Chương 10: Tri Kỷ (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Tháng Sau...

( Cung Tuấn: "Mong kiếp sau không phận sư đồ... Nguyện làm tri kỉ một đời bên quân"

Hắn đâm trâm vào tim, nói với y: "Hoà nhã với mọi người, thân tựa bông liễu bay. Nếu có kiếp sau, chúng ta hãy làm một đôi Ôn - Nhứ đi khắp hồng trần, mãi không chia lìa" - nói xong thì trên người hắn dần xuất hiện những đóm sáng bay lên trời rồi hắn cũng dần tan biến theo)

Y giật mình tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường, y không biết mình đã ngủ bao lâu rồi. Y cảm thấy hơi nhứt đầu, toàn thân ê ẩm. y ngồi dậy lấy tay xoa nhẹ lên trán. Lúc này Thư Tiêu cầm chậu nước bước vào. Hắn mừng rỡ:

"Tam thần tôn, người tỉnh rồi. Người biết không, người đã ngủ suốt 3 tháng trời, người làm ta lo chết mất"

Trương Triết Hạn: "Ta đã ngủ lâu vậy sao, thì ra chỉ là một giấc mơ dài"

Y cười với Thư Tiêu nhẹ nhàng hỏi: "Hắn đâu..."

Thư Tiêu lưỡng lự, ấp a ấp úm: "ờ... người... hỏi ai?"

Y ngây ngô nói: "Thì Cung Tự... hắn đâu... Dạo này hắn có chăm chỉ đọc sách không?"

Thư Tiêu nghe y hỏi thế mà cảm thấy đau lòng. Hắn không biết phải nói gì với y, hắn không biết khi nói ra y sẽ trở nên thế nào. Y nhìn thái độ bối rối cứ lấp ba lấp bắp của Thư Tiêu thì linh cảm có gì đó không ổn. Y bước ra khỏi phòng với bộ đồ ngủ màu trắng còn chưa thay. Y vội vã chạy qua phòng hắn, y mở cửa phòng ra nghe mùi khói bụi bay lên, căn phòng hình như đã lâu không ai quét dọn. Y bước vào phòng, trên bàn vẫn còn ấm trà và ly trà đang uống dang dở nhưng đã đóng một lớp bụi dày. Y bước lại giường hắn, mền gối vẫn còn xếp ngây ngắn nhưng hơi cũ như đã lâu không ai động vào. Thư Tiêu cũng chạy theo đến đây. Hắn nhìn y mơ hồ nhưng không làm được gì, cũng không biết phải giải thích với y thế nào. Y thơ thẩn rồi tự dối lòng: "chắc hắn đang luyện công ở sau núi... Chắc chắn là vậy rồi... Công lực của hắn đã khá tốt... Hắn sẽ không có chuyện gì đâu"

Nói rồi, y vội vã chạy ra sau núi, nơi mà y tạo ra khung trời tuyết để làm hắn vui. Y mơ hồ nhìn thấy hắn đang cầm Huyền Băng kiếm luyện công rồi dừng lại cười với y. Y vui mừng biết bao, y vừa cười vừa vội vã chạy lại đó thì hắn liền tan biến, xung quanh y chỉ còn lại những hạt tuyết ảo. Y lại hụt hẫng khi xung quanh không có 1 bóng người, không gian tĩnh lặng đến lạ thường không giống như khi có hắn, hắn ở đây lúc nào cũng sẽ mang lại tiếng cười, có những lời đường mật hắn nói với y, có tiếng hắn múa huyền băng kiếm.

Thư Tiêu chạy đến bên y, hắn tha thiết nói với y: "tam thần tôn, chúng ta về nhà thôi... người đừng như vậy nữa có được không... Thư Tiêu không nỡ nhìn thấy người như vậy... (Hắn nắm lấy tay y) - nào! Thư Tiêu đưa người về"

Y hất tay hắn ra: "Ta nhớ ra rồi... Hắn đã đến Băng Cốc... Ta đã dụ hắn đi rồi... Hắn sẽ không sao cả... Đúng vậy... Chắc hắn thích tuyết nên ham chơi quên đường về rồi... Chắc là hắn đang trách ta không đi tìm hắn... Bây giờ ta sẽ đến đó đón hắn về"

Y quay đi thì Thư Tiêu hét to:

"Cung Tự chết rồi!!!"

Y nghe mà đứng chết lặng. Một người thông minh như y lẽ nào không nhận ra sự mất mát này chứ. Chỉ là y không dám tin, cũng không muốn tin. Rõ ràng y đã dụ được hắn đi nơi khác để hắn tránh được kiếp nạn này nhưng tại sao hắn vẫn ra đi như vậy. Tim y đau đớn quặn thắt như có ai đang bóp nát, y chưa từng sợ hãi như lúc này, y không chấp nhận nổi sự thật này mà ngất đi. Thư Tiêu đưa y về phòng, chăm sóc y, điều hắn có thể làm được cũng chỉ có vậy thôi. Hắn chưa bao giờ thấy y đau khổ, tuyệt vọng như bây giờ cũng nhầm nhận ra được Cung Tự trong lòng y đã có 1 vị trí nhất định.

Ngày nào y cũng bần thần nằm trong phòng, y chỉ muốn ngủ thêm một giấc thật sâu nữa để không sống trong hiện tại, Hạt Vương và Thanh Linh đến thăm y, y cũng không ngó ngàng đến. Hạt Vương đặt cây trâm cài tóc của Cung Tự, bông liễu và cả viên ngọc tuyết lên giường cho y. Đây là tất cả những gì mà Cung Tự để lại trên thế gian.

Hạt Vương: "Thần Tuyết đã kịp thời giải trừ phong ấn của hắn. Hôm nay ở đầm Thiên Nhai có một hoa sen ngũ sắc đầy linh thức, nếu đệ có hứng thú thì có thể đến đó xem thử"

Hạt Vương và Thanh Linh bước ra khỏi phòng thì y cũng bật dậy, vội vàng bay đến núi Thiên Thai. Đến nơi, y thấy một đầm sen, pha lẫn trong đó là một hoa sen ngũ sắc đang phát sáng. Y thăm dò linh thức của nó thì phát hiện ra thần thức của Cung Tuấn. Y tạo ra một kết giới bảo vệ nó, không để nó bị bất kì tổn thương nào. Y hằng ngày độ linh lực cho nó nên nó ngày càng lớn nhanh. Y luôn trò chuyện với nó, kể cho nó nghe câu chuyện về một đệ tử ngốc hay nghịch ngợm phá phách nhưng rất đáng yêu. Y cứ ở lì đó bảo vệ nó mà không về Tùng Sơn. Thư Tiêu sợ y buồn nên cũng ở bên cạnh y, đem mền gối xuống làm giường ngủ cho y, mang thức ăn xuống bồi bổ cho y, Hạt Vương và Thanh Linh cũng thỉnh thoảng đến thăm y.

Thời gian cứ thế trôi qua, rồi cũng đã 3 năm. Trong 3 năm nay, y truyền dạy tất cả võ công cho Thư Tiêu, xin Hạt Vương cho hắn được thu nhận đệ tử và xin cho hắn một mối hôn sự mà hắn mong muốn. Thư Tiêu tuy đã có 10 đệ tử nhưng sau giờ dạy học thì chạy xuống núi Thiên Nhai ở cùng y.

Tam thần tôn của thần giới tôn nghiêm biết bao lại sống trong núi Thiên nhai suốt 3 năm để chờ đợi một người. Một hôm y đang ngủ thì có cảm giác ai đó vuốt tóc y, sờ má y. Y mơ màng nói: "Thư Tiêu, đừng phá nữa"

Nhưng y cảm giác đây không phải Thư Tiêu, y còn nghe tiếng ngáy bá đạo của hắn ở bên kia không gần như vậy. Y mở mắt ra thì thấy mập mờ một dáng người quen thuộc, y lấy tay dụi mắt thì thấy hắn đang ngơ ngác nhìn y, hắn đang mặc một y phục màu hồng như màu cánh sen, vẫn là khuôn mặt đó, ánh mắt bờ môi đó, dáng vẻ thướt tha đó, y bật dậy ôm lấy hắn, mặt đẫm lệ, lòng nghẹn ngào mà không nói nên lời. Lần này là thật rồi. Hắn thật sự ở trong vòng tay y không biến mất nữa. Thư Tiêu cũng tỉnh dậy. Hắn thấy cảnh tượng này cũng vui mừng cho y. Hắn biết y có rất nhiều điều muốn nói nên xin phép về Thần Giới. Đúng là y có rất nhiều điều muốn nói, y đã chờ đợi giây phút này 3 năm rồi nhưng khi gặp lại hắn y quá hạnh phúc mà lúng túng không nói nên lời.

Hắn ngây ngô nhìn y: "huynh là ai?"

Y vội vàng đáp: "ta là ...  là A Nhứ"

Hắn lại ngây thơ hỏi: "vậy ta là ai?"

Y cười trìu mến: "đệ là Lão Ôn"

Hắn cười vui vẻ: "hoà nhã với mọi người, thân tựa bông liễu bay. Câu này huynh từng nói với ta, nó rất hợp với tên của 2 chúng ta"

Y hoá phép làm hắn sạch sẽ, biến ra chiếc lược nhỏ rồi búi tóc cho hắn. Y biến ra cây trâm hình đám mây mà lúc trước y tặng hắn rồi cài lên búi tóc của hắn. Xong lại hoá ra một chiếc gương bạc đưa hắn soi. Hắn thích thú nhìn vào gương, sờ tay lên cây trâm: "đẹp quá... A Nhứ... Ta rất thích"

Y dịu dàng cười với hắn: "Đệ thích là được"

Y và nhắn cứ nhìn nhau cười như z. Hắn lại bảo y kể thêm về câu chuyện đồ đệ ngốc. Y kể cho hắn nghe tên đồ đệ này rất ranh ma, lại không biết liên sĩ, còn dám làm chuyện xúc phạm danh tiết của sư phụ hắn, nhưng sư phụ hắn cũng vì tính cách vô tư, đơn thuần như vậy của hắn mà thích hắn. Tuy lão Ôn không biết mình là đồ đệ ngốc đó nhưng bản tính không hề thay đổi. Hắn nghe y kể xong liền khoái chí đè y xuống giường cười với y:

"có phải hắn làm thế này không"

Y mặt đỏ, ngại ngùng nhìn hắn: "đúng là... gian sơn dễ đổi... bản tính khó dời"

Hắn nhẹ nhàng vén áo y ra để hở một bên vai, hắn dịu dàng sờ xương vai xanh của y,  hôn lên vai y rồi từ từ hôn lên môi y. Hắn vừa hôn vừa cởi y phục của y rồi thịt y... Thật ra y thích sự vô liên sĩ đó của hắn, y cũng không nỡ cự tuyệt hắn. Đó là một đêm thật hạnh phúc.

Sáng hôm sau, y đã xin phép Hạt Vương được ở bên lão ôn, cùng hắn làm một đôi tri kỉ ngao du khắp tứ phương ngắm sơn hà. Hạt Vương lúc quyết định cho y biết Cung Tuấn còn sống thì cũng đã tán thành cho họ. Y xin cho Thư Tiêu làm chủ Quý Sơn Trang cung, Thư Tiêu tâm đầu ý hợp với con gái hoa thần nên cũng đã được Hạt Vương ban hôn. Trước khi Cung Tuấn tan biến cũng có giao A Tương cho Uý Ninh, hắn xin Hạt Vương ban hôn cho Uý Ninh và A Tương nên họ cũng được viên mãn bên nhau.

A Nhứ cùng Lão Ôn rời xa chốn thần. Trở thành đôi tri kỉ nắm tay nhau đi trên một ngọn đồi xanh... rồi đứng lại, nhìn ngắm non xanh nước biếc.

Lão ôn nhìn A Nhứ gọi:

"A Nhứ"

Y dịu dàng hỏi:

"Sao thế"

Hắn lại gọi:

"A Nhứ"

Y cười khó hiểu:

"gọi hồn đấy à"

Hắn lại tiếp tục gọi:

"A Nhứ"

Y lại cười:

"được rồi đó, Ôn ngốc nghếch. Đệ im miệng đi! đừng có gọi nữa! Gọi làm ta giật hết cả mình!"

Hắn phì cười rồi nói với y:

"ta chỉ cảm thấy... Sống... Để mặt trời chiếu rọi... Còn có tên một người để cho ta gọi... Thật sự rất tốt"

Hắn nhắm mắt lại, tận hưởng sự hạnh phúc này, cảm nhận được hơi ấm của y bên cạnh hắn trước vẻ đẹp của núi non. Y cũng nhìn hắn trong sự hạnh phúc rồi lẩm bẩm:

"đúng là rất tốt"

Rồi y cũng dịu dàng gọi hắn:

"Lão Ôn"

Hắn chìm đắm trong sự hạnh phúc mà chưa kịp thời phát giác ra tiếng gọi của y.

Y nhìn hắn vô tư đáng yêu như vậy lại bật cười cất tiếng gọi:

" Lão Ôn "

Lần này hắn đã nghe y gọi hắn, hắn bàng hoàng mở mắt ra nhìn y:

"hở!!"

Y thích thú đưa mắt nhìn hắn trìu mến gọi lần nữa:

" Lão Ôn "

Lần này tới lượt hắn phì cười:

"sao thế"

Y biến ra 2 vò rượu trên tay rồi đưa hắn 1 vò. Y cười vui vẻ nói:

"uống rượu thôi"

Hắn cười vui vẻ đáp:

"uống"

Hai người cầm bình rượu trong tay, đêm say nhìn trăng sáng, ngày dạo khắp tứ phương, rồi làm đôi tri kỉ đến cuối đời.

Cảm ơn các bạn cũng như các sơn nhân đã đọc truyện "Cung Nhi Hóa Băng Tâm Triết Hạn" do mình sáng tác. Các bạn có hài lòng về cái kết không? 😉

Chúc tất cả các bạn có thể tìm được một tri kỉ cho riêng mình. Hẹn gặp lại trong một câu chuyện mới! Bái bai 🙋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tuanhan