🎈 Chương 7: Phó Tu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Thương Lạc đã nghỉ việc và không có việc làm, vừa lúc cô đang thu dọn đồ đạc trong nhà, nhân tiện cô rút tiền thuê nhà.

   Sau khi học tập ở bên ngoài nhiều năm như vậy, vẫn còn rất nhiều đồ linh tinh vụn vặt. Trừ một số thứ không cần thiết, vẫn là ba hộp lớn.

   Phó Nghiêu đi thẳng đến căn hộ của cô sau giờ làm việc. Người đàn ông to lớn, ba hộp lớn dễ dàng di chuyển.

" Phó Nghiêu, chúng ta kết hôn như thế này, các trưởng bối trong nhà anh không nói gì sao?" Thương Lạc có chút chột dạ, sợ rằng nhà họ Phó không hòa thuận.

-----

   Cô đưa anh về nhà, ba cô đã gây khó dễ cho anh. Nếu các trưởng bối của Phó Nghiêu đối xử với cô theo cách này, cô chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.

    Nhờ tính khí tốt của anh, cô đã rất xúc động khi nghĩ đến những uỷ khuất mà anh phải chịu tại nhà mình.

    "Ông bà anh thường sống trong khuôn viên khu đại viện. Anh sống với ba anh. Ba anh ... tương đối nhạt nhẽo không nói nhiều. Nếu không hợp nhau, em có thể không cần để ý tới ông ấy", Phó Nghiêu có thể tìm thấy từ ngữ để hình dung ba mình.

   Bây giờ Thương Lạc cảm thấy lại càng khó hơn, làm sao trưởng bối có thể không để ý đến được? anh nói điều này cho thấy ba anh không là người dễ hòa thuận ở chung với nhau.

  "Còn mẹ anh thì sao?"

   " Anh đã không có mẹ từ khi còn là một đứa trẻ. Ba anh ... thì ... thân thể không tốt. Có anh là do ông nội bằng các phương pháp y học mà có. Ông ấy đã đưa anh về nhà khi ba anh 18 tuổi, vì thế..."

    Vì vậy, ba của anh năm nay mới ba mươi tám tuổi. Đều nói thân thể không tốt, thật ra phương diện đó cũng không được, Thương Lạc trong lòng hiểu rõ. Hóa ra Phó Nghiêu sống là một gia đình đơn thân, vì vậy ngẫm lại thật đáng thương. Trong tâm trí của cô hiện lên hình ảnh đau khổ của một người đàn ông trung niên với một căn bệnh thể xác tiềm ẩn và không có tôn nghiêm đang mang theo mình một đứa con trai.

   " A Nghiêu, hiện tại em không có việc, người nhà anh có để ý không? Nhưng anh đừng lo lắng, mấy ngày nữa em sẽ tìm việc, nhất thời không ở nhà."

   Anh cười nói: "Không phiền, anh ước gì em luôn ở nhà để anh nuôi, chẳng qua là sợ em quá buồn chán. Đừng quá lo lắng về công việc, có thể từ từ tìm thứ mình thích."

    Gia đình Phó làm ăn lớn, với thu nhập ít ỏi của Lạc Lạc cũng không thiếu. Cho dù Thương Lạc có nhàn rỗi mấy đời cũng không thành vấn đề.

   " Lạc Lạc, gia đình anh thực ra khá giàu. Cho dù em không đi làm cũng không sao."

   Anh liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, rồi nhìn vào tờ báo tài chính mà anh đặc biệt chuẩn bị.

    "Ghế sau có một tờ báo tài chính, mặt trên có một người, em xem một chút." Cô nghi hoặc cầm lấy tờ báo. Bài phỏng vấn trên nói về Phó Tu, Chủ tịch Tập đoàn Phó Thị. Tập đoàn có các công ty con trên khắp thế giới. Tài sản của Phó Tu lên đến hàng chục tỷ và khối tài sản mang tên ông là vô số. Gia đình họ Phó thực sự là một trong những người giàu chân chính quyền quý. Phó Tu là nhân vật có tầm cỡ ở Lê Thành, thậm chí ở Thủ đô C. Sẽ quá khi nói rằng ông ta một tay che trời, giậm chân, Lê Thành chao đảo.

" A Nghiêu, sao anh lại để em xem cái này? Có phải anh muốn em xin vào tập đoàn Phó Thị không?"

   Trong suy nghĩ của cô, cô luôn cảm thấy loại người tồn tại trên TV và báo chí, mình không thể đánh được.

   "Lạc Lạc, người này là ba của anh."

    "..." 

    Tay đang cầm tờ báo của cô run lên, miệng mở to, đôi mắt tròn xoe như nhìn chằm chằm vào tờ báo: "A Nghiêu, chuyện đùa này không vui chút nào."

    Anh im lặng lái xe mà không nói. Xe đã chạy vào trang viên dưới chân núi Lê, toàn bộ chiếm diện tích tương đương với khu resort tư nhân, ở cửa có bảo vệ ra vào và hai hàng vệ sĩ đứng canh gác ngay ngắn. Người vệ sĩ gác cổng nhìn thấy xe của Phó Nghiêu đi vào liền để anh đi .

    Xe dừng trước cửa nhà chính và anh yêu cầu quản gia và người hầu mang hành lý của cô lên phòng trên tầng hai. Thượng Lạc còn đang hoảng hồn chưa tỉnh lại, lúc này đã về đến cửa nhà, cô không dám xuống xe.

   "Lạc Lạc, em định ngồi trong xe bao lâu?" Phó Nghiêu cảm thấy bất đắc dĩ.

   Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce màu trắng bạc dừng ở phía sau xe của bọn họ, người đàn ông xuống xe, nhìn thấy con trai mình dừng ở cửa, ông thờ ơ nói:

    " Con đừng đây làm gì? Đi vào đi."

...............................................


Lời tác giả:  ô! Chủ tịch Phó đang ở trên sân khấu! Về căn bệnh ẩn giấu của Phó Tu, chúng tôi sẽ đề cập ở các chương sau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro