Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Cung Tuấn cầm áo thun của Trương Triết Hạn lên xe, ánh mắt bốn người còn lại đều trợn to như chuông đồng. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng bát quái của cảnh sát Cung cũng đến rồi, phải biết rằng, hôm nay mọi người ra khỏi cửa đều mang theo nhiệm vụ bát quái về cảnh sát Cung mà đến.

"Các cậu có bệnh à?" Cung Tuấn vừa mở cửa xe bước vào liền nhìn thấy vẻ mặt ý vị thâm trường của bốn người còn lại. Trong nháy mắt đó, cậu muốn đuổi bọn họ ra khỏi chiếc Jeep của mình. Đám người này, tự mình đi bộ về thì quên chuyện này ngay. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hôm nay bọn họ quả thật cũng coi như đã giúp cậu, tuy rằng không có tác dụng gì, còn khiến cậu bị xấu mặt. Nhưng là, cậu có lòng tốt, buổi tối trở về huấn luyện là được, cho bọn họ vác vật nặng chạy bộ, ba mươi vòng không được, đổi thành hai mươi vòng cũng không sao.

Khi Cung Tuấn theo Trương Triết Hạn vào khoa ung bướu, không liên lạc với các đội viên nữa. Nhóm người này cảm thấy đợi bên ngoài trời nắng buồn chán nên quay lại xe của lão đại đang đỗ trong hầm đỗ xe đợi cậu. Sau khi chơi được một ván game tầm mười lăm phút, liền nhận được tin nhắn của lão đại, lái xe đến đón cậu.

Mới vừa ra khỏi hầm đỗ xe liền thấy Cung Tuấn đứng trước cửa, cúi đầu nhìn điện thoại nhỏ trong tay, tay kia cầm một chiếc túi.

Bọn họ thiếu chút nữa không nhận ra đây là đội trưởng Cung của bọn họ. Đôi khi, chênh lệch giữa đội trưởng Cung điên cuồng huấn luyện bọn họ hàng ngày với đội trưởng Cung nhắn tin Wechat với bác sĩ Trương, có thể so với chênh lệch giữa người và cún.

Vậy nên cũng khó trách, cuộc sống của những người này bình thường ít giải trí, liền bày ra vẻ mặt bát quái nhìn Cung Tuấn lên xe. Người lái xe là Lâm Nhất, ba tiểu tổ tông còn lại đang ngồi phía sau. Lâm Nhất lái xe cũng tốt, Cung Tuấn ngồi vào ghế phó lái, bắt đầu cúi đầu nhìn điện thoại. Tốc độ trả lời tin nhắn của Trương Triết Hạn không nhanh, cũng không thích gõ nhiều chữ, Cung Tuấn không biết anh đang vội hay do gõ chậm. Nhưng nhìn dòng chữ đang nhập... Tâm trạng liền tốt lên. Cuối cùng, sau một lúc nhắn tin, liền chuyển thành tin nhắn thoại. Đội trưởng Cung đeo chiếc tai nghe chống ồn yêu quý, vui vẻ phớt lờ tiếng kêu than bát quái của đám người xung quanh.

Kỳ thật so với nhắn tin với Trương Triết Hạn, Cung Tuấn càng thích anh gửi tin nhắn thoại. Giọng nói luôn mang theo âm cuối, vừa đáng yêu vừa mềm mại, chọc cho Cung Tuấn ngứa ngáy trong lòng.

Kỳ thật chuyện trả quần áo này, Cung Tuấn dành thời gian đến khoa của Trương Triết Hạn là được. Nhưng ngay khi Cung Tuấn đang phiền muộn không biết dùng lý do gì để hẹn người ra ngoài, bên kia liền gửi đến một tin nhắn thoại.

"Nếu không thì cậu đừng đến bệnh viện, bẩn. Chúng ta tìm hôm nào đó rảnh rỗi, gặp nhau ở gần bệnh viện rồi trả lại cho tôi là được."

Đây quả thực là món quà từ trên trời rơi xuống, Cung Tuấn tìm vào emoji cún con trả lời anh. Lúc này, Đới Lâm ngồi sau chọc cậu, Cung Tuấn quay đầu liền nhìn thấy Đới Lâm đưa cậu thẻ hội viên của rạp IMAX gần bệnh viện, biểu tình kia, nụ cười kia, thật giống chó săn. Cung Tuấn nhìn hắn, quyết định sửa lại, đêm nay chỉ chạy mười lăm vòng thôi. Nhưng lại nghĩ, không được, cần phải rèn luyện kỹ năng, năm nay đội bọn họ phải giành được hạng nhất. Loại chuyện này không thể làm bậy, tuy rằng tiểu đệ quả thật là tốt bụng hiếm thấy.

Cung Tuấn lướt vòng bạn bè của Trương Triết Hạn một vòng, phát hiện bác sĩ Trương có thể thích xem phim khoa học viễn tưởng. Cậu lập tức nhập chữ, rồi gửi đi: "Được bác sĩ Trương, nhưng tôi vẫn có chút áy náy, nếu không thì hôm đó tôi mời anh xem Tenet nha, tôi đã chờ bộ phim này lâu rồi."

Năm phút sau, bên kia mới chậm rãi gửi đến một tin nhắn thoại. Giọng bác sĩ Trương truyền đến trong tai nghe, nhẹ nhàng lại êm tai: "Được, cậu mua vé đi. Sau đó tôi sẽ dẫn cậu đi ăn ở một quán mì gần bệnh viện, có hương vị quê hương của tôi, tôi rất thích."

Không ngờ Trương Triết Hạn không ngại gì cả, lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Trương xuyên qua kính ngắm, dù bị kề dao lên cổ, vẫn có một loại cảm giác trầm ổn. Cung Tuấn cảm thấy người này nhất định rất lạnh lùng, đã chuẩn bị tốt để kháng chiến lâu dài, lại phát hiện Trương Triết Hạn cư nhiên giống như một mặt trời nhỏ, sưởi ấm trái tim cậu.

"Được rồi, chờ chúng ta có thời gian liền đi. Công việc của tôi có chút đặc biệt, hai ngày nữa sẽ cho anh thời gian cụ thể." Cung Tuấn bây giờ, tốc độ tay nhanh bao nhiêu, tâm tình tốt bấy nhiêu.

Lần này giọng nói bên kia đáp lại rất nhanh. "Biết rồi, người của đội cảnh sát đặc nhiệm, nhất định rất bận nha."

Sau khi nghe xong, Cung Tuấn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. "An Thần, giúp tôi điều tra thông tin của Trương Triết Hạn một chút."

Giọng nói đột nhiên lạnh xuống của Cung Tuấn khiến cho mọi người trong xe sững sờ, hình như không giống trong tưởng tượng của bọn họ. Tất cả nhìn nhau trong chốc lát, không ai biết trong nửa giờ ngắn ngủi từ bệnh viện về trung đội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cung Tuấn dùng sức siết chặt điệt thoại.

"Có phải cậu đang thắc mắc, sao tôi lại biết nghề nghiệp của cậu đúng không?" Thanh âm của Trương Triết Hạn truyền đến bên tai, vẫn hay như vậy, nhưng lại khiến Cung Tuấn cứng đờ. Cậu khá chắc chắn, lần đó sau khi làm nhiệm vụ, Trương Triết Hạn căn bản không có cơ hội nhìn thấy cậu. Theo lý mà nói, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Chỉ là một người bình thường, ai lại có thể vừa gặp lần đầu liền nhận ra thân phận cảnh sát đặc nhiệm của cậu?
Sự nhạy cảm nghề nghiệp của Cung Tuấn khiến cho cậu nghĩ ra vô số khả năng trong đầu, thậm chí ngay cả khả năng Trương Triết Hạn được đặc biệt phái đến câu cậu, Cung Tuấn cũng đã tính đến. Vừa cúi đầu liền nhìn thấy Trương Triết Hạn gửi đến một đoạn video. Là khoảng đầu năm nay, đội đặc nhiệm đã quay một video ngắn để tuyên truyền, trong đó Cung Tuấn đứng ở C vị, cùng với người trong tiểu đội của cậu.

Khi đó lượt xem và chia sẻ cũng không tệ lắm, KPI tuyên truyền cũng coi như hoàn thành. Còn kèm theo một lời bình luận: "Quả nhiên tiểu ca ca tỷ tỷ xinh đẹp đều nộp lên quốc gia hết rồi!!!"
Sau đó là giọng nói của Trương Triết Hạn: "Tuấn Tuấn, trong ảnh hẳn là cậu đi. Cô gái nhỏ ở khoa của tôi đã nhận ra cậu, kích động vô cùng, còn kêu tôi tâng bốc cậu một chút, còn muốn kết hôn với đội đặc nhiệm các cậu nữa~" Giọng nói đáng yêu chết được, còn có cả âm cuối.

Mà An Thần ngồi sau không cảm nhận được biến hóa của đại boss, run rẩy lấy máy tính mang theo bên người ra hỏi: "Lão... Lão đại... Anh muốn tôi điều tra gì? Bằng cấp giả? Tín dụng? Hồ sơ phạm tội? Bản ghi chép kết hôn? Bản... Bản ghi chép ly hôn?"

Mà biểu cảm u ám của Cung Tuấn đã sớm chuyển biến, bởi vì một câu Tuấn Tuấn của Trương Triết Hạn, cười lộ cả răng: "Hừm, vậy cô giúp tôi điều tra xem, bình thường Triết Hạn có sở thích gì?"

"..."

"Boss, xâm phạm quyền riêng tư của công dân là phạm pháp..."

"Ồ, quên đi, các người thì có ích gì."

Ngữ khí Cung Tuấn rất nhẹ, cậu đã bắt đầu tìm kiếm các bộ phim chiếu rạp gần đây, bỏ lại một nhóm người bị xem thường trợn sắp rớt cả mắt.

"A, đúng rồi. Tôi thấy các người bốn mắt trợn trắng, tối nay chạy mười lăm vòng đi." Cung Tuấn cúi đầu tiếp tục gõ chữ, không để ý tới tiếng kêu rên trong xe.

---

Muốn chọn thời gian cùng Trương Triết Hạn đi xem phim thật sự không dễ dàng. Nhưng dù sao thì cũng phải đợi, bọn họ chọn một ngày trong tuần, Cung Tuấn đã đặt vé Tenet từ trước, đã sớm chọn được một chỗ ngồi đẹp.

Trên đường đi, tâm trạng Cung Tuấn đặc biệt vui vẻ, thậm chí còn hát: "Anh rất thích em, wu hu~"

Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, còn mười phút nữa là đến rạp phim, Cung Tuấn lại nhận được điện thoại của chỉ huy.

"Cung Tuấn, nhận được tình báo nặc danh có thể có vật liệu dễ gây cháy nổ giấu trong một tòa nhà ở khu Giang Tân, cần toàn đội các cậu đến đó."

Cung Tuấn đã sắp nhìn thấy trung tâm thương mại rồi, chỉ có thể tức giận vỗ tay lái: "Được Hùng ca, tôi đang trên đường, ba mươi phút sau có mặt ngay." Sau khi cúp máy, Cung Tuấn tâm tình khổ sở gọi cho Trương Triết Hạn.

"Hả, Tuấn Tuấn, em đến rồi?"

Cung Tuấn nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia thì càng thêm ủy khuất.

Cậu bình tĩnh lại, nói: "Hạn ca, xin lỗi, trong đội có nhiệm vụ tạm thời, em phải đi trước, em thấy anh có vẻ thích phim này, nếu không thì anh cứ xem trước đi. Bốn số cuối của thẻ hội viên là 0511, mật khẩu là 1129. Anh lấy vé rồi xem đi. Thật xin lỗi..."

Cung Tuấn trong lòng khó chịu, ngữ khí cũng rất nhanh, tuôn ra một tràng dài, cũng không cho Trương Triết Hạn cơ hội ngắt lời. Trương Triết Hạn không có vẻ gì là tức giận, dùng giọng điệu mà Cung Tuấn thích nghe nói: "Được rồi, cảnh sát đặc nhiệm Cung, tổ quốc và nhân dân cần em."

Cung Tuấn vẫn có chút không vui, nhưng công việc là công việc, nhất là công việc của cậu, lúc nào cũng phải đặt lý trí lên hàng đầu. "Vâng, em cúp máy đây. Hạn ca, hy vọng anh thích bộ phim này."

Trước khi Cung Tuấn cúp điện thoại, Trương Triết Hạn xen vào một câu: "Được, xong nhiệm vụ thì báo bình an."

Trong lòng Cung Tuấn lại bị Trương Triết Hạn cào. Cậu cúi đầu lái xe đến vị trí nhiệm vụ. Nhân lúc chờ đèn đỏ, đặt cho Trương Triết Hạn một cốc nước ép nho. Dù người không đến được, nhưng ít nhất cũng phải mời được nước bù cho cốc trà sữa lần trước.

Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, bọn họ không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn không khiến mọi người xung quanh đó hoảng sợ. Sau khi trở về trung đội, khi bị Đới Lâm hỏi cuộc hẹn hôm nay phải làm sao, Cung Tuấn mới nhớ đến chiếc điện thoại còn đang ném trên xe.

"Đã bình an hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc!" Còn gửi kèm một bức ảnh tự sướng của Cung Tuấn trong chiếc áo thun đen.

"Vất vả rồi." Ba chữ này, mất nửa phút mới gửi đến.

Sau đó là loạt các bức ảnh.

Trương Triết Hạn chụp hai tấm vé xem phim, còn có cốc nước nho, thậm chí là ảnh anh đi ăn mì sau khi xem xong phim.

"Wow, trông ngon quá!" Tóm lại, Cung Tuấn bây giờ thập phần hối hận bản thân không đến được. "Nhưng rất cay..."
Cẩu cẩu ủy khuất.jpg

Trương Triết Hạn gửi đến tin nhắn thoại còn có cả âm cuối mang ý cười. "Được rồi, vậy lần sau chúng ta đi ăn cùng nhau, anh cho em ăn ít cay."

Hóa ra còn có lần sau nha, Cung Tuấn nghe những lời này, vui vẻ kêu mọi người chạy quanh sân mười lăm vòng.

Lần này đến rất nhanh, bốn ngày sau Cung Tuấn có thể rời trung đội một lần. Cậu có tổng cộng bốn giờ, tính thêm thời gian đi và về, cậu có ba giờ ở cùng Trương Triết Hạn. Khi xe rời khỏi bãi đỗ xe, Cung Tuấn còn đang nhìn chiếc áo thun của Trương Triết Hạn trong túi cười ngây ngô. Cậu đã giặt sạch nó, bây giờ mùi hương trên chiếc áo thun trắng đó cùng với mùi hương trên quần áo cậu là giống nhau. Trong đội cậu có một cô gái truy tinh, mua nửa xe bột giặt, đủ cho cả đội dùng.

Trên quần áo toát ra một mùi hương thoang thoảng, khiến Cung Tuấn vô cùng vui vẻ.

Sau đó, Trương Triết Hạn gọi điện thoại đến.

"Tuấn Tuấn, bên chỗ anh có người cần cấp cứu. Nếu không thì em tự mình an bài đi, có thể anh không đến được."

Lúc này, khoảng cách giữa Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, đại khái chưa đến trăm mét.

Thật đáng tiếc, Cung Tuấn nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, sau đó đỗ xe trong hầm đỗ xe của bệnh viện, bắt đầu đi dạo quanh bệnh viện.

Đợi đến khi phải trở về đơn vị, Cung Tuấn cũng không nhận được tin từ Trương Triết Hạn. Cậu đứng bên kia đường, nhìn ánh đèn yếu ớt từ khoa ung bướu. Lần này không có kính ngắm, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của Trương Triết Hạn, nhất định là đặc biệt đẹp.

Đến tối, Cung Tuấn chuẩn bị đi tắm thì tin nhắn thoại của Trương Triết Hạn gửi đến.

"A, Tuấn Tuấn, anh sắp mệt chết rồi..."

Cung Tuấn vội mở điện thoại. "Vất vả rồi bác sĩ Trương, quần chúng nhân dân cần anh!" Suy nghĩ một hồi lại hỏi thêm: "Hôm nay cứu người thế nào?"

"Cứu về rồi." Câu này là gõ chữ đến. Không hiểu sao Cung Tuấn lại cảm thấy tự hào như vậy.

"Hôm nay em đến trường y của anh dạo một vòng, thật hoài niệm trường học nha." Cung Tuấn nói, đồng thời gửi một loạt ảnh qua.

Trương Triết Hạn có lẽ khá mệt, giọng điệu không nhanh lắm. Cung Tuấn gửi ảnh chụp phòng thực hành phẫu thuật, Trương Triết Hạn nói nơi này một năm bốn mùa kinh khủng không chịu nỗi, cậu gửi ảnh chụp sân bóng rổ, Trương Triết Hạn đắc ý nói cậu nên hỏi những đàn em ở đó xem, có thể họ biết huyền thoại về anh khi đó đấy, cậu gửi ảnh ký túc xá, Trương Triết Hạn có chút để tâm, còn nói phòng thứ ba bên trái lầu ba là nơi anh từng ở khi còn là nghiên cứu sinh.

Tối hôm đó ai nhìn thấy Cung Tuấn đều nói cậu bị người, hoặc cún đoạt xá rồi, cười đến vô cùng vui vẻ.

Lần thứ ba, cuối cùng hai người cũng gặp được nhau. Chỉ tiếc còn chưa kịp gọi món, điện thoại của cả hai cùng lúc vang lên. Cung Tuấn và Trương Triết Hạn nhìn nhau một cái, khẽ cười nói với đối phương: "Thật xin lỗi, có điện thoại."

Sau khi trả lời điện thoại, hai người nhìn nhau, đều có gì đó không đúng.

"Thật xin lỗi... Trong đội gọi em về... Có nhiệm vụ..." Đôi mắt hoa đào của Cung Tuấn sắp ủy khuất chết rồi.

"Ngại quá... Bệnh viện gọi anh về... Có ca phẫu thuật khẩn cấp..." Đôi mắt hoa mai của Trương Triết Hạn cũng tràn đầy tiếc nuối.

Sau đó hai người nhìn nhau cười.

Trương Triết Hạn cười đến hai mắt híp thành một đường.

"Đúng lúc thật, còn buổi hẹn hò thì sao đây?" Trương Triết Hạn nhỏ giọng nói một câu.

Chng Tuấn cầm túi nhỏ quay trở lại xe mới phát hiện, có phải Trương Triết Hạn vừa mới nói buổi gặp mặt của họ là một buổi hẹn hò?

Ba lần liên tiếp không thành công, Cung Tuấn rút ra kinh nghiệm xương máu, cậu đến siêu thị trước cửa bệnh viện mua nguyên liệu nấu ăn, nhân lúc nghỉ trưa, xông thẳng vào nơi Trương Triết Hạn làm việc.

Nhưng lại không nghĩ tới, còn chưa kịp bước vào đã bị y tá thực tập chặn ngay cửa.

"Anh không mang vòng tay, cũng không có thẻ thăm nuôi, càng không có kết quả xét nghiệm, tôi không thể để anh vào được."

Lần trước vào bệnh khu là Trương Triết Hạn đưa cậu vào nên Cung Tuấn mới không bị ngăn lại, nhưng hôm nay, Cung Tuấn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được cậu là một người đàn ông 1m86, không gì không làm được, lại bị một thực tập sinh nhỏ 1m60 chặn lại trước cửa bệnh khu.

"Tôi đến tìm Trương Triết Hạn, bác sĩ Trương." Cung Tuấn định dùng đôi mắt cún con của mình để qua cửa, dù mang khẩu trang, ánh mắt của cậu vẫn đẹp như vậy.

"Vậy anh gọi anh ấy ra gặp anh." Cô gái nhỏ nói tiếp, không có chút ý định nào để cậu qua.

Cung Tuấn khóc không ra nước mắt, chỉ muốn tạo một kinh hỉ cho Hạn ca nhà cậu, sao lại khó như vậy.

Cũng rất đúng lúc, Trương Triết Hạn bước ra, liền thấy Cung Tuấn đang bị chặn ở cửa, vô cùng ủy khuất, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. Bạn nói xem một đại nam nhân thân cao một thước tám như Cung Tuấn, sao mỗi lần ở trước mặt anh, đều điềm đạm đáng yêu giống như cầm nhầm kịch bản của nữ chính vậy?

"Cô cho em ấy vào đi, em ấy là bạn tôi." Trương Triết Hạn đi đến trước cửa phòng bệnh nói.

Y tá nhỏ bĩu môi. "Trương lão sư, anh nói sớm một chút là được rồi. Tôi không dám tùy tiện cho người lạ vào, thời gian này đặc biệt, nếu thầy tôi thấy tôi cho người ngoài vào thì sẽ giáo huấn tôi một trận."

Trương Triết Hạn chỉ mỉm cười nhìn bạn nhỏ này, không có ý trách cứ.

"Vậy thì làm quen với Cung Tuấn ca ca của cô đi, sau này em ấy không phải là người ngoài nữa. Hơn nữa, với tính cách của Lưu lão sư, cô cho Cung Tuấn ca ca vào, cô ấy không những không mắng, nói không chừng còn ship cp hai chúng tôi."

Y tá nhỏ sững sờ. Bác sĩ Trương, tôi chỉ đến đây thực tập có một tháng, anh phát cẩu lương cho tôi làm gì?

Cung Tuấn theo Trương Triết Hạn vào văn phòng, anh nhìn thấy cậu hai xách túi lớn túi nhỏ, bảo cậu đi rửa tay trước, sau đó hỏi: "Tuấn Tuấn, sao em lại đến đây?"

Cung Tuấn có chút khẩn trương, nhưng vẫn nói thật: "Em cảm thấy chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm thật khó, nên em chủ động xin đi giết giặc, đến nấu cơm cho Trương lão sư."

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn đang không biết đặt tay chân ở đâu, nhấp một ngụm trà, nói: "Ở chỗ này của anh sao có thể nấu ăn, Tuấn Tuấn, em đang nghĩ gì vậy?"

Cung Tuấn lập tức chỉ vào hai cái túi to: "Em đã nghĩ đến rồi, anh xem em còn mang theo nồi cơm điện!" Nói xong, cậu lấy ra một cái hộp vuông trong túi.

Trương Triết Hạn nhìn thấy, đỉnh thật, một chiếc nồi cơm điện đa năng.

Mà Cung Tuấn lúc này, ba chữ cầu khen ngợi đã viết rõ ràng trên mặt. Trương Triết Hạn bất đắc dĩ xoa đầu cún con: "Tuấn Tuấn, em giỏi lắm."

Cung Tuấn nấu bột cá trong văn phòng Trương Triết Hạn, còn thành thục rán trứng và xúc xích.

Nhìn thấy Trương Triết Hạn vui vẻ ăn, cậu mới làm cho mình một phần. Đã hai tuần, bọn họ cuối cùng cũng ăn được một bữa cơm cùng nhau.

Dường như nghĩ đến gì đó, Cung Tuấn đột nhiên hỏi: "Hạn ca, anh nói người trong khoa anh sẽ ship cp chúng ta sao?"

Trương Triết Hạn đang ngậm một ngụm bột cá, chậm rãi nhai kỹ rồi nuốt xuống, nói: "Đó chỉ là đùa một chút thôi, nhưng hôm nay em lại đến phòng trực của anh nấu cơm cho anh, không chắc nữa." Trương Triết Hạn nói xong, dùng đũa chọc chọc bột cá, vừa thổi vừa ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn. "Sao nào, Tuấn Tuấn để ý sao?"

Bây giờ trong mắt Cung Tuấn chỉ có Trương Triết Hạn, dáng vẻ nhìn cậu mỉm cười đến híp mắt, còn có đôi môi hơi đỏ lên vì ăn cay đang cong lên. Đến khi bị Trương Triết Hạn nhắc nhở nồi tràn rồi, cậu mới vội vàng cúi đầu.

"Ship thì ship thôi, vui vẻ là được." Cung Tuấn cười đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro