Tựa như ánh nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                 "Cậu với tôi không biết có duyên hay nợ,

                                         liệu rằng chúng ta còn có thể được gặp lại nhau?"


Cậu ấy ngồi ở đó, mắt chăm chú nhìn bài tập. Chỉ là thoáng qua thôi, nhưng chẳng hiểu sao tim tôi lại khẽ run lên. Cứ mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại nhìn thấy khung cảnh khi đó. Tay cậu ấy vô tình đưa lên sờ mũi mà mắt không rời khỏi trang giấy. Mái tóc được vuốt sang một bên làm nổi bật lên sống mũi cao cao của cậu ấy. Và ngoài kia, nắng mùa đông khẽ hắt vào làm cho cả một góc ngồi của cậu ấy sáng bừng lên. Không biết từ lúc nào mà tôi cứ vô thức quay lại, tìm kiếm hình ảnh đó của cậu ấy. Thực sự, đối với tôi, cậu ấy đã trở nên đặc biệt thế nào?

Tôi quen cậu ấy chưa lâu, nói chính xác hơn là mới biết cậu ấy, vì chung lớp, chung nhóm. Trước đó tôi chưa từng biết gì về cậu ấy hết, đơn giản vì cậu ấy không phải dạng người nổi bật. Vậy mà chỉ mới biết cậu ấy chưa được bao lâu, tôi lại chú ý tới cậu ấy, thật kì lạ. Cậu ấy là một người hay cười, vui vẻ, khá dễ tính, có trách nhiệm và khá hòa đồng, đó có lẽ là những ưu điểm của cậu ấy thu hút tôi hơn cả. Đặc biệt, tôi rất thích nghe cậu ấy hát. Giọng cậu ấy trầm ấm lạ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và ấp áp vô cùng. Mỗi khi nghe cậu ấy nghêu ngao vài câu, tim tôi lại bắt đầu đập nhanh hơn vài nhịp. Giọng hát ấy hay thần thái ấy mới khiến tôi cảm thấy chú ý tới cậu ấy, hay là cả hai? Dù là lý do nào thì tôi cũng hiểu rằng, mình bị cậu ấy hớp hồn thật rồi.

Ngày qua ngày, việc đầu tiên tôi làm là tìm kiếm bóng hình của cậu ấy, chỉ tới khi thấy cậu ấy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ về cậu ấy tôi đều muốn biết, tôi luôn luôn tìm cách để có thể được biết nhiều hơn về cậu ấy. Có phải cảm xúc khiến cho người ta thấy ích kỉ mà tại sao dù cho có biết bao nhiêu thì tôi vẫn thấy chưa đủ? Đâu chỉ có biết, tôi còn muốn có thể được đi cùng cậu ấy, hay thậm chí chỉ là được ngắm cậu ấy nhiều hơn thôi cũng được. Nụ cười của cậu ấy, có thể không phải nụ cười đẹp nhất tôi thấy, nhưng lại là nụ cười tôi mong chờ mỗi ngày.

Tôi không phải đứa bạo dạn, thế nên chẳng bao giờ tôi nói tình cảm ấy ra, tôi đã quyết sẽ giữ nói tới cùng. Tôi có một thoái quen vô cùng xấu, đó là luôn "cập nhật" những chuyển biến mới trong chuyện tình cảm của mình cho một người chị quen qua mạng. Chị ấy luôn động viên tôi, an ủi tôi, rằng rất có thể cậu ấy cũng thích tôi nữa. Chị ấy gieo cho tôi hi vọng, nhưng tất cả mọi bằng chứng tôi thấy đều chống lại điều ấy. Có vẻ như cậu ấy thích người khác rồi...

Cô ấy là một người rất tuyệt vời, có lẽ là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều bạn nam, bằng chứng là cô ấy được rất nhiều người yêu quý. Khác hoàn toàn với tôi, phải nói là trái ngược hoàn toàn mới đúng. Cậu ấy cũng chẳng phải ngoại lệ. Cậu ấy hay đi cùng cô ấy, hay nói chuyện với cô ấy, hình như còn kiếm rất nhiều cớ để được cười đùa cùng cô ấy nữa. Dường như, cậu ấy thật vui vẻ mỗi khi có cô ấy ở bên. Vốn dĩ tôi rất thích ngắm nhìn nụ cười của cậu ấy, nhưng khi cậu cười với cô ấy, không hiểu sao lòng lại bồn chồn khó chịu. "Cậu ấy không phải của mình. Cậu ấy có quyền riêng của cậu ấy.", tôi luôn tự nhủ như thế, nhưng vẫn không tránh được tim cứ nhói lên mỗi khi bắt gặp ánh mắt âu yêu của cậu dành cho cô ấy.

- Chắc em nên từ bỏ thôi chị nhỉ? Cảm giác này em chưa từng trải qua. Đúng là khó chịu quá mà.

- Em cứ thử đi, biết đâu lại có cơ hội?

- Không đâu chị à, em nghĩ là không thể đâu.

"Chị có biết không, ngay cả khi em nói với chị thế này, ngực em cũng đau lắm. Khó thở lắm. Người vốn không thuộc về mình, dù có cố cách mấy cũng đâu thể về mình được? Con người, có cảm xúc mà, đâu phải đồ vật đâu?"

- Em định bỏ thật đấy à? Cứ tự tin lên em, biết đâu...

- Thôi kệ đi chị à. Cứ tạm gác ở đó đã...

Tôi đã hứa với chị ấy rồi, dù sao thì cũng nên giữ lời. Tôi cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ phải thực hiện điều đó, thế mà, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra được hết!

* * *

Thời gian trôi nhanh tựa như tên bắn, cũng đã tới ngày chúng tôi quyết định một trong những bước đi trọng đại của cuộc đời: chọn trường nào để học đây, hay sẽ không học lên tiếp? Nhìn bạn bè khổ sở chọn trường, hỏi nhau tíu tít, lòng tôi lại thấy chùng xuống. Không phải tôi không chọn được, mà vì chọn được rồi, nhưng sẽ sớm phải rời xa nơi này. Còn nhiều điều dang dở quá mà. Trong ba năm qua tôi đã làm được những gì nhỉ? Bạn thường, bạn thân, giáo viên, học tập, vui chơi, liệu tôi đã làm hết sức mình? Cả cái cảm giác phiền phức này nữa. Tôi cứ ngỡ là mình đã quên, nhưng xem ra nó chỉ nằm im đó, đợi tới ngày là lại trỗi dậy. Chắc là, lời hứa cũng nên thực hiện thôi nhỉ? Không khéo chỉ có mình tôi còn nhớ, chị ấy có lẽ cũng quên rồi. "Mà, không biết mình và cậu ấy liệu sau này còn có cơ hội gặp lại không nhỉ?"
_____________________________________________________________________

Những giọt nước mưa nhẹ nhàng rơi. Một mùi âm ẩm, ngai ngái của đất bốc lên. Khi đung đưa cảm giác theo làn nước ngoài kia, tớ chợt bắt gặp ánh mắt cậu. Đôi mắt, buồn, sâu, dường như chứa đựng rất nhiều những điều giấu kín sau nụ cười thường trực trên môi. Người ta luôn tìm kiếm những điều vui vẻ, mà tại sao, tớ lại thấy gương mặt phảng phất nỗi buồn đó của cậu lại đặc biệt hấp dẫn?

Cậu đã luôn là một người đặc biệt, một người nổi bật. Có thể cậu không có vẻ ngoài nổi bật, nhưng cậu luôn có cách để biến mình trở nên không thể lẫn được trong đám đông. Tớ tự hỏi, do cậu cố tình làm thế, hay là vì trong vô thức cậu đã trở thành một người đặc biệt với tới lúc nào không hay?

Cậu là một cô gái biết rất nhiều thứ, có thể làm rất nhiều việc, là người luôn tiên phong trong rất nhiều việc. Mọi lĩnh vực từ toán, văn tới thể dục, quốc phòng đều có thể làm được. Mỗi khi làm việc nhóm, một mình cậu có thể làm được mọi phần của tất cả các thành viên khác. Mỗi khi được giao nhiệm vụ gì, gần như cậu luôn hoàn thành trước thời hạn và làm một cách thật xuất sắc. Tớ luôn tự hỏi cậu lấy đâu ra nhiều năng lượng và sức lực để có thể làm nhiều việc tới vậy? Và cậu có giận tới không nhỉ, khi mà sự lười nhác của tớ lên ngôi, cản tớ giúp cậu?

Cậu biết ngồi sau thích nhất là làm gì không? Tất nhiên là làm việc riêng rồi, nhưng không phải là ngủ, hay ăn vặt như người khác nghĩ, mà là nghịch tóc cậu kìa. Nhè nhẹ vuốt tóc cậu, thật nhẹ thôi, để cậu không thấy phiền. Những khi ấy, cậu có biết không? Cậu có vì nể nên không mắng mỏ tớ không? Đôi môi luôn nở nụ cười đó, liệu có thể nói cho tớ nghe cảm xúc thật của cậu?

- Tao có người tao thích rồi! À, phải nói là cuồng kìa! - là cậu khi nói chuyện với bạn.

- Còn cuồng kia đấy! – tớ thêm vào. Cảm giác có chút tò mò, xen lẫn hồi hộp chăng?

- Lại bắt đầu chém gió đấy. – cậu bạn đáp.

Cậu bĩu môi.

- Dù sao mày cũng chả biết đâu. Tao bảo mày xem mà mày có xem đâu? Cậu ấy vừa đẹp trai, vừa thông minh, độ bá đạo thì không thể tả được...

- Lại kể đến nhân vật nào à? – cô bạn bên cạnh cậu chen vào.

- Nhân vật nào là nhân vật nào, chồng quốc dân, chỉ có một mà thôi. Đâu có cuồng nhiều đâu!! – cậu phân bua.

Phải rồi, tớ quên mất, khẩu hiệu của cậu là "2D iz the bezt" mà, thế nên người mà cậu cuồng cũng là một nhân vật nam nào đó trên màn ảnh nào đó mà tớ không biết tới thôi. Tại sao, với tình cảm sẽ mãi mãi chẳng thể được đáp lại đó, mà cậu vẫn cứ lao vào? Cũng giống như tớ lúc nào sao? Trái tim của cậu đó, còn đủ chỗ cho tớ không?

Khi đông về, trời lạnh, nhìn cậu co ro, quấn khăn kín mít, mà tớ những muốn làm gì đó cho cậu. Tớ muốn ôm đôi vai đang run lẩy bẩy vì lạnh đó của cậu vào lòng, muốn truyền hơi ấm cho cậu, nhưng làm gì được? Chúng ta đâu phải là gì của nhau? Tình cảm này của tớ, có lẽ cậu chẳng bao giờ để tâm tới. Có lẽ, với cậu, tớ chỉ là một người bạn cùng lớp, chỉ thế thôi đúng không?

Cậu luôn luôn vui vẻ, cởi mở với mọi người, nhưng có một người cậu thân thiết hơn cả, đó là cậu bạn học chung với cậu từ những ngày tấm bé. Hai người dường như lúc nào cũng giúp đỡ nhau, có chuyện gì cậu cũng hỏi cậu ấy đầu tiên. Đôi khi, có những lúc, tớ có cảm giác, hai người chẳng cần nói gì với nhau mà vẫn biết đối phương cần gì vậy. Các bạn luôn gán ghép hai người với nhau, nói hai người giống như vợ chồng vậy. Cậu chỉ mỉm cười mà phủ nhận. Những lời đó của cậu có là thật không?

Đúng thật là cậu có luôn vui vẻ, nhưng điều gì khiến cậu khó chịu, cậu sẽ phản ứng thực sự mãnh liệt. Phải chăng là vì bình thường quá đỗi trông vui vẻ, nhu mì, mà khi nổi giận cậu trở nên thật sự đáng sợ? Đó là khi nhắc tới người cậu đã từng thương. Một bạn vô tình nói hơi quá đà, mà cậu đã nổi giận, không chỉ mắng, mà cậu sẵn sang chiến tranh lạnh cho tới khi nào nhận được một câu xin lỗi từ cậu bạn. Khi thấy cậu phản ứng như thế, tớ đã tự nhủ với lòng mình, tình cảm này sẽ luôn giữ trong lòng, không để cho cậu phải bận lòng vì tớ không hề thích nhìn thấy cậu bực bội chút nào.

* * *

Vèo một cái, chúng ta đã phải bước vào lựa chọn đầu tiên của cuộc đời. Cậu không cần phải lo lắng lắm nhỉ, dẫu sao cũng là mục tiêu cậu đã đặt ra từ lâu rồi mà. Tớ ước có thể cùng cậu học tiếp những ngày ở một nơi xa, nhưng có lẽ là không được đâu nhỉ? Bởi vì cậu đã từng nói rằng "Thích người này rồi có thể thôi, nhưng lựa chọn quan trọng lần này thì chỉ có một, chọn cái tốt nhất cho bản thân chứ đừng nên nghe theo người khác.". Cảm ơn cậu vì lời nói đó. Nhưng dù chỉ một lần thôi, tớ vẫn muốn biết "Cậu đã thích ai chưa? Người đó có phải tớ không?"
_________________________________________________________


Đây là cơ hội trời cho sao? Buổi học cuối cùng, tôi được ở bên cậu ấy, dù trong hoàn cảnh chẳng được lãng mạn như trong phim: chúng tôi ở lại dọn dẹp. Những nét chữ trên bảng, những dãy bàn ghế, vị trí ngồi của từng người, tôi cố gắng ghi nhớ lại tất cả, bởi khi ra khỏi nơi này, mọi thứ rồi cũng sẽ biến mất.

- Cậu muốn nhìn nữa không? Tớ đợi! – cậu ấy hỏi.

- Không, không cần đâu. – tôi mỉm cười, lắc đầu. Lòng hơi thắt lại.

- Đây chắc là lần cuối cùng được học chung ấy nhỉ?

- Ừ. Có chung nguyện vọng đâu. – tôi tiến lên, cùng xóa bảng với cậu ấy.

- Giá mà....

- Có chuyện gì à?

- Không. Không có gì đâu.

Cậu biết không, tôi luyến tiếc nơi này nhất, bạn bè, kỉ niệm chỉ là một phần, phần khác và vì nụ cười đó của cậu. Gương mặt rạng rỡ như ánh nắng, giúp tôi xua đi biết bao điều mệt mỏi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ được nhìn lại nữa.

- Vậy thì để mình nói nhé.

Cậu ấy tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Tim tôi đập liên hồi, cố gắng hít một hơi thật sâu, nói từng chữ thật rõ ràng.

- I love you to the moon and back! 
__________________________________________________________

- I love you to the moon and back.

Vừa nói xong thì cậu đã quay lưng bỏ đi, để tớ lại một mình. Câu đó nghĩa là sao nhỉ? Hình như mình đã từng nghe ở đâu rồi. À, phải rồi, có lần cậu đã từng giải thích. Năng lượng của trái tim tại ra cả một đời người đủ để cho một chiếc xe tải đi từ mặt trăng và quay lại. Thế nên, nói "I love you to the moon and back" nghĩa là " tớ yêu cậu cả cuộc đời này". Khi tớ nhận ra được những gì cậu vừa nói, thì bóng cậu đã khuất rồi. Chẳng kịp nghĩ gì thêm, chân tớ đã theo cậu từ lúc nào không hay. Được một quãng, thì tớ thấy cậu đang ngồi ở một góc, mặt cúi xuống, đôi vai run run, cậu khóc sao? Cậu chợt ngước lên. Đôi môi mấp máy như muốn hỏi tại sao. Hai dòng nước mắt vẫn đang còn chảy trên má. Tớ thật ngốc quá mà, cậu đã đưa ra nhiều dấu hiệu tới vậy, tại sao tớ vẫn không nhận ra chứ?
_____________________________________________________________


Tôi choàng tỉnh, đèn vẫn còn chưa tắt, trang giấy vẫn đang còn nét chữ dang dở. Ra là tôi ngủ quên. Một giấc mơ đẹp, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là trong mơ, bởi vì, nữ chính trong câu chuyện ấy không phải là tôi. Chỉ là, quá vô vọng với thực tại, nên tôi đành gửi gắm vào văn chương mà thôi. Tôi mỉm cười cay đắng nghĩ.

"Gặp được nhau là một sự tình cờ, tim lạc nhịp nhờ một chữ duyên, nhưng để mãi bên nhau thì là quyết định của mỗi người, nếu không cố gắng thử sẽ chẳng bao giờ biết."

(câu nói trích trong "Dành cả thanh xuân để crush một người")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro