Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiễn Cung Tuấn đi, Trương Triết Hạn trở về phòng rồi ngủ thiếp đi. Tối qua anh uống rất nhiều nhưng vẫn cố mở mắt để nhìn Cung Tuấn, đầu anh sáng giờ vẫn cứ mơ mơ màng màng.

Ngay sau khi Cung Tuấn rời đi, cơn buồn ngủ ập tới khiến anh không thể chống cự được nữa mà ngủ bất tỉnh nhân sự, còn mơ gặp Chu Công cũng nhau bàn chuyện hôn nhân đại sự nữa.

Đợi anh tỉnh lại đã là buổi trưa, thỏa mãn mà duỗi thẳng cái eo lười biếng của mình, dù sao thông báo sắp xếp cũng không chắc chắn, máy bay buổi tối mới bay.

Anh cầm điện thoại thì nhìn thấy một loạt tin nhắn Wechat chưa đọc, về cơ bản đều là do Cung Tuấn gửi.

6:05 Sáng

Lão Cung: "Thầy Trương, em đã bắt đầu nhớ anh rồi."

 6:06 Sáng

Lão Cung: "Anh đang làm gì đó"

6:07 Sáng

Lão Cung: "Trương Triết Hạn, anh không phải đi ngủ rồi đấy chứ"

6:30 Sáng.

Lão Cung: "Vậy thì anh ngủ ngon, tối qua anh mệt rồi, sáng còn phải thức nói chuyện với em, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi"

8:10 Sáng

Lão Cung: "Em hạ cánh rồi"

9:07 Sáng

Lão Cung: "Anh còn ngủ à Heo?"

10:50 Sáng

Lão Cung: "Em cảm thấy trống rỗng, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó (khóc) (khóc) (khóc)"

11:22 Trưa

Lão Cung: "Đến giờ ăn trưa rồi Trương Triết Hạn! Anh không được bỏ bữa!"

Trương Triết Hạn mỉm cười nhìn thời gian, bây giờ đã là 12:05, anh trả lời bằng một biểu cảm (doge), Cung Tuấn lập tức trả lời trong vài giây.

Lão Cung: "Anh cuối cùng cũng chịu dậy!"

Anh đoán rằng tiếp theo Cung Tuấn sẽ nói một loạt mấy câu vô nghĩa, bằng đầu ngón tay nghĩ cũng ra không cần tốn sức. Trương Triết Hạn dứt khoát ấn nút gọi, ngay sau đó âm thanh nhạc chuông du dương vang lên trong điện thoại .

Cung Tuấn ấn nghe, trả lời với một giọng rất nhỏ, giống như một tên trộm lén lút: "Em đang ở hiện trường đấy, hôm nay có buổi đọc thử kịch bản."

Trương Triết Hạn chỉ biết trêu cậu: "Vậy mà em còn dám nghe điện thoại, làm việc không chuyên tâm gì cả."

"Vẫn chưa bắt đầu mà, đang chờ mọi người tới đầy đủ."

"À, vậy em sắp bận rồi, anh mới dậy."

"Ừm, anh nhớ ăn chút gì đó."

"Aiza đói thật nha, anh muốn đi ăn quán bún Giang Tây đó."

"Em......em cũng rất muốn ăn."

"Em đó, không thú vị gì hết ~ anh tự mình đi ăn, bún Giang Tây trơn trơn mềm mền rất ngon nha."

Cung Tuấn giật giật đuôi lông mày, nuốt nước bọt vài lần, thầy Trương thực sự rất đáng ghét.

Sau khi cúp máy, cậu nhớ lại những gì cậu đã nói với Trương Triết Hạn ở quán bún ngày hôm đó, cậu nói Trương Triết Hạn anh là Omega đầu tiên của em. Em đánh dấu anh là vì em thích anh. Sắc mặt của Trương Triết Hạn lúc đó, cậu chưa từng thấy bao giờ, đại khái là lúc xanh lúc đỏ, khó khăn tiếp nhận câu nói của cậu.

Hiện tại đã ổn thỏa rồi, nhưng cậu muốn chuẩn bị sính lễ đáp lại của hồi môn của Trương Triết Hạn!

Cậu sống chết ấn ấn khóe miệng, nhưng khóe miệng vẫn ngang ngược nhếch lên bất chấp trọng lực và sự đè ép của con người.

Vẫn không được, cậu đành trốn trong góc của khách sạn cầm lòng không đậu mà nhảy nhảy vài cái vui sướng, sau đó mới bước vào phòng với khuôn mặt miễn cưỡng.

 Trương Triết Hạn cũng không muốn một mình đến quán bún kia, sợ nhìn vật lại nhớ đến người nhiều hơn, cho nên luôn tiện kéo Tiểu Vũ đi chung.

Tiểu Vũ trong lòng nói, tổ tông con rùa nhà mày, bây giờ mới nghĩ đến tao, lúc nói chuyện yêu đương liền đem tao ném qua một bên. Sau đó liền ngoan ngoãn đi theo hắn, tao có thể làm được gì sao, đành chịu chứ sao ai bảo tao chiều mày quá rồi.

Thời gian buổi trưa thành phố cũng không quá sầm uất, quán bún cũng không có mấy người.

Trương Triết Hạn vừa lướt điện thoại vừa ăn bún, Cung Tuấn không cho anh chút tin tức gì về kịch bản đọc thử của cậu, cho nên anh phải lên mạng tìm kiếm xem mấy thứ của Cung Tuấn.

Bình thường nói nhiều muốn chết, nhưng bây giờ lại im lặng bất ngờ.

Tiểu Vũ lo lắng tình cảm của bạn mình có vấn đề, cho nên cẩn thận hỏi câu hỏi quang minh chính đại đầu tiên của fan CP: "Thầy Cung, đi rồi à?"

"Ừm, đến đoàn phim mới. Tên gì mà < Hỏa Diễm Lan>." Trương Triết Hạn thản nhiên trả lời, tay thì lục đi lục lại tài khoản Douyin của Cung Tuấn.

"< Hỏa Diễm Lan>?" Tiểu Vũ lặp lại, giọng điệu không bình thường cho lắm.

“Đúng rồi, < Hỏa Diễm Lan>, có chuyện gì sao?” Trương Triết Hạn nhận ra có gì đó không ổn, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ.

Vẻ mặt Tiểu Vũ kỳ quái: "Có một câu không biết có nên nói với mày hay không......"

Nghe thấy câu này, Trương Triết Hạn hừ mũi bật cười: "Vòng vo nãy giờ vẫn không nói. Tốt nhất mày cứ nói rõ đi."

"Mấy ngày trước tao cùng mấy anh em trong đoàn nói chuyện phiếm. Nghe nói trong đoàn này, có một Omega nghiện sưu tập tem......"

Trương Triết Hạn cười càng thêm càn rỡ: "Aiyo, Tiểu Vũ cũng không tồi nha, một Beta còn biết loại chuyện phiếm này."

Tiểu Vũ trợn tròn mắt: “Còn không phải vì mày là Omega.” Hắn đối với Trương Triết Hạn mà làm nghiên cứu học tập rất nhiều.

"Cho nên là?"

"Sưu tập tem mày không phải là không hiểu?"

"Tao hiểu, thích sưu tập tem thì sưu tập thôi, thật là một thú vui tao nhã."

“Ta biết mày không hiểu.” Tiểu Vũ nhìn khuôn mặt trẻ nhỏ khó dạy của bạn mình mà phổ cập khoa học: “Nghiện sưu tập tem, nói cách khác là ám chỉ một số Alpha có thói quen chinh phục rất nhiều Omega, nhưng một số Omega cũng sẽ có, chính là thích được đánh dấu bởi các Alpha khác nhau, càng nhiều càng tốt, nó gây nghiện. "

Trương Triết Hạn cau mày chăm chú lắng nghe, tưởng tượng ra cảnh một Omega bị đánh dấu bởi những Alpha khác nhau, Ồ, thật phóng đãng.

Lại nhớ đến con cún to lớn ngốc nghếch nhà mình, vì để chứng minh rằng cậu thành tâm không cưỡng ép đánh dấu anh, mà trước đó đã phải tự tiêm chất ức chế. Muốn cậu đánh dấu kẻ khác, sợ rằng còn khó hơn lên trời.

"Hơn nữa , tao còn nghe nói kẻ đó rất lợi hại, kẻ đó thực sự có thể làm được....... cũng không biết là dùng thủ đoạn gì."

Khi Trương Triết Hạn nghe được điều này, hình ảnh trong  tưởng tượng của anh càng có nhiều thứ kỳ quái hơn, Alpha tội nghiệp nhỏ bé của anh bị một Omega mưu mô tính toán, sau đó vừa khóc rấm rức vừa gọi điện thoại cho anh nói rằng thầy Trương, em không còn sạch sẽ nữa rồi.

Trời ạ, anh mới nghĩ đến thôi bản thân đã run rẩy vài cái, cũng không biết là rùng mình vì lạnh hay là vì buồn nôn, anh cuối cùng cũng cảm thấy có chút nguy hiểm: "Omega kia, tên là gì?"

"Hình như tên Thời Húc là diễn viên chính."

"Ồ."

Trương Triết Hạn gạt những suy nghĩ lộn xộn của mình sang một bên, cúi đầu tiếp tục xem video douyin của Cung Tuấn trong điện thoại vì bị trêu mà bật cười. Con cún ngốc nhà chúng ta thật đáng yêu.

Ừm, Alpha ngây thơ dễ thương siêu cấp sét vô địch vũ trụ nhà chúng ta, anh tự mình bảo vệ cậu.

Chỉ là sao nó lại trùng hợp như vậy, vào một đêm sau khi Cung Tuấn vào đoàn mấy ngày, cậu video call cho Trương Triết Hạn, tiếp theo đó là một câu: Em đến kỳ phát tình rồi.

"Thầy Trương, hôm nay em đã ăn món kem vani chín lần rồi. Em đã nói với anh rồi Lawson có món sữa lắc với hương vani truyền thống, rất giống với anh!"

Trương Triết Hạn nghe nói mình rất giống ly sữa lắc, không thể không suy ngẫm, lại không muốn làm nản lòng quyết tâm tích cực vượt qua giai đoạn phát tình mẫn cảm của Cung Tuấn, đối với gương mặt cưỡng bức phấn khích của Cung Tuấn, gật đầu một cách cứng nhắc.

Thực tế, thêm nhiều thuốc an ủi hương vani nào đi nữa cũng không có tác dụng, nó không thể thay thế Omega của chính mình. Vẻ mặt của Cung Tuấn cuối cùng cũng sụp đỗ: "Nhưng vẫn rất khó chịu, vẫn rất nhớ anh."

“Không được khóc.” Trương Triết Hạn cảm thấy mình thật sự rất cứng lòng, đối với giọng nói mỏng manh yếu ớt của Cung Tuấn phát ra, anh chỉ tay vào màn hình nói: “Cấm làm nũng.”

Trên màn hình, mặt của Cung Tuấn đã vùi vào gối, cậu không muốn nói chuyện với anh nữa. Hừ hừ.

Trương Triết Hạn tắt video call bắt đầu xem vé máy bay và vé tàu: "Ngày mai anh xem có thể xin nghỉ phép để đi Nam Kinh một chuyến không, có lẽ có thể đổi thời gian thử trang phục."

“Thật sao?” Cung Tuấn từ trong gối vui vẻ ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt bất động của Trương Triết Hạn: “Thầy Trương, anh có bị lag không?

"Anh đang xem vé."

Cung Tuấn cười khúc khích một hồi, sau đó phản ứng có phần khó chịu: "Sao anh không xin phép đoàn phim trước đã ... Nếu không được thì sao."

"Không được thì trả vé."

"Ừm!"

Đêm đó ngoài phòng mưa không ngớt.

Sáng sớm hôm sau, lúc Trương Triết Hạn nói với Cung Tuấn anh không thể xin nghỉ phép phải trả lại vé, trái tim của Cung Tuấn gần như tan nát, nhưng vẫn an ủi Trương Triết Hạn.

Lão Cung: "Không sao mà, em tự mình chịu được, trước đây không phải cũng từng như vậy sao."

Thầy Trương: "Em muốn dùng thuốc ức chế không......"

Lão Cung: "Em chịu đựng được, anh tập trung làm việc đi, em thực sự không sao."

Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm bốn chữ "Em chịu đựng được", mãnh liệt đâm sâu vào tim anh.

Anh biết Cung Tuấn không trả lời thẳng thắn câu hỏi của anh, thời kỳ phát tình mẫn cảm rất khó khăn đối với cậu, trong tình trạng đang quay phim thì làm sao cậu có thể chịu đựng được sự tra tấn này mà tiếp tục làm việc một cách yên ổn. Để đảm bảo chất lượng công việc, Cung Tuấn rất có thể sẽ chịu không nỗi mà tìm đến sự trợ giúp của thuốc ức chế. Cho nên cậu mới nói nước đôi như vậy.

Nhưng dù là tiêm thuốc ức chế hay cưỡng bức chịu đựng thì đối với Cung Tuấn đều là nỗi đau rất lớn.

Giống như vào đêm đó ở đoàn phim, Cung Tuấn thật sự không chịu nổi, trốn vào phòng làm tổ, quả thật chịu không nổi......

Làm tổ?

Trương Triết Hạn vỗ đầu, bị hình ảnh kia trong trí nhớ của mình kích thích linh cảm.

Đúng rồi! Làm tổ!

Cung Tuấn ngốc này cũng thật có ích.

Vào buổi tối, cậu trở về khách sạn thì nhận được một chuyển phát nhanh siêu to khổng lồ, rương cũng có cái to như vậy sao? Cậu tự hỏi mặc dù cậu thích mua sắm trên Taobao thật, nhưng cậu sẽ không ngu ngốc tới nỗi đi mua cái thứ to đùng như vậy đem đến khách sạn chứ?

Nhưng khi nhìn thấy tên người gửi là Trương Triết Hạn, dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng cậu cũng vui vẻ gọi một vài người bạn trong đoàn phim đến hỗ trợ chuyển vào phòng.

Lão Cung: "Anh gửi cho em thứ kỳ quái gì đó?"

Thầy Trương: "Bất ngờ, em đoán xem"

Lão Cung: "Chỉ cần trong rương không phải anh, cũng không tính là bất ngờ."

Thầy Trương: "(doge) (doge) (doge)"

Chiếc rương thật sự rất nặng, cuối cùng Cung Tuấn và một vài người bạn phải tìm một chiếc xe đẩy hành lý của khách sạn mới miễn cưỡng chuyển được chiếc rương vào phòng. Chờ mọi người đi hết, cậu nóng lòng mở rương, ngay khi cậu mở nó ra, một mùi pheromone hương vani quen thuộc xung thẳng vào mũi cậu.

Trời đất ơi, toàn bộ đều là quần áo của Omega nhà cậu.

Trương Triết Hạn đã gửi cho cậu gần một nửa số quần áo của anh. Chắc hẳn đã cố tình "chung sống" với những bộ quần áo này rất lâu rồi. Bộ đồ trắng ở trên có vẻ là bộ đồ ngủ trong video call tối hôm qua.

Cậu cầm lấy bộ đồ ngủ này nhảy dựng lên sung sướng, đưa lên chóp mũi ngửi, cảm giác rất ghiền, trong lòng vừa đắng vừa ngọt.

Cậu video call cho Trương Triết Hạn để cho anh thấy được sự bất ngờ của cậu khi nhận được đồ: "Thầy Trương, đây là bất ngờ của anh sao. Hahahahaha, thực sự rất bất ngờ."

Trương Triết Hạn nhíu mặt lại nói: "Thế nào, có phải là rất giống anh đang ở bên cạnh em không? Ngoài việc không đánh dấu được ra thì cũng không có gì khác biệt."

"Hứ......vẫn rất khác biệt."

"Vậy thì......chịu có muốn cũng không được, em muốn thì cứ cắn cắn vài miếng là được rồi. Anh không có vấn đề gì. Lần sau em mua lại đồ mới cho anh là được."

"Em cũng không phải không có tiền đồ như vậy!"

"Aiza, còn không phải là vì anh sợ em khóc sao."

"Anh mới khóc."

"Hiện tại vẫn không thừa nhận? Muộn mất rồi."

Cung Tuấn nhất thời cứng miệng, chỉ vài câu nói liền biến thành câu chuyện về việc tương tư Trương Triết Hạn. Cậu nói em ở đâu cũng nhớ anh ,ở đó cũng nhớ anh ở kia cũng nhớ anh, loại kem vani nào giống với anh nhất, hôm nay đã uống mấy ly sữa lắc. Trương Triết Hạn nghe xong cảm thấy ngọt ngào vô cùng, cũng thừa nhận với cậu, hôm nay anh cũng rất nhớ em, suy nghĩ rất lâu chuẩn bị rất nhiều mới đem gửi những bộ quần áo này đi, sử dụng dịch vụ chuyển phát nhanh nhất có thể để gửi nó đi, không thể chờ được đến lúc em nhận được nó.

Có được dư vị của pheromone an ủi, đêm nay của Cung Tuấn  hẳn sẽ rất tuyệt vời.

Nửa đêm, cậu lăn lộn trên giường phủ đầy quần áo của Trương Triết Hạn, chơi được một lúc thì chất đống từng cái lên làm thành một cái tổ.

Cậu nghĩ, đêm nay có thể kìm lòng không khóc sao?

Sau khi cúp video call, Trương Triết Hạn vẫn không yên tâm, anh từ đầu đến cuối chưa bao giờ đề cập với Cung Tuấn về chuyện Omega nghiện sự tập tem. Suy cho cùng, cho đến hiện tại đó cũng chỉ là lời đồn của Tiểu Vũ, sẽ thật tệ nếu những câu chuyện phiếm vô tình làm tổn thương cậu.

Tuy nhiên, Trương Triết Hạn thực sự được coi là đã có một lần chạm mặt với Thời Húc đó

Vào một đêm nọ vài ngày trước lúc Trương Triết Hạn đang video call với Cung Tuấn, kể cho cậu một câu chuyện cười, mới kể được vào câu, con cún ngốc này đã vui vẻ cười hihihihihi. Còn chưa kể hết, thì có ai đó đã gõ cửa phòng khách sạn của cậu làm cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Cung Tuấn cầm điện thoại lên đi ra mở cửa, tuy camera không quay vào người mới đến nhưng Trương Triết Hạn vẫn nghe thấy giọng nói.

Ngoài cửa là một giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu niên, mang theo ý nịnh nọt: "Anh Tuấn ~ Cái này cho anh. Hôm nay em thua cược nên mời mọi người uống nước ngọt. Em biết anh đang tập luyện nên em đã mua cho anh một lon Coca-Cola không đường. "

Này thì anh Tuấn, này thì biết cậu đang tập luyện, này thì Coca-Cola không đường. Trương Tiết Hạn im lặng ở phía bên kia video call, nhưng anh đã thực sự giận đến mức có thể đấm bay mọi thứ.

Cung Tuấn chỉ đơn giản cảm ơn, lấy lon đồ uống rồi đóng cửa lại, ngay khi đặt lon đồ uống lên bàn, cậu liền nhảy lên giường làm nũng trước camera: "Sau đó thì sao sau đó thì sao?"

"Sau đó à ..." Trương Triết Hạn chuyển ý, cảm thấy không đúng, liền giả vờ hỏi Cung Tuấn: "Người vừa rồi là ai vậy?"

“Ừm, Thời Húc, một bạn nhỏ ở trong đoàn.” Cung Tuấn vô tư đáp lại, hối người phía bên kia camera: “Kể nhanh đi kể nhanh đi?”

Trương Triết Hạn mỉm cười, đây thực sự là một con cún ngốc. Mặc dù anh tự nhiên tiếp tục kể chuyện cười, nhưng anh đã ghi nhớ nó rồi. Nắm được năm mươi phần trăm lời đồn của Tiểu Vũ không phải là giả, nhưng nó không thích hợp để nói với Cung Tuấn.

Buổi tối sau khi nghĩ đến chuyện trước đó , Trương Triết Hạn quyết định tổ chức một cuộc họp với Tiểu vũ và đoàn phim, cẩn thận sắp xếp lại thời gian biểu, để trống lịch nguyên một ngày mai.

Anh đã lên kế hoạch tạo cho Cung Tuấn một bất ngờ thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro