🎈 Chương 31: Khắc ghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như thế này có phải là giục mang thai không?

Thương Lạc đỏ mặt.

Phó Tu mới ba mươi tám tuổi, chắc hẳn ông chưa nóng lòng muốn làm ông nội nha.

Phó Nghiêu thấy cô lại ngượng ngùng, anh vội vàng đáp lại lời nói của ông.

"Ba, người thấy hối thúc chuyện này còn sớm quá đi, Lạc Lạc sinh con, phải gọi ba là ông nội."

"Tình huống trong nhà con lại không biết nữa sao. Ông bà con suốt ngày trông trăng sao, liền mong ngóng con. Các con sinh thêm đứa, bọn họ cũng đỡ nhắc ta cả ngày" Phó Tu hiếm khi nói nhiều như vậy.

Ngay cả Phó Nghiêu cũng có chút ngạc nhiên, cảm giác ba mình hôm nay dễ tính hơn bao giờ hết.

Thế mà cũng có thể nói giỡn.

"Lạc Lạc, đừng căng thẳng, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được. Ông bà tốt lắm. Ông nội có hơi lớn tiếng một chút, ít bữa sẽ quen ."

Thương lạc nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, còn có phần không chân thật.

Cô rốt cuộc gả vào gia đình như thế nào?

Thương Lạc thực sự hối hận càng ngày muốn đổi ý.

**

Ông nội của Phó Nghiêu cũng giống như Phó Tu, không nói nhiều cho lắm, giọng thật sự lớn, nhưng ông đối với cô không có ý kiến ​​gì.

Vẻ mặt bà nội cười vui vẻ, rất hiền từ, vẫn luôn lôi kéo cô lải nhải không ngừng.

Còn thường thường ghét bỏ hai ba con không có biểu tình gì, sợ sẽ làm cho Thương Lạc sợ.

"Lạc Lạc nha, hai ông già này cùng một dạng. Mặc kệ bọn họ đi, đều là ngoài lạnh trong nóng. Cũng may tính tình của A Nghiêu không giống bọn họ, nếu không cũng không biết có cưới được vợ không..."

Bà nội liên tục gắp đồ ăn cho cô, bầu không khí trên bàn ăn cũng không tệ lắm.

Hai người bị bà nội ghét bỏ nhìn nhau rồi tiếp tục ăn cơm.  Không ai để ý đến ai cả.

"Bà nội, mặc kệ bà nói thế nào, con đều đã đưa vợ về nhà rồi, cũng khác ba rồi." Phó Nghiêu tính tình rất giống bà, đặc biệt hiếu thảo với người lớn tuổi.

"Khi ta bằng tuổi con, con trai đã đi học mẫu giáo, tất nhiên là khác." Câu nói lạnh lùng của Phó Tu khiến Phó Nghiêu không nói nên lời.

"..." Mẹ nó nói xác thực là chân lý .

Phó Nghiêu cúi đầu ăn cơm, quả nhiên chuyện cười của ba không thể tùy tiện xem, gừng càng già càng cay.

Thương Lạc nhìn cả nhà ăn cơm, tuy nói là nhà cao cửa rộng, nhưng thật ra rất thân thiết, cũng không khó ở chung như vật.

Tâm trạng căng thẳng ban đầu cũng thoải mái hơn rất nhiều.

*

Phó Nghiêu với Phó Tu đều phải làm việc, sau bữa tối, bọn họ rời khỏi đại viện, trở về Phó viên.

Vừa về đến nhà, Phó Nghiêu đã bị Phó Tu gọi vào thư phòng.

Hai người đàn ông luôn có rất nhiều việc để nói.

Thời điểm Phó Nghiêu trở lại phòng, Thương Lạc đã ngủ.

Vào sáng thứ Hai, Thương Lạc nhận được lời mời phỏng vấn từ Phó thị.

Quá trình phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, người phỏng vấn đưa ra hai câu hỏi rồi mời cô trở về đợi tin tức.

Tập đoàn Phó Thị làm việc rất nhanh, trưa hôm đó liền có kết quả, hỏi cô khi nào thì có thể đi làm.

Thương Lạc không nghĩ nhiều, nói rằng bất cứ lúc nào đều được.

Dù sao thì cô ở nhà cũng khá nhàm chán, một mình dễ suy nghĩ lung tung, đặc biệt là loại ảo tưởng đáng xấu hổ của cô với Phó Tu, nó giống như bóng ma sản sinh ra.

Thời gian khi cô đi làm, có thể tránh được hai ba con.

Phó Nghiêu mỗi ngày đi sớm về trễ, hoàn toàn không để ý đến cô.

Phó Tu ra ngoài cùng lần với cô, ông chỉ giả vờ như không biết.

Phó Tu vẫn đang đợi một cơ hội. Cố Hoa Niên có nói qua, chỉ cần đem " Tìm Hương" dùng trên người đó 3 lần, mỗi lần uống xong nhớ kỹ cái thứ nhất hương vị của người khác phái là cùng một người, khi đó hương vị của người này sẽ được cô ghi nhớ trong tâm trí, thậm chí cô sẽ không tự chủ được mà tới gần, cho dù là khi cô đang thức.

Mà cơ hội này, Phó Tu cuối cùng cũng đợi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro