CHƯƠNG 67 - 68: BỊ NGƯỜI KHÁC NGHE LÉN QUA CÁNH CỬA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như ý niệm có thể giết người thì cái tên truyền tới tiếng bước chân bên ngoài kia tuyệt đối đã bị vạn tiễn xuyên tâm ngũ mã phanh thây rồi bị lột da hủy thi diệt tích chết không nhắm mắt rồi!
Trong lòng Hùng Thần Giai tràn đầy tức giận, lửa hận còn sâu hơn biển. Nếu bây giờ có người hỏi hắn chuyện muốn làm nhất lúc này là gì, hắn nhất định sẽ âm trầm quay đầu lại nhìn người đó một cái, sau đó nâng lên một nụ cười đủ để làm cho người ta vừa nhìn liền nổi da gà, không nói hai lời nắm lấy cây đao mà đem người đó đi chém liền.
Chuyện cực kì bi kịch trên thế giới là gì đây, không phải chính là vào thời điểm này bị cái tên nào đó vô cùng không nhân đạo cắt ngang sao?!
Tiếng bước chân càng ngày àng gần hơn làm Tang Vãn Cách sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bị hắn trêu chọc ửng đỏ cũng bắt đầu trắng bệch đi. Lần này là không có vận tốt như ở sân thể dục a, bởi vì phòng làm việc của hai người ở gian cuối cùng ở hành lang, nói cách khác tiếng bước chân càng ngày càng gần tuyệt đối là đang đi về hướng này rồi!
Nếu như bị người ta thấy được —
"Ô!" Tang Vãn Cách che mặt giống như rùa rụt cổ đem chính mình giấu đi, làm cho Hùng Thần Giai vốn đang cực kỳ tức giận muốn mắng to ra cũng không nhịn được "Xì" một tiếng bật cười.
Tay nhỏ bé lập tức để xuống, mặt oán hận nhìn chằm chằm hắn. Gia khỏa này lại còn dám cười, nếu không phải hắn sắc dục công tâm cô sẽ bị lúng túng như vậy sao?! Như thế này nếu ngộ nhỡ bị nhìn thấy thì sao đây, nếu bị bắt gặp như vậy cô sao có thể còn mặt mũi nào dạy ở trường nữa!
"Ngoan, đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì." Hùng Thần Giai muốn trấn an yêu thương khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cắn môi hồng thủy nộn một hớp rồi chợt ngồi dậy kéo cô ôm lên, dùng tốc độ cực nhanh vọt vào phòng rửa tay nhưng vẫn không quên đem đống quần áo mới vừa bị hắn nùi thành một đống, thuận chân đá xuống dưới ghế salon.
Phòng làm việc khác không có phòng nghỉ ngơi, nhưng do con gấu hèn hạ nào đó lợi dụng quyền thế cùng tiền bạc thành công khiến hiệu trưởng làm một gian phòng nghỉ siêu cấp hào hoa cho hắn, vì che giấu tai mắt người khác nên cửa vào đặt ở phòng rửa tay.
Dùng chân đẩy ra cửa phòng nghỉ rồi nhanh nhẹn khóa lại. Hùng Thần Giai lông mày rậm, rất là hả hê đem Tang Vãn Cách bỏ vào cái giường lớn mềm mại, sau dó liền đè lên môi mỏng, ngậm lấy hai cánh môi mềm mại mút vào không cho phép cô mở miệng nói chuyện.
Thần kinh Tang Vãn Cách còn đang khẩn trương cao độ, cô "Ô ô" kêu muốn tránh thoát trói buộc của Hùng Thần Giai, hai cánh tay nhỏ bé lại bị một con gấu nào dó dễ dàng dùng một tay áp lên đỉnh đầu, chỉ có thể trái phải uốn éo thân thể, từ trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ để bay tỏ bất mãn của mình.
Nhưng khi cô nhận thấy bởi vì chính mình giãy dụa mà khiến cho dị vật tráng kiện nóng bỏng phía dưới càng thêm trướng lớn thêm, cô sợ tới mức khóc lên, cái miệng nhỏ nhắn bị Hùng Thần Giai ngậm trong môi gặm hôn, đôi tay lại bị trói buộc, hiện tại cô giống như cá nằm trên thớt, căn bản là một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Hùng Thần Giai thở gấp một tiếng, bị cô cọ xát đến đổ mồ hôi trán nhưng lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, hận không thể cứ để cho cô cọ vào người hắn như vậy.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp — hắn tuyệt đối không nguyện ý cứ như vậy mà nộp khí giới đầu hàng đâu!
"Tốt lắm, tốt lắm, tiểu gia khỏa em đã mệt nhọc rồi." Hắn bất đắc dĩ buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra nhưng vẫn chống đỡ ở bờ môi cô, "Khóc thành ra như vậy, xấu hổ chết rồi."
Thấy hắn nói như thế trên khuôn mặt nhỏ nhắn dấu hiệu lại muốn khóc càng hăng hơn, hắn lập tức sửa lại lời nói: "Tốt tốt tốt, là anh nói sai rồi, coi như công chúa của anh có khóc lem hết mặt cũng vẫn xinh đẹp nhất nha! Ngoan — đừng khóc, cẩn thận bị người bên ngoài nghe được đó, em nghe xem, có phải có người sắp tiến vào không?" Nói xong hắn còn cúi đầu cọ khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn của cô vài cái rồi vừa hôn vừa gặm.
Quả nhiên một chiêu này tương đối có lực uy hiếp, thân thể mềm mại của Tang Vãn Cách chợt chấn động, lập tức cắn chặt cánh môi không nói tiếng nào nhìn hắn, vẻ mặt làm bộ đáng thương, tựa như đứa bé bị ức hiếp đòi hỏi người lớn ôm vào lòng ăn ủi vậy.
Hùng Thần Giai bất đắc dĩ cười, sủng ái cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi linh hoạt trơn mượt ở trong cổ họng chuyển động đoạt lấy càng nhiều nước mật ngọt hương thơm của cô.
Cô bị hắn hôn đến ngây dại, mắt to long lanh nháy mấy cái cũng không phản kháng nữa, thân thể cũng dần dần mềm lại, vú mềm cùng nụ hoa lần nữa đứng thẳng trêu người trước mắt Hùng Thần Giai làm cặp mắt hắn cũng nhanh chóng bốc hỏa.
Vào lúc Tang Vãn Cách đã sắp trầm luân thì đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa truyền tới, cô bị dọa đến ngẩn ra, thân thể đột nhiên liền xoắn chặt lại, không chỉ như thế vốn Hùng Thần Giai đang ôm thân thể mềm mại như nước ở rong ngực giờ cũng bị tác động theo cô, làm cho trong lòng Hùng Thần Giai phải lớn tiếng kiêu khổ. Ôi trời ơi, ai tới cứu hắn dùm, ngón tay của hán còn bị dũng đạo trợt nước như tơ của cô bao quanh! Cô căng thẳng như vậy làm dục vọng của hắn càng không thể nhịn được.
Thần ơi, có ai có thể lý giải cho hắn đây?!
Thế là hắn thừa dịp lúc Tang Vãn Cách đang hết sức chăm chú lắng nghe âm thanh bên ngoài, động thân một cái liền vọt vào trong kiều huyệt vốn đang tràn lan xuân thủy.
Cô bị hắn đột nhiên xông vào duyên dáng kêu to một tiếng : "A — ưm!" Thanh âm mới vừa thốt ra khỏi miệng cô liền ý thức được có người ở bên ngoài nên lập tức khẩn trương đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn lại, oán hận liếc nhìn cái con gấu háo sắc không biết xấu hổ trên người mình một cái.
"Ngoan, ngoan — ông trời ạ, em đừng xoắn chặt thế a!" Hùng Thần Giai chỉ kém là chưa chảy xuống nước mắt nam nhi thôi, thân thể cường tráng đặt ở giữa hai chân tuyết trắng mềm nhỏ của cô nhưng động cũng không dám động một cái. "Đừng sợ, đừng sợ — bọn họ chỉ là gõ cửa phòng rửa tay, không có chuyện gì, ha?" Vì "tính phúc" của mình mà suy nghĩ, hắn không thể không giải thích với cô nguồn gốc của thanh âm nếu không, nếu không hắn sẽ bị chết à!
Hai tay nhỏ trắng như tuyết vừa bưng kín miệng thủy nộn nhỏ lại vừa liếc Hùng Thần Giai một cái, cô mới không tin lời của hắn nói, coi như là gõ cửa phòng rửa tay, nhưng mà hai người cũng đang ở phòng rửa tay a, ngộ nhỡ — ngộ nhỡ bị bắt được cô có chết cũng sẽ không tha thứ cho hắn!
Biết công chúa da mặt mỏng, Hùng Thần Giai vội vàng cúi đầu hôn đôi mắt to hé ra giữa tay cô, vừa an ủi vừa cầu xin khoan dung: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh không có lừa em, là thật, bọn họ thật không tìm được nơi này đâu." Coi như tìm được cũng không vào được a, cánh cửa này hắn am hiểu nhất vì nó là do hắn âm thầm kêu các huynh đệ tốt làm ra, độ tin cậy tuyệt đối là 100%. "Em nghe đi, nghe xem bọn hắn có phải đang nói chuyện không, hả? Nghe kĩ xem." Hắn bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch như tờ giấy hôn rồi lại hôn, hối hận đến ruột đều xanh rồi. Sớm biết vậy hắn đã không hù dọa cô rồi....
Nhưng mà, công chúa bị dọa sợ trong thật đáng yêu nha!
Ý đồ xấu lại nổi lên, Hùng Thần Giai bắt đầu từ từ kéo ra đưa vào, hưởng thụ cảm giác tiểu huyệt khít khao bao chặt lấy mình, đây mới thực sự là cảm nhận được niềm vui trong nỗi đau!
Tang Vãn Cách bị hắn đâm vào không nhịn được uyển chuyển nức nở, tiếng rên rĩ thanh nhã tuyệt vời truyền vào trong tai Hùng Thần Giai giống như nhạc trời: "Ừ — đừng, đừng...... Bên ngoài còn có người...... Gấu, anh — a, anh nhẹ thôi...." Thân thể rõ ràng đang hưởng thụ khoái cảm cao nhất nhưng tinh thần lại đang ở tình trạng báo động cao nhất, đầu gấu này còn cố tình làm gương mặt an nhàn, tựa hồ bên ngoài có người hay không một chút cũng chẳng quan tâm.
"Không có chuyện gì, yên tâm, tin tưởng anh đi?" Hùng Thần Giai cúi đầu cầm một bên mềm mại chậm rãi xoa nắn, đầu ngón tay thô to cọ sát bừa bãi nụ hoa đỏ tươi mềm mại, đem đầu vú nho nhỏ nguyên bản đang đứng thẳng làm cho càng thêm cứng rắn trướng hồng hơn, vốn đã là màu hồng nhạt xinh xinh cũng biến thành màu đỏ câu hồn.
"Không cần, thật không cần —" Thừa dịp hắn đang dừng động tác trong cơ thể cô, Tang Vãn Cách nắm lấy cánh tay có lực cường tráng của Hùng Thần Giai mà luôn miệng cầu khẩn, "Không cần làm có được hay không, van anh — trở về nhà, trở về nhà rồi tùy ý anh có được hay không?" Vì không để cho Hùng Thần Giai tiếp tục làm nữa cô quả thật là lỗ vốn to rồi.
Nghe vậy, Hùng Thần Giai rối rấm hạ mày xuống, mặc cho hắn định đoạt sao...... Đây thật là một điều kiện vô cùng hấp dẫn nha, thường ngày cô vô cùng kháng cự làm cùng hắn nha.
Mấy giây sau, hắn vẫn kiên định lắc lắc đầu: "Không được, anh hiện tại rất muốn." Dù sao cũng rất an toàn, dù sao nữa thì sau khi trở về cô vẫn phải theo ý hắn mà — chỉ là lúc ấy cô không phối hợp chút thôi.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách càng trắng hơn, cô chợt dùng sức cư nhiên đẩy Hùng Thần Giai đang ở trên người xuống, sau đó liền ra sức chống thân thể nhu nhược bủn rủn lên bò về phía trước hòng thoát đi móng vuốt gấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro