1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng cho đời những đóa hoa
Để khi ra đi em không mang gì cả

Gã áo đen cười, em đi đâu vội vã?
Tôi rũ mi sầu: em không biết, người ơi!

Em tạm nghỉ ngơi bên vệ đường cỏ dại
Tiếng than thầm, ai chứa chấp em đây
Khi áng mây còn không buồn ghé đến
Khi sấm rền bỏ em giữa thinh không
Khi trời trong nhưng mặc em quên lãng...

Gã bật cười, thôi em ơi, đừng lang thang
Nơi phố thị sáng đèn em không tới?
Em ngắt lời: nơi chật chội đông đúc
Sợ có người thấy em như gỗ mục
Áo trắng đục, nhem nhuốc, chẳng giống ai.

Vậy thì thôn quê, yên bình, nắng ban mai
Gã đưa tay, hướng Tây Nam trời dần sáng
Nắng ươm vàng sẽ nhuộm tóc tai em
Và hong khô tấm thân em như thóc
Chim chóc ghé sang gắp em đi mất dạng
Nếu thế thì em lại đời lang thang.

Vậy có một nơi, không gian màu trắng,
Gã nói rồi cười vứt ngọn cỏ lau đi.
Em ngỡ ngàng hỏi mau: đó là nơi nào?
Gã thều thào, là thiêng đàng nơi cao nhất.
Em bàng hoàng, trời đất, sao mà đến đó được.
Tội lỗi như em, ước trăm lần, nghìn lượt.
Đến được trước cổng, chắc phải đợi kiếp sau.

Thế thì màu đen, gã thều thào, chỉ là tham khảo
Em bật cười, có phải là nơi chảo lửa âm ti?
Gã sầu bi, lắc tay, em không cần đến
Vì vốn dĩ, em chẳng mang tội phải đền
Đời mông mênh em cho đi tất cả
Cửa địa ngục đã khóa, không cần em.

Vậy thì xem, em vẫn phải lang thang bốn bể
Nơi vệ đường, em dừng lại, ngả nghiêng
Còn anh, gã áo đen chỉ lộ rõ khuôn miệng
Thần chết thân thiện, em chưa thấy bao giờ
Lại còn không cho em đến nơi khổ nhất đời
Địa ngục ơi, không chào đón em?

Gã lèm bèm: em chẳng cần đến đó
Vì có một nơi sẵn sàng chào đón em
Thử nghĩ xem, có một nơi xanh rì
Trước khi ra đi em đã tạo ra nó
Cả quãng đời đó, em trồng hoa, thả mật
Thế thì thú thật, rất thích hợp với em

Gã nhìn em, ơ kìa tròng mắt đen sâu thẳm
Như đầm lầy, lại mọc nhánh hướng dương
Em ngỡ hoang đường, gã búng tay rồi im bặt
Hiện ngay trước mắt hoa vàng đồi cỏ xanh
Em bước đi nhanh, áo em xinh dưới nắng
Suối mòn phẳng lặng, ong bướm đùa gió lay

Thế rồi em xoay nhưng chẳng còn thấy gã
Dưới nắng chan hòa sót lại bụi hướng dương
Gã đâu rồi, gã lỡ đường, lạc mất?
Lời cảm ơn em còn chưa kịp cất
Nơi này tuyệt thật.
Giá mà có gã ở đây...

Cuối ngày,
Em loay hoay và nằm cạnh con suối
Thôi thì cũng chẳng còn gì để tiếc nuối
Em không cần rong ruổi, em đã có nhà
Bởi, em đã tặng cho đời những đóa hoa,
Để khi ra đi, em nhận lại
Tất cả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tho#write