ấn vào trong ngực mình, thanh âm của anh lành lạnh, lại chứa đựng một chút ý cười đạm nhạt: "Để bác sĩ Lâm thay đi, dù sao anh ta là người đã biết chuyện, sẽ không để ý."

Niệm Tưởng... Tỏ vẻ không có gì dị nghị.

Sau đó suy nghĩ một chút, cô cũng nở nụ cười, lầu bầu hỏi: "Bác sĩ Lâm sẽ không vui vẻ đi?"

"Anh ta sẽ không." Như là nhớ tới cái gì, anh nhếch môi nở nụ cười, bổ sung: "Lâm Cảnh Thư trước giờ rất có tinh thần hiến mình cho công việc."

...

Cứ như vậy, không nói chuyện công việc, chỉ là nói về người bên cạnh, việc bên cạnh. Ngay cả việc nhỏ nhặt như mỗi ngày cô đều ăn nhiều đồ ngọt cũng có thể bị lấy ra để lên án một chút...

Anh cũng không phải cố ý làm cho cô quên đi việc phát sinh hôm nay, là thật sự muốn dẫn đường cho cô dung nhập vào không khí ấm áp hằng ngày mà anh sáng tạo bên trong, làm cho cô có đủ thời gian buông bỏ những cảm xúc phản đối tiêu cực.

Nói không bị áp lực là giả, trong lòng Niệm Tưởng vẫn rất khổ sở. Hoài nghi đối với chính mình, đối với công việc đã không còn tự tin, đối với cái nhìn của người khác cô càng để ý, tất cả đều làm cho cô cảm thấy trong lòng như ngưng tụ một tâm trạng hậm hực, ủ dột.

Sau khi Từ Nhuận Thanh rời đi, Niệm Tưởng đi tìm Cha Niệm nói chuyện. Người nào đó từ thời điểm dùng cơm đã tỏ vẻ muốn hỏi thăm quân tình, hiện tại ông không chút nào ngạc nhiên, thậm chí lúc này ông cũng không có quá nhiều lo lắng.

Ông nói: "Ba rất không vui khi con bị người ta khi dễ, ba thương nhất là con, trên mặt con có bao nhiêu thương tích thì trong lòng ba có bao nhiêu không thoải mái. Nhưng ba rất yên tâm đối với Tiểu Từ, cho nên dù lần này con chịu ủy khuất, ba cũng không lo lắng. Trong nhân sinh của mình, ai không có vài lần vấp phải trắc trở? Chuyện này không đề cập nữa, những ngày nghỉ này con hãy tận hưởng, chơi thật vui để năm sau trở về làm việc thật tốt.

Trên thực tế, nếu như con không tính nói cho ba biết, ba cũng sẽ không làm cho con biết rằng ba đã biết chuyện này. Con có tự tôn kêu ngạo của con, cũng có sự nhạy cảm tinh tế của con, ba là tôn trọng cũng tha thứ nếu con không muốn nói.

Cho nên Tiểu Từ nói cho con nghỉ ngơi vài ngày, ba không phản đối. Đương nhiên, hiện tại ba hối hận muốn chết... "Cải thảo" giao cho "thỏ" thì có thể có chuyện gì tốt..."

Niệm Tưởng ban đầu còn cảm động đến sắp rơi nước mắt, cuối cùng... Cảm xúc nãy giờ tích tụ nhất thời đã tan không còn một mống.

Thái độ hoàn toàn không để ở trong lòng của Cha Niệm đã làm cho cô thông suốt hơn, kỳ thật khi tâm tình thông thoáng, chuyện này đích xác không là chuyện gì lớn...

Tâm tình đã điều chỉnh tốt, một đêm kia Niệm Tưởng ngủ thẳng đến hừng đông, không mộng không mị.

Ngày hôm sau cô thoải mái nằm ỳ trên giường, vừa tỉnh lại liền nhận được wechat của Âu Dương —— mẹ Trịnh Dung Dung lại mang người đến bệnh viện náo loạn, nhất định muốn bồi thường.

Không biết có phải là do có người đến hậu thuẫn hay không, mà thể hiện thái độ thật lớn, ngay tại đại sảnh đợi khám bệnh của Thụy Kim liền bắt đầu sinh sự.

Sáng sớm của Niệm Tưởng, tâm tình lại buồn bực ...

Nhưng sự tình hiển nhiên không có kết thúc, mẹ Trịnh Dung Dung quyết tâm muốn bồi thường. Mặc cho y tá trưởng nói như thế nào, ước chừng chính là không đồng ý ngồi xuống từ từ bàn bạc.

Từ Nhuận Thanh phải là người mời bà ta vào phòng tiếp khách thương lượng, rất nhanh, mẹ Trịnh Dung Dung không đồng ý với phía bệnh viện, bắt đầu gây rối, tình thế liền trở nên nghiêm trọng.

Vì thế, cả buổi sáng hôm nay Từ Nhuận Thanh đều đang xử lý chuyện này.

Kết quả như thế nào thì Âu Dương không có nói cho cô biết, hay nói đúng hơn là Âu Dương cũng không biết hai bên thảo luận ra kết quả gì.

Chuyện đáng sợ tựa hồ còn chưa kết thúc, mà phiền toái sau này là phát ra từ cô. Không chỉ là đối với cá nhân Từ Nhuận Thanh bị ảnh hưởng, còn có đồng nghiệp tại Thụy Kim, còn hình tượng của Thụy Kim nữa...

Nói thật, Niệm Tưởng có chút hổ thẹn với Từ Nhuận Thanh, cô luôn cảm thấy...haizz, một lời khó nói hết tâm tình.

Loại cảm giác mệt mỏi mất mát, áy náy lại hối hận, giống như bị mất một thứ gì đó làm trong lòng Niệm Tưởng vắng vẻ rất khó chịu.

Cũng đột nhiên, không dám gặp anh.

Cô biết chính mình đang suy nghĩ nhiều, nhưng tâm tình đích thực không xong, không biết làm thế nào đối mặt. Cô không muốn đem tàn cục toàn bộ đều ném cho anh xử lý, nhưng trên thực tế, cô bất lực. Mà hết thảy đều là bởi vì cô.

Vì thế, đêm giao thừa ——

Giữa trưa bác sĩ Từ hẹn ăn cơm trưa, Niệm Tưởng trả lời: "Em còn chưa rời giường, mẹ đã chuẩn bị xong đồ ăn ngon, em muốn ở nhà ăn."

Đêm giao thừa, bác sĩ Từ tan tầm tất nhiên là phải về nhà, thuận tiện mang cho cô mấy quyển sách giết thời gian, làm cho cô có thể không từ chối.

Niệm Tưởng cảm kích, nhưng vẫn hàm hồ, kiếm cớ: "A, đêm giao thừa anh đừng đưa lại đây. Lần sau gặp mặt lại mang cho em cũng được."


Ăn xong bữa cơm đoàn viên buổi tối.

Bác sĩ Từ hỏi: "Có muốn gặp mặt không, cùng nhau kết thúc năm?"

Hiện tại Niệm Tưởng không quá muốn gặp anh, lóe ra từ ngữ kỳ quái: "Qua năm mới bà nội sẽ trở về thành phố J, năm nay em muốn bên cạnh bà."

Ngày này là có chút đặc thù, hơn nữa lý do cũng thật bình thường, tuy có chút kỳ quái, nhưng không tìm ra dấu vết.

Nhưng sau khi cả một ngày mồng một đầu năm cũng không có tin tức gì từ cô, Từ Nhuận Thanh rốt cuộc phát hiện cô có gì không đúng, dứt khoát đến cửa đi tìm người thì Cha Niệm khó nén có chút hả hê trả lời: "Niệm Tưởng đưa bà nội về thành phố J, nó không nói với cậu?"

Từ Nhuận Thanh đứng tại chỗ đó, bỗng nhiên cảm thấy gió Bắc thổi buốt thấu xương.

Anh đi xuống từ thang thoát hiểm, từng bước một, thang lầu thật dài kia như là đi mãi không có tận cùng.

Sáng sớm Niệm Tưởng lên đường, trong tay đã cầm di động, bởi vì hoàn toàn không biết nên như thế nào nói cùng Từ Nhuận Thanh, nên cô đơn giản là tắt máy. Mãi cho đến chạng vạng khi đến nhà bà nội, Niệm Tưởng cũng bởi vì chưa nghĩ ra nói như thế nào về việc mình không nói tiếng nào đã an vị trên xe lửa, cùng bà nội đi thành phố J, lại càng chậm chạp không dám khởi động máy.

Cha Niệm gọi điện thoại tới xác nhận an toàn, thuận miệng liền nhắc chuyện của Từ Nhuận Thanh với bà nội của Niệm Tưởng: "Mẹ, mẹ thử hỏi Tiểu Niệm, việc đưa mẹ về sao lại không nói với Tiểu Từ một tiếng. Xế chiều hôm nay nó đến tìm Tiểu Niệm, nói là mang cho Tiểu Niệm mấy quyển sách, khi biết chuyện này biểu tình có vẻ không ổn..."

Cha Niệm hưng trí bừng bừng móc ruột đào bụng tìm từ ngữ để hình dung vẻ cô đơn thất vọng của Từ Nhuận Thanh, chọc cho bà nội cũng bắt đầu đau lòng, thế này mới không nhanh không chậm hỏi: "Hai người cãi nhau?"

Thời điểm Niệm Tưởng bị bà nội hỏi ra nghi vấn, cô cũng vừa lúc làm rơi chiếc đũa.

Bà nội nhất thời đặt chiếc đũa trở lại, thanh âm nghiêm khắc: "Nhanh chóng nói rõ ràng với người ta, con và Tiểu Từ cũng đã nói năm sau đi gặp cha mẹ nó, lại không nói tiếng nào mà đi như vậy, người khác còn tưởng rằng con không có gia giáo. Không phải chuyện lớn gì, lại để tiến vào trong ngõ cụt."

Niệm Tưởng trầm mặc không nói, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng còn chưa tan lại bị tát một phen muối mặt, ủy khuất khổ sở.

Vé xe không phải vé giường nằm, đoạn đường ngồi xe vừa rồi bà nội ngồi ghế cứng. Ăn cơm xong đã mệt đến mức liền trở về phòng ngủ, trước khi lên lầu còn không quên dặn dò: "Lát nữa phải giải thích rõ với Tiểu Từ, đây không phải là vấn đề giận dỗi. Con phải nói thật rõ ràng, càng chậm chạm sẽ càng không thoải mái. Tuổi trẻ yêu đương thế nào ta chỉ là bà già nên không hiểu, nhưng nào có chuyện không dám gặp người ta thì trốn tránh..."

Niệm Tưởng đối với quan niệm yêu đương của bà nội cũng có chút... không thể hiểu nổi. Bởi vì người của thế hệ trước chỉ xem hợp mắt liền kết hôn, lập gia đình, cho nên bà nội đối với mọi phương diện của bác sĩ Từ đều vô cùng hài lòng, bà tỏ vẻ: "Niệm Tưởng, nếu như Tiểu Từ và con nói tới chuyện kết hôn, con cứ nhanh chóng gật đầu, ta thấy nó tốt lắm. Kết hôn rồi nhanh chóng sinh đứa nhỏ, tuổi trẻ sinh con sẽ dễ dàng hồi phục, đến thời điểm con gái con cùng con ra ngoài dạo phố sẽ giống như hai chị em đi cùng nhau..."

... Cho nên trọng điểm là vì muốn ra cửa dạo phố với con gái mà giống với em gái sao?

Nhưng không ai không biết, Niệm Tưởng đối với Từ Nhuận Thanh là một lòng kiên định, cũng biểu hiện ở... việc cô không cần điều kiện nào để thỏa hiệp. Việc này, cô nguyện ý.

Chỉ cần là Từ Nhuận Thanh thì không có gì là không tốt.



C84

Thành phố J và thành phố Z ở gần nhau, cũng nằm trong phạm vi của dòng sông Giang Nam. Nhà bà nội nằm trong một trấn nhỏ của thành phố J, nơi này có vẻ lạnh hơn so với thành phố Z một ít, nhưng cảnh sắc rất yên bình không hề tấp nập bộn bề.

Niệm Tưởng rất thích nhà bà nội, khi còn bé cô được nghỉ hè nhưng bởi vì ở nhà quá tinh nghịch cũng không có ai chăm sóc. Vào thời điểm đó mẹ Niệm không phải làm nội trợ ở nhà mà thường đi theo cha Niệm cùng nhau cố gắng phấn đấu, vừa đến nghỉ hè liền đem cô về ở với bà nội.

Nhà bà nội cũng không ở ngay trong nội thành, mà nằm ở một vùng ngoại ô của thành phố.

Mùa xuân thì khắp núi đỏ au một màu hoa, mùa hè thì xanh mượt cùng tiếng chim hót và côn trùng kêu vang, mùa thu? Mùa thu quá ngắn ngủi, Niệm Tưởng đối với mùa này không có ấn tượng sâu sắc lắm. Mùa đông... Mùa đông thì trên núi vẫn là màu xanh như cũ, nhưng không phải là màu xanh tươi mới như lúc đầu xuân, mà là một loại xanh lục thẫm già cỗi.

Nếu như thời tiết đủ lạnh còn có thể thấy cả tuyết rơi, khắp núi khoác lên một màu áo trắng toát, đó cũng là mùa mà Niệm Tưởng thích nhất.

Chỉ là sau khi vào sơ trung, ngoại trừ dịp nghỉ tết âm lịch sẽ trở về cùng bà nội, thì cô có rất ít cơ hội trở lại nơi này.

Ban đêm ở thành phố J rất trầm tĩnh và an bình, không biết có phải bởi vì phía sau nơi này dựa núi hay không, mà màn đêm vừa buông xuống thì toàn bộ khu vực cũng trầm lắng hẳn, ngay cả không khí cũng mát mẻ đi không ít, mang theo chút hơi lạnh của mùa đông, làm cho nhân tâm cũng thoải mái không ít.

Nơi này không có internet, chỉ có thể dựa vào điện thoại để liên hệ với nơi khác.


Niệm Tưởng vào phòng, nằm ở trên giường ngây ngốc một hồi.

Cô không khỏi nhớ tới Từ Nhuận Thanh, rồi nhịn không được mà suy đoán tâm tình của anh, phản ứng của anh. Suy nghĩ một chút cô liền hối hận, vì rõ ràng cô chỉ nghĩ đến bản thân mà không để ý tới cảm giác của anh, sau đó liền đau lòng...

Lý trí của cô và hành động của cô lại hoàn toàn trái ngược, ừm... Hoặc là có thể không cần khách khí mà nói là cô quá ngây thơ non nớt.

Mà tất cả này đó —— cũng là bởi vì ỷ vào việc anh thích cô, cho nên mới không thèm sợ.

Loại cảm xúc hối hận vừa xuất hiện liền lan tràn không thể thu hồi, cuồn cuộn lên từng chút một ăn sâu vào nội tâm Niệm Tưởng.

Không thể tránh khỏi nhớ lại những hành động săn sóc dù là nhỏ nhặt nhất anh làm cho cô, những chuyện cô không muốn người khác biết.

Bộ dáng khi anh uống nước, khi anh chuyên tâm đọc sách, bộ dáng mặc áo blouse chăm chỉ làm việc của anh, mỗi một hình ảnh... Cho dù là vụn vặt cô đều nhớ rất rõ ràng.

Niệm Tưởng che chăn thở dài bất đắc dĩ.

Đột nhiên rất muốn gặp anh.

Góc chăn nhuộm hương khí nhàn nhạt, tươi mát lại ôn hòa vì được phơi mình, hấp thụ chút ánh nắng chiều khi cô vừa về đến nhà, lúc này đắp trên người rất ấm áp làm cho Niệm Tưởng cảm giác buồn ngủ.

Cô bọc chăn, lăn qua lộn lại vài vòng, sửa sang xong suy nghĩ rồi lăn lông lốc xoay người ngồi dậy, gọi điện thoại cho Từ Nhuận Thanh.

Điện thoại nối máy được thì thanh âm đầu tiên lọt vào tai là tiếng ồn ào huyên náo, như là đang ở nơi đông người...

Niệm Tưởng chần chờ một chút, hỏi: "Hiện tại không tiện sao? Vậy em..." Đợi lát nữa gọi lại.

Lời còn chưa nói hết, liền nghe tiếng anh hơi có chút khàn khàn ngắt lời: "Đợi đã."

Âm cuối của anh vừa rơi xuống thì đồng thời Niệm Tưởng cũng nghe thấy rất rõ ràng tiếng kéo ghế, sau đó là tiếng bước chân không rõ lắm, những ồn ào lúc nãy cũng càng ngày càng xa. Cùng với một tiếng mở cửa, đóng cửa thì triệt để im ắng lại.

Cô còn đang thất thần, anh đã ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi: "Đang ở thành phố J?"

Niệm Tưởng thật sự chột dạ, "Vâng" một tiếng, rồi làm bộ như không có việc gì nói sang chuyện khác: "Anh đang ở đâu?"

"Một mình rất nhàm chán, liền cùng Cảnh Thư và Âu Dương ra ngoài." Một câu này của anh không cố ý nói lên điều gì, lại bất động thanh sắc đem đề tài kéo trở về: "Lan Tiểu Quân cũng đang ở đây, hỏi anh sao không dẫn em đến. Anh không trả lời được..."

Hình như anh nhẹ thở dài một hơi, sau đó thấp giọng ho khan, ho vài tiếng mới dừng lại.

Tâm của Niệm Tưởng như bị ai nhéo một cái, đau lòng rầu rĩ: "Anh bị cảm sao? Có uống thuốc chưa?"

"Không hỏi nguyên nhân sao?" Từ Nhuận Thanh cười khẽ một tiếng, đi đến sô pha ngồi xuống.

Đợi Niệm Tưởng hết sức phối hợp hỏi lại, anh mới thỏa mãn trả lời: "À, là nội thương do khí quyết công tâm."

Ừm... Niệm Tưởng liền biết anh sẽ như vậy vừa đùa, vừa trách cứ cô...

"Xin lỗi." Thanh âm cô mềm nhũn, đột nhiên có tiếng nức nở, Từ Nhuận Thanh cũng nghe rất rõ ràng.

Anh trầm mặc một lúc, khàn cả giọng, gần như bất đắc dĩ nói: "Về sau... Mặc kệ xảy ra cái gì, cũng không được để anh không tìm thấy em."

Niệm Tưởng nghe những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng khẽ chấn động, thật lâu sau mới trịnh trọng đáp ứng.

******

Nói chuyện qua điện thoại không được tự nhiên, lại không thể nào truyền tải hết ý tứ một cách tốt nhất, anh nghiêm túc phân tích thế giới nội tâm và lý trí, Từ Nhuận Thanh lấy một câu "Anh cảm thấy chúng ta cần mặt đối mặt nói chuyện cho thật tốt" để kết thúc cuộc trò chuyện lần này.

Niệm Tưởng cầm di động đã nóng lên, đầu cũng tỉnh táo.0 Đây là... Muốn đến đây tìm cô sao?Giữa trưa ngày hôm sau Từ Nhuận Thanh đã đến, vừa cơm nước xong, Niệm Tưởng đang cùng bà nội ngồi ở trên ghế gỗ chơi trò cắt giấy. Cắt xong đưa lên cao xem cho thật tốt, vừa nhấc mắt, xuyên thấu qua khe hở của giấy, thấy được Từ Nhuận Thanh đứng ở cách đó không xa, cô hoảng hồn lập tức đứng lên.


Người vui vẻ nhất không thể nghi ngờ là bà nội của Niệm Tưởng, dàn xếp cho Từ Nhuận Thanh ở gian phòng khách kế bên phòng của Niệm Tưởng xong xuôi, bà lại nhanh chóng đi làm cơm nóng cho anh.

Niệm Tưởng đứng ở cửa, có chút xấu hổ.

Ngược lại thì bác sĩ Từ tự nhiên quen thuộc đến mức giống như là trở về nhà của mình, ở bên trong phòng xem trái xem phải một vòng, rồi quay người nhìn về phía cửa, Niệm Tưởng còn đứng ở đó, mặt mày hơi ửng đỏ có chút ngượng ngùng, anh nói: "Vào đi, đóng cửa lại."

Niệm Tưởng "À" một tiếng, chậm rãi đóng cửa lại, rồi cứ thế đứng ở cửa một hồi, vừa muốn quay người liền nhận thấy được, không biết anh đã từ lúc nào đứng ở phía sau cô.

Niệm Tưởng cứng đờ chớp chớp mắt, nhìn anh: "Bác sĩ Từ..."

Thanh âm mềm nhẹ, nghe được mà nơi nào đó trong lòng Từ Nhuận Thanh cũng được sưởi ấm trở lại.

"Ừm." Một tiếng này như toát ra từ sâu trong cổ họng anh, trầm trầm, cũng thoáng khàn khàn.

Cùng với tiếng đáp lại, anh đã cất bước tiến lên, vươn hai tay ra đem cô ôm vào trong ngực.

Vòng ôm rất quen thuộc.

Chóp mũi của Niệm Tưởng chạm phải áo khoác mang theo chút hơi lạnh của anh, đột nhiên cảm thấy chua xót phát đau. Cô chậm rãi giơ tay lên ôm đáp lại anh, muốn xin lỗi, nhưng cô biết anh không cần thiết lời này, suy nghĩ một hồi cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể trầm mặc, ôm lại anh thật chặt.

Có lẽ là hiểu rõ suy nghĩ của cô, Từ Nhuận Thanh hơi quay đầu đi, cọ cọ vào bên má cô một chút, càng nhét cô vào trong lòng mình. Thật chặc, sợ một cái buông tay sẽ biến thành mộng Nam Kha.

Anh đi tới nơi này, liền đại biểu không cần thiết cô phải nói bất kỳ lời gì.



C85

Sau khi Từ Nhuận Thanh tự nhiên dùng cơm xong, anh và bà nội cùng ngồi phơi nắng trong sân.

Hôm nay ánh nắng tốt nhưng gió hơi lớn. Phía sau là rừng trúc xanh, bị gió quật vào nhau kêu lên "leng keng". Cho dù là mùa đông thì ánh nắng giữa trưa cũng có hơi nóng.

Nhìn ra xa, ánh nắng tràn ngập khắp khu rừng, làm cho thị giác con người cũng tràn ngập ấm áp.

Niệm Tưởng ngồi trên ghế bên cạnh bà nội tiếp tục cắt giấy, chẳng bao lâu thì có chút choáng váng do phơi nắng lâu, vừa quay đầu nhìn lại về phía gian nhà, thì tất cả mọi thứ đều giống như bị bao phủ bởi một tầng vải đen, nhìn không thấy rõ.

Mà dưới ánh mặt trời, tất cả mọi thứ đều được ánh sáng chiếu rọi, chiết xạ ra màu sắc chói mắt hơn cả màu của bản than mình.

Cô dụi dụi mắt, quay đầu nhìn về phía Từ Nhuận Thanh, khóe môi anh vẫn luôn treo nụ cười mỉm ôn hòa, trong lòng cô tràn đầy ủ rủ, buồn bực. Cảm giác kinh ngạc vui mừng khi vừa rồi nhìn thấy anh sớm đã bị buồn bã thay thế cả cõi lòng.

Bởi vì từ sau khi ôm cô một lúc ở trong phòng khách, bác sĩ Từ cũng không có nói câu nào cùng cô. Đừng nói là một câu ... Ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt không ném cho cô một cái!

Bà nội sống hơn nửa đời người, nào không biết đôi tình nhân này đang giận dỗi. Nếu là bình thường, bà quả quyết là không thể nhìn nổi Niệm Tưởng sầu khổ vì Từ Nhuận Thanh... Nhưng lần này là tình huống đặc thù.

Niệm Tưởng có lỗi trước, đã lớn đến sắp gả đi rồi mà kết quả làm việc lại hấp ta hấp tấp, còn không biết suy xét hậu quả. Nếu như không phải Niệm Tưởng đã đáp ứng Tiểu Từ, qua năm sau cùng ra mắt với người lớn, bà nội đây cũng lười quản chuyện của tuổi trẻ bọn họ, chung quy cháu gái nhà mình bị ủy khuất trong công việc, tính tình khó chịu một chút thì có làm sao?

Là bạn trai mà điểm ấy cũng không bao dung được, vậy sau này sống chung phải làm thế nào?

Niệm Tưởng đã đáp ứng, kết quả lại không nói một tiếng nào chạy trốn như vậy. không nói đến việc Tiểu Từ tìm cả nửa ngày, cha mẹ đối phương biết thì sẽ nghĩ như thế nào về Niệm Tưởng? Họ sẽ nghĩ cô không đủ hiểu chuyện, bây giờ có lẽ sẽ không biểu hiện ra ngoài, vậy sau này thì sao? Không chừng bởi vì chuyện này mà sinh ra ác cảm, khi dễ Niệm Tưởng.


Hiện tại phải giáo huấn cô thật tốt, mới có thể học khôn.

Đương nhiên, cũng nên thiên vị Tiểu Từ một chút, anh là người thông minh, về sau cũng sẽ kính trọng người Niệm gia.

Trong lòng bà nội suy tính đủ thứ mà trên mặt lại không biểu hiện cảm xúc gì, xem như không biết đôi tình nhân đang giằng co. Phơi nắng một hồi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bà nội đi lên gác ngủ trưa.

Niệm Tưởng tiếp tục cắt cắt cắt...

Năng lực khéo tay của cô cũng không được tốt lắm, đặc biệt là việc cắt giấy này cũng cần kỹ xảo nhất định và sự kiên nhẫn, khi không có bà nội ở bên cạnh giám sát chỉ đạo, cô liền bắt đầu chỉ cắt hình bướm.

Bởi vì cái khác thì cô không biết...

Vừa cắt vừa lắng tai nghe động tĩnh, nhưng một hơi cô cắt mấy chục con bướm giấy, cũng không đợi được bác sĩ Từ mở miệng nói gì cùng mình.

Đây thật sự là giận rồi...

Niệm Tưởng hơi mím môi, rối rắm một hồi lâu, mình chịu thua sao? Vốn chỉ cần làm nũng, dùng mỹ nhân kế, cô tuyệt đối làm được.

Nhưng mấy ngày nay tự mình cùng mình đối nghịch, cô đã đem tất cả cố chấp ẩn sâu trong đáy lòng lôi ra hết.

Đã chuẩn bị tâm lý chịu thua nhưng cô cũng không thể làm được, vì thế, nhiều loại cảm xúc hỗn loạn đan xen, Niệm Tưởng thẹn quá thành giận ——

Niệm Tưởng bỏ kéo xuống, cũng không chặn lại những tờ giấy, gần như là cùng lúc cô ngồi dậy thì có một trận gió bay qua, những con bướm giấy vừa cắt xong liền bay mất!

Niệm Tưởng trợn mắt há mồm nhìn chúng, không nói gì liền quay người đi ra sau núi.

Tất cả đều khi dễ cô!

Mũi khoan khi dễ cô, người nhà bệnh nhân khi dễ cô, bác sĩ Từ khi dễ cô, ngay cả bướm giấy cũng khi dễ cô!

Ngọn núi phía sau nhà cũng không cao hơn mặt biển bao nhiêu, nói là núi, kỳ thật gọi là đồi thì hình dung chính xác hơn.

Hơn nữa cũng tương đối bằng phẳng, Niệm Tưởng đi không bao lâu liền đã lên đỉnh núi, một hơi đi lên đến đỉnh núi.

Rốt cuộc vẫn là mùa đông, làm gì có hoa lá cỏ cây, có nhiều chỗ còn lộ ra góc rễ, đá vụn. Những cây cối vừa đến đầu xuân đã đâm chồi nảy, lúc này chỉ còn lại cành khô héo rũ, ngay cả Tứ Quý Trúc quanh năm xanh lá bây giờ cũng phiếm sắc vàng khô.

Niệm Tưởng đi một đường không quay đầu lại. Đợi đến khi lên tới đỉnh núi mới cảm thấy mệt, thở hồng hộc chuẩn bị tìm một chỗ sạch sẻ ngồi xuống. Nhìn chung quanh cũng không tìm thấy chỗ nào, dứt khoát đứng tại chỗ nghỉ ngơi.

Gió trên đỉnh núi lớn hơn so với chân núi, thanh âm kia nghe giống như là đang rít gào, vừa dữ tợn vừa kinh khủng. Nếu như không phải hiện tại còn có ánh nắng dương cao, không chừng tiếng gió kia đã có thể dọa được Niệm Tưởng bò lết xuống núi...

Bị gió thổi một hồi, đầu óc Niệm Tưởng cũng thanh tỉnh. Cô bụm mặt thở dài, đang muốn xuống núi, quay người lại liền nhìn thấy Từ Nhuận Thanh đứng cách cô không xa, dưới tàng cây cổ thụ, chỗ khủy tay còn vắt một chiếc áo măng tô, không biết đã đứng bao lâu.

Cái gì cố chấp, cái gì khó chịu vụn vặt đều tan thành mây khói vào lúc cô nhìn thấy anh.

Niệm Tưởng ngơ ngác đứng đó một hồi, anh không mở miệng, cô cũng không biết đi qua, cứ như vậy giằng co thật lâu, sau đó vẫn là Từ Nhuận Thanh thỏa hiệp trước.

Anh đứng thẳng người, xa xa nhìn cô, vài bước chân đã đi tới trước mặt cô. Áo măng tô trên khủy tay cũng được anh tung ra, khoác lên trên vai cô.

Anh cứ như vậy cúi đầu an tĩnh nhìn cô, môi hơi mím lại, đôi mắt kia yên tĩnh lại trong veo như suối nước trong rừng, bằng phẵng không một gợn sóng, trong vắt đến có thể nhìn thấy đáy.

Nghĩ nghĩ, Niệm Tưởng đưa tay ra, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của anh.

Không phản ứng...

(⊙x⊙) không sao, da mặt cô cũng dầy.

Vì thế, cô lại lặng lẽ kéo áo anh lần thứ hai

Chân mày Từ Nhuận Thanh hơi nhíu lại, vẫn không có... Phản ứng.

_(:3ゝ∠)_ không sao, cô cũng có rất nhiều khuôn mặt, tạm thời mất mặt một chút cũng không sao...

Ngẫu nhiên, tay cô trượt xuống dọc theo tay áo của anh, trượt xuống từng chút một, chạm vào đường cong bàn tay anh, lại trượt xuống cầm lấy tay anh, cẩn thận đem ngón tay mình nhét vào trong lòng bàn tay của anh.

Cô bị gió thổi cả nửa ngày, tay cũng lạnh như ngâm nước đá. Vừa nhét vào trong lòng bàn tay anh, liền bị Từ Nhuận Thanh nắm thật chặc.

Anh nhăn mày càng chặc hơn, nắm lấy cả hai tay cô vào trong tay mình, ngữ khí không vui: "Mặc ít như vậy còn đứng đỉnh núi hứng gió, muốn chọc tức anh?"

Niệm Tưởng chưa từng cảm thấy vui vẻ mỗi khi bị giáo huấn... nhưng lần này thiếu chút nữa cảm động đến sắp khóc lóc nức nở.

Cả người nhào lên ôm lấy anh, ủy khuất đến thanh âm cũng có chút nghẹn ngào: "Em biết sai rồi, anh không vui có thể nói với em, làm gì mà không để ý tới em!"

Từ Nhuận Thanh nghe thanh âm của cô, chân mày vừa giãn ra lại nhăn lại, anh nắm cằm cô, hơi hơi đẩy cô ra một chút, cúi đầu nhìn.

Đôi mắt đã đỏ, chóp mũi hồng hồng không biết là do lạnh hay là do muốn khóc.

Anh nhất thời bất đắc dĩ, nhắm chặt mắt, đem cô kéo vào trong ngực, không lên tiếng.

Niệm Tưởng biết anh đã nguôi giận, khí tức nhất thời lớn hơn: "Anh còn không để ý tới em, nếu anh còn không để ý tới em, em sẽ khóc!"

"Em dám khóc thử xem." Từ Nhuận Thanh nghiến răng nghiến lợi bài trừ những lời này, tay ôm cô cũng chặt hơn, hơi có chút cường ngạnh giam cầm cô, ngữ khí đông lạnh: "Em không nói một tiếng đã tới J thị, còn không cho anh giận?"

Niệm Tưởng không dám tiếp lời, cả khuôn mặt chôn trong lòng anh, thỏa mãn hài lòng.

Vòng ôm của Từ Nhuận Thanh luôn có thể cho cô cảm giác an toàn không nói nên lời, giống như là cho dù sự việc không giải quyết được, chịu ủy khuất mà không được sáng tỏ, chỉ cần được anh ôm một cái, kéo vào trong ngực. Nghe mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người anh, cảm thụ độ ấm trên người anh, được anh ôm chặt chẽ như vậy thì cả người cũng có thể an tâm lại.


"Anh tìm không được em..." Anh đột nhiên khẽ giọng nói một câu như vậy.

Liền áp sát ở bên tai của cô, thanh âm rõ ràng lại... Bất đắc dĩ.

Nhưng trong nháy mắt đó, Niệm Tưởng hiểu được tâm tình của anh. Giống như là bị rơi xuống đáy biển, bị tảo biển chặt chẽ cuốn lấy, không thể cử động, chỉ có cảm giác vô lực bao phủ, thẳng đến cuối cùng bị áp bức đến không thể hô hấp.

Loại cảm giác vô lực không thể làm gì cả.

Không biết khi nào gió đã bình yên hơn, chỉ nhẹ đảo qua, làm rung động cây cối một chút.

Tay Niệm Tưởng được anh bao bọc sưởi ấm đã chậm rãi nóng lên.

Cô dùng chóp mũi cọ mở áo khoác anh, lại cọ vào áo len màu xám tro bên trong của anh, cọ vài cái, nhỏ giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi..."

"Em biết, bởi vì chuyện của em đã tạo cho Thụy Kim phiền phức rất lớn..." Niệm Tưởng hít hít mũi, chôn trong lòng anh, thanh âm nặng nề: "Cũng cho anh thêm rất nhiều phiền phức, loại vấn đề này kỳ thật cũng có thể tránh được, em..."

"Tự trách?" Anh hỏi lại.

Cũng không để ý câu trả lời, anh bất chợt dừng lại, tiếp tục nói: "Trước đó anh đã từng nói với em cái gì? Mấy vấn đề này anh đều sẽ giải quyết, cho em nghỉ vài ngày chỉ là muốn cho em tránh bị tổn thương lần thứ hai, cũng thuận tiện điều chỉnh tâm trạng. Kết quả thì sao?"

Anh cười khẽ một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ: "Điều chỉnh đến nỗi trốn đến J thị, nếu như anh không trực tiếp đi hỏi chú Niệm, em tính gạt bỏ anh như vậy bao lâu?"

Gạt bỏ...

Niệm Tưởng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt anh phiếm tia lạnh lùng, đôi mắt kia lại sáng kinh người.

Sẽ không lâu. Đêm hôm đó cô liền hối hận, cô cũng không phải dùng cái này để thăm dò tình cảm của anh, giữa bọn họ, những điều này đều không cần thiết, không phải sao?

Nhưng hiển nhiên, Từ Nhuận Thanh đối với chuyện này cự tuyệt trao đổi, mang theo cô xuống núi, đưa cô trở về phòng, chính mình cũng trở về phòng khách, viết một câu rất lạnh lùng: "Chúng ta cần tỉnh táo suy nghĩ lại."

Đúng là như vậy... Tương thân tương ái lâu như vậy, Niệm Tưởng rốt cuộc nghênh đón cuộc chiến tranh lạnh lần đầu tiên của cô cùng bác sĩ Từ.

******

Vì thế, bà nội Niệm ngủ trưa xong, phát hiện hai người càng thêm trầm mặc, không khí khác thường, nên có chút khó hiểu... Sao một buổi chiều không cải thiện được tình hình, mà ngược lại càng giương cung bạt kiếm?




C86

Dưới lầu, bà nội đang pha Trà Đại Mạch, Niệm Tưởng ở trong phòng không lâu cũng bước nhanh xuống lầu.

Vừa pha xong, hương trà thơm tản ra bốn phía, Trà Đại Mạch có hương thơm rất dịu, hương vị cũng không quá nồng đậm nhưng so với bất cứ loại trà nào thì Niệm Tưởng lại thích nhất là loại này. Cô thỏa mãn uống hai chén nhỏ, lại chuẩn bị một bình trà và chén trà tinh xảo, bưng lên lầu, đến gian phòng của Từ Nhuận Thanh.

Khoảng ba giờ chiều thời tiết liền trầm xuống, mãi cho tới bây giờ trăng đã treo cao, một ngôi sao nhỏ bé cũng không nhìn thấy. Tiếng gió lại nổi lên, nhiệt độ không khí lạnh càng thêm lạnh.

Niệm Tưởng đi đến cửa phòng khách, vừa muốn gõ cửa, tay vừa đưa lên liền phát hiện cửa không đóng. Cô lặng lẽ ghé mắt vào nhìn, anh đang tựa vào đầu giường đọc sách, ánh mắt buông xuống, nghiêm túc lại chuyên tâm.

Cô vừa đi về phía trước một bước, anh liền có cảm giác mà ngẩng đầu lên.

Niệm Tưởng ngẩn ra, đẩy nhẹ cửa đi vào.

Từ Nhuận Thanh ngồi ngay ngắn, tiện tay đem sách đặt ở bên gối, nhìn về phía cô.

"Em đem cho anh ấm trà." Niệm Tưởng đem ấm trà đưa tới bên tay anh, nghĩ nghĩ, cô lại thay anh rót đầy một chén, lại đưa qua: "Bà nội pha Trà Đại Mạch, rất thơm."

Anh nhận lấy, ngón tay sượt qua đầu ngón tay của cô, hơi ấm áp kia vừa chạm vào liền lướt qua.

Niệm Tưởng ngồi bên cạnh chân anh, hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, nhìn anh uống một ngụm, trên môi cũng nhiễm một tầng sắc nước, cô hơi nheo mắt: "Thế nào?"

Anh gật đầu, lại nhấp một ngụm, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cô ngồi lại đây.

Niệm Tưởng không muốn đứng lên, vừa lúc bên cạnh chân anh là tấm thảm lông dê thật dày, cô đơn giản khoanh chân ngồi xuống thảm. Nhìn anh uống xong trà, nhận lấy chén rồi lại rót đầy, lần nữa đưa cho anh.


Qua lại vài lần, Từ Nhuận Thanh nhìn cô, ánh mắt không khỏi cũng nhu hòa hơn. Anh hơi cúi người, nhưng vẫn là từ trên cao nhìn xuống: "Thời gian không còn sớm, còn không quay về ngủ?"

"Bà nội nói buổi tối sẽ có tuyết." Mắt cô nhìn ngoài cửa sổ, có chút chờ mong: "Thành phố Z mấy năm không có tuyết, em lại không có cơ hội đi phương Bắc."

Đại khái các cô gái đều như vậy, đối với tuyết rơi luôn có cảm giác chờ mong khó hiểu.

Từ Nhuận Thanh không nói chuyện, như có đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hỏi cô: "Gần đây, có địa phương nào em thích không?"

Đầu tiên Niệm Tưởng nghĩ đến quả đồi nhỏ mà cô đi lên lúc chiều nay, mùa đông đến ở trên đỉnh đồi tùy tiện đào một cái hố nướng khoai lang, hương thơm bay ngào ngạt. Hàng năm mùa đông cô đều sẽ trở về, đều sẽ làm như vậy... Đúng rồi, cha Niệm phụ trách nướng, cô phụ trách ăn.

Nhưng thích nhất vẫn là —— "Tiểu Tây loan."

Từ Nhuận Thanh gật gật đầu, cũng không có biểu hiện ra có gì hứng thú. Anh không nói lời nào, Niệm Tưởng cũng không biết phải nói gì, liền dựa vào bên chân của anh, an tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.

Ngồi lâu nên hơi mệt một chút, thấy anh không chú ý mình, cô dứt khoát nằm trên đầu gối của anh. Động tác lật sách của Từ Nhuận Thanh cũng chợt dừng lại, anh buông mắt nhìn xuống cô, nhẹ nhếch môi cười.

Niệm Tưởng đối với chuyện đêm nay sẽ có tuyết hay không tuy rằng có chờ mong, nhưng cũng không quá nghiêm túc chờ đợi. Trên thực tế, thời tiết hôm nay tốt như vậy, cho dù buổi chiều đột nhiên hạ nhiệt độ, Niệm Tưởng cũng cảm thấy khả năng tuyết rơi là quá nhỏ.

Chỉ là cô muốn tìm cái cớ ở cùng anh mà thôi, cho dù không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng chờ đợi.

Đồng hồ báo thức tích tắc đi qua, trong ban đêm yên tĩnh âm thanh đó càng thêm rõ ràng, giống như là đang thôi miên, từng chút một làm tiêu tan ý thức của Niệm Tưởng. Cô nghe thấy tiếng bà nội lên lầu, gian nan muốn mình thanh tỉnh một chút, thì cảm giác lòng bàn tay ấm áp lại khô ráo của anh dán trên trán cô, êm ái trượt xuống, xẹt qua ánh mắt của cô, làm cho cơn buồn ngủ lại xâm chiếm lý trí vài phần.

"Ngủ đi, tuyết rơi anh sẽ gọi em." Thanh âm anh trầm thấp mê hoặc, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng dây thanh quản chấn động, thực thể đến mức chạm tay là có được.

Một giây sau, Niệm Tưởng liền tiếp nhận sự dẫn dụ của anh, cô nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

Phòng bà nội truyền đến tiếng đóng cửa, hết thảy lại quay về yên tĩnh.

Từ Nhuận Thanh nhìn Niệm Tưởng đang gối đầu lên chân mình, anh để sách xuống, hơi hơi nghiêng người, kéo lấy chăn lông ở đầu giường đắp lên trên người cô, nghĩ chờ cô ngủ say một chút lại ôm cô về phòng.

Trong ý thức còn mơ hồ, Niệm Tưởng biết anh đắp chăn cho mình, cũng nhận thấy được ngón tay anh tự do trên ánh mắt, mũi, môi của cô. Đầu ngón tay mềm nhẵn, cảm giác thực thoải mái khi đụng vào.

Chờ cô ngủ một hồi, Từ Nhuận Thanh nhìn nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ, đang chuẩn bị đưa cô trở về phòng. Vừa kéo hai tay cô đang khoát lên trên đầu gối thì Niệm Tưởng liền giật mình tỉnh lại, thấy là anh, lần này cô dứt khoát ôm chặt hông của anh, cả người cũng vùi vào sâu hơn, lầm bầm nói thầm một câu: "Không nên chiến tranh lạnh với em, có được không?"

Từ Nhuận Thanh ngẩn ra, hai tay vốn muốn kéo tay cô ra cũng dừng ở giữa không trung, chần chờ một chút, anh nhẹ xoa đầu cô một cái: "Biết sai?"

"Biết." Cô lầu bầu, lại nhẹ cọ anh vài cái, giống như con mèo nhỏ dụi đầu vào lòng anh tìm an ủi.

Rõ ràng mắt còn đang nhắm nghiền, đang tham ngủ.

Chỉ trong nháy mắt liền làm cho tâm của Từ Nhuận Thanh mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

Anh vốn không có ý muốn chiến tranh cùng cô, ngay cả hôm nay, vẻ xa cách biểu hiện ra ngoài cũng là vì tự ép mình làm ra như vậy. Vì anh muốn biết giới hạn của chính mình, cũng sẽ từ trong ngõ cụt đó tìm cách giải quyết thích hợp.

Trên thực tế, anh đối với Niệm Tưởng gần như là không có giới hạn. Chỉ cần là cô, bất luận cô đã làm sai điều gì, anh đều nguyện ý bao dung, nguyện ý chờ cô sửa đổi. Kiên nhẫn như vậy chưa bao giờ có.

"Vậy sẽ không để tâm vào những chuyện không đâu?" Anh lại hỏi, lần này mang theo vài phần dụ dỗ, im lặng dẫn chính cô nói ra tâm sự trong lòng.

"Không được... em không thể không suy nghĩ nhiều." Niệm Tưởng rõ ràng còn chưa ngủ đủ, thanh âm đều mang ủ rũ nồng đậm: "Năm nay, ngoài ước mong làm bà Từ của em, chính là muốn đủ tư cách làm nha sĩ. Em không thể như hiện tại, gặp một chút vấn đề liền trốn tránh... Em còn có cơ hội sửa đổi, đúng hay không?"

"Sau đó?" Anh nhếch môi cười, tiếp tục dụ cô nói tiếp.

"Không thể làm phiền toái đến anh nữa, cho nên loại ý nghĩa không dám gặp mặt anh này..." Niệm Tưởng khẽ thở dài một cái, thanh âm mềm mại lại kiên định: "Anh nguyện ý giải quyết phiền toái của em, em chỉ có thể cố gắng trưởng thành, mới không phụ lòng anh."

"Ừm." Từ Nhuận Thanh rốt cuộc cười rộ lên, đầu ngón tay dừng trên chóp mũi cô, bóp nhẹ một chút: "Anh là ngọn hải đăng của em, cũng là bến cảng của em. Cho nên lúc không thể xác định, không được tự tin, không có biện pháp lựa chọn hay không còn dũng cảm, em đều có thể dựa vào anh."

Lông mi Niệm Tưởng run run, mí mắt nặng nề đã cảm thấy nhẹ hơn không ít, nhưng cô vẫn như cũ không muốn mở mắt ra. Bị anh nắm tay, cảm thụ đầu ngón tay của anh dừng lại trên mặt của cô, cứ như vậy gần gũi lại thân mật.

Sau khi buông hết thảy gánh nặng, Niệm Tưởng rõ ràng thoải mái lên không ít. Anh cũng nhượng bộ, ôn nhu hơn, không khí bây giờ là ăn ý và ấm áp, trong đêm yên tĩnh như vậy tựa vào nhau sưởi ấm nhau, đó chỉ là một việc bình thường nhỏ nhoi cũng làm Niệm Tưởng cảm thấy hạnh phúc.

Đối với Niệm Tưởng mà nói, lúc này rất rõ ràng rằng cô đã trưởng thành hơn không ít. Mà vai trò của Từ Nhuận Thanh ở trong đó, không thể nghi ngờ chính là hải đăng của cô, bến cảng của cô, vô cùng may mắn rằng, bên cạnh cô có anh.

Tựa như cô nói, cố gắng trưởng thành mới không phụ lòng anh đã dùng toàn bộ sức lực bảo hộ cô như vậy.

"Niệm Tưởng." Anh đột nhiên gọi cô.

Niệm Tưởng "Vâng" một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn anh.0 Nữa mơ nữa tỉnh là thời điểm khó khăn nhất...Từ Nhuận Thanh khẽ hất cằm, ý bảo cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tuyết rơi."

Đầu óc Niệm Tưởng "Ông" một chút, tựa hồ như vang lên một tiếng nhỏ, sau đó vài giây mới tiêu hóa nội dung câu nói này, cô buông tay ra, quay đầu nhìn lại.

Phía dưới đèn đường, từng mảng bông tuyết lớn nhỏ bay nhanh xuống, gần như tràn ngập toàn bộ phía chân trời.

Tuyết rơi?

Cô ngơ ngác nhìn một lúc, rốt cuộc đã tỉnh hồn lại, nhổm dậy đi đến bên cửa sổ. Hơi kéo cửa ra, lộ ra một khe hở nhỏ... Gió lạnh cũng được nghênh đón mà vào, rét lạnh buốt thấu xương, Niệm Tưởng giật mình một cái, nhất thời thanh tỉnh hoàn toàn.

Hai chân Từ Nhuận Thanh bị cô nằm lên có chút tê cứng, anh cau mày đi qua đóng cửa: "Vừa tỉnh ngủ đã hứng gió, không sợ cảm mạo sao?"

"Có bạn trai là bác sĩ, sợ cái gì!"

Từ Nhuận Thanh cười khẽ, nhắc nhở: "Anh chỉ là nha sĩ."

Niệm Tưởng quay đầu nhìn anh cười, rồi lại quay đầu nhìn tuyết trắng bay đầy trời, không khỏi có chút chờ mong: "Không biết ngày mai thức dậy có thể còn nhìn thấy tuyết đọng hay không."

Tuyết phương Nam rơi xuống không bao lâu liền tan chảy thành nước, ướt sũng, một chút đọng lại cũng không có.

Đang xuất thần, Từ Nhuận Thanh lặng yên không một tiếng động đi lên, từ phía sau lưng ôm chặt cô. Bờ môi ấm áp dừng trên vành tai cô, nhẹ nhàng hôn một cái, rồi lại dừng sau gáy cô.

Hơi ngứa...

Niệm Tưởng nhịn không được nghiêng đầu né tránh: "Anh đừng nhúc nhích..."

Từ Nhuận Thanh nhẹ "Hửm" một tiếng, hiển nhiên không lưu tâm. Cho là Niệm Tưởng không phối hợp, anh bóp nhẹ cố định cằm cô, chuyển đầu rồi cúi xuống hôn cô.

Tư thế không được tự nhiên nên có chút không thoải mái, cô xoay người, nhón chân lên, chủ động đưa lên hôn môi anh. Cô khẽ liếm qua khóe môi anh, giống như động tác vừa rồi của anh vậy, khẽ cắn môi dưới của anh, tự nhiên mà tiến công...

Ngoài cửa sổ là cả thế giới tuyết trắng, bông tuyết bay tán loạn trong đêm an tĩnh.

Cô chôn mình trong lòng ngực của Từ Nhuận Thanh, bị nhiệt độ người anh hun nóng, cùng anh gắn bó giao triền, hô hấp đan cài, cảm thấy thời gian tựa hồ cũng dừng lại vào lúc này.

Thẳng đến khi môi Từ Nhuận Thanh bị mắc cài trên dây niềng cắt qua, mùi máu tươi trong nháy mắt tràn đầy.

Đôi mắt anh tối sẫm, trán anh kề trán cô, lẳng lặng đưa mắt nhìn cô một lúc, lại cúi đầu, vuốt ve môi cô, ôn nhu lại kiên nhẫn, từng chút một dọc theo viền môi của cô, rơi xuống từng nụ hôn mềm nhẹ.

"Chiều mai theo anh ra ngoài đi dạo?" Anh đề nghị.

Bởi vì hôn môi, thanh âm của anh cực kỳ trầm thấp lại khàn khàn, mang theo sự mê hoặc khó phát giác, sự dẫn dụ không lời.

Niệm Tưởng có chút hoảng thần, chậm chạp vài giây mới lung tung cọ cọ trong ngực anh. Nhón chân ôm chặt anh, cả người đều treo trên người của anh, biếng nhác cười cười, gật gật đầu: "Được a."

Mặc kệ đi chỗ nào, bên nhau là được rồi.

Niệm Tưởng cầm cổ tay anh nhìn thời gian, sau khi buông ra, lại hơi mượn lực nhảy lên, ôm chặt anh. Được anh đỡ nhẹ, hai chân cô vòng qua bên hông của anh, giống như chú gấu Koala cuốn lấy anh: "Đưa em trở về phòng, em không muốn đi."

Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mày, chăm chú nhìn giường lớn rộng mở: "Giường đủ lớn."

Niệm Tưởng theo ánh mắt của anh nhìn lại, ửng đỏ trên mặt vừa lui xuống lại bắt đầu quay trở lại, một lần nữa nhiễm đỏ cả lỗ tai cô. Cô há mồm khẽ cắn cằm anh một cái, nhe răng uy hiếp: "Nhanh lên, bà nội thức dậy sớm, em phải ngủ ở phòng mình."

"Vậy ngày mốt cùng anh về Z thị?" Anh quay người đi tới cửa, cố ý thả nhẹ tiếng bước chân, không quấy nhiễu lão nhân gia ở cách vách đã yên ổn trong mộng đẹp.

"Ngày mốt?" Niệm Tưởng nghĩ nghĩ, nghiêm túc bóp nhẹ một chút trái tai của anh, nhỏ giọng hỏi: "Trở về làm gì?"

Giọng nói của cô nghiêm trang, nhưng bởi vì hạ nhỏ giọng mà nhuốm một tia mập mờ khó hiểu.

Từ Nhuận Thanh mới vừa đi tới cạnh cửa, bỗng nhiên chống đỡ, ánh mắt híp lại một chút, nhìn về phía cô, khóe môi anh còn giơ lên ý cười không rõ hàm xúc: "Anh muốn làm gì?"

Niệm Tưởng ngẩn ra, quay đầu đi không cho anh nhìn thấy mặt mình đã hồng đến giống như cua luộc.

Rõ ràng rất nghiêm chỉnh mà... Sao đột nhiên liền... Không đứng đắn như vậy!

Nhất định là bác sĩ Từ không khỏe!

Nhất định là vậy!



C87

Niệm Tưởng nằm mơ thấy một giấc mơ rất dài.

Trong mơ cô trở về năm mười tám tuổi, thời điểm cô mới gặp Từ Nhuận Thanh, cũng mơ thấy ngày đầu tiên mình bước vào trường đại học B...

Hiện tại cô còn nhớ rất rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh mang khẩu trang, dùng ngón tay hơi lạnh nắm cằm của cô, ánh mắt khi đó trong vắt và chuyên tâm. Bây giờ một lần nữa hiện về trong mộng, giống như được xuyên qua thời gian, bối cảnh hư ảo, trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy anh.

Chỉ một lần gặp nhau đó đã là định mệnh. Chẳng sợ bỏ lỡ sáu năm, vẫn có thể vào một ngày nào đó ở một nơi nào đó, một lần nữa gặp lại.

Niệm Tưởng đã nghĩ tới vô số lần, nếu như lần đầu tiên gặp nhau cô không rung động, thì có phải lần gặp thứ hai vẫn sẽ có cảm giác tim đập thình thịch hay không.

Nhưng trên thực tế, cô vẫn chưa nghĩ tới, cô cùng bác sĩ Từ quanh co lòng vòng, cách trở sáu năm cũng tu thành chính quả.

Tựa như cô chưa từng nghĩ tới, vài lần gặp gỡ thoáng qua kia, thật chất chính là nghi thức mở đầu cho một giai đoạn mới trong cuộc đời cô.

Lần đầu tiên ngủ lại trong nhà anh, lần đầu tiên bước vào nhà riêng của một người đàn ông trưởng thành, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi...

Cho dù chỉ là ở trong mộng, lúc anh đến gần cùng với hô hấp ấm áp, sức nóng trong lòng bàn tay cũng rõ ràng đến mức như anh thật sự bên cạnh cô.

Niệm Tưởng cảm thấy... Mộng xuân mà quá chân thật cũng không tốt, tuy rằng thỏa mãn, nhưng vẫn sẽ có loại... cảm giác áy náy khi vấy bẩn nam thần.

Cô rửa mặt chải tóc xong xuống lầu.

Từ Nhuận Thanh cùng bà nội đang uống trà nói chuyện phiếm bên cạnh cửa sổ. Không biết là đang nói đến cái gì, mi tâm của anh giãn ra, khóe môi khẽ nhếch, tâm tình tựa hồ rất vui vẻ.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô xuống lầu, anh ghé mắt nhìn qua. Đôi mắt đen như được nhuộm mực, đen đặc mà lại sâu thẳm.

Cô hơi sửng sờ, liền đứng tại cửa cầu thang nhìn anh.

Ngoài sân, sau một đêm tuyết rơi, trước cửa đã có rất nhiều dấu chân in hằn trên tuyết. Tuy rằng tuyết đọng không dày, nhưng cũng làm khắp nơi trắng xóa một mảnh.

Sắc trời vẫn âm trầm như cũ, ánh nắng yếu ớt mang theo hàn ý se lạnh.


Anh ngồi bên bệ cửa sổ, bị ánh nắng xuyên vào chiếu lên ngũ quan tinh xảo như ngọc, mi mắt trầm tĩnh, tuấn mỹ lại ưu nhã. Chỉ khẽ mỉm cười như vậy cũng đủ để gọi là ôn nhuận như ngọc...

Cô đi qua rồi ngồi xuống, ghé vào trên bàn, hai tay nâng cằm nhìn bà nội, rồi lại nhìn Từ Nhuận Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Cười vui vẻ như vậy, có phải đang nói xấu con không."

Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, ý cười trong mắt, anh bưng lên cốc trà nhấp một ngụm, liễm mắt cười rộ lên: "Bà nội đang nói với anh những chuyện khi còn bé của em."

"Chuyện khi còn bé..." Niệm Tưởng thuận tay rót trà cho mình, vừa cầm lên muốn uống thì bị Từ Nhuận Thanh giơ tay đè lại.

Làm gì...

Cô dùng ánh mắt hỏi.

"Trước nên ăn điểm tâm rồi hãy uống trà." Anh từ trong tay cô cầm lại cốc đặt về trên bàn, khẽ nâng cằm, ý bảo tự cô đi phòng bếp lấy điểm tâm: "Nấu cho em chút cháo, còn nóng. Ăn xong chúng ta chuẩn bị xuất phát."

(⊙x⊙) xuất, xuất phát?

Từ Nhuận Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn cô.

Niệm Tưởng ngộ đạo.

Cô thiếu chút nữa đã quên ước hẹn "Theo anh đi ra ngoài dạo" tối qua...

Bà nội đối với sự hòa hảo nhanh như vậy của hai người đã như trong dự liệu, bà không khỏi cảm thấy nhìn Từ Nhuận Thanh càng thêm thuận mắt, càng nhìn càng vừa lòng: "Niệm Tưởng tuy rằng đã hai mươi lăm tuổi, nhưng trên thực tế vẫn còn không hiểu chuyện. Ba con bé rất cưng chiều nó, từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa biết khổ sở là gì, đạo lý đối nhân xử thế cũng không phải rất am hiểu. Con có thể hiểu được mà bao dung, bà nội rất cao hứng."

"Dạ." Anh quay đầu nhìn Niệm Tưởng đang thập thò nghe lén như con chuột nhỏ, nhịn không được lại cười rộ lên: "Con thực rất quý trọng cô ấy."

"Vậy thì tốt rồi." Bà nội cũng cười: "Người không sống qua sáu mươi tuổi cũng không dám nói bản thân đã thấy rõ thế giới này, bà cũng đã là người một chân bước vào đất rồi, nhân sinh này a, là không có quy luật gì cả ... Hai người ở cùng nhau, không chỉ là trước mắt, còn có nửa đời sau này cũng muốn ở cùng nhau. Con và Niệm Tưởng, khẳng định là con phải vất vả hơn một chút rồi..."

Từ Nhuận Thanh im lặng lắng nghe.

Nhớ tới năm đầu tiên vừa đi thực tập gặp cô, đối với cô vừa kiên nhẫn lại ôn hòa, vào thời điểm đó bản thân anh đã có chút khác biệt đối với cô. Nhớ tới sau này khi trị liệu kết thúc, cô tựa như lúc xuất hiện, lúc rời đi cũng không hề trong dự liệu, nháy mắt đã rời khỏi thế giới của anh, anh cho rằng gặp lại cô sẽ là chuyện không thể nào, mãi cho đến khi gương mặt cô đã phai mờ trong trí nhớ, lại ở một ngày bình thường ngẫu nhiên gặp lại.

Thủy chung chưa từng quên sự xuất hiện của cô, cũng giống như chuyện không thể nào này đã vô số lần xuất hiện trong tâm trí của anh.

Niệm Tưởng, là phương thuốc duy nhất cho căn bệnh tương tư thành tật của anh.

Làm sao có thể không quý trọng?

*******

Từ Nhuận Thanh không biết lấy từ đâu tới một chiếc xe, lái xe cùng cô ra cửa.

Tuyết rơi nên đường có chút khó đi. Từ nội thành xuyên qua một mảng lớn tuyết trắng, trên đường đi đến giao lộ, Niệm Tưởng nhìn thấy cột mốc chỉ thị mới chợt hiểu ra: "Chúng ta đi đình Tiểu Tây sao?"

"Ừm." Anh quay đầu nhìn cô một cái, nhíu mày: "Không thích?"

"Thích a!" Trăm lần đi cũng không chán ghét!

Từ Nhuận Thanh không nói chuyện, hình như là đang suy nghĩ chuyện gì, mi mắt cúi xuống, nghiêm trang túc mục.

Đình Tiểu Tây kỳ thật có chút hoang vu, từ lưng núi lên quốc lộ, rồi lại lướt qua một ngọn núi nhỏ mới tới đích đến.

Vùng núi buốt giá, không khí mang theo hơi tuyết càng thêm lạnh lẽo, kích thích mũi Niệm Tưởng có chút đau. Cô che mũi xuống xe, đứng ở ngoài xe một hồi mới thích ứng.

Chỗ bán vé, chú bảo vệ một tay đặt trên radio nghe hí khúc, một tay gõ gõ theo nhịp trên mặt bàn. Thấy bọn họ đi từ bãi đỗ xe lại đây, mắt hơi mở nhìn bọn họ rồi lười biếng nói một câu: "Đầu năm người tới ít, không cần mua vé, các người tự mở cửa vào đi."

Cửa nhỏ nửa mở, Niệm Tưởng nhẹ nhàng đẩy mạnh đi vào, không mua vé cũng giống như được hưởng ưu đãi, cô nheo mắt cười tủm tỉm.

Rất xa đã nghe thấy tiếng nước chảy, hòa cùng cảnh sắc của hồng thụ nơi đây thật là như lâm vào tiên cảnh. Mùa đông mực nước giảm xuống, trên mặt sông của đình Tiểu Tây lộ ra không ít đá cuội, bởi vì có tuyết đọng nên càng đẹp đến không lời nào diễn tả được.

Bên bờ sông là cây cối cao lớn, không biết là loại cây gì, đã trụi lá chỉ còn cành cây tráng kiện, trên đó cũng có tuyết đọng.

"Ba em thích nhất câu cá ở nơi đó..." Niệm Tưởng chỉ chỉ mặt sau của nhà gỗ: "Chỗ thả câu có cái cầu tình nhân."

Cô bước vài bước theo sau kéo anh lại, không mang bao tay nên ngón tay đã lạnh đến hồng hồng.

Từ Nhuận Thanh rũ tay xuống, đem ngón tay cô nắm lại trong lòng bàn tay, nhét vào trong túi áo của mình, bao lấy kín kẻ.

Cô hiển nhiên là biết nhiều thứ hay ở đây, cái gì quý đẹp sẽ giới thiệu với anh. Hôm nay nhiệt độ bên ngoài có chút lạnh, chóp mũi của cô cũng hồng, gương mặt trắng nõn được điểm thêm chút hồng nhạt, mi thanh mục tú.

"Niệm Tưởng." Anh đột nhiên ngắt lời cô, thấy cô "Vâng" một tiếng, vừa cười vừa nhìn qua, anh và cô cùng nhau trải qua nhà gỗ đi đến cầu tình nhân: "Kỳ thật anh là người rất bình thường, có lẽ năng lực có tốt hơn người bình thưởng một chút, nhưng cũng không có khác biệt quá lớn."

Niệm Tưởng theo bản năng cảm thấy kế tiếp anh sẽ nói chuyện rất quan trọng, nhất thời an tĩnh lại, ngưng mắt nhìn anh.

"Không có mong ước quá lớn trong nhân sinh kiếp này, chức nghiệp ổn định, coi như được hoàn cảnh hậu đãi, nhưng cũng không có gì bất đồng cùng ai. Lựa chọn làm nha sĩ này có nguyên nhân phần lớn là mưa dầm thấm đất, tính đến hiện tại, anh cũng cảm thấy sự lựa chọn này vô cùng thích hợp với anh, anh cũng không phải là người có dã tâm lớn. Anh tình nguyện sống cuộc sống bình thường, điều duy nhất anh kiên trì, vẫn luôn kiên trì chính là sự lựa chọn trên tình cảm."

Từ xa đã có thể nhìn thấy cây cầu tình nhân, một hàng ván gỗ chắp nối kéo dài thật dài. Hai bên có thành bảo vệ vững chắc, không có người đi lại, tòa cầu treo an tĩnh bên trên đình Tiểu Tây.

Niệm Tưởng cụp mắt nhìn ra phía xa, trong lòng lại bởi vì những lời nói của anh mà dần dần trở nên mềm mại.

Anh có chỗ nào bình thường đâu? Trong nhận thức của cô, anh chưa bao giờ quy về loại này. Anh có thể giải quyết tất cả nan giải của cô vô cùng dễ dàng.

Chức nghiệp là bác sĩ, không cần phân loại đều là người nhận cực khổ lớn nhất. Vì theo ngành y trả giá mọi gian khổ mà người khác không biết được, Niệm Tưởng đã trải qua nên khắc cốt ghi tâm.

Không biết anh nghĩ tới điều gì, môi nở nụ cười, an tĩnh cùng cô đi đến đầu cầu, nghiêm túc cầm tay cô, hỏi: "Có muốn qua cầu không?"

Niệm Tưởng gật gật đầu, nắm tay anh chặt hơn một chút.

Anh liền dắt cô chậm rãi qua cầu, cầu treo chấn động, càng ngày càng lắc lư. Anh chậm lại tốc độ, ghé mắt nhìn cô, đến giữa cầu thì dừng lại: "Chuyện kế tiếp anh muốn nói, phải chú tâm mà nghe, có biết hay không?"

Niệm Tưởng lại gật gật đầu, trong lòng hơi căng thẳng, tim nhịn không được đập mất trật tự.

Anh dừng một chút, thế này mới chậm rãi nói: "Có lẽ anh bây giờ nói rất nhiều lời trước đây đã nói qua với em... Bảy năm trước, chúng ta gặp nhau là tại bệnh viện đại học B. Lần gặp đầu tiên không phải là lúc em đi đến trước mặt của anh, mà là khi anh rửa tay xong, còn mang khẩu trang thì nhìn thấy em ngồi trên hành lang đợi khám bệnh. Sau đó lần đầu tiên nhìn thấy tên em trên hồ sơ bệnh án..."

Tạm dừng trong chốc lát: "Niệm Tưởng, tên như vậy bất luận là ai xem qua cũng đều sẽ khắc sâu ấn tượng."

Điều này phải cảm tạ cha Niệm... lúc đề cho Niệm Tưởng cái tên này thì chỉ số IQ cũng vừa lúc bình thường.

"Em là bệnh nhân đầu tiên của anh, cũng là bệnh nhân không biết che dấu tâm tư. Từ đó bắt đầu, anh đã luôn nhớ tới em." Anh bước lên trước một bước, nhẹ nhàng mà hôn môi cô.

Về sau lại hơi cách ra, nhìn thẳng vào cô.

"Chuyện này, thời điểm em nói nguyện vọng của em là muốn làm bà Từ đã bắt đầu chuẩn bị. Vốn tính sẽ là mồng một đầu năm tại nhà anh, hoặc là dẫn em đi xem một bộ phim điện ảnh, tại rạp chiếu phim... Rất nhiều loại ý tưởng, toàn bộ bởi vì em không nói một lời đã bỏ đi mà hủy bỏ. Đối với em mà nói, cảm thấy có mấy tháng yêu nhau như vậy là có chút gấp gáp, nhưng ý muốn ở bên cạnh em, loại cảm giác này trong anh mãnh liệt không có một khắc nào ngừng nghỉ.

Trước khi có quyết định này, anh đã gặp mặt chú Niệm. Thời điểm ông nói đồng ý giao em cho anh... Thời điểm ông hỏi anh, sau này, tất cả thời gian đều muốn ở bên em, gánh vác mọi hỉ nộ ái ố của em, chăm sóc em lúc bệnh khổ, gánh vác những bất lực trong nhân sinh đời em, anh có thể làm được hay không..."

Niệm Tưởng đã đoán được kế tiếp anh muốn nói chuyện gì.

Cô nhịn không được hơi run run, không biết là tâm tình gì. Trong mắt chỉ nhìn thấy anh, anh nghiêm túc nói đến đây, cố gắng muốn cho cô hiểu được tâm trạng anh lúc đó... Loại cảm giác như bị rút đi không khí, làm cho lòng cô căng lên từng đợt.

Rất nhiều cảm xúc cô không biết phải hình dung như thế nào cứ đan vào một chỗ, để cho cô không biết phải làm sao.

Nhưng nhiều hơn chính là, chờ mong những ngày tháng tương lai sinh hoạt cùng anh. Sau này mỗi một ngày anh đều sẽ ở cùng với cô.

"Em có nguyện ý gả cho anh hay không?" Anh đột nhiên quỳ gối, quỳ một gối xuống ở trước mặt cô, trên tay không biết lúc nào đã cầm một chiếc nhẫn, hơi ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời lại thâm thúy: "Anh muốn về sau, người luôn ở bên cạnh anh chính là em."

Bất cứ lúc nào, chỗ nào đều sẽ có một người cùng chính mình có quan hệ thân mật nhất, cùng chính mình liên hệ chặc chẽ, cùng chính mình tạo thành một gia đình.

Gặp gỡ, yêu nhau, làm bạn đời.

Anh nói điều duy nhất anh kiên trì, chính là lựa chọn trên cảm tình.

Anh nói sáu năm nay anh thủy chung không có quên cô, không phải cố ý chờ đợi, chỉ là không gặp người nào cho anh cảm giác như vậy. Làm cho anh cam nguyện buông hết tự tôn, từ từ dụ dỗ.

Anh nói cô là thực tập sinh đầu tiên và cũng là duy nhất rất biết gây phiền toái, làm cho anh không biết phải làm sao.

Anh nói anh mời cô dũng cảm và không hề băn khoăn đi vào thế giới của anh.

Anh nói anh nguyện ý giải quyết tất cả phiền phức của cô, gánh vác tất cả vấn đề của cô.

Anh nói anh là ngọn hải đăng soi đường dẫn lối là bến cảng cho cô neo vào.

Anh nói anh thích cô.

Anh nói cô là "Niệm Tưởng" của anh, là anh tương tư thành tật.

Mỗi một câu, Niệm Tưởng đều nhớ rất rõ ràng.

Cô biết, anh trước giờ không thích nói những câu tình cảm lãng mạn, ngay cả hứa hẹn cũng rất ít. Ngay cả khi ở rừng cây hồng thụ, anh nói anh đã chuẩn bị một màn cầu hôn thì Niệm Tưởng còn chưa nghĩ tới... Anh sẽ nhanh như vậy, nghiêm túc như vậy cầu hôn cô.

Niệm Tưởng vẫn luôn cảm thấy tình cảm giữa bọn họ tiến triển rất nhanh, nhưng vô cùng tự nhiên, cũng không để cho cô cảm thấy có chỗ nào không thích ứng được. Về phần cầu hôn, cô cũng không phải là không có mơ tưởng qua.

Nhưng không có bất kỳ một loại mơ tưởng nào giống như bây giờ, anh cầm nhẫn, tại đình Tiểu Tây, trên cầu tình nhân hứa hẹn tương lai với cô, trực tiếp và chân thật, làm cho cô cảm thấy cảm động.

Đã sớm quyết định là anh, chưa bao giờ có dao động, chỉ có khăng khăng một mực.

Niệm Tưởng gật đầu, giống như là một dạng hứa hẹn, lồng ngực nóng lên làm cô muốn khóc. Chóp mũi chua xót, thật sự là đã rơi nước mắt. Nhìn anh cười, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, Niệm Tưởng còn phân thần tưởng tượng một chút, nếu như cha Niệm ở thành phố Z biết được, cô cứ như vậy đầu hàng mà không hề chống cự, không biết có thể sẽ đau lòng mà trốn mất hay không...

Thiên địa rộng lớn, bông tuyết trắng xóa cả núi rừng, dòng suối trong veo chảy réo rắt, chiếc cầu treo trầm mặc tĩnh lặng, tất cả đều chứng kiến thời khắc quan trọng nhất cuộc đời Niệm Tưởng.

Phó thác chung thân cần nhiều dũng khí, cảm tạ cô đã gặp được anh, người làm cho cô dũng cảm như thế.

Đó cũng không phải một đoạn cảm tình nhiều trắc trở khắc cốt minh tâm, thậm chí ngay cả oanh oanh liệt liệt gì đó cũng không có. Duy nhất khúc chiết có lẽ chính là trước đó không lâu, cuộc chiến tranh lạnh nổ ra vì tai nạn nghề nghiệp.

Anh nguyện ý dung túng, chẳng sợ cô coi trời bằng vung.

Thời gian giống như là ngừng lại tại giờ khắc này.

Niệm Tưởng nhớ tới giấc mộng dài tối qua, kết cục của nó được dừng lại trên thảm đỏ, cô khoát tay cha Niệm, đẩy nhẹ cửa ra, nhìn thấy anh đang đứng chấp tay ở tận cùng của thảm đỏ.

Tươi cười ấm áp chờ cô, chờ cô bước từng bước một đi vào trong thế giới của anh.

Không hề băn khoăn, dung cảm bước vào.

Cô ban đầu là bệnh nhân của anh, sau này trở thành học trò của anh, cuối cùng, làm vợ anh.

Trong những giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời, từ phút ban đầu cho đến cuối cùng, tất cả đều có anh bên cạnh cô xuyên suốt.

******

Nhân sinh dài lâu như vậy, may mắn có được em, một đường làm bạn.

Cho em cả đời này, dịu dàng hết mực.

"Niệm Tưởng của anh", Tương tư thành tật.

—— ( toàn văn hoàn)——

Năm 2015 ngày 15 tháng 4 rạng sáng 1:06

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro