Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện vốn đã chấm dứt, Trương Triết Hạn về nhà tắm rửa sạch sẽ cho bản thân, may mắn không có ai biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều tồi tệ là anh đã thất thân với một người đàn ông.

  

Ngày hôm sau, Trương Triết Hạn đang nghỉ ngơi ở nhà thì nhận được điện thoại của thư ký, cậu ta nói dưới lầu công ty có người tìm anh, bình thường nếu không xảy ra chuyện gì lớn, thư ký sẽ không gọi điện quấy rầy, bởi vậy chuyện này làm anh vô cùng khó hiểu. Trương Triết Hạn hỏi có chuyện gì, thư ký nói có một người đàn ông tìm anh, nhưng những lời sau lại ấp úng, Trương Triết Hạn không kiên nhẫn ngắt lời, thư ký nói thẳng: "Người đàn ông kia nói phải chịu trách nhiệm với anh. "

  

"Cái gì!" Trương Triết Hạn suýt chút nữa làm rơi điện thoại trong tay, anh lập tức nghĩ đến gương mặt mà mình muốn quên cũng không quên được kia. Thư ký gửi ảnh lên WeChat, Trương Triết Hạn phóng to lên nhìn, bức ảnh hẳn là được chụp từ bên ngoài tòa nhà, người đàn ông kia mặc đồng phục màu đen của câu lạc bộ trông mong nhìn vào trong, cũng vừa vặn nhìn thẳng vào ống kính.

  

Sau khi nhìn rõ gương mặt kia, Trương Triết Hạn lập tức siết chặt điện thoại, tình huống gì đây? Sao còn tới chịu trách nhiệm???

  

Anh gọi điện thoại cho thư ký, bảo cậu ta gọi bảo vệ đuổi người đi, ngày mai anh phải đi làm, cũng không muốn nhìn thấy người kia lần nữa.

  

"Nói cho cậu ta biết, tôi không cần phụ trách, thế giới của người trưởng thành, phải kiên cường!"

  

Anh lại gửi cho thư ký một đoạn thoại như vậy, mười lăm phút sau, thư ký trả lời đã giải quyết xong, lại kèm theo một tấm ảnh chụp ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài tòa nhà, Trương Triết Hạn ném điện thoại di động, nằm liệt trên sofa.

  

Hôm nay là ngày anh phải đi làm, tuy rằng hôm qua đã đuổi người đi nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. May mắn, lúc vào cửa không hề có ai, anh vô cùng vui vẻ kết thúc ca sáng sớm hơn bình thường. Đến giữa trưa, Trương Triết Hạn đang xử lý tài liệu, thư ký khẩn trương gõ cửa tiến vào, anh vừa ngẩng đầu chợt nghe thư ký nói: "Trương tổng, người kia..."

  

Trương Triết Hạn đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, anh cũng bị doạ cho choáng váng. Bên dưới tòa nhà hơn hai mươi tầng là tên nhãi hôm trước, anh vội vàng quay người kéo thư ký ra ngoài. Đúng lúc giữa trưa, nhân viên đều đang xuống lầu, Trương Triết Hạn đi thang máy một đường thẳng xuống tầng một, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một người đàn ông gầy gầy cao cao, cũng không biết anh nghĩ như thế nào, bước chân liền nhanh chóng rút lui, sau đó liều mạng ấn cửa thang máy để nó khép lại.

  

Vẻ mặt của thư ký đi theo phía sau mờ mịt, Trương Triết Hạn dựa vào thang máy, tay phải che trán: "Ngu ngốc, mình xuống đây làm gì chứ. "

  

Vừa dứt lời, Trương Triết Hạn liền kéo thư ký, nhét cho cậu ta một cái thẻ vàng, cũng không biết là của ngân hàng nào: "Cậu đi đi, tiền trong thẻ này đều đưa cho cậu ta, bảo cậu ta đừng đến đây nữa! "

  

"Bảo! cậu! ta! đừng! đến! đây! nữa!" Trương Triết Hạn hạ thấp giọng lặp lại lần nữa.

  

"Vâng, vâng, Trương tổng." Thư ký vội vàng đi ra ngoài, cửa thang máy mở ra, Trương Triết Hạn thấy người đàn ông quay mặt lại. Trong nháy mắt nhìn thấy anh, ánh mắt người kia liền sáng rực lên, anh nghĩ, trông hắn giống hệt như con nai mà anh trông thấy trong rừng rậm hồi bốn tuổi. Trong lúc hoảng hốt, thư ký đã vội vàng cầm thẻ đi ra ngoài, cửa thang máy khép lại, hai người rốt cuộc không còn nhìn thấy nhau nữa.

  

Trương Triết Hạn đơn độc về văn phòng trên lầu, mười phút sau thư ký quay trở lại, sắc mặt khó coi do dự đưa thẻ vàng tới: "Trương, Trương tổng, người đó không cần..."

"Không cần?" Trương Triết Hạn cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Chê ít tiền?"

  

Thư ký vội vàng trả lời: "Người đó nói rằng anh ta không thiếu tiền, anh ta chỉ muốn gặp anh."

  

"Ha? Không thiếu tiền?" Trương Triết Hạn nghĩ lại, cũng đúng, là do anh hồ đồ, đều là người có thể vào câu lạc bộ cao cấp, làm sao thiếu tiền đây?

  

Lại nghĩ, không đúng, hắn có tiền như vậy thì sao phải mặc bộ đồng phục câu lạc bộ làm gì?

  

Nghĩ lại thì, a đúng rồi, khuôn mặt kia xinh đẹp như vậy, không biết có bao nhiêu phú bà muốn bao dưỡng đâu, đương nhiên là không thiếu tiền.

  

Nghĩ đến đây, Tiểu Trương tổng tự giác sắp xếp lại nguyên nhân hậu quả, sai bảo thư ký: "Buổi chiều, cậu đến ngân hàng đi, từ tài khoản cá nhân của tôi chuyển thêm năm triệu vào thẻ này, sau đó lại đưa qua cho cậu ta. Ngày mai, mặc kệ cậu dùng thủ đoạn gì, đừng để tôi nhìn thấy cậu ta nữa."

  

Tiểu Trương tổng lấy ra uy nghiêm của tổng tài, thư ký hiển nhiên còn muốn nói cái gì đó, nghe được những lời này cũng chỉ đành đáp một tiếng vâng.

  

Ngày hôm sau, anh đúng là không gặp lại người đàn ông kia nữa, từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, người ra vào không ngớt nhưng không còn nhìn thấy cái áo đồng phục quen thuộc kia.

  

Tiểu Trương tổng vui sướng ra khỏi công ty, một ngày qua anh phải họp đến nhức đầu, còn luôn phải chú ý xem thư ký có đột nhiên báo người kia lại tới hay không. Buổi trưa, Trương Triết Hạn cũng chưa ăn no, hiện tại anh chỉ muốn về nhà, thoải mái tắm rửa ngủ một giấc.

  

Tỉnh dậy rồi bảo bảo mẫu làm một bữa ăn ~

  

Thang máy đi thẳng đến bãi đỗ dưới tầng hầm, lúc đi ra ngoài anh còn ngâm nga ca hát. Nhưng khi tới ngã rẽ, nhìn thấy bóng người ngồi trên mặt đất kia, anh liền không hát nổi nữa.

  

Lại! là! cái! người! kia!

  

Trương Triết Hạn tức giận ngợp đầu, thoáng chốc thấy hối hận vì ngày đó lại cố bất chấp đi tiệc rượu! Tiệc rượu chết tiệt!

  

Anh lạnh mặt đi qua: "Này, cậu đủ chưa, tất cả đều là người trưởng thành, buông thả chơi một chút không vui sao?"

  

Người ngồi cuộn tròn trên mặt đất nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu. Lúc này Trương Triết Hạn mới chú ý tới, trán hắn bị rách, máu chảy từ trán đến bên má phải đã đông lại, anh bị doạ hỏi: "Cậu bị sao vậy? "

  

Người đàn ông được hỏi ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ là anh, hắn lập tức cười rộ lên, ánh mắt vẫn sáng lấp lánh, hắn vươn tay phải định kéo người, nhưng được nửa đường lại như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt mừng rỡ lập tức suy sụp, thay vào đó là ánh nhìn thật cẩn thận, tay cũng dừng lại thả rơi xuống nền xi măng. Trương Triết Hạn đột nhiên phát hiện ra dấu vết màu đỏ không rõ ràng trên mặt đất.

  

Đầu anh choáng váng, lúc này mới đi nhìn kỹ người phía trước, tay trái của hắn vẫn bảo vệ trên bụng, áo sơ mi đen nhìn không ra trên người có vết thương khác không. Trương Triết Hạn sợ hãi ngồi xổm xuống bên cạnh người kia, một tay sờ lên tay trái hắn, muốn điều tra xem bụng hắn.

  

Vừa bị chạm vào, người đàn ông kia liền run lên, Trương Triết Hạn sờ được bàn tay trái trơn trượt, trong lòng có chút suy đoán lo lắng hỏi: "Đây là --"

"Bọn họ không cho em đến tìm anh." Người đàn ông nói, giọng điệu rất tủi thân: "Em đã nói rằng, em không muốn tiền, nhưng bọn họ không tin em."

  

Miệng vết thương của hắn rất đau, cũng không biết ngồi đây bao lâu rồi, người của câu lạc bộ bắt được hắn liền lao vào đánh loạn, sau đó lại nhốt hắn ở trong phòng đơn không cho hắn ăn cơm, từ tối hôm qua đến bây giờ, ngay cả một miếng nước hắn cũng không được uống.

  

"Em đã nói em không cần tiền..." Hắn lại lặp lại một lần nữa, khóe miệng bong tróc khát khô. Trương Triết Hạn che tay trái của người kia lại, một tay đỡ vai hắn, trong lòng không biết là tư vị gì.

  

"Cậu không phản kháng lại sao?"

  

"Em không đánh lại được bọn họ... Bọn họ có nhiều người lắm..." Hiện tại, người kia hệt như một con cún nhỏ đáng thương, vì đói bụng mà ư ư nức nở ngồi bên lề đường. Trương Triết Hạn muốn đỡ hắn đứng lên đi bệnh viện trước, nhưng người đàn ông lại túm lấy tay áo anh:"Em không thể ra ngoài, bọn họ sẽ bắt em đi. "

  

"Em rất vất vả mới tìm được chỗ này, bọn họ không nhìn thấy em, em chui xuống gầm xe." Hắn chỉ vào chiếc bên cạnh: "Hình như em làm bẩn xe của người này rồi."

  

"Không sao, không sao." Trương Triết Hạn an ủi hắn, công ty nhiều người như vậy cũng chẳng biết là xe của ai đâu. Anh lại muốn kéo người dậy:"Cậu đi xe của tôi, bọn họ không nhìn thấy được."

  

"Thật sao?" Người đàn ông nghiêng đầu hỏi anh.

  

"Thật, cứ tin tôi."

  

"Được." Vì thế người đàn ông lại cười rộ lên, hắn mượn sức mạnh của Trương Triết Hạn đứng lên, lúc đứng dậy, cả bụng lẫn toàn thân đều đau, hắn hơi nghiêng nghiêng dựa vào người Trương Triết Hạn. Hai người đi tới bên cạnh xe, anh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định cho người vào ghế sau.

  

"Cậu nằm ở đây, tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ." Trương Triết Hạn kéo dây an toàn lên, khởi động xe, người đàn ông ngồi sau lại giữ chặt tựa lưng ghế lái của anh, hắn vô cùng thiếu cảm giác an toàn, từ chối: "Em không đến bệnh viện cũng không gặp bác sĩ đâu, bọn họ đều là người xấu! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro