Chương 26: Không Được?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên lại chương 26 chính thức cho mấy cô nè. Đừng hăm dọa tôi nữa tôi không sợ đâu.

-------

Lúc nãy trước khi vào phòng bệnh Cung Tuấn đã gọi Trần Dịch đến làm lái xe. Hắn ôm Trương Triết Hạn lên xe thì ra hiệu Trần Dịch khởi động xe về nhà.

Trương Triết Hạn nằm trong lòng Cung Tuấn không nhúc nhích, hắn tưởng y còn bất an nên ôm chặt y để trấn an. Nhưng thật ra Trương Triết Hạn không phải đang bất an hay sợ hãi mà y đang xấu hổ, không nghĩ tới sẽ gặp Trần Dịch ở đây còn trong trạng thái được Cung Tuấn bế lên nữa nên Trương Triết Hạn quyết định giả chết.

Trần Dịch lén nhìn ra sau, thấy được ánh mắt sủng nịch của Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn thì chậc lưỡi lắc đầu, bạn của mình đã một bước lên con đường thê nô không lối về rồi, mà tiểu yêu tinh này cũng thật dính người, ôm chặt lấy Cung Tuấn không chịu thả người ra.

Ôm Trương Triết Hạn vào nhà, tưởng rằng y đã ngủ rồi, lúc này Cung Tuấn mới nghe giọng nói nhẹ của Trương Triết Hạn.

"Em không muốn ngủ một mình".

Mắt Cung Tuấn ngậm ý cười.

"Ừm, hôm nay anh ngủ với em".

"Không muốn, ngày nào anh cũng phải ngủ với em, bắt đầu từ hôm nay".

"Ừ, ngủ với em".

Trương Triết Hạn đung đưa chân tỏ vẻ hài lòng. Cung Tuấn đặt y lên giường.

"Em ngồi đi, anh lấy đồ cho em đi tắm".

Cung Tuấn nói rồi đứng lên đi về phía tủ đồ của Trương Triết Hạn.

"Tuấn, đừng, để em tự lấy". Trương Triết Hạn cuống cuồng đứng lên nhưng ở bắp chân lúc tối bị đá trúng vẫn còn đau nên ngã xuống sàn.

Cùng lúc đó Cung Tuấn đã mở tủ ra, nghe thấy tiếng ngã thì bước nhanh lại đỡ y dậy.

"Chân em hết đau rồi sao, muốn ngồi xe lăn mới hài lòng đúng không mà còn gấp như vậy?"

Trương Triết Hạn gãi gãi mũi, đảo mắt đi chỗ khác tránh ánh nhìn của Cung Tuấn.

"Nói đi, lấy áo của anh làm gì?"

Trương Triết Hạn cười cười, người này lớn tuổi rồi nhưng sao mắt sáng thế? Chỉ mới mở cửa tủ nhìn qua liền nhận ra áo của hắn.

"Có gan làm nhưng không có gan nhận sao?" Cung Tuấn nén cười hỏi.

"Không phải, không có anh ôm em không ngủ được?" Trương Triết Hạn quyết định dùng lại chiêu làm nũng này, chọt chọt tay hắn trả lời.

Cung Tuấn lắc đầu bất đắc dĩ.

"Nói thử xem, em lấy lúc nào, mấy cái rồi?"

"Anh đi làm hoặc không có ở trong phòng em sẽ qua lấy".

"Lấy về làm gì?"

"Em ôm ngủ".

Thấy Cung Tuấn còn định hỏi gì nữa, Trương Triết Hạn ôm chầm lấy hắn "Không cho anh hỏi nữa".

Cung Tuấn xoa đầu y, tim cũng ngọt theo. Nhóc con này thật là lắm trò mà, nhưng dù có lắm trò đi nữa thì hắn vẫn thua dưới tay y.

"Em đi tắm đi, đồ trên người dơ hết rồi".

Trương Triết Hạn gật đầu, đứng dậy lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Cung Tuấn cũng về phòng bên cạnh lấy đồ qua đây, lấy điện thoại gọi cho Trần Dịch kêu cậu ta tìm hiểu chuyện của Trương Triết Hạn mấy ngày nay gửi qua cho hắn.

Trương Triết Hạn tắm xong thì ngồi trên giường đợi, thấy Cung Tuấn vào phòng thì lên tiếng.

"Anh đi đâu vậy?"

"Anh về phòng lấy quần áo, hay em muốn nhìn anh không mặc gì?''

Mặt Trương Triết Hạn đỏ bừng, y dùng sức đẩy hắn vào nhà tắm không cho hắn nói nữa, thật là không đứng đắn gì hết.

Cung Tuấn tắm xong, khoác trên người áo choàng tắm bước ra ngoài, cầm lấy máy sấy tóc trên kệ ngồi xuống ghim điện sấy tóc cho y, ngón tay luồn qua từng sợi tóc mềm mại của Trương Triết Hạn làm lòng hắn ngứa ngáy. Mỗi khi ở cạnh nhóc con này, Cung Tuấn đều không điều chỉnh được tâm tình của mình.

Trương Triết Hạn híp mắt cảm thụ từng đợt thổi của máy sấy tóc lướt qua da thịt đến khi tóc đã khô hoàn toàn.

Cung Tuấn lấy lọ thuốc bác sĩ kê đơn, giúp Trương Triết Hạn bôi lên những chỗ bị bầm tím để tan máu bầm.

Trương Triết Hạn ôm lấy Cung Tuấn nằm xuống giường, gác đầu lên tay Cung Tuấn, ôm lấy người hắn.

"Tuấn".

"Ừ, anh đây".

"Tuấn".

"Sao vậy?"

"Tuấn".

"Anh nghe nè".

Trương Triết Hạn lắc đầu.

"Em chỉ muốn gọi anh thôi, có anh bên cạnh thật tốt".

Cung Tuấn vòng tay qua xiết lấy người vào lòng.

"Anh ở đây, luôn bên em".

Hắn tìm lấy đôi môi của y hôn lên, Trương Triết Hạn cũng nhắm mắt lại. Đầu lưỡi nóng ấm của Cung Tuấn thăm dò sau đó lại triền miên đuổi bắt. Môi Trương Triết Hạn rất ngọt, chạm vào rồi liền không muốn rời đi. Hắn như một chú ong đi tìm mật bay lạc vào khu vườn tràn đầy dụ hoặc, mà nhân vật chính lại đang nằm bên cạnh, ngây ngô hưởng ứng đáp lại nụ hôn đó.

Bàn tay Cung Tuấn cũng chen vào áo ngủ của Trương Triết Hạn, chạm lên hạt đậu đỏ trên ngực y mà miết.

"Ưm...".

Thần trí không minh mẫn cộng với âm thanh chợt phát ra của Trương Triết Hạn làm mắt hắn tối lại, nụ hôn cũng theo đó mãnh liệt hơn, động tình hơn. Nụ hôn qua đi khi Cung Tuấn cảm thấy Trương Triết Hạn sắp bị cướp đoạt mất hơi thở. Trương Triết Hạn hai mắt ngấn nước mê man nhìn hắn.

"Em còn nhìn thì tối nay đừng mong được ngủ".

"Em không muốn ngủ".

Cung Tuấn hít sâu một hơi.

"Ngoan, mai em còn đi học nữa".

"Anh là lớn tuổi già cả rồi nên không được sao?"

"Hửm?"

Cung Tuấn đưa ánh mắt nguy hiểm nhìn Trương Triết Hạn như nhìn con mồi, nhóc con này đúng là không sợ chết mà cứ đâm đầu vào.

"Em nói anh là không được sao?"

Cung Tuấn xuống giường đi ra khỏi phòng. Trương Triết Hạn nằm trên giường suy nghĩ, Cung Tuấn giận rồi sao? Nhưng Trương Triết Hạn không kịp nghĩ nữa thì đã thấy Cung Tuấn quay lại, trên tay cầm thêm chai gel bôi trơn thì nuốt một ngụm nước bọt.

"Anh... Anh.."

"Để anh trả lời cho em biết anh có được hay không, em có muốn rút lại lời nói cũng muộn rồi".

Nhóc con không sợ chết này còn dám nghi ngờ hắn không được, vậy để hắn chứng minh cho y thấy.

Cung Tuấn cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào kia, tay cũng nhanh chóng cởi đồ của Trương Triết Hạn ra, bàn tay xoa nắn bên eo của y làm Trương Triết Hạn bị nhột mà cong người. Nụ hôn của Cung Tuấn dời xuống cổ, hơi thở nóng rát phả vào làm cả người y tê dại vô thức ngẩng cổ lên đón nhận.

Bàn tay đang vuốt ve eo Trương Triết Hạn chuyển dần xuống cầm lấy nam căn đã cương lên của y mà luật động lên xuống khiến y không kìm được bật lên tiếng rên rỉ. Khoái cảm đánh úp cả trên lẫn dưới khiến thần trí Trương Triết Hạn rơi vào biển tình, qua một lúc liền buông vũ khí đầu hàng, bắn ra dòng bạch trọc nóng hổi.

Cung Tuấn mỉm cười, đổ gel ra tay bắt đầu khuếch trương, một ngón, hai ngón rồi ba ngón, khi cảm thấy Trương Triết Hạn đã có thể tiếp nhận được thì đưa cự vật của mình vào.

"Ah~~".

"Bé cưng, em thả lỏng một chút, kẹp chặt như vậy là muốn giết anh sao?''

Cung Tuấn hạ xuống môi Trương Triết Hạn nụ hôn, tay cũng mân mê chơi đùa ở hạt ngọc đã cứng lên của y. Trương Triết Hạn mềm nhũn người chỉ biết nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn và khoái cảm sung sướng Cung Tuấn đem lại. Cảm thấy người dưới thân đã thả lỏng thì Cung Tuấn cũng đưa đẩy thân mình để phân thân của hắn đi vào sâu hơn.

"Ưm...''

"Thích không?''

"....."

Cung Tuấn nhấp nhanh vài nhịp, hỏi lại.

"Thích không?"

Trương Triết Hạn xấu hổ gật đầu.

"Anh có được không?"

"Có...ah... Anh nhẹ... chậm chút".

"Ừm... sẽ chậm".

Cung Tuấn tăng nhanh động tác, mỗi lẫn đưa ra thúc vào Trương Triết Hạn sẽ không kiềm được bật ra tiếng tên rỉ, cũng càng kích thích Cung Tuấn đẩy động tác nhanh hơn. Trương Triết Hạn khóe mắt đã chảy ra vài giọt nước mắt, Cung Tuấn cúi xuống hôn lấy nhưng động tác lại không hề giảm lại tốc độ. Tay cũng đưa xuống giúp cho Tiểu Hạn Hạn một chút, không biết Trương Triết Hạn đã bắn ra mấy lần, Cung Tuấn mới tăng nhanh động tác, gầm nhẹ phóng dòng tinh dịch vào trong cùng lúc Trương Triết Hạn cũng bắn ra, nằm xụi lơ trên giường thở dốc, ánh mắt ai oán nhìn hắn.

"Em còn muốn nữa sao? Nhưng lần đầu của em, làm nữa anh không chắc sẽ kiềm chế được, không chừng ngày mai sẽ không xuống giường được đó".

Trương Triết Hạn tức giận, tự dưng khi không lại đi trêu chọc tên già này, giờ thì hay rồi, bị lật đi lật lại còn bị hắn cười chọc ghẹo.

Cung Tuấn bế Trương Triết Hạn vào nhà tắm tẩy rửa sạch sẽ, ôm người đặt lên giường đắp mền lại cho y. Trương Triết Hạn ôm Cung Tuấn, đưa miệng sát vào gặm cắn trên cổ hắn tạo những vết đỏ đỏ trên đó để phát tiết. Cung Tuấn cười khổ lắc đầu, đừng dậy đi vào nhà tắm giải quyết.

Trương Triết Hạn nhìn thấy thì đắc ý cười lên, đáng đời. Nhưng vì đây là lần đầu lại bị lật qua lật lại nãy giờ nên Trương Triết Hạn cả người ê ẩm mệt mỏi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cung Tuấn đi ra thấy y đã cuộn người ngủ thì về cầm lấy lọ thuốc mỡ, vén chăn ra bôi thuốc cho y để ngày mai sẽ không bị sưng lên khó chịu, cũng lấy thuốc giảm vết bầm một lần nữa bôi lên những chỗ đánh nhau hôm nay. Sau đó mới yên tâm nằm xuống đặt lên môi y một nụ hôn, ôm lấy người trong lòng chìm vào giấc ngủ.

Tảng đá trong lòng cuối cũng đã được dỡ bỏ, thể xác và tinh thần đều được phóng thích mạnh mẽ, tình cảm cũng thăng hoa. Cung Tuấn yêu Trương Triết Hạn, hắn cũng đã nhận được kết quả mà mình hằng mong ước, Trương Triết Hạn cũng yêu hắn. Từ nay, Cung Tuấn không còn lo sợ nữa, vui vẻ thể hiện tình yêu của mình với y, nâng niu cưng chiều y. Trương Triết Hạn chỉ cần vui vẻ, y quậy phá, hắn thay y thu dọn tàn cuộc, những kẻ rắp tâm hãm hại làm đau y, một kẻ cũng đừng mong được bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro