🎈 Chương 26: Xảy ra chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Soolee

Nhưng Phó Nghiêu cố tình làm vậy, anh muốn nghe Thương Lạc nói rõ ràng ra.

"Muốn côn thịt lớn của chồng cắm vào, hung hăng mà làm em ..."

Thương Lạc cảm thấy chính mình sắp phát điên, bị khoái cảm tột độ trong hoa huyệt làm cho phát điên rồi.

"A Nghiêu ... A Nghiêu ... A ..."

Thương Lạc hai chân mở rộng ra nằm ở trên bàn việc, dáng người quyến rũ bị anh gấp lại thành hình vòng cung hùa theo động tác của anh, côn thịt lớn dưới thân của Phó Nghiêu đã sưng tấy từ lâu.

Nghe thấy Thương Lạc khóc lóc cầu xin anh hãy làm cô, Phó Nghiêu tháo khóa thắt lưng, từ giữa quần tây móc ra côn thịt lớn, đem moi trứng rung ra khỏi hoa huyệt của Thương Lạc, quy đầu to lớn đang cọ xát ở huyệt khẩu một chút, chuẩn bị đợt tiến công.

Thương Lạc trong lòng vì chuyện Phó Tu, tự giác cảm thấy có lỗi với Phó Nghiêu, cho nên lần này biểu hiện rất chủ động, tích cực hợp tác.

Bị Phó Nghiêu đè lên bàn theo cách này, thân thể cô thế nhưng sinh ra có chút hưng phấn.

Theo bản năng Phó Nghiêu khát vọng muốn thao cô ở tư thế này.

Nhưng ngay khi cây côn thịt lớn của Phó Nghiêu vừa cắm một một phần đầu, điện thoại trên bàn vang lên.

Phó Nghiêu bực bội liếc nhìn, nhưng không có bắt máy.

Tiếp tục công thành chiếm đất, cắm sâu cây gậy thịt to lớn của mình, đẩy nó đến tử cung của Thương Lạc.

"À ... ân a ... A Nghiêu ... điện thoại ..."

Thương Lạc thét chói tai nhắc nhở Phó Nghiêu hết lần này đến lần khác. [ Truyện chỉ đăng tải tại wattpad và wordpress]

"Mặc kệ." Phó Nghiêu trực tiếp tắt máy.

Màn hình điện thoại di động tối đen lại không thuận theo mà sáng lên.

Phó Nghiêu bất đắc dĩ, bực tức ấn trả lời.

"chuyện gì?"

"Tiểu Thiếu gia không ổn rồi! Đại thiếu gia xảy ra chuyện..."

Người hầu của Phó viên lải nhải nói cái gì đấy, Phó Nghiêu không nghe lọt nhiều.

Tuy nhiên, sau khi nắm được các từ khoá mấu chốt Phó Tu đã xảy ra chuyện.

Nhưng tình hình hiện tại của mình có chút xấu hổ, côn thịt kẹt trong lỗ nhỏ của Thương Lạc, chỉ có thể cứng mà sinh nghẹn.

Phó Nghiêu rút côn thịt của mình ra, liếc mắt nhìn chiếc trứng rung mà anh đã vứt sang một bên, rồi với tốc độ cực nhanh đưa nó trở lại động hoa của Thương Lạc.

"A......"

Hoa huyệt Thương lạc rất ẩm ướt, bị Phó Nghiêu đột nhiên nhét trứng rung vào, vẫn còn có chút khó chịu mà rên rỉ một tiếng.

Phó Nghiêu bất đắc dĩ nhìn một chút xuống côn thịt căng cứng của mình, giúp Thương Lạc mặc quần áo quần vào, rồi bản thâm cũng nhanh chóng sửa soạn tốt.

"Chúng ta về nhà trước, ba anh có vẻ không được ổn lắm..."

Phó Nghiêu không thể che giấu dục vọng dưới đáy mắt.

Nhưng Phó Tu xảy ra chuyện, anh cũng không thể để mặc kệ.

Thân thể Thương Lạc cũng không khá hơn là bao, dục vọng cũng không được thỏa mãn, trứng rung ở trong hoa huyệt ngược lại nảy sinh một cảm giác trống rỗng mãnh liệt.

Nhưng nghĩ đến người đàn ông nhạt nhẽo kia, cũng chỉ có thể nhịn.

Thời điểm cả hai trở lại Phó viên, Phó Tu đang ở trong tình huống quả thật không xong.

Ngoại trừ Cố Hoa Niêm đang ngồi trong phòng khách, những người hầu khác đều không dám tới gần.

"Chú Cố, ba cháu bị sao vậy? Đang khoẻ mạnh như thế sao ông ấy bị bệnh được?" Phó Nghiêu lo lắng hỏi.

"Tự nhiên có người không sợ chết va chạm điều cấm kỵ của ông ấy, cậu cũng thật là, biết rõ ba cậu không nên tới chỗ đông người, cậu muốn ông ấy đi yến tiệc kiểu gì."

"Tôi không ..." Phó Nghiêu trong lòng thầm oan uổng, anh cũng không phải là không biết tình huống của ba mình. [ Những trang khác đều là trang reup của nhà Binkyberry]

Cố Hoa Niên đem sự tỉnh giải thích một cách chi tiết, trong đó không thiếu lời trách cứ Phó Nghiêu.

"Ông ấy trước kia đi đến những loại trường hợp như vậy, tốt xấu gì cũng cũng có trợ lý Giang đặc biệt đi theo. Hôm nay thế mà ngay cả trợ lý Giang cũng không ở bên cạnh, cũng may hôm nay tôi không có ca phẫu thuật, bằng không đã xảy ra chuyện lớn, ông ấy hiện tại đã uống thuốc, cậu nên chú ý vào."

Phó Nghiêu gật gật đầu, thực ra thì anh đã quen với tình huống này rồi.

Từ khi thành niên đến nay, các loại xã giao lớn né đều là anh tham gia. Ba anh chỉ ru rú trong nhà, bệnh dị ứng của ông đã lâu không tái phát.

Thương Lạc có chút lo lắng liếc nhìn lên lầu, hóa ra Phó Tu về nhà vội ăn cơm là muốn đi xã giao, còn trợ lý Giang thì đợi ông.

Nhưng vì cô muốn đi đưa bữa tối cho Phó Nghiêu, cho nên ông ấy đã bảo trợ lý Giang đưa cô đến công ty.

Ông còn nghĩ cho cô những điều nhỏ nhặt như vậy nhưng cô lại đối xử với ông ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro