Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:HạnhPhúc

Trong biệt thự họ Lâm "Cô Hinh Ý, mau bỏ điện thoại xuống đi, như vậy mà để bà hai nhìn thấy sẽ nói rằng cô không hiểu chuyện đó."
Chị Hàng cầm tổ yến đi về phía HinhÝ. Hinh Ý mếu máo, làm vậy là vì bên cạnh những người thân yêu nhất cô mới có biểu tình như vậy, có lẽ nếu để người trong công ty nhìn thấy sẽ bị chấn động, bởi vì trong lòng họ cô vĩnh viễn là" người phụ nữ sắt" thì sẽ không thể nào có loại biểu tình như thế này được.
Ở trên thương trường Lâm Hinh Ý là loại người gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Từ lúc cô tiếp nhận tập đoàn Lâm thị từ tay cha cô, chỉ mới tốt nghiệp MBA ở Harvard( master business administration – bằngmaster về thương mại) không có kinh nghiệm về kinh doanh trong xí nghiệp lớn, bên trong Lâm thị có nhiều cổ đông đang chờ xem kịch vui, nhưng không ai ngờ tới, Lâm thị dưới sự lãnh đạo của cô thì càng ngày càng lớn mạnh, trở thành công ty duy nhất trong nước có thể sánh ngang tới tập đoàn Giang thị.
" Không nói chuyện nữa, chị Hàng đến la em rồi kìa, hay là anh đi nghỉ ngơi sớm chút đi,không nên quá mệt mỏi, ngày mai gặp! Bye! Bye"
Sau khi Hinh Ý cúp điện thoại, lại làm nũng với chị Hàng , nói: "Cũng đâu phải gặp mặt, chỉ là nói chuyện điện thoại thôi mà." Chị Hàng để tổ yến xuống, đi qua xoa đầu HinhÝ, thương yêu nói: "Ngày mai sau khi kết hôn rồi, không phải có cả đời để nói sao? Không nên gấp gáp nhất thời, phải tuân theo phong tục mới được. Mỗi cô dâu trước ngày kết hôn thì không thể gặp mặt chút rể đâu."
Hinh ý nhỏ giọng hỏi: " Thật sự nói chuyện trong chốc lát cũng không được sao?" Chị Hàng chán nản, cô chủ của chị ở nhà cứ thích làm nũng như vậy.
Chị nói: "Hãy mau ăn tổ yến xong thì đi ngủ đi! Nếu không ngày mai cậu chủ nhà họ Giang nhìnthấy cô dâu của mình như vậy sẽ bị kinh động: Sao cô dâu của mình lại xấu như vậy?" Hinh Ý không tức giận mà chỉ cười. Chỉ ngày mai thôi, còn ngày mai nữa là cô có thể gả cho người kia rồi.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh ở lễ đường của trường trung học, đó là một buổi dạ tiệc gây quỹ, tuy chỉ là một buổi tiệc gây quỹ nhỏ, nhưng bởivì là trường quý tộc nổi danh của cả nước, tự nhiên tiệc tối này cũng là dịp tập hợp của những người nổi danh. Tối hôm đó, cô gặp được một thiếu niên mặc âu phục màu trắng ngồi trước cây đàn dương cầm sang trọng, dùng ngón tay trắng nõn thon dài tấu ra khúc nhạc khó khăn nhất trên thếgiới "Khúc nhạc ca đức bảo biến tấu" Thiếu niên kia có gương mặt dễ nhìn, mũicao cao, ánh mắt sâu thẳm giống như biển. Thật ra Hinh Ý tự mình cũng là một người đẹp mười phân vẹn mười, nhìnthấy bạn bè và chị họ của mình thường mang ảnh của thần tượng về, nhưng vẫnnhịn không được tán thưởng khí chất của người này. Người đẹp thì rất nhiều,nhưng người đồng thời có cả khí chất thìrất hiếm, cả người tỏa ra một vẻ tự tin cùng vẻ mặt tâm hồn, trên người anhcũng tìm được vẻ hài hòa kinh người. Lúc này, mộtnữ sinh bên cạnh Hinh Ý lặng lẽ nói với cha mẹ: "Đây là thái tử của tập đoànGiang thị, thật đẹp trai nha, đàn dương cầm lại hay như vậy, anh ấy chính làhội trưởng hội học sinh của trường!" Mà dường như cha mẹ của cô ấy cũng chỉhứng thứ đối với cái danh "thái tử tập đoàn Giang thị" thôi. Vì vậy rất hưngphấn nói với con gái: "Phải chủ động một chút đi!" Nữ sinh kia lại có chút cảmgiác thất bại nói: "Anh ấy rất bình dị gần gũi, chúng con ai cũng biết anh ấyluôn tránh xa những chuyện thị phi, không hề có quan hệ không rõ ràng với nữ sinh nào. Đối với nữ sinh luônlễ phép mà xa cách!" Hinh Ý cườithầm trong lòng, không rõ ràng với các người làm gì , sau lưng anh ta có cả một Giang thị mà! Cần gì những nhóc connhư các cô kết bạn với anh ta. Theo lẽ thườngcủa dạ tiệc là tiệc rượu, điều khiến choHinh Ý giật mình chính là Giang Vũ Chính lại đến mời cô khiêu vũ, tuy không cảmthấy mình là cô bé lọ lem, cũng không phải lần đầu tiên khiêu vũ với bạn họcnam, nhưng tim cô vẫn đập nhanh vô cùng, mặt đỏ hồng, may mắn ngọn đèn khá mờbằng không thì thật xấu hổ. Chuyện về sauchính là thái tử tập đoàn Giang thị đường đường chính chính theo đuổi tiểu thưcủa tập đoàn Lâm thị Lâm Hinh Ý, cũng là một đoạn giai thoại truyền khắp trườngvà giới thương nhân. Ở bên cạnh Vũ Chính, Hinh Ý mới biết vì sao Vũ Chính lạichơi đàn dương cầm lợi hại như vậy, thì ra mẹ của Vũ Chính trước đây là nghệ sĩdương cầm nổi tiếng thế giới, nhưng sau khi kết hôn lại ở nhà chuyên tâm giúpchồng dạy con. Thật ra trướcđây Hinh Ý cũng có nói với Vỹ Chính chuyện sau khi kết hôn, cô là một người phụnữ hiện đại tuyệt đối độc lập, hi vọng mình sau khi kết hôn có thể có được sự nghiệp của riêng mình, cô sợ VũChính sẽ không thích vợ của mình xuất đầu lộ diện. Nhưng Vũ Chính sau khi nghethấy lại cười nói: "Anh cũng không phải là người gia trưởng, hơn nữa mẹ cũngrất thương anh, cho nên cũng sẽ rất thương em, sẽ không nói gì đâu. Còn nữa,anh cũng muốn vợ mình sẽ chia sẻ một chút với mình!" Hinh Ý rất cảm động, côbiết rõ từ trước tới nay Vũ Chính đều luôn giúp đỡ mình, bằng không chỉ mới vàođời làm sao cô lại có bản lĩnh đứng vững trong giới thương nhân như vậy. Anhkhông dễ dàng nói ra lời yêu, nhưng sẽ dùng hành động để chứng minh: Lâm Hinh Ýlà người mà Giang Vũ Chính anh muốn chính thức che chở cả cuộc đời. Chương 2 – Kếthôn Vẻ mặt GiangVũ Chính khó xử đứng trước cửa lớn nhà họ Lâm, bởi vì hôm nay kết hôn nên anh vui mừng vô cùng , nay lại lọt vàocánh cửa của đoàn phù dâu cùng bạn bè thân thiết của Hinh Ý mà trước nay anhchưa từng có cơ hội trải nghiệm. Thật ra phùdâu của Hinh Ý phần lớn là nhân viên của hai công ty Giang Lâm, bình thường lại"không vừa mắt" với chủ tịch Giang cao cao ở trên, nhất định phải thừa dịp ngàyhôm nay chủ tịch Giang mới hai mươi tuổiđã nổi tiếng trong giới thương nhân, hô mưa gọi gió phải xấu mặt. Trạm kiểm soátđầu tiên là cửa chính của biệt thự, đây là cửa không khó khăn nhất, cho nên các chị em nhất trí quyết định để cho chủtịch Giang dễ dàng vượt qua cửa kiểmsoát. Khi đoàn xeđến nơi tốt đẹp dừng trước cánh cửa lớn nhà cô, phù rể đi phía trước, sớm đãđưa ra một bao lì xì đã chuẩn bị từ trước gọi là "Tiền lì xì để qua cửa". Chỉlà các chị em không chịu chấp nhận, nói là với tài lực của chủ tịch Giang thì bao tiền lì xì "nho nhỏ" này làm sao lạikeo kiệt như vậy! Tiền đó, khôngphải là công cụ giải quyết mọi chuyện dễ dàng nhất ư, những tinh anh trong giớithương nhân này phóng khoáng nói: "Các cô muốn bao nhiêu?" các chị em trămmiệng một lời nói: "Chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươichín đồng." Cuối cùng còn cố ý cường điệu: "Tiền mặt!" Nhóm phù rể vôcùng khó xử, ai kết hôn mà lại mang theonhiều tiền mặt như vậy chứ? Lúc này, namchính của hôm nay bước xuống, anh mở cửa xuống xe, trong nháy mắt làm cho pháinữ thậm chí muốn té xỉu, tuy bình thường cũng ở công ty ngẫu nhiên nhìn thấyông chủ, chỉ là tại sao chú rể lại có thể đẹp trai như vậy chứ! Quần áo vestmàu trắng được cắt may bởi nhà thiết kế nổi tiếng Italy, từ trên xuống đều lộra vẻ cao quý và nhã nhặn. Ngay cả ánh mắt ôn hòa lúc này cũng không còn thấyvẻ lạnh lùng ngày thường, nhẹ nhàng vui vẻ có thể làm cho người ta tan ra mất.Chú rể chậm rãi mở miệng nói: "Các vị hãy nể mặt cho, tôi sẽ ghi chi phiếu ngaybây giờ, về phần tiền mặt thì chờ đến bữa tiệc tối nay sẽ đưa đến tay các vị,được không?" A, mọi ngườinào dám nói không được ,rất nhanh đã mở cửa chào đón đoàn xe đón dâu đi vào. Trạm kiểm soátthứ hai chính là cửa chính ở phòng lớn, cái này thì không thể tùy tiện cho xongviệc được, mọi người trong nhà mẹ đẻ của cô dâu đều lớn tiếng nói, tuyệt đốikhông thể dễ dàng bỏ qua cho cậu nhóc Giang kia. Vì vậy chú rểrút ra một phong bì đỏ thẫm ghi câu đố cần phải giải, Vũ Chính không cần hỏi cũngbiết chính là Hinh Ý giở trò quỷ, bởi vì có một lần cô giận anh không chịu hátcho cô nghe, anh nói mình hát khó nghe muốn chết, cô không tin, nói có thể đànra một bản nhạc bằng đàn dương cầm như vậy, khẳng định là hát cũng rất hay.Cuối cùng vẫn bị anh từ chối, không ngờ tới hôm nay lại vẫn bị móc ra. Anh nhìn thấynhững chữ thật to viết trên bao đỏ: hát bài "Phượng dương hoa cổ". Bên phù dâumang đến hai cái hoa cổ (một loại nhạc cụ dùng cho điệu múa dân gian) để lêntay Vũ Chính, anh nhìn nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt mỗi người đều ý nóianh hãy tự cầu phúc. Đành phải kiên trì, anh nhìn lên cửa sổ phòng của Hinh Ý,hít một hơi thật sâu, dù sao cả đời chỉ có một lần, đành phải chịu thôi mà! "Tay tráichiêng, tay phải trống, tay cầm chiêng chống mà ca hát, khúc ca khác ta sẽkhông hát, chỉ biết hát khúc "Phượng Dương ca" ~~~~~ nam chi đắc chí không sợrét,....." tiếng hát tuy không có âm điệu ngọt ngào như ca sĩ chuyên nghiệp,nhưng lại rất trầm bổng, rất thuần hậu, làm cho người nghe cảm thấy thoải mái. Trên lầutruyền đến một tiếng cười lớn, dưới lầu có thể mọi người đã cố nhịn đến mức mặtđỏ rần, nhưng không ai dám cười ratiếng. Đáp án cuốicùng của cô dâu dĩ nhiên là: cho qua! Tram kiểm soátthứ ba chính là cửa phòng cô dâu, tronglúc này không có bất kì người nào ngăn lại, thậm chí cửa cũng chỉ khép hờ, VũChính biết rõ ý tứ của Hinh Ý. Anh đứng trướccửa nhẹ giọng nói: "Hinh Ý, anh là Vũ Chính nè, có thể vào không?" Trước mặtvẫn không có tiếng trả lời, tất cả mọi người đều khó hiểu, nhóm phù rể thậm chícòn sốt ruột thay anh. Chủ rể lạiđứng trước cửa, nghiêm túc nói tiếp: "Từ lần đầu tiên em xuất hiện trước mặtanh, anh đã bắt đầu yên lặng chú ý đến em, em kiêu ngạo, em độc lập, vẻ đẹp củaem, đều khiến cho anh không có cách nào tự kiềm chế được mà yêu em. Yêu khôngphải là hứa hẹn mà là phải dùng cả đời để chứng minh. Hinh Ý, có thể cho anhmột cơ hội được nắm tay em cùng nhau bước đi, cho đến vĩnh viễn không?" Giọng nói củaVũ Chính dịu dàng đến nỗi có thể chảy ra nước, đôi mắt thâm tình nhìn cánh cửa,dường như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa, nhìn thẳng vào trong lòng của cô. Cả phòng đềurất yên tĩnh, dường như đang nín thở chờ đợi thứ gì đó. Cuối cùng, người saucánh cửa khẽ lên tiếng: "Ừm!" Cửa chậm rãimở ra, lộ ra vẻ mặt tràn đầy hạnh phúccủa cô dâu đang mặc một chiếc áo cưới trắng thuần khiết, khóe mắt còn vươngnước mắt. Vũ Chính nắm tay Hinh Ý, lại dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cô,thấp giọng nói: "Đứa ngốc!" Mọi người cómặt đều hoan hô, có người còn cảm động khóc ròng, hiện trường là một bầu khôngkhí vui mừng. Chương 3 –Tuần trăng mật ( một )Đêm tân hôn,chú rể và cô dâu đã bận cả ngày nhưng không thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy hạnhphúc. Bởi vì hai người đều biết là từ hôm nay trở đi, họ sắp sửa chính thức tanra và hòa tan vào trong sinh mạng của nhau. Hinh Ý nằmtrên lồng ngực Vũ Chính, dùng ngón tay vẽ vài vòng lên vòm ngực anh hỏi: "Nóiđi, tại sao muốn kết hôn? Lần trước rõ ràng em nghe thấy trong hôn lễ của chịhọ anh nói với chồng chị họ là anh ấy đang nhảy vào hố lửa mà. Không phải anh không muốn kết hôn sớm hay sao?" Thì ra Hinh Ýcòn nhớ kĩ chuyện lần đó. Cô nghe thấyanh rầu rĩ cười, vì vậy dùng sức nhéo anh một cái, Vũ Chính hít một hơi, tộinghiệp nói: "Vợ yêu trong ngày đầu tiên sau tân hôn đã muốn mưu sát chồng huh?Chúng ta kết hôn sao có thể so với chuyện Lý Tín kết hôn với chị họ em? Bọn họcăn bản không có tình cảm, chỉ là cuộchôn nhân dựa trên lợi ích làm ăn của hai nhà. Mà chúng ta là đôi bên yêu thươnglẫn nhau, cuối cùng có tình sẽ thành người thân !" Nghe thấy VũChính thản nhiên trả lời, Hinh Ý cũng cười, đúng vậy nha, bọn họ là con trongnhững gia đình như vậy, có mấy người có thể kết hôn chính thức cùng người mìnhyêu mến đây? Họ thật sự rất may mắn mới có thể quen biết nhau, hiểu nhau, vàyêu nhau. Lúc này VũChính đang dùng lực len len lỏi lỏi vào bờ vai của Hinh Ý, nói dịu dàng: "Hơnnữa, người như Lâm Hinh Ý, là người con gái có tài lại có tiền, có rất nhiềuđàn ông hận không thể có được. Anh không thể không tranh thủ nắm bắt cơ hội sớmlấy em về nhà được!" nói xong lại hôn hôn Hinh Ý, cô dường như đang làm nũngdụi dụi vào lồng ngực anh. Cả đêm nay,căn phòng tràn ngập hương vị nồng nàn. Sau tân hôn,Vũ Chính cùng Hinh Ý chính thức bước vào hành trình tuần trăng mật. Thật ra haingười cũng rất bận rộn, phải trông nom công ty của riêng mình mà mỗi ngày đềuphải dự không hết các hội nghị. Nhưng hành trình tuần trăng mật của họ đã được lên kế hoạch trước đó rất lâu ,vì để đền bù cho nuối tiếc vì không đi được chuyến du lịch sau khi tốt nghiệpđại học, Hinh Ý sớm đã giao hẹn với Vũ Chính, bất kể có bận thế nào thì tuầntrăng mật nhất định phải đi du lịch vòng quanh thế giới. Nhớ đến chuyếndu lịch sau khi tốt nghiệp đại học, Hinh Ý cảm thấy đặc biệt tiếc nuối, toàn bộcác bạn đại học đều tập hợp thành một đoàn du lịch đến Hawaii, cô đương nhiênlà muốn đi cùng người mình yêu nhất . Vũ Chính lại nói bởi vì việc học ở Mĩ bậnrộn nên không có cách nào đi được, càng thảm hơn chính là trước khi xuất phátHinh Ý lại đột nhiên bị sốt cao. Khi đó cô còn nói dù sao Vũ Chính không đi, cô cũng không cảm thấy hứng thúnữa, không đi được cũng có cái tốt. Chỉ là khôngngờ tới Vũ Chính là lén lút đến Hawaiiđể tạo cho cô một vui mừng ngạc nhiên . Khi cô nhận được điện thoại của VũChính ở Hawaii, một Hinh Ý luôn kiêncường độc lập trước mặt mọi người lại nhịn không được trở nên nghẹn ngào, dù sao chuyến du lịch tốt nghiệpcả đời chỉ có một lần. Về sau bởi vì cô xuất ngoại đi du học và Vũ Chính lạitrở về nước tiếp nhận công ty của gia tộc nên càng ngày càng bận rộn nên không thể đi được. Lúc này đây,cô cùng Vũ Chính thật sự chỉ muốn bắt đầu một hành trình tuần trăng mật cả đời chỉ có một lần, cô tintưởng đây tuyệt đối đây là chuyến du lịch lãng mạn nhất của bọn họ. Trạm thứ nhấttrong tuần trăng mật của Hinh Ý cùng Vũ Chính chính là Saipan, được mệnh danhlà bán đảo "thiên đường nhân gian". Nước biển trong suốt lóng lánh, bãi cáttrắng như sữa cùng những rặng san hô đủ màu sắc, tạo thành bán đảo Saipan TâyThái Bình Dương. (Saipan là hòn đảo lớn nhất và là thủ đô của Thịnh vượng chungQuần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ, một chuỗi 15 hòn đảo nhiệt đới nằm trênquầnđảo Mariana phía tây Thái Bình Dương) Ban ngày, VũChính sẽ dạy cho Hinh Ý lái loại máy bay nhỏ, chơi trò lái xe máy trên nước,còn mang cô đi lặn sâu xuống biển. Đêm đến, haingười nắm tay nhau tản bộ trên bãi cát trắng xóa, thưởng thức điệu múa truyềnthống của người dân bản xứ. Khi nhìn thấy Hinh Ý đang cùng những người dân bảnxứ nhảy một điệu múa không biết tên, cười tươi giống như bầu trời đêm đầy ánhsao, Vũ Chính đã âm thầm nói với mình,anh muốn cả đời này cho cô một cuộc sốngnhư công chúa, ở bên cạnh che chở cho cô. Trạm thứ haichính là thành phố Florence (Florencelà tên tiếng anh của Firenze là thủ phủ củavùng Toscana, Ý) có lịch sử lâu đời. Nhàthơ Từ Chí Ma đã gọi nơi đây là thành phố mộng ảo, cho dù không đi tham quanbất cứ nơi nào, chỉ đứng trên một con phố nhìn lễ rửa tội tang thương tronglịch sử này cũng là một loại cảm thụ. Ngày đầu tiênVũ Chính cùng Hinh Ý đến Florencethì trời đã đổ mưa. Họ ngồi ngồi ở một quán cà phê bên bờ sông Arno, nhìn dòngnước sông màu xanh ngọc bích chậm rãi chảy xuôi ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi lăntăn trên mặt sông, mật độ dày đặc làm mặt sông rung động. Bên kia bờsông là một bãi cỏ xanh, có một đôi vợ chồng già đang dắt tay nhau bước chầmchậm trong làn mưa. Hinh Ý uống một hớp cà phê, nhìn đôi vợ chồng già vẫn gắnbó bước đi trong làn mưa bên kia bờ sông, cầm tay Vũ Chính nói: "Đến khi chúngta được bảy tám mươi tuổi cũng sẽ giống như họ, đúng không?" Vũ Chính dùng ngón tay vuốt nhẹ lên chóp mũi cô, cườinói: "Đương nhiên rồi! Cô bé ngốc!" Họ đứng bên bờngắm từng chiếc xuồng màu đỏ đang chạy cực nhanh trên sông, kéo theo một vệtnước trắng xóa, bên cạnh bờ còn nghe thấy rất nhiều tiếng thuyền máy lớn nhỏ.Dọc theo hai bên bờ sông, những tòa nhà màu hồng phấn cùng vàng nhạt trong lànmưa bụi hiện ra như mộng như ảo. Giờ khắc này,dường như tất cả những thứ ấy đều đã trở thành vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Đêm đến là lúchai người họ vô cùng cuồng nhiệt, như muốn làm mình tan biến trong thân thể củađối phương, hai người đang không ngừng cố gắng tiến về phía đối phương, quấnquýt cho đến bình minh. Sáng ngày thứhai, lúc Vũ Chính ăn bữa sáng, nhìn Hinh Ý ngay trước mặt không hề có chút hìnhtượng, ăn như hổ đói mà đành phải mím môi cười. Hinh Ý giả vờ giận dỗi lườm VũChính một cái. Vũ Chính đànhphải nhún nhún vai đầu hàng nói: "Tiếp theo chuẩn bị đi đâu đây?" trên thực tếhọ ra khỏi cửa căn bản không vạch trước lộ trình của tuần trăng mật, hơn nữa họcòn có máy bay riêng của mình, tất nhiên muốn đi đâu thì đi. Hinh Ý nghiêngđầu nghĩ, cười nói: "Đến ngôi nhà nhỏ của chúng ta đi." Chương 4 –Tuần trăng mật 2 Chamonix làmột thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Mont- Blanc, là một dãy núi cao nhất củavùng Alpes, địa điểm trượt tuyết nổi tiếng của nước Pháp. Có một con sông nhỏchảy qua thị trấn làm cho thị trấn nhỏ vốn thuộc loại tiên cảnh lại càng thêm ý thơ. Ngôi nhà nhỏ của Vũ Chính vàHinh Ý nằm trong thị trấn tiên cảnh này. Nói đến ngôinhà nhỏ này thì còn có một câu chuyện nữa, đó chính là khi Vũ Chính còn theohọc ở Mĩ đã dùng khoản tiền đầu tiên mình kiếm được để mua nó. Bởi vì khi cònsinh viên, Vũ Chính đã là một cao thủ trượt tuyết. Còn Hinh Ý bởi vì lòng đammê trượt tuyết của Vũ Chính mà cũng yêu thích trượt tuyết, từ đó về sau càngkhông thể dứt ra được. Một lần ngẫu nhiên trong điện thoại, Vũ Chính nghe thấyHinh Ý phàn nàn khu trượt tuyết trong nước chỉ để cho trẻ con chơi nên đã quyếtđịnh mua một ngôi nhà nhỏ tại vùng Alpes. Nhưng bởi vì bận việc nên Hinh Ý chưabao giờ đi đến "ngôi nhà nhỏ" của mình. Có lẽ vì đêmqua quá mệt mỏi, từ Florence lên máy bayđi đến thành phố gần Chamonix rồi lại ngồi trực thăng đi đến Chamonix, Hinh Ývẫn luôn mơ mơ màng màng ngủ. Đến khi Vũ Chính nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Heocon, về đến nhà rồi!" cô mới mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn thấy thế giới tuyếttrắng xóa bên ngoài cửa sổ, lập tức tỉnh lại. Thị trấn nhỏ này đẹp quá! Thật là đẹp,cô không phải chưa từng đi đến nước Pháp. Nhưng những lần trước đến Pháp cùngbạn nè hay chị họ chỉ ở Paris phồn hoa xôi động, ở đó mua sắm vài bức tranh,còn đi Milan xa hoa, ở đó xem các show diễn... Nhưng nơi nàykhông tráng lệ mà chỉ mang đến cho người ta một vẻ đẹp yên bình. Điều bất ngờnhất chính là nơi này lại là cái nôi nổi tiếng thế giới của các môn vận độngnhư trượt tuyết, leo núi, nhảy dù trên không. Có thể kết hợp giữa vẻ yên bìnhvà cảm giác kích thích như vậy thì trên toàn thế giới chỉ có nơi này. Vũ Chính nhìnthấy bộ dạng ngẩn người của cô, lẳng lặng đội mũ cho cô, quàng cổ thật kín, nửaôm nửa bế cô rời khỏi máy bay. Chỉ vào ngôi nhà trước mắt nói với Hinh Ý: "Nhàcủa chúng ta đấy!" Hinh Ý nhìnngôi nhà kiểu Tây hai tầng màu hồng trước mặt, không giống với bất cứ ngôi nhànào xung quanh, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Đi xuyên quakhu vườn nhỏ, Vũ Chính mở cửa, Hinh Ý quan sát xung quanh, cảm động đến thiếuchút nữa rơi nước mắt. Bởi vì trong nhà tất cả đều thiết kế dựa theo "dreamhouse = ngôi nhà mơ ước" của cô, nhớ khi còn học đại học, có một buổi sáng cônói chuyện điện thoại với Vũ Chính, kể về ngôi nhà trong mơ của mình, hưng phấnnói một tràng, cô không ngờ tới anh lại để ý đến nó như vậy. Thậm chí dùng loạisàn nhà nào, thảm loại nào, còn lò sưởiấm áp bên góc tường, trên tường treo những vật trang trí nào, vị trí nhàbếp....Cô quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Chính đang ngắm nhìn cây đàn dương cầm nhưđang nhớ lại kỉ niệm nào đó, trong đôi mắt đều là vẻ tươi cười. Cô nhẹ nhàngtụt xuống khỏi anh, nói đùa: "Có phải nhớ đến tình nhân cũ không? Nói mau, đãcùng người phụ nữ nào tới nơi này rồi?" Vũ Chính nhìncô, đôi mắt đảo qua một vòng, càng thêm vui vẻ nói: "Là cùng một người phụ nữđến nghỉ mát." Hinh Ý không ngờ anh lại thừa nhận, liền trừng mắt nhìn anh, ravẻ như nếu anh không cho em một lời giải thích hợp lí thì đêm nay đi ra ngoàimà ngủ. Vũ Chính cườilớn nói: "Được được, anh đầu hàng, là đến cùng nữ thư kí trong lúc đi họp,nhưng làm sao anh dám mang cô ấy về nhà của chúng ta?" Dáng vẻ anh giống nhưđang bị vợ quản lí nghiêm ngặt. Hinh Ý khôngtin: "Giang thị căn bản không có trụ sởnào ở Pháp, anh tới đây họp cái gì hả?" Em van anh, có nói dối cũng phải nhìnxem em là ai chứ! Vũ Chínhnghiêm túc nói: "Giang thị không có nhưng anh có nha!" Thật sự thì anh cũng đãsớm muốn tách khỏi Giang thị, hình thức kinh doanh gia tộc có quá nhiều tiêucực, hơn nữa còn có mấy người anh em họ kia luôn lăm le, những năm gần đây tìnhhình phát triển của Giang thị không tiến không lùi, ban giám đốc cũng có bấthòa, bọn họ đã muốn như vậy, thì cứ để cho bọn họ chó cắn chó là được rồi. Anhlộ ra một nụ cười sắc bén . Đôi mắt Hinh Ýcũng lộ ra một vẻ cảnh cáo nguy hiểm: "Nói, anh còn có bao nhiệu chuyện mà emkhông biết vậy?" Vũ Chính ôm cônói: "Không có, thật mà." Hinh Ý cũngvòng tay ôm lại anh, ở trong lồng ngực của anh nói rầu rĩ : "Từ nay về saukhông cho phép giấu em bất cứ chuyện gì." "Được." "Từ nay về sauchỉ cho anh cùng em tới nơi này." "Được." "Từ nay về sauchỉ cho anh đánh đàn cho em nghe." "Còn anh thìsao đây? Anh lấy bông đút vào lỗ tai đàn cho em nghe sao?" Hinh Ý dùngsức nhéo vào tay anh một cái, Vũ Chính bị đau hít một hơi thật sâu, ra vẻ anhchồng nhỏ nói: "Được." "Sau nay giàrồi chúng ta sẽ đến nơi này, chỉ có hai người chúng ta, cùng nhau ở lại đây."Hinh Ý tiếp tục tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp của họ. Vũ Chính ôm côđung đưa nói: "Không cần phải già mới đến đây ở nha, em thích ở bao lâu thì ở.Đây vĩnh viễn là ngôi nhà của chúng ta." Rong chơi trêncon đường quê yên tĩnh, Hinh Ý giống như một đứa trẻ cái gì cũng nhìn không đủ,kết quả là trên đường về nhà cô mệt vô cùng. Vũ Chính ngồixổm xuống nói: "Lên đây đi!" Hinh Ý giống như một đứa trẻ ăn trộm đường, liếcnhìn chung quanh, dù sao cũng không phải trong nước, không có ai chụp ảnh. Vìvậy cô hạnh phúc nằm trên lưng Vũ Chính, thật rộng, thật thoải mái. Vũ Chính vừađi vừa nói: "Thật sự thì ở đây bốn mùa trong năm đều rất đẹp, mùa xuân có thểcỡi ngựa, mùa hè có thể đánh golf..." anh không nghe thấy cô đáp lại nên nghĩ côđã ngủ. Nhưng cô đột nhiên áp vào lỗ tai anh nói: "Vũ Chính, anh sẽ cõng em cảđời như vậy chứ?" giọng nói rất nhẹ, không giống một chút nào với người tự tinnhư cô, dường như không phải lời nói của cô công chúa Hinh Ý vênh váo tự đắc.Vũ Chính, thật sự thì em cũng sợ, người vĩ đại như anh, dịu dàng như anh, saocó thể không sợ chứ? Vũ Chính cũngnhẹ nhàng mà vô cùng kiên quyết: "Không phải chỉ một đời một kiếp, mà là vĩnh viễn." Hinh Ý giốngnhư đang nói mớ mà lặp lại: "Ừ, vĩnh viễn ~~ vĩnh viễn." Dấu chân nhỏphủ kín trên con đường dài tuyết phủ kín, dường như cứ đi thẳng, đi thẳng nhưvậy, thật sự có thể đi đến vĩnh viễn. Chương 5 – Thời gian ngừng trôi Ngàyhôm sau bầu trời vô cùng tươi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chiếu vàongọn tuyết phủ đầy tuyết phía xa xa, cho dù đứng bất kể ở góc độ nào thìChomanix cũng là một bức tranh nên thơ.Sángsớm Hinh Ý đã ầm ĩ đòi lên đỉnh núi Mont Blanc thuộc dãy nói Alps, đó là dãynúi cao nhất của châu Âu, cao 4810m, nơi này có cáp treo dài nhất thế giới. Côđã không thể đợi được muốn được đi trên con đường trượt tuyết tốt nhất, dài nhấtthế giới này.Nhìnthấy Hinh Ý như một đứa trẻ, Vũ Chính cũng cảm thấy rất vui. Thật ra thì anhcũng biết tại sao Hinh Ý lại hưng phấn như vậy, hoàn toàn không giữ hình tượngtrước mặt mọi người. Mỗi ngày đều phải dốc sức để sinh tồn trong đám lang sóikia, chỉ hơi không cẩn thận thì đã có thể vạn kiếp bất phục. Lâm thị tuy khônglớn bằng Giang thị, nhưng một cô gái phải tiếp quản mọi việc trong gia tộc,loại gian nan này làm cho anh nghĩ đến là đau lòng. Nhưng anh sẽ không đểcho Hinh Ý của anh bị tổn thương, hơn nữa hiện tại anh cũng đã đủ sức tự mìnhcó thể bảo vệ được cho Hinh Ý.Bọnhọ nhân lúc cáp treo đã đến đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn ngọn núi chạydài không dứt, nhìn Mont Blanc xinh đẹp, sợ hãi nói: "Đây đúng là "tiểu hoàng tử" thành phố hoa hồng,thật đẹp, giống như tiên cảnh vậy, thật hy vọng thời gian có thể dừng lại ngaygiơ' phút này." Cô không phải chưa từng đi du lịch,càng không phải chưa từng đến thăm thành phố xinh đẹp này. Nhưng giờ phútnày, cô thật sự bị vẻ đẹp kia làm sợ hãi. Hay có thể nói là phong cảnhnày bởi vì người đứng bên cạnh cô mà trở nên thật xinh đẹp.VũChính tuy đã đến đây rất nhiều lần, nhưng đi cùng với Hinh Ý, giờ phútnày cảm thấy đây chính là nơi xinh đẹp nhất. Anh giương cây gậy tuyết trên taylên, dùng tiếng Pháp nói: "Quý cô, trận đấu thể theocủa chúng ta hiện tại bắt đầu, xin mời." Sau đó rất ra dáng thân sĩ làm động tác xin mời.Haingười trượt rất nhanh trên nền tuyết, Hinh Ý thật sự rất khâm phụcVũ Chính, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Vũ Chính trượt tuyết. Lần đầu tiên làkhi còn học đại học ở trong nước, cô cầu xin anh dạy cô trượt, anh lại cười côcòn thua kém một đứa trẻ người nước ngoài. Hinh Ý là người có cá tính mạnh mẽ,trong lòng nghĩ anh có gì đặc biệt hơn người, vài năm nữa em nhất định sẽ giỏi hơncả anh. Trong lòng người yêu cô đã trở thành "trò cười". Nhưng qua nhiềunăm như vậy, cô lại nhìn thấy kĩ xảo của Vũ Chính, cảm thấy mình vẫn còn là một"cô nhóc".VũChính nghĩ thầm trong lòng: "Mình làm vậy có phải hơi hăng quá không, đến hưởngtuần trăng mật chứ đâu phải đến để thi đấu thể thao." Vì vậy anh chạy chậm lạiđợi cô.Lòngtự trong của Hinh Ý bị Vũ Chính đả kích mãnh liệt, tinh thần không chịu thuacùng tính không thích người khác nhường mình bị Vũ Chính khơi dậy. Cô đột nhiênthay đổi đường trượt, cố gắng đuổi theo đến ngọn núi bên kia.Chỉlà bởi vì cô chưa quen cách thay đổi đường trượt nên bị ngã sấp xuống, hơn nữachân ván trượt tuyết lại kẹt vào vách băng, cô lại ngồi ngay trên vách núibăng, nghiêng người nhìn xuống vực nên khiến tay run lên nhè nhẹ.VũChính đi đến nhìn thấy tình hình như vậy, đôi đồng tử tức tốc co rút lại, sauđó nói với Hinh Ý: "Đừng cử động, anh đếnđây." Vừa nói vừa tháo tất cả trangthiết bị trên người xuống hết.Tuygiọng nói của Hinh Ý vẫn rất cố gắng đè nén, nhưng vẫn hơi run run: "Em nghe thấy tiếng băng vỡ ra, anh đừng đếnđây."Anhnhư không nghe thấy mà bình tĩnh đi qua, tay điều khiển ván trượt rất tốt, chỉlà không đợi đến khi đến gần Hinh Ý, khối băng đột nhiên có xu thế rơi xuống.Cô chỉ nhớ giờ khắc cuối cùng mình đã thét lên cùng với bị Vũ Chính đẩy ra khuvực an toàn, lưng đập vào vách núi đau đớn sau đó mất đi ý thức.Cuốihình tất cả hình ảnh dường như đã dừng lại trên khung cảnh ngọn núi phủ tuyếttrắng xóa. Chương 6 - Không tin Edit: Panda đào hoa Chương 6 -Không tin Edit: Panda đào hoa Trong giấc mộng Hinh Ý nghe được một sốngười nói bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, còn có tiếng Trung, đang trongcuộc họp sao? Còn nghe thấy tiếng nức nở của vài người. Thật làquá đáng ghét, cô chậm rãi mở mắt ra, cố gắng thích ứng với ngọnđèn chói mắt. Cô nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng, y tá, còn có mẹ,còn có chị Hàng, nhưng lại thiếu gì đó? Hình như là thiếu cái gì.Lâm mẹ nhìn thấy con gái bảo bối tỉnh lại thì cười vỗ vỗ tay cônói: "Cuối cùng đã tỉnh lại, con đã ngủ ba ngày rồi. Bác sĩ nóikhông có vấn đề gì, chỉ là bị chấn động thôi." Chỉ là trong ánhmắt của bà căn bản không có chút vui vẻ nào. Hinh Ý cố gắng nhớlại mấy hôm trước đã làm gì, tại sao lại phải vào bệnh viện. Độtnhiên, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào một chỗ. Cô nhớ đến, côcùng Vũ Chính đi hưởng tuần trăng mật, đi Nepal, trượt tuyết... Còn có,ngoài ý muốn tuyết lở. Đúng, Vũ Chính, Vũ Chính? Cô cầm lấy tay Lâmmẹ đang ngồi bên mép giường, khẩn trương nói: "Vũ Chính? VũChính đang đi cùng con, hiện tại anh ấy đang ở đâu?" Nụ cười trên mặtLâm mẹ cứng đờ, chị Hàng bưng một chén cháo tới: "Tiểu thư, ăn cháotrước đi a. Ngủ lâu như vậy, cô nhất định rất đói bụng." Lâm mẹ lậptức nhận lấy nói: "Ăn cháo trước đi a!" Sắc mặt Hinh Ý lập tức ngưngtrọng, chậm rãi nói: "Có ai có thể nói cho tôi biết, chồng của tôiGiang Vũ Chính đang ở đâu không?" Trong phòng lặng ngắt như tờ,chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính cô.Cô lạidùng tiếng Pháp hỏi, nhưng mà không có ai trả lời. Lúc này có ngườigõ cửa, một người Pháp đi vào. Anh ta hỏi: "Xin hỏi ở đây ai là Giangphu nhân, cô Lâm Hinh Ý?" "Là tôi." "Giang phu nhân, xin chào. Tôi là cảnhsát nước Pháp. Tôi đến đây thông báo với cô tình hình điều tra vềviệc ngày 15 tháng 1 cô cùng một người nữa đi trượt tuyết trênđỉnh núi Mont Blanc thuộc dãy núi Alps thì đột nhiên gặp sự cố tuyếtlở." Hinh Ý đờ đẫn nhìn về phía trước, tuyết lở, cô nhớ đến nơixinh đẹp kia, tuyết lở. Cảnh sát người Pháp nói tiếp: "Tại một váchđá trên đỉnh núi chúng tôi đã phát hiện ra cô, lúc ấy cô đã hôn mê.Hơn nữa cách đó không xa nơi cô hôn mê,chúng tôi phát hiện ra dụng cụ trượt tuyết cùng với GPS của chồngcô. Chúng tôi đã kịp thời dùng trực thăng đưa cô đến đây. Thật may, côkhông có việc gì. Chỉ là chúng tôi rất tiếc phải thông báo với cô,bởi vì chồng cô Giang Vũ Chính tiên sinh khi rơi xuống núi đã tháo GPScủa anh ấy xuống, tuy cảnh sát nước Pháp chúng tôi cùng với ngườinhà của cô đã dùng trực thăng cố gắng tìm kiếm Giang tiên sinh, chỉlà hiện tại đã qua thời gian vàng tốt nhất để cứu viện, chúng tôivẫn chưa có biện pháp tìm ra Giang tiên sinh. Trải qua cuộc thảo luậncủa các chuyên gia, chúng tôi cho rằng khả năng sống sót của Giang tiênsinh là vô cùng nhỏ..." (GPS – Global Positioning System, là hệ thống địnhvị toàn cầu) Hinh Ý không còn nghe thấy những câu sau của anh ta nữa,cái gì mà khả năng còn sống vô cùng nhỏ? Anh ấy rõ ràng còn ởtrước mặt cô, rõ ràng vẫn còn. Cô không biết vì sao mình lại đitới Nepal,giống như một du hồn mà leo lên đỉnh núi đầy tuyết kia. Cô quỳ gốitại nơi mình đã gặp chuyện không may, ôm lấy mặt đất. Vũ Chính củaem à, anh ở trong này sao? Nghe được tiếng em gọi không? Em tới đây, emsẽ không bỏ lại anh một mình, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Bầutrời trong xanh, quang đãng, chúng ta sẽ ở nơi tuyết trắng này mà tìmkiếm sự vĩnh hằng.Chương 7 –Chỉ mong tất cả đều là mơHinh ý đột nhiên mở mắt ra, thì ra thật sựchỉ là một giấc mơ, chỉ là mơ. Cô nhìn xung quanh, thì ra đang ngồi trên trựcthăng, chính mình vẫn còn đang bị cố định vững chắc trên chiếc giường cáng, nhưngnhìn xung quanh đều không có Vũ Chính. Cô lập tức dùng tiếng Pháp hỏi y tá, nhưngcác y tá đều không biết.Cô đang cảm thấy lo lắng thì lúc này máy bộ đàm của phicông phát ra âm thanh:"Xin tất cả các phi cônghãy chú ý, đã tìm được xác của nạn nhân nam , nhưng vẫn còn dấu hiệu của sự sống.Xin tất cả các máy bay hãy chấm dứt tìm kiếm, trở về căn cứ."Rất ngắn gọn, nhưng lại làm cho nỗi bất an của Hinh Ý nhẹđi, Vũ Chính còn sống, giấc mộng không phải thật, Vũ Chính của cô không sao, thậttốt. Sau đó vì thể lực còn kém nên cô lại thiếp đi, giấc ngủ cực kì yên ổn.Khi tỉnh lại thì Hinh Ý lại trông thấy bác sĩ, vị bác sĩngười Pháp hỏi cô một số vấn đề sức khỏe, bởi vì vội vã muốn đi gặp Vũ Chínhcho nên trả lời có phần hấp tấp. Cuối cùng bác sĩ nói với cô: "Không có gì đáng ngại, chắclà ngày mai có thể xuất viện." Sau đó thì bước ra khỏi cửa.Trước khi bác sĩ ra khỏi cửa Hinh Ý đã kịp thời hỏi mộtcâu: "Còn người cùng tôi, chính là người đi trượt tuyết cùng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn,ngày mai anh ấy có thể xuất viện không?"Bác sĩ người Pháp hơi ngẩn người hỏi: "Vị kia cùng đi với cô sao?Hiện tại anh ấy đang ở trong phòng ICU, tôi không phải bác sĩ chính cho anh ấycho nên không biết tình trạng của anh ấy thế nào." Thật ra cho dù có biết rõ thì anh ta cũng không nói ! Đôi vợchồng còn trẻ như vậy, xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó cũng thật đáng tiếc nha. (ICU –Intensive care unit: phòng hồi sức cấp cứu, phòng dành cho các trường hợpđặc biệt nghiêm trọng)Hinh Ý cũng ngây ngẩn cả người, ICU, Vũ đang ở trong ICU.Cô liều lĩnh giật chiếc kim tiêm xuống, xông thẳng ra ngoài. Bác sĩ muốn ngăn cảncô, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi dừng lại.Hinh Ý chạy lòng vòng trong hành lang bệnh viện, cô khôngbiết phòng ICU ở đâu. Cô dừng lại, bắt lấy tay một y tá, giọng run rẩy hỏi: "ICU ở đâu?" Trên thực tế toàn thân cô đều đang run rẩy, y tá chấn động và kinh ngạc nhìn cô, nói không ra lời. Cô hét to một lần nữa: "ICU ở đâu?" Mọi người trong hành lang đều bị tiếng hét của cô hấp dẫn sự chúý. Cô chưa từng có biểu hiện như vậy, bộ dạng giống như đang nổi điên, đôi mắtđỏ hồng nhìn y tá chằm chằm. Y tá nói: "Lầu 7". Ngày hôm đó trong bệnh viện, cả ngày mọi người đều bàn tán về việcmột người phụ nữ châu Á chân trần chạy như điên trong hành lang bệnh viện.Khi cô đến phòng ICU, hỏi y tá chịu trách nhiệm ở đó thì nướcmắt đã rơi đầy mặt, nức nở hỏi y tá về chuyện của Vũ Chính. Y tá nói người bệnhđang được giải phẫu, chủ yếu là tổn thương não bộ cùng xương sống, còn có cả nộitạng. Muốn biết tình trạng chi tiết thì phải hỏi bác sĩ chính.Lúc này, một bác sĩ người Pháp bước ra từ phòng phẫu thuật.Hinh Ý lập tức chạy đến bắt lấy tay ông ta hỏi: "Người đang ở trong kia,anh ấy hiện tại thế nào rồi?"Bác sĩ trầm ngâm một lát: "Cô đã là vợ của anh ta thìchúng tôi tất nhiên phải giải thích cho cô về tình trạng lúc này của bệnh nhân.Tình trạng hiện giờ của chồng cô thật sự không được tốt. Đội cứu hộ của chúngtôi đã phát hiện ra anh ta ở trên vách đá, do từ trên cao rơi xuống nên ngoài bịthương ngoài da thì não và một số cơ quan nội tạng của bị tổn thương, trong lúccấp cứu đã nhiều lần xuất hiện tình trạng tụt huyết áp nghiêm trọng và phải nhiềulần dùng biện pháp kích tim. Cổ, xương cột sống cũng bị gãy, có khả năng sẽ gâynên tổn thương cột sống. Bây giờ còn đang trong tình trạng hôn mê. Hiện tạichúng tôi vẫn còn đang làm phẫu thuật, hy vọng cô có thể chuẩn bị tâm lý..."Hinh Ý ngã ngồi trên mặt đất, nhìn đèn đỏ trên cửa phòngphẫu thuật. Chính cô cũng không biết mình đã nghe được những gì, cô chỉ biếtcâu "Hãy chuẩn bị tâm lý" có ý gì. Sao có thể như vậy? Giấc mộng là giả nhưngkhông ngờ lại thành sự thật. Cô vùi đầu thật sâu vào hai cánh tay, vì cô, đềulà vì cô mà Vũ Chính mới trở nên như vậy. Nếu như cô không hiếu thắng như vậy,không kiêu ngạo như vậy...Vũ Chính cũng sẽ không vì cứu cô mà rơi xuống núi. Nhiềuchỗ bị thương như vậy, sẽ rất đau , Vũ Chính của cô có phải rất đau không?Chính cô cũng rất đau, đau đến mức trái tim như thắt lại, nước mắt rơi xuốngmang theo vị nhàn nhạt của thuốc sát trùng, càng rơi càng nhiều.Không biết qua bao lâu, cô lờ mờ nghe được tiếng bướcchân, tưởng rằng đã làm xong phẫu thuật, thật nhanh ngẩng đầu lên, thì ra là ngườilớn hai nhà chạy tới. Mẹ Lâm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng như vậy của congái, kinh hãi thiếu chút nữa thì té xỉu. Vội vàng chạy đến đỡ con gái dậy, đemcô ôm chặt vào lồng ngực, vuốt tóc của cô nói: "Không có chuyện gì đâu, sẽkhông có chuyện gì đâu." Lời nói cũng nghẹn ngào, càngnói thì Hinh Ý càng khóc lớn.Mà mẹ Giang thì chỉ nhìn vào cửa phòng phẫu thuật,bà là một người gia giáo, tuy chồng mất sớm nhưng vẫn nuôi dạy một đưa con xuấtsắc như vậy. Bà tin con mình nhất định có thể vượt qua ải này, nhất định có thể.Đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc đã tắt, nhìn thấy bác sĩ từbên trong bước ra, lòng của mỗi người đều căng thẳng, giống như đã chờ đợi mộtthế kỉ, cùng nhau chờ đợi kết quả, cùng đợi lời tuyên án.Bác sĩ chậm rãi tháo khẩu trang xuống nói: "Thực xin lỗi, chúng tôi đãcố gắng hết sức. Não của người bệnh đã chết, người bệnh đã vĩnh viễn sống đời sốngthực vật. Nếu như mọi người đồng ý tháo thiết bị hô hấp ra thì có thể tuyên bốtử vong."Mẹ Giang nghe xong thì lập tức ngất đi, quản gia nhà họGiang đứng bên cạnh lập tức đỡ lấy bà, đưa bà đến phòng bệnh.Ngọn đèn trắng toát trong bệnh viện phủ trên khuôn mặtHinh Ý cũng đang là một mảnh trắng bệch.Y tá đẩy Vũ Chính ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy mỗi ngườiđều đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của anh thì đều không nhịnđược mà há miệng thở dốc vì kinh ngạc. Bộ dạng vô cùng thê thảm, đầu của anh sưnglớn, hai mắt đen nhánh nay bầm tím, phần xương sọ bên phải lún vào, bởi vì cằmbị gãy xương nên mí mắt phải cũng bị đọng máu tím xanh, chỗ khí quản bị rạch ragắn máy thở, xoang mũi cũng gắn hai cái ống.Mẹ Lâm chịu không được quay đầu đi, không dám nhìn.Chỉ mình Hinh Ý nhìn Vũ Chính, ánh mắt dịu dàng như nước.Vũ Chính của cô còn thở, sao có thể gọi là chết được? Cô sờ lên ngón taycòn đeo nhẫn cưới của Vũ Chính, nơi này vẫn còn truyền đến hơi ấm. Cô ngồi xổmxuống, ghé vào tai anh nói:"Em sẽ không buông tha choanh, anh cũng không được buông xuôi."Đang trong tình trạng hôn mêsâu nên Vũ Chính không có bất kì phản ứng nào, nhưng cô biết rất rõ anh đã nghethấy.Chương8-Kiên trìHinh Ý thật lòng không phải nổi giận vì nhữnglời nói của bác sĩ người Pháp, cô vừa bảo thư kí liên lạc với bệnh viện tốt nhấtở Mĩ, vừa phong tỏa toàn diện tin tức Vũ Chính xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tìnhhình trong nước trước tiên có thể tạm thời ổn thỏa, cô biết rõ em họ của VũChính vẫn luôn dòm ngó địa vị của anh ở Giang thị, không ngừng tìm kiếm cơ hộiđả kích anh, cho nên chuyện này nhất định không thể cho Giang Vũ Minh biết.Hinh Ý đứng bên ngoài khung cửa thủy tinh của phòng ICU,vô cùng kiên định nhìn Vũ Chính đang nằm trong phòng, cô lúc này không được mềmyếu, không được tự trách. Vũ Chính cần cô, cô tuyệt đối không thể buông xuôi.Cô nắm chặt lấy chiếc nhẫn cưới trên ngón vô danh.Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cô,chính là thư kí mà cô tín nhiệm nhất."Chủ tịch, qua lời cố vấn củanhiều chuyên gia, tôi nhận thấy bệnh viện lý tưởng nhất chính là bệnh việnJonhs Hopkins tọa lạc tại Maryland,Baltimore * bệnh viện ở tiểu bang Maryland của Mĩ*. Việntrưởng bên ấy cùng một số giáo sư chuyên gia thuộc trung tâm cấp cứu quốc tế sẽđáp máy bay đến Pháp. Khoảng 9 giờ sáng mai sẽ tới Pháp.""Ừ, trong nước cô hãy tiếp tụctruyền ra ngoài tin tức chúng tôi vẫn còn đang hưởng tuần trăng mật, có việc gìlập tức báo cho tôi biết.""Vâng"Sáng ngày thứ hai, cô an bài người đưa mẹ Lâm cùng mẹGiang về nước. Mẹ Giang hai mắt đẫm lệ nhìn cô, nắm lấy tay của cô nhưnglại không nói nên lời.Hinh Ý không khóc, chỉ cười nói với mẹ Giang: "Con sẽ chăm sóc thật tốtcho anh ấy."Mẹ Lâm cũng nhìn đứa con gái quật cường của mình,nghẹn ngào nói: "Cũng phảichăm sóc thật tốt cho bản thân mình."Ở ngoài phòng bệnh, bác sĩ chuyên khoa đến từ Mĩ cùng vớibác sĩ người Pháp đang tiến hành bàn giao người bệnh, kể cả máy hô hấp, hai máyhỗ trợ tiêu hóa, ổng tiểu, ống truyền dịch, bệnh án. Sau đó liền dùng máy bayriêng bay thẳng dến bệnh viện Johns Hopkins.Trên máy bay, Hinh Ý nắm lấy tay Vũ Chính, nhìn những đámmây bay trên dãy núi Alps, thầm nguyện một lời, cô cùng Vũ Chính nhất định sẽ ởbên nhau trong căn nhả nhỏ của bọn họ.Chương 9 –Chẩn đoán bệnhBệnh viện Jonh Hopkins mang tông màu đỏ,chung quanh cây cối mọc thành bụi, phong cảnh trang nhã. Đi vào sảnh lớn của bệnhviện cũng không ngửi thấy chút mùi thuốc sát trùng nào mà là hương thơm nhàn nhạt.Chất lượng phòng bệnh cũng được giám sát nghiêm ngặc, có thiết bị máy mócchuyên điều chỉnh bộ lọc khí.Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay chính là giúp Vũ Chínhlàm các loại kiểm tra, siêu âm não, làm kiểm tra điện não đồ EEG (electroencephalogram ), chụp cộng hưởng từ MRI (MagneticResonance Imaging: là một kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnhgiải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio), làm các xét nghiệm máu và nướctiểu, các loại kiểm tra được khẩn trương thực hiện đến ngày hôm sau.Sau khi tất cả các kiểm tra kết thúc, các chuyên gia mới bắtđầu hội chẩn, Hinh Ý không làm được gì, chỉ có thể đứng bên ngoài phòng bệnhnhìn Vũ Chính đang cố gắng dựa vào máy thở mà sinh tồn. Cô nhớ Vũ Chính gọi côlà heocon, đút cô ăn tiramisu (một loại bánh ngọt tráng miệng nổi tiếng của Ý),khi cô chơi ăn gian thì đầu hàng nhận thua...thì nước mắt từng giọt từng giọt lăntrên khuôn mặt trắng nõn. Van xin người, ông trời ơi, nhất định phải giúp anh ấykhỏe lại.Sau khi các chuyên hội chẩn xong thì liền gọi Hinh Ý vàotrong văn phòng."Bà Giang, vấn đề chủ yếu trướcmắt là phải dự phòng biến chứng cùng trị liệu những tổn thương thần kinh choông Giang . Tuy não nguyên của người bệnh tổn thương không nặng,nhưng tổn thương ở phần não thứ cấp thì vô cùng nghiêm trọng, nguyên nhânchủ yếu là do máu tụ bên ngoài màng cứng gây nên thoát vị màng não, bởi vìthoát vị trong thời gian quá dài nên các mô não bị đè ép, thiếu máu cục bộ, tụthuyết áp, các nguyên nhân trên tạo nên tình trạng hôn mê sâu. Sau khi nhập việnlàm các kiểm tra phát hiện ra não giữa xuất hiện tình trạng tắc nghẽn mạch máu,não thứ cấp tổn thương cục bộ. Hiện tại người bệnh tuy có thể tự thở, ho theophản xạ, thực hiện nhai nuốt, nhưng khả năng khôi phục lại ý thức hay không thìrất khó kết luận."Quá nhiều những danh từ tối nghĩa, cho dù sống ở Mỹ nhiềunăm nhưng Hinh Ý cũng phải nhờ đến người phiên dịch mới có thể hiểu đượchoàn toàn."Nhiều cơ quan nội tạng của ngườibệnh bị tổn thương, thận bị tổn thương nên tiểu ra máu, khoa ngoại đã sử dụngquá nhiều loại thuốc có tác dụng kháng khuẩn, cộng thêm việc sử dụng rất nhiềucác biện pháp trị liệu cho nên khả năng lây nhiễm rất khó tránh khỏi, trong lúctrị liệu phải chú ý đặc biệt đến việc lây khuẩn. Cổ, cột sống, xương ngực bịgãy cũng có khả năng tạo thành tổn thương tủy sống, kèm theo đó là những biếnchứng phát sinh cũng có thể làm tăng thêm những tổn hại về não, sẽ ảnh hưởng đếnquá trình khôi phục ý thức."Cô không phải bác sĩ y tá chuyên nghiệp nhưng cũng biếttình trạng của Vũ Chính rất nguy hiểm. Nhớ đến anh đang nằm trên giường bệnh,yên tĩnh giống như không hề tồn tại.Trong đầu luôn hiện lên vách núi cao phủ đầu tuyết trắng,hiện lên hình ảnh Vũ Chính bị ngã xuống núi, hiện lên hình ảnh lúc bọn họ ởtrên đỉnh núi, Vũ Chính lộ ra nụ cười sáng lạn. Những hình ảnh ấy không ngừngtrở về, Florence, đảo Saipan, hôn lễ...Cô ép buộc bản thân mình không đượcnghĩ đến, nhưng mà vẫn bất lực luôn nghĩ về nó. Mỗi phút mỗi giây đều giốngnhư cầm một con dao cắt vào da thịt cô, từng dao từng dao lăng trì chính mình,dường như chỉ cần muốn thì bọn họ lúc nào cũng có thể trở lại như trước kia.Mỗi lúc nghĩ đến mình không thể làm được gì, Hinh Ýlại cảm thấy mình rất vô dụng, không giúp được gì cho anh, chỉ có thể nắm lấytay anh hoặc ở bên tai nói vài lời cổ vũ, cô bắt đầu cảm thấy có chút chán nản.Những lời đã nói với mẹ trước khi lên máy bay thật ra một chút chắc chắnđều không có, có thể cô không có cách nào, nhưng bắt cô phải tự tay mình chấm dứttính mạng của người mà cô yêu nhất, cô làm không được. Nhưng mỗi ngày khi cônhìn Vũ Chính nằm trên giường bệnh, cô sẽ lại hoài nghi mình đến cùng đã làmđúng hay sai? Bởi vì kể từ khi cô ở bệnh viện tại Pháp kiên trì muốn đưa VũChính đến đây, cô nghe thấy bác sĩ nói với y tá làm như vậy sẽ chỉ làm cho ngườibệnh thêm khổ sở, đó là cách làm nhục bệnh nhân. Chỉ là cô tin tưởng vữngchắc Vũ Chính nhất định sẽ tỉnh lại!Chương 10 -Chờ đợi Thư kí riêng đã giúp cô tìm một khách sạn ở gần bệnh viện, thật ra mấyngày nay đã ngày đêm cực nhọc, trông chừng Vũ Chính mà không thể yên ổnnghỉ ngơi, cho tới bây giờ cô vẫn chưa bước vào phòng thuê một bước. Luônngủ trên ghế sô pha trong phòng bệnh, bởi vì môi của Vũ Chính phải thường xuyênđược làm ướt nên thỉnh thoảng cô lại dùng một miếng bông thấm nước chấm chấmlên môi anh. Những việc này y tá sẽ làm nhưng mà cô nghĩ cho dù có là việc nhỏđi nữa thì cô cũng muốn tự mình làm cho anh. Bởi vì anh đã từng nói "Muốn bướcvào sinh mạng của cô, cùng cô chia sẽ buồn vui yêu giận". Mà hiện tại chính làlúc cô phải hòa tan để bước vào sinh mạng của anh. "Vũ Chính, y tá phảiđâm một mũi kim vào anh để lấy máy làm xét nghiệm, có thể sẽ đau, anh cố chịumột chút nha." Sau đó lại ghé vào tai anh nói: "Tuy y tá rất dịudàng, nhưng mà không xinh đẹp bằng em đâu." "Vũ Chính, chúng em trở mình choanh, nằm yên một thời gian quá lâu sẽ làm cho da anh bị lở loét dẫnđến bị hoại tử." "Vũ Chính, có đàm, em sẽ hút đàm ra cho anh...Chắc là anh khôngthoải mái, em sẽ nhanh chóng hút hết đàm cho anh, hút sạch rồi anh sẽ thấythoải mái hơn." Mỗi một ngày, Hinh Ý không giây phút nào dừng lại việc kêu gọiý thức của anh trở về, bác sĩ nói phương pháp này rất có ích cho việc làm chongười bệnh tỉnh lại. Lúc mới bắt đầu, cô chỉ có thể nhìn y tá làm, nhưng mà dầndần cũng theo y tá học được một số công việc của một hộ lý. Hiện tại, một sốviệc cơ bản hàng ngày của hộ lý cô đã có thể tự mình làm được. Bởi vì Vũ Chínhchẳng những bị gãy xương sườn, cột sống, xương ngực mà xương cổ cũng gãy, xoay ngườilại có thể thấy sau lưng có chút dị dạng, cho nên khi xoay người cho Vũ Chínhchỉ có thể lựa chọn nằm ngửa hoặc xoay sang bên trái, ba người cùng nhau đỡđầu, chân, thân cuộn tròn lại để xoay người cho anh. Mỗi khi thấy anh bị dichuyển như một con cá gỗ, lòng Hinh Ý đều co thắt lại. Bác sĩ nói: "Trảiqua vài lần làm phẫu thuật và vật lí trị liệu, hiện tại thân thể của cậuGiang đã khá hơn trước nhiều, nhưng còn cần phải chờ anh tỉnh lại cùngvới làm thêm một vài quan sát trị liệu nữa."Lúc ấy HinhÝ đã rất vui sướng hỏi có phải anh sẽ nhanh chóng tỉnh lại không. Bác sĩ lạinói tiếp: "Nhưng mà những biến chứng phát sinh có khả năng sẽ làm tăngthêm tổn hại đến chức năng não, sẽ ảnh hưởng đến quá trình khôi phục ýthức. Thêm vào đó bởi vì thần kinh xương sống cùng tay phải tổnthương nghiêm trọng, làm cho nửa người dưới của người bệnh tê liệt cùng tayphải bị mất khả năng hoạt động." Hinh Ý khẽ giật mình, lập tức nói vớibác sĩ: "Chỉ cần anh ấy còn sống, vẫn còn sống chính là đặc ân tốt nhấtông trời ban cho tôi." Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, cô ngồi xụilơ trên mặt đất, cắn răng khóc nức nở, nước mắt tùy ý rơi trên khuôn mặtkhông trang điểm. Chỉ cần anh còn sống, nhưng còn sống là tất cả sao? Vũ Chínhcó thể nuốt, nhưng răng không thể nhai hết, Hinh Ý dùng ống hút nước, chen vàokẽ răng nói: "Vũ Chính, nuốt đi, nuốt đi." Chỉ 160 ml nước mà phảiđút trong gần một tiếng. Có thể cô chính là một người kiên nhẫn, dường như trênthế giới này, chỉ có cô là quan tâm đến sự tồn tại của Vũ Chính. Cô còn mua dựphòng miếng lót tai, đệm lót chân, đệm lót mông, còn đặc biệt mang cho VũChính đôi vớ đàn hồi dự phòng bị tắc tĩnh mặc, bởi vì người bệnh hônmê hai tay hai chân không được hoạt động, khiến cho máu khó lưuthông, dễ dàng gây nên tình trạng tắc tĩnh mạch. Mỗi ngày Hinh Ý đều giúp VũChính vận động và mát xa tay chân, ngày ngày nhìn tấm thân gầy gò, lòng đều ẩnẩn co rút đau đớn. Đặc biệt sau khi bác sĩ tuyên bố nửa người dưới bị liệt cùngvới tay phải tàn phế, cô càng kiên trì không ngừng mát xa cho Vũ Chính. Trongnước rất nhiều cuộc điện thoại đã gọi đến, nói suốt hơn một tháng,tuần trăng mật cũng nên chấm dứt rồi, làm sao lại không có chút tin tức nàotruyền về. Mỗi lần đều làm cho Hinh Ý thấy áp lực, cô vốn có thể giảm bớp áplực cho mình, nhưng mà ở bên kia Giang hình như có chút vấn đề, không có ngườiquản lý nên mọi việc đều loạn cả lên. Tên Giang Vũ Minh kia càng kêu gào muốn chủ tịch lập tứcxuất hiện, nếu không sẽ bầu lại ban giám đốc. Cô không phải người của Giangthị, tất nhiên cũng không có quyền nhúng tay vào, dần dần cảm thấy cục diện nhưđang vượt khỏi tầm khống chế của mình. Chỉ là cho dù như vậy, cô cũng khôngbiểu lỗ chút lo lắng nào trước mặt Vũ Chính còn đang hôn mê sâu, chỉ ở bên cạnhanh ôn lại những chuyện vui trước kia cùng tương lai của bọn họ. "Vũ, sau nàyanh muốn có bao nhiêu đứa con vậy?" "..." "Em đã nghĩ rồi, hai đứa là vừa, sinhcon trai trước rồi sinh con gái. Bởi vì anh trai có thể chăm sóc cho em gáinha! Anh biết không, khi còn bé em rất muốn có một anh trai." "..." Hinh Ý vừacẩn thận giúp Vũ Chính làm vài động tác vận động, vừa nói chuyện phiềm với anh,cô tin tưởng anh đang nghe thấy. Chương 11 - Kỳ tích Edit: Panda đàohoa Hôm nay, Hinh Ý cứ theo ngàythường mà làm những việc của một hộ lý cho Vũ Chính. Cô lau chùitoàn thân cho anh, khi cô cởi cúc áo của anh ra, đôi mắt nóng lên, nướcmắt nóng hổi thiếu chút nữa đã nhỏ lên người anh. Mấy lần làm phẫuthuật phục hồi chức năng khiến cho trên người anh đầy những vết sẹo,hơn nữa từ khi hôn mê đến nay đã hơn một tháng đều phải dựa vào ốngtruyền dịch mà duy trì sự sống, anh gầy đến nỗi đã có thể đếmđược cả xương sườn. Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve vết thương đãđóng vảy, hít hít mũi, cố nở một nụ cười gượng nói: "Nhìn xem,dáng người Vũ Chính của chúng ta thon thả như vậy. Các y tá ngườiMĩ ngoài kia rất muốn cướp đi công việc chăm sóc anh của em đấy. Maymắn vợ của anh lại em, bằng không thì anh phải chịu thiệt rồi."Sauđó cô ngẩng đầu lên, vô cùng dịu dàng nhìn khuôn mặt anh, tái nhợt màkhông có sức sống, nhưng khí chất vẫn mạnh mẽ như vậy, vẫn động lòng người tựanhư khi mười lăm tuổi cô gặp anh.Chỉ là, Hinh Ý cũng không ngờ sau một khắc Vũ Chính lại chậmrãi mở mắt ra, không có tiêu điểm mà nhìn về phía trước, chỉ nháy mắt hai cái rồilại nhắm mắt lại ngủ tiếp. Cô vừa không ngừng la hét tên của Vũ Chính, vừanhấn chuông gọi bác sĩ. Giờ khắc này, một người phụ nữ kiên cường như vậy cũngkiềm không được mà rơi nước mắt, lúc bác sĩ đi vào thì đã khóc đến không cònchút hình tượng nào. Chỉ là, giọt nước mắt trong giờ khắc này vô cùng ngọt ngào.Bác sĩ bận rộn chạy qua chạy lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ vuimừng nói với Hinh Ý:"Chúc mừng cô, bệnh nhân thật sự đã tỉnh lại,nhưng mà dù sao thì thời gian hôn mê cũng tương đối dài, cho nên công tác phụchồi sau này còn cần phải cố gắng nhiều."Hinh Ý nghẹn ngào nói: "Nhưng mà vừarồi khi anh ấy tỉnh lại, ánh mắt nhìn tôi giống như một người xa lạ. Trước kiachồng của tôi chưa bao giờ nhìn tôi như vậy, có phải sau khi tỉnh lại bị di chứnggì không, chẳng hạn như mất trí nhớ?"Bác sĩ trâm ngâm một chút rồi nói: "Tình huống này trước đâycũng từng có, nhưng mà khả năng không lớn, xin cô cứ yên tâm. Ngày mai chúngtôi sẽ làm kiềm tra tổng quát cho Giang tiên sinh. Đến lúc đó sẽ có số liệuphân tích tường tận tình hình hiện tại của Giang tiên sinh."Tuy Hinh Ý rất muốn bảo bác sĩ làm cho Vũ Chính tỉnh lạingay bây giờ, nhưng mà bác sĩ nói bệnh nhân bị hôn mê lâu ngày nên thân thể cònrất yếu ớt, hơn nữa rất dễ dàng mệt mỏi, cho nên Hinh Ý chỉ yên lặng nhìn anh,chờ đợi anh tỉnh lại. Chỉ là, chờ đợi như vậy làm cho cô cảm thấy rất ngọtngào, bởi vì dù có chờ đợi bao lâu, cô cũng có thể chắc chắn rằng anh nhất địnhsẽ tỉnh lại. Vũ Chính của cô quả nhiên không bỏ lại cô một mình.Ngày hôm sau lúc Vũ Chính tỉnh lại, cô còn chưa kịp nói lờinào với anh thì bác sĩ đã đến bên giường bệnh của anh làm đủ mọi kiểm tra. Côchỉ có thể trơ mắt đứng chờ một bên, tuy cũng rất nóng lòng muốn biết tìnhhình, nhưng mà cô phải vững vàng, kiên nhẫn đợi.Rốt cuộc lúc bác sĩ chấm dứt cuộc kiểm ta, Hinh Ý nhìn xaxa thấy Vũ Chính đã rất mệt mỏi, nghĩ rằng hôm nay mình sẽ không có cơ hội tròchuyện với anh thì ánh mắt của Vũ Chính dừng lại trên người cô, tuy rất mệt mỏikhông thể thổ lộ được gì, nhưng vẻ dịu dàng trong ánh mắt kia lại không giống vớihôm qua. Hinh Ý ngơ ngác bị anh nhìn, hốc mắt hồng hồng, lại đột nhiên nở một nụcười thật tươi. Vũ Chính dường như muốn cổ vũ nên nháy mắt vài cái thật sâu rồilại ngủ thiếp đi.Giờ phút này Hinh Ý đã không thể kìm nén được nước mắt nữa,lại cười to lên, rồi lại khóc lớn, thì ra tình cảm của con người có thể dễ dàngvỡ òa như vậy, chỉ vì cảm động mà có thể cười có thể khóc. Một người rõ ràng bịbác sĩ tuyên bố não đã chết, một người rõ ràng bị nói là vĩnh viễn sẽ không tỉnhlại chỉ có thể sống đời sống thực vật, đã phải cố gắng bao nhiêu mới có thể trởvề từ cõi chết đây? Bây giờ cô mới hiểu vì sao các bác sĩ người Mĩ có thể dứtkhoát tiếp nhận một bệnh nhân như vậy, không chỉ có tiền tài đánh động đếnbọn họ, càng bởi vì sức sống mãnh liệt cùng ý chí chiến đấu của Vũ Chính đã chạmđược đến ý thức về sứ mạng của một người thầy thuốc."Bệnh nhân đã khôi phục ý thức,chỉ là những việc làm sau này sẽ không dễ dàng hơn so với việc thức tỉnh ý thứcngười bệnh, bởi vì quá trình phục hồi chức năng sẽ dài dằng dặc, kế tiếp khókhăn gặp phải còn rất nhiều. Hy vọng người nhà có thể trợ giúp thật tốt. Nhưngmà, tôi tin tưởng Giang tiên sinh nhất định sẽ hồi phục thật tốt, bởi vì tôi chưatừng thấy người nào ngoan cường như anh ấy, còn có cô nữa, một người vợ xinh đẹpkiên cường, tôi đã được nhìn thấy người phụ nữ đẹp nhất rồi."Sau khi nói xong bác sĩ nhìn Hinh Ý đang ngập nước mắt mỉmcười, rồi nhìn ra ánh mặt trời cùng cảnh sắc ngoài cửa sổ, bệnh viện JohnsHopkins đầu xuân đẹp và tràn đầy sức sống, khiến cho ông cảm thấy thật ra thìcuộc sống rất đơn giản, chỉ là núi giữ lấy sinh mệnh của mình.Chương 12 – Giấu diếmVũChính bắt đầu bước vào giai đoạn trị liệu thứ hai, điều trị phục hồi chức năng.Thật ra thì như bác sĩ nói, trị liệu phục hồi chức năng mới là giai đoạn tháchthức ý chí người bệnh nhất. Mỗi ngày như mọi ngày lặp đi lặp lại một động tác,vô cùng mệt mỏi.Nhìn thấy Vũ Chính gian nan chỉ để làm những động tác giơtay lên, buông tay xuống, đầu đầy mồ hôi, có lúc cắn răng, Hinh Ý tự hận mìnhkhông thể thay anh chịu nỗi đày đọa này. Chỉ là Vũ Chính xoay đầu lại, yếu ớt cườicười với cô, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời phương đông.Bởi vì Vũ Chính vừa tỉnh lại, hơn nữa tổn thương cột sốngquá nặng cho nên lúc mới đầu mỗi ngày chỉ có thể ngồi vài phút. Nói là ngồi nhưngthật ra chỉ là nghiêng người trên giường bệnh khoảng 15 độ, bởi vì phần eo cănbản không thể chịu được áp lực. Mỗi một lần Hinh Ý mát xa hay xoay người giúpanh đều vô cùng dịu dàng cẩn thận, bởi vì hiện tại Vũ Chính của cô cũng yếu ớtgiống như một đứa trả sơ sinh vậy.Mặc dù Vũ Chính biết con đường mà tiếp theo mình sẽ phảiđi sẽ vô cùng khó đi, nhưng mà anh chưa bao giờ tỏ ra một chút thất vọng nào trướcmặt Hinh Ý, thậm chí về sau còn làm nũng như một đứa trẻ."Vũ Chính đến giờ uống thuốc rồi.Chúng ta uống thuốc nước trước được không?" Hinh Ý nâng giường bệnh lên cao, chuẩn bị đút thuốc nước choanh uống trước. Vũ Chính là một người đặc biệt, từ nhỏ rất ghét uống thuốc nước,nếu lúc nào phải uống thì nhất định phải uống trước lúc anh uống những thuốckhác."Bụng no lắm, uống không nổi." Vũ Chính xoay sang hướng khác nói.Hinh Ý cảm thấy rất buồn cười, trước kia cô chưa bao giờnhìn thấy Vũ Chính trẻ con như vậy. Hoặc là nói, cho tới bây giờ cô chưa từngnhìn thấy anh bị bệnh, trước kia anh giống như người không bao giờ mắc bệnh. Chỉlà bây giờ thì....Hinh Ý kéo dài suy nghĩ của mình. Cô cười to lên nói với anh: "Bướng bỉnh, uống mới có thểnhanh khỏi bệnh. Không phải anh nói ở trong phòng bệnh rất buồn bực sao? Bác sĩnói vài ngày nữa là có thể tập ngồi. Đến lúc đó em và anh sẽ cùng nhau tản bộtrong vườn hoa, được không?"Vũ Chính cố nén một nụ cười gian xảo, chậm rãi nói: "Muốn uống cũng được, nhưngmà..."Hinh Ý đã biế anh muốn làm gì."Nhưng mà cái gì?""Phải hôn anh trước, hôm nay emvẫn chưa hôn anh." Vũ Chính trẻ con nói."Được được được, làm sao mà đếnhôm nay em mới phát hiện ra mình đã gả cho một anh bạn nhỏ vậy nhỉ?"Anh thấy gian kế đã thành, vừa kề sát vuốt ve mặt Hinh Ý,vừa nói: "Miệng, miệng..."Đang lúc hai người hôn nhau thì điện thoại của Hinh Ý vanglên. Cô đành phải ngượng ngùng đứng lên ra ngoài nghe điện thoại.Khi cô nghe xong điện thoại bước vào thì Vũ Chính đã ngủ.Hinh Ý nghĩ lại để cho anh chạy thoát lần nữa rồi.Thật ra thì Vũ Chính không có ngủ, anh nhắm mắt lại nghĩ,điện thoại của ai mà không thể nghe trước mặt anh, nhất định là Giang thị đã xảyra chuyện gì. Nhưng mà nếu Hinh Ý không muốn làm cho anh lo lắng, anh phảilàm thế nào đây? Thân thể của mình đã tàn phế, ngoại trừ tay trái có thể dần dầnkhôi phục lại năng lực, các cơ ở tay phải và toàn bộ cơ thể vì bị teo lại nênhiện giờ đã xuất hiện tình trạng liệt, nửa người dưới không có chút cảm giácgì, mỗi một lần Hinh Ý lau chùi hay mát xa cho Vũ Chính, nhìn những bộ phận cơthể mình không có chút cảm giác, tận sâu nơi đáy lòng anh thấy vô cùng đau đớn!Bầu trời hôm nay đặc biệt tươi sáng, ánh mặt trời xuyênqua bức màn che hắt vào phòng bệnh hạng nhất của bệnh viện John Hopkins.Sau khi bác sĩ làm các kiểm tra cho Vũ Chính thì nói vớiHinh Ý: "Hôm naytrình trạng sức khỏe của anh ấy không tệ, thời tiết tốt như vậy, thật đúng là cơhội tốt để tản bộ."Thật ra thì một tuần trước Vũ Chính cũng đã chính thức ngồiđược, chỉ là thời gian duy trì chỉ có thể hơn 10 phút. Trải qua một tuần lễ tậpluyện, hiện tại đã có thể ngồi hơn một tiếng.Cô vui vẻ cười với Vũ Chính, sau đó gọi hộ lý riêng vào.Trước tiên Hinh Ý cẩn thận nâng Vũ Chính dậy, giúp anh tựavào đầu giường, rồi giúp anh mặc quần áo và đội mũ tử tế vào. Mặc một bộ quầnáo trắng ngồi tựa lưng vào đầu giường, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt và nhìncó vẻ hơi gầy, nhưng phong thái lại vô cùng tuấn lãng trông như một vì sao lấplánh nơi chân trời.Hộ lý ôm lấy Vũ Chính, sau đó cẩn thận đặt anh lên chiếcxe lăn có đệm lót mềm mại. Bởi vì tay phải của anh không hoạt động được, thânthể hơi nghiêng về bên trái, hai chân cũng vô lực mà đặt trên bàn đạp. Cẩn thậngiúp anh điều chỉnh tư thế xong, cô còn giúp anh mang tất và giày.Lúc cô mang tất vào cho anh, nhìn thấy bàn chân tái nhợt củaanh, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống. Bởi vì tuy vẫn thường xuyênmát xa, nhưng các cơ bắp ở chân vẫn bị teo lại. Nhưng so sánh với trước kia thìrõ ràng đã gầy yếu hơn rất nhiều, hơn nữa một chút sức sống cũng không có.Lúc cô ngẩng đầu lên, Vũ Chính đang nhìn ra ngoài cửa sổ,không hề nhìn cô. Cô cẩn thận lấy ra một tấm chăn dày, đắp vào chân cho VũChính rồi đẩy anh ra khỏi phòng.Đây là lần đầu tiên Vũ Chính ra khỏi phòng kể từ hai thángbị thương, anh cố gắng thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Bệnh viện John Hopkinskhông hổ là bệnh viện tốt nhất của Mĩ, toàn cảnh bệnh viện như một khu dân cưcao cấp, chung quanh đều là cây cối xanh tươi, còn có một bãi cỏ lớn.Hinh Ý dừng lại dưới hàng ghế dài bên táng cây, lại điểuchỉnh tư thế ngồi thoải mái cho Vũ Chính, giúp anh đắp lại tấm chăn đã rơi xuống.Tuy đã là đầu xuân, nhưng vẫn còn chút lành lạnh, quan trọng nhất là người bịliệt phải đặc biệt giữ ấm, bằng không sẽ bị teo cơ rất nguy hiểm.Vũ Chính nhắm mắt, chậm rãi hít một hơi, nhẽ nhàng nói vớiHinh Ý: "Cảm giác cóthể tư hô hấp thật là tốt."Sau khi cô nghe xong thì sững sờ, một giọt nước mắt rơitrên bải cỏ. Cô nhớ đến thời gian anh phải dựa vào thiết bị hô hấp mới có thểthở, nhớ đến bác sĩ người Pháp nói anh sẽ không tỉnh lại, nhớ đến sau khi chuyểnđến bệnh viện Mĩ ba lần tình trạng trở nên nguy kịch. Người cô yêu bởi vì sựkiêu ngạo của mình mà chịu khổ, lại vui vẻ chịu đựng sự thật mình sẽ không thểđứng dậy được nữa như vậy. Cô nửa ngồi nửa quỳ trước xe lăn của Vũ Chính, nằmtrên đầu gối không hề có cảm giác của anh, nức nở nói: "Thật xin lỗi..."Vũ Chính chẫm rãi giơ cánh tay trái đã phục hồi được 80%chức năng của mình lên, vuốt ve mái tóc của Hinh Ý nói: "Đức ngốc!"Lúc này, cách đó không xa sau một thân cây, có một người cầmmáy ảnh không ngừng hướng mản hình chụp bọn họ. Đèn loang loáng làm cho VũChính hơi chói mắt, nhưng anh không biểu lộ ra, giả vờ như không biết.Nhưng Hinh Ý đã chú ý tới, cô không đuổi theo người kia,chỉ duỗi tay nắm chặt tay trái của Vũ Chính nói: "Bác sĩ nói không thể rangoài quá lâu, chúng ta vào trong đi, được không?"Không đợi Vũ Chính trả lời, cô kéo phanh xe lăn, đẩy xavào trong tòa nhà bệnh viện.Buổi chiều hôm nay, sau khi Vũ Chính ngủ trưa dậy, cô liềnnói với anh muốn chuyển đến Trung tâm phục hồi chức năng Mount Sinai nằm trên đạilộ 5 Manhattan ở New York."Bác sĩ nói hiện tại anh đã bướcvào giai đoạn phục hồi chức năng, đó là bệnh viện được công nhận là nơi điều trịphục hồi chức năng xương sống tốt nhất, sẽ càng giúp cho quá trình hồi phục củaanh. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, đươc không?" Hinh Ý nằm nũng nâng cánh tay phải của anh lên mát xa vào những vịtrí mẫn cảm.Cả phòng bệnh yên lặng, Vũ Chính không trả lời cô. Cô cũngcảm giác thấy không khí có chút kì lạ, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"Cả người Vũ Chính đều ngây ra như vậy, vô cùng yên tĩnh.Cô biết rõ đó chính là biểu hiện tức giận, mỗi khi anh tức giận sẽ yên tĩnh dụthường như thế.Qua một lúc lâu, anh chậm rãi mở miệng: "Em còn muốn giấu diếm anhbao lâu?"Chương 13 –Tức giậnKhông khí bốn phía dường như cũng đồng loạtngưng đọng lại, Hinh Ý nghe thấy tiếng tim của mình đập nhanh hơn, bàn tay củacô đang mát xa cho Vũ Chính cũng ngừng lại.Vũ Chính lại mở miệng nói: "Em còn muốn giấu diếm anhbao lâu nữa?"Anh dường như không có chút biểu hiện kích động nào, bình tĩnh giốngnhư đang nói chuyện không liên quan đến mình.Hinh Ý cố gượng cười, vô cùng đè nén nói: "Em nào có giấudiếm anh chuyện gì đâu?" Cô không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt anh, chỉ là mỗi lầnđều bị anh nhìn thấu, giống như có thể nhìn thấu lòng của cô.Vũ Chính cười khổ: "Chẳng lẽ hiệntại trong mắt em anh lại là một người tàn phế sao? Giang thị rốt cuộc đã xảy rachuyện gì?" Giọng điệu cao hơn vừa rồi, anhrất ít khi không thể khống chế được, trước mặt người khác chưa từng như vậy. Nhưngmà hôm nay anh lại tỏ ra mất bình tĩnh trước mặt người mình yêu nhất, anh chịukhông được nha, chịu không được cảm giác mình như một đứa ngốc không biết gì,chịu không được người mình yêu ở trước mặt mình cố chống đỡ che đậy. Đó chínhlà đang ở trước mặt người khác công khai biểu thị sự bất lực của anh, nhu nhượccủa anh.Cho tới bây giờ Hinh Ý cũng chưa bao giờ thấy Vũ Chính nhưvậy, đôi mắt đỏ ngầu như một con sư tử đang bị thương. Đôi mắt cô cũng hồng hồngnói: "Em chỉ muốnđể anh được an tâm dưỡng bệnh mà thôi, về phía Giang thị anh cứ yên tâm, tuyệtđối sẽ không đổi chủ. Lâm thị sẽ không tiếc hết thảy để ủng hộ anh, đợi đến khianh khỏe lại..."Vũ Chính nhắm mắt lại, mỏi mệt yếu ớt nói: "Em không hiểu, thứ anh quantâm không phải là Giang thị, mà là em đó!"Sau giữa trưa ánh mắt hắt vào phòng bệnh, nhưng lại khôngđể đánh vỡ được cục diện bê tắc này.Hinh Ý trước giờ luôn được anh nâng nui trong lòng bàntay, hôm nay lại phải chịu đựng thái độ lạnh lùng như vậy của anh nha! Vì vậycô cũng tức đến đỏ mắt, cắn răng nói: "Đúng, emkhông hiểu anh. Là lỗi của em, hết thảy đều là em sai. Nếu không phải vì lờinói của em, anh cũng sẽ không biến thành như vậy, nếu không phải vì lời nói củaem, anh vẫn còn là một Giang Vũ Chính kiêu ngạo lúc trước. Nếu đã chán ghét emnhư vậy, thì em đi là được chứ gì!" Cô vừa khóc vừa chạy ra khỏiphòng.Chỉ là không đợi cô chạy ra khỏi cửa phòng thì bên trongđã truyền đến một tiếng động thật lớn. Cô quay đầu lại, nhìn sang. Vũ Chính từ trêngiường ngã xuống, tiếp theo đó từng chút một đẩy ngã cái giá. Cả người anh runrẩy, ngay cả hai chân cho tới bây giờ không hề nhúc nhích cũng đang co rút,khuôn mặt cực kì khổ sở, cắn răng đến cả gân xanh trên trán cũng nổi lên.Hinh Ý chưa bao giờ chứng kiến tình huống này, sợ hãi, vừavội vã gọi bác sĩ, vừa chạy đến nâng Vũ Chính dậy. Lúc tay của cô chạm vào thânthể anh, rõ ràng cảm nhận được toàn thân anh cứng ngắc như một tảng đá, cô chỉcó thể ôm anh mà rơi nước mắt.Bác sĩ cùng y tá xông tới, hộ lý riêng cũng đỡ Vũ Chínhlên giường. Cô lui ra cách giường khoảng nữa mét, nhìn bác sĩ cùng ý tá bận rộnvây quanh Vũ Chính."Toàn thân người bệnh co rút,nhanh gọi bác sĩ chuyên khoa đến." Bác sĩ vừa đè chân Vũ Chính xuống vừa nói với y tá.Cả người Hinh Ý như bị rút hết sức lực, toàn thân cũng corút, cô ngồi xổm xuống mặt đất dụi đầu vào hai bàn tay khóc lớn lên. Đến tộtcùng cô làm sao vậy, tại sao phải nói những lời vớ vẩn đó với anh, biết rõ sứckhỏe của anh đã như vậy còn tức giận với anh.Cô khóc càng lúc càng lớn, khiến cho y tá cũng phải đến dỗdành cô: "Không có gì đâu, đây là tình trạng thường gặp củangười bị bại liệt, từ nay về sau chú ý một chút là được rồi."Lúc cơn co giật của Vũ Chính chấm dứt, sắc trời ngoài cửasổ đã nhuộm đen. Trong phòng bệnh chỉ có chiếc đèn tường lấp lòe, ngọn đèn ấmáp lại không mang lại cảm giác ấm áp nào cho Hinh Ý. Cô nhìn Vũ Chính trongtình trạng kiệt sức đang ngủ say, ngọn đèn nhu hòa soi vào thân thể thon gầycùng gương mặt cực kì tái nhợt của anh.Cô nắm lấy bàn tay phải không có chút sức lực nào của anh,dùng khuôn mặt của mình vuốt ve nó, nói với Vũ Chính đang mê man: "Thật xin lỗi. Là do emkhông tốt, em không có ý muốn chọc giận anh. Em thật sự chỉ muốn anh nghỉ ngơicho thật tốt, không bị những chuyện khác làm phiền, anh có thểnhanh chóng đứng dậy..."Cô hít hít mũi, nói tiếp: "Em biết rõ gạt anh như vậylà không đúng, em biết rõ chính mình cũng không có năng lực khống chế một côngty lớn như Giang thị. Từ nay về sau em sẽ không dối gạt anh nữa, anh muốn cùngem đối mặt, anh muốn bảo vệ em như trước kia, phải không? Hôm nay anh nói thửxem, em đã khiến cho anh trở thành một người tàn phế, lòng em thật sự rất đau,như là bị axit tạt vào vậy, từng giọt từng giọt ăn mòn. Anh vì em mới trở thànhnhư vậy, em tình nguyện hiện tại người nằm đây là em. Ô ô...." Cô khóc lớn thành tiếng."Từ nay về sau em cũng không choanh nói mình là người tàn phế. Tay của em sẽ là tay của anh, chân của em sẽ làchân của anh. Từ nay về sau cũng không cho anh co giật như ngày hôm nay, em sẽrất đau đớn.""Rõ ràng là mình làm sai, trái lạicòn trách móc anh, 100% là cách làm của công chúa Hinh Ý rồi." Giọng nói ấm áp của Vũ Chính vang lên, mệt mỏi, cực kì mệt mỏi, nhưngánh mắt nhìn Hinh Ý lại tràn đầy trìu mến."Anh tỉnh rồi, có cảm thấy khôngthoải mái ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ ngay." Cô khẩn trương muốn đưng dậy nhấn chuông gọi bác sĩ.Anh giơ cánh tay trái có lực duy nhất lên, nhưng khôngcách nào bắt được tay của cô. Tay vừa giơ lên một nửa thì Hinh Ý đã lập tức giơtay vịn chặt lại. Vũ Chính nhẹ nhàng cười cười: "Anh không sao, nghe thấycông chúa khóc gọi hoàng tử, sao có thể không tỉnh chứ?"Hinh ý nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo vào tay trái củaanh."Phu nhân à, em đỡ phu quân mìnhngồi dậy được không?" Anh giật giật bả vai cùng nửangười trên cứng ngắc.Cô lập tức choàng tay ra sau nách của anh, dùng sức đỡ anhngồi dậy. Chính mình cũng ngồi xuống giường, tay ôm lấy eo của anh, nhẹ nhàngmát xa."Vừa rồi chắc rất sợ hả? Thật rathì anh cũng rất sợ, lúc em nói muốn bỏ đi, anh rất sợ em sẽ đi thật. Cho nên mớiphải..." Vũ Chính vô cùng dịu dàng nói.Nước mắt của Hinh Ý tiếp tục rơi: "Anh biết rõ em chỉ nói vậythôi mà, anh làm gì mà khẩn trương vậy chứ, té xuống như vậy khiến cho trái timem tan nát nha. Anh là của em, anh đau thì em càng đau hơn anh.""Dù có nói cũng không được,không được rời khỏi anh, biết không?"Cằm của anh đặt trên đỉnh đầucô, hôn lên mái tóc của cô.Cô nghe tiếng tim đập của anh, gật đầu.Gió đêm thổi tung bức màn, tất cả đều yên bình tĩnh lặngnhư vậy. Bọn họ đều hy vọng đêm nay có thể kéo dài đến vĩnh viễn.Chương 14 –Sóng gió phía trước Trong nước Giang Vũ Minh ngồi trong văn phòng xoa hoavốn thuộc về Vũ Chính, thưởng thức cảnh sắc không gì sánh được nhìn từ tầng 60của tòa nhà. Giang Vũ Chính à, Giang Vũ Chính, bất kể trước kia anh điều hànhGiang thị có tốt thế nào, không phải chỉ là dọn đường cho tôi hay sao, hiện tạiGiang thị đã thuộc về một mình Giang Vũ Minh tôi rồi. Thật ra thì Giang Vũ Minhcùng Vũ Chính từ lúc bắt đầu đã phân định kết quả. Vũ Chính là đại thiếu giaduy nhất của Giang thị, mặc dù là cháu đích tôn, nhưng bởi vì cha mất sớm, chonên cũng không tính là có thế lực trong gia tộc Giang thị. Mà Vũ Chính là nhịthiếu gia, trước hắn còn có một người chị, tại nhà họ Giang cũng xem như muốngió được gió, muốn mưa được mưa. Chỉ là thật kì lạ, ông Giang lúc sắp chết lạiđem 30% cổ phần của Giang thị giao cho Vũ Chính, mà đứa cháu nội ông yêu thươngnhất chỉ được 15% cổ phần. Việc này khiến cho cả nội bộ nhà họ Giang và Giangthị nổi lên sóng gió, may mắn thay sau khi Vũ Chính cầm quyền nhanh chóng khốngchế được cục diện, về sau bởi vì những quyết sách sáng suốt và các cải cách phùhợp cho nên công ty Giang thị tiếp tục giữ vị trí hàng đầu trong nước, nhữngngười phản đối anh cũng rút hết. Chỉ là Giang Vũ Minh làm sao có thể cam tâmthất bại dưới tay Vũ Chính? Giang Vũ Minh tay cầm các tờ báo tài chính, kinh tếvà các tờ báo thương mại vài ngày nay, cười to xem tiêu đề lớn trên mặt báo:"Tổng tài của Giang thị gặp chuyện không may trong tuần trăng mật, nằm liệtgiường." "Chuyện động trời ở Giang thị, Giang Vũ Chính nằm liệt giường tạiPháp." "Giá cổ phiếu của Giang thị tiếp tục giảm, người cầm quyền bị liệt, tìnhcảnh khó khăn."..... trên báo còn có vài bức ảnh anh đang điều trị tại bệnhviện, còn có ảnh chụp Vũ Chính đang được đỡ lên xe lăn. Vũ Minh hút xì gà,Giang Vũ Chính anh cũng có ngày hôm nay, đây chính là do tôi dùng một số tiềnlớn thuê thám tử điều tra, anh cho rằng vợ anh còn có thể che đậy được sao?Trung tâm phục hồi chức năng Mount Sinai, đại lộ 5 Manhattan, New York. Cuốicùng Vũ Chính cũng nghe theo lời của Hinh Ý, chuyển đến trung tâm phục hồi chứcnăng ở New York. Một mặt anh không muốn cô lo lắng vì hành động kế tiếp của VũMinh, về phương diện khác New York chính là thiên hạ của anh.Trung tâmphục hồi chức năng Mount Sinai nằm trong khuôn viên trung tâm, nơi này chính làtất đất tấc vàng ở Manhattan, nhưng hoàn cảnh của bệnh viện lại không hề có cảmgiác chật chội, cảnh sắc vô cùng thanh tĩnh, hoa cỏ xanh tươi, tuy lúc trướcnói muốn đến New York là để tránh né những người kia, nhưng khi đến đây Hinh Ýđã thật sự thích nơi này. Hôm nay, phòng bệnh cao cấp của bệnh viện lại tiếpmột vị khách khiến Hinh Ý cảm thấy cực kì bất ngờ. "Xin chào, tôi là bạnhọc thời đại học của Vũ Chính đồng thời cũng là bạn thân của cậu ấy, Lý Tử Ngôn."Hinh Ý nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, rất khác so với vẻ nho nhã của VũChính, toàn thân tỏa ra hơi thở nhiệt huyết, làn da cũng đen sẫm. Chỉ là làmcho người ta kinh ngạc không phải hình dáng của anh ta, mà điều làm cô nhớ rõchính là CEO của vương quốc kinh doanh có ảnh hưởng nhất thế giời - tập đoànJL, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí cao như vậy, thật sự không thể khiến ngườita không sợ hãi. Nói đến tập đoàn JL cũng là một ẩn số, bởi vì nó phát triểnmạnh mẽ trong chỉ khoảng sáu năm nay, nhưng chủ nhân sau lưng nó thì chưa hề lộdiên, gần như vô cùng thần bí. "Ngàn vạn lần đừng khách sáo với cậu ta, cứ gọicậu ta là Lý được rồi, đỡ cho cậu ta lại nói phu nhân của anh kháchsáo." Vũ Chính nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều sovới ngày hôm trước. "Tôi thấy tinh thần của cậu rất tốt nha, còn ở trong bệnhviện làm gì nữa, cứ về nhà dưỡng bệnh đi." Lý Tử Ngôn cũng nói đùa với VũChính. Hinh Ý đã lâu không nhìn thấy Vũ Chính cười thoải mái như vậy, khôngkhỏi ngây người nhìn. Cô hơi ngẩn ra nói: "Hai người cứ từ từ nói chuyệnđi, em bảo lái xe đưa về biệt thư lấy một ít đồ." Sau đó cô đi đến trướcgiường bệnh của Vũ Chính hôn lên trán anh một cái, Vũ Chính nhỏ giọng nói bên tai cô: "Về nhanh một chút!" Hinh Ý gật đầu, đi ra phòng kháchcầm tùi xách rời đi. Chỉ là lúc cô đang định đóng cửa lại thì nghe Vũ Chính nóivới Lý Tử Ngôn: "Chuyện tôi nhờ cậu làm thế nào rồi?" Cô đứng yên tại chỗ,không có đóng cửa lại, đến tột cùng là Vũ Chính nhờ người họ Lý kia làm chuyệngì?"Cũng xongrồi, chỉ là về phía vợ của cậu, chẳng lẽ cậu còn chưa nói cho cô ấy biết cậulà...." Phía trước có một y tá đang đi tới, cô vội vàng đóng cửa lại, giọng nóicủa Lý Tử Ngôn cũng ngừng lại. Đằng sau câu nói "Cậu là..." của anh ta là cái gì?Vũ Chính còn có chuyện giấu cô sao? Cô vừa đi vừa lắc đầu, nói với chính mìnhkhông nên hoài nghi Vũ Chính, không nên suy nghĩ nhiều nữa. Trong phòng bệnh"Việc này hiện giờ chưa đến lúc." Vũ Chính cau mày rồi bỗng nhích nhẹngười trên. Lý Tử Ngôn lập tức đứng lên giúp anh ngồi thoải mái hơn một chút,ánh mắt toát ra một vẻ lo lắng. Anh nhìn thấy thân thể bạn của mình bị như vậycũng cảm thấy vô cùng đau lòng. Thật ra thì anh chỉ mới biết chuyện này quanhững bài báo và ảnh chụp của Giang Vũ Minh, bằng không anh còn cho rằng bạntốt của mình còn đang hưởng tuần trăng mật! Nhưng anh cũng không quá lo lắngbạn mình có thể vượt qua thử thách này hay không, Giang Vũ Minh mà anh biếtchưa từng thất bại bởi mình, sẽ càng không thất bại bởi người khác. "Lúc trướccậu đã từng muốn rời bỏ Giang thị, vì sao hiện tại lại muốn thu mua cùng đảkích Giang thị? Không phải cậu từng nói đã sớm muốn từ bỏ cục diện rối rắmtrong nước rồi sao?" Lý Tử Ngôn có chút khó hiểu, thật ra Vũ Chính đã sớmkhông cần phải ờ lại Giang thị nhìn sắc mặt của Vũ Minh nữa rồi, chỉ là trướckia Lâm Hinh Ý ở trong nước, Lâm thị căn bản vẫn còn chưa ổn, cần cậu ta giúpmột tay, còn có dù sao Giang thị cũng là sự nghiệp của gia tộc, cho nên hiệntại cậu ta mới muốn cố gắng hết mình để cứu vãn nó sao? Lâm Hinh Ý căn bản đãổn, Giang thị cũng xem như đã có chỗ đứng vững chắc trong nước. Cậu ta còn muốngiữ Giang thị với mục đích gì? Vũ Chính có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: "Nếunhư ở trên đường cậu đang cho một con chó ăn lại bị nó cắn lại một cái, cậu sẽlàm thế nào?" Lý Tử Ngôn trấn định lại nhìn Vũ Chính đang nhắm mắt dưỡng thần.Thì ra là như vậy! Giang Vũ Minh thật quá ngu xuẩn, ngu xuẩn lại còn không thấy rõđối thủ của mình là ai mà lại ra tay, hắn thật sự đã làm cho Vũ Chính tức giậnrồi. Thật ra thì Giang Vũ Chính đã sớm nghĩ sẽ ủy quyền lại cho hắn, nhưng hắnvẫn tại thời điểm không thỏa đáng này mà đi đả kích một người không nên chạmvào, lần này Vũ Chính bị thương nặng càng làm cho mình trở thành một con báo cótính công kích mạnh mẽ, ai cũng không thể trêu vào. Lý Tử Ngôn tưởng tượng tớitrò chơi phấn khích phía sau, biết được thủ đoạn của Giang Vũ Chính, cũng chỉcó thể thầm cầu nguyện cho Giang Vũ Minh. Chương 15 –Khách không mời mà đếnMặc dù hiện tại Giang thị đã huyên náo đếnlong trời lở đất, nhưng Hinh Ý cũng không dám nói gì trước mặt Vũ Chính, một mặtcô không muốn hai người lại rơi vào cục diện bế tắc như lần trước, mặt khác côtin tưởng vào năng lực của Vũ Chính, cùng với tin tưởng chồng của mình nhất địnhcó thể giải quyết mọi việc, huống chi anh còn có Lý Tử Ngôn có tiếng tăm như vậyđến trợ giúp.Nói đến Lý Tử Ngôn, Hinh Ý cảm thấy rất khó hiểu, anh ta gầnnhư ngày nào cũng chạy đến trung tâm phục hồi chức năng. Mỗi buổi sáng sau khiVũ Chính làm xong trị liệu đều đi nghỉ ngơi, chỉ là vào mỗi xế chiều Lý Tử Ngônđều đến đây, không phải đẩy anh đi ra ngoài tản bộ thì ở trong phòng không biếtnói những thứ gì, cô cũng vô cùng hiểu phải tôn trọng không gian riêng của chồngmình, mỗi lần Lý Tử Ngôn đến đều tránh đi.Tuy lúc nhìn thấy Vũ Chính nói chuyện với lão Lý, Vũ Chínhkhông hề cảnh giác cùng buông lỏng làm cho cô rất yên tâm. Nhưng đồng thời, côcũng có chút ghen. Từ sau khi Lý Tử Ngôn đến đây, buổi tối trước khi ngủ hai tiếngVũ Chính mới chính thức thuộc về mình. Hết lần này đến lần khác sau khi VũChính bị thương đều rất dễ dàng mệt mỏi, buổi tối hơn chín giờ đã đi ngủ. Dựavào cái gì mà thời gian Lý Tử Ngôn nói chuyện phiếm với chồng mình lại còn nhiềuhơn thời gian nói chuyện với mình chứ?Hôm nay, lúc Lý Tử Ngôn ra về thì sắc trời đã tối hẳn.Hinh Ý đi vào phòng bệnh, Vũ Chính đang ngồi một mình trên chiếc ghế lớn trongphòng khách, trên đùi đang đắp một tấm chăn lông được đặc chế từ Ai Cập, còn đặttrên bàn một chiếc latop đa năng, tay trái chuyển động trên bàn phím. Anh đangchăm chú nhìn vào màn hình, thậm chí còn không phát hiện ra Hinh Ý đi vào.Hinh Ý vừa đi đến gần anh vừa nói: "Đang nhìn cái gì vậy?" Có hơi lo lắng cho anh, bác sĩ nói bây giờ anh vẫn chưa thể quá vấtvả.Vũ Chính ngẩng đầu lên nhìn cô, dịu dàng nói: "Chỉ xem chút tin tức tàichính kinh tế thôi." Vừa nói vừa đưa ngón tay lơđãng dường như muốn sờ lên bàn phím nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, thoát ra khỏimột đống những con số báo cáo.Tay của cô đặt lên vai anh, độ mạnh yếu vừa phải mà mátxa, ánh mắt lơ đãng nhìn nghiêng về phía màn hình, thật sự chỉ là vài tin tứctài chính kinh tế mà thôi.Bả vai cứng ngắc của anh bời vì những động tác mát xa củacô mà buông lỏng, cả tấm lưng đều dựa vào ghế sofa mềm mại, trên mặt còn lộ ramột chút mệt mỏi.Hinh Ý đau lòng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh, lại dùnggiọng nói trầm thấp nói: "Vợ của anhđi rồi hả?"Vũ Chính vốn đang mệt mỏi nhắm mắt lại sắp ngủ nghe nhữnglời khó hiểu kia thì lập tức tỉnh lại hỏi: "Ai là vợ?"Hinh Ý nhịn không được, cuối cùng bộc phát ra: "Vợ của anh, Lý Tử Ngôn, mộtngày gần như một phần ba thời gian đều dành cho anh ta, không phải vợ của anhthì là cái gì? Không đúng, quả thật còn thân hơn cả vợ, cả ngày dính lấy nhau.Cũng chẳng phải có quan hệ công việc gì, trò chuyện cái gì mà mỗi ngày đều tròchuyện vậy hả? Không chịu dứt ra, gạt em sang một bên thì không nói, ngay cảthân thể của anh cũng không thèm quan tâm sao? Anh đang làm công cho anh tasao? Hay là hai người thật sự có 'cái kia' hả?"Sau khi cô nói xong một hơi, mặt phồng lên hồng hồng, lồngngực bởi vì kích động mà phập phồng.Vũ Chính giống như đang ngồi thiền, một lúc sau mới kịp phảnứng, đè nén, đè nén, cuối cùng cười ha ha, cười đến ho sặc sụa, vừa ho vừa nói: "Em...khụ khụ khụ...có thể xemnhư em...khụ khụ khụ...đang ghen phải không?" thật sự rất vuiu vẻ nở nụ cười, thì là bộ dạng Hinh Ý ghen chínhlà như vậy, cùng với hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ trước kia thật sự kém rấtxa.Cô giúp anh vuốt ngực, mặt đỏ như một trái hồng chín mộng,từ mặt lan đến cổ. Cô cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, cô chỉ...lo lắngcho anh mà thôi, còn có, cô thừa nhận mình thật sự....thật sự ghen tị, hơn nữacòn ăn dấm chua với một người đàn ông.Vũ Chính bình tĩnh lại, kéo tay của cô nói: "Thật xin lỗi đã không để ýđến em, anh chỉ có một chút chuyện muốn nhờ cậy cậu ấy thôi. Hơn nữa anh thề,anh sẽ quan tâm đến sức khỏe của mình, còn có..." anh ngừng một chút, vẻ vui sướngtrên khuôn mặt càng nhiều hơn, "Anh tuyệt đốilà một người đàn ông có tâm lí bình thường." Anh nhìn Hinh Ý thật sâu như muốn hòa tan cô vào trong linh hồn củaanh. Những nụ hôn nhỏ của anh rơi trên mặt cô, sau đó dùng cách thức tiêu chuẩnnhất hôn thật sâu trên môi cô, cuối cùng tiến công dần xuống cổ cô.Toàn thân Hinh Ý dường như đang nóng lên, nóng đến kinh người.Chỉ là nghĩ lại, bác sĩ đã dặn, không thể "vất vả". Vì vậy cô đứng vụt dậy, lặpbắp nói: "Bây giờ vẫnchưa thể làm....chuyện kia....chuyện kia...bác sĩ nói phải cấm dục."Vũ Chính đau đầu nhíu mày, giống như đùa bỡn nói: "Nói khi nào thế, anh chưatừng nghe thấy, chúng ta tiếp tục được không?" hình như có nghe qua, nhưng màlửa tình đã bị nhóm lên làm sao có thể dập ngay được đây?Cô nói thêm vào: "Có nói mà,không phải vừa rồi anh mệt mỏi sao? Được rồi, giờ thì lên giường ngủ đi." Sau đó cô chuẩn bị sẵn xe lăn, vươn tay muốn đỡ anh lên. Thật rathì Vũ Chính tuy gầy hơn trước kia rất nhiều, nhưng thân hình cao đến 1m 80, muốnmột người phụ nữ như Hinh Ý một mình đỡ anh lên thì thật sự rất khó khăn, nhưnglúc ngồi lên xe lăn, Vũ Chính có thể mượn một chút lực của tay trái, cô cũng dễdàng hơn rất nhiều. Lúc trước nếu như cô muốn làm vậy thì Vũ Chính cũng khôngmuốn, bởi vì sẽ làm cho cô rất mệt. Sau đó cô nói, để cho người khác ômđi ôm lại chồng của mình, rồi lại sờ tới sờ lui thì càng mệt mỏi hơn. Cuốicùng, Vũ Chính đành phải chịu thua cô.Vũ Chính sau khi ngồi vào xe lăn còn nói: "Lên giường thì có thể, nhưngmà có thể làm một chút việc có ích cho thân thể và tinh thần hay không? Bây giờanh còn chưa muốn ngủ!""Không được nghĩ đến nữa!" Lập trường của Hinh Ý vô cùng kiên định, có thể ngăn cản đượccám dỗ nha!"Được không?""Không được là không được."•••••••••••Hinh Ý không ngờ mấy ngày sau lại có thêm một người cònđáng hận hơn Lý Tử Ngôn vạn lần đến.Vũ Chính vừa làm xong vật lý trị liệu, quần áo đã ướt đẫmmồ hôi. Hinh Ý đẩy anh vào phòng giúp anh tắm rửa, thay quần áo. Sau đó cô đỡanh lên giường mát xa cho anh, làm một vài động tác vận động cho hai chân dướibị liệt của anh.Lúc Vũ Chính đang từ từ nhắm mắt lại ngủ, cửa phòng bệnh độtnhiên bị một người dùng sức đẩy ra.Vũ Chính bị đánh thức, Hinh Ý cau mày quay đầu lại, đangmuốn quở trách người kia không biết lễ phép là gì. Ánh mắt của bọn họ đều chuyểnsang phòng khách, nhìn người đang đứng trước cửa.Giang Vũ Minh"Anh hai, chị dâu. Thật sự là đãlâu không gặp." Giang Vũ Minh đắc ý nói với bọnhọ.Hinh Ý nhìn thấy Giang Vũ Minh thì hận đến cắn chặt răng,nhưng vẫn cố nén giận. Cô nhìn sang Vũ Chính, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, hơn mườigiây sau tỉnh táo lại mới mở miệng nói: "À, Vũ Minhhả!" bộ dạng giả trư ăn thịt cọp. (một thành ngữý chỉ anh giả nai ^^)Giang Vũ Minh đi đến trước giường của Vũ Chính, vẻ mặt lolắng nói: "Anh hai, thậtlà ngại quá, bây giờ mới đến thăm anh được. Nghe nói anh hưởng tuần trăng mật ởPháp bị tai nạn em vô cùng lo lắng nha. Chỉ là, lúc vừa vào nhìn thấy những độngtác cẩn thận của chị dâu, em tin tưởng anh nhất định có thể phục hồi." Hắn ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "phục hồi", tay trái vươn ra muốnbắt tay Vũ Chính tỏ vẻ "chúc mừng". Bình thường anh em gặp mặt, cho dù khôngthân mật ôm nhau thì cũng phải thân thiết bắt tay nha.Hinh Ý nhịn không được muốn đánh xuống một cái, nhưng VũChính lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của cô.Tay của Giang Vũ Minh đưa ra vài giây, sau đó hắn ta vỗ vỗđầu, vẻ mặt hối tiếc nói:"Anh xem đi, gần đây côngviệc bận rộn quá, lại quên mất tay của anh hai..." Hắn không nói tiếp, chỉ hơi cười cười.Không khí yên tĩnh trở lại, Vũ Chính và Hinh Ý đều tỏ vẻchán ghét ruồi bọ, chán ghét lời nói của Giang Vũ Minh quanh quẩn bên tai.Giang Vũ Minh lại cười khàn nói: "Thật ra thì lần này em đếnđây là muốn nói với anh hai một tiếng, anh cứ yên tâm ở Mĩ dưỡng bệnh đi. Giangthị đã có em đây rồi! Em nha, tiếp nhận Giang thị thật sự là bận rộn vô cùngnha. Lần này đến Mĩ cũng là muốn bàn chuyện làm ăn mới thuận tiện ghé thăm anhhai luôn." Sau đó, có một người đến nói: "Giang tổng, đến giờ họp rồi."Tiếng "Giang tổng" này Hinh Ý cảm thấy cực kì chói tai, trờimới biết cô rất muốn tát vào mặt cái tên Giang Vũ Minh kia.Lúc này, rốt cuộc Vũ Chính lên tiếng: "Nếu quý nhân nhưGiang tổng đã bận việc như vậy thì Hinh Ý, em giúp anh tiễn Giang tổng đi." Anhlười biếng mở miệng, dường như tấ cả đều không liên quan gì đến anh. Đôi mắt nhắmlại một lần nữa, dường như chuyện vừa rồi cũng không chút nào ảnh hưởng đến giấcngủ của anh.Hinh Ý đóng cửa phòng bệnh của Vũ Chính lại, đứng đối diệnvới Giang Vũ Minh lạnh lùng mở miệng: "Giang tổng,thứ cho tôi không tiễn xa được."Giang Vũ Minh rất hứng thú nhìn khuôn mặt tinh tế của cônói: "Tôi đã nuốtcả Giang thị, đợi một thời gian nữa sẽ có thể nuốt chửng luôn Lâm thị, đến lúcđó sẽ ăn cả em nữa."Hinh Ý không hề tức giận, nhìn hắn nói: "Tôi chỉ sợ anh không tiêuhóa nổi lại bội thực mà chết thôi."Hắn đã có chút tức giận, "Một tên bịliệt thì có gì tốt? Tôi kém anh ta ở điểm nào chứ? Trước kia thì mệnh danh làthiên chi kiêu tử (con cưng của trời), cái gì mà hoàng tử đàn dương cầm, tổngtài Giang thị...., hiện tại thì sao? Anh ta không có gì cả, sống một cuộc sống củamột kẻ tàn phế mà mỗi ngày đều cần người khác chăm sóc, rốt cuộc thì em yêu anhta ở điểm nào? Lại nói tiếp, gia đình của em chịu gả em cho anh ta cùng lắmcũng chỉ là ham cái vị trí lúc trước của anh ta ở Giang thị mà thôi. Đừng nói vớitôi là lúc này nhà họ Lâm vẫn chưa yêu cầu em ly hôn với anh ta!"Hinh Ý tỏ vẻ phục tùng cười nhẹ nói: "Cho dù anh ấy không là aicả, không có gì cả, tôi vẫn yêu anh ấy, trước kia, hiện tại, từ nay về sau,vĩnh viễn."Giang Vũ Minh phất tay áo bỏ đi, Hinh Ý nhìn bóng lưng củahắn nói: "Còn nữa, đừngđể cho tôi nghe thấy anh nói anh ấy tàn phế lần nữa." Cô căn răng, hung hăng nói, đôimắt hồng hồng.Cô đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Vũ Chính đang ngủ, làn datái nhợt, bởi vì quá gầy nên khuôn mặt trông cũng rất hốc hác. Vũ Chính của cô,sao có thể ẩn nhẫn như vậy chứ.Chương 16 –Hiểu lầmLần này Giang Vũ Minh đến Mĩ thật ra là cóviệc cần làm, hơn nữa còn là việc sắp tới sẽ khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán.Tập đoàn JL nổi tiếng toàn cầu, phạm vi kinh doanh rộng lớn,từ truyền thông, tài chính, sản xuất, dường như mọi ngành sản xuất toàn cầu đềunhúng tay vào, lần này lại chủ động đưa ra lời mời với Giang thị, nói là muốn hợptác mở rộng sản xuất trong nước, cũng đồng ý chia phần trăm cùng chia xẻ lợinhuận với Giang thị.Năng lực của tên Giang Vũ Minh này không được tốt lắm, nhưngdã tâm lại rất lớn, hắn đã sớm muốn đưa Giang thị nhảy sang một nướckhác. Lúc trước khi Vũ Chính còn làm tổng tài, hắn đã rất nhiều lần công kíchnói sách lược của Vũ Chính quá bảo thủ, căn bản không có cách nào tiến ra quốctế. Hiện tại một tập đoàn đầu sỏ như JL chủ động đến yêu cầu hợp tác, hắn đươngnhiên cầu còn không được, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái cơ hội khó có đượcnày.Lầu 75 tòa nhà trụ sở tập đoàn JL tại Manhattan, New York– Mĩ, trong văn phòng của Lý Tử Ngôn. Văn phòng to như vậy, mặt đất là đá cẩmthạch màu đen, tuyệt đối không sa hoa nhưng nội thất trong phòng rất phongcách, nghiễm nhiên mang dáng dấp của một ông trùm hàng đầu thế giới.Giang Vũ Minh ngồi trên chiếc ghế sofa Italy bằng da dày,cười cười nhìn hợp đồng hạng mục cộng tác của hai bên đang bày ra trước mặt Lý TửNgôn.Đến khi Lý Tử Ngôn xem xong, Giang Vũ Minh kịp thời hỏi: "Lý tổng cảm thấy thế nào?" Vẻ mặt xua nịnh hoàn toàn biểulộ ra hết.Lý Tử Ngôn trầm ngâm một lát, ánh mắt sắc bén nhìn GiangVũ Minh nói: "Trước đâycông ty của tôi cũng đã từng thử qua hạng mục này, bọn tôi cũng hiểu đượcphát triển lĩnh vực này rất có tiền đồ."Giang Vụ Minh đắc ý phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy." Thật ra thì vứt bỏ cái bộ mặt tiểu nhân của hắn thì ngoại hình củaGiang Vũ Minh cũng không quá kém, có thể là vì là anh em họ của Giang Vũ Chínhcho nên hai người bọn họ cũng có vài điểm giống nhau, chỉ là khí chất thì cònkém xa vạn dặm. Điều này thì còn liên quan đến vấn đề di truyền nữa, mẹ của VũChính là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, mà mẹ của Vũ Minh trước khi bướcvào nhà họ Giang lại là một diễn viên nổi tiếng một thời.Lý Tử Ngôn ngừng lại một chút, "Quan trọng nhất là ông chủcủa tôi cực kì có hứng thú đối với hạng mục này." Trên mặt là nụ cười như đangmong chờ được xem kịch vui.Giang Vũ Minh không ngờ anh sẽ nhắc tới bàn tay chân chínhthao túng phía sau tập đoàn JL, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Không nghĩ tới chỉ là mộthạng mục nho nhỏ mà lại kinh động đến ngài ấy, không biết khi nào tôi mớicó may mắn được gặp ngài ấy một lần?" thật ra thì hắn cũng không biết ông chủ lớn của JL là nam hay nữ,đen hay trắng. Cái tên ông chủ này cũng thật là, thần bí khó lường, chưa từng lộmặt ra giới truyền thông.Lý Tử Ngôn cẩn thận lộ ra một nụ cười nhạt: "Gặp chứ, từ nay về sau nhấtđịnh sẽ có cơ hội. Nhưng mà, về việc triển khai mở rộng hạng mục này thì còn cầnGiang thị ở trong nước mau chóng làm cho tốt những bước đầu cùng nguồn kinhphí. Đến lúc đó tôi sẽ đích thân giám sát tình hình."Giang Vũ Minh không ngờ tới lại tiến hành thuận lợi như vậy,vội vàng vươn hai tay ra cảm kích cầm lấy tay Lý Tử Ngôn, còn cho rằng Lý TửNgôn rất coi trọng chuyện hợp tác lần này nên tỏ vẻ sẽ rất cố gắng.Cuối cùng, Lý Tử Ngôn để cho thư kí tiễn Giang Vũ Minh rangoài, tỏ ra lịch sự đứng lên đưa mắt nhìn hắn.Giang Vũ Minh trước khi đi vẫn không quên làm ra vẻ mặtchân thành nói: "Xin hãygiúp tôi gởi lời hỏi thăm đến ông chủ của ngài."Nụ cười của anh mở rộng hơn vừa rồi, mang theo ý tứ sâu xađáp lại: "Nhất định,nhất định."Một tháng sauGiang Vũ Minh lòng đang nóng như lửa đốt gọi điện thoại đườngdài cho tổng bộ JL ở Mĩ, chỉ mặt gọi tên nói muốn tìm Lý Tử Ngôn bàn chuyện. Nhưngmà thư kí của Lý Tử Ngôn luôn nói anh có việc đi công tác, căn bản không có ởNew York.Sở dĩ Giang Vũ Minh vội vã tìm Lý Tử Ngôn như vậy là vì hạngmục hợp tác của Giang thị cùng tập đoạn JL bị ngừng lại, nguyên nhân là tổng bộđang tiến hành cuộc điều tra cùng khảo sát quan trọng. Chỉ là Giang thị đã némra một số tiền rất lớn cho các công tác trước khi tiến hành hạng mục, hiện taisao có thể nói dừng là dừng chứ. Huống chi lúc trước hắn vẫn luôn vỗ ngực nói vớiban giám đốc nhất định có thể mang lại lợi nhuận rất lớn. Bên ngoài đã truyềnra tin tức Giang thị nắm giữ một hạng mục lớn bị ngưng lại, hiện tại tài chính ởtổng bộ đã suy kiệt, tập đoàn JL đã kịp thời khôn khéo mà nhảy ra khỏi cái hốto đó. Nhưng lúc trước khi JL bàn chuyện hợp tác đã nói Giang thị ở trong nướcphải làm tốt giai đoạn xây dựng ban đầu, đích thân mình đã quăng vào đó một sốtiền lớn, giờ lại tự ý bứt ra như vậy, hạng mục kia nhất định sẽ kéo theo cảGiang thị cùng suy sụp. Hiện tại, giá cổ phiếu của Giang thị tụt dốc, nội bộ rốiloạn không ngừng.Vũ Chính ở trong phòng bệnh nhìn những con số trên máy tính,lỗ tai đeo tai nghe điện thoại, nói với người bên kia điện thoại: "Hiện tại Giang thị gần nhưđã bị ép đến đường cùng, Giang Vũ Minh vì muốn châm lửa nhát pháo đầu tiên choGiang thị nên đã không tiếc dùng danh nghĩa riêng của mình đi vay tiền cho hạngmục này. Bây giờ thừa dịp giá đang thấp cậu hãy bắt đầu thu mua cổ phần củaGiang thị cho tôi.""Nhưng mà..." Lý Tử Ngôn ở đầu dây bên kia nói, "Tình hình của Lâm thị hìnhnhư cũng không tốt lắm." Anh không dám nói thêm nữa, bởivì anh biết rõ Vũ Chính nhất định biết rõ nếu lấy Giang thị ra đùa giỡn thì nhấtđịnh cũng sẽ kéo Lâm thị suy sụp theo. Hai nhà Giang Lâm đã có quan hệ thônggia, chuyện làm ăn nhất định cũng có ảnh hưởng đến nhau."Cho nên nhất định phải hành độngthật nhanh." Anh cũng phát giác ra mấy ngàynay thời gian Hinh Ý ở bên cạnh anh ít hơn, nhất định là vì công việc trong nướcrất lộn xộn. Nhưng cũng giống như Hinh Ý, anh cũng vô cùng tôn trọng công việccủa cô, quyết tâm không hỏi cô về những vấn đề của Lâm thị. Tuy nhìn thấy HinhÝ mệt mỏi như vậy anh cũng rất đau lòng, nhưng nếu không tống Giang Vũ Minh rakhỏi Giang thị, từ nay về sau nhất định sẽ gặp càng nhiều phiền toái hơn. Anhtuyệt đối không thể dung nạp một uy hiếp lớn như vậy bên cạnh Hinh Ý.Trong căn biệt thự ở New York, Hinh Ý đang mở một hội nghịvới các lãnh đạo của Lâm thị ở trong nước.Cô thấy Lâm thị hỗ trợ Giang thị trong hạng mục hợp tác vớiJL thất bại bị tổn thất tài chính nên ngẩn người ngồi trên ghế. Không thể như vậy, "Lúc trước là ai không quaphê chuẩn của tôi mà đã quyết định phương án hợp tác này?"Bên kia im lặng chừng 1 phút rồi có một quản lí nói, "Là phó tổng, ông ấy nói bởivì chồng của cô xảy ra tai nạn ở Pháp, không thể quản lí những việc trong nướcnên ông ấy tạm thời toàn quyền thay thế chức vụ của cô."Cô có để cho chú mình là Lâm Đạt Quảng tạm thời giữ chức vụcủa mình trước, nhưng ít ra một việc lớn như vậy cũng phải thông báo cho cô biếtchứ. Cô không ngờ người chú mình tin tưởng nhất cũng đứng về phía Giang VũMinh, rốt cuộc chú ấy đã nhận những lợi lộc gì từ người ta vậy?Trong phòng còn mở hệ thống lò sưởi, nhưng toàn thân HinhÝ toát hết mồ hôi lạnh, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng những Giang thị xong đờimà Lâm thị không thể nghi ngờ gì cũng sẽ suy sụp theo.Đợi một chút, JL, Lý Tử Ngôn, còn có Vũ Chính.Cô cười khổ một tiếng, Giang Vũ Chính, đây chính làđòn phản kích của anh sao, anh kéo theo cả vợ mình vào cuộc phản công củaanh sao.Trong phòng bệnh, Vũ Chính nhìn Hinh Ý đi tới, cười hỏi: "Không phải em cũng bỏ rơichồng mình sao, anh phải ghen với ai đây?" Anh duỗi tay trái về phía cô, "Bác sĩ nóianh tiến triển rất tốt, thời gian xuất viện cũng không còn xa nữa." Nếu như là bình thường, cô nhất định sẽ đưa tay ra cầm lấy tay anhtrước, nhưng hôm nay Hinh Ý lại không vươn tay ra, chỉ đứng cách xe lăn của VũChính hai mét, mắt không có chút biểu cảm gì nhìn anh, tay phải cầm một xấp tàiliệu.Vũ Chính biết rõ đã không thể giấu được nữa, nhưng mà đangmuốn giải thích thì Hinh Ý lại đến trước mặt anh, bình tĩnh mở miệng: "Anh và JL có quan hệ gì,anh và Lý Tử Ngôn rốt cuộc đã thỏa thuận với nhau thế nào mà anh ta lại giúpanh một việc lớn như vậy."Anh cũng rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Anh chính là ông chủ phíasau JL."Hinh Ý cười khổ, mình chính là một đứa ngốc nhất thiên hạ,ngay cả chồng của mình làm gì cũng không biết, ngay cả công ty mà ba mình đã cựckhổ gây dựng nên cũng bị phá hủy trong tay người mà chính mình yêu nhất. "Tôi chưa bao giờ biết anhlại là người như vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Anh có biết nếuGiang thị cùng Lâm thị sụp đổ thì có bao nhiêu người thất nghiệp, bao nhiêu ngườimất đi kế sinh nhai của mình không?""Anh không phải chúa cứu thế." Vũ Chính chưa từng nghe Hinh Ý nói với anh như vậy, câu nói "khôngtừ thủ đoạn" thật đúng là đề cao anh.Giọng của Hinh Ý càng cao: "Đúng, anh không phải làchúa cứu thế, căn bản là không có lí do gì để nghĩ đến cảm nhận của bất kì ai,kể cả người bên cạnh anh yêu nhất. Anh có biết ba của tôi quan tâm đến Lâm thịthế nào không? Đó chính là cả giang sơn mà ông đã dùng mồ hôi và nước mắt cả đờiđể gây dựng nên. Hiện tại nó lại trở thành một con kiến hôi mà ngài Giang đâyra tay bóp chết." Tay của cô nắm chặt lấy xấp tàiliệu.Vũ Chính hít một hơi thật sâu, "Anh chưa từng nghĩ sẽ làmhại đến Lâm thị, cần một chút thời gian, anh..."Hinh Ý thật sự tức giận đến cực điểm, cô cầm trang giấykia trong tay, những số liệu mà Lâm thị đã mắc nợ vì hạng mục của JL, cô ném nóđến trước mặt Vũ Chính, bay tán loạn, rồi chậm rãi nói: "Anh không phải là Giang VũChính lúc trước."Cô đau lòng quay đầu. Biểu cảm trên mặt, không phải hận, chỉ là thấtvọng. Anh không còn là Vũ Chính sao?Vũ Chính chỉ nhìn cô xoay người rời đi, ngay cả một câu muốnnói với cô cũng không kịp nói ra.Anh cười khổ nhìn bóng lưng của cô khuất dần, mình thật sựđã không còn là mình trước kia nữa rồi sao?Chương 17 –Mất tíchLâm Hinh Ý ra khỏi bệnh viện liền đi thẳng đếnbiệt thự ở New York, mang đi tất cả thẻ căn cước và hộ chiếu, dùng máy bayriêng trở về nước một cách nhanh nhất. Toàn thân nóng bừng bởi lửa giận, khôngngờ chồng của mình lại dùng thủ đoạn như vậy lừa gạt mình.Thật ra thì cô cũng không rõ lắm mình tức giận vì chuyệnnày là đúng hay sai, có lẽ là đến giờ phút này cô cảm thấy mình vẫn chưa hiểurõ Vũ Chính là một người như vậy, cô không có cách nào tiếp nhận mình là một ngườivợ chưa bao giờ hiểu rõ chồng của mình.Lúc bắt đầu bước vào phòng bệnh, cô cũng lo lắng cho tìnhtrạng sức khỏe của Vũ Chính, sau khi mình đi, anh có thể tự chăm sóc tốt chomình không. Nhưng nghĩ lại, ông chủ lớn của JL, ở New York có không ít minhtinh ao ước được với tới, cỏn sợ không có ai chăm sóc anh sao?Lý Tử Ngôn thấy Vũ Chính nhìn vợ của mình bỏ đi nhưng vẻ mặtlại không u sầu nên thử hỏi: "Bây giờ cậucó về nước không?"Vũ Chính không trả lời ngay. Thật ra thì anh cũng biết bâygiờ không phải thời cơ tốt nhất để trở về, hiện tại Giang Vũ Minh vẫn chưa hoàntoàn mất hết khả năng công kích, nếu vội vã trở về chỉ sợ sẽ đánh cỏ động rắn.Vũ Chính nhàn nhạt mở miệng: "Chiều nay làm thủ tục xuấtviện đi, chuẩn bị máy bay tối nay.""Nhưng mà vợ cậu đã dùng máy bayrồi, máy bay riêng của các người không thể dùng được nha!" Lý Tử Ngôn nhắc nhở.Vũ Chính hứng thú thở dài một tiếng: "Aizz..." trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.Văn phòng tổng tài Giang thị trong nước.Giang Vũ Minh đã liên tục ba ngày không có ra ngoài,vẻ mặt râu ria chán chường ngồi trước chiếc bàn làm việc cực lớn, ngẩn người nhìn số liệu trên máy tính.Giá cổ phiếu của Giang thị đang rớt thảm, các cổ đông đềumuốn mở cuộc họp đại hội đồng, những ngân hàng bình thường có quan hệ rất tốtgiờ đây cũng đuổi theo đòi trả tiền. Điểm chết người nhất chính là bản thân hắnta cũng đã quăng vào một số tiền lớn, còn lấy danh nghĩa cá nhân mà mượn nợ bênngoài. Thật ra thì Giang thị còn có thêm vài hạng mục khác cũng làm ra tiền, nhưnglàm thế nào cũng không thể đền bù được số tổn thất trong hạng mục hợp tác vớiJL.Hắn gãi gãi đầu tóc rối bù, cầm lấy chai XO trên bàn uốngmột ngụm. Hắn làm thế nào cũng không nhớ nổi mình đã từng có liên quan gì đến vịlãnh đạo cấp cao của tập đoàn JL kia, mà ngay cả lần trước đến New York cũng làlần đầu tiên gặp Lý Tử Ngôn. Hắn cũng nghĩ mãi không ra tại sao lại hài dùngcon cá lớn như vậy để hãm hại mình, hơn nữa là trọn đời không thể thoát đượccái lưới hãm hại mình kia.Lúc này cửa đột nhiên bị dùng sức mở ra.Giang Vũ Minh cau mày, đang muốn nổi giận.Người phụ nữ kia bước nhanh đến trước bàn làm việc, dùng sứcvứt một chồng ảnh chụp trước mặt hắn. Khuôn mặt trang điểm dày cộm lộ ra vẻ tứcgiận. Nhanh chóng nói: "Anh mở mắtta mà xem đi nha, nhìn xem anh ngốc thế nào, không điều tra rõ ràng đã hợp tácvới JL."Giang Vũ Minh cầm lấy những tấm ảnh trên mặt bàn, mở raxem. Vừa cúi đầu nhìn xuống thì toàn cơ thể đã trở nên căng cứng, gân xanh trênmặt bởi vì hàm răng gắt gao cắn chặt lại mà lộ ra.Tất cả ảnh chụp đều là hình ảnh Lý Tử Ngôn nói chuyện vớiGiang Vũ Chính, bên trong phòng bệnh, bọn họ nói chuyện với nhau thật vui vẻ,trên bãi cỏ trong khuôn viên bệnh viện, Lý Tử Ngôn giúp Giang Vũ Chính tản bộ...Giang Vũ Minh tức giận lật tung cả bàn làm việc lên. Tôithật sự đã đánh giá thấp anh rồi, Giang Vũ Chính, không ngờ tới anh lại có thểtìm đến một chỗ dựa như Lý Tử Ngôn.Hắn chán nản ngồi lại ghế, người phụ nữ kia nhìn bộ dạngchán chường của hắn, khóe miệng nhếch lên: "Chẳng lẽanh lại để bại bởi một kẻ tàn phế như vậy sao?"Giang Vũ Minh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ liếc nhìn côta.Cô ta ngồi lên người hắn, nhẹ nhàng mà kéo lỗ tai hắn lạinói vài câu.Giang Vũ Minh lập tức hiểu ý nở nụ cười.Trong tòa nhà làm việc của Lâm thị.Lâm Hinh Ý vừa xuống máy bay đã đến thẳng đây, mười mấy giờkhông hề nghỉ ngơi chút nào. Ở trong phòng họp cùng nhóm quản lý thương lượng vềphương án giải quyết hạng mục hợp tác cùng JL, lúc bắt đầu nhìn thấy tường tậnmột phần số liệu, hàng chân mày của cô nhíu chặt, không thể giãn ra chút nào.Mỗi khi hội nghị tạm nghỉ, cô cũng sẽ ngơ ngác nhìn cảnh vậtbên ngoài cửa sổ, chính mình cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, có lẽcô căn bản không muốn nghĩ ngợi được gì. Mấy tháng trước, cũng là trong lúcnày, cô vẫn còn là người hạnh phúc nhất.Cô nhớ rõ ngày đó tiệm áo cưới nổi tiếng nhất trong thànhphố gọi điện đến nói áo cưới đặt may ở Paris đã đưa đến đây. Vũ Chính bởi vì bậnviệc ở Giang thị không thể hoãn lại được nên ngày đó ba ba đã cùng cô đi thử áocưới.Lúc cô từ phòng thử áo cưới bước ra, Lâm ba ba đã nói vớicô: "Con gái củaba đã lớn như vậy, sắp lấy chồng rồi. Nhớ lúc còn bé con mặc váy lụa mỏng làmhoa đồng cho cô con đã ầm ĩ đòi mặc áo cưới xinh đẹp giống cô con. Hiện tại đãmặc áo cưới của chính mình rời khỏi ba mẹ rồi." Hốc mắt có vài giọt nước mắt.Hốc mắt Hinh Ý cũng hồng hồng, "Ba, ba đang gả con gái,không phải bán con gái."Lâm Đạt Bình cười ha ha nói: "Ai mà mua nổi bảo bối tâmcan của ba hả?"Sau đó nắm lấy tay con gái nghiêm túc nói: "Vũ Chính là người đáng giáphó thác cả đời, cha không nhìn nhầm người, con vẫn sẽ là một công chúa hạnh phúc."Ba, con rể ba tín nhiệm nhất đang làm những việc gây tổnthất cho ba, ba có cảm thấy mình đã nhìn nhầm người không?"Lâm tổng, Lâm tổng..." Trợ lí ngồi bên cạnh gọi cô đã kéo suy nghĩ của cô trở lại.Cô nhìn thấy điện thoại trên mặt bàn đang không ngừng reo,trên màn hình hiện lên số điện thoại của Vũ Chính, cô nghĩ ngợi, trực tiếp từchối.Trợ lý ngạc nhiên nhìn cô.Điện thoại tiếp tục không biết mệt mỏi mà reo lên, Hinh Ýcầm lấy nó kín đáo đưa cho trợ lí: "Nói tôikhông có ở đây."Trợ lí nhận điện thoại, sắt mặc ngưng trọng, đưa điện thoạilại cho Hinh Ý, giọng run run nói: "Lý Tử Ngôncủa JL." Cô cũng không muốn mua chuyệnvào thân, vừa nghe đối phương giới thiệu là Lý Tử Ngôn của JL thì giống như némđi một củ khoai bỏng mà trả lại cho Hinh Ý.Hinh Ý hít một hơi, cầm lấy điện thoại nói với anh: "Nếu như anh muốn thay anhta làm thuyết khách thì không cần, nếu như muốn nói về hạng mục của các ngườicùng Giang thị thì xin mời anh tìm người phụ trách hạng mục kia của Lâm thị,Phan quản lí. Nếu như..."Không đợi Hinh Ý nói xong, Lý Tử Ngôn đã cắt lời cô: "Tôi mặc kệ cô đang tức giậncái gì. Hiện tại tôi muốn nói cho cô biết, chồng của cô Giang Vũ Chính đã về nước,chỉ là hiện tại cậu ta đã mất tích." Khi nói chuyện giọng nói có chút tức giận, còn có tiếng nghiếnrăng.Cả người cô chấn động, làm sao có thể, Vũ Chính mất tích?.Chương 18 –Bắt cócĐầu Vũ Chính rất đau, toàn thân mềm nhũn đếncực điểm, ngay cả nhấc một ngón tay lên cũng không có sức. Cảm giác giống nhưsau lúc trước gặp chuyện không may kia phải nằm trên giường bệnh.Anh nhìn chung quanh, bốn phía tối sầm, nhìn không thấy mộttia sáng nào. Anh cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mình, xuấtviện, lên máy bay, sau đó ngủ thiếp đi, rồi sau đó cũng không biết đã xảy rachuyện gì. Chỉ là anh xác định tình huống lúc này tuyệt đối không khá hơn chútnào.Dù cho cả người đều chết lặng, anh vẫn cảm giác được mìnhđang nằm trên mặt đất, bởi vì sàn nhà vừa cứng vừa lạnh làm cho cơ thể anh vôcùng khó chịu.Lúc này, đèn đột nhiên được bật lên, Vũ Chính híp mắt cố gắngthích ứng với ánh sáng.Một giọng nói lạ lẫm vang lên: "Ồ, tỉnh rồi. Tao đã nói rồimà, người bị liệt sức khỏe kém hơn người bình thường mà. Không phải tên bán thuốcđã nói người bình thường chỉ hôn mê chừng bốn giờ thôi sao?"Một giọng nói thô ráp của tên đàn ông khác vang lên: "Người ta làm sao có thể giốngngười thường chứ? Thân là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể so sánh vời nhữngngười thô thiển bình thường chứ?"Sau đó một trận cười vang lên, không khí lẫn mùi khó ngửi,Vũ Chính quan sát chung quanh một chút, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, là một cănphòng nhỏ, đầu anh vẫn rất đau, suy nghĩ hỗn loạn.Một người đàn ông mở miệng: "Thân là cành vàng lá ngọc,trước khi chúng tôi nhận được chỉ thị, anh hãy chịu khổ một chút nha. Chúng tôicũng chỉ là bắt người thu tiền thôi, chỉ tại anh không may thôi nha." vừa nghĩ đến sẽ nhận được hai mươi vạn, ha ha, như vậy cũng có thểsống thoải mái một thời gian.Vũ Chính thoáng cái tỉnh lại, nghe người kia nói như vậy,mình đang bị bắt cóc sao? Chỉ là người sắp đặt là ai? Anh chắc chắn nói một câu: "Gọi Giang Vũ Minh ra đây."Những người khác đều ngây người một lúc, Vũ Chính càng khẳngđịnh, "Gọi GiangVũ Minh ra đây cho tôi."Một người mặc một bộ vest màu đen từ ngoài cửa bước vào, vừavỗ tay vừa cười nói:"Ha ha, quả nhiên là anh hai thông minh nhất củatôi..." Quả thật là Giang Vũ Minh. Hắnđi đến bên cạnh Vũ Chính, bắt lấy cổ áo Vũ Chính, kéo đến trước mặt mình, cắnrăng hung ác nói: "Anh muốn chơichết tôi như vậy sao? Nói cho anh biết, hiện tại tôi đang cầm cái (trong đánh bạc),tôi định đoạt, mặc kệ đằng sau anh có hùng mạnh thế nào thì lúc này ai cũngkhông thể cứu được anh." Toàn bộ gân xanh trên mặt đều lộra, vừa nghĩ đến việc anh ta liên kết với JL gài bẫy mình, Giang Vũ Minh lúcnày thật sự có ý nghĩ muốn giết chết anh.Vũ Chính yếu ớt cười cười nói: "Cho tới bây giờ tôi khôngcần ai đứng sau mình, về việc cậu bị mắc lừa để đánh mất cả Giang thị, đây chẳngqua là do cậu ngu xuẩn không năng đủ lực mà thôi." Huống chi trước đây là do cậu bấtnhân trước, giờ cậu có tư cách gì mà đi trách móc tôi bất nghĩa? Thật là buồn cườiđến cực điểm, cùng lắm cũng chỉ là thế, mà cũng chỉ có nhân tài như Giang VũMinh mới nghĩ ra thủ đoạn bắt cóc như vậy.Khuôn mặt Giang Vũ Minh có chút không thể kìm nén được,dùng hết khí lực kéo Giang Vũ Chính lên, mặt đối mặt: "Nói, rốt cuộc anh cùng JLcó quan hệ gì? Tôi biết anh và Lý Tử Ngôn là bạn học, nhưng nếu chỉ có quan hệbạn học thì có thể làm cho anh nhiều như vậy sao?" từ nhỏ đến lớn, Giang Vũ Minh đều luôn tự phụ đến cực điểm, cho dùVũ Chính xác thực có vĩ đại hơn hắn gấp vạn lần, hắn vẫn không thể thừa nhậnmình là một kẻ yếu thế.Nửa người dưới của Vũ Chính không có chút sức lực, lại bịVũ Minh kéo lên, bộ dáng như đang nửa quỳ, tư thế vô cùng không thoảimái. Nhìn Giang Vũ Minh cười đến mây trôi nước chảy: "Tôi chính là bàn tay thaotúng phía sau JL."Giang Vũ Chính giống như bị sét đánh, gắt gao nhìn VũChính như đang nhìn một quái vật. Giang Vũ Chính chính là ông chủ lớn đứng phíasau JL. Nếu là một ông chủ đứng phía sau một tập đoàn siêu cấp như vậy, trongánh mắt hắn thoảng qua trong tích tắc nỗi khiếp sợ cùng lo lắng. Chỉ là, mộtgiây sau, hắn lại khinh miệt cười nói: "Cứ cho làJL thì thế nào, anh cùng lắm chỉ là một kẻ tàn phế, anh bị liệt, sinh hoạt hàngngày đều phải cần người khác giúp đỡ. Nói cho anh biết, không cần biết anh làai, đến khi tiền chuộc đến, anh cũng sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa." Nói xong liền quăng Vũ Chính xuống mặt đất, bước thật nhanh rangoài.Trong văn phòng tổng tài của Lâm thị.Lâm Hinh Ý lòng nóng như lửa đốt ngồi trong phòng làm việcchờ đợi, sau khi cô nhận được điện thoại của Lý Tử Ngôn thì lập tức liên lạc khắpnơi hỏi thăm tin tức. Đúng thật là Vũ Chính đã lên máy bay của mình trở về, nhưngmà anh căn bản không có về nhà, ngay cả nhà họ Giang cũng không có tin tức củaanh. Nói như vậy, trên đường đi máy bay trở về anh đã mất tích, phi công cũng mấttích. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Lý Tử Ngôn nói giờ đang trên đường từMĩ trở về, tuy hiện tại chuyện này chưa lần ra đầu mối nhưng cô có thể khẳng định,đây nhất định là có người cố ý gây nên.Lúc này, điện thoại trong văn phòng vang lên, bởi vì nếucó việc riêng thì nhất định sẽ gọi điện thoại cầm tay, cho nên cô cầm điện thoạilên không kiên nhẫn nói: "Có chuyệngì hãy giúp tôi từ chối đi."Thư kí Amy giọng hơi run rẩy nói: "Người gọi điện thoại nóicó chuyện rất quan trọng...ừm...chuyện của tiên sinh Giang Vũ Chính." Cô cũng không chắc tâm tình lúc này của tổng tài thế nào, hình nhưvợ chồng đang gặp mâu thuẫn, nhưng cô biết rõ mình không nên biết quá nhiều.Lâm Hinh Ý lập tức biết là chuyện gì, liền nhấn nút nghemáy.Giọng nói thô ráp của một người đàn ông vang lên, "A, cô khỏe chứ, Lâm tổngtài à, hẳn phải gọi là bà Giang nhỉ." Giọng nói mười phần tâng bốc.Hinh Ý nằm chặt microphone, tay đã đổ hồ môi, giống như làmuốn bóp nát microphone, nói: "Tôi là LâmHinh Ý, xin hỏi anh là ai?"Người bên kia cười ha ha nói: "Là như vầy,anh cả của chúng tôi gần đây buồn bực khó chịu, tâm trạng gần đây cũng không tốtlắm nha. Cho nên đã mời Giang tiên sinh đến nhà chúng tôi ngồi một lát, cô xem..."Tay Hinh Ý hơi run lên, nhưng giọng nói lại bình tĩnh lạthường: "Nói, anh muốnthế nào?"Người bên kia chân thành nói: "Chúng tôi cùng lắmcũng chỉ cầu tài thôi nha, cũng không cần nhiều, hai triệu đô la Mĩ, hơn nữa phảilà tiền mặt. Chúng tôi sẽ thông báo thời gian, địa điểm cho cô sau, nhưng mà đươngnhiên là cang nhanh càng tốt, như vậy chồng cô sẽ chịu khổ ít đi một chút."Hinh Ý nói tiếp: "Sức khỏe củachồng tôi không được tốt lắm, tôi xin các anh..." còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cô ngã ngồitrên ghế sa lon, toàn thân run rẩy, toàn bộ thế giới giống như chỉ nghe được tiếnghô hấp của chính mình.Hiện tại Vũ Chính có làm sao không, cô nhớ thân thể anhcòn yếu như vậy, làm sao có thể chịu nổi, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Chuông điện thoại di động vang lên gần nửa thế kỉ, cô cầmlấy điện thoại, toàn thân đều không còn chút sức lực nào.Giọng nói của Lý Tử Ngôn trong điện thoại truyền đến: "Hiện giờ tôi đang ở sânbay, cô..."Không đợi anh nói hết, Hinh Ý như đang nói chuyện vớikhông khí: "Bắt cóc, VũChính bị bắt cóc."Lý Tử Ngôn ở bên kia nghe được cũng sững sờ, nhưngchỉ vài giây sau, ngưng trọng hỏi: "Bao nhiêutiền?""Hai triệu đô la Mĩ, tiền mặt." Cô nói ngắt quãng, thậmchí còn không rõ chính mình đang nói gì, trong đầu cô lúc này chỉ có Vũ Chính củacô.Lý Tử Ngôn trầm ngâm một lát: "Chuyện tiền tôi sẽ lo, côcũng đừng quá lo lắng, tôi nghĩ người kia chỉ cần tiền thôi, tuyệt đối sẽ khônglàm hại Vũ Chính." Tự dưng sao lại bị bắt cóc?Ngay cả phi công cùng hộ lý đi theo chăm sóc cũng bị mất tích. Có ai đó đối vớichuyện của nhà họ Giang rõ như lòng bàn tay chứ? Nếu như đúng như chính mình dựliệu thì người kia hẳn là không chỉ đơn giản là muốn tiền không thôi. Đôi màykiếm của anh nhíu chặt lại, nếu Vũ Chính có chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ khôngbuông tha cho kẻ này.Chương19 - Bắt cóc 2 Ảnhhưởng của Lý Tử Ngôn ở trong nước mặc dù không lớn bằng ở Mĩ nhưngdù sao cũng không thiếu các mối quan hệ, có thể dễ dàng liên lạc vớingười ở cả hắc bạch đạo. Huống chi, có tiền thì có thể sai khiếncả ma quỷ, rất nhiều chuyện chỉ cần chi ra chút tiền là có thể biếtrõ. Anh thông qua nhiều con đường để tra ra, thì ra từ lúc Vũ Chínhmất tích đến giờ, Giang Vũ Minh chưa từng xuất hiện lần nào. Hơn nữatheo như người của Giang thị nói, đã có rất nhiều kẻ bình thường vẫnxưng huynh gọi đệ với hắn đến thúc giục trả nợ. Lần này Vũ Chínhbị bắt cóc, nhất định là có liên quan đến Giang Vũ Minh. Chỉ là,điều anh sợ nhất chính là Giang Vũ Minh không chỉ muốn tiền. Lần nàyGiang thị xảy ra phong ba lớn như vậy, Giang Vũ Minh giống như một conchó cái gì cũng không biết, lại bị ép như vậy nên có thể sẽ cắn người.Huống chi, chuyện Giang Vũ Minh oán hận Vũ Chính cũng không phải chỉngày một ngày hai. Thật ra thì trước khi Vũ Chính trở về anh đãmuốn khuyên cậu ta trước tiên hãy chờ một thời gian, đến khi Giang VũMinh hoàn toàn mất đi khả năng đánh trả hãy trở về. Chỉ là...anh nhìnHinh Ý ngồi như người mất hồn trên ghế sofa, cắn răng, gắt gao nắm chặtbàn tay. Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên kéo suy nghĩ củahai người lại, hai người đều vô cùng căng thẳng, Lý Tử Ngôn bảo HinhÝ nghe, sau đó anh bật sẵn thiết bị nghe lén cùng truy tìm. Hinh Ýhít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại. "Bà Giang, ha ha, cho cô thờigian hai ngày, không cần biết cô chuẩn bị thế nào. Nhưng mà, cô cũngcó thể chậm rãi mà chuẩn bị, chúng tôi nha, có rất nhiều thời gianchơi đùa với Giang tiên sinh." Giọng nói truyền đến tai Hinh Ý nghe rấtdữ tợn, Hinh Ý trấn định nói: "Chúng tôi đã chuẩn bị xong, nhưng màanh có thể cho tôi nghe giọng của anh ấy một chút không?" Cô cẩn thậnhỏi, rất sợ chọc giận đến hắn. Bên kia im lặng một chút, hình nhưđang hỏi thăm ý kiến người bên cạnh, "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ khônglàm gì anh ta, anh ta đang nghỉ ngơi rất tốt."HinhÝ nghe được câu này thì tâm trạng lại càng nặng nề, hốc mắt trànđầy vẻ bi thương. "Nghỉ ngơi" hai chữ này lọt vào tai thật đặcbiệt chói tai. Còn muốn nói gì nữa nhưng đầu dây bên kia đãkhông kiên nhẫn nói: "Cô cứ chuẩn bị tiền cho chúng tôi đi nha, ngàymốt lúc tám giờ tối cô tự mình lái xe đến trước cổng lớn của côngviên sinh thái, sau khi vào đó chúng tôi sẽ tự biết phải làm gì. Chỉcó một mình bà Giang thôi, cô rõ chưa?" Lý Tử Ngôn bảo Hinh Ý phảikéo dài thời gian nói chuyện ra, anh và một đám nhân viên kĩ thuậtđang tìm kiếm tín hiệu định vị toàn cầu phát ra từ mạng internet.Hinh Ý cẩn thận hỏi: "Chỉ có một mình tôi, dù có thế nào tôi cũngkhông thể mang tiền vào được nha?" Đầu dây bên kia vô cùng không kiên nhẫn,"Đến lúc đó chúng tôi sẽ tự tìm đến tiếp ứng cho cô, tôi khuyên cô đừngnên giở thủ đoạn lừa bịp ra, tiền nếu chúng tôi không nắm trong taythì Giang tiên sinh cũng sẽ không có được ngày tốt đẹp đâu." Không đợiHinh Ý nói thêm câu nào nữa, chỉ nghe đầu dây bên kia đã vang lên tiếngcúp máy. Lý Tử Ngôn sau khi bắt được tín hiệu vệ tinh thì lao ngayvào văn phòng, văn phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Hinh Ý, mờmịt nhìn ra khoảng không ngoài ô cửa sổ bằng thủy tinh. Hai tay cô nắmthật chặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Anh nhất định sẽ không sao." Trong cănphòng Vũ Chính bị nhốt, Giang Vũ Minh ngồi trên ghế salon, đốt mộtđiếu xì gà, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Một người phụ nữ trèo lên ngườihắn, hôn lên gương mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai là có thể lấy đượctiền rồi, hãy thoải mái hưởng thụ một chút đi, mặt anh làm sao mànhư đang khóc tang vậy hả, anh nha, hẳn là nên nghĩ xem chúng ta sẽ điđâu du lịch đây." Vẻ mặt cô ta vô cùng mơ màng đang ảo tưởng xem mìnhphải xài tiền thế nào, kim cương, hàng hiệu, biệt thự...Thật sự nghĩ đếnchỉ muốn bật cười.GiangVũ Minh phiền não đẩy cô ta ra: "Em thì biết cái gì? Hai triệu đô đốivới Giang Vũ Minh còn chẳng đáng một sợi tóc, ông chủ lớn đằng sautập đoàn JL đấy, cái chúng ta cần nghĩ là sau khi cầm tiền thì phảilàm thế nào để thoát thân thì có." Hắn thật sự sợ hãi mình cótiền cũng không còn mạng mà xài nữa. Nếu như Giang Vũ Chính chỉ làtổng tài của Giang thị, chỉ cần anh họ của hắn không sao, liên quanđến một tập đoàn lớn như vậy thật là nguy hiểm. Người phụ nữ kia lạichẳng hề để ý đến nói: "Xong việc cứ xử lí hắn là xong, bây giờkhông phải anh đang sợ hãi muốn lùi bước chứ? Nói cho anh biết nha, emmặc kệ, món tiền lớn như vậy không thể để vuột mất, hai triệu đônha. Không nói đến những thứ khác, anh đang thiếu nợ rất nhiều, khôngcó món tiền này, anh đi đâu mà kiếm tiền đây? Những tên kia dễ dàngbỏ qua cho anh như vậy sao?" sau khi nói xong thì rút điếu xì gà củaGiang Vũ Minh ra, dùng sức hút một hơi. Giang Vũ Minh nghĩ, "Sao lạicó thứ phụ nữ ngu xuẩn nghĩ đơn giản như em thế? Nếu giết Giang VũChính, không chỉ có ở trong nước truy lùng, mà ở nước ngoài, vớithế lực của tập đoàn JL, đất nước nào cũng sẽ không dung thứ hai ngườichúng ta đâu." Đây cũng chính là nguyên nhân Giang Vũ Minh vẫn không dámra tay động vào một sợi tóc của Vũ Chính, thân đã bị liệt, còn còntra tấn anh ta đến hai ngày, không biết có phải chết thì sẽ thật sựxong việc không. Dù sao thì cho dù có mở rộng cửa chính mời tên tànphế này leo ra, chỉ sợ anh ta cũng không thể bò qua cánh cửa này được,"Là do anh ta bức tôi đến đường cùng, cũng đừng trách tôi." Hắn cầmlấy chai rượu mạnh trên bàn, giống như đã ra quyết định mạnh mẽuống một ngụm. Người phụ nữ kia thỏa mãn khóe miệng khẽ nhếch lên.Lúc này đã là mười hai giờ tối, Lý Tử Ngôn đã thông qua tín hiệu vệtinh tìm được người gọi điện thoại kia, nhưng mà làm sao người kia cũngkhông thừa nhận có quan hệ gì đến bọn bắt cóc, hơn nữa còn nóimình chỉ bị bọn cướp ép gọi điện thoại. Lý Tử Ngôn cũng không cóthời gian nói nhảm với hắn, trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn, "Mày cónói hay không? Tao có một vạn phương pháp làm cho mày phải cam tâmtình nguyện nói ra. Tao đã điều tra qua tư liệu của mày, mày trên còncó một người mẹ bảy mươi tuổi, dưới còn có một đứa con gái chưađầy một tuổi. Mày muốn chơi, bây giờ tao sẽ để cho mày cùng với bọnhọ chơi." Đôi mắt chăm chú quan sát hắn, lúc này vô cùng cần đến thủđoạn, anh cũng không thể nhịn được, anh em của của mình vẫn chưa biếtđang chịu khổ ở đâu, anh cũng không sợ bị gắn cái tội danh kẻ áctrên lưng. Tên kia sợ tới mức chân run run, không ngờ đến kẻ mặc toànhàng hiệu này lại nói ra những lời nghe như một đại ca xã hội đen nhưvậy. Nhưng hắn cái gì cũng không biết, đại ca chỉ bảo hắn gọi điệnthoại, những thứ khác thật sự không cho hắn tham dự vào. Lý Tử Ngônlập tức cho người tìm đến nhà của tên họ La kia, tên kia quỳ trên mặtđất, ôm lấy chân Lý Tử Ngôn nói: "Tôi thật sự không biết mà, cầu xinanh đừng động đến người nhà tôi, bọn họ không biết tôi làm những việcnày. Tôi chỉ biết thời gian trước đại ca thường hay nói chuyện điệnthoại với một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, có khi còn liên quanđến tổng tài của Giang thị, người phụ nữ kia có tìm đến đại ca củachúng tôi mấy lần..." Chuyện Vũ Chính bị bắt cóc quả nhiên có liênquan đến Giang Vũ Minh, còn có một người phụ nữ gợi cảm? Ba giờ sáng.Hinh Ý ngồi trong phòng ngủ của cô và Vũ Chính, nương theo ngọn đèn mờnhạt nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường. Khi đó, bọn họ đều cười rấtvui vẻ, hạnh phúc như đang chiếm được cả thế giời. Cô còn nhớ rõ hômđi chụp ảnh, Vũ Chính vì kẹt xe nên đến muộn, cô đã mặc áo cướivào nên rất khó chịu tức giận. Thật ra thì cô không phải một ngườihay giận dỗi, nhưng mà trước mặt của anh cô lại nhịn không được trởthành một cô nhóc. Vũ Chính chưa kịp nói gì với cô đã đặc biệt nhờông chủ cửa hàng xem có thể mượn một chiếc đàn dương cầm xem như đạocụ chụp ảnh hay không. Tấm ảnh này chụp cảnh Vũ Chính thâm tình vìcô mà đàn một khúc nhạc, cô nằm trên đàn dương cầm tình từ nhìn anhđánh đàn. Thật ra thì hai người cũng chưa chuẩn bị để chụp ảnh, đâychỉ là do nhiếp ảnh gia chụp trong nháy mắt. Tuy nó được một nhiếp ảnhgia được mời từ Paris đến chụp nhưng anh ta còn nói là chưa từng chụpđược một bức ảnh đẹp như vậy. Tuy về sau hai người đều hoài nghinhiếp ảnh gia đó chỉ nịnh nọt bọn họ, nhưng quả thực là rất đẹp,cho nên nó trở thành bức ảnh treo trong phòng ngủ của hai người. Phòng ngủ rất yên tĩnh, thật ra thì cả ngôi nhà rất yên tĩnh.Phòng ngủ là do Vũ Chính tự mình trang trí, nói phòng ngủ củachính mình không thể để cho người ngoài trang trí được. Hinh Ý cườianh: "Biệt thự nhà họ Giang không phải là nhà của anh sao? Anh sao lạikhông tự mình ra tay sửa sang lại nó." Vũ Chính nghiêm túc nói: "Khônggiống nhau, đây là nhà của chúng ta, nhà của anh và em, còn nơi đólà nhà của bọn họ." Vũ Chính à, khi nào thì anh mới quay về nhà củachúng ta đây? �]3���ương 1:HạnhPhúc Trong biệt thựnhà họ Lâm "Cô Hinh Ý, mau bỏ điện thoại xuống đi, như vậy mà để bà hai nhìnthấy sẽ nói rằng cô không hiểu chuyện đó." Chị Hàng cầm tổ yến đi về phía HinhÝ. Hinh Ý mếu máo, làm vậy là vì bêncạnh những người thân yêu nhất cô mới có biểu tình như vậy, có lẽ nếu để ngườitrong công ty nhìn thấ y sẽ bị chấn động, bởi vì trong lòng họ cô vĩnh viễn là" người phụ nữ sắt" thì sẽ không thể nào có loại biểu tình như thế này được. Ở trên thươngtrường Lâm Hinh Ý là loại người gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Từ lúc cô tiếp nhận tập đoàn Lâm thị từ taycha cô, chỉ mới tốt nghiệp MBA ở Harvard( master business administration – bằngmaster về thương mại) không có kinh nghiệm về kinh doanh trong xí nghiệp lớn,bên trong Lâm thị có nhiều cổ đông đang chờ xem kịch vui, nhưng không ai ngờtới, Lâm thị dưới sự lãnh đạo của cô thì càng ngày càng lớn mạnh, trở thànhcông ty duy nhất trong nước có thể sánh ngang tới tập đoàn Giang thị. "Không nóichuyện nữa, chị Hàng đến la em rồi kìa, hay là anh đi nghỉ ngơi sớm chút đi,không nên quá mệt mỏi, ngày mai gặp! Bye! Bye" Sau khi Hinh Ýcúp điện thoại, lại làm nũng với chị Hàng , nói: "Cũng đâu phải gặp mặt, chỉ lànói chuyện điện thoại thôi mà." Chị Hàng để tổ yến xuống, đi qua xoa đầu HinhÝ, thương yêu nói: "Ngày mai sau khi kết hôn rồi, không phải có cả đời để nóisao? Không nên gấp gáp nhất thời, phải tuân theo phong tục mới được. Mỗi cô dâutrước ngày kết hôn thì không thể gặp mặt chút rể đâu." Hinh ý nhỏ giọng hỏi: " Thật sự nói chuyệntrong chốc lát cũng không được sao?" Chị Hàng chán nản, cô chủ của chị ở nhà cứthích làm nũng như vậy. Chị nói: "Hãymau ăn tổ yến xong thì đi ngủ đi! Nếu không ngày mai cậu chủ nhà họ Giang nhìnthấy cô dâu của mình như vậy sẽ bị kinh động: Sao cô dâu của mình lại xấu nhưvậy?" Hinh Ý không tức giận mà chỉ cười. Chỉ ngày maithôi, còn ngày mai nữa là cô có thể gả cho người kia rồi. Cô còn nhớ rõlần đầu tiên gặp anh ở lễ đường củatrường trung học, đó là một buổi dạ tiệc gây quỹ, tuy chỉ là một buổi tiệc gây quỹ nhỏ, nhưng bởivì là trường quý tộc nổi danh của cả nước, tự nhiên tiệc tối này cũng là dịptập hợp của những người nổi danh. Tối hôm đó, côgặp được một thiếu niên mặc âu phục màu trắng ngồi trước cây đàn dương cầm sangtrọng, dùng ngón tay trắng nõn thon dài tấu ra khúc nhạc khó khăn nhất trên thếgiới "Khúc nhạc ca đức bảo biến tấu" Thiếu niên kia có gương mặt dễ nhìn, mũicao cao, ánh mắt sâu thẳm giống như biển. Thật ra Hinh Ý tự mình cũng là một người đẹp mười phân vẹn mười, nhìnthấy bạn bè và chị họ của mình thường mang ảnh của thần tượng về, nhưng vẫnnhịn không được tán thưởng khí chất của người này. Người đẹp thì rất nhiều,nhưng người đồng thời có cả khí chất thìrất hiếm, cả người tỏa ra một vẻ tự tin cùng vẻ mặt tâm hồn, trên người anhcũng tìm được vẻ hài hòa kinh người. Lúc này, mộtnữ sinh bên cạnh Hinh Ý lặng lẽ nói với cha mẹ: "Đây là thái tử của tập đoànGiang thị, thật đẹp trai nha, đàn dương cầm lại hay như vậy, anh ấy chính làhội trưởng hội học sinh của trường!" Mà dường như cha mẹ của cô ấy cũng chỉhứng thứ đối với cái danh "thái tử tập đoàn Giang thị" thôi. Vì vậy rất hưngphấn nói với con gái: "Phải chủ động một chút đi!" Nữ sinh kia lại có chút cảmgiác thất bại nói: "Anh ấy rất bình dị gần gũi, chúng con ai cũng biết anh ấyluôn tránh xa những chuyện thị phi, không hề có quan hệ không rõ ràng với nữ sinh nào. Đối với nữ sinh luônlễ phép mà xa cách!" Hinh Ý cườithầm trong lòng, không rõ ràng với các người làm gì , sau lưng anh ta có cả một Giang thị mà! Cần gì những nhóc connhư các cô kết bạn với anh ta. Theo lẽ thườngcủa dạ tiệc là tiệc rượu, điều khiến choHinh Ý giật mình chính là Giang Vũ Chính lại đến mời cô khiêu vũ, tuy không cảmthấy mình là cô bé lọ lem, cũng không phải lần đầu tiên khiêu vũ với bạn họcnam, nhưng tim cô vẫn đập nhanh vô cùng, mặt đỏ hồng, may mắn ngọn đèn khá mờbằng không thì thật xấu hổ. Chuyện về sauchính là thái tử tập đoàn Giang thị đường đường chính chính theo đuổi tiểu thưcủa tập đoàn Lâm thị Lâm Hinh Ý, cũng là một đoạn giai thoại truyền khắp trườngvà giới thương nhân. Ở bên cạnh Vũ Chính, Hinh Ý mới biết vì sao Vũ Chính lạichơi đàn dương cầm lợi hại như vậy, thì ra mẹ của Vũ Chính trước đây là nghệ sĩdương cầm nổi tiếng thế giới, nhưng sau khi kết hôn lại ở nhà chuyên tâm giúpchồng dạy con. Thật ra trướcđây Hinh Ý cũng có nói với Vỹ Chính chuyện sau khi kết hôn, cô là một người phụnữ hiện đại tuyệt đối độc lập, hi vọng mình sau khi kết hôn có thể có được sự nghiệp của riêng mình, cô sợ VũChính sẽ không thích vợ của mình xuất đầu lộ diện. Nhưng Vũ Chính sau khi nghethấy lại cười nói: "Anh cũng không phải là người gia trưởng, hơn nữa mẹ cũngrất thương anh, cho nên cũng sẽ rất thương em, sẽ không nói gì đâu. Còn nữa,anh cũng muốn vợ mình sẽ chia sẻ một chút với mình!" Hinh Ý rất cảm động, côbiết rõ từ trước tới nay Vũ Chính đều luôn giúp đỡ mình, bằng không chỉ mới vàođời làm sao cô lại có bản lĩnh đứng vững trong giới thương nhân như vậy. Anhkhông dễ dàng nói ra lời yêu, nhưng sẽ dùng hành động để chứng minh: Lâm Hinh Ýlà người mà Giang Vũ Chính anh muốn chính thức che chở cả cuộc đời. Chương 2 – Kếthôn Vẻ mặt GiangVũ Chính khó xử đứng trước cửa lớn nhà họ Lâm, bởi vì hôm nay kết hôn nên anh vui mừng vô cùng , nay lại lọt vàocánh cửa của đoàn phù dâu cùng bạn bè thân thiết của Hinh Ý mà trước nay anhchưa từng có cơ hội trải nghiệm. Thật ra phùdâu của Hinh Ý phần lớn là nhân viên của hai công ty Giang Lâm, bình thường lại"không vừa mắt" với chủ tịch Giang cao cao ở trên, nhất định phải thừa dịp ngàyhôm nay chủ tịch Giang mới hai mươi tuổiđã nổi tiếng trong giới thương nhân, hô mưa gọi gió phải xấu mặt. Trạm kiểm soátđầu tiên là cửa chính của biệt thự, đây là cửa không khó khăn nhất, cho nên các chị em nhất trí quyết định để cho chủtịch Giang dễ dàng vượt qua cửa kiểmsoát. Khi đoàn xeđến nơi tốt đẹp dừng trước cánh cửa lớn nhà cô, phù rể đi phía trước, sớm đãđưa ra một bao lì xì đã chuẩn bị từ trước gọi là "Tiền lì xì để qua cửa". Chỉlà các chị em không chịu chấp nhận, nói là với tài lực của chủ tịch Giang thì bao tiền lì xì "nho nhỏ" này làm sao lạikeo kiệt như vậy! Tiền đó, khôngphải là công cụ giải quyết mọi chuyện dễ dàng nhất ư, những tinh anh trong giớithương nhân này phóng khoáng nói: "Các cô muốn bao nhiêu?" các chị em trămmiệng một lời nói: "Chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươichín đồng." Cuối cùng còn cố ý cường điệu: "Tiền mặt!" Nhóm phù rể vôcùng khó xử, ai kết hôn mà lại mang theonhiều tiền mặt như vậy chứ? Lúc này, namchính của hôm nay bước xuống, anh mở cửa xuống xe, trong nháy mắt làm cho pháinữ thậm chí muốn té xỉu, tuy bình thường cũng ở công ty ngẫu nhiên nhìn thấyông chủ, chỉ là tại sao chú rể lại có thể đẹp trai như vậy chứ! Quần áo vestmàu trắng được cắt may bởi nhà thiết kế nổi tiếng Italy, từ trên xuống đều lộra vẻ cao quý và nhã nhặn. Ngay cả ánh mắt ôn hòa lúc này cũng không còn thấyvẻ lạnh lùng ngày thường, nhẹ nhàng vui vẻ có thể làm cho người ta tan ra mất.Chú rể chậm rãi mở miệng nói: "Các vị hãy nể mặt cho, tôi sẽ ghi chi phiếu ngaybây giờ, về phần tiền mặt thì chờ đến bữa tiệc tối nay sẽ đưa đến tay các vị,được không?" A, mọi ngườinào dám nói không được ,rất nhanh đã mở cửa chào đón đoàn xe đón dâu đi vào. Trạm kiểm soátthứ hai chính là cửa chính ở phòng lớn, cái này thì không thể tùy tiện cho xongviệc được, mọi người trong nhà mẹ đẻ của cô dâu đều lớn tiếng nói, tuyệt đốikhông thể dễ dàng bỏ qua cho cậu nhóc Giang kia. Vì vậy chú rểrút ra một phong bì đỏ thẫm ghi câu đố cần phải giải, Vũ Chính không cần hỏi cũngbiết chính là Hinh Ý giở trò quỷ, bởi vì có một lần cô giận anh không chịu hátcho cô nghe, anh nói mình hát khó nghe muốn chết, cô không tin, nói có thể đànra một bản nhạc bằng đàn dương cầm như vậy, khẳng định là hát cũng rất hay.Cuối cùng vẫn bị anh từ chối, không ngờ tới hôm nay lại vẫn bị móc ra. Anh nhìn thấynhững chữ thật to viết trên bao đỏ: hát bài "Phượng dương hoa cổ". Bên phù dâumang đến hai cái hoa cổ (một loại nhạc cụ dùng cho điệu múa dân gian) để lêntay Vũ Chính, anh nhìn nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt mỗi người đều ý nóianh hãy tự cầu phúc. Đành phải kiên trì, anh nhìn lên cửa sổ phòng của Hinh Ý,hít một hơi thật sâu, dù sao cả đời chỉ có một lần, đành phải chịu thôi mà! "Tay tráichiêng, tay phải trống, tay cầm chiêng chống mà ca hát, khúc ca khác ta sẽkhông hát, chỉ biết hát khúc "Phượng Dương ca" ~~~~~ nam chi đắc chí không sợrét,....." tiếng hát tuy không có âm điệu ngọt ngào như ca sĩ chuyên nghiệp,nhưng lại rất trầm bổng, rất thuần hậu, làm cho người nghe cảm thấy thoải mái. Trên lầutruyền đến một tiếng cười lớn, dưới lầu có thể mọi người đã cố nhịn đến mức mặtđỏ rần, nhưng không ai dám cười ratiếng. Đáp án cuốicùng của cô dâu dĩ nhiên là: cho qua! Tram kiểm soátthứ ba chính là cửa phòng cô dâu, tronglúc này không có bất kì người nào ngăn lại, thậm chí cửa cũng chỉ khép hờ, VũChính biết rõ ý tứ của Hinh Ý. Anh đứng trướccửa nhẹ giọng nói: "Hinh Ý, anh là Vũ Chính nè, có thể vào không?" Trước mặtvẫn không có tiếng trả lời, tất cả mọi người đều khó hiểu, nhóm phù rể thậm chícòn sốt ruột thay anh. Chủ rể lạiđứng trước cửa, nghiêm túc nói tiếp: "Từ lần đầu tiên em xuất hiện trước mặtanh, anh đã bắt đầu yên lặng chú ý đến em, em kiêu ngạo, em độc lập, vẻ đẹp củaem, đều khiến cho anh không có cách nào tự kiềm chế được mà yêu em. Yêu khôngphải là hứa hẹn mà là phải dùng cả đời để chứng minh. Hinh Ý, có thể cho anhmột cơ hội được nắm tay em cùng nhau bước đi, cho đến vĩnh viễn không?" Giọng nói củaVũ Chính dịu dàng đến nỗi có thể chảy ra nước, đôi mắt thâm tình nhìn cánh cửa,dường như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa, nhìn thẳng vào trong lòng của cô. Cả phòng đềurất yên tĩnh, dường như đang nín thở chờ đợi thứ gì đó. Cuối cùng, người saucánh cửa khẽ lên tiếng: "Ừm!" Cửa chậm rãimở ra, lộ ra vẻ mặt tràn đầy hạnh phúccủa cô dâu đang mặc một chiếc áo cưới trắng thuần khiết, khóe mắt còn vươngnước mắt. Vũ Chính nắm tay Hinh Ý, lại dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cô,thấp giọng nói: "Đứa ngốc!" Mọi người cómặt đều hoan hô, có người còn cảm động khóc ròng, hiện trường là một bầu khôngkhí vui mừng. Chương 3 –Tuần trăng mật ( một )Đêm tân hôn,chú rể và cô dâu đã bận cả ngày nhưng không thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy hạnhphúc. Bởi vì hai người đều biết là từ hôm nay trở đi, họ sắp sửa chính thức tanra và hòa tan vào trong sinh mạng của nhau. Hinh Ý nằmtrên lồng ngực Vũ Chính, dùng ngón tay vẽ vài vòng lên vòm ngực anh hỏi: "Nóiđi, tại sao muốn kết hôn? Lần trước rõ ràng em nghe thấy trong hôn lễ của chịhọ anh nói với chồng chị họ là anh ấy đang nhảy vào hố lửa mà. Không phải anh không muốn kết hôn sớm hay sao?" Thì ra Hinh Ýcòn nhớ kĩ chuyện lần đó. Cô nghe thấyanh rầu rĩ cười, vì vậy dùng sức nhéo anh một cái, Vũ Chính hít một hơi, tộinghiệp nói: "Vợ yêu trong ngày đầu tiên sau tân hôn đã muốn mưu sát chồng huh?Chúng ta kết hôn sao có thể so với chuyện Lý Tín kết hôn với chị họ em? Bọn họcăn bản không có tình cảm, chỉ là cuộchôn nhân dựa trên lợi ích làm ăn của hai nhà. Mà chúng ta là đôi bên yêu thươnglẫn nhau, cuối cùng có tình sẽ thành người thân !" Nghe thấy VũChính thản nhiên trả lời, Hinh Ý cũng cười, đúng vậy nha, bọn họ là con trongnhững gia đình như vậy, có mấy người có thể kết hôn chính thức cùng người mìnhyêu mến đây? Họ thật sự rất may mắn mới có thể quen biết nhau, hiểu nhau, vàyêu nhau. Lúc này VũChính đang dùng lực len len lỏi lỏi vào bờ vai của Hinh Ý, nói dịu dàng: "Hơnnữa, người như Lâm Hinh Ý, là người con gái có tài lại có tiền, có rất nhiềuđàn ông hận không thể có được. Anh không thể không tranh thủ nắm bắt cơ hội sớmlấy em về nhà được!" nói xong lại hôn hôn Hinh Ý, cô dường như đang làm nũngdụi dụi vào lồng ngực anh. Cả đêm nay,căn phòng tràn ngập hương vị nồng nàn. Sau tân hôn,Vũ Chính cùng Hinh Ý chính thức bước vào hành trình tuần trăng mật. Thật ra haingười cũng rất bận rộn, phải trông nom công ty của riêng mình mà mỗi ngày đềuphải dự không hết các hội nghị. Nhưng hành trình tuần trăng mật của họ đã được lên kế hoạch trước đó rất lâu ,vì để đền bù cho nuối tiếc vì không đi được chuyến du lịch sau khi tốt nghiệpđại học, Hinh Ý sớm đã giao hẹn với Vũ Chính, bất kể có bận thế nào thì tuầntrăng mật nhất định phải đi du lịch vòng quanh thế giới. Nhớ đến chuyếndu lịch sau khi tốt nghiệp đại học, Hinh Ý cảm thấy đặc biệt tiếc nuối, toàn bộcác bạn đại học đều tập hợp thành một đoàn du lịch đến Hawaii, cô đương nhiênlà muốn đi cùng người mình yêu nhất . Vũ Chính lại nói bởi vì việc học ở Mĩ bậnrộn nên không có cách nào đi được, càng thảm hơn chính là trước khi xuất phátHinh Ý lại đột nhiên bị sốt cao. Khi đó cô còn nói dù sao Vũ Chính không đi, cô cũng không cảm thấy hứng thúnữa, không đi được cũng có cái tốt. Chỉ là khôngngờ tới Vũ Chính là lén lút đến Hawaiiđể tạo cho cô một vui mừng ngạc nhiên . Khi cô nhận được điện thoại của VũChính ở Hawaii, một Hinh Ý luôn kiêncường độc lập trước mặt mọi người lại nhịn không được trở nên nghẹn ngào, dù sao chuyến du lịch tốt nghiệpcả đời chỉ có một lần. Về sau bởi vì cô xuất ngoại đi du học và Vũ Chính lạitrở về nước tiếp nhận công ty của gia tộc nên càng ngày càng bận rộn nên không thể đi được. Lúc này đây,cô cùng Vũ Chính thật sự chỉ muốn bắt đầu một hành trình tuần trăng mật cả đời chỉ có một lần, cô tintưởng đây tuyệt đối đây là chuyến du lịch lãng mạn nhất của bọn họ. Trạm thứ nhấttrong tuần trăng mật của Hinh Ý cùng Vũ Chính chính là Saipan, được mệnh danhlà bán đảo "thiên đường nhân gian". Nước biển trong suốt lóng lánh, bãi cáttrắng như sữa cùng những rặng san hô đủ màu sắc, tạo thành bán đảo Saipan TâyThái Bình Dương. (Saipan là hòn đảo lớn nhất và là thủ đô của Thịnh vượng chungQuần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ, một chuỗi 15 hòn đảo nhiệt đới nằm trênquầnđảo Mariana phía tây Thái Bình Dương) Ban ngày, VũChính sẽ dạy cho Hinh Ý lái loại máy bay nhỏ, chơi trò lái xe máy trên nước,còn mang cô đi lặn sâu xuống biển. Đêm đến, haingười nắm tay nhau tản bộ trên bãi cát trắng xóa, thưởng thức điệu múa truyềnthống của người dân bản xứ. Khi nhìn thấy Hinh Ý đang cùng những người dân bảnxứ nhảy một điệu múa không biết tên, cười tươi giống như bầu trời đêm đầy ánhsao, Vũ Chính đã âm thầm nói với mình,anh muốn cả đời này cho cô một cuộc sốngnhư công chúa, ở bên cạnh che chở cho cô. Trạm thứ haichính là thành phố Florence (Florencelà tên tiếng anh của Firenze là thủ phủ củavùng Toscana, Ý) có lịch sử lâu đời. Nhàthơ Từ Chí Ma đã gọi nơi đây là thành phố mộng ảo, cho dù không đi tham quanbất cứ nơi nào, chỉ đứng trên một con phố nhìn lễ rửa tội tang thương tronglịch sử này cũng là một loại cảm thụ. Ngày đầu tiênVũ Chính cùng Hinh Ý đến Florencethì trời đã đổ mưa. Họ ngồi ngồi ở một quán cà phê bên bờ sông Arno, nhìn dòngnước sông màu xanh ngọc bích chậm rãi chảy xuôi ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi lăntăn trên mặt sông, mật độ dày đặc làm mặt sông rung động. Bên kia bờsông là một bãi cỏ xanh, có một đôi vợ chồng già đang dắt tay nhau bước chầmchậm trong làn mưa. Hinh Ý uống một hớp cà phê, nhìn đôi vợ chồng già vẫn gắnbó bước đi trong làn mưa bên kia bờ sông, cầm tay Vũ Chính nói: "Đến khi chúngta được bảy tám mươi tuổi cũng sẽ giống như họ, đúng không?" Vũ Chính dùng ngón tay vuốt nhẹ lên chóp mũi cô, cườinói: "Đương nhiên rồi! Cô bé ngốc!" Họ đứng bên bờngắm từng chiếc xuồng màu đỏ đang chạy cực nhanh trên sông, kéo theo một vệtnước trắng xóa, bên cạnh bờ còn nghe thấy rất nhiều tiếng thuyền máy lớn nhỏ.Dọc theo hai bên bờ sông, những tòa nhà màu hồng phấn cùng vàng nhạt trong lànmưa bụi hiện ra như mộng như ảo. Giờ khắc này,dường như tất cả những thứ ấy đều đã trở thành vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Đêm đến là lúchai người họ vô cùng cuồng nhiệt, như muốn làm mình tan biến trong thân thể củađối phương, hai người đang không ngừng cố gắng tiến về phía đối phương, quấnquýt cho đến bình minh. Sáng ngày thứhai, lúc Vũ Chính ăn bữa sáng, nhìn Hinh Ý ngay trước mặt không hề có chút hìnhtượng, ăn như hổ đói mà đành phải mím môi cười. Hinh Ý giả vờ giận dỗi lườm VũChính một cái. Vũ Chính đànhphải nhún nhún vai đầu hàng nói: "Tiếp theo chuẩn bị đi đâu đây?" trên thực tếhọ ra khỏi cửa căn bản không vạch trước lộ trình của tuần trăng mật, hơn nữa họcòn có máy bay riêng của mình, tất nhiên muốn đi đâu thì đi. Hinh Ý nghiêngđầu nghĩ, cười nói: "Đến ngôi nhà nhỏ của chúng ta đi." Chương 4 –Tuần trăng mật 2 Chamonix làmột thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Mont- Blanc, là một dãy núi cao nhất củavùng Alpes, địa điểm trượt tuyết nổi tiếng của nước Pháp. Có một con sông nhỏchảy qua thị trấn làm cho thị trấn nhỏ vốn thuộc loại tiên cảnh lại càng thêm ý thơ. Ngôi nhà nhỏ của Vũ Chính vàHinh Ý nằm trong thị trấn tiên cảnh này. Nói đến ngôinhà nhỏ này thì còn có một câu chuyện nữa, đó chính là khi Vũ Chính còn theohọc ở Mĩ đã dùng khoản tiền đầu tiên mình kiếm được để mua nó. Bởi vì khi cònsinh viên, Vũ Chính đã là một cao thủ trượt tuyết. Còn Hinh Ý bởi vì lòng đammê trượt tuyết của Vũ Chính mà cũng yêu thích trượt tuyết, từ đó về sau càngkhông thể dứt ra được. Một lần ngẫu nhiên trong điện thoại, Vũ Chính nghe thấyHinh Ý phàn nàn khu trượt tuyết trong nước chỉ để cho trẻ con chơi nên đã quyếtđịnh mua một ngôi nhà nhỏ tại vùng Alpes. Nhưng bởi vì bận việc nên Hinh Ý chưabao giờ đi đến "ngôi nhà nhỏ" của mình. Có lẽ vì đêmqua quá mệt mỏi, từ Florence lên máy bayđi đến thành phố gần Chamonix rồi lại ngồi trực thăng đi đến Chamonix, Hinh Ývẫn luôn mơ mơ màng màng ngủ. Đến khi Vũ Chính nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Heocon, về đến nhà rồi!" cô mới mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn thấy thế giới tuyếttrắng xóa bên ngoài cửa sổ, lập tức tỉnh lại. Thị trấn nhỏ này đẹp quá! Thật là đẹp,cô không phải chưa từng đi đến nước Pháp. Nhưng những lần trước đến Pháp cùngbạn nè hay chị họ chỉ ở Paris phồn hoa xôi động, ở đó mua sắm vài bức tranh,còn đi Milan xa hoa, ở đó xem các show diễn... Nhưng nơi nàykhông tráng lệ mà chỉ mang đến cho người ta một vẻ đẹp yên bình. Điều bất ngờnhất chính là nơi này lại là cái nôi nổi tiếng thế giới của các môn vận độngnhư trượt tuyết, leo núi, nhảy dù trên không. Có thể kết hợp giữa vẻ yên bìnhvà cảm giác kích thích như vậy thì trên toàn thế giới chỉ có nơi này. Vũ Chính nhìnthấy bộ dạng ngẩn người của cô, lẳng lặng đội mũ cho cô, quàng cổ thật kín, nửaôm nửa bế cô rời khỏi máy bay. Chỉ vào ngôi nhà trước mắt nói với Hinh Ý: "Nhàcủa chúng ta đấy!" Hinh Ý nhìnngôi nhà kiểu Tây hai tầng màu hồng trước mặt, không giống với bất cứ ngôi nhànào xung quanh, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Đi xuyên quakhu vườn nhỏ, Vũ Chính mở cửa, Hinh Ý quan sát xung quanh, cảm động đến thiếuchút nữa rơi nước mắt. Bởi vì trong nhà tất cả đều thiết kế dựa theo "dreamhouse = ngôi nhà mơ ước" của cô, nhớ khi còn học đại học, có một buổi sáng cônói chuyện điện thoại với Vũ Chính, kể về ngôi nhà trong mơ của mình, hưng phấnnói một tràng, cô không ngờ tới anh lại để ý đến nó như vậy. Thậm chí dùng loạisàn nhà nào, thảm loại nào, còn lò sưởiấm áp bên góc tường, trên tường treo những vật trang trí nào, vị trí nhàbếp....Cô quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Chính đang ngắm nhìn cây đàn dương cầm nhưđang nhớ lại kỉ niệm nào đó, trong đôi mắt đều là vẻ tươi cười. Cô nhẹ nhàngtụt xuống khỏi anh, nói đùa: "Có phải nhớ đến tình nhân cũ không? Nói mau, đãcùng người phụ nữ nào tới nơi này rồi?" Vũ Chính nhìncô, đôi mắt đảo qua một vòng, càng thêm vui vẻ nói: "Là cùng một người phụ nữđến nghỉ mát." Hinh Ý không ngờ anh lại thừa nhận, liền trừng mắt nhìn anh, ravẻ như nếu anh không cho em một lời giải thích hợp lí thì đêm nay đi ra ngoàimà ngủ. Vũ Chính cườilớn nói: "Được được, anh đầu hàng, là đến cùng nữ thư kí trong lúc đi họp,nhưng làm sao anh dám mang cô ấy về nhà của chúng ta?" Dáng vẻ anh giống nhưđang bị vợ quản lí nghiêm ngặt. Hinh Ý khôngtin: "Giang thị căn bản không có trụ sởnào ở Pháp, anh tới đây họp cái gì hả?" Em van anh, có nói dối cũng phải nhìnxem em là ai chứ! Vũ Chínhnghiêm túc nói: "Giang thị không có nhưng anh có nha!" Thật sự thì anh cũng đãsớm muốn tách khỏi Giang thị, hình thức kinh doanh gia tộc có quá nhiều tiêucực, hơn nữa còn có mấy người anh em họ kia luôn lăm le, những năm gần đây tìnhhình phát triển của Giang thị không tiến không lùi, ban giám đốc cũng có bấthòa, bọn họ đã muốn như vậy, thì cứ để cho bọn họ chó cắn chó là được rồi. Anhlộ ra một nụ cười sắc bén . Đôi mắt Hinh Ýcũng lộ ra một vẻ cảnh cáo nguy hiểm: "Nói, anh còn có bao nhiệu chuyện mà emkhông biết vậy?" Vũ Chính ôm cônói: "Không có, thật mà." Hinh Ý cũngvòng tay ôm lại anh, ở trong lồng ngực của anh nói rầu rĩ : "Từ nay về saukhông cho phép giấu em bất cứ chuyện gì." "Được." "Từ nay về sauchỉ cho anh cùng em tới nơi này." "Được." "Từ nay về sauchỉ cho anh đánh đàn cho em nghe." "Còn anh thìsao đây? Anh lấy bông đút vào lỗ tai đàn cho em nghe sao?" Hinh Ý dùngsức nhéo vào tay anh một cái, Vũ Chính bị đau hít một hơi thật sâu, ra vẻ anhchồng nhỏ nói: "Được." "Sau nay giàrồi chúng ta sẽ đến nơi này, chỉ có hai người chúng ta, cùng nhau ở lại đây."Hinh Ý tiếp tục tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp của họ. Vũ Chính ôm côđung đưa nói: "Không cần phải già mới đến đây ở nha, em thích ở bao lâu thì ở.Đây vĩnh viễn là ngôi nhà của chúng ta." Rong chơi trêncon đường quê yên tĩnh, Hinh Ý giống như một đứa trẻ cái gì cũng nhìn không đủ,kết quả là trên đường về nhà cô mệt vô cùng. Vũ Chính ngồixổm xuống nói: "Lên đây đi!" Hinh Ý giống như một đứa trẻ ăn trộm đường, liếcnhìn chung quanh, dù sao cũng không phải trong nước, không có ai chụp ảnh. Vìvậy cô hạnh phúc nằm trên lưng Vũ Chính, thật rộng, thật thoải mái. Vũ Chính vừađi vừa nói: "Thật sự thì ở đây bốn mùa trong năm đều rất đẹp, mùa xuân có thểcỡi ngựa, mùa hè có thể đánh golf..." anh không nghe thấy cô đáp lại nên nghĩ côđã ngủ. Nhưng cô đột nhiên áp vào lỗ tai anh nói: "Vũ Chính, anh sẽ cõng em cảđời như vậy chứ?" giọng nói rất nhẹ, không giống một chút nào với người tự tinnhư cô, dường như không phải lời nói của cô công chúa Hinh Ý vênh váo tự đắc.Vũ Chính, thật sự thì em cũng sợ, người vĩ đại như anh, dịu dàng như anh, saocó thể không sợ chứ? Vũ Chính cũngnhẹ nhàng mà vô cùng kiên quyết: "Không phải chỉ một đời một kiếp, mà là vĩnh viễn." Hinh Ý giốngnhư đang nói mớ mà lặp lại: "Ừ, vĩnh viễn ~~ vĩnh viễn." Dấu chân nhỏphủ kín trên con đường dài tuyết phủ kín, dường như cứ đi thẳng, đi thẳng nhưvậy, thật sự có thể đi đến vĩnh viễn. Chương 5 – Thời gian ngừng trôi Ngàyhôm sau bầu trời vô cùng tươi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chiếu vàongọn tuyết phủ đầy tuyết phía xa xa, cho dù đứng bất kể ở góc độ nào thìChomanix cũng là một bức tranh nên thơ.Sángsớm Hinh Ý đã ầm ĩ đòi lên đỉnh núi Mont Blanc thuộc dãy nói Alps, đó là dãynúi cao nhất của châu Âu, cao 4810m, nơi này có cáp treo dài nhất thế giới. Côđã không thể đợi được muốn được đi trên con đường trượt tuyết tốt nhất, dài nhấtthế giới này.Nhìnthấy Hinh Ý như một đứa trẻ, Vũ Chính cũng cảm thấy rất vui. Thật ra thì anhcũng biết tại sao Hinh Ý lại hưng phấn như vậy, hoàn toàn không giữ hình tượngtrước mặt mọi người. Mỗi ngày đều phải dốc sức để sinh tồn trong đám lang sóikia, chỉ hơi không cẩn thận thì đã có thể vạn kiếp bất phục. Lâm thị tuy khônglớn bằng Giang thị, nhưng một cô gái phải tiếp quản mọi việc trong gia tộc,loại gian nan này làm cho anh nghĩ đến là đau lòng. Nhưng anh sẽ không đểcho Hinh Ý của anh bị tổn thương, hơn nữa hiện tại anh cũng đã đủ sức tự mìnhcó thể bảo vệ được cho Hinh Ý.Bọnhọ nhân lúc cáp treo đã đến đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn ngọn núi chạydài không dứt, nhìn Mont Blanc xinh đẹp, sợ hãi nói: "Đây đúng là "tiểu hoàng tử" thành phố hoa hồng,thật đẹp, giống như tiên cảnh vậy, thật hy vọng thời gian có thể dừng lại ngaygiơ' phút này." Cô không phải chưa từng đi du lịch,càng không phải chưa từng đến thăm thành phố xinh đẹp này. Nhưng giờ phútnày, cô thật sự bị vẻ đẹp kia làm sợ hãi. Hay có thể nói là phong cảnhnày bởi vì người đứng bên cạnh cô mà trở nên thật xinh đẹp.VũChính tuy đã đến đây rất nhiều lần, nhưng đi cùng với Hinh Ý, giờ phútnày cảm thấy đây chính là nơi xinh đẹp nhất. Anh giương cây gậy tuyết trên taylên, dùng tiếng Pháp nói: "Quý cô, trận đấu thể theocủa chúng ta hiện tại bắt đầu, xin mời." Sau đó rất ra dáng thân sĩ làm động tác xin mời.Haingười trượt rất nhanh trên nền tuyết, Hinh Ý thật sự rất khâm phụcVũ Chính, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Vũ Chính trượt tuyết. Lần đầu tiên làkhi còn học đại học ở trong nước, cô cầu xin anh dạy cô trượt, anh lại cười côcòn thua kém một đứa trẻ người nước ngoài. Hinh Ý là người có cá tính mạnh mẽ,trong lòng nghĩ anh có gì đặc biệt hơn người, vài năm nữa em nhất định sẽ giỏi hơncả anh. Trong lòng người yêu cô đã trở thành "trò cười". Nhưng qua nhiềunăm như vậy, cô lại nhìn thấy kĩ xảo của Vũ Chính, cảm thấy mình vẫn còn là một"cô nhóc".VũChính nghĩ thầm trong lòng: "Mình làm vậy có phải hơi hăng quá không, đến hưởngtuần trăng mật chứ đâu phải đến để thi đấu thể thao." Vì vậy anh chạy chậm lạiđợi cô.Lòngtự trong của Hinh Ý bị Vũ Chính đả kích mãnh liệt, tinh thần không chịu thuacùng tính không thích người khác nhường mình bị Vũ Chính khơi dậy. Cô đột nhiênthay đổi đường trượt, cố gắng đuổi theo đến ngọn núi bên kia.Chỉlà bởi vì cô chưa quen cách thay đổi đường trượt nên bị ngã sấp xuống, hơn nữachân ván trượt tuyết lại kẹt vào vách băng, cô lại ngồi ngay trên vách núibăng, nghiêng người nhìn xuống vực nên khiến tay run lên nhè nhẹ.VũChính đi đến nhìn thấy tình hình như vậy, đôi đồng tử tức tốc co rút lại, sauđó nói với Hinh Ý: "Đừng cử động, anh đếnđây." Vừa nói vừa tháo tất cả trangthiết bị trên người xuống hết.Tuygiọng nói của Hinh Ý vẫn rất cố gắng đè nén, nhưng vẫn hơi run run: "Em nghe thấy tiếng băng vỡ ra, anh đừng đếnđây."Anhnhư không nghe thấy mà bình tĩnh đi qua, tay điều khiển ván trượt rất tốt, chỉlà không đợi đến khi đến gần Hinh Ý, khối băng đột nhiên có xu thế rơi xuống.Cô chỉ nhớ giờ khắc cuối cùng mình đã thét lên cùng với bị Vũ Chính đẩy ra khuvực an toàn, lưng đập vào vách núi đau đớn sau đó mất đi ý thức.Cuốihình tất cả hình ảnh dường như đã dừng lại trên khung cảnh ngọn núi phủ tuyếttrắng xóa. Chương 6 - Không tin Edit: Panda đào hoa Chương 6 -Không tin Edit: Panda đào hoa Trong giấc mộng Hinh Ý nghe được một sốngười nói bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, còn có tiếng Trung, đang trongcuộc họp sao? Còn nghe thấy tiếng nức nở của vài người. Thật làquá đáng ghét, cô chậm rãi mở mắt ra, cố gắng thích ứng với ngọnđèn chói mắt. Cô nhìn thấy bác sĩ mặc áo trắng, y tá, còn có mẹ,còn có chị Hàng, nhưng lại thiếu gì đó? Hình như là thiếu cái gì.Lâm mẹ nhìn thấy con gái bảo bối tỉnh lại thì cười vỗ vỗ tay cônói: "Cuối cùng đã tỉnh lại, con đã ngủ ba ngày rồi. Bác sĩ nóikhông có vấn đề gì, chỉ là bị chấn động thôi." Chỉ là trong ánhmắt của bà căn bản không có chút vui vẻ nào. Hinh Ý cố gắng nhớlại mấy hôm trước đã làm gì, tại sao lại phải vào bệnh viện. Độtnhiên, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào một chỗ. Cô nhớ đến, côcùng Vũ Chính đi hưởng tuần trăng mật, đi Nepal, trượt tuyết... Còn có,ngoài ý muốn tuyết lở. Đúng, Vũ Chính, Vũ Chính? Cô cầm lấy tay Lâmmẹ đang ngồi bên mép giường, khẩn trương nói: "Vũ Chính? VũChính đang đi cùng con, hiện tại anh ấy đang ở đâu?" Nụ cười trên mặtLâm mẹ cứng đờ, chị Hàng bưng một chén cháo tới: "Tiểu thư, ăn cháotrước đi a. Ngủ lâu như vậy, cô nhất định rất đói bụng." Lâm mẹ lậptức nhận lấy nói: "Ăn cháo trước đi a!" Sắc mặt Hinh Ý lập tức ngưngtrọng, chậm rãi nói: "Có ai có thể nói cho tôi biết, chồng của tôiGiang Vũ Chính đang ở đâu không?" Trong phòng lặng ngắt như tờ,chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính cô.Cô lạidùng tiếng Pháp hỏi, nhưng mà không có ai trả lời. Lúc này có ngườigõ cửa, một người Pháp đi vào. Anh ta hỏi: "Xin hỏi ở đây ai là Giangphu nhân, cô Lâm Hinh Ý?" "Là tôi." "Giang phu nhân, xin chào. Tôi là cảnhsát nước Pháp. Tôi đến đây thông báo với cô tình hình điều tra vềviệc ngày 15 tháng 1 cô cùng một người nữa đi trượt tuyết trênđỉnh núi Mont Blanc thuộc dãy núi Alps thì đột nhiên gặp sự cố tuyếtlở." Hinh Ý đờ đẫn nhìn về phía trước, tuyết lở, cô nhớ đến nơixinh đẹp kia, tuyết lở. Cảnh sát người Pháp nói tiếp: "Tại một váchđá trên đỉnh núi chúng tôi đã phát hiện ra cô, lúc ấy cô đã hôn mê.Hơn nữa cách đó không xa nơi cô hôn mê,chúng tôi phát hiện ra dụng cụ trượt tuyết cùng với GPS của chồngcô. Chúng tôi đã kịp thời dùng trực thăng đưa cô đến đây. Thật may, côkhông có việc gì. Chỉ là chúng tôi rất tiếc phải thông báo với cô,bởi vì chồng cô Giang Vũ Chính tiên sinh khi rơi xuống núi đã tháo GPScủa anh ấy xuống, tuy cảnh sát nước Pháp chúng tôi cùng với ngườinhà của cô đã dùng trực thăng cố gắng tìm kiếm Giang tiên sinh, chỉlà hiện tại đã qua thời gian vàng tốt nhất để cứu viện, chúng tôivẫn chưa có biện pháp tìm ra Giang tiên sinh. Trải qua cuộc thảo luậncủa các chuyên gia, chúng tôi cho rằng khả năng sống sót của Giang tiênsinh là vô cùng nhỏ..." (GPS – Global Positioning System, là hệ thống địnhvị toàn cầu) Hinh Ý không còn nghe thấy những câu sau của anh ta nữa,cái gì mà khả năng còn sống vô cùng nhỏ? Anh ấy rõ ràng còn ởtrước mặt cô, rõ ràng vẫn còn. Cô không biết vì sao mình lại đitới Nepal,giống như một du hồn mà leo lên đỉnh núi đầy tuyết kia. Cô quỳ gốitại nơi mình đã gặp chuyện không may, ôm lấy mặt đất. Vũ Chính củaem à, anh ở trong này sao? Nghe được tiếng em gọi không? Em tới đây, emsẽ không bỏ lại anh một mình, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Bầutrời trong xanh, quang đãng, chúng ta sẽ ở nơi tuyết trắng này mà tìmkiếm sự vĩnh hằng.Chương 7 –Chỉ mong tất cả đều là mơHinh ý đột nhiên mở mắt ra, thì ra thật sựchỉ là một giấc mơ, chỉ là mơ. Cô nhìn xung quanh, thì ra đang ngồi trên trựcthăng, chính mình vẫn còn đang bị cố định vững chắc trên chiếc giường cáng, nhưngnhìn xung quanh đều không có Vũ Chính. Cô lập tức dùng tiếng Pháp hỏi y tá, nhưngcác y tá đều không biết.Cô đang cảm thấy lo lắng thì lúc này máy bộ đàm của phicông phát ra âm thanh:"Xin tất cả các phi cônghãy chú ý, đã tìm được xác của nạn nhân nam , nhưng vẫn còn dấu hiệu của sự sống.Xin tất cả các máy bay hãy chấm dứt tìm kiếm, trở về căn cứ."Rất ngắn gọn, nhưng lại làm cho nỗi bất an của Hinh Ý nhẹđi, Vũ Chính còn sống, giấc mộng không phải thật, Vũ Chính của cô không sao, thậttốt. Sau đó vì thể lực còn kém nên cô lại thiếp đi, giấc ngủ cực kì yên ổn.Khi tỉnh lại thì Hinh Ý lại trông thấy bác sĩ, vị bác sĩngười Pháp hỏi cô một số vấn đề sức khỏe, bởi vì vội vã muốn đi gặp Vũ Chínhcho nên trả lời có phần hấp tấp. Cuối cùng bác sĩ nói với cô: "Không có gì đáng ngại, chắclà ngày mai có thể xuất viện." Sau đó thì bước ra khỏi cửa.Trước khi bác sĩ ra khỏi cửa Hinh Ý đã kịp thời hỏi mộtcâu: "Còn người cùng tôi, chính là người đi trượt tuyết cùng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn,ngày mai anh ấy có thể xuất viện không?"Bác sĩ người Pháp hơi ngẩn người hỏi: "Vị kia cùng đi với cô sao?Hiện tại anh ấy đang ở trong phòng ICU, tôi không phải bác sĩ chính cho anh ấycho nên không biết tình trạng của anh ấy thế nào." Thật ra cho dù có biết rõ thì anh ta cũng không nói ! Đôi vợchồng còn trẻ như vậy, xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó cũng thật đáng tiếc nha. (ICU –Intensive care unit: phòng hồi sức cấp cứu, phòng dành cho các trường hợpđặc biệt nghiêm trọng)Hinh Ý cũng ngây ngẩn cả người, ICU, Vũ đang ở trong ICU.Cô liều lĩnh giật chiếc kim tiêm xuống, xông thẳng ra ngoài. Bác sĩ muốn ngăn cảncô, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi dừng lại.Hinh Ý chạy lòng vòng trong hành lang bệnh viện, cô khôngbiết phòng ICU ở đâu. Cô dừng lại, bắt lấy tay một y tá, giọng run rẩy hỏi: "ICU ở đâu?" Trên thực tế toàn thân cô đều đang run rẩy, y tá chấn động và kinh ngạc nhìn cô, nói không ra lời. Cô hét to một lần nữa: "ICU ở đâu?" Mọi người trong hành lang đều bị tiếng hét của cô hấp dẫn sự chúý. Cô chưa từng có biểu hiện như vậy, bộ dạng giống như đang nổi điên, đôi mắtđỏ hồng nhìn y tá chằm chằm. Y tá nói: "Lầu 7". Ngày hôm đó trong bệnh viện, cả ngày mọi người đều bàn tán về việcmột người phụ nữ châu Á chân trần chạy như điên trong hành lang bệnh viện.Khi cô đến phòng ICU, hỏi y tá chịu trách nhiệm ở đó thì nướcmắt đã rơi đầy mặt, nức nở hỏi y tá về chuyện của Vũ Chính. Y tá nói người bệnhđang được giải phẫu, chủ yếu là tổn thương não bộ cùng xương sống, còn có cả nộitạng. Muốn biết tình trạng chi tiết thì phải hỏi bác sĩ chính.Lúc này, một bác sĩ người Pháp bước ra từ phòng phẫu thuật.Hinh Ý lập tức chạy đến bắt lấy tay ông ta hỏi: "Người đang ở trong kia,anh ấy hiện tại thế nào rồi?"Bác sĩ trầm ngâm một lát: "Cô đã là vợ của anh ta thìchúng tôi tất nhiên phải giải thích cho cô về tình trạng lúc này của bệnh nhân.Tình trạng hiện giờ của chồng cô thật sự không được tốt. Đội cứu hộ của chúngtôi đã phát hiện ra anh ta ở trên vách đá, do từ trên cao rơi xuống nên ngoài bịthương ngoài da thì não và một số cơ quan nội tạng của bị tổn thương, trong lúccấp cứu đã nhiều lần xuất hiện tình trạng tụt huyết áp nghiêm trọng và phải nhiềulần dùng biện pháp kích tim. Cổ, xương cột sống cũng bị gãy, có khả năng sẽ gâynên tổn thương cột sống. Bây giờ còn đang trong tình trạng hôn mê. Hiện tạichúng tôi vẫn còn đang làm phẫu thuật, hy vọng cô có thể chuẩn bị tâm lý..."Hinh Ý ngã ngồi trên mặt đất, nhìn đèn đỏ trên cửa phòngphẫu thuật. Chính cô cũng không biết mình đã nghe được những gì, cô chỉ biếtcâu "Hãy chuẩn bị tâm lý" có ý gì. Sao có thể như vậy? Giấc mộng là giả nhưngkhông ngờ lại thành sự thật. Cô vùi đầu thật sâu vào hai cánh tay, vì cô, đềulà vì cô mà Vũ Chính mới trở nên như vậy. Nếu như cô không hiếu thắng như vậy,không kiêu ngạo như vậy...Vũ Chính cũng sẽ không vì cứu cô mà rơi xuống núi. Nhiềuchỗ bị thương như vậy, sẽ rất đau , Vũ Chính của cô có phải rất đau không?Chính cô cũng rất đau, đau đến mức trái tim như thắt lại, nước mắt rơi xuốngmang theo vị nhàn nhạt của thuốc sát trùng, càng rơi càng nhiều.Không biết qua bao lâu, cô lờ mờ nghe được tiếng bướcchân, tưởng rằng đã làm xong phẫu thuật, thật nhanh ngẩng đầu lên, thì ra là ngườilớn hai nhà chạy tới. Mẹ Lâm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng như vậy của congái, kinh hãi thiếu chút nữa thì té xỉu. Vội vàng chạy đến đỡ con gái dậy, đemcô ôm chặt vào lồng ngực, vuốt tóc của cô nói: "Không có chuyện gì đâu, sẽkhông có chuyện gì đâu." Lời nói cũng nghẹn ngào, càngnói thì Hinh Ý càng khóc lớn.Mà mẹ Giang thì chỉ nhìn vào cửa phòng phẫu thuật,bà là một người gia giáo, tuy chồng mất sớm nhưng vẫn nuôi dạy một đưa con xuấtsắc như vậy. Bà tin con mình nhất định có thể vượt qua ải này, nhất định có thể.Đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc đã tắt, nhìn thấy bác sĩ từbên trong bước ra, lòng của mỗi người đều căng thẳng, giống như đã chờ đợi mộtthế kỉ, cùng nhau chờ đợi kết quả, cùng đợi lời tuyên án.Bác sĩ chậm rãi tháo khẩu trang xuống nói: "Thực xin lỗi, chúng tôi đãcố gắng hết sức. Não của người bệnh đã chết, người bệnh đã vĩnh viễn sống đời sốngthực vật. Nếu như mọi người đồng ý tháo thiết bị hô hấp ra thì có thể tuyên bốtử vong."Mẹ Giang nghe xong thì lập tức ngất đi, quản gia nhà họGiang đứng bên cạnh lập tức đỡ lấy bà, đưa bà đến phòng bệnh.Ngọn đèn trắng toát trong bệnh viện phủ trên khuôn mặtHinh Ý cũng đang là một mảnh trắng bệch.Y tá đẩy Vũ Chính ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy mỗi ngườiđều đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của anh thì đều không nhịnđược mà há miệng thở dốc vì kinh ngạc. Bộ dạng vô cùng thê thảm, đầu của anh sưnglớn, hai mắt đen nhánh nay bầm tím, phần xương sọ bên phải lún vào, bởi vì cằmbị gãy xương nên mí mắt phải cũng bị đọng máu tím xanh, chỗ khí quản bị rạch ragắn máy thở, xoang mũi cũng gắn hai cái ống.Mẹ Lâm chịu không được quay đầu đi, không dám nhìn.Chỉ mình Hinh Ý nhìn Vũ Chính, ánh mắt dịu dàng như nước.Vũ Chính của cô còn thở, sao có thể gọi là chết được? Cô sờ lên ngón taycòn đeo nhẫn cưới của Vũ Chính, nơi này vẫn còn truyền đến hơi ấm. Cô ngồi xổmxuống, ghé vào tai anh nói:"Em sẽ không buông tha choanh, anh cũng không được buông xuôi."Đang trong tình trạng hôn mêsâu nên Vũ Chính không có bất kì phản ứng nào, nhưng cô biết rất rõ anh đã nghethấy.Chương8-Kiên trìHinh Ý thật lòng không phải nổi giận vì nhữnglời nói của bác sĩ người Pháp, cô vừa bảo thư kí liên lạc với bệnh viện tốt nhấtở Mĩ, vừa phong tỏa toàn diện tin tức Vũ Chính xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tìnhhình trong nước trước tiên có thể tạm thời ổn thỏa, cô biết rõ em họ của VũChính vẫn luôn dòm ngó địa vị của anh ở Giang thị, không ngừng tìm kiếm cơ hộiđả kích anh, cho nên chuyện này nhất định không thể cho Giang Vũ Minh biết.Hinh Ý đứng bên ngoài khung cửa thủy tinh của phòng ICU,vô cùng kiên định nhìn Vũ Chính đang nằm trong phòng, cô lúc này không được mềmyếu, không được tự trách. Vũ Chính cần cô, cô tuyệt đối không thể buông xuôi.Cô nắm chặt lấy chiếc nhẫn cưới trên ngón vô danh.Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cô,chính là thư kí mà cô tín nhiệm nhất."Chủ tịch, qua lời cố vấn củanhiều chuyên gia, tôi nhận thấy bệnh viện lý tưởng nhất chính là bệnh việnJonhs Hopkins tọa lạc tại Maryland,Baltimore * bệnh viện ở tiểu bang Maryland của Mĩ*. Việntrưởng bên ấy cùng một số giáo sư chuyên gia thuộc trung tâm cấp cứu quốc tế sẽđáp máy bay đến Pháp. Khoảng 9 giờ sáng mai sẽ tới Pháp.""Ừ, trong nước cô hãy tiếp tụctruyền ra ngoài tin tức chúng tôi vẫn còn đang hưởng tuần trăng mật, có việc gìlập tức báo cho tôi biết.""Vâng"Sáng ngày thứ hai, cô an bài người đưa mẹ Lâm cùng mẹGiang về nước. Mẹ Giang hai mắt đẫm lệ nhìn cô, nắm lấy tay của cô nhưnglại không nói nên lời.Hinh Ý không khóc, chỉ cười nói với mẹ Giang: "Con sẽ chăm sóc thật tốtcho anh ấy."Mẹ Lâm cũng nhìn đứa con gái quật cường của mình,nghẹn ngào nói: "Cũng phảichăm sóc thật tốt cho bản thân mình."Ở ngoài phòng bệnh, bác sĩ chuyên khoa đến từ Mĩ cùng vớibác sĩ người Pháp đang tiến hành bàn giao người bệnh, kể cả máy hô hấp, hai máyhỗ trợ tiêu hóa, ổng tiểu, ống truyền dịch, bệnh án. Sau đó liền dùng máy bayriêng bay thẳng dến bệnh viện Johns Hopkins.Trên máy bay, Hinh Ý nắm lấy tay Vũ Chính, nhìn những đámmây bay trên dãy núi Alps, thầm nguyện một lời, cô cùng Vũ Chính nhất định sẽ ởbên nhau trong căn nhả nhỏ của bọn họ.Chương 9 –Chẩn đoán bệnhBệnh viện Jonh Hopkins mang tông màu đỏ,chung quanh cây cối mọc thành bụi, phong cảnh trang nhã. Đi vào sảnh lớn của bệnhviện cũng không ngửi thấy chút mùi thuốc sát trùng nào mà là hương thơm nhàn nhạt.Chất lượng phòng bệnh cũng được giám sát nghiêm ngặc, có thiết bị máy mócchuyên điều chỉnh bộ lọc khí.Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay chính là giúp Vũ Chínhlàm các loại kiểm tra, siêu âm não, làm kiểm tra điện não đồ EEG (electroencephalogram ), chụp cộng hưởng từ MRI (MagneticResonance Imaging: là một kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnhgiải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio), làm các xét nghiệm máu và nướctiểu, các loại kiểm tra được khẩn trương thực hiện đến ngày hôm sau.Sau khi tất cả các kiểm tra kết thúc, các chuyên gia mới bắtđầu hội chẩn, Hinh Ý không làm được gì, chỉ có thể đứng bên ngoài phòng bệnhnhìn Vũ Chính đang cố gắng dựa vào máy thở mà sinh tồn. Cô nhớ Vũ Chính gọi côlà heocon, đút cô ăn tiramisu (một loại bánh ngọt tráng miệng nổi tiếng của Ý),khi cô chơi ăn gian thì đầu hàng nhận thua...thì nước mắt từng giọt từng giọt lăntrên khuôn mặt trắng nõn. Van xin người, ông trời ơi, nhất định phải giúp anh ấykhỏe lại.Sau khi các chuyên hội chẩn xong thì liền gọi Hinh Ý vàotrong văn phòng."Bà Giang, vấn đề chủ yếu trướcmắt là phải dự phòng biến chứng cùng trị liệu những tổn thương thần kinh choông Giang . Tuy não nguyên của người bệnh tổn thương không nặng,nhưng tổn thương ở phần não thứ cấp thì vô cùng nghiêm trọng, nguyên nhânchủ yếu là do máu tụ bên ngoài màng cứng gây nên thoát vị màng não, bởi vìthoát vị trong thời gian quá dài nên các mô não bị đè ép, thiếu máu cục bộ, tụthuyết áp, các nguyên nhân trên tạo nên tình trạng hôn mê sâu. Sau khi nhập việnlàm các kiểm tra phát hiện ra não giữa xuất hiện tình trạng tắc nghẽn mạch máu,não thứ cấp tổn thương cục bộ. Hiện tại người bệnh tuy có thể tự thở, ho theophản xạ, thực hiện nhai nuốt, nhưng khả năng khôi phục lại ý thức hay không thìrất khó kết luận."Quá nhiều những danh từ tối nghĩa, cho dù sống ở Mỹ nhiềunăm nhưng Hinh Ý cũng phải nhờ đến người phiên dịch mới có thể hiểu đượchoàn toàn."Nhiều cơ quan nội tạng của ngườibệnh bị tổn thương, thận bị tổn thương nên tiểu ra máu, khoa ngoại đã sử dụngquá nhiều loại thuốc có tác dụng kháng khuẩn, cộng thêm việc sử dụng rất nhiềucác biện pháp trị liệu cho nên khả năng lây nhiễm rất khó tránh khỏi, trong lúctrị liệu phải chú ý đặc biệt đến việc lây khuẩn. Cổ, cột sống, xương ngực bịgãy cũng có khả năng tạo thành tổn thương tủy sống, kèm theo đó là những biếnchứng phát sinh cũng có thể làm tăng thêm những tổn hại về não, sẽ ảnh hưởng đếnquá trình khôi phục ý thức."Cô không phải bác sĩ y tá chuyên nghiệp nhưng cũng biếttình trạng của Vũ Chính rất nguy hiểm. Nhớ đến anh đang nằm trên giường bệnh,yên tĩnh giống như không hề tồn tại.Trong đầu luôn hiện lên vách núi cao phủ đầu tuyết trắng,hiện lên hình ảnh Vũ Chính bị ngã xuống núi, hiện lên hình ảnh lúc bọn họ ởtrên đỉnh núi, Vũ Chính lộ ra nụ cười sáng lạn. Những hình ảnh ấy không ngừngtrở về, Florence, đảo Saipan, hôn lễ...Cô ép buộc bản thân mình không đượcnghĩ đến, nhưng mà vẫn bất lực luôn nghĩ về nó. Mỗi phút mỗi giây đều giốngnhư cầm một con dao cắt vào da thịt cô, từng dao từng dao lăng trì chính mình,dường như chỉ cần muốn thì bọn họ lúc nào cũng có thể trở lại như trước kia.Mỗi lúc nghĩ đến mình không thể làm được gì, Hinh Ýlại cảm thấy mình rất vô dụng, không giúp được gì cho anh, chỉ có thể nắm lấytay anh hoặc ở bên tai nói vài lời cổ vũ, cô bắt đầu cảm thấy có chút chán nản.Những lời đã nói với mẹ trước khi lên máy bay thật ra một chút chắc chắnđều không có, có thể cô không có cách nào, nhưng bắt cô phải tự tay mình chấm dứttính mạng của người mà cô yêu nhất, cô làm không được. Nhưng mỗi ngày khi cônhìn Vũ Chính nằm trên giường bệnh, cô sẽ lại hoài nghi mình đến cùng đã làmđúng hay sai? Bởi vì kể từ khi cô ở bệnh viện tại Pháp kiên trì muốn đưa VũChính đến đây, cô nghe thấy bác sĩ nói với y tá làm như vậy sẽ chỉ làm cho ngườibệnh thêm khổ sở, đó là cách làm nhục bệnh nhân. Chỉ là cô tin tưởng vữngchắc Vũ Chính nhất định sẽ tỉnh lại!Chương 10 -Chờ đợi Thư kí riêng đã giúp cô tìm một khách sạn ở gần bệnh viện, thật ra mấyngày nay đã ngày đêm cực nhọc, trông chừng Vũ Chính mà không thể yên ổnnghỉ ngơi, cho tới bây giờ cô vẫn chưa bước vào phòng thuê một bước. Luônngủ trên ghế sô pha trong phòng bệnh, bởi vì môi của Vũ Chính phải thường xuyênđược làm ướt nên thỉnh thoảng cô lại dùng một miếng bông thấm nước chấm chấmlên môi anh. Những việc này y tá sẽ làm nhưng mà cô nghĩ cho dù có là việc nhỏđi nữa thì cô cũng muốn tự mình làm cho anh. Bởi vì anh đã từng nói "Muốn bướcvào sinh mạng của cô, cùng cô chia sẽ buồn vui yêu giận". Mà hiện tại chính làlúc cô phải hòa tan để bước vào sinh mạng của anh. "Vũ Chính, y tá phảiđâm một mũi kim vào anh để lấy máy làm xét nghiệm, có thể sẽ đau, anh cố chịumột chút nha." Sau đó lại ghé vào tai anh nói: "Tuy y tá rất dịudàng, nhưng mà không xinh đẹp bằng em đâu." "Vũ Chính, chúng em trở mình choanh, nằm yên một thời gian quá lâu sẽ làm cho da anh bị lở loét dẫnđến bị hoại tử." "Vũ Chính, có đàm, em sẽ hút đàm ra cho anh...Chắc là anh khôngthoải mái, em sẽ nhanh chóng hút hết đàm cho anh, hút sạch rồi anh sẽ thấythoải mái hơn." Mỗi một ngày, Hinh Ý không giây phút nào dừng lại việc kêu gọiý thức của anh trở về, bác sĩ nói phương pháp này rất có ích cho việc làm chongười bệnh tỉnh lại. Lúc mới bắt đầu, cô chỉ có thể nhìn y tá làm, nhưng mà dầndần cũng theo y tá học được một số công việc của một hộ lý. Hiện tại, một sốviệc cơ bản hàng ngày của hộ lý cô đã có thể tự mình làm được. Bởi vì Vũ Chínhchẳng những bị gãy xương sườn, cột sống, xương ngực mà xương cổ cũng gãy, xoay ngườilại có thể thấy sau lưng có chút dị dạng, cho nên khi xoay người cho Vũ Chínhchỉ có thể lựa chọn nằm ngửa hoặc xoay sang bên trái, ba người cùng nhau đỡđầu, chân, thân cuộn tròn lại để xoay người cho anh. Mỗi khi thấy anh bị dichuyển như một con cá gỗ, lòng Hinh Ý đều co thắt lại. Bác sĩ nói: "Trảiqua vài lần làm phẫu thuật và vật lí trị liệu, hiện tại thân thể của cậuGiang đã khá hơn trước nhiều, nhưng còn cần phải chờ anh tỉnh lại cùngvới làm thêm một vài quan sát trị liệu nữa."Lúc ấy HinhÝ đã rất vui sướng hỏi có phải anh sẽ nhanh chóng tỉnh lại không. Bác sĩ lạinói tiếp: "Nhưng mà những biến chứng phát sinh có khả năng sẽ làm tăngthêm tổn hại đến chức năng não, sẽ ảnh hưởng đến quá trình khôi phục ýthức. Thêm vào đó bởi vì thần kinh xương sống cùng tay phải tổnthương nghiêm trọng, làm cho nửa người dưới của người bệnh tê liệt cùng tayphải bị mất khả năng hoạt động." Hinh Ý khẽ giật mình, lập tức nói vớibác sĩ: "Chỉ cần anh ấy còn sống, vẫn còn sống chính là đặc ân tốt nhấtông trời ban cho tôi." Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, cô ngồi xụilơ trên mặt đất, cắn răng khóc nức nở, nước mắt tùy ý rơi trên khuôn mặtkhông trang điểm. Chỉ cần anh còn sống, nhưng còn sống là tất cả sao? Vũ Chínhcó thể nuốt, nhưng răng không thể nhai hết, Hinh Ý dùng ống hút nước, chen vàokẽ răng nói: "Vũ Chính, nuốt đi, nuốt đi." Chỉ 160 ml nước mà phảiđút trong gần một tiếng. Có thể cô chính là một người kiên nhẫn, dường như trênthế giới này, chỉ có cô là quan tâm đến sự tồn tại của Vũ Chính. Cô còn mua dựphòng miếng lót tai, đệm lót chân, đệm lót mông, còn đặc biệt mang cho VũChính đôi vớ đàn hồi dự phòng bị tắc tĩnh mặc, bởi vì người bệnh hônmê hai tay hai chân không được hoạt động, khiến cho máu khó lưuthông, dễ dàng gây nên tình trạng tắc tĩnh mạch. Mỗi ngày Hinh Ý đều giúp VũChính vận động và mát xa tay chân, ngày ngày nhìn tấm thân gầy gò, lòng đều ẩnẩn co rút đau đớn. Đặc biệt sau khi bác sĩ tuyên bố nửa người dưới bị liệt cùngvới tay phải tàn phế, cô càng kiên trì không ngừng mát xa cho Vũ Chính. Trongnước rất nhiều cuộc điện thoại đã gọi đến, nói suốt hơn một tháng,tuần trăng mật cũng nên chấm dứt rồi, làm sao lại không có chút tin tức nàotruyền về. Mỗi lần đều làm cho Hinh Ý thấy áp lực, cô vốn có thể giảm bớp áplực cho mình, nhưng mà ở bên kia Giang hình như có chút vấn đề, không có ngườiquản lý nên mọi việc đều loạn cả lên. Tên Giang Vũ Minh kia càng kêu gào muốn chủ tịch lập tứcxuất hiện, nếu không sẽ bầu lại ban giám đốc. Cô không phải người của Giangthị, tất nhiên cũng không có quyền nhúng tay vào, dần dần cảm thấy cục diện nhưđang vượt khỏi tầm khống chế của mình. Chỉ là cho dù như vậy, cô cũng khôngbiểu lỗ chút lo lắng nào trước mặt Vũ Chính còn đang hôn mê sâu, chỉ ở bên cạnhanh ôn lại những chuyện vui trước kia cùng tương lai của bọn họ. "Vũ, sau nàyanh muốn có bao nhiêu đứa con vậy?" "..." "Em đã nghĩ rồi, hai đứa là vừa, sinhcon trai trước rồi sinh con gái. Bởi vì anh trai có thể chăm sóc cho em gáinha! Anh biết không, khi còn bé em rất muốn có một anh trai." "..." Hinh Ý vừacẩn thận giúp Vũ Chính làm vài động tác vận động, vừa nói chuyện phiềm với anh,cô tin tưởng anh đang nghe thấy. Chương 11 - Kỳ tích Edit: Panda đàohoa Hôm nay, Hinh Ý cứ theo ngàythường mà làm những việc của một hộ lý cho Vũ Chính. Cô lau chùitoàn thân cho anh, khi cô cởi cúc áo của anh ra, đôi mắt nóng lên, nướcmắt nóng hổi thiếu chút nữa đã nhỏ lên người anh. Mấy lần làm phẫuthuật phục hồi chức năng khiến cho trên người anh đầy những vết sẹo,hơn nữa từ khi hôn mê đến nay đã hơn một tháng đều phải dựa vào ốngtruyền dịch mà duy trì sự sống, anh gầy đến nỗi đã có thể đếmđược cả xương sườn. Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve vết thương đãđóng vảy, hít hít mũi, cố nở một nụ cười gượng nói: "Nhìn xem,dáng người Vũ Chính của chúng ta thon thả như vậy. Các y tá ngườiMĩ ngoài kia rất muốn cướp đi công việc chăm sóc anh của em đấy. Maymắn vợ của anh lại em, bằng không thì anh phải chịu thiệt rồi."Sauđó cô ngẩng đầu lên, vô cùng dịu dàng nhìn khuôn mặt anh, tái nhợt màkhông có sức sống, nhưng khí chất vẫn mạnh mẽ như vậy, vẫn động lòng người tựanhư khi mười lăm tuổi cô gặp anh.Chỉ là, Hinh Ý cũng không ngờ sau một khắc Vũ Chính lại chậmrãi mở mắt ra, không có tiêu điểm mà nhìn về phía trước, chỉ nháy mắt hai cái rồilại nhắm mắt lại ngủ tiếp. Cô vừa không ngừng la hét tên của Vũ Chính, vừanhấn chuông gọi bác sĩ. Giờ khắc này, một người phụ nữ kiên cường như vậy cũngkiềm không được mà rơi nước mắt, lúc bác sĩ đi vào thì đã khóc đến không cònchút hình tượng nào. Chỉ là, giọt nước mắt trong giờ khắc này vô cùng ngọt ngào.Bác sĩ bận rộn chạy qua chạy lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ vuimừng nói với Hinh Ý:"Chúc mừng cô, bệnh nhân thật sự đã tỉnh lại,nhưng mà dù sao thì thời gian hôn mê cũng tương đối dài, cho nên công tác phụchồi sau này còn cần phải cố gắng nhiều."Hinh Ý nghẹn ngào nói: "Nhưng mà vừarồi khi anh ấy tỉnh lại, ánh mắt nhìn tôi giống như một người xa lạ. Trước kiachồng của tôi chưa bao giờ nhìn tôi như vậy, có phải sau khi tỉnh lại bị di chứnggì không, chẳng hạn như mất trí nhớ?"Bác sĩ trâm ngâm một chút rồi nói: "Tình huống này trước đâycũng từng có, nhưng mà khả năng không lớn, xin cô cứ yên tâm. Ngày mai chúngtôi sẽ làm kiềm tra tổng quát cho Giang tiên sinh. Đến lúc đó sẽ có số liệuphân tích tường tận tình hình hiện tại của Giang tiên sinh."Tuy Hinh Ý rất muốn bảo bác sĩ làm cho Vũ Chính tỉnh lạingay bây giờ, nhưng mà bác sĩ nói bệnh nhân bị hôn mê lâu ngày nên thân thể cònrất yếu ớt, hơn nữa rất dễ dàng mệt mỏi, cho nên Hinh Ý chỉ yên lặng nhìn anh,chờ đợi anh tỉnh lại. Chỉ là, chờ đợi như vậy làm cho cô cảm thấy rất ngọtngào, bởi vì dù có chờ đợi bao lâu, cô cũng có thể chắc chắn rằng anh nhất địnhsẽ tỉnh lại. Vũ Chính của cô quả nhiên không bỏ lại cô một mình.Ngày hôm sau lúc Vũ Chính tỉnh lại, cô còn chưa kịp nói lờinào với anh thì bác sĩ đã đến bên giường bệnh của anh làm đủ mọi kiểm tra. Côchỉ có thể trơ mắt đứng chờ một bên, tuy cũng rất nóng lòng muốn biết tìnhhình, nhưng mà cô phải vững vàng, kiên nhẫn đợi.Rốt cuộc lúc bác sĩ chấm dứt cuộc kiểm ta, Hinh Ý nhìn xaxa thấy Vũ Chính đã rất mệt mỏi, nghĩ rằng hôm nay mình sẽ không có cơ hội tròchuyện với anh thì ánh mắt của Vũ Chính dừng lại trên người cô, tuy rất mệt mỏikhông thể thổ lộ được gì, nhưng vẻ dịu dàng trong ánh mắt kia lại không giống vớihôm qua. Hinh Ý ngơ ngác bị anh nhìn, hốc mắt hồng hồng, lại đột nhiên nở một nụcười thật tươi. Vũ Chính dường như muốn cổ vũ nên nháy mắt vài cái thật sâu rồilại ngủ thiếp đi.Giờ phút này Hinh Ý đã không thể kìm nén được nước mắt nữa,lại cười to lên, rồi lại khóc lớn, thì ra tình cảm của con người có thể dễ dàngvỡ òa như vậy, chỉ vì cảm động mà có thể cười có thể khóc. Một người rõ ràng bịbác sĩ tuyên bố não đã chết, một người rõ ràng bị nói là vĩnh viễn sẽ không tỉnhlại chỉ có thể sống đời sống thực vật, đã phải cố gắng bao nhiêu mới có thể trởvề từ cõi chết đây? Bây giờ cô mới hiểu vì sao các bác sĩ người Mĩ có thể dứtkhoát tiếp nhận một bệnh nhân như vậy, không chỉ có tiền tài đánh động đếnbọn họ, càng bởi vì sức sống mãnh liệt cùng ý chí chiến đấu của Vũ Chính đã chạmđược đến ý thức về sứ mạng của một người thầy thuốc."Bệnh nhân đã khôi phục ý thức,chỉ là những việc làm sau này sẽ không dễ dàng hơn so với việc thức tỉnh ý thứcngười bệnh, bởi vì quá trình phục hồi chức năng sẽ dài dằng dặc, kế tiếp khókhăn gặp phải còn rất nhiều. Hy vọng người nhà có thể trợ giúp thật tốt. Nhưngmà, tôi tin tưởng Giang tiên sinh nhất định sẽ hồi phục thật tốt, bởi vì tôi chưatừng thấy người nào ngoan cường như anh ấy, còn có cô nữa, một người vợ xinh đẹpkiên cường, tôi đã được nhìn thấy người phụ nữ đẹp nhất rồi."Sau khi nói xong bác sĩ nhìn Hinh Ý đang ngập nước mắt mỉmcười, rồi nhìn ra ánh mặt trời cùng cảnh sắc ngoài cửa sổ, bệnh viện JohnsHopkins đầu xuân đẹp và tràn đầy sức sống, khiến cho ông cảm thấy thật ra thìcuộc sống rất đơn giản, chỉ là núi giữ lấy sinh mệnh của mình.Chương 12 – Giấu diếmVũChính bắt đầu bước vào giai đoạn trị liệu thứ hai, điều trị phục hồi chức năng.Thật ra thì như bác sĩ nói, trị liệu phục hồi chức năng mới là giai đoạn tháchthức ý chí người bệnh nhất. Mỗi ngày như mọi ngày lặp đi lặp lại một động tác,vô cùng mệt mỏi.Nhìn thấy Vũ Chính gian nan chỉ để làm những động tác giơtay lên, buông tay xuống, đầu đầy mồ hôi, có lúc cắn răng, Hinh Ý tự hận mìnhkhông thể thay anh chịu nỗi đày đọa này. Chỉ là Vũ Chính xoay đầu lại, yếu ớt cườicười với cô, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời phương đông.Bởi vì Vũ Chính vừa tỉnh lại, hơn nữa tổn thương cột sốngquá nặng cho nên lúc mới đầu mỗi ngày chỉ có thể ngồi vài phút. Nói là ngồi nhưngthật ra chỉ là nghiêng người trên giường bệnh khoảng 15 độ, bởi vì phần eo cănbản không thể chịu được áp lực. Mỗi một lần Hinh Ý mát xa hay xoay người giúpanh đều vô cùng dịu dàng cẩn thận, bởi vì hiện tại Vũ Chính của cô cũng yếu ớtgiống như một đứa trả sơ sinh vậy.Mặc dù Vũ Chính biết con đường mà tiếp theo mình sẽ phảiđi sẽ vô cùng khó đi, nhưng mà anh chưa bao giờ tỏ ra một chút thất vọng nào trướcmặt Hinh Ý, thậm chí về sau còn làm nũng như một đứa trẻ."Vũ Chính đến giờ uống thuốc rồi.Chúng ta uống thuốc nước trước được không?" Hinh Ý nâng giường bệnh lên cao, chuẩn bị đút thuốc nước choanh uống trước. Vũ Chính là một người đặc biệt, từ nhỏ rất ghét uống thuốc nước,nếu lúc nào phải uống thì nhất định phải uống trước lúc anh uống những thuốckhác."Bụng no lắm, uống không nổi." Vũ Chính xoay sang hướng khác nói.Hinh Ý cảm thấy rất buồn cười, trước kia cô chưa bao giờnhìn thấy Vũ Chính trẻ con như vậy. Hoặc là nói, cho tới bây giờ cô chưa từngnhìn thấy anh bị bệnh, trước kia anh giống như người không bao giờ mắc bệnh. Chỉlà bây giờ thì....Hinh Ý kéo dài suy nghĩ của mình. Cô cười to lên nói với anh: "Bướng bỉnh, uống mới có thểnhanh khỏi bệnh. Không phải anh nói ở trong phòng bệnh rất buồn bực sao? Bác sĩnói vài ngày nữa là có thể tập ngồi. Đến lúc đó em và anh sẽ cùng nhau tản bộtrong vườn hoa, được không?"Vũ Chính cố nén một nụ cười gian xảo, chậm rãi nói: "Muốn uống cũng được, nhưngmà..."Hinh Ý đã biế anh muốn làm gì."Nhưng mà cái gì?""Phải hôn anh trước, hôm nay emvẫn chưa hôn anh." Vũ Chính trẻ con nói."Được được được, làm sao mà đếnhôm nay em mới phát hiện ra mình đã gả cho một anh bạn nhỏ vậy nhỉ?"Anh thấy gian kế đã thành, vừa kề sát vuốt ve mặt Hinh Ý,vừa nói: "Miệng, miệng..."Đang lúc hai người hôn nhau thì điện thoại của Hinh Ý vanglên. Cô đành phải ngượng ngùng đứng lên ra ngoài nghe điện thoại.Khi cô nghe xong điện thoại bước vào thì Vũ Chính đã ngủ.Hinh Ý nghĩ lại để cho anh chạy thoát lần nữa rồi.Thật ra thì Vũ Chính không có ngủ, anh nhắm mắt lại nghĩ,điện thoại của ai mà không thể nghe trước mặt anh, nhất định là Giang thị đã xảyra chuyện gì. Nhưng mà nếu Hinh Ý không muốn làm cho anh lo lắng, anh phảilàm thế nào đây? Thân thể của mình đã tàn phế, ngoại trừ tay trái có thể dần dầnkhôi phục lại năng lực, các cơ ở tay phải và toàn bộ cơ thể vì bị teo lại nênhiện giờ đã xuất hiện tình trạng liệt, nửa người dưới không có chút cảm giácgì, mỗi một lần Hinh Ý lau chùi hay mát xa cho Vũ Chính, nhìn những bộ phận cơthể mình không có chút cảm giác, tận sâu nơi đáy lòng anh thấy vô cùng đau đớn!Bầu trời hôm nay đặc biệt tươi sáng, ánh mặt trời xuyênqua bức màn che hắt vào phòng bệnh hạng nhất của bệnh viện John Hopkins.Sau khi bác sĩ làm các kiểm tra cho Vũ Chính thì nói vớiHinh Ý: "Hôm naytrình trạng sức khỏe của anh ấy không tệ, thời tiết tốt như vậy, thật đúng là cơhội tốt để tản bộ."Thật ra thì một tuần trước Vũ Chính cũng đã chính thức ngồiđược, chỉ là thời gian duy trì chỉ có thể hơn 10 phút. Trải qua một tuần lễ tậpluyện, hiện tại đã có thể ngồi hơn một tiếng.Cô vui vẻ cười với Vũ Chính, sau đó gọi hộ lý riêng vào.Trước tiên Hinh Ý cẩn thận nâng Vũ Chính dậy, giúp anh tựavào đầu giường, rồi giúp anh mặc quần áo và đội mũ tử tế vào. Mặc một bộ quầnáo trắng ngồi tựa lưng vào đầu giường, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt và nhìncó vẻ hơi gầy, nhưng phong thái lại vô cùng tuấn lãng trông như một vì sao lấplánh nơi chân trời.Hộ lý ôm lấy Vũ Chính, sau đó cẩn thận đặt anh lên chiếcxe lăn có đệm lót mềm mại. Bởi vì tay phải của anh không hoạt động được, thânthể hơi nghiêng về bên trái, hai chân cũng vô lực mà đặt trên bàn đạp. Cẩn thậngiúp anh điều chỉnh tư thế xong, cô còn giúp anh mang tất và giày.Lúc cô mang tất vào cho anh, nhìn thấy bàn chân tái nhợt củaanh, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống. Bởi vì tuy vẫn thường xuyênmát xa, nhưng các cơ bắp ở chân vẫn bị teo lại. Nhưng so sánh với trước kia thìrõ ràng đã gầy yếu hơn rất nhiều, hơn nữa một chút sức sống cũng không có.Lúc cô ngẩng đầu lên, Vũ Chính đang nhìn ra ngoài cửa sổ,không hề nhìn cô. Cô cẩn thận lấy ra một tấm chăn dày, đắp vào chân cho VũChính rồi đẩy anh ra khỏi phòng.Đây là lần đầu tiên Vũ Chính ra khỏi phòng kể từ hai thángbị thương, anh cố gắng thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Bệnh viện John Hopkinskhông hổ là bệnh viện tốt nhất của Mĩ, toàn cảnh bệnh viện như một khu dân cưcao cấp, chung quanh đều là cây cối xanh tươi, còn có một bãi cỏ lớn.Hinh Ý dừng lại dưới hàng ghế dài bên táng cây, lại điểuchỉnh tư thế ngồi thoải mái cho Vũ Chính, giúp anh đắp lại tấm chăn đã rơi xuống.Tuy đã là đầu xuân, nhưng vẫn còn chút lành lạnh, quan trọng nhất là người bịliệt phải đặc biệt giữ ấm, bằng không sẽ bị teo cơ rất nguy hiểm.Vũ Chính nhắm mắt, chậm rãi hít một hơi, nhẽ nhàng nói vớiHinh Ý: "Cảm giác cóthể tư hô hấp thật là tốt."Sau khi cô nghe xong thì sững sờ, một giọt nước mắt rơitrên bải cỏ. Cô nhớ đến thời gian anh phải dựa vào thiết bị hô hấp mới có thểthở, nhớ đến bác sĩ người Pháp nói anh sẽ không tỉnh lại, nhớ đến sau khi chuyểnđến bệnh viện Mĩ ba lần tình trạng trở nên nguy kịch. Người cô yêu bởi vì sựkiêu ngạo của mình mà chịu khổ, lại vui vẻ chịu đựng sự thật mình sẽ không thểđứng dậy được nữa như vậy. Cô nửa ngồi nửa quỳ trước xe lăn của Vũ Chính, nằmtrên đầu gối không hề có cảm giác của anh, nức nở nói: "Thật xin lỗi..."Vũ Chính chẫm rãi giơ cánh tay trái đã phục hồi được 80%chức năng của mình lên, vuốt ve mái tóc của Hinh Ý nói: "Đức ngốc!"Lúc này, cách đó không xa sau một thân cây, có một người cầmmáy ảnh không ngừng hướng mản hình chụp bọn họ. Đèn loang loáng làm cho VũChính hơi chói mắt, nhưng anh không biểu lộ ra, giả vờ như không biết.Nhưng Hinh Ý đã chú ý tới, cô không đuổi theo người kia,chỉ duỗi tay nắm chặt tay trái của Vũ Chính nói: "Bác sĩ nói không thể rangoài quá lâu, chúng ta vào trong đi, được không?"Không đợi Vũ Chính trả lời, cô kéo phanh xe lăn, đẩy xavào trong tòa nhà bệnh viện.Buổi chiều hôm nay, sau khi Vũ Chính ngủ trưa dậy, cô liềnnói với anh muốn chuyển đến Trung tâm phục hồi chức năng Mount Sinai nằm trên đạilộ 5 Manhattan ở New York."Bác sĩ nói hiện tại anh đã bướcvào giai đoạn phục hồi chức năng, đó là bệnh viện được công nhận là nơi điều trịphục hồi chức năng xương sống tốt nhất, sẽ càng giúp cho quá trình hồi phục củaanh. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, đươc không?" Hinh Ý nằm nũng nâng cánh tay phải của anh lên mát xa vào những vịtrí mẫn cảm.Cả phòng bệnh yên lặng, Vũ Chính không trả lời cô. Cô cũngcảm giác thấy không khí có chút kì lạ, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"Cả người Vũ Chính đều ngây ra như vậy, vô cùng yên tĩnh.Cô biết rõ đó chính là biểu hiện tức giận, mỗi khi anh tức giận sẽ yên tĩnh dụthường như thế.Qua một lúc lâu, anh chậm rãi mở miệng: "Em còn muốn giấu diếm anhbao lâu?"Chương 13 –Tức giậnKhông khí bốn phía dường như cũng đồng loạtngưng đọng lại, Hinh Ý nghe thấy tiếng tim của mình đập nhanh hơn, bàn tay củacô đang mát xa cho Vũ Chính cũng ngừng lại.Vũ Chính lại mở miệng nói: "Em còn muốn giấu diếm anhbao lâu nữa?"Anh dường như không có chút biểu hiện kích động nào, bình tĩnh giốngnhư đang nói chuyện không liên quan đến mình.Hinh Ý cố gượng cười, vô cùng đè nén nói: "Em nào có giấudiếm anh chuyện gì đâu?" Cô không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt anh, chỉ là mỗi lầnđều bị anh nhìn thấu, giống như có thể nhìn thấu lòng của cô.Vũ Chính cười khổ: "Chẳng lẽ hiệntại trong mắt em anh lại là một người tàn phế sao? Giang thị rốt cuộc đã xảy rachuyện gì?" Giọng điệu cao hơn vừa rồi, anhrất ít khi không thể khống chế được, trước mặt người khác chưa từng như vậy. Nhưngmà hôm nay anh lại tỏ ra mất bình tĩnh trước mặt người mình yêu nhất, anh chịukhông được nha, chịu không được cảm giác mình như một đứa ngốc không biết gì,chịu không được người mình yêu ở trước mặt mình cố chống đỡ che đậy. Đó chínhlà đang ở trước mặt người khác công khai biểu thị sự bất lực của anh, nhu nhượccủa anh.Cho tới bây giờ Hinh Ý cũng chưa bao giờ thấy Vũ Chính nhưvậy, đôi mắt đỏ ngầu như một con sư tử đang bị thương. Đôi mắt cô cũng hồng hồngnói: "Em chỉ muốnđể anh được an tâm dưỡng bệnh mà thôi, về phía Giang thị anh cứ yên tâm, tuyệtđối sẽ không đổi chủ. Lâm thị sẽ không tiếc hết thảy để ủng hộ anh, đợi đến khianh khỏe lại..."Vũ Chính nhắm mắt lại, mỏi mệt yếu ớt nói: "Em không hiểu, thứ anh quantâm không phải là Giang thị, mà là em đó!"Sau giữa trưa ánh mắt hắt vào phòng bệnh, nhưng lại khôngđể đánh vỡ được cục diện bê tắc này.Hinh Ý trước giờ luôn được anh nâng nui trong lòng bàntay, hôm nay lại phải chịu đựng thái độ lạnh lùng như vậy của anh nha! Vì vậycô cũng tức đến đỏ mắt, cắn răng nói: "Đúng, emkhông hiểu anh. Là lỗi của em, hết thảy đều là em sai. Nếu không phải vì lờinói của em, anh cũng sẽ không biến thành như vậy, nếu không phải vì lời nói củaem, anh vẫn còn là một Giang Vũ Chính kiêu ngạo lúc trước. Nếu đã chán ghét emnhư vậy, thì em đi là được chứ gì!" Cô vừa khóc vừa chạy ra khỏiphòng.Chỉ là không đợi cô chạy ra khỏi cửa phòng thì bên trongđã truyền đến một tiếng động thật lớn. Cô quay đầu lại, nhìn sang. Vũ Chính từ trêngiường ngã xuống, tiếp theo đó từng chút một đẩy ngã cái giá. Cả người anh runrẩy, ngay cả hai chân cho tới bây giờ không hề nhúc nhích cũng đang co rút,khuôn mặt cực kì khổ sở, cắn răng đến cả gân xanh trên trán cũng nổi lên.Hinh Ý chưa bao giờ chứng kiến tình huống này, sợ hãi, vừavội vã gọi bác sĩ, vừa chạy đến nâng Vũ Chính dậy. Lúc tay của cô chạm vào thânthể anh, rõ ràng cảm nhận được toàn thân anh cứng ngắc như một tảng đá, cô chỉcó thể ôm anh mà rơi nước mắt.Bác sĩ cùng y tá xông tới, hộ lý riêng cũng đỡ Vũ Chínhlên giường. Cô lui ra cách giường khoảng nữa mét, nhìn bác sĩ cùng ý tá bận rộnvây quanh Vũ Chính."Toàn thân người bệnh co rút,nhanh gọi bác sĩ chuyên khoa đến." Bác sĩ vừa đè chân Vũ Chính xuống vừa nói với y tá.Cả người Hinh Ý như bị rút hết sức lực, toàn thân cũng corút, cô ngồi xổm xuống mặt đất dụi đầu vào hai bàn tay khóc lớn lên. Đến tộtcùng cô làm sao vậy, tại sao phải nói những lời vớ vẩn đó với anh, biết rõ sứckhỏe của anh đã như vậy còn tức giận với anh.Cô khóc càng lúc càng lớn, khiến cho y tá cũng phải đến dỗdành cô: "Không có gì đâu, đây là tình trạng thường gặp củangười bị bại liệt, từ nay về sau chú ý một chút là được rồi."Lúc cơn co giật của Vũ Chính chấm dứt, sắc trời ngoài cửasổ đã nhuộm đen. Trong phòng bệnh chỉ có chiếc đèn tường lấp lòe, ngọn đèn ấmáp lại không mang lại cảm giác ấm áp nào cho Hinh Ý. Cô nhìn Vũ Chính trongtình trạng kiệt sức đang ngủ say, ngọn đèn nhu hòa soi vào thân thể thon gầycùng gương mặt cực kì tái nhợt của anh.Cô nắm lấy bàn tay phải không có chút sức lực nào của anh,dùng khuôn mặt của mình vuốt ve nó, nói với Vũ Chính đang mê man: "Thật xin lỗi. Là do emkhông tốt, em không có ý muốn chọc giận anh. Em thật sự chỉ muốn anh nghỉ ngơicho thật tốt, không bị những chuyện khác làm phiền, anh có thểnhanh chóng đứng dậy..."Cô hít hít mũi, nói tiếp: "Em biết rõ gạt anh như vậylà không đúng, em biết rõ chính mình cũng không có năng lực khống chế một côngty lớn như Giang thị. Từ nay về sau em sẽ không dối gạt anh nữa, anh muốn cùngem đối mặt, anh muốn bảo vệ em như trước kia, phải không? Hôm nay anh nói thửxem, em đã khiến cho anh trở thành một người tàn phế, lòng em thật sự rất đau,như là bị axit tạt vào vậy, từng giọt từng giọt ăn mòn. Anh vì em mới trở thànhnhư vậy, em tình nguyện hiện tại người nằm đây là em. Ô ô...." Cô khóc lớn thành tiếng."Từ nay về sau em cũng không choanh nói mình là người tàn phế. Tay của em sẽ là tay của anh, chân của em sẽ làchân của anh. Từ nay về sau cũng không cho anh co giật như ngày hôm nay, em sẽrất đau đớn.""Rõ ràng là mình làm sai, trái lạicòn trách móc anh, 100% là cách làm của công chúa Hinh Ý rồi." Giọng nói ấm áp của Vũ Chính vang lên, mệt mỏi, cực kì mệt mỏi, nhưngánh mắt nhìn Hinh Ý lại tràn đầy trìu mến."Anh tỉnh rồi, có cảm thấy khôngthoải mái ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ ngay." Cô khẩn trương muốn đưng dậy nhấn chuông gọi bác sĩ.Anh giơ cánh tay trái có lực duy nhất lên, nhưng khôngcách nào bắt được tay của cô. Tay vừa giơ lên một nửa thì Hinh Ý đã lập tức giơtay vịn chặt lại. Vũ Chính nhẹ nhàng cười cười: "Anh không sao, nghe thấycông chúa khóc gọi hoàng tử, sao có thể không tỉnh chứ?"Hinh ý nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo vào tay trái củaanh."Phu nhân à, em đỡ phu quân mìnhngồi dậy được không?" Anh giật giật bả vai cùng nửangười trên cứng ngắc.Cô lập tức choàng tay ra sau nách của anh, dùng sức đỡ anhngồi dậy. Chính mình cũng ngồi xuống giường, tay ôm lấy eo của anh, nhẹ nhàngmát xa."Vừa rồi chắc rất sợ hả? Thật rathì anh cũng rất sợ, lúc em nói muốn bỏ đi, anh rất sợ em sẽ đi thật. Cho nên mớiphải..." Vũ Chính vô cùng dịu dàng nói.Nước mắt của Hinh Ý tiếp tục rơi: "Anh biết rõ em chỉ nói vậythôi mà, anh làm gì mà khẩn trương vậy chứ, té xuống như vậy khiến cho trái timem tan nát nha. Anh là của em, anh đau thì em càng đau hơn anh.""Dù có nói cũng không được,không được rời khỏi anh, biết không?"Cằm của anh đặt trên đỉnh đầucô, hôn lên mái tóc của cô.Cô nghe tiếng tim đập của anh, gật đầu.Gió đêm thổi tung bức màn, tất cả đều yên bình tĩnh lặngnhư vậy. Bọn họ đều hy vọng đêm nay có thể kéo dài đến vĩnh viễn.Chương 14 –Sóng gió phía trước Trong nước Giang Vũ Minh ngồi trong văn phòng xoa hoavốn thuộc về Vũ Chính, thưởng thức cảnh sắc không gì sánh được nhìn từ tầng 60của tòa nhà. Giang Vũ Chính à, Giang Vũ Chính, bất kể trước kia anh điều hànhGiang thị có tốt thế nào, không phải chỉ là dọn đường cho tôi hay sao, hiện tạiGiang thị đã thuộc về một mình Giang Vũ Minh tôi rồi. Thật ra thì Giang Vũ Minhcùng Vũ Chính từ lúc bắt đầu đã phân định kết quả. Vũ Chính là đại thiếu giaduy nhất của Giang thị, mặc dù là cháu đích tôn, nhưng bởi vì cha mất sớm, chonên cũng không tính là có thế lực trong gia tộc Giang thị. Mà Vũ Chính là nhịthiếu gia, trước hắn còn có một người chị, tại nhà họ Giang cũng xem như muốngió được gió, muốn mưa được mưa. Chỉ là thật kì lạ, ông Giang lúc sắp chết lạiđem 30% cổ phần của Giang thị giao cho Vũ Chính, mà đứa cháu nội ông yêu thươngnhất chỉ được 15% cổ phần. Việc này khiến cho cả nội bộ nhà họ Giang và Giangthị nổi lên sóng gió, may mắn thay sau khi Vũ Chính cầm quyền nhanh chóng khốngchế được cục diện, về sau bởi vì những quyết sách sáng suốt và các cải cách phùhợp cho nên công ty Giang thị tiếp tục giữ vị trí hàng đầu trong nước, nhữngngười phản đối anh cũng rút hết. Chỉ là Giang Vũ Minh làm sao có thể cam tâmthất bại dưới tay Vũ Chính? Giang Vũ Minh tay cầm các tờ báo tài chính, kinh tếvà các tờ báo thương mại vài ngày nay, cười to xem tiêu đề lớn trên mặt báo:"Tổng tài của Giang thị gặp chuyện không may trong tuần trăng mật, nằm liệtgiường." "Chuyện động trời ở Giang thị, Giang Vũ Chính nằm liệt giường tạiPháp." "Giá cổ phiếu của Giang thị tiếp tục giảm, người cầm quyền bị liệt, tìnhcảnh khó khăn."..... trên báo còn có vài bức ảnh anh đang điều trị tại bệnhviện, còn có ảnh chụp Vũ Chính đang được đỡ lên xe lăn. Vũ Minh hút xì gà,Giang Vũ Chính anh cũng có ngày hôm nay, đây chính là do tôi dùng một số tiềnlớn thuê thám tử điều tra, anh cho rằng vợ anh còn có thể che đậy được sao?Trung tâm phục hồi chức năng Mount Sinai, đại lộ 5 Manhattan, New York. Cuốicùng Vũ Chính cũng nghe theo lời của Hinh Ý, chuyển đến trung tâm phục hồi chứcnăng ở New York. Một mặt anh không muốn cô lo lắng vì hành động kế tiếp của VũMinh, về phương diện khác New York chính là thiên hạ của anh.Trung tâmphục hồi chức năng Mount Sinai nằm trong khuôn viên trung tâm, nơi này chính làtất đất tấc vàng ở Manhattan, nhưng hoàn cảnh của bệnh viện lại không hề có cảmgiác chật chội, cảnh sắc vô cùng thanh tĩnh, hoa cỏ xanh tươi, tuy lúc trướcnói muốn đến New York là để tránh né những người kia, nhưng khi đến đây Hinh Ýđã thật sự thích nơi này. Hôm nay, phòng bệnh cao cấp của bệnh viện lại tiếpmột vị khách khiến Hinh Ý cảm thấy cực kì bất ngờ. "Xin chào, tôi là bạnhọc thời đại học của Vũ Chính đồng thời cũng là bạn thân của cậu ấy, Lý Tử Ngôn."Hinh Ý nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, rất khác so với vẻ nho nhã của VũChính, toàn thân tỏa ra hơi thở nhiệt huyết, làn da cũng đen sẫm. Chỉ là làmcho người ta kinh ngạc không phải hình dáng của anh ta, mà điều làm cô nhớ rõchính là CEO của vương quốc kinh doanh có ảnh hưởng nhất thế giời - tập đoànJL, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí cao như vậy, thật sự không thể khiến ngườita không sợ hãi. Nói đến tập đoàn JL cũng là một ẩn số, bởi vì nó phát triểnmạnh mẽ trong chỉ khoảng sáu năm nay, nhưng chủ nhân sau lưng nó thì chưa hề lộdiên, gần như vô cùng thần bí. "Ngàn vạn lần đừng khách sáo với cậu ta, cứ gọicậu ta là Lý được rồi, đỡ cho cậu ta lại nói phu nhân của anh kháchsáo." Vũ Chính nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều sovới ngày hôm trước. "Tôi thấy tinh thần của cậu rất tốt nha, còn ở trong bệnhviện làm gì nữa, cứ về nhà dưỡng bệnh đi." Lý Tử Ngôn cũng nói đùa với VũChính. Hinh Ý đã lâu không nhìn thấy Vũ Chính cười thoải mái như vậy, khôngkhỏi ngây người nhìn. Cô hơi ngẩn ra nói: "Hai người cứ từ từ nói chuyệnđi, em bảo lái xe đưa về biệt thư lấy một ít đồ." Sau đó cô đi đến trướcgiường bệnh của Vũ Chính hôn lên trán anh một cái, Vũ Chính nhỏ giọng nói bên tai cô: "Về nhanh một chút!" Hinh Ý gật đầu, đi ra phòng kháchcầm tùi xách rời đi. Chỉ là lúc cô đang định đóng cửa lại thì nghe Vũ Chính nóivới Lý Tử Ngôn: "Chuyện tôi nhờ cậu làm thế nào rồi?" Cô đứng yên tại chỗ,không có đóng cửa lại, đến tột cùng là Vũ Chính nhờ người họ Lý kia làm chuyệngì?"Cũng xongrồi, chỉ là về phía vợ của cậu, chẳng lẽ cậu còn chưa nói cho cô ấy biết cậulà...." Phía trước có một y tá đang đi tới, cô vội vàng đóng cửa lại, giọng nóicủa Lý Tử Ngôn cũng ngừng lại. Đằng sau câu nói "Cậu là..." của anh ta là cái gì?Vũ Chính còn có chuyện giấu cô sao? Cô vừa đi vừa lắc đầu, nói với chính mìnhkhông nên hoài nghi Vũ Chính, không nên suy nghĩ nhiều nữa. Trong phòng bệnh"Việc này hiện giờ chưa đến lúc." Vũ Chính cau mày rồi bỗng nhích nhẹngười trên. Lý Tử Ngôn lập tức đứng lên giúp anh ngồi thoải mái hơn một chút,ánh mắt toát ra một vẻ lo lắng. Anh nhìn thấy thân thể bạn của mình bị như vậycũng cảm thấy vô cùng đau lòng. Thật ra thì anh chỉ mới biết chuyện này quanhững bài báo và ảnh chụp của Giang Vũ Minh, bằng không anh còn cho rằng bạntốt của mình còn đang hưởng tuần trăng mật! Nhưng anh cũng không quá lo lắngbạn mình có thể vượt qua thử thách này hay không, Giang Vũ Minh mà anh biếtchưa từng thất bại bởi mình, sẽ càng không thất bại bởi người khác. "Lúc trướccậu đã từng muốn rời bỏ Giang thị, vì sao hiện tại lại muốn thu mua cùng đảkích Giang thị? Không phải cậu từng nói đã sớm muốn từ bỏ cục diện rối rắmtrong nước rồi sao?" Lý Tử Ngôn có chút khó hiểu, thật ra Vũ Chính đã sớmkhông cần phải ờ lại Giang thị nhìn sắc mặt của Vũ Minh nữa rồi, chỉ là trướckia Lâm Hinh Ý ở trong nước, Lâm thị căn bản vẫn còn chưa ổn, cần cậu ta giúpmột tay, còn có dù sao Giang thị cũng là sự nghiệp của gia tộc, cho nên hiệntại cậu ta mới muốn cố gắng hết mình để cứu vãn nó sao? Lâm Hinh Ý căn bản đãổn, Giang thị cũng xem như đã có chỗ đứng vững chắc trong nước. Cậu ta còn muốngiữ Giang thị với mục đích gì? Vũ Chính có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: "Nếunhư ở trên đường cậu đang cho một con chó ăn lại bị nó cắn lại một cái, cậu sẽlàm thế nào?" Lý Tử Ngôn trấn định lại nhìn Vũ Chính đang nhắm mắt dưỡng thần.Thì ra là như vậy! Giang Vũ Minh thật quá ngu xuẩn, ngu xuẩn lại còn không thấy rõđối thủ của mình là ai mà lại ra tay, hắn thật sự đã làm cho Vũ Chính tức giậnrồi. Thật ra thì Giang Vũ Chính đã sớm nghĩ sẽ ủy quyền lại cho hắn, nhưng hắnvẫn tại thời điểm không thỏa đáng này mà đi đả kích một người không nên chạmvào, lần này Vũ Chính bị thương nặng càng làm cho mình trở thành một con báo cótính công kích mạnh mẽ, ai cũng không thể trêu vào. Lý Tử Ngôn tưởng tượng tớitrò chơi phấn khích phía sau, biết được thủ đoạn của Giang Vũ Chính, cũng chỉcó thể thầm cầu nguyện cho Giang Vũ Minh. Chương 15 –Khách không mời mà đếnMặc dù hiện tại Giang thị đã huyên náo đếnlong trời lở đất, nhưng Hinh Ý cũng không dám nói gì trước mặt Vũ Chính, một mặtcô không muốn hai người lại rơi vào cục diện bế tắc như lần trước, mặt khác côtin tưởng vào năng lực của Vũ Chính, cùng với tin tưởng chồng của mình nhất địnhcó thể giải quyết mọi việc, huống chi anh còn có Lý Tử Ngôn có tiếng tăm như vậyđến trợ giúp.Nói đến Lý Tử Ngôn, Hinh Ý cảm thấy rất khó hiểu, anh ta gầnnhư ngày nào cũng chạy đến trung tâm phục hồi chức năng. Mỗi buổi sáng sau khiVũ Chính làm xong trị liệu đều đi nghỉ ngơi, chỉ là vào mỗi xế chiều Lý Tử Ngônđều đến đây, không phải đẩy anh đi ra ngoài tản bộ thì ở trong phòng không biếtnói những thứ gì, cô cũng vô cùng hiểu phải tôn trọng không gian riêng của chồngmình, mỗi lần Lý Tử Ngôn đến đều tránh đi.Tuy lúc nhìn thấy Vũ Chính nói chuyện với lão Lý, Vũ Chínhkhông hề cảnh giác cùng buông lỏng làm cho cô rất yên tâm. Nhưng đồng thời, côcũng có chút ghen. Từ sau khi Lý Tử Ngôn đến đây, buổi tối trước khi ngủ hai tiếngVũ Chính mới chính thức thuộc về mình. Hết lần này đến lần khác sau khi VũChính bị thương đều rất dễ dàng mệt mỏi, buổi tối hơn chín giờ đã đi ngủ. Dựavào cái gì mà thời gian Lý Tử Ngôn nói chuyện phiếm với chồng mình lại còn nhiềuhơn thời gian nói chuyện với mình chứ?Hôm nay, lúc Lý Tử Ngôn ra về thì sắc trời đã tối hẳn.Hinh Ý đi vào phòng bệnh, Vũ Chính đang ngồi một mình trên chiếc ghế lớn trongphòng khách, trên đùi đang đắp một tấm chăn lông được đặc chế từ Ai Cập, còn đặttrên bàn một chiếc latop đa năng, tay trái chuyển động trên bàn phím. Anh đangchăm chú nhìn vào màn hình, thậm chí còn không phát hiện ra Hinh Ý đi vào.Hinh Ý vừa đi đến gần anh vừa nói: "Đang nhìn cái gì vậy?" Có hơi lo lắng cho anh, bác sĩ nói bây giờ anh vẫn chưa thể quá vấtvả.Vũ Chính ngẩng đầu lên nhìn cô, dịu dàng nói: "Chỉ xem chút tin tức tàichính kinh tế thôi." Vừa nói vừa đưa ngón tay lơđãng dường như muốn sờ lên bàn phím nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, thoát ra khỏimột đống những con số báo cáo.Tay của cô đặt lên vai anh, độ mạnh yếu vừa phải mà mátxa, ánh mắt lơ đãng nhìn nghiêng về phía màn hình, thật sự chỉ là vài tin tứctài chính kinh tế mà thôi.Bả vai cứng ngắc của anh bời vì những động tác mát xa củacô mà buông lỏng, cả tấm lưng đều dựa vào ghế sofa mềm mại, trên mặt còn lộ ramột chút mệt mỏi.Hinh Ý đau lòng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh, lại dùnggiọng nói trầm thấp nói: "Vợ của anhđi rồi hả?"Vũ Chính vốn đang mệt mỏi nhắm mắt lại sắp ngủ nghe nhữnglời khó hiểu kia thì lập tức tỉnh lại hỏi: "Ai là vợ?"Hinh Ý nhịn không được, cuối cùng bộc phát ra: "Vợ của anh, Lý Tử Ngôn, mộtngày gần như một phần ba thời gian đều dành cho anh ta, không phải vợ của anhthì là cái gì? Không đúng, quả thật còn thân hơn cả vợ, cả ngày dính lấy nhau.Cũng chẳng phải có quan hệ công việc gì, trò chuyện cái gì mà mỗi ngày đều tròchuyện vậy hả? Không chịu dứt ra, gạt em sang một bên thì không nói, ngay cảthân thể của anh cũng không thèm quan tâm sao? Anh đang làm công cho anh tasao? Hay là hai người thật sự có 'cái kia' hả?"Sau khi cô nói xong một hơi, mặt phồng lên hồng hồng, lồngngực bởi vì kích động mà phập phồng.Vũ Chính giống như đang ngồi thiền, một lúc sau mới kịp phảnứng, đè nén, đè nén, cuối cùng cười ha ha, cười đến ho sặc sụa, vừa ho vừa nói: "Em...khụ khụ khụ...có thể xemnhư em...khụ khụ khụ...đang ghen phải không?" thật sự rất vuiu vẻ nở nụ cười, thì là bộ dạng Hinh Ý ghen chínhlà như vậy, cùng với hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ trước kia thật sự kém rấtxa.Cô giúp anh vuốt ngực, mặt đỏ như một trái hồng chín mộng,từ mặt lan đến cổ. Cô cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, cô chỉ...lo lắngcho anh mà thôi, còn có, cô thừa nhận mình thật sự....thật sự ghen tị, hơn nữacòn ăn dấm chua với một người đàn ông.Vũ Chính bình tĩnh lại, kéo tay của cô nói: "Thật xin lỗi đã không để ýđến em, anh chỉ có một chút chuyện muốn nhờ cậy cậu ấy thôi. Hơn nữa anh thề,anh sẽ quan tâm đến sức khỏe của mình, còn có..." anh ngừng một chút, vẻ vui sướngtrên khuôn mặt càng nhiều hơn, "Anh tuyệt đốilà một người đàn ông có tâm lí bình thường." Anh nhìn Hinh Ý thật sâu như muốn hòa tan cô vào trong linh hồn củaanh. Những nụ hôn nhỏ của anh rơi trên mặt cô, sau đó dùng cách thức tiêu chuẩnnhất hôn thật sâu trên môi cô, cuối cùng tiến công dần xuống cổ cô.Toàn thân Hinh Ý dường như đang nóng lên, nóng đến kinh người.Chỉ là nghĩ lại, bác sĩ đã dặn, không thể "vất vả". Vì vậy cô đứng vụt dậy, lặpbắp nói: "Bây giờ vẫnchưa thể làm....chuyện kia....chuyện kia...bác sĩ nói phải cấm dục."Vũ Chính đau đầu nhíu mày, giống như đùa bỡn nói: "Nói khi nào thế, anh chưatừng nghe thấy, chúng ta tiếp tục được không?" hình như có nghe qua, nhưng màlửa tình đã bị nhóm lên làm sao có thể dập ngay được đây?Cô nói thêm vào: "Có nói mà,không phải vừa rồi anh mệt mỏi sao? Được rồi, giờ thì lên giường ngủ đi." Sau đó cô chuẩn bị sẵn xe lăn, vươn tay muốn đỡ anh lên. Thật rathì Vũ Chính tuy gầy hơn trước kia rất nhiều, nhưng thân hình cao đến 1m 80, muốnmột người phụ nữ như Hinh Ý một mình đỡ anh lên thì thật sự rất khó khăn, nhưnglúc ngồi lên xe lăn, Vũ Chính có thể mượn một chút lực của tay trái, cô cũng dễdàng hơn rất nhiều. Lúc trước nếu như cô muốn làm vậy thì Vũ Chính cũng khôngmuốn, bởi vì sẽ làm cho cô rất mệt. Sau đó cô nói, để cho người khác ômđi ôm lại chồng của mình, rồi lại sờ tới sờ lui thì càng mệt mỏi hơn. Cuốicùng, Vũ Chính đành phải chịu thua cô.Vũ Chính sau khi ngồi vào xe lăn còn nói: "Lên giường thì có thể, nhưngmà có thể làm một chút việc có ích cho thân thể và tinh thần hay không? Bây giờanh còn chưa muốn ngủ!""Không được nghĩ đến nữa!" Lập trường của Hinh Ý vô cùng kiên định, có thể ngăn cản đượccám dỗ nha!"Được không?""Không được là không được."•••••••••••Hinh Ý không ngờ mấy ngày sau lại có thêm một người cònđáng hận hơn Lý Tử Ngôn vạn lần đến.Vũ Chính vừa làm xong vật lý trị liệu, quần áo đã ướt đẫmmồ hôi. Hinh Ý đẩy anh vào phòng giúp anh tắm rửa, thay quần áo. Sau đó cô đỡanh lên giường mát xa cho anh, làm một vài động tác vận động cho hai chân dướibị liệt của anh.Lúc Vũ Chính đang từ từ nhắm mắt lại ngủ, cửa phòng bệnh độtnhiên bị một người dùng sức đẩy ra.Vũ Chính bị đánh thức, Hinh Ý cau mày quay đầu lại, đangmuốn quở trách người kia không biết lễ phép là gì. Ánh mắt của bọn họ đều chuyểnsang phòng khách, nhìn người đang đứng trước cửa.Giang Vũ Minh"Anh hai, chị dâu. Thật sự là đãlâu không gặp." Giang Vũ Minh đắc ý nói với bọnhọ.Hinh Ý nhìn thấy Giang Vũ Minh thì hận đến cắn chặt răng,nhưng vẫn cố nén giận. Cô nhìn sang Vũ Chính, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, hơn mườigiây sau tỉnh táo lại mới mở miệng nói: "À, Vũ Minhhả!" bộ dạng giả trư ăn thịt cọp. (một thành ngữý chỉ anh giả nai ^^)Giang Vũ Minh đi đến trước giường của Vũ Chính, vẻ mặt lolắng nói: "Anh hai, thậtlà ngại quá, bây giờ mới đến thăm anh được. Nghe nói anh hưởng tuần trăng mật ởPháp bị tai nạn em vô cùng lo lắng nha. Chỉ là, lúc vừa vào nhìn thấy những độngtác cẩn thận của chị dâu, em tin tưởng anh nhất định có thể phục hồi." Hắn ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "phục hồi", tay trái vươn ra muốnbắt tay Vũ Chính tỏ vẻ "chúc mừng". Bình thường anh em gặp mặt, cho dù khôngthân mật ôm nhau thì cũng phải thân thiết bắt tay nha.Hinh Ý nhịn không được muốn đánh xuống một cái, nhưng VũChính lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của cô.Tay của Giang Vũ Minh đưa ra vài giây, sau đó hắn ta vỗ vỗđầu, vẻ mặt hối tiếc nói:"Anh xem đi, gần đây côngviệc bận rộn quá, lại quên mất tay của anh hai..." Hắn không nói tiếp, chỉ hơi cười cười.Không khí yên tĩnh trở lại, Vũ Chính và Hinh Ý đều tỏ vẻchán ghét ruồi bọ, chán ghét lời nói của Giang Vũ Minh quanh quẩn bên tai.Giang Vũ Minh lại cười khàn nói: "Thật ra thì lần này em đếnđây là muốn nói với anh hai một tiếng, anh cứ yên tâm ở Mĩ dưỡng bệnh đi. Giangthị đã có em đây rồi! Em nha, tiếp nhận Giang thị thật sự là bận rộn vô cùngnha. Lần này đến Mĩ cũng là muốn bàn chuyện làm ăn mới thuận tiện ghé thăm anhhai luôn." Sau đó, có một người đến nói: "Giang tổng, đến giờ họp rồi."Tiếng "Giang tổng" này Hinh Ý cảm thấy cực kì chói tai, trờimới biết cô rất muốn tát vào mặt cái tên Giang Vũ Minh kia.Lúc này, rốt cuộc Vũ Chính lên tiếng: "Nếu quý nhân nhưGiang tổng đã bận việc như vậy thì Hinh Ý, em giúp anh tiễn Giang tổng đi." Anhlười biếng mở miệng, dường như tấ cả đều không liên quan gì đến anh. Đôi mắt nhắmlại một lần nữa, dường như chuyện vừa rồi cũng không chút nào ảnh hưởng đến giấcngủ của anh.Hinh Ý đóng cửa phòng bệnh của Vũ Chính lại, đứng đối diệnvới Giang Vũ Minh lạnh lùng mở miệng: "Giang tổng,thứ cho tôi không tiễn xa được."Giang Vũ Minh rất hứng thú nhìn khuôn mặt tinh tế của cônói: "Tôi đã nuốtcả Giang thị, đợi một thời gian nữa sẽ có thể nuốt chửng luôn Lâm thị, đến lúcđó sẽ ăn cả em nữa."Hinh Ý không hề tức giận, nhìn hắn nói: "Tôi chỉ sợ anh không tiêuhóa nổi lại bội thực mà chết thôi."Hắn đã có chút tức giận, "Một tên bịliệt thì có gì tốt? Tôi kém anh ta ở điểm nào chứ? Trước kia thì mệnh danh làthiên chi kiêu tử (con cưng của trời), cái gì mà hoàng tử đàn dương cầm, tổngtài Giang thị...., hiện tại thì sao? Anh ta không có gì cả, sống một cuộc sống củamột kẻ tàn phế mà mỗi ngày đều cần người khác chăm sóc, rốt cuộc thì em yêu anhta ở điểm nào? Lại nói tiếp, gia đình của em chịu gả em cho anh ta cùng lắmcũng chỉ là ham cái vị trí lúc trước của anh ta ở Giang thị mà thôi. Đừng nói vớitôi là lúc này nhà họ Lâm vẫn chưa yêu cầu em ly hôn với anh ta!"Hinh Ý tỏ vẻ phục tùng cười nhẹ nói: "Cho dù anh ấy không là aicả, không có gì cả, tôi vẫn yêu anh ấy, trước kia, hiện tại, từ nay về sau,vĩnh viễn."Giang Vũ Minh phất tay áo bỏ đi, Hinh Ý nhìn bóng lưng củahắn nói: "Còn nữa, đừngđể cho tôi nghe thấy anh nói anh ấy tàn phế lần nữa." Cô căn răng, hung hăng nói, đôimắt hồng hồng.Cô đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Vũ Chính đang ngủ, làn datái nhợt, bởi vì quá gầy nên khuôn mặt trông cũng rất hốc hác. Vũ Chính của cô,sao có thể ẩn nhẫn như vậy chứ.Chương 16 –Hiểu lầmLần này Giang Vũ Minh đến Mĩ thật ra là cóviệc cần làm, hơn nữa còn là việc sắp tới sẽ khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán.Tập đoàn JL nổi tiếng toàn cầu, phạm vi kinh doanh rộng lớn,từ truyền thông, tài chính, sản xuất, dường như mọi ngành sản xuất toàn cầu đềunhúng tay vào, lần này lại chủ động đưa ra lời mời với Giang thị, nói là muốn hợptác mở rộng sản xuất trong nước, cũng đồng ý chia phần trăm cùng chia xẻ lợinhuận với Giang thị.Năng lực của tên Giang Vũ Minh này không được tốt lắm, nhưngdã tâm lại rất lớn, hắn đã sớm muốn đưa Giang thị nhảy sang một nướckhác. Lúc trước khi Vũ Chính còn làm tổng tài, hắn đã rất nhiều lần công kíchnói sách lược của Vũ Chính quá bảo thủ, căn bản không có cách nào tiến ra quốctế. Hiện tại một tập đoàn đầu sỏ như JL chủ động đến yêu cầu hợp tác, hắn đươngnhiên cầu còn không được, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái cơ hội khó có đượcnày.Lầu 75 tòa nhà trụ sở tập đoàn JL tại Manhattan, New York– Mĩ, trong văn phòng của Lý Tử Ngôn. Văn phòng to như vậy, mặt đất là đá cẩmthạch màu đen, tuyệt đối không sa hoa nhưng nội thất trong phòng rất phongcách, nghiễm nhiên mang dáng dấp của một ông trùm hàng đầu thế giới.Giang Vũ Minh ngồi trên chiếc ghế sofa Italy bằng da dày,cười cười nhìn hợp đồng hạng mục cộng tác của hai bên đang bày ra trước mặt Lý TửNgôn.Đến khi Lý Tử Ngôn xem xong, Giang Vũ Minh kịp thời hỏi: "Lý tổng cảm thấy thế nào?" Vẻ mặt xua nịnh hoàn toàn biểulộ ra hết.Lý Tử Ngôn trầm ngâm một lát, ánh mắt sắc bén nhìn GiangVũ Minh nói: "Trước đâycông ty của tôi cũng đã từng thử qua hạng mục này, bọn tôi cũng hiểu đượcphát triển lĩnh vực này rất có tiền đồ."Giang Vụ Minh đắc ý phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy." Thật ra thì vứt bỏ cái bộ mặt tiểu nhân của hắn thì ngoại hình củaGiang Vũ Minh cũng không quá kém, có thể là vì là anh em họ của Giang Vũ Chínhcho nên hai người bọn họ cũng có vài điểm giống nhau, chỉ là khí chất thì cònkém xa vạn dặm. Điều này thì còn liên quan đến vấn đề di truyền nữa, mẹ của VũChính là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, mà mẹ của Vũ Minh trước khi bướcvào nhà họ Giang lại là một diễn viên nổi tiếng một thời.Lý Tử Ngôn ngừng lại một chút, "Quan trọng nhất là ông chủcủa tôi cực kì có hứng thú đối với hạng mục này." Trên mặt là nụ cười như đangmong chờ được xem kịch vui.Giang Vũ Minh không ngờ anh sẽ nhắc tới bàn tay chân chínhthao túng phía sau tập đoàn JL, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Không nghĩ tới chỉ là mộthạng mục nho nhỏ mà lại kinh động đến ngài ấy, không biết khi nào tôi mớicó may mắn được gặp ngài ấy một lần?" thật ra thì hắn cũng không biết ông chủ lớn của JL là nam hay nữ,đen hay trắng. Cái tên ông chủ này cũng thật là, thần bí khó lường, chưa từng lộmặt ra giới truyền thông.Lý Tử Ngôn cẩn thận lộ ra một nụ cười nhạt: "Gặp chứ, từ nay về sau nhấtđịnh sẽ có cơ hội. Nhưng mà, về việc triển khai mở rộng hạng mục này thì còn cầnGiang thị ở trong nước mau chóng làm cho tốt những bước đầu cùng nguồn kinhphí. Đến lúc đó tôi sẽ đích thân giám sát tình hình."Giang Vũ Minh không ngờ tới lại tiến hành thuận lợi như vậy,vội vàng vươn hai tay ra cảm kích cầm lấy tay Lý Tử Ngôn, còn cho rằng Lý TửNgôn rất coi trọng chuyện hợp tác lần này nên tỏ vẻ sẽ rất cố gắng.Cuối cùng, Lý Tử Ngôn để cho thư kí tiễn Giang Vũ Minh rangoài, tỏ ra lịch sự đứng lên đưa mắt nhìn hắn.Giang Vũ Minh trước khi đi vẫn không quên làm ra vẻ mặtchân thành nói: "Xin hãygiúp tôi gởi lời hỏi thăm đến ông chủ của ngài."Nụ cười của anh mở rộng hơn vừa rồi, mang theo ý tứ sâu xađáp lại: "Nhất định,nhất định."Một tháng sauGiang Vũ Minh lòng đang nóng như lửa đốt gọi điện thoại đườngdài cho tổng bộ JL ở Mĩ, chỉ mặt gọi tên nói muốn tìm Lý Tử Ngôn bàn chuyện. Nhưngmà thư kí của Lý Tử Ngôn luôn nói anh có việc đi công tác, căn bản không có ởNew York.Sở dĩ Giang Vũ Minh vội vã tìm Lý Tử Ngôn như vậy là vì hạngmục hợp tác của Giang thị cùng tập đoạn JL bị ngừng lại, nguyên nhân là tổng bộđang tiến hành cuộc điều tra cùng khảo sát quan trọng. Chỉ là Giang thị đã némra một số tiền rất lớn cho các công tác trước khi tiến hành hạng mục, hiện taisao có thể nói dừng là dừng chứ. Huống chi lúc trước hắn vẫn luôn vỗ ngực nói vớiban giám đốc nhất định có thể mang lại lợi nhuận rất lớn. Bên ngoài đã truyềnra tin tức Giang thị nắm giữ một hạng mục lớn bị ngưng lại, hiện tại tài chính ởtổng bộ đã suy kiệt, tập đoàn JL đã kịp thời khôn khéo mà nhảy ra khỏi cái hốto đó. Nhưng lúc trước khi JL bàn chuyện hợp tác đã nói Giang thị ở trong nướcphải làm tốt giai đoạn xây dựng ban đầu, đích thân mình đã quăng vào đó một sốtiền lớn, giờ lại tự ý bứt ra như vậy, hạng mục kia nhất định sẽ kéo theo cảGiang thị cùng suy sụp. Hiện tại, giá cổ phiếu của Giang thị tụt dốc, nội bộ rốiloạn không ngừng.Vũ Chính ở trong phòng bệnh nhìn những con số trên máy tính,lỗ tai đeo tai nghe điện thoại, nói với người bên kia điện thoại: "Hiện tại Giang thị gần nhưđã bị ép đến đường cùng, Giang Vũ Minh vì muốn châm lửa nhát pháo đầu tiên choGiang thị nên đã không tiếc dùng danh nghĩa riêng của mình đi vay tiền cho hạngmục này. Bây giờ thừa dịp giá đang thấp cậu hãy bắt đầu thu mua cổ phần củaGiang thị cho tôi.""Nhưng mà..." Lý Tử Ngôn ở đầu dây bên kia nói, "Tình hình của Lâm thị hìnhnhư cũng không tốt lắm." Anh không dám nói thêm nữa, bởivì anh biết rõ Vũ Chính nhất định biết rõ nếu lấy Giang thị ra đùa giỡn thì nhấtđịnh cũng sẽ kéo Lâm thị suy sụp theo. Hai nhà Giang Lâm đã có quan hệ thônggia, chuyện làm ăn nhất định cũng có ảnh hưởng đến nhau."Cho nên nhất định phải hành độngthật nhanh." Anh cũng phát giác ra mấy ngàynay thời gian Hinh Ý ở bên cạnh anh ít hơn, nhất định là vì công việc trong nướcrất lộn xộn. Nhưng cũng giống như Hinh Ý, anh cũng vô cùng tôn trọng công việccủa cô, quyết tâm không hỏi cô về những vấn đề của Lâm thị. Tuy nhìn thấy HinhÝ mệt mỏi như vậy anh cũng rất đau lòng, nhưng nếu không tống Giang Vũ Minh rakhỏi Giang thị, từ nay về sau nhất định sẽ gặp càng nhiều phiền toái hơn. Anhtuyệt đối không thể dung nạp một uy hiếp lớn như vậy bên cạnh Hinh Ý.Trong căn biệt thự ở New York, Hinh Ý đang mở một hội nghịvới các lãnh đạo của Lâm thị ở trong nước.Cô thấy Lâm thị hỗ trợ Giang thị trong hạng mục hợp tác vớiJL thất bại bị tổn thất tài chính nên ngẩn người ngồi trên ghế. Không thể như vậy, "Lúc trước là ai không quaphê chuẩn của tôi mà đã quyết định phương án hợp tác này?"Bên kia im lặng chừng 1 phút rồi có một quản lí nói, "Là phó tổng, ông ấy nói bởivì chồng của cô xảy ra tai nạn ở Pháp, không thể quản lí những việc trong nướcnên ông ấy tạm thời toàn quyền thay thế chức vụ của cô."Cô có để cho chú mình là Lâm Đạt Quảng tạm thời giữ chức vụcủa mình trước, nhưng ít ra một việc lớn như vậy cũng phải thông báo cho cô biếtchứ. Cô không ngờ người chú mình tin tưởng nhất cũng đứng về phía Giang VũMinh, rốt cuộc chú ấy đã nhận những lợi lộc gì từ người ta vậy?Trong phòng còn mở hệ thống lò sưởi, nhưng toàn thân HinhÝ toát hết mồ hôi lạnh, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng những Giang thị xong đờimà Lâm thị không thể nghi ngờ gì cũng sẽ suy sụp theo.Đợi một chút, JL, Lý Tử Ngôn, còn có Vũ Chính.Cô cười khổ một tiếng, Giang Vũ Chính, đây chính làđòn phản kích của anh sao, anh kéo theo cả vợ mình vào cuộc phản công củaanh sao.Trong phòng bệnh, Vũ Chính nhìn Hinh Ý đi tới, cười hỏi: "Không phải em cũng bỏ rơichồng mình sao, anh phải ghen với ai đây?" Anh duỗi tay trái về phía cô, "Bác sĩ nóianh tiến triển rất tốt, thời gian xuất viện cũng không còn xa nữa." Nếu như là bình thường, cô nhất định sẽ đưa tay ra cầm lấy tay anhtrước, nhưng hôm nay Hinh Ý lại không vươn tay ra, chỉ đứng cách xe lăn của VũChính hai mét, mắt không có chút biểu cảm gì nhìn anh, tay phải cầm một xấp tàiliệu.Vũ Chính biết rõ đã không thể giấu được nữa, nhưng mà đangmuốn giải thích thì Hinh Ý lại đến trước mặt anh, bình tĩnh mở miệng: "Anh và JL có quan hệ gì,anh và Lý Tử Ngôn rốt cuộc đã thỏa thuận với nhau thế nào mà anh ta lại giúpanh một việc lớn như vậy."Anh cũng rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Anh chính là ông chủ phíasau JL."Hinh Ý cười khổ, mình chính là một đứa ngốc nhất thiên hạ,ngay cả chồng của mình làm gì cũng không biết, ngay cả công ty mà ba mình đã cựckhổ gây dựng nên cũng bị phá hủy trong tay người mà chính mình yêu nhất. "Tôi chưa bao giờ biết anhlại là người như vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Anh có biết nếuGiang thị cùng Lâm thị sụp đổ thì có bao nhiêu người thất nghiệp, bao nhiêu ngườimất đi kế sinh nhai của mình không?""Anh không phải chúa cứu thế." Vũ Chính chưa từng nghe Hinh Ý nói với anh như vậy, câu nói "khôngtừ thủ đoạn" thật đúng là đề cao anh.Giọng của Hinh Ý càng cao: "Đúng, anh không phải làchúa cứu thế, căn bản là không có lí do gì để nghĩ đến cảm nhận của bất kì ai,kể cả người bên cạnh anh yêu nhất. Anh có biết ba của tôi quan tâm đến Lâm thịthế nào không? Đó chính là cả giang sơn mà ông đã dùng mồ hôi và nước mắt cả đờiđể gây dựng nên. Hiện tại nó lại trở thành một con kiến hôi mà ngài Giang đâyra tay bóp chết." Tay của cô nắm chặt lấy xấp tàiliệu.Vũ Chính hít một hơi thật sâu, "Anh chưa từng nghĩ sẽ làmhại đến Lâm thị, cần một chút thời gian, anh..."Hinh Ý thật sự tức giận đến cực điểm, cô cầm trang giấykia trong tay, những số liệu mà Lâm thị đã mắc nợ vì hạng mục của JL, cô ném nóđến trước mặt Vũ Chính, bay tán loạn, rồi chậm rãi nói: "Anh không phải là Giang VũChính lúc trước."Cô đau lòng quay đầu. Biểu cảm trên mặt, không phải hận, chỉ là thấtvọng. Anh không còn là Vũ Chính sao?Vũ Chính chỉ nhìn cô xoay người rời đi, ngay cả một câu muốnnói với cô cũng không kịp nói ra.Anh cười khổ nhìn bóng lưng của cô khuất dần, mình thật sựđã không còn là mình trước kia nữa rồi sao?Chương 17 –Mất tíchLâm Hinh Ý ra khỏi bệnh viện liền đi thẳng đếnbiệt thự ở New York, mang đi tất cả thẻ căn cước và hộ chiếu, dùng máy bayriêng trở về nước một cách nhanh nhất. Toàn thân nóng bừng bởi lửa giận, khôngngờ chồng của mình lại dùng thủ đoạn như vậy lừa gạt mình.Thật ra thì cô cũng không rõ lắm mình tức giận vì chuyệnnày là đúng hay sai, có lẽ là đến giờ phút này cô cảm thấy mình vẫn chưa hiểurõ Vũ Chính là một người như vậy, cô không có cách nào tiếp nhận mình là một ngườivợ chưa bao giờ hiểu rõ chồng của mình.Lúc bắt đầu bước vào phòng bệnh, cô cũng lo lắng cho tìnhtrạng sức khỏe của Vũ Chính, sau khi mình đi, anh có thể tự chăm sóc tốt chomình không. Nhưng nghĩ lại, ông chủ lớn của JL, ở New York có không ít minhtinh ao ước được với tới, cỏn sợ không có ai chăm sóc anh sao?Lý Tử Ngôn thấy Vũ Chính nhìn vợ của mình bỏ đi nhưng vẻ mặtlại không u sầu nên thử hỏi: "Bây giờ cậucó về nước không?"Vũ Chính không trả lời ngay. Thật ra thì anh cũng biết bâygiờ không phải thời cơ tốt nhất để trở về, hiện tại Giang Vũ Minh vẫn chưa hoàntoàn mất hết khả năng công kích, nếu vội vã trở về chỉ sợ sẽ đánh cỏ động rắn.Vũ Chính nhàn nhạt mở miệng: "Chiều nay làm thủ tục xuấtviện đi, chuẩn bị máy bay tối nay.""Nhưng mà vợ cậu đã dùng máy bayrồi, máy bay riêng của các người không thể dùng được nha!" Lý Tử Ngôn nhắc nhở.Vũ Chính hứng thú thở dài một tiếng: "Aizz..." trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.Văn phòng tổng tài Giang thị trong nước.Giang Vũ Minh đã liên tục ba ngày không có ra ngoài,vẻ mặt râu ria chán chường ngồi trước chiếc bàn làm việc cực lớn, ngẩn người nhìn số liệu trên máy tính.Giá cổ phiếu của Giang thị đang rớt thảm, các cổ đông đềumuốn mở cuộc họp đại hội đồng, những ngân hàng bình thường có quan hệ rất tốtgiờ đây cũng đuổi theo đòi trả tiền. Điểm chết người nhất chính là bản thân hắnta cũng đã quăng vào một số tiền lớn, còn lấy danh nghĩa cá nhân mà mượn nợ bênngoài. Thật ra thì Giang thị còn có thêm vài hạng mục khác cũng làm ra tiền, nhưnglàm thế nào cũng không thể đền bù được số tổn thất trong hạng mục hợp tác vớiJL.Hắn gãi gãi đầu tóc rối bù, cầm lấy chai XO trên bàn uốngmột ngụm. Hắn làm thế nào cũng không nhớ nổi mình đã từng có liên quan gì đến vịlãnh đạo cấp cao của tập đoàn JL kia, mà ngay cả lần trước đến New York cũng làlần đầu tiên gặp Lý Tử Ngôn. Hắn cũng nghĩ mãi không ra tại sao lại hài dùngcon cá lớn như vậy để hãm hại mình, hơn nữa là trọn đời không thể thoát đượccái lưới hãm hại mình kia.Lúc này cửa đột nhiên bị dùng sức mở ra.Giang Vũ Minh cau mày, đang muốn nổi giận.Người phụ nữ kia bước nhanh đến trước bàn làm việc, dùng sứcvứt một chồng ảnh chụp trước mặt hắn. Khuôn mặt trang điểm dày cộm lộ ra vẻ tứcgiận. Nhanh chóng nói: "Anh mở mắtta mà xem đi nha, nhìn xem anh ngốc thế nào, không điều tra rõ ràng đã hợp tácvới JL."Giang Vũ Minh cầm lấy những tấm ảnh trên mặt bàn, mở raxem. Vừa cúi đầu nhìn xuống thì toàn cơ thể đã trở nên căng cứng, gân xanh trênmặt bởi vì hàm răng gắt gao cắn chặt lại mà lộ ra.Tất cả ảnh chụp đều là hình ảnh Lý Tử Ngôn nói chuyện vớiGiang Vũ Chính, bên trong phòng bệnh, bọn họ nói chuyện với nhau thật vui vẻ,trên bãi cỏ trong khuôn viên bệnh viện, Lý Tử Ngôn giúp Giang Vũ Chính tản bộ...Giang Vũ Minh tức giận lật tung cả bàn làm việc lên. Tôithật sự đã đánh giá thấp anh rồi, Giang Vũ Chính, không ngờ tới anh lại có thểtìm đến một chỗ dựa như Lý Tử Ngôn.Hắn chán nản ngồi lại ghế, người phụ nữ kia nhìn bộ dạngchán chường của hắn, khóe miệng nhếch lên: "Chẳng lẽanh lại để bại bởi một kẻ tàn phế như vậy sao?"Giang Vũ Minh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ liếc nhìn côta.Cô ta ngồi lên người hắn, nhẹ nhàng mà kéo lỗ tai hắn lạinói vài câu.Giang Vũ Minh lập tức hiểu ý nở nụ cười.Trong tòa nhà làm việc của Lâm thị.Lâm Hinh Ý vừa xuống máy bay đã đến thẳng đây, mười mấy giờkhông hề nghỉ ngơi chút nào. Ở trong phòng họp cùng nhóm quản lý thương lượng vềphương án giải quyết hạng mục hợp tác cùng JL, lúc bắt đầu nhìn thấy tường tậnmột phần số liệu, hàng chân mày của cô nhíu chặt, không thể giãn ra chút nào.Mỗi khi hội nghị tạm nghỉ, cô cũng sẽ ngơ ngác nhìn cảnh vậtbên ngoài cửa sổ, chính mình cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, có lẽcô căn bản không muốn nghĩ ngợi được gì. Mấy tháng trước, cũng là trong lúcnày, cô vẫn còn là người hạnh phúc nhất.Cô nhớ rõ ngày đó tiệm áo cưới nổi tiếng nhất trong thànhphố gọi điện đến nói áo cưới đặt may ở Paris đã đưa đến đây. Vũ Chính bởi vì bậnviệc ở Giang thị không thể hoãn lại được nên ngày đó ba ba đã cùng cô đi thử áocưới.Lúc cô từ phòng thử áo cưới bước ra, Lâm ba ba đã nói vớicô: "Con gái củaba đã lớn như vậy, sắp lấy chồng rồi. Nhớ lúc còn bé con mặc váy lụa mỏng làmhoa đồng cho cô con đã ầm ĩ đòi mặc áo cưới xinh đẹp giống cô con. Hiện tại đãmặc áo cưới của chính mình rời khỏi ba mẹ rồi." Hốc mắt có vài giọt nước mắt.Hốc mắt Hinh Ý cũng hồng hồng, "Ba, ba đang gả con gái,không phải bán con gái."Lâm Đạt Bình cười ha ha nói: "Ai mà mua nổi bảo bối tâmcan của ba hả?"Sau đó nắm lấy tay con gái nghiêm túc nói: "Vũ Chính là người đáng giáphó thác cả đời, cha không nhìn nhầm người, con vẫn sẽ là một công chúa hạnh phúc."Ba, con rể ba tín nhiệm nhất đang làm những việc gây tổnthất cho ba, ba có cảm thấy mình đã nhìn nhầm người không?"Lâm tổng, Lâm tổng..." Trợ lí ngồi bên cạnh gọi cô đã kéo suy nghĩ của cô trở lại.Cô nhìn thấy điện thoại trên mặt bàn đang không ngừng reo,trên màn hình hiện lên số điện thoại của Vũ Chính, cô nghĩ ngợi, trực tiếp từchối.Trợ lý ngạc nhiên nhìn cô.Điện thoại tiếp tục không biết mệt mỏi mà reo lên, Hinh Ýcầm lấy nó kín đáo đưa cho trợ lí: "Nói tôikhông có ở đây."Trợ lí nhận điện thoại, sắt mặc ngưng trọng, đưa điện thoạilại cho Hinh Ý, giọng run run nói: "Lý Tử Ngôncủa JL." Cô cũng không muốn mua chuyệnvào thân, vừa nghe đối phương giới thiệu là Lý Tử Ngôn của JL thì giống như némđi một củ khoai bỏng mà trả lại cho Hinh Ý.Hinh Ý hít một hơi, cầm lấy điện thoại nói với anh: "Nếu như anh muốn thay anhta làm thuyết khách thì không cần, nếu như muốn nói về hạng mục của các ngườicùng Giang thị thì xin mời anh tìm người phụ trách hạng mục kia của Lâm thị,Phan quản lí. Nếu như..."Không đợi Hinh Ý nói xong, Lý Tử Ngôn đã cắt lời cô: "Tôi mặc kệ cô đang tức giậncái gì. Hiện tại tôi muốn nói cho cô biết, chồng của cô Giang Vũ Chính đã về nước,chỉ là hiện tại cậu ta đã mất tích." Khi nói chuyện giọng nói có chút tức giận, còn có tiếng nghiếnrăng.Cả người cô chấn động, làm sao có thể, Vũ Chính mất tích?.Chương 18 –Bắt cócĐầu Vũ Chính rất đau, toàn thân mềm nhũn đếncực điểm, ngay cả nhấc một ngón tay lên cũng không có sức. Cảm giác giống nhưsau lúc trước gặp chuyện không may kia phải nằm trên giường bệnh.Anh nhìn chung quanh, bốn phía tối sầm, nhìn không thấy mộttia sáng nào. Anh cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mình, xuấtviện, lên máy bay, sau đó ngủ thiếp đi, rồi sau đó cũng không biết đã xảy rachuyện gì. Chỉ là anh xác định tình huống lúc này tuyệt đối không khá hơn chútnào.Dù cho cả người đều chết lặng, anh vẫn cảm giác được mìnhđang nằm trên mặt đất, bởi vì sàn nhà vừa cứng vừa lạnh làm cho cơ thể anh vôcùng khó chịu.Lúc này, đèn đột nhiên được bật lên, Vũ Chính híp mắt cố gắngthích ứng với ánh sáng.Một giọng nói lạ lẫm vang lên: "Ồ, tỉnh rồi. Tao đã nói rồimà, người bị liệt sức khỏe kém hơn người bình thường mà. Không phải tên bán thuốcđã nói người bình thường chỉ hôn mê chừng bốn giờ thôi sao?"Một giọng nói thô ráp của tên đàn ông khác vang lên: "Người ta làm sao có thể giốngngười thường chứ? Thân là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể so sánh vời nhữngngười thô thiển bình thường chứ?"Sau đó một trận cười vang lên, không khí lẫn mùi khó ngửi,Vũ Chính quan sát chung quanh một chút, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, là một cănphòng nhỏ, đầu anh vẫn rất đau, suy nghĩ hỗn loạn.Một người đàn ông mở miệng: "Thân là cành vàng lá ngọc,trước khi chúng tôi nhận được chỉ thị, anh hãy chịu khổ một chút nha. Chúng tôicũng chỉ là bắt người thu tiền thôi, chỉ tại anh không may thôi nha." vừa nghĩ đến sẽ nhận được hai mươi vạn, ha ha, như vậy cũng có thểsống thoải mái một thời gian.Vũ Chính thoáng cái tỉnh lại, nghe người kia nói như vậy,mình đang bị bắt cóc sao? Chỉ là người sắp đặt là ai? Anh chắc chắn nói một câu: "Gọi Giang Vũ Minh ra đây."Những người khác đều ngây người một lúc, Vũ Chính càng khẳngđịnh, "Gọi GiangVũ Minh ra đây cho tôi."Một người mặc một bộ vest màu đen từ ngoài cửa bước vào, vừavỗ tay vừa cười nói:"Ha ha, quả nhiên là anh hai thông minh nhất củatôi..." Quả thật là Giang Vũ Minh. Hắnđi đến bên cạnh Vũ Chính, bắt lấy cổ áo Vũ Chính, kéo đến trước mặt mình, cắnrăng hung ác nói: "Anh muốn chơichết tôi như vậy sao? Nói cho anh biết, hiện tại tôi đang cầm cái (trong đánh bạc),tôi định đoạt, mặc kệ đằng sau anh có hùng mạnh thế nào thì lúc này ai cũngkhông thể cứu được anh." Toàn bộ gân xanh trên mặt đều lộra, vừa nghĩ đến việc anh ta liên kết với JL gài bẫy mình, Giang Vũ Minh lúcnày thật sự có ý nghĩ muốn giết chết anh.Vũ Chính yếu ớt cười cười nói: "Cho tới bây giờ tôi khôngcần ai đứng sau mình, về việc cậu bị mắc lừa để đánh mất cả Giang thị, đây chẳngqua là do cậu ngu xuẩn không năng đủ lực mà thôi." Huống chi trước đây là do cậu bấtnhân trước, giờ cậu có tư cách gì mà đi trách móc tôi bất nghĩa? Thật là buồn cườiđến cực điểm, cùng lắm cũng chỉ là thế, mà cũng chỉ có nhân tài như Giang VũMinh mới nghĩ ra thủ đoạn bắt cóc như vậy.Khuôn mặt Giang Vũ Minh có chút không thể kìm nén được,dùng hết khí lực kéo Giang Vũ Chính lên, mặt đối mặt: "Nói, rốt cuộc anh cùng JLcó quan hệ gì? Tôi biết anh và Lý Tử Ngôn là bạn học, nhưng nếu chỉ có quan hệbạn học thì có thể làm cho anh nhiều như vậy sao?" từ nhỏ đến lớn, Giang Vũ Minh đều luôn tự phụ đến cực điểm, cho dùVũ Chính xác thực có vĩ đại hơn hắn gấp vạn lần, hắn vẫn không thể thừa nhậnmình là một kẻ yếu thế.Nửa người dưới của Vũ Chính không có chút sức lực, lại bịVũ Minh kéo lên, bộ dáng như đang nửa quỳ, tư thế vô cùng không thoảimái. Nhìn Giang Vũ Minh cười đến mây trôi nước chảy: "Tôi chính là bàn tay thaotúng phía sau JL."Giang Vũ Chính giống như bị sét đánh, gắt gao nhìn VũChính như đang nhìn một quái vật. Giang Vũ Chính chính là ông chủ lớn đứng phíasau JL. Nếu là một ông chủ đứng phía sau một tập đoàn siêu cấp như vậy, trongánh mắt hắn thoảng qua trong tích tắc nỗi khiếp sợ cùng lo lắng. Chỉ là, mộtgiây sau, hắn lại khinh miệt cười nói: "Cứ cho làJL thì thế nào, anh cùng lắm chỉ là một kẻ tàn phế, anh bị liệt, sinh hoạt hàngngày đều phải cần người khác giúp đỡ. Nói cho anh biết, không cần biết anh làai, đến khi tiền chuộc đến, anh cũng sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa." Nói xong liền quăng Vũ Chính xuống mặt đất, bước thật nhanh rangoài.Trong văn phòng tổng tài của Lâm thị.Lâm Hinh Ý lòng nóng như lửa đốt ngồi trong phòng làm việcchờ đợi, sau khi cô nhận được điện thoại của Lý Tử Ngôn thì lập tức liên lạc khắpnơi hỏi thăm tin tức. Đúng thật là Vũ Chính đã lên máy bay của mình trở về, nhưngmà anh căn bản không có về nhà, ngay cả nhà họ Giang cũng không có tin tức củaanh. Nói như vậy, trên đường đi máy bay trở về anh đã mất tích, phi công cũng mấttích. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Lý Tử Ngôn nói giờ đang trên đường từMĩ trở về, tuy hiện tại chuyện này chưa lần ra đầu mối nhưng cô có thể khẳng định,đây nhất định là có người cố ý gây nên.Lúc này, điện thoại trong văn phòng vang lên, bởi vì nếucó việc riêng thì nhất định sẽ gọi điện thoại cầm tay, cho nên cô cầm điện thoạilên không kiên nhẫn nói: "Có chuyệngì hãy giúp tôi từ chối đi."Thư kí Amy giọng hơi run rẩy nói: "Người gọi điện thoại nóicó chuyện rất quan trọng...ừm...chuyện của tiên sinh Giang Vũ Chính." Cô cũng không chắc tâm tình lúc này của tổng tài thế nào, hình nhưvợ chồng đang gặp mâu thuẫn, nhưng cô biết rõ mình không nên biết quá nhiều.Lâm Hinh Ý lập tức biết là chuyện gì, liền nhấn nút nghemáy.Giọng nói thô ráp của một người đàn ông vang lên, "A, cô khỏe chứ, Lâm tổngtài à, hẳn phải gọi là bà Giang nhỉ." Giọng nói mười phần tâng bốc.Hinh Ý nằm chặt microphone, tay đã đổ hồ môi, giống như làmuốn bóp nát microphone, nói: "Tôi là LâmHinh Ý, xin hỏi anh là ai?"Người bên kia cười ha ha nói: "Là như vầy,anh cả của chúng tôi gần đây buồn bực khó chịu, tâm trạng gần đây cũng không tốtlắm nha. Cho nên đã mời Giang tiên sinh đến nhà chúng tôi ngồi một lát, cô xem..."Tay Hinh Ý hơi run lên, nhưng giọng nói lại bình tĩnh lạthường: "Nói, anh muốnthế nào?"Người bên kia chân thành nói: "Chúng tôi cùng lắmcũng chỉ cầu tài thôi nha, cũng không cần nhiều, hai triệu đô la Mĩ, hơn nữa phảilà tiền mặt. Chúng tôi sẽ thông báo thời gian, địa điểm cho cô sau, nhưng mà đươngnhiên là cang nhanh càng tốt, như vậy chồng cô sẽ chịu khổ ít đi một chút."Hinh Ý nói tiếp: "Sức khỏe củachồng tôi không được tốt lắm, tôi xin các anh..." còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cô ngã ngồitrên ghế sa lon, toàn thân run rẩy, toàn bộ thế giới giống như chỉ nghe được tiếnghô hấp của chính mình.Hiện tại Vũ Chính có làm sao không, cô nhớ thân thể anhcòn yếu như vậy, làm sao có thể chịu nổi, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Chuông điện thoại di động vang lên gần nửa thế kỉ, cô cầmlấy điện thoại, toàn thân đều không còn chút sức lực nào.Giọng nói của Lý Tử Ngôn trong điện thoại truyền đến: "Hiện giờ tôi đang ở sânbay, cô..."Không đợi anh nói hết, Hinh Ý như đang nói chuyện vớikhông khí: "Bắt cóc, VũChính bị bắt cóc."Lý Tử Ngôn ở bên kia nghe được cũng sững sờ, nhưngchỉ vài giây sau, ngưng trọng hỏi: "Bao nhiêutiền?""Hai triệu đô la Mĩ, tiền mặt." Cô nói ngắt quãng, thậmchí còn không rõ chính mình đang nói gì, trong đầu cô lúc này chỉ có Vũ Chính củacô.Lý Tử Ngôn trầm ngâm một lát: "Chuyện tiền tôi sẽ lo, côcũng đừng quá lo lắng, tôi nghĩ người kia chỉ cần tiền thôi, tuyệt đối sẽ khônglàm hại Vũ Chính." Tự dưng sao lại bị bắt cóc?Ngay cả phi công cùng hộ lý đi theo chăm sóc cũng bị mất tích. Có ai đó đối vớichuyện của nhà họ Giang rõ như lòng bàn tay chứ? Nếu như đúng như chính mình dựliệu thì người kia hẳn là không chỉ đơn giản là muốn tiền không thôi. Đôi màykiếm của anh nhíu chặt lại, nếu Vũ Chính có chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ khôngbuông tha cho kẻ này.Chương19 - Bắt cóc 2 Ảnhhưởng của Lý Tử Ngôn ở trong nước mặc dù không lớn bằng ở Mĩ nhưngdù sao cũng không thiếu các mối quan hệ, có thể dễ dàng liên lạc vớingười ở cả hắc bạch đạo. Huống chi, có tiền thì có thể sai khiếncả ma quỷ, rất nhiều chuyện chỉ cần chi ra chút tiền là có thể biếtrõ. Anh thông qua nhiều con đường để tra ra, thì ra từ lúc Vũ Chínhmất tích đến giờ, Giang Vũ Minh chưa từng xuất hiện lần nào. Hơn nữatheo như người của Giang thị nói, đã có rất nhiều kẻ bình thường vẫnxưng huynh gọi đệ với hắn đến thúc giục trả nợ. Lần này Vũ Chínhbị bắt cóc, nhất định là có liên quan đến Giang Vũ Minh. Chỉ là,điều anh sợ nhất chính là Giang Vũ Minh không chỉ muốn tiền. Lần nàyGiang thị xảy ra phong ba lớn như vậy, Giang Vũ Minh giống như một conchó cái gì cũng không biết, lại bị ép như vậy nên có thể sẽ cắn người.Huống chi, chuyện Giang Vũ Minh oán hận Vũ Chính cũng không phải chỉngày một ngày hai. Thật ra thì trước khi Vũ Chính trở về anh đãmuốn khuyên cậu ta trước tiên hãy chờ một thời gian, đến khi Giang VũMinh hoàn toàn mất đi khả năng đánh trả hãy trở về. Chỉ là...anh nhìnHinh Ý ngồi như người mất hồn trên ghế sofa, cắn răng, gắt gao nắm chặtbàn tay. Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên kéo suy nghĩ củahai người lại, hai người đều vô cùng căng thẳng, Lý Tử Ngôn bảo HinhÝ nghe, sau đó anh bật sẵn thiết bị nghe lén cùng truy tìm. Hinh Ýhít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại. "Bà Giang, ha ha, cho cô thờigian hai ngày, không cần biết cô chuẩn bị thế nào. Nhưng mà, cô cũngcó thể chậm rãi mà chuẩn bị, chúng tôi nha, có rất nhiều thời gianchơi đùa với Giang tiên sinh." Giọng nói truyền đến tai Hinh Ý nghe rấtdữ tợn, Hinh Ý trấn định nói: "Chúng tôi đã chuẩn bị xong, nhưng màanh có thể cho tôi nghe giọng của anh ấy một chút không?" Cô cẩn thậnhỏi, rất sợ chọc giận đến hắn. Bên kia im lặng một chút, hình nhưđang hỏi thăm ý kiến người bên cạnh, "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ khônglàm gì anh ta, anh ta đang nghỉ ngơi rất tốt."HinhÝ nghe được câu này thì tâm trạng lại càng nặng nề, hốc mắt trànđầy vẻ bi thương. "Nghỉ ngơi" hai chữ này lọt vào tai thật đặcbiệt chói tai. Còn muốn nói gì nữa nhưng đầu dây bên kia đãkhông kiên nhẫn nói: "Cô cứ chuẩn bị tiền cho chúng tôi đi nha, ngàymốt lúc tám giờ tối cô tự mình lái xe đến trước cổng lớn của côngviên sinh thái, sau khi vào đó chúng tôi sẽ tự biết phải làm gì. Chỉcó một mình bà Giang thôi, cô rõ chưa?" Lý Tử Ngôn bảo Hinh Ý phảikéo dài thời gian nói chuyện ra, anh và một đám nhân viên kĩ thuậtđang tìm kiếm tín hiệu định vị toàn cầu phát ra từ mạng internet.Hinh Ý cẩn thận hỏi: "Chỉ có một mình tôi, dù có thế nào tôi cũngkhông thể mang tiền vào được nha?" Đầu dây bên kia vô cùng không kiên nhẫn,"Đến lúc đó chúng tôi sẽ tự tìm đến tiếp ứng cho cô, tôi khuyên cô đừngnên giở thủ đoạn lừa bịp ra, tiền nếu chúng tôi không nắm trong taythì Giang tiên sinh cũng sẽ không có được ngày tốt đẹp đâu." Không đợiHinh Ý nói thêm câu nào nữa, chỉ nghe đầu dây bên kia đã vang lên tiếngcúp máy. Lý Tử Ngôn sau khi bắt được tín hiệu vệ tinh thì lao ngayvào văn phòng, văn phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Hinh Ý, mờmịt nhìn ra khoảng không ngoài ô cửa sổ bằng thủy tinh. Hai tay cô nắmthật chặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Anh nhất định sẽ không sao." Trong cănphòng Vũ Chính bị nhốt, Giang Vũ Minh ngồi trên ghế salon, đốt mộtđiếu xì gà, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Một người phụ nữ trèo lên ngườihắn, hôn lên gương mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai là có thể lấy đượctiền rồi, hãy thoải mái hưởng thụ một chút đi, mặt anh làm sao mànhư đang khóc tang vậy hả, anh nha, hẳn là nên nghĩ xem chúng ta sẽ điđâu du lịch đây." Vẻ mặt cô ta vô cùng mơ màng đang ảo tưởng xem mìnhphải xài tiền thế nào, kim cương, hàng hiệu, biệt thự...Thật sự nghĩ đếnchỉ muốn bật cười.GiangVũ Minh phiền não đẩy cô ta ra: "Em thì biết cái gì? Hai triệu đô đốivới Giang Vũ Minh còn chẳng đáng một sợi tóc, ông chủ lớn đằng sautập đoàn JL đấy, cái chúng ta cần nghĩ là sau khi cầm tiền thì phảilàm thế nào để thoát thân thì có." Hắn thật sự sợ hãi mình cótiền cũng không còn mạng mà xài nữa. Nếu như Giang Vũ Chính chỉ làtổng tài của Giang thị, chỉ cần anh họ của hắn không sao, liên quanđến một tập đoàn lớn như vậy thật là nguy hiểm. Người phụ nữ kia lạichẳng hề để ý đến nói: "Xong việc cứ xử lí hắn là xong, bây giờkhông phải anh đang sợ hãi muốn lùi bước chứ? Nói cho anh biết nha, emmặc kệ, món tiền lớn như vậy không thể để vuột mất, hai triệu đônha. Không nói đến những thứ khác, anh đang thiếu nợ rất nhiều, khôngcó món tiền này, anh đi đâu mà kiếm tiền đây? Những tên kia dễ dàngbỏ qua cho anh như vậy sao?" sau khi nói xong thì rút điếu xì gà củaGiang Vũ Minh ra, dùng sức hút một hơi. Giang Vũ Minh nghĩ, "Sao lạicó thứ phụ nữ ngu xuẩn nghĩ đơn giản như em thế? Nếu giết Giang VũChính, không chỉ có ở trong nước truy lùng, mà ở nước ngoài, vớithế lực của tập đoàn JL, đất nước nào cũng sẽ không dung thứ hai ngườichúng ta đâu." Đây cũng chính là nguyên nhân Giang Vũ Minh vẫn không dámra tay động vào một sợi tóc của Vũ Chính, thân đã bị liệt, còn còntra tấn anh ta đến hai ngày, không biết có phải chết thì sẽ thật sựxong việc không. Dù sao thì cho dù có mở rộng cửa chính mời tên tànphế này leo ra, chỉ sợ anh ta cũng không thể bò qua cánh cửa này được,"Là do anh ta bức tôi đến đường cùng, cũng đừng trách tôi." Hắn cầmlấy chai rượu mạnh trên bàn, giống như đã ra quyết định mạnh mẽuống một ngụm. Người phụ nữ kia thỏa mãn khóe miệng khẽ nhếch lên.Lúc này đã là mười hai giờ tối, Lý Tử Ngôn đã thông qua tín hiệu vệtinh tìm được người gọi điện thoại kia, nhưng mà làm sao người kia cũngkhông thừa nhận có quan hệ gì đến bọn bắt cóc, hơn nữa còn nóimình chỉ bị bọn cướp ép gọi điện thoại. Lý Tử Ngôn cũng không cóthời gian nói nhảm với hắn, trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn, "Mày cónói hay không? Tao có một vạn phương pháp làm cho mày phải cam tâmtình nguyện nói ra. Tao đã điều tra qua tư liệu của mày, mày trên còncó một người mẹ bảy mươi tuổi, dưới còn có một đứa con gái chưađầy một tuổi. Mày muốn chơi, bây giờ tao sẽ để cho mày cùng với bọnhọ chơi." Đôi mắt chăm chú quan sát hắn, lúc này vô cùng cần đến thủđoạn, anh cũng không thể nhịn được, anh em của của mình vẫn chưa biếtđang chịu khổ ở đâu, anh cũng không sợ bị gắn cái tội danh kẻ áctrên lưng. Tên kia sợ tới mức chân run run, không ngờ đến kẻ mặc toànhàng hiệu này lại nói ra những lời nghe như một đại ca xã hội đen nhưvậy. Nhưng hắn cái gì cũng không biết, đại ca chỉ bảo hắn gọi điệnthoại, những thứ khác thật sự không cho hắn tham dự vào. Lý Tử Ngônlập tức cho người tìm đến nhà của tên họ La kia, tên kia quỳ trên mặtđất, ôm lấy chân Lý Tử Ngôn nói: "Tôi thật sự không biết mà, cầu xinanh đừng động đến người nhà tôi, bọn họ không biết tôi làm những việcnày. Tôi chỉ biết thời gian trước đại ca thường hay nói chuyện điệnthoại với một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, có khi còn liên quanđến tổng tài của Giang thị, người phụ nữ kia có tìm đến đại ca củachúng tôi mấy lần..." Chuyện Vũ Chính bị bắt cóc quả nhiên có liênquan đến Giang Vũ Minh, còn có một người phụ nữ gợi cảm? Ba giờ sáng.Hinh Ý ngồi trong phòng ngủ của cô và Vũ Chính, nương theo ngọn đèn mờnhạt nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường. Khi đó, bọn họ đều cười rấtvui vẻ, hạnh phúc như đang chiếm được cả thế giời. Cô còn nhớ rõ hômđi chụp ảnh, Vũ Chính vì kẹt xe nên đến muộn, cô đã mặc áo cướivào nên rất khó chịu tức giận. Thật ra thì cô không phải một ngườihay giận dỗi, nhưng mà trước mặt của anh cô lại nhịn không được trởthành một cô nhóc. Vũ Chính chưa kịp nói gì với cô đã đặc biệt nhờông chủ cửa hàng xem có thể mượn một chiếc đàn dương cầm xem như đạocụ chụp ảnh hay không. Tấm ảnh này chụp cảnh Vũ Chính thâm tình vìcô mà đàn một khúc nhạc, cô nằm trên đàn dương cầm tình từ nhìn anhđánh đàn. Thật ra thì hai người cũng chưa chuẩn bị để chụp ảnh, đâychỉ là do nhiếp ảnh gia chụp trong nháy mắt. Tuy nó được một nhiếp ảnhgia được mời từ Paris đến chụp nhưng anh ta còn nói là chưa từng chụpđược một bức ảnh đẹp như vậy. Tuy về sau hai người đều hoài nghinhiếp ảnh gia đó chỉ nịnh nọt bọn họ, nhưng quả thực là rất đẹp,cho nên nó trở thành bức ảnh treo trong phòng ngủ của hai người. Phòng ngủ rất yên tĩnh, thật ra thì cả ngôi nhà rất yên tĩnh.Phòng ngủ là do Vũ Chính tự mình trang trí, nói phòng ngủ củachính mình không thể để cho người ngoài trang trí được. Hinh Ý cườianh: "Biệt thự nhà họ Giang không phải là nhà của anh sao? Anh sao lạikhông tự mình ra tay sửa sang lại nó." Vũ Chính nghiêm túc nói: "Khônggiống nhau, đây là nhà của chúng ta, nhà của anh và em, còn nơi đólà nhà của bọn họ." Vũ Chính à, khi nào thì anh mới quay về nhà củachúng ta đây?

      �D3��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro