Mẫu Truyện Số 1: Mưa tháng 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Cung Tuấn không có cảnh quay nên đã sớm vào xe bảo mẫu mà nghỉ ngơi, khí trời tháng sáu mang trong mình sự hỗn tạp của thời tiết khi những cơn mưa luôn thấp thoáng xen vào tia nắng oi bức mà thình lình trút xuống.

Đang định mở điện thoại làm một ván game thì bất ngờ khí trời bên ngoài nổi giông, sấm chớp kéo đến như doạ người, Cung Tuấn như chợt nhớ ra hôm nay Trương Triết Hạn có hai phân cảnh quay đơn ở cạnh sườn núi, cậu liền đi ra bên ngoài xem xét thì đã thấy những hạt mưa nặng trĩu buông lơi từng giọt, khung cảnh bên ngoài khá hỗn loạn, cả đoàn ai nấy đều tất bật chạy ngược chạy xui mà trú mưa, tuy nhiên trong đoàn người đang chạy kia lại không thấy Trương Triết Hạn.

Anh quyết định chạy thẳng ra ngoài mà hỏi một staff: "Cô thấy Trương lão sư không, anh ấy đâu rồi"

Cô gái đang chạy trú mưa bỗng bị cậu chặn lại: "Cung lão sư, anh ấy chắc là đang chạy xuống, hình như xe bảo mẫu của anh ấy cũng chưa đến"

Nói rồi cô chạy đi, Cung Tuấn đang định chạy lên sườn núi thì phía sau bỗng có tiếng nói: "Cung Tuấn, không ở trong xe chạy ra ngoài này làm gì"

Cung Tuấn nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nhanh chóng quay đầu lại, thấy một thân ảnh Trương Triết Hạn đã bị nước mưa làm cho ướt. Cậu chạy vội đến: "Tìm anh đó, về xe thôi"

Trương Triết Hạn quay cả ngày đã mệt bây giờ lại còn ươn ướt thân thể mưa, khó chịu cau mày: "Nhưng xe anh chưa đến, em..."

Còn chưa nói hết câu thì cổ tay đã bị người kia kéo đi mất, sức mạnh nơi cổ tay không quá lớn, anh thừa sức thoát ra dễ dàng tuy vậy nhưng đôi chân lại nhất mực thuận theo người kia mà chạy.

Cung Tuấn đưa Trương Triết Hạn nhanh chóng quay về xe mình: "Mưa lớn đến vậy cũng không biết chạy về xe, anh bị ngốc hở"

Bị Cung Tuấn trách móc, Trương Triết Hạn nhàn nhã bước đến ghế rồi ngồi xuống vuốt đi những giọt nước còn đọng trên gương mặt xinh đẹp, vừa nói vừa cười mà trêu: "Anh sợ mọi người xung quanh bàn tán, vả lại RV là nơi riêng tư của nghệ sĩ, biết em có thuận lòng cho anh lên hay không?"

Cung Tuấn nắm lại bàn tay đang lưu trên gương mặt khả ái kia, dùng khăn của mình trực tiếp lau lên mặt rồi lên tóc cho anh: "Chắc anh chưa lên đây lần nào đâu nhỉ, tên phong tử anh mà sợ người ta bàn tán sao, nếu em không kéo anh đi có phải anh sẽ đứng im chờ chết không, mưa đầu mùa rất dễ bệnh, Trương Triết Hạn anh rốt cuộc là có thể lo cho bản thân một chút không vậy"

Giọng nói Cung Tuấn mười phần đều nghe rõ là đang giận dỗi không vui lại xen cả trách mắng, Trương Triết Hạn từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn ngồi im như một con mèo nhỏ hưởng thụ sự chăm sóc của chủ nhân, đôi mắt xoe tròn long lanh mà nhìn cậu: "Em quát anh à"

Cung Tuấn bật cười khi nghe Trương Triết Hạn phản bác, thật không thể hiểu nổi rõ ràng ban đầu người giận là cậu, nhưng chỉ bằng một câu nói, cục diện liền đảo ngược, thôi được rồi ai bảo anh là tâm can bảo bối của cậu, cậu tất thẩy đều muốn dung túng: "Được được được, là em sai, em không nên quát anh, được chưa"

Trương Triết Hạn nghe được dỗ dành thì đuôi mắt liền cong cong, như một con mèo nhỏ được cưng nựng, Cung Tuấn sau khi lau hết nước bám trên người anh thì luôn miệng hỏi anh có lạnh không, điều hoà đã đủ ấm chưa, có cần thay đồ không.

Trương Triết Hạn như muốn chết chìm trong sự dịu dàng của cậu, bỗng muốn lưu lại khoảnh khắc ngọt ngào này: "Cung Tuấn chụp cho anh một tấm hình nhé"

Cung Tuấn vui vẻ nhận lệnh từ con Mèo nhà cậu, chỉ là một dáng ngồi thông thường nhưng lại khiến cổ họng cậu nuốt khan từng ngụm, cái dáng vẻ này cũng thật là mê người quá rồi.

Áo trắng bị ướt đẫm một mảng làm cho các đường cong càng thêm phác hoạ, dẫu biết eo "Chu mỹ nhân" rất nhỏ nhưng thật sự không nghĩ lại nhỏ đến như vậy, lớp vải mỏng của áo dính chặt vào vòng ngực săn chắc của anh, cơ bụng tám múi cùng vì vậy mà ẩn ẩn hiện hiện, Cung Tuấn thật sự không cầm lòng được, quyết định vứt hẳn điện thoại sang một bên, rít lên từng chữ: "Trương Triết Hạn, anh có thể bớt yêu nghiệt không"

Trương Triết Hạn có thể không nhận ra dáng vẻ bây giờ của mình sao, nhưng anh lại bày ra một bộ mặt ngây thơ nhếch đôi mắt khó hiểu pha thêm ý châm biếm mà hỏi: "Anh có sao, thật sự không nhìn ra được, tuệ nhãn Cung lão sư quả thật rất tốt"

Cung Tuấn tặc lưỡi một cái rồi dứt khoác đến bên cạnh anh, đưa đôi bàn tay thon dài mà cả thiên hạ đều yêu thích bóp nhẹ xương hàm của anh: "Anh là muốn quyến rủ ai mà bày ra bộ dạng chết người như vậy"

Trương Triết Hạn nghe vậy liền cười lớn đến khoé mắt run run, thật không nghĩ con Cún nhà anh lại có vẻ mặt ghen tuông như thế này, anh cũng đưa đôi tay mịn màng nhưng lạnh lẽo mà men dọc theo ngón tay cậu, tay anh đi đến đâu thì người cậu căng cứng đến đó, giọng nói nhỏ nhẹ như đang thỏ thẻ khiến hơi nóng của anh trực tiếp phả vào cổ cậu: "Hận không quyến rũ được hết người trong thiên hạ thôi, anh chính là ai cũng muốn quyến rũ.....trừ em"

Vừa dứt lời anh đã cảm nhận rõ một luồng hàn khí chạy dọc gáy cổ, còn đang chờ xem người kia phản ứng như thế nào thì xương quai xanh anh đã truyền đến một cơn đau âm ỉ, đây chính là hoạ từ miệng mà ra trong truyền thuyết, nhìn lại thì đã in hằn hai hàm răng, dấu vết vô cùng rõ ràng, cậu lúc này hài lòng mà ngắm nghía: "Được rồi bây giờ em chụp cho anh bức tấm ảnh zoom sát để anh đi quyến rủ người khác, xem tên nào dám đào tường nhà em"

Trương Triết Hạn bị cắn vừa đau vừa tức mà rít cả họ lẫn tên rồi trừng mắt với cậu: "CUNG TUẤN....em là chó sao, tuỳ tiện cắn người như vậy, lại còn hiên ngang lưu lại dấu vết, em ngứa đòn đúng không"

Cung Tuấn trái lại với bộ dạng tức giận của anh là một gương mặt vô cùng sảng khoái, tuy nhiên biết anh đã tức giận liền kề sát đến vai anh mà ngả đầu mình xuống: "Anh không thương em, mắng người ta đến đau lòng" để thêm phần tin tưởng cậu còn không ngại hức hức thêm vài tiếng rồi trộm liếc lên quan sát phản ứng của anh.

Trương Triết Hạn thở dài bất lực, cái tên này là bị anh chiều thành hư đây mà, nhưng biết làm sao được, người này đầu mày cuối mắt đều được anh khảm vào tim, một chút thương tổn cũng không muốn cậu chịu, nói gì là uất ức, anh liền hạ giọng: "Bảo bối, cưng không được cắn anh nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc"

Cung Tuấn nghe giọng nói của anh liền biết mình đã thành công dập lửa giận trong người Trương Triết Hạn, bàn tay liền không yên phận mà vẽ ngoằn ngèo bên ngoài lớp áo anh, khiến toàn thân anh căng thẳng tột độ pha vào sự nhấp nhỏm không yên: "Được thôi, em không cắn, chỉ cần anh hứa không được lộ ra bộ dạng này trước mặt người khác, bộ dạng này chỉ em mới được nhìn"

Trương Triết Hạn cảm thấy bản thân không ổn trước sự đùa nghịch của cậu thì liền bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, ngọt ngào đáp ứng: "Được, chỉ một mình em thấy, Tuấn Tuấn anh..."

Cung Tuấn nghe được giọng nói đứt quãng liền biết Trương Triết Hạn đã sa vào dục tình của cậu, cậu liền ngồi dậy mà kéo ngược Trương Triết Hạn vào lòng, để cả người anh đều lọt thỏm vào người cậu. Tuy vậy không có nghĩa là tay cậu để yên cho Trương Triết Hạn túm lấy, bàn tay khác sớm đã kế thừa nhiệm vụ mà chu du một nơi khác trên người anh: "Anh làm sao...nói em nghe"

Trương Triết Hạn nghe giọng điệu cợt nhả này liền biết bản thân bị chơi xấu, không hài lòng muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp kia, dù không nói vẫn biết là kết quả thất bại: "Cung Tuấn em đừng có quá một phân lại muốn một tấc"

Lời nói tuy cảnh cáo nhưng ngữ điệu vì bị kích tình mà qua tai Cung Tuấn lại thêm phần mị hoặc, một chút uy hiếp cũng không có, bàn tay bây giờ đã phiêu du đến nơi tư mật hơn cả ban nãy: "Một tấc thì ít lắm, có cái dài hơn một tấc anh muốn biết không???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro