tư tưởng hcm 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới chưa được 2 ngày mà tôi đã được dì chỉ vẽ cách làm tình giống người lớn nên tôi rất thích. Hoặc là dì cho tôi thục hành bằng cách này hay cách khác, giả thiệt lẫn xen thì ít ra tôi cũng ói 3 lần chứ còn gì, cho dù khi thì mửa nơi tay dì, khi giữa khe mông và vừa rồi lại mửa luôn trong bướm. Tôi mới rõ ra người lớn thích thật, lúc nào buồn tay buồn chân thì cứ đè người nữ ra mà đút nhét vô. Nhẩy huỳnh huỵch đến khi bắn trào cái chất tích lưu trong người ra thì lại thong dong khỏe mạnh. Tay nào xài vợ (hay bồ) xong mà chẳng thấy mình như lực sĩ lên gân.

Bận này dì lại xui tôi làm dì lần nữa, thú thực ham thì vẫn ham mà xem ra cái việc mửa lại khó khăn lắm lắm. Cho dù là cơm cháo đi nữa cũng phải có thời gian tiêu hóa mới trở thành năng lượng, khí con người chứ có phải bùn đất đâu mà vốc ra lắm thế. Thằng em tôi có vẻ khí thế vẫn hăng, nó đâm phọp phọp trong ngao dì, thế nhưng chỉ e đến vậy.

Dù là dì cố tập trung vươn mình, nẩy háng, lại nín hơi bóp lấy bóp để miệng bim cốt cho thằng nhóc con phải quậy đùng đùng cho bà đã, thì nó cũng chỉ xìu xìu ển ển thôi. Dì bực gắt um : con trai mà dở ẹc, mới chơi một cái đã hết phông. Tôi lầu bầu : ở đó mà chơi một cái, bà bóp nhoe bóp nhoét tôi phún cật lực rồi còn gì.

Dì lại mắng : mày trớ ở ngoài thì kể làm gì, phải mửa trong người tao mới tính. Tôi cọc lên : thì cũng tại dì hết, giá cho tôi nhét vào từ đầu thì đâu đến nỗi. Đằng này bà lo chẻ hoe chỉ dạy cho tôi bằng cách vọc hoặc nhét hờ vào đít, thế nên tôi mới phóng mẹ nó ra hết trơn. Ấy là bà phí phạm, chứ nào phải lỗi ở tôi hẹp hòi.

Tôi đang cưỡi trên bụng dì thì bà ra ý kiến : thôi được rồi, đừng cãi tay đôi với tao nữa. Mày rút ra đi, tao không khiến. Tôi nghĩ dì giận nên nằm uỵch ra, cố giập giập mấy cái, dì lại chê : mày rà rà tao còn ngứa thêm chứ sướng ích gì. Tao bảo mày rút ra là để tao dạy mày bài khác, chứ mày cứ gật gà gật gù trên bụng tao làm tao no hơi bỏ mẹ.

Tôi nghe thủng ra nên vội vàng làm theo lời dì. Bà ra lệnh cho tôi : mày đổi chỗ nằm ngay ngắn ra giường đi, để tao chỉ huy chuyến này cho mày học. Tôi thoăn thoắt nghe, dì thấy tôi nằm xoạng chân xoạng tay, khúc gân chập chờn gúc gúc thì pha trò : trông cũng hay đấy chứ. Người thì bé mà dái thì to, lại dài dài nữa, khiếp nó xục vào khoắng làm tao muốn chết hóc.

Dì kéo rộng thêm đùi tôi ra mới đặt kề hai bàn tay ở cạnh háng tôi mà đẩy cả cụm dái lên từ từ. Chao ôi, hai hòn bị đè, kéo căng cái gốc gậy của tôi nghe buôn buốt, khi dì đùn lên tôi có cảm tưởng như bị róc lách tách ra. Dì bảo : làm thế nó mới giãn hết cỡ. Tôi thì nghe lao xao trong người mà dì thì nhẩn nha đùn hết lượt này đến lượt khác.

Khi khúc thịt dài ngoằn và chĩa chĩa lên như cột thu lôi thì dì có vẻ hả hê. Dì gác ngang một bên chân ngồi xổm lên trên tôi, mặt xoay về hướng mặt tôi. Cha mẹ ôi, tôi nhìn đầy đủ vú vê với đít đoi dì coi ngon tệ. Dì ướm ướm cho cái bim gần đúng chỗ chim tôi, dì chùi chùi cái cửa khe lên đầu nấm tòe loe của tôi như người cạy rử mắt. Tôi nhột ê càng, chỗ láng bóng trật chìa chui ra chui vô cọ lấy hai mép mu dì.

Bà hơi nín thở ấn cái khúc que cứng vào cái lỗ ươn ướt nước. Dì xệnh xạng hai chân, ấn nhích từng phân sợ đau hay sao ấy. Thằng em tôi mút được tí keo trơn thì chui hun hút vào ngay. Dì vẫn sợ nó tụt nên dùng hai ngón tay kê giữ hai bên gốc chim tôi để nó gồng cứng dễ vào.

Tôi nghe cái ấm từ từ lan ở đầu chim vào sâu dần hết chiều kích của thằng em. Dì cũng doãi chân vì thấy không bị vướng víu gì, tuy nhiên vẫn chưa làm động tác nào khác. Đến khi tôi nhận ra cái đầu nấm đụng nhằm bức vách gì đó bên trong thì mới thấy dì lách lách thăm dò xem hai đứa khớp nhau chưa.

Kế đó, dì ủi thử vài cái, trơn tru không va cạnh. Dì tăng dần sự miết mài, chà lết con bướm sát vào gốc chim tôi như nêm chặt lấy cái cọc. Dì làm huỳnh huỵch nên hai vú tung hứng rung rinh. Tôi ngửa mặt nhìn lên, chấp chóa bởi cái dáng tròn đầy vành vạnh của cặp vú.

Tôi tru miệng lại kêu u u, dì tưởng tôi bị đau nên hỏi thử. Tôi kể lể nguồn cơn được dì ngồi bào láng trên bụng mà thấy hai ví dì ngon quá nên xuýt xoa cho đỡ. Dì thở phào : vậy mà tao nghĩ mày bị đau, rồi dì dỗ ngon dỗ lành : tao để vú ra cốt cho mày thích muốn làm gì thì làm chứ tao có cấm đâu.

Được lời như cởi tấc lòng, tôi đưa luôn hai tay lên vồ lấy cặp vú và măn xoa bạo liệt. Hai vú dì lọp xọp trong lòng tay tôi, lúc teo lúc nở, phòi phòi ra, thụt thụt vào. Tôi nghiến cả răng mà bóp méo xệch hai núm vú, khảy bung bung và hất dội lên. Dì lúc hơi ngửa ra, lúc chống hai tay lên khoảng ngực tôi mà nhún như đạp lúa.

Con chim tôi xóc xóc trong người dì, chính tôi cũng nhận ra sự cương cứng bạo tàn của nó. Dì thấy tôi hăng thì mắt sáng rực lên, dì lết lê và ngoáy cái bim tít thò lò như băm, như vỗ, như chém., như đục. Tôi như người vớ được kho tàng nên đu lên rướn cái đầu chim sâu trong lỗ bướm.

Dì bắt đầu kêu í a, hai tay múa loăng quăng như cô đồng nhập cuộc. Hai vú dì tuy đã bị bàn tay tôi giữ chặt mà vẫn rung như tổ đỉa vì dì lắc dữ quá. Có lúc dì ịn nguyên cái háng vùi vùi và đẩy lên đẩy xuống như xóc đĩa. Dì lẩm bẩm : tuyệt hảo, chơi kiểu này đến bà già cũng phải quỵ. Sao mà nó vào sâu đến thế. Rồi dì cứ nhằm tôi mà rủa : mày sướng chưa, cho hết nằn nì xin xỏ nhé. Tao đã cố lờ phéng chuyện đời, mày còn gợi khơi để tao điên lên vì nứng. Mày muốn chết, tao cho mày chết. Há miệng ra chưa, thằng ranh.

Tôi ù cả tai có còn nghe biết gì đâu. Tôi đang tận hưởng những đợt sóng ngầm khoái lạc dâng cao và đổ sập xuống. Tôi vặt hai vú dì đến đỏ dấu tay, hai cái núm tựa bị nhòe đi mà cơn sướng âm ỉ vẫn lăng xăng rền từ vùng háng cho đến đầu cây gậy thịt.

Dì nhong nhong cưỡi tôi giống đang phóng ngựa đua. Dì xóc tới xóc lui, điều chỉnh cho bim ngậm khít rền củ tỏi. Đôi khi dì hứng đè cả mông lên day hai hòn dái tôi đau tận mây xanh. Thế nhưng tức tức mà lại đã lên cao độ. Mỗi khi dì đâm dồn đâm dập, bim dì kêu chách chách thì tôi thấy dì đổ rạp người xuống, ôm xiết lấy tôi mà miết, mà chùi.

Cái hĩm của dì nhầy nhụa dọc theo chim tôi, thế mà chẳng may may đâm xóc hay làm dì kêu thốn. Trái lại dì quấy đảo như chiếc đũa cả quấy nồi hồ, từng lọn keo đặc phòi ra dây rớt lên mớ lông. Dì nhổm lên bào, tôi thấy đặc khè bám quanh cổ chim tôi như nhựa.

Tôi kêu ông ổng, dì kêu ông ổng, cái thứ tiếng ma dại của con cái và con đực đang dính lẹo nhau. Dì khỏe thật, chà đến tưa tớp ra mà vẫn lết. Dì tuốt chừng nào thì mắt dì càng dại đi chừng ấy. Dì trừng trừng nhìn tôi tựa thôi miên và miệng nhấp nha nhấp nhỏm kêu lên nỗi sướng : chao ôi, mày rút ruột bà, mày xả lìn bà, mày băm vằm đến tao hết còn biết mê hay tỉnh.

Tôi cũng sướng tàn tệ, con chim không mỏi giập chết thôi. Tôi cố cho nó ra mà không sao ra được, có lúc rặn è è may chỉ đủ một vón chút xíu. Dì không cảm thấy đã nên vặn tréo cả người mà vẫn nhốn nháo làm sao. Dì xem mòi tôi làm không xuể, nên lạch bạch đề nghị : thôi mày khó ra thì để tao lại xoay hướng khác.

hìn dì mồ hôi mồ kê vã như tắm, bật đùng bật đảo như con lật đật, tôi thấy thương vô cùng, nhưng thú thực tôi chẳng góp giúp gì vào được. Có lúc tôi nghĩ dì như một tay đua bơi, nào bơi sấp, bơi bướm, bơi sải. Có lúc tôi lại nghĩ dì đang tham dự đua mô tô, dì úp hẳn người sát xuống, lách lạng vèo véo, uốn mình uốn mẩy. Có lúc tôi lại nghĩ dì đang lâm trận đua ngựa, dì cố phi nước kiệu để mong về đích trước.

Dì bào, dì chuốt, dì lết, dì tha, dì nhay, dì vẹo, song xem ra chẳng ăn thua gì. Tôi cố hòa hợp với dì, thằng em tôi cũng vùi vùi cật lực trong cái tổ chuồn chuồn chứ nào ít, vậy mà nó chẳng chịu trớ ra. Nó cứ điềm nhiên quậy khi dì quậy, lắc khi dì lắc, chồm khi dì chồm, nhai khi dì nhai, chao ôi sao mà cực nhọc quá lắm. Tôi nghĩ vì xài xả láng nên tịt mất ngòi, nhưng dì lại cho tôi làm eo mới chết.

Dì nhong nhỏng kể tội tôi : mày hành bà thích nhé. Mày gây khốn khổ cho bà, tao biết mà, tại tao ngu nên mới bị mày bắt nạt. Đúng là già đầu còn dại, bé dái mà khôn. Tôi bị oan chừng chừng nên nín thinh cho được việc. Tôi lẩm rẩm vặt bóp phình phò hai vú dì, hất băng băng mông lên cho dì cấn sâu để dì thích. Dì có trừng mắt, nhấn hai bàn tay lên ngực tôi đè nghiến để bào xóc đùng đùng, hai vú dì tung tăng còn hơn trẻ chơi nhảy dây.

Ngẫm cù cưa thêm thì cũng chẳng ra sao nên tôi gạ : con chưa ra được đâu, hết xí quách rồi. Dì nghe con để con bày món này dì sẽ thích. Dì phụng phịu có vẻ không tin, nhưng nhìn ánh mắt quả quyết của tôi thì dì phó mặc cho được việc. Dì nói dỗi : đấy thì anh văng vật tôi thế nào cứ làm đi cho tôi xem.

Tôi cũng hơi ngan ngán chỉ sợ chưa học thuộc bài để dì chửi cho thối óc. Chả là dạo gần đây tôi nghiên cứu hơi kỹ tuyệt tác của mấy tay đóng trò con tườu. Tôi thường bò đến nhà thằng bạn có máy riêng, hai thằng chúi vào xem bọn đóng phim người lớn. Tôi khâm phục mấy tay này chừng chừng, dái thằng nào cũng dài như khúc củi tạ, lại cứng như thép tôi, đâm uỳnh oàng bọn con gái kêu chí chóe như điên mà không mửa.

Nó hành bọn nữ tảng thần, đâm giúi giụi như đâm bị bông, còn vò còn bóp méo cả vú mớm của nẫu, con nhỏ càng nhăn thì nó càng đâm chí chát đến kêu rên ông ổng. Nó khênh, nó bợ, nó chèn, nó ép, con nhỏ tựa mớ nho bị kẹp vào bàn cán nhoét nhoe nẫu choẹt. Nó đâm hàng chục cái, khi nhanh khi chậm, khi giục khi thưa, đến con bé kêu rinh lên, nhăn nhó tựa bị dao xỉa, nó mới nháo nhào bơm xuỵt xuỵt cho đến ói lênh láng lên người, lên mặt con nhỏ mới thôi.

Tôi gớm cái trò hành hạ đàn bà vì dù sao người ta cũng như mình, kẻ thừa người thiếu bổ khuyết cho nhau. Tại sao đàn ông chỉ biết sướng cái thân mà nỡ hành họ vậy. Nghĩ thử mà coi, nếu người nữ không có mấy cái lỗ thì bọn nam trút cái sướng chỗ nào. Thế thì đã được cho chơi cũng phải nương, phải nhẹ đi chứ. Ai lại đè xấn xổ ra đâm xịt xụi rồi còn coi rẻ, coi khinh người ta.

Tôi thì tôi chỉ muốn dì vui lòng. Tôi chưa đạt bản lĩnh như bọn đóng phim, song hiện giờ khí tôi đã cạn, tôi có thể bù lấp cho dì thiếu sót còn nguyên đó. Tôi chỉ vẽ cho dì nằm xoay trở ngược với tôi. Dì ở vị thế bên trên, tôi chiếm chỗ nằm bên dưới, cốt để dì có tự ái là lĩnh ấn thượng phong trong trò này.

Dì lẳng lặng nghe. Mặt tôi lình xình nơi háng dì, còn miệng dì thì lảng vảng nơi dưới bụng tôi. Để dì thấu rõ cách chơi, tôi nói : giờ con sẽ bú dì cật lực, dì có thể bú con nếu thích. Con nghĩ là dì sẽ tạm hài lòng vì lưỡi con thay cho cái món dì đang thiếu. Dì nhùng nhằng định không ưng, nhưng thấy kẹt thì cũng thử chơi cho biết. Tuy vậy dì vẫn mắng : mày khéo giở lắm trò, mày lo phận mày, còn mặc tao.

Ý dì muốn nói tôi bú thì cứ bú, còn dì có bú lại hay không thì để tự dì tính. Tôi cũng chả màng cãi đi cãi lại với dì mà lo thành khẩn làm cái điều gỡ tội. Tôi lấy hai tay banh miệng con sò của dì ra, khẽ nhún nhún vào cái lưỡi trai thè lè đỏ hỏn. Chưa gì dì đã rúng te te, tôi búng thêm vào con he thì nó bắt đầu phun ứa nước.

Tôi day ngón trỏ vào như cầm giữ cho nó đừng sụt sùi. Dì vội lắc lư ngay háng nháo nhào làm con he trượt tới trượt lui óc ách. Tôi ngoáy lia lịa, dì khít hàm răng mà kêu rin rít. Tôi búng khìa khìa còn chêm thêm lưỡi vào khoắng làm dì rung hơn bão. Dì nhoài người trên bụng tôi, hai giò đánh nhịp xập xòe như dang, như khép.

Tôi bú ục ục, lết mặt lưỡi loàm nhoàm lên khắp lỗ dì. Bà xoắn lại kêu hê hê, nhấp nhỏm. Tôi nút chóc chóc, dì rúm hết người lại, chà miết cái húm ào ào. Tay dì bắt đầu quờ quạng vớ tứ tung. Dì tự ái tránh không động vào khúc gân của tôi để tỏ là dì cứng cựa. Tôi mết cái bản lưỡi đầy gai từ từ và húp cái xoạch khi con he của dì chùi chùi vào miệng tôi.

Tôi làm như người ăn con sò huyết, giứt cái phụp cho con he lọt tõm vào miệng, dì rú lên quíu quáo vớ ngay lên cây sào của tôi làm điểm tựa. Dì co hai chân đạp phịch phịch, rũ như rũ bụi văng ra và bàn tay dì vò vò cù cưa cây gậy của tôi như ép cây mía lọn. Dì hít hà không ngừng, bất đồ dì quíu nhét luôn cái đầu chẻ hoe của cây lao vào mồm để chặn tiếng kêu ư ư thoát ra dữ dội.

Tôi muốn bật cười, nhưng giữ kẽ. Dì lăn lộn, chùi hai vú và đánh đu trên người tôi. Rõ ràng tôi bú dì và dì cũng hớp tớp bú lại tôi còn gì nữa. Tôi làm dì ngây ngất phải nhổm đít lên tựa chiếc xe tránh ổ gà bị xóc. Dì mút chặt lấy đầu nấm của tôi, múm múm như đứa bé nhằn cây mía cứng.

Tôi đã rần trời, dì cũng phiêu phưởn đâu đâu chẳng biết. Tôi vừa banh rộng lỗ húm của dì ra, tìm cắn cái hạt bé bé xinh xinh mà nhằn như nhằn sợi đu đủ. Dì đang nút cũng phải nhả họng ra mà kêu : cha mày, sao cắn tao nứng mãnh liệt vậy.

Tôi vớ đúng cái hạt nứng của dì mừng hết lớn nên cứ châu vào cái núm thịt tí xíu mà nhay chẳng ngưng. Dì đạp nhàu nhĩ, lết lê hai trái vú dầy cườm làm tôi cũng muốn rung theo dì. Dì la là xả rộng hai giò bay o o như chiếc dù trên không và đằn ùm ùm cái tổ sò cho tôi bú, nút chết bỏ. Dì sướng nên hết còn dè dặt, dì kêu kịch liệt : tao chịu mày, nỡm ạ. Mày lắm trò thực, nhưng mà tao sướng rùng cả người. Mày bú nút thêm đi, bú sát rạt vô để tao hết còn ấm ức. Tao phục mày, thằng chết tiệt, thế này thì tao còn sống thế nào nổi nữa, mày như đánh đắm tao, con ơi.

Tôi tự hào nên bị dì bú nút cũng vặn trẹo cả người mà vùi khúc gân đầy trong họng dì. Tôi nghe tiếng dì tớp tớp như cá đớp bóng nước, rõ đến đỗi tôi tưởng dì đang cắn đứt khúc mía của tôi ra.

Tôi đồ chừng dì cũng có vẻ thích trò tôi bày ra vì dì luôn chà lết, ủi bãi, trét cái húm của dì lên miệng mũi tôi. Tay dì vớ lấy cậy gậy của tôi làm vật chống và dì lượn là bay trên mặt tôi tựa người đu chiếc dù nơi bãi biển. Thỉnh thoảng dì lại nắm lấy cái đầu gậy không khác gì lực sĩ nhảy sào nhún lấy đà để quăng mình lên cao.

Nửa thân trước dì nhỏm lên, háng dì ịn chúi xuống cái bàn lưỡi, tôi mút một hơi dài dằng dặc, dì quẫy ngoáy con sò đùng đùng. Đúng lúc đó thì cục thịt lồi của dì nằm gọn giữa hai hàm răng tôi, được thể tôi nhay nghiến một cái, dì rung còn hơn động đất. Nước nhờn vụt bắn ra đầy òm, trông giống chất nhựa từ hỏa diệm sơn phun ra lai láng.

Dì cào cấu vọc cây gậy của tôi và dện băng băng con trai y như người ta đóng vội con triện vào một chồng đơn từ cao ngất nghểu. Dì xiết cái miệng, kêu hộc lên như con nái được phủ nọc : sao mà nó sướng muốn đứt ruột ra luôn. Dì uốn mông cho con he xoay tròn trên miệng tôi, giống ông thợ nề liếc cái bay đi một đường kẻ chỉ rất ngọt.

Dù chưa đạt tới mức thượng thừa như các tay đóng “ phinh “, song tôi cũng hài lòng chút chút vì xem ra mình không đến nỗi dở. Mới lần đầu thực hành trò này mà tôi đã thu được kết quả cũng khá, hẳn nhiên là dì có bằng lòng thì dì mới hả hê chùi cái hĩm của dì thấu đáo như thế chứ.

Tôi mút sâu cục thịt lồi và nhay cắn băm băm, dì nghếch người lên lại đổ ụp ngay xuống vì sướng lên tới óc. Dì chùi chùi cái hạt le vào chót mũi tôi, nó càng làm cho dì bấn xúc xích tợn. Dì quớ quớ bàn tay như định bịn lấy háng, nhưng tôi nhanh hơn đã cắn mạnh dì một phát làm dì giật nẩy mình lên mắng mỏ : mày làm tao chết ngộp, cha mẹ ơi, cái trò quỉ này nó làm mệt mề bà.

Khốn nỗi dì nói mà tay dì cứ tướng đang ôm nhằm cái cọc nên dì xục thấy kinh. Tôi đã nhổm bưng mông lên mà nó vẫn buồn buồn như chạm gai. Tôi hét dì : bà chơi không sòng phẳng, tôi làm bà sướng mà bà nỡ giam bố cái nứng của tôi. Dì tá hỏa nhao nhao : chứ tao phải làm sao bây giờ.

Tôi đang cắn giứt cái đùm của dì mà cũng phải ấp úng chỉ vẽ : thì bà cắn và mút lại cho tôi. Ai đời chỉ rặt bà được sướng trân còn bà bắt tôi nhịn thèm, bực tổ. Dì quính quá chẳng còn chờ xem phải trái thế nào, vội đút luôn khúc gậy của tôi vào mồm mà thổi phù phù như người chơi ô boa.

Tôi cáu lên nạt : ngậm thì mút, chứ thổi phì phì còn ra nông nỗi gì. Dì đang thọc cái đầu nấm sâu vào họng, cũng ráng ọ ọe mà bảo tôi : tao có thử món này hồi nào mà biết. Mày giảng giải từ từ, chứ cứ rống lên, tao quính chẳng nhớ đâu ra đâu cả.

Tôi thấy tội nghiệp dì nên tạm ngưng bú nút và lấy miệng ra chỉ : bà vừa vuốt vừa giúi cái đầu loe vào rồi bặp bặp như thể hút thuốc lào vậy. Khi nào bà nghe ục ục hay thấy tôi giãy lạch đạch thì bà múm cóp má vào mà nút mạnh cho tôi. Cứ thế bà sẽ vỡ lần ra và tìm đúng cái chìa khóa làm cho tôi cũng giẫy như bà vậy.

Dì có vẻ nghe ra nên chê trách : gớm, cứ như cụ non. Tôi biết rồi, thế gọi là tôi làm anh nứng, anh làm tôi sướng, phải chưa ? Tôi chưa kịp nói chi thêm thì dì đã giục : anh có gặm lại cái húm cho tôi nhờ không, anh quậy nát nước, người ta đang khoái bị bỏ ngưng muốn tức đì thậm tệ.

Tôi ngoan ngoãn banh lại hai mu và cạp cạp vào cục thịt lồi. Dì thật nhạy, háng lại đằn ẹp xuống liền và tôi khều, se, đùn, đá cái cục thịt làm dì nhóc lên như được cà vào cục gu nơi yên ngựa. Dì quặp sát hai giò, xủi hai vú vào phần bụng dưới tôi mà bú nút cũng ra dáng đến nơi.

Cả hai dì cháu như lạc bay đâu trên vòm trời cao ngất. Dì quẫy, cháu hất, dì tung, cháu nhún, hai cái món mềm mềm đâm thùi thụi vào miệng nhau. Có lúc tôi nghe dì khặc khặc như nghẹn, dì túc tắc ho, tôi nhồm nhoàm hỏi : sao đó. Dì bảo : tao ham hố đút nó vào quá sâu nên bít mất ống thở. Khi ấy tôi bị hất văng lên cao như cái đu bị vần bổng tít, chơi vơi không bám víu vào đâu được, nhìn xuống thấy đồi núi chập chùng, tôi chỉ sợ rơi tòm xuống thì hết đời.

Vậy mà tôi chỉ bị chao thế thôi, rồi lại lượn vòng uốn éo. Tôi nhận ra hai môi dì bụm chặt lấy cái vòng khúc gân tôi mà đẩy đưa hút hít. Tôi sướng quá rặn ì ì, nghe lục bục trong họng dì nổ bong bóng. Dì không làm sao được phải nuốt cố và mắng xa xả : thằng mất dậy, mày đái đầy cả họng bà làm bà phải nuốt, kinh.

Nói thế mà dì có chịu nhả khúc mía đó ra đâu. Dì gặm xiết quen rồi nên mút hoài tận vắt kiệt chút nước ngọt mới chịu. Tôi thấy thích thích nên cứ giúi thằng em cho dì gặm đến nơi.

Chợt dì rùng mình và tôi cũng rùng mình. Chao ôi, cả hai cùng thi nhau ói bò lê bò càng. Dì ngoáy lắc cái bim, tôi đâm vùi khúc mía, nhoe nhoét chất rựa tươm dính tùm lum. Dì như người uống nhầm nước xà bông nên miệng đầy chất trắng. Tôi chẳng hơn gì cũng trắng xóa cả mồm.

Dì sướng nên điên rồ lắc mông, ngoáy húm. Tôi ì oạp bị đè chịt dưới những cú húc không ngưng. Lông đâm chia chỉa vào mép, ngứa rần rần không chịu được. Hai vú dì nhầy nhụa ép vào bụng dưới làm tôi có cảm tưởng ai vứt miếng mỡ sa vào mà kẹp. Tôi sướng thì có sướng, nhưng lại tiếc không măn được vú dì.

Tôi thành thực đem điều này ra nói, dì bĩu dài môi : anh là tham vô đáy. Đã bú người ta muốn chảy thiu người ra, còn đòi bóp với chả vọc. Đàn ông các anh chúa ích kỷ, cắm vào rồi còn muốn vặt cả vú người ta ra. Tôi hỏi ngược lại dì : thế vừa giập vừa bóp thì liệu bà có sướng cực độ lên không mà còn hoạnh. Dì thấy lép vế nên nói lảng : cãi chầy cãi cối với các bố chỉ thiệt.

Thế là dù cơm đùm cơn nắm dì xổ ra đầy hông mà dì vẫn lắc con he cho nó tận cùng hưởng thụ thì dì mới toại nguyện. Tôi dạng hai giò dì thật rộng mà đớp cái bim dì cho ngon lành. Tôi vục như lợn chúi đầu vào máng, dì giãy tê tê tưởng điên lên. Tôi càng say càng bú óc óc, dì nẹp hẳn chân lại cho đỡ rộn mà nào có được.

Dì trả đũa nên ngậm mút cây mía đùng đùng. Tôi cũng căng cứng lên sắp đứt chến đến nơi. Dì thấy thằng em tôi thuốn dài ra thì vừa mút, vừa xúc chằm chặp. Tôi lăn lộn trong vòng tay dì mà tống tháo tống đổ món nhựa ứ đầy trong thân gậy. Dì muốn sặc đến nơi, lạ cái bà vẫn ôm giữ khư khư khúc gân trong miệng không chịu nhả.

Thế nên tôi vỡ toạc cái ầm và phun là phun đến nơi đến chốn. Phun đến tôi cũng thấy miệng mình ứ nghẹt luôn. Thì ra dì cũng tận láng xả van đầy chứ nào kém. Hai dì cháu mệt phờ cả người. Ngưng rồi cũng chẳng nhếch nổi người ra được. Tôi phải ké né bưng cái húm dì xê sang một chút mới lấy hơi mà thở rống lên.

Hai dì cháu mải miết lăn vào những cuộc mây mưa nên chẳng trách chi thể xác lẫn sức khỏe đều giảm đi. Cả dì lẫn cháu quấn quit bên nhau như hai cực của thỏi nam châm, nghịch chiều cuốn hút lấy nhau không nhả. Mẹ là người nhận ra sự thay đổi sắc diện này.

Một hôm nhân có mặt cả hai dì cháu, mẹ nói lửng lơ : dạo này mẹ thấy mày theo bén bên dì không hở. Liệu liệu đó con, tao xem mày xanh xao đấy, đừng ham hố thức khuya mà bệnh thì khốn. Tôi đứng nghệt mặt ra, nhưng dì nhanh nhẹn bào chữa : thằng bé chăm học miết, em khuyên mà cháu không nghe. Có đêm em đánh một giấc trở dậy vẫn còn thấy cháu miệt mài học. Em phải lo tẩm bổ cho cháu mà vẫn không xóa hết nét xanh xao của nó.

Tôi thầm cám ơn dì, nhưng mặt khác cũng nghĩ thầm trong bụng : bà cũng có phần trách nhiệm nữa đấy. Quả thật vậy, dạo này dì bén hơi đàn ông rồi nên hết còn giữ kẽ. Lắm bận tôi đánh vật với dì triền miên, định bụng treo miễn chiến bài vài bữa mà nào dì có chịu.

Dì lăn xả vào khiêu khích, nựng úm tôi, gạy hết điều này cớ nọ để tôi giúp dì, nào là nhức mình nức mẩy, nào là đau bụng đau bão, nào là xổ mũi nhức đầu, toàn việc phải động chân động tay vào người dì. Tấm thân sung mãn bấy lâu bỏ quên giờ tựa bó rơm khô chỉ cần chút lửa là bùng cháy.

Phương chi người ngợm dì còn ngon lành quá cỡ, nhìn qua quần áo đã muốn nổi hứng đùng đùng, nói chi dì lại còn nhờ đánh gió, bấm huyệt, xoa bóp trực tiếp trên thân hình để trần của dì, ai mà chẳng chịu chết.

Đành rằng dì ỡm ờ giao hẹn : này tao chỉ nhờ mày bắt cho cái gió thôi đấy, cấm léo hánh sang các vùng khác, thế nhưng thử hỏi có cụ nào lơ là được trước cặp vú dì bày tênh hênh ra cho mình vuốt nặn gió không chứ. Thế mới khổ.

Tôi cũng chân chỉ hạt bột chỉ định làm cho dì nhẹ người thôi, nhưng cái bàn tay quái quỉ khi vò vò được hai vú dì thì y như sa đà hết gỡ. Trước chúng còn xoa xoa nhè nhẹ, sau thì day day, nắn nắn, hai cái núm vội săn tếu lên, ai chịu đời cho thấu.

Tôi hứa hươu hứa vượn rồi cũng đến ghé miệng vào nút nút mấy hồi. Dì vờ kêu : chết chết, mày bắt gió kiểu này thì đến tao cũng ngốt mất. Ấy nói mà dì lại lặng yên để tôi mút thật kinh, mút đến hai đầu vú đậm thâm lên, mất đi cái dáng hồng hồng của nó. Dì uốn éo cản ngăn mà lại đẩy hai vú vào miệng tay tôi mới hãi.

Đến nước đó thì hết cách gỡ. Tôi đành chống chế : tay con hết linh rồi, bóp vú dì hoài nên nó trơ gân ra, phải để con dùng miệng mới lôi hết con tỳ con vị của gió độc ra được. Dì biết mười mươi tôi nói lỡm, nhưng lại ừ ào : cái mặt mày mà tê gân, có tê dái thì có. Ấy dạo này dì hay xổ toẹt mọi sự ra vậy, chẳng có văn chương bóng bẩy gì sất. Dì cà kê với tôi : mày muốn bú vú thì nhận mẹ nó đi còn vờ nói nhăng nói cuội.

Tôi cười cầu tài mà ngậm tăm lo mút vú cho rồi. Tôi mút còn vê làm sao dì chẳng kêu nhoe nhoét : mày nặng bỏ bố mà đè lên người tao đang bệnh, ai chịu được. Mày dịch sang một bên rồi nằm bú và bóp cho yên. Tôi còn muốn gì hơn nên tha cái vú dì như mèo tha con và lết lết theo ý dì chỉ vẽ để cả hai cùng thoải mái.

Dì xục xịch, tôi xục xịch thì quanh quẩn vẫn là miệng tôi bú, tay tôi bóp lia lịa nơi hai vú có khác gì đâu. Chẳng qua dì mại hơi đưa đẩy để tôi đặt dì nằm thoải mái ra, giống lợn sề nằm cho con bú vọc. Tôi lần xần vê măn và nút cắn vú dì làm bà giựt người lên tựa có ai nhét cái pháo đùng dưới đít.

Một lát dì kêu ỏm tỏi : mày bú và nghịch dai quá, tao tháo mồ hôi hết trơn. Ngưng lại ngay để tao thở cái đã. Tôi nhả miệng và lơi tay, chao ôi, hai vú dì to ngồn ngộn làm tôi choáng váng. Tôi bảo dì : sao vú dì càng nghịch càng bú càng lớn tợn, y như được thoa bởi thứ thuốc làm vú to lên vậy.

Dì hứ hứ nhìn tôi, lắc lắc cái lưng làm hai vú rung rung như chong chóng. Dì khề khà kể tội : vú đàn bà để làm hương làm hoa ngắm thôi, còn mày đè mày vặt như thế thì đến sắt cũng phải bung nữa là da thịt người. Tôi trầm ngâm nhìn không chớp dì, bà lại nạt : mày làm tao sợ như mày chực hiếp tao đến nơi.

Dì nói mà hai ngón chân cái dì ngoe nguẩy như chị dế cái trong hang đang gù anh dế đực. Cái quần mỏng tang của dì lất phất gò cái đống ụ ở giữa háng lên, tôi nuốt nước miếng ực ực, dì vội khép hai đùi lại ké né.

Tôi nói dửng dưng như chẳng chú ý : ấy, khép với nép làm đếch gì cho mệt. Cứ để nó thong dong cho mát, bề gì cũng chẳng ai lạ gì cái của đó mà phải ven vách, be bờ. Dì nói lảng : ấy của nả đâu thừa mà để tan hoang cho trộm bò vào khoắng. Tôi có cái ăn cái để thì phải cất, phải trông, của anh đâu mà ton hót góp ý.

Tôi cười cái lối đấu lý của dì nên vờ lảng đi, nhưng thực tế là tôi đang nhắm hạ thủ dì. Tôi ngồi bật dậy, dì hỏi vội : còn đi đâu giờ này. Tôi thở dài sườn sượt : nằm chán lo xong việc đánh gió, vặt bão cho bà thì tễnh chứ còn nấn ná làm gì. Dì bảo thêm : thế không ngủ còn mò ăn đêm.

Tôi được dịp than : nằm sương sương buồn bỏ bố. Lại nữa, cạnh bà chỉ muốn táy máy cái tay, song bà thì khư khư giữ, đếch làm gì nên thân, lỉnh cho được việc. Dì âp úng nói nước đôi : thì vật tao tao giữ, mắc gì đến mày. Chả lẽ tao lại buông tuồng như mời mọc nữa sao.

Vậy là tôi nán ngay lại. Tôi giao hẹn : thôi được, mạnh ai nấy ngủ, cấm lấn sân tranh đất đấy nhé. Dì gúc gắc đầu có vẻ yếu ớt. Tôi mặc, lấn được đằng chân cũng chẳng nên hấp tấp đòi hưởng luôn cả phần đầu.

Tôi thu mình nằm co như con tôm vờ chập chờn ngáo. Dì giở cái góc chăn lên hét : nỡm ạ, đừng giở trò giở trống. Có chui vào nằm cho ấm hay muốn vướng bệnh để mẹ anh mắng xa xả tôi. Tôi còn làm eo thì dì co tay lôi tuột tôi vào. Nằm loáng thoáng một lúc, dì cứ rúc vào tôi xoành xoạch. Hai vú còn để trần cọ quẹt vào tay, người, lưng tôi nhoi nhói tựa trấu cắn. Tôi nạt dì : đã bảo phận ai nấy ngủ mà dì nhóc nhách mãi thế này con ngủ sao được.

Dì càu nhàu : sư anh, chỉ được mẽ bốc phét. Anh mà ngủ được tôi gọi là bé lại. Và chưa gì dì gạ : đây tôi đền, cho anh ôm lấy tôi mà ngủ cho yên. Tôi quơ luôn hai tay nơi hai vú vê xình xang và dí mặt vào hít liên tục. Dì cũng lơ là để tôi làm. Tôi khoắng hai vú lình xình và bất đồ run cố ý.

Dì lo lắng hỏi : mày nằm trong chăn lại ôm cứng tao mà còn run nỗi gì chẳng biết. Tôi mè nheo : lạnh đâu từ trong ruột lạnh ra, hai tay muốn toát mới lạ. Dì có vẻ lo : khéo mày phí sức quá nên nhuốm bệnh rồi. Tôi đề nghị ngay : chắc tại tay lông bông chưa tìm ra nơi ấm nên chuyển buốt. Dì lại hỏi chi tiết để tìm cách giúp tôi.

Ngượng cách gì, chả lẽ mới ra điều kiện không ai được xâm lấn nhau mà giờ mình lại làm sai thì ê quá, nhưng không nhân cơ hội này mà vòi vĩnh dì thì sẽ vuột mất tiêu. Dì có vẻ chờ tôi cất tiếng, tôi ngần ngừ ra vẻ định nói lại thôi. Dì phải hối : mày muốn gì cứ ngỏ, sao lại ấp úng ngậm hột thị thế.

Tôi rúm người lại, xoay lưng vào dì. Dì vói kéo tôi và nói khẽ vào tai : con muốn gì sao lại nín. Tôi nghe tiếng gọi con âu yếm biết là dì khuất phục nên cũng dùng giọng khe khẽ thưa : dì cho con thọc tay vào quần may ra chỗ đó ấm con mới hết buốt. Dì có vẻ cân nhắc, song tình thương cháu con vẫn vượt mạnh lên nên dì thở phào phán : tưởng gì to tát, có thế mà cũng bẽn lẽn.

Nói rồi dì bảo tôi : nào đưa tay đây, tao giúi vào cho. Sư anh, yêu sách gì trái khoáy. Tuy vậy dì cũng vùi một bàn tay tôi vào cả lưng quần ngoài lẫn quần trong của dì. Đến khi mấy đầu ngón tay tôi làm quen với chất mịn êm của mớ lông thì tôi mới yên chí là dì nói thiệt.

Tôi bắt đầu xoa xoa lông dì và ăn có lan sang những chỗ mềm mềm khác. Tôi xê dịch tay đến đâu thì dì rướn người lên tới. Tới lúc hai ngón tay tôi ngập vào cái lỗ và nhẹ ngoáy ngoáy thì dì chịu thua, hai giò mở rộng ra cho tôi khoắng. Dĩ nhiên, tôi tăng trọng lượng thêm ở tay bóp vú và cả tay sờ con sò, trong khi miệng lại đeo mút cái vú kia nữa, dì chỉ còn thở hổn hển và ngúc ngắc theo sự tinh nghịch của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro