Chương 4: Palpitate

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Em đang ở đâu?

-Sao tự dưng lại hỏi thế? Em đang ở nhà mà.

-Vậy sao...

Hoàng Đức Duy đang cực kì đau đớn. Người ngồi ở chiếc bàn kia, là bạn gái của cậu. Cậu chỉ vừa rời đi chưa bao lâu, cô ta đã đi tìm người khác rồi sao? Đau mắt hơn là, khi đang nói chuyện cùng cậu, cô ta còn quay sang hôn vào má nam nhân bên cạnh mình, trên môi còn treo một nụ cười khinh thường.

Cậu tắt nhanh chiếc điện thoại, nổi giận mà đi hẳn qua bên chiếc bàn bên kia.

-Duy, Duy, khoan đã, em đi đâu vậy?

Quang Anh hốt hoảng muốn giữ cậu lại, nhưng làm sao mà được? Người ta bảo máu điên đã nổi lên thì ngán bố con thằng nào đâu chứ.

"Rầm" Tiếng đập bàn lớn đến mức dọa sợ đôi cẩu nam nữ kia.

-Em có gì muốn nói không? Anh ta là ai hả?

-Kh... không, Đức Duy, anh nghe em giải thích. Tụi em chỉ là bạn bè thôi...

Huỳnh Bích Như ngay lập tức buông tay người đàn ông kia ra. Cô ta ôm lấy tay Đức Duy lay lay, tỏ vẻ tội nghiệp thì liền bị cậu hất ra.

-Bạn bè? Nực cười. Bạn bè mà ôm hôn dựa vai nhau như thế hả? Cô nói có lý một chút đi chứ?

-Em... em chỉ là...

Đôi mắt Bích Như ầng ậng nước nhìn như sắp khóc, tên đàn ông kia bèn đứng lên to tiếng.

-Chúng tôi là người yêu đấy, thì sao? Một thằng nhóc như cậu thì làm được gì mà dám đi đòi lại cô ấy?

-Phá hoại tình cảm người khác rồi bây giờ dám mặt dày lên giọng như vậy sao?

-Mày là thằng nào? Đừng có mà nhiều chuyện.

-Tôi là thằng nào liên quan đếch gì tới anh? Khốn nạn vừa thôi chứ!

-Mày!

Nguyễn Quang Anh không nhịn được một màn trước mắt, chán ghét nhìn. Thái độ của anh làm cho gã đàn ông kia nhất thời nổi điên, tay hắn ta giơ lên đấm anh một cái. Khóe môi Quang Anh bật máu, anh choáng váng, đau đớn mà vịn vào cây cột bên cạnh đứng cho vững. Hoàng Đức Duy thảng thốt trực tiếp bỏ lơ cô người yêu kia chạy vội đến đỡ anh.

-Anh không sao...

Đôi mắt cậu long lên một cách đáng sợ khiến gã kia cũng phải giật mình.

-Khốn khiếp! Đừng có động vào anh ấy!

Nói rồi, cậu lao vào tên kia giáng cho hắn ta một cú thấu trời ngã xuống đất. Huỳnh Bích Như đỡ hắn ta, còn cao giọng nói.

-Anh bị điên rồi hả? Sao lại đánh người ta?

-Tôi nói cho cô biết, tôi điên lên rồi! Chia tay đi, cút ra khỏi cuộc sống của tôi là được rồi đấy.

-Không... Đức Duy... em xin lỗi, anh đừng chia tay mà...

Tiếng khóc đau thương của cô ta vang lên, nhưng điều mà Đức Duy lo sợ hiện giờ là vết bầm trên mặt Quang Anh. Tiếng rên khe khẽ như đánh sâu vào tâm trí của cậu, Đức Duy không hiểu sao nhưng hiện tại nóng như lửa đốt. Hất mạnh cánh tay Bích Như sang một bên, cậu vội đưa anh đi sơ cứu vết thương.

.

.

Quang Anh xuýt xoa vết bầm trên má của mình. Trời đất ơi, mới bệnh dậy mà bị cho ăn hành rồi, huhu cái mặt đẹp trai này làm sao mà đi cua mấy em xinh đẹp nữa bây giờ. Mà cái thằng nhóc Đức Duy đâu rồi ấy nhở? Bỏ anh đang đau thế này mà chạy đi đâu rồi không biết nữa. Hừ!

Vừa mắng cậu ta xong, Quang Anh trông thấy Đức Duy hối hả chạy về với bịch trứng luộc trên tay, kèm theo là tuýt thuốc giảm đau và chai nước lạnh. Cậu ngồi cạnh anh, cầm quả trứng còn nóng hổi, cẩn thận áp lên mặt anh để giảm bầm.

-Em mua trứng ở đâu mà hay vậy?

-Bên kia có xe bán hột gà nướng nên em nhờ cô đó luộc hộ vài quả trắng.

"Gì cơ?" Tự nhiên Quang Anh ngơ luôn, cái thằng nhóc này sao mà nghĩ là được vậy nhỉ? Nghĩ rồi bất giác anh cười ra thành tiếng.

-Sao đấy? Tự dưng lại cười?

-Không có gì, anh chỉ thấy em đáng yêu quá thôi.

Tay lăn trứng của cậu chợt dừng lại, có hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh.

-Mà rồi... em ổn chưa vậy? Không sao đó chứ?

Đức Duy bỏ quả trứng xuống khi đã cảm thấy có vẻ an tâm hơn, lau sơ vết thương của anh bằng khăn lạnh rồi lấy tuýt thuốc bôi lên.

-Em không sao, chỉ cảm thấy thất vọng một chút.

-Ừm...

-Em nói thật mà. Em yêu đương rành mạch lắm, ghét nhất là bị phản bội. Chỉ cần một lần bị phản bội, dù có yêu người đó đến mức nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ tha thứ.

Ánh mắt Đức Duy thản nhiên đến lạ. Thật ra chính bản thân cậu cũng đang chẳng hiểu nổi chính mình. Lúc vừa biết mình bị phản bội, cậu đã cảm thấy rất tồi tệ, rất muốn Bích Như giải thích cho mình, nếu như nghe hợp lý, cậu có thể xem xét tha thứ cho cô ấy. Nhưng không, sự nhẫn nại của cậu có giới hạn, cô ta không giải thích gì đàng hoàng cả, chỉ một màn nỉ non cầu xin cậu. Cho đến khi tên đàn ông đáng chết kia đấm một cú thật mạnh vào Nguyễn Quang Anh, nét bình tĩnh trên gương mặt Hoàng Đức Duy đã không còn, trực tiếp phẫn nộ. Cậu không nấn ná lại hồi lâu mà buông lời chia tay. Bây giờ bình tĩnh lại, Đức Duy vẫn không hối hận về hành động của mình.

Quang Anh vẫn là quan trọng hơn.

Đức Duy đột nhiên nghĩ thế, rồi tự bất ngờ với chính suy nghĩ của mình.

-Này, sao nhìn anh dữ vậy?

Hoàng Đức Duy mệt mỏi lắc đầu, cậu giữ nụ cười nhạt trên môi, mà ánh mắt nhìn anh lại thập phần dịu dàng và ân cần.

-Tối nay có một buổi nhạc acoustic, chúng ta nghe xong rồi hãy về nhé.

-Được thôi, nếu em muốn.

Đêm nhạc acoustic diễn ra với không gian ấm cúng và nhẹ nhàng. Hai chàng rapper quen thân với dòng nhạc mạnh mẽ, giờ đây ngồi bên nhau lại đắm chìm đến lạ. Chỉ nửa tháng vào đây, cả hai người đã chia tay với bạn gái, xui thật đấy. Ý là, bọn họ gặp nhau, rốt cuộc là mối duyên phận buồn cười gì đây nhỉ?

-Hôm nay đi chơi rất vui, cảm ơn em.

-Hm... vâng, xin lỗi anh vì rắc rối hôm nay.

Nguyễn Quang Anh lắc đầu rồi dựa vào vai Đức Duy thiếp đi.

Anh nhỏ vẫn chưa hết bệnh đâu Đức Duy à.

Hoàng Đức Duy bế anh trở về phòng, có lẽ là cậu khiến anh phát bệnh trở lại rồi. Cậu ngồi xổm bên giường ngủ ngắm nhìn anh. Nói xem anh ơi, tại sao khi gặp anh, em lại có cảm giác kì lạ thế này? Cảm giác rung động đến vô cùng, yên tâm khi ở bên anh, vui vẻ khi ở bên anh, khoảng thời gian chúng ta gặp nhau so với thứ tình cảm đang len lỏi trong tim em có thật không anh? Nguyễn Quang Anh thích những thứ đẹp đẽ, cậu cũng thế, và cậu thấy anh đẹp, rất xinh đẹp.

Ngón tay cậu lướt nhẹ trên khuôn mặt của anh, khuôn mặt trắng trẻo, mềm mịn khiến cậu mê đắm. Đôi môi khi ngủ hơi chu chu lên trông cưng chết mất. Và rồi... một nụ hôn phớt nhẹ lên môi anh. Cái hôn hờ hững nhưng chứa đầy tình cảm của cậu dành cho anh, Đức Duy không dám hôn mạnh, vì Quang Anh sẽ tỉnh mất. Nằm xuống bên cạnh anh nhỏ, theo thói quen gần một tháng nay mà ôm anh trong lòng.

-Ngủ ngon nhé, anh bé.

Đức Duy chìm vào giấc ngủ, Quang Anh nhẹ nhàng mở mắt.

Anh chưa ngủ đâu.

-Ngủ ngon...

.

.

Hoàng Đức Duy nheo mắt tỉnh dậy, lại một đêm ngon giấc khi ôm anh bé trong lòng mà ngủ. Theo thói quen hằng ngày, bàn tay đặt sang bên cạnh, chỗ nằm trống trơn liền giật mình bật dậy. Quái lạ? Anh đâu rồi nhỉ?

-Dậy rồi sao? Mau rửa mặt đi rồi ra ăn sáng. Anh Rhyder nấu nui xào ngon phết đấy.

Hoàng Long đứng trước cửa phòng kêu Đức Duy rồi toan bước đi. Chợt nhớ lại cái gì đó rồi nói vọng vào.

-À mà lúc nãy anh DT với anh Hiếu sang bảo là tối nay team mày đi đâu ấy. Nhắc mày đừng có quên.

-Ok tao biết rồi.

Đức Duy nhanh chóng đi vào rửa mặt rồi đi ra bếp. Quang Anh đang bình thản ngồi ở đó ăn sáng, nhìn thấy cậu rồi có chút ngại ngùng.

-Lát nữa tụi anh đi với team hết rồi, em đi với team nào không Rhyder? Chứ không lại ở nhà một mình í.

-Thôi, hôm nay em có hẹn rồi anh ạ.

-Anh đi đâu à?

Đức Duy thắc mắc, Quang Anh có bạn ở đây sao?

-Ừ, anh đi với bạn, mọi người đi chơi vui vẻ nhé.

Nói rồi anh đi vào trong phòng thay đồ để chuẩn bị ra ngoài.
"Ting, ting" điện thoại của Quang Anh đột ngột reo lên thu hút sự chú ý của ba người trên bàn ăn.

-Rhyder ơi, có người gọi anh này.

-Ừ, anh ra ngay.

Quang Anh hôm nay ăn mặc bảnh trai lắm, áo sơ mi xám và quần đen, thêm đôi giày bata trắng nữa. Đậm vibe boyfriend luôn cơ!

-Alo anh nghe. Đợi anh một lát, anh xuống ngay nhé.

Giọng nói của anh dịu dàng và trầm ấm, đến cả Gừng và Hydra cũng có hơi bất ngờ. Chỉ là vẫn còn một người khác ngồi đó, Đức Duy lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

-Tôi đi nhé ạ.

-Anh...

Cánh tay của Quang Anh bị một lực đột ngột giữ lại.

-Em sao thế?

-Hay anh đi với team em cũng được mà?

Đức Duy nói với giọng điệu gấp gáp, anh ngơ ngác nhìn cậu rồi bật cười.

-Thôi nào, anh có hẹn, em cứ đi chơi đi nhé. Tối về gặp mà.

Quang Anh gỡ tay cậu ra rồi nhanh chóng đi ra cửa xuống dưới. Đức Duy đứng từ cửa sổ nhìn xuống, cậu thấy một cô gái đã đứng đó chờ anh, bên cạnh là chiếc vision đen. Cậu trầm mặc, cảm giác khó chịu bắt đầu bùng lên cao hơn lúc nãy. Đó là ai được nhỉ? Không phải anh ấy chia tay bạn gái rồi sao? Hay là quay lại rồi? Không đâu, cậu ở bên anh suốt ngày cả tháng nay, có thấy dấu hiệu bất thường gì đâu? Chết tiệt, chỉ là lúc nãy, tên danh bạ cuộc gọi đến của anh để tên là "Little princess🍻".

----------------End chap 4-----------------

/Palpitate: trái tim dè dặt, cẩn thận, rồi lại vội vã rung
động./

.

.

.

--------------------------------------------------

Các cậu hôm nay đi khai giảng thế nào rùiii. Chúc mọi người có một năm học mới thật tuyệt vời nhó.💯🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro