Part 2 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi thì vẫn khum nên ăn uống khi đọc =))))

04.

Ngày 31 tháng 12 năm 2012, 9 giờ tối, quảng trường trung tâm Thượng Hải.

Cung Tuấn tay trái bưng ly caramel macchiato đã sớm nguội ngắc, tay phải cầm quyển sách "Thời đại 3: Thứ kim thời đại" được Trương Triết Hạn nhét cho, ngồi trong nhà sách Tân Hoa dãy sách dành riêng cho tiểu thuyết Quách Kính Minh, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung, nước mắt như thể sắp từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống, nhưng thật ra Trương Triết Hạn đã chụp một cái lên ót cậu, hỏi, "Đoạn này viết không hay sao, sao cậu không nói lời nào?"

"Viết rất hay, tôi đọc muốn khóc luôn, Quách Kính Minh thật sự viết rất giỏi."

Cung Tuấn hung hăng húp một ngụm cà phê, nghĩ thầm, mẹ nó cuộc đời không nên sống như thế này.

Một giờ trước, cậu ở cửa Starbucks lôi lôi kéo kéo cùng anh zai da nâu đầu đinh, giữa tín ngưỡng và sinh mệnh cậu đã chọn cái sau, hung hăng phản bội Hàn Hàn đã bầu bạn với cậu vượt qua cả niên đại thanh xuân. Ngay khi cậu cho rằng sự tình đến đây đã có thể kết thúc, để lại một mình cậu bị văn học thanh xuân đau xót đả kích tâm hồn mà hoảng hốt chạy thoát cực nhanh khỏi cái quảng trường trung tâm này, thì Trương Triết Hạn lại một lần nữa đuổi theo cậu, đeo ba lô vỗ vỗ sau lưng cậu hỏi, "Cậu chạy đi đâu?"

............

Trong phút chốc cổ họng Cung Tuấn nghẹn cứng, điên cuồng chửi thầm cái tên đầu đinh chuyên làm ra vẻ âm hồn bất tán này, đầu óc nhảy số giơ lên quyển "Hồng thủy mãnh thú đáng yêu" đang ôm trong lòng, nói với cậu ta: "Nhân viên nhà sách lấy nhầm cho tôi rồi, tôi định chạy nhanh tới đó đổi lại, nếu không lát nữa tiệm sách đóng cửa thì buổi tối không đọc được văn của tiểu Tứ tôi ngủ không yên."

Trương Triết Hạn nghe xong, đột nhiên mạnh bạo bắt lấy tay cậu, đôi mắt sáng đến mẹ nó giống như lang sói ban đêm nhìn thấy thỏ trắng, kích động hỏi, "Cậu, cậu cũng có thói quen buổi tối đọc sách của Tứ gia?"

Mẹ nó cái quỷ, Cung Tuấn cảm thấy bản thân hiện tại chính là con thỏ trăng bị dí xuống đất kia, tại thời khắc này bỗng nhiên hiểu ra cái gì gọi là nói nhiều sai nhiều.

"Đúng vậy." Cậu ngoài cười trong không cười nhìn anh zai đầu đinh, "Chẳng lẽ anh cũng có sở thích giống vậy?"

"Đúng vậy!" Trương Triết Hạn tát bộp một cái lên lưng Cung Tuấn, suýt một chút nữa thôi là đã đánh luôn bữa lâu cay cậu ăn bữa trưa nay ra ngoài luôn rồi, "Không nghĩ tới chúng ta lại có duyên như vậy!"

Duyên mẹ mày cái đồ móng heo thêm dầu thêm cay thêm hành phi không bỏ ngó sen!!! Cung Tuấn khóc không ra nước mắt.

"Đi, người anh em, lên xe tôi." Trương Triết Hạn vỗ vỗ tay lái xe đạp mình, nhiệt tình dào dạt mà mời gọi cậu, "Đêm nay người mẹ nó quá nhiều, cậu ngồi xe tôi sẽ nhanh hơn, tôi đưa cậu đi!"

..............

"Không cần đâu ha ha." Cung Tuấn gượng cười từ chối.

"Cậu đừng khách khí với tôi! Đều là người một nhà!" Trương Triết Hạn tiếp tục nhiệt tình mời.

Ai mẹ nó người một nhà với cậu! Cung Tuấn căng da đầu tìm lý do cự tuyệt, "Thật sự không cần đâu đại ca, tôi thấy anh cũng đang rất bận, đêm nay có phải còn có việc không?"

Trương Triết Hạn dừng động tác chốc lát, nhìn dáng vẻ như nghĩ tới cái gì.

Cung Tuấn vui mừng.

"Không có việc gì, người anh em!" Không ngờ giây tiếp theo Trương Triết Hạn đã vung tay lên, trực tiếp hào sảng mà xem nhẹ cuộc hẹn đánh nhau với cậu, "Tôi không cần thiết vì một người nhác gan dám nói không dám làm mà bỏ qua một tri kỉ ngàn vàng khó tìm! Nào, lên xe!"

Mẹ nó, tuy rằng cảm giác bị một đống lời nói sỉ nhúc, nhưng mà hình như cậu ta mắng cũng không có gì sai.

Tui thật sự là một tên nhát gan.

Cung Tuấn chịu đủ nhục, trong lòng nước mắt sớm chảy đầy mặt, nắm chặt hai tay trầm mặc lại trầm mặc, run rẩy chỉ chỉ xe đạp Trương Triết Hạn.

"Nhưng mà đại ca, xe đạp anh không có ghế sau."

Trương Triết Hạn không để ý chút nào, dâng trào hứng thú mà vỗ vỗ thanh ngang phía trước xe, nói với cậu, "Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, cậu có thể ngồi ở đây!!!"

..........

Mẹ nó, ông trời, ông cho tui chết thống khoái đi.

Cung Tuấn ngồi ở thanh ngang phía trước xe đạp của anh zai đầu đinh, trong lúc Trương Triết Hạn chạy như bay trên đường đến hiệu sách thì cậu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Đầu tiên, là cậu không nên bởi vì thua game mà tùy tiện lên mạng mắng người khác, đây là lỗi của cậu; tiếp theo, cậu không nên nhìn thấy hình selfie của đối phương mà phỏng đoán sai lầm giá trị vũ lực của đối phương ở trình độ con gà hen, sau đó tiến hành hẹn đánh nhau offline không lý trí, đây vẫn là lỗi của cậu; cuối cùng, cậu không nên vì giữ mạng mà không cần tôn nghiêm, cứ như vậy mà khuất phục dưới đảng Tứ gia vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đây cũng là lỗi của cậu.

Nói tóm lại, nguyên nhân căn bản mà bây giờ cậu một tên đàn ông 1 mét 86 bị anh zai da nâu đầu đinh ôm vào lòng co ro trên thanh ngang trước xe đạp chạy như gió trên đường lọt vào tròng mắt của bao người chỉ trỏ, chính là con mẹ nó Trương Triết Hạn vì sao lại phải đăng hình thẳng nam selfie sát rạt mặt!!!

Đây là lừa dối!!! Lừa dối!!!

"Cậu dựa vào tôi một chút." Trương Triết Hạn chờ đèn đỏ cúi đầu nói với cậu, "Đợi lát nữa xuống sườn dốc, tôi sợ cậu ngã xuống."

"Ồ, được." Cung Tuấn đã bị gió lạnh đêm Thượng Hải đông cứng mặt, tâm như tro tàn nắm lấy áo khoác của anh zai đầu đinh, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn, ngơ ngác nhìn thẳng phía trước, linh hồn không còn thấy phương hướng. Cung Tuấn thậm chí còn cảm thấy nếu không phải lo việc chôn mặt vào lòng ngực của anh zai đầu đinh sẽ quá gay mà càng bị người khác chỉ trỏ bàn tán, thì cậu thật sự muốn hung măn dán vào ngực của anh zai đầu đinh, che lại khuôn mặt đẹp trai hiếm có khó tìm của cậu.

"Thế nào," Anh zai đầu tinh vậy mà còn cố tình vừa tự hào vừa ngượng ngùng hỏi cậu, "Cơ ngực ca luyện được lợi hại không?"

"......" Cung Tuấn hiện tại chỉ có thể thỏa hiệp mà đối đáp trôi chảy, "Lợi hại, thật lớn, ha ha, tôi thật sự hâm mộ ca lắm."

"Cậu cố gắng cũng có thể được vậy, cố lên, tôi tin tưởng cậu!" Trương Triết Hạn cười sang sảng, dừng lại một chút hỏi cậu, 'Đúng rồi, cậu đối với văn học tình cảm của Tứ gia có đánh giá gì không? Tôi rất muốn biết."

Mẹ nó, sao lại tới nữa, Cung Tuấn hận không thể trực tiếp đầm đầu vào cơ ngực của anh zai đầu đinh này mà chết luôn.

Vì sao đầu năm nay chỉ vì muốn sống mà còn phải viết cảm thụ văn học cho Quách Kính Minh!!!

"Hửm? Sao không nói gì?" Trương Triết Hạn thấy cậu không trả lời, cho rằng cậu ngại ngùng, dùng cơ ngực đẩy đẩy cậu, "Không sao, cậu cứ nói đại là được, thật ra tôi lý giải cũng không tốt lắm."

Cứu mạng, Cung Tuấn ngồi trên thanh ngang trước xe đạp điên cuồng phát tính hiệu cầu cứu SOS, thẳng nam đầu đinh chết tiệt, ông anh như vậy thật sự rất gay.

"Vào buổi chiều, ánh mặt trời hơi hơi chói mắt, có chút ấm áp, có chút mêm mang, tôi sẽ đi chạy bộ, lúc chạy bộ đưa mắt 45 độ lên nhìn bầu trời, đối với người khác thì là một loại vui sướng, nhưng nội tâm tôi lại đang ưu thương triệt để, giống như sương mù quanh năm không tiêu tán. Khi mồ hôi dần dần thấm ướt mái tóc tôi, lại tới khi tí tách nhỏ xuống bả vai tôi, tôi sẽ ưu thương mà muốn để cho trái tim mình từng tấc từng tấc thong thả hoàn toàn bị xé rách, đau như vậy, đau như vậy. Đây đều là đọc sách Tứ gia khiến tôi hiểu được, tôi rất biết ơn." Cung Tuấn trả lời.

"Đỉnh quá người anh em!" Trương Triết hạn như thể bị đoạn nói hươu nói vượn này xúc động sâu sắc, cao hứng phấn chấn muốn vỗ tay cho cậu, đôi tay rời khỏi tay lái xe đạp vung lên hô to, "Quá có văn hóa! Cậu, cậu thật sự biết thế nào là tịch mịch và khổ sở!"

"Mẹ nó đại ca anh nhìn đường nhìn đường!!! Cung Tuấn sợ tới mức gắt gao ôm chặt eo cậu ta, "Tôi còn chưa kiếm được nhiều tiền không muốn chết ở chỗ này!!! Anh mẹ nó lái xe cẩn thận!"

"Yên tâm đi, đường này tôi rất quen." Trương Triết Hạn cười đẩy đẩy bờ vai cậu, đôi tay lại một lần nữa nắm lấy tay lái, đánh lái một đường cong xinh đẹp chuyển hướng về đúng quỹ đạo.

"Đúng rồi, tôi còn chưa biết cậu tên là gì." Cậu cúi đầu nhìn Cung Tuấn, tâm tình tốt nói, "Gặp nhau đều là duyên, tôi gọi là Trương Triết Hạn, còn cậu?"

Tay Cung Tuấn vẫn còn ôm eo anh zai, giờ phút này chậm rãi mở mắt ra, lập tức ý thức được đây lại là một vấn đề bẫy rập mang tính sống còn cực lớn.

Cậu nói, "Anh gọi tôi Simon là được rồi."

-TBC-

Cung Tuấn ngồi trên cái thanh xe đạp phía trước í, mà cái hình này xe không có cái thanh đó =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro