Mẫu Truyện Số 8: Chia Tay 2 (H/18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: ai chơi hệ thanh thuỷ văn vui lòng bỏ qua fic chương này.

Có trời mới biết Trương Triết Hạn gom bao nhiêu can đảm của bản thân để nói ra.

Cũng có trời mới biết Cung Tuấn xúc cảm thế nào sau khi nghe ba chữ kia, vỏn vẹn chính là tim cậu đau đến tê liệt.

Cung Tuấn nhanh chóng nhào đến người anh, đặt ngửa anh dưới thân mình, bao nhiêu kiềm chế đều bị ba chữ kia khiêu chiến cực hạn, cậu quỳ trên thân anh, hai tay Trương Triết Hạn bị cậu khoá chặt trên đỉnh đầu, một chút cũng không thể nhút nhích, khom sát mặt mình đến gần tai anh, hơi thở kích động đến nặng nề: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, đời này đã định sẵn anh phải là của em"

Trương Triết Hạn dùng ánh mắt thù hằn mà nhìn thẳng vào cậu, lạnh giọng cảnh cáo: "Cung Tuấn, tôi cảnh cáo em không được làm càn, nếu không đừng trách"

Cung Tuấn sẽ để tai lời hăm doạ kia sao? Câu trả lời là không, cậu trực tiếp phủ đôi môi mình xuống môi anh, tham lam hết cắn rồi mút lấy môi trên rồi lại môi dưới, Trương Triết Hạn bất ngờ bị tập kích liền vặn vẹo cơ thể, đứt quãng mà thốt ra vài lời:
"Buông ra"

Cung Tuấn thừa cơ hội anh mở miệng liền tốc tiến lưỡi mình mà đưa vào bên trong, khuấy hết bên này rồi bên kia, một tấc trong miệng anh cậu cũng không bỏ xót, chiếc lưỡi cậu bây giờ gấp gáp tìm đến chiếc lưỡi đang trốn tránh kia của Trương Triết Hạn, hung hăng mà ngậm chặt lấy nó, một chút cũng không thoát được, hai lưỡi cứ đá vào nhau như nổ ra một trận chiến.

Hai tay Cung Tuấn cũng đâu có để yên, từ lúc nào đã thành công trượt dài áo ngủ ra cơ thể anh, nửa trên trần trụi đến mê hoặc, đường nét xương quai xanh của anh sau một tháng không nhìn ngắm hình như có chút thay đổi, chính là rõ ràng hơn và mê người hơn. Mỗi tấc thịt được bàn tay thon dài của Cung Tuấn lướt qua là một lần anh run lên vì khoái cảm cùng kích thích, không thể không phủ nhận cơ thể này luôn yêu thích cậu không ngừng.

Trương Triết Hạn tuy vậy mà vẫn quật cường, sau khi được cậu thương tình mà buông ra đôi môi tội nghiệp, việc đầu tiên anh làm chính là mắng chửi: "Con mẹ nó, em làm loạn cái gì vậy, không hiểu tiếng người hã, tôi nói chúng ta chia tay"

Cung Tuấn đang liếm láp chỗ xương quai xanh hấp dẫn kia, nghe đến hai chữ chia tay đột nhiên chán ghét mà cắn mạnh xuống, một hàm răng rõ ràng mà in lên làn da trắng nõn, trông như một đoá hoa đỏ rực. Trương Triết Hạn một tiếng cũng không kêu đau.

"Trương Triết Hạn, em nói anh biết, mặc kệ là anh hết yêu em, hay là anh yêu cô gái kia thì em cũng không buông tay"

Trương Triết Hạn toàn thân như muốn bất động khi nghe câu tuyên ngôn bá đạo kia, anh mơ cũng đẹp quá rồi, nghĩ thoát được em mà dễ dàng đến vậy, dù anh không yêu em nữa, em cũng bắt anh nhốt lại, đêm ngày đè anh dưới thân mình, khiến anh thời thời khắc khắc trong đầu chỉ có mình em.

Cung Tuấn từ bao giờ đã với tay lấy được chiếc khăn trên bàn, thao tác nhanh nhẹn đến mức Trương Triết Hạn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã vị cột chặt bởi cái khăn chết tiệt đó.

Cung Tuấn bây giờ mới cười thoả mãn một cái, bàn tay lạnh ngắt run run khắc hoạ lên gương mặt thanh tú của anh, nếu một ngày không có anh bên cạnh, em thật sự sẽ chết mất, gương mặt này đã khảm vào trái tim lẫn trí óc em đến từng milimet, Trương Triết Hạn, anh ghét em cũng được nhưng đừng bỏ lại em.

Cố gắng thế nào cũng không thoát được vòng trói trên tay, anh tức đến nóng hai khoé mắt, khiến một giọt nước nóng hổi lại rơi xuống: "Cung Tuấn, đừng dày vò nhau nữa, chúng ta không phù hợp"

Không hợp cái rắm, bên nhau một năm, bây giờ anh nói không hợp, Cung Tuấn mặc kệ lời anh, cởi nốt chiếc áo choàng ra hẳn người Trương Triết Hạn, đưa ngón tay thon dài mà chu du đến từng nơi trên da thịt mềm mại của anh, đi đến đâu liền khiến Trương Triết Hạn nổi một lớp da gà đến đó, lúc đi ngang qua hai hạt châu đỏ thẫm trước ngực, cậu cố tình búng mạnh một cái khiến Trương Triết Hạn bất giác kêu lên một tiếng mỹ mều. Tiếng kêu đó cũng thành công đánh thức cự long của Cung Tuấn ngẩng cao đầu.

Cậu thở dài một tiếng, đưa sát đến gần tai anh mà thủ thỉ: "Anh à...em nhớ anh, nó cũng nhớ anh"

Vừa nói Cung Tuấn vừa bắt lấy tay anh cầm lấy phần thịt đang dựng thành lều trong quần mình.

Trương Triết Hạn thoáng giật mình, muốn rút tay lại nhưng đã bị cậu nhanh hơn một chút giữ chặt lấy.

Cũng không biết Cung Tuấn có phải tự lấy đá đập vào chân mình hay không, vì sau khi anh chạm vào, chỗ đó như được phóng đại gấp hai lần, trương cứng đến muốn nổ tung.

Cậu gấp gáp cởi đi chiếc quần tây của mình, chiếc áo sơ mi cũng đã bị tháo hết nút. Chỉ có điều chiếc cavat hình như không đúng lắm. Điểm không đúng chính là nó được chuyển từ cổ áo cậu sang đôi mắt anh.

Trương Triết Hạn gầm giọng kêu lên: "Bỉ ổi, em muốn làm cái gì"

Cung Tuấn không trả lời, nhếch mép cười như đạt được ý đồ, nụ cười này Trương Triết Hạn cũng không thể nhìn thấy.

Mọi thứ trong tầm mắt anh bỗng dưng trở nên tối sầm, một chút ánh sáng cũng không thể lọt qua, từng cơ quan xúc cảm trên người như đang phát huy hết công suất để bù lại cho đôi mắt bị che khuất kia.

Cung Tuấn bắt lấy phần thịt giữa hai đùi anh, giọng nói trầm đục mê người: "Hạn Hạn, kích thích không"

Trương Triết Hạn bây giờ được thả ra thì việc đầu tiên anh làm chính là giết chết tên cầm thú này: "Kích thích cái sư mẫu nhà em, thả tôi ra"

Cung Tuấn nghe giọng nói lãnh lót mắng người này một chút tức giận cũng không có, chiếc quần lót nhanh chóng bị cậu kéo xuống tận bắp đùi, dương vật anh được bàn tay to lớn của cậu bao trọn, Trương Triết Hạn liền không chịu nổi: "Aa, bỉ ổi, buông ra"

Cung Tuấn lại đẩy nhanh vận tốc tay, trượt lên trượt xuống giúp anh thủ dâm, dương vật căng cứng đang được an ủi khiến anh sướng đến quên hết tất cả những gì đang xảy ra, miệng thở dốc đến khô cổ, sắp đến cao trào thì Cung Tuấn bỗng dừng lại, đưa ngón cái mà mân mê lấy đầu khấc, khoái cảm mới mẻ này triệt để đánh gục tất cả lý trí còn xót lại của anh, một dòng dâm thuỷ chảy ra từ đầu khấc khiến Cung Tuấn thỏa mãn, liền trêu ghẹo anh: "Xem ra tiểu Triết Triết cũng rất nhớ em, Trương Triết Hạn anh nói xem bao lâu rồi anh không dùng nó"

Trương Triết Hạn đang được vỗ về bỗng bị dừng lại khiến anh ngứa ngáy như bị hàng ngàn con kiến thay nhau cắn vào, châm chít đến không nói nên lời: "Ưm, không nhớ..ưm.."

Không nhớ cái đầu anh, chúng ta xa nhau tròn một tháng, thì chính là một tháng cả hai cùng ăn chay, anh dám mạnh miệng nói không nhớ, tốt lắm, vậy để em giúp anh nhớ.

Nghĩ rồi Cung Tuấn trượt dài đến phần cơ bụng của anh, các múi chỉnh tề đẹp đẽ, không quá cứng hay thô, Cung Tuấn liếm nhẹ lên từng thớ thịt của múi bụng, hết sáu múi bụng xinh đẹp thì phần tiếp theo chính là bắp đùi non của anh, chỉ một mình Cung Tuấn biết nơi đó là yếu điểm đối với Trương Triết Hạn như thế nào.

Chỉ một cái liếm láp đã khiến anh muốn nổ tung, bao nhiêu kiềm chế, giận dỗi cũng quăng hết ra sau lưng: "Ưm...không được"

Cung Tuấn lại cười, nụ cười càng dâm tà

Dương vật mới xìu xuống được một chút thì lại bị Cung Tuấn khiêu khích bằng chính khoang miệng sạch sẽ của mình, ngậm sâu vào như đang hưởng thụ một mỹ vị nhân gian, ấm áp đầu lưỡi cùng dục cảm khiến một dòng nước mắt sinh lý của anh chảy ra, anh thật sự rất không ổn, biết thứ Cung Tuấn muốn, anh liền thức thời mà tự cứu chính mình: "Ưm..từ ngày ly khai với em, anh không có cùng ai cả...tha cho...anh..ânnnn"

Cung Tuấn thế mà vẫn chưa hài lòng, cậu lại trườn lên trên, tay phải cứ mân mê hai hạt đào của anh, tay trái lại chuyển đến hai viên ngọc bị bỏ quên bên dưới, đảo mạnh nó trong lòng tay mình, chốc chốc lại bóp mạnh một cái khiến anh không thể kiềm được liền thất thanh rên rỉ: "..ưm..đừng"

Cung Tuấn không quan tâm, vẫn tiếp tục xoa nắn túi tinh hoàn: "Bảo bối, lúc ở cùng cô ấy có cứng như vậy không"

Trương Triết Hạn thật sự muốn giết chết cái tên này, có thể nào vô liêm sĩ hơn không, chỉ giỏi bắt nạt anh trên giường.

Trương Triết Hạn không đáp, cổ ngửa ra sau vì sướng, Cung Tuấn bất ngờ chuyển tay mình đến phía sau u cốc của anh, ấn tay vào miếng thịt nhăn nhăn kia, biết bản thân đang bị trừng phạt anh liền thức thời: "Không có cứng, ưm chỉ cứng với mình em...ânn"

Cung Tuấn nhận được câu trả lời hài lòng, một tay anh liền tiến sau vào huyệt nhỏ, sự xâm nhập này khiến cả người anh run lên vì đau: "Đau anh"

Cung Tuấn yêu thương hôn lên chóp mũi mà an ủi: "Một chút sẽ hết đau, tâm can bảo bối, anh thả lỏng ra chút, em làm anh sướng"

Trương Triết Hạn nghe lời, toàn thân ưỡn về sau chạm lấy thân thể của cậu, hai thân thể trần trụi dính sát lấy nhau không một kẽ hở, hình ảnh này đẹp như một bức tranh, Cung Tuấn liền không chịu được thân hình câu nhân kia: "Triết Hạn, anh là hồ ly chuyển thế sao, dụ người đến vậy, bức em đến điên rồi"

Trương Triết Hạn nghe vậy môi khẽ cong lên một đường nhỏ, Cung Tuấn đưa tay gỡ đi bịt mắt của anh, anh hơi leo nheo tiếp nhận lại ánh sáng.

Cung Tuấn khuếch trương một ngón tay, dựa vào trí nhớ của mình mà tìm đến vách thịt non mềm, rất nhanh đã tìm được điểm G mà liên tục gảy vào khiến Trương Triết Hạn không thể không thừa nhận về phương diện tình dục, chỉ một mình Cung Tuấn cậu mới có thể khiến anh dục tiên dục tử, điên thần loạn phách.

Rồi tiếp tục lại một ngón tay, đến ngón thứ ba thì anh đã hoàn toàn chấp nhận được, khoái cảm lại dâng cao khiến cơ thể anh không ngừng uốn éo, như muốn như không, khiến cậu thật muốn thao chết anh đi.

Cung Tuấn lúc này cười xấu xa, cũng cởi luôn trói tay cho anh, hai tay được phóng thích liền đưa ra sau mà bám chặt lấy đầu cậu mà rên rỉ.

Cung Tuấn cầm lấy dương vật của mình, chà sát qua lại trước cửa huyệt, như có như không, cảm giác chết tiệt này thật khiến anh muốn bóp chết cậu: "Hạn, muốn em không?"

Trương Triết Hạn đưa đôi mắt mờ đục vì dục vọng liếc Cung Tuấn một cái sắc lẹm: "Không muốn, em cút đi"

Sát khí giết người ban nãy tiêu tan, giờ đây chỉ còn lại một Cung Tuấn nhu tình, một Cung Tuấn mà anh yêu, chính là em, đời này cũng chỉ có một mình em.

Trương Triết Hạn không cưỡng chế nổi ánh mắt đầy dịu dàng kia, liền quyết định nhắm tịt mắt lại để không nhìn nữa, Cung Tuấn bỗng bật cười vì sự đáng yêu này của anh, đưa hai dương vật đang vì dục vọng mà trương cứng đến sát gần nhau, một tay đưa lên tuốt xuống cả hai, điều này khiến anh ngượng đến chín mặt, nhưng cũng không thể phủ định, nó quá kích thích: "Giờ này còn cứng miệng"

Không biết nghĩ gì, Trương Triết Hạn không dưng nhướn cao người hôn lấy đôi môi mỏng kia, nụ hôn tuy vụng về nhưng trong mắt cậu, nó vô cùng sát thương: "Tuấn..ưm..anh muốn em"

Cung Tuấn thấy người yêu mình nhiệt tình như vậy cũng không còn kiềm chế được nữa, vội vội vàng vàng mà tiến sâu vào tiểu huyệt đã được cậu khuếch trương tốt.

Trương Triết Hạn mặt xanh lên vì dị vật kia, sao mới một tháng mà anh cảm nhận nó to lên không ít.

Nhưng rất nhanh, anh đã nhận ra một một việc quan trọng:

"Cung Tuấn, em không mang bao"

Cung Tuấn cười dâm tà, thúc một cái khiến anh như muốn chết đi sống lại: "Em không muốn, đêm nay em muốn giữa chúng ta không còn bất kì khoảng cách nào, Triết Hạn."

Cậu cứ điên cuồng mà gọi tên anh, mỗi một cú thúc vào là một câu nỉ non:

"Trương Triết Hạn, đời này không được ly khai em"

"Triết Hạn, không có anh em sẽ chết mất"

"Ưm..Triết Hạn, anh nhớ em nhiều lắm"

"Vợ..anh yêu em"

Trương Triết Hạn bên này cũng không khá khẩm gì, phía sau chịu từng đợt nông sâu của dương vật quá khổ, phía trước lại hưởng thụ từng cơn lên xuống như thủy triều từ đôi tay đẹp đẽ kia.

" Triết Hạn, gọi em"

"Gọi tên em...haah"

Trương Triết Hạn nghe giọng nói ma mị rên rỉ kia liền không thể kiềm chế được, mềm mại mà gọi:

"Tuấn Tuấn"

"Tuấn Tuấn, ưm anh không xong rồi, anh muốn bắn"

"Tuấn..aa"

Cung Tuấn lại một lần nữa ác độc mà bịt lấy lối ra, giọng khẳn đặc mê hồn: "Đợi em, em đến với anh đây"

Cung Tuấn nói rồi lại thúc nhanh và mạnh hơn ban nãy gấp mười lần, eo Trương Triết Hạn vừa bị nâng lên cao vừa bị Cung Tuấn gắt gao nắm lấy, như muốn bóp vụn nó ra, hai quả đào căng hẩy lên theo từng cú thúc khiến Cung Tuấn nhanh chóng bắn ra.

Cả hai nằm xụi lơ sau trận kích tình điên loạn kia.

Eo anh bây giờ hình như không còn là của anh nữa, đau đến mất luôn cảm giác. Trương Triết Hạn không ngừng mắng rủa tên cầm thú đã gây ra.

Cung Tuấn yêu thương ôm anh vào lòng mà bế vào phòng tắm, anh lúc này không còn chút sức, ngoan ngoãn mà nằm yên như một con mèo: "Triết Hạn.."

Trương Triết Hạn đang gục trong lòng cậu nghe cậu gọi tên mình thì mi tâm hơi nhướn lên: "Ừm"

Cung Tuấn vừa xả nước lau rửa cơ thể cho anh, vừa nặng nhọc nói ra từng lời: "Đừng chia tay em"

Trương Triết Hạn lại dụi mạnh hơn vào ngực cậu, biểu tình như một con mèo con mè nheo chủ, miệng mấp máy: "Không"

Cung Tuấn thoáng chốc cứng đơ tay, mí mắt cũng sụp xuống, lòng lạnh tanh mà ôm chặt hơn anh vào lòng như sợ sẽ thật sự mất đi anh, mất đi trân bảo của cuộc đời mình: "Em..em không thể không có anh"

Trương Triết Hạn bây giờ mới cười xấu xa, ngẩn mặt lên đã thấy đôi mắt tinh anh ngày thường bây giờ đã đỏ ngầu, nước mắt liền rơi xuống sau cái nhìn của anh, anh yêu thương lau đi giọt nước mắt của cậu: "Không...anh không thể chia tay em"

Cung Tuấn bây giờ mới hoàn hồn, tiếp nhận thông tin anh vừa nói khiến cậu lại càng ôm anh mạnh bạo hơn, gục cằm xuống vai anh mà thỏ thẻ: "Vợ, anh xin lỗi, sau này sẽ không nổi nóng với em nữa, anh cũng chỉ là sợ mất em nên mới như vậy"

Trương Triết Hạn đưa tay sờ lên mái tóc cứng dày của người yêu mình: "Lão công, em không phản bội cưng, số hình kia là em bị gài bẫy, lúc đó em uống say, sau lại cứ bị lấy nó ra để uy hiếp, em cũng không dám nói ra, sợ cưng sẽ nghĩ nhiều, rốt cuộc..."

Tảng đá đè nặng trái tim cậu được gỡ xuống, cậu nhẹ nhõm thở ra một hơi, đưa ngón úc mình giơ trước mặt Triết Hạn: "Sau này đừng nói chia tay nữa, anh chịu không nổi"

Trương Triết Hạn cười xán lạn đưa ngón út của mình lên móc lấy ngón úc của cậu: "Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro