Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạp chí lần này hợp tác chụp cùng SNC, chủ đề là "Tuổi trẻ và hoa".

Từ Hạo Thần ném bó hồng trắng trong tay, có chút khó hiểu hỏi Trương tổng nhà mình: "Hạn ca, không phải công ty chúng ta cũng có tạp chí sao, sao lại phải hợp tác với công ty khác? Còn là một công ty nhỏ mà tôi chưa từng nghe qua."

Trương Triết Hạn đang cẩn thận tưới nước cho đóa hoa dành dành trên tay Cung Tuấn, để nó không bị héo vì thiếu nước trong quá trình chụp. Nghe vậy, anh ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Tiểu Từ, tôi phải nói cho cậu biết, bó hoa kia là do tôi bỏ tiền của mình mua đó, trị giá 158 tệ, nhẹ nhàng với nó một chút. SNC tuy rằng hiện tại danh tiếng quả thật không cao, nhưng mà với mắt nhìn của người sáng lập, tương lai muốn không nổi tiếng cũng khó."

"Một bó hoa hơn trăm tệ mà anh cũng keo kiệt như vậy." Từ Hạo Thần muốn trợn mắt trắng. "Được, Hạn ca có tầm nhìn xa, tôi đây ếch ngồi đáy giếng không sánh được, nghe lời là được rồi. Này Cung lão sư, vừa rồi tôi đã muốn hỏi, hoa của anh là Hạn ca mua đúng không? Tiệm hoa hiếm khi bán hoa dành dành. Tươi như vậy, giống như vừa mới hái."

Cung Tuấn vô thức ôm chặt bó hoa trong tay, ngại ngùng mỉm cười: "Ừm... Không phải là mua ở tiệm hoa. Là sáng nay dì Trương ra vườn hái nó cho tôi."

Bó hoa trong tay Từ Hạo Thần rơi xuống chân hắn.

OMG, Trương tổng mạnh mẽ vậy sao?? Trực tiếp đưa Cung Tuấn về nhà gặp cha mẹ? Đỉnh nha Trương Tổng!

Kỳ thật trong lòng Từ Hạo Thần có chút phức tạp. Ban đầu khi biết được Trương Triết Hạn có tâm tư khác đối với Cung Tuấn, hắn không cảm thấy gì nhiều. Dù sao trong giới giải trí, chuyện ông chủ công ty có tiền coi trọng ngôi sao bộ dạng không tệ cũng rất bình thường, không qua bao lâu cũng sẽ thấy chán khi tìm được một người đẹp hơn. Nhưng Trương tổng nhà hắn không chỉ không chán, nhìn dáng vẻ này hình như là không thể nào chán được.

"Hạn ca, người phụ trách bên SNC đã đến rồi." Miêu Miêu đi đến chỗ Trương Triết Hạn thấp giọng nói.

"Được, tôi đi gặp cô ấy ngay." Trương Triết Hạn nói xong, ở một góc không ai để ý, nhanh chóng vuốt vuốt ngón tay út của Cung Tuấn: "Anh đi một lát, chút nữa sẽ quay lại."

Cung Tuấn bị hành động ám muội này của anh làm cho nóng lên, đột nhiên thấy cổ họng khô rát. Cậu gật đầu nói "Được".

Trương Triết Hạn trở lại văn phòng, người phụ trách của SNC, Dương San, đang ngồi trên sô pha đợi anh. Thấy Trương Triết Hạn đến, cô lập tức đứng dậy đưa tay ra với anh: "Chào Trương tổng, lần đầu gặp, tôi là người phụ trách của SNC, Dương San."

Trương Triết Hạn cũng lịch sự nhẹ nhàng bắt tay một chút, sau đó vội buông ra: "Xin chào, Dương San tiểu thư. Mời ngồi nói chuyện."

Hai ngồi ngồi xuống hai bên của bàn trà, Dương San mở lời trước: "Cảm tạ Trương tổng lựa chọn hợp tác cùng công ty chúng tôi, nói thật, chúng tôi thật sự không ngờ tới anh từ bỏ Hỏa Hoa mà chọn SNC."

Hỏa Hoa là một công ty tạp chí có tiếng trong nước, bất luận là phương diện nào thoạt nhìn cũng hơn hẳn SNC, nhưng cuối cùng Trương Triết Hạn lại chọn SNC làm đối tượng hợp tác lâu dài. Tứ Quý cung cấp người mẫu cung cấp ảnh chụp, SNC chỉ cần phụ trách cuối tháng viết bài rồi đăng, nghe thật giống như là đơn phương giúp đỡ người nghèo.

Nhưng một công ty nhỏ không có tiền cũng không có quan hệ như vậy, một năm sau nhanh chóng vươn lên trở thành công ty tạp chí hàng đầu trong nước, mà hết thảy thành tựu đều là giành được nhờ người lãnh đạo khiêm tốn không chút kiêu ngạo trước mặt này. Người có năng lực như vậy, không thể kịp lúc dùng lương cao mời đến Tứ Quý, thật đáng tiếc, nhưng làm đối tác hợp tác của cô từ sớm cũng tốt, bằng không về sau phát triển lại bị Trung Thiên tranh trước, vậy thì Tứ Quý sẽ nhiều thêm một đối thủ rồi.

"Hợp tác cùng quý công ty chính là tin rằng mọi người có đủ thực lực." Trương Triết Hạn ôn hòa nói. "Cho nên không cần phải cảm tạ gì cả. Hy vọng chúng ta hợp tác thuận lợi."

Dương San sửng sốt một chút, gương mặt căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, cười nói: "Chúng tôi cũng rất mong đợi có thể hợp tác thuận lợi cùng Tứ Quý."

Trương Triết Hạn quay lại, Cung Tuấn vẫn đang chụp hình dưới tấm phông xanh. Thật kỳ lạ, rõ ràng giữa Văn Sâm và Cung Tuấn có rào cản ngôn ngữ, nhưng chỉ cần Văn Sâm làm động tác gì đó, Cung Tuấn lập tức hiểu được ý tứ của hắn, thay đổi tư thế chụp theo hướng dẫn của hắn.

Đây thực sự là sự ăn ý thần kỳ.

Lần chụp này ngoại trừ Cung Tuấn và Từ Hạo Thần, còn có nữ thần mới của Tứ Quý là Tống Nha. Tống Nha là nghệ sĩ ký hợp đồng với Tiểu Vũ, xuất thân bình thường. Một hôm cô cùng bạn thân đi dạo phố bị Tiểu Vũ nhìn trúng, trắng trợn chạy đến hỏi cô có muốn trở thành ngôi sao không. Đổi lại là người khác đã sớm coi Tiểu Vũ là kẻ lừa đảo mà đuổi đi, nhưng cô gái Tống Nha này lại có tâm lớn, trao đổi với Tiểu Vũ mấy câu xong không nói hai lời trực tiếp kéo bạn thân lên xe Tiểu Vũ, cùng nhau đến Tứ Quý.

"Không đúng, cậu từng gặp qua kẻ lừa đảo nào đẹp trai như vậy chưa?" Tiểu Vũ tức giận. "Một soái ca lái Maserati sao có thể là kẻ lừa đảo? Có lẽ người ta nhìn thấy điểm này nên mới không đề phòng mà lên xe đó!"

Đẹp trai hay không không quan trọng, quan trọng là Maserati. Trương Triết Hạn vừa nhấp cà phê vừa nghĩ. Bất quá không thể không nói, mắt nhìn người của Tiểu Vũ quả thật không giống người thường, điều này có thể là do nghề nghiệp trước đây của hắn. Mới ngắn ngủi mấy tháng, Tống Nha từ một cô gái bình thường có diện mạo hơn người một chút, nhanh chóng biến thành "Nha Nha tiên nữ" trong miệng fan. Ngoại trừ việc Tứ Quý bỏ ra nhiều tiền xây dựng hình tượng cho cô, cô cũng giống Từ Hạo Thần, thiên phú hát nhảy đều rất cao, tính cách được người ta yêu thích, dự kiến là sẽ nổi tiếng. Xem ra Tiểu Vũ không thích hợp làm ông chủ của Tứ Quý, hắn hẳn là nên chủ động làm tuyển trạch viên miễn phí cho Tứ Quý, giúp công ty tìm nhiều nghệ sĩ như vậy một chút.

Bởi vì chủ đề của tạp chí lần này là "Thiếu niên và hoa", cho nên trang phục nhà thiết kế Hứa chọn cho họ đều là phong cách thiếu niên. Từ Hạo Thần không cần phải nói, vốn hắn còn nhỏ tuổi, chỉ cần không đeo mấy thứ trang sức lộn xộn đó, chỉ cần đứng đó thôi cũng chính là một thiếu niên xinh đẹp đứng đắn. Tống Nha năm nay cũng mới hai mươi, so với Từ Hạo Thần cũng không sai biệt lắm.

"Người lớn tuổi như Tuấn Tuấn chụp ảnh cùng hai thiếu niên có thấy tự ti không?" Tiểu Đường biết được chủ đề của tạp chí liền nảy ra ý xấu trêu ổng chủ nhà mình, hỏi Trương Triết Hạn.

"Rất có thể." Trương Triết Hạn đồng tình sâu sắc.

"Người lớn tuổi" Cung Tuấn: "..."

Diện mạo của Cung Tuấn như vậy càng thích hợp với tạo hình tối màu, sẽ càng làm nổi bật vẻ đẹp của cậu. Nhưng đồng thời trên người cậu còn có một loại cảm giác của thiếu niên dày đặc. Giống như giờ phút này cậu đang cầm hoa dành dành đứng cạnh Từ Hạo Thần và Tống Nha, thế nhưng lại không có cảm giác bất đồng.

Thời gian nghỉ giữa giờ, Cung Tuấn ngồi một bên để chuyên viên trang điểm trang điểm cho cậu, ánh mắt lại nhìn về Trương Triết Hạn cách đó không xa. Văn Sâm nhìn thấy Trương Triết Hạn lập tức cười lớn ôm lấy anh, hai người vô cùng tự nhiên bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Nga.

Anh ấy còn biết nói tiếng Nga sao. Cung Tuấn nghĩ. Thật ra cậu từng thấy Trương Triết Hạn nói tiếng Anh trong mơ, một thân tây trang đứng trước bàn dài trong phòng hội nghị, bình tĩnh báo cáo công việc với mấy cấp trên tóc vàng bằng tiếng Anh một cách lưu loát, mỗi lần đều đọc rõ từng chữ, mang theo thong dong cùng tao nhã, giơ tay nhấc chân đều là khí chất của một người bề trên.

Cậu chưa từng thấy qua một Trương Triết Hạn như vậy trong hiện thực, thoạt nhìn rất tự tin, cả người đều tỏa sáng.

Đến bây giờ nhớ lại, Cung Tuấn vẫn động tâm.

Đây là bạn trai của cậu, người xuất sắc, ôn nhu, xinh đẹp này, là bạn trai cậu.

Trùng hợp Trương Triết Hạn đang nói chuyện với Văn Sâm hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cung Tuấn.

Cung Tuấn đột nhiên cảm thấy khát, cậu liếm môi dưới muốn giải tỏa, nhưng đều vô dụng. Loại cảm giác khát này càng ngày càng rõ ràng, nóng lòng muốn bộc phát ra.

Muốn hôn anh ấy.

Cung Tuấn nghĩ.

Sau khi chụp xong, Tống Nha lập tức chạy đến bên cạnh Cung Tuấn nói: "Ca, hoa này sao anh mua được vậy, thơm quá. Em cũng muốn mua một bó đặt ở phòng hóa trang của em và chị Tiểu Sương."

"Hoa này là một fan nữ vô cùng yêu thích Cung lão sư tặng đó." Trương Triết Hạn nghiêm trang nói. "Độc nhất vô nhị."

"Wow, ca quả nhiên rất được săn đón."
Tống Nha thốt lên, vẻ mặt "Em hiểu mà". Từ Hạo Thần cười nhạt, cô thì hiểu cái gì, đây là mẹ của Trương tổng tặng đó, là tình thú nhàm chán của đôi tình nhân thối, chúng ta chỉ là những NPC không quan trọng mà thôi.

Sau khi tan làm, Trương Triết Hạn đề nghị đi ăn lẩu, nhân tiện quay vlog.

"Tiểu Ma Cô của em lâu rồi chưa thấy Tuấn Tuấn, coi như là phúc lợi vạn fan đi." Trương Triết Hạn nói.

"Được."

Tiểu Ma Cô là tên của fan Cung Tuấn, kỳ thật là do lúc ấy Trương Triết Hạn vừa mới thành lập siêu thoại, cùng hai trăm fan nghĩ ra.

"Tuấn Tử, nấm, không phải đều là nấm sao, cứ dứt khoát gọi là Tiểu Ma Cô đi." Người đề xuất đầu tiên đã nói vậy. Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, vì thế liền qua loa quyết định. Không ai ngờ rằng một cái tên tùy ý đặt lúc ấy bây giờ lại được vạn người dùng.

* Tuấn Tử đồng âm với nấm (junzi), ma cô cũng có nghĩa là nấm.

Bọn họ đặt một phòng riêng, chuẩn bị hết thảy, Trương Triết Hạn mở máy ảnh.

Cung Tuấn nhanh chóng vào trạng thái, hướng về ống kính tươi cười chào hỏi: "Mọi người buổi tối vui vẻ, hôm nay tôi sẽ quay vlog. Đây là một quán lẩu mới mở gần Tứ Quý, nghe nói mùi vị ngon lắm, nên đến ăn thử."

Các món ăn dần được mang lên, Cung Tuấn mỗi lần nhúng thức ăn đều sẽ vừa gắp vừa tự nhiên trò chuyện về công việc gần đây trước máy ảnh.

"Thịt bò của quán lẩu này rất ngon, mọi người có thể đến ăn thử." Cung Tuấn dừng lại một chút, cười nói: "Ừm, được rồi, vlog lần này tới đây thôi, lần sau gặp."

Nói xong dùng ánh mắt ý bảo Trương Triết Hạn tắt máy ảnh.

"Sao không quay thêm một chút." Trương Triết Hạn nhìn mấy ảnh trong tay. "Nãy giờ cũng mới được mười phút."

"Lần sau quay tiếp, anh ăn trước đi." Cung Tuấn gắp đồ ăn đã nhúng xong vào bát Trương Triết Hạn, rất nhanh liền chất thành núi. Cậu giục Trương Triết Hạn ăn: "Trương lão sư ăn đi, lát nữa lạnh sẽ không ngon."

Trương Triết Hạn đành phải đặt máy ảnh xuống bắt đầu ăn. Kỳ thật ăn lẩu phải tự tay mình vừa nhúng đồ ăn vừa ăn mới ngon, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Cung Tuấn, anh không thể nói ra lời như vậy, để mặc Cung Tuấn phục vụ chu đáo từ A đến Z, bắt đầu xử lý hết thức ăn trong bát.

Hai người gọi lẩu cay, ban đầu Trương Triết Hạn muốn gọi lẩu uyên ương, nhưng Cung Tuấn kiên trì nói muốn ăn cay, Trương Triết Hạn đành chiều cậu. Điều khiến anh không ngờ chính là lần này Cung Tuấn ăn hết một bát lớn mặt cũng không đổi sắc, giống như người lần trước cay đến suýt khóc không phải cậu.

"Nhìn em làm gì, ăn cái này đi." Cung Tuấn bỏ con tôm vừa nhúng nóng hổi vào bát Trương Triết Hạn.

"Không phải trước kia em không ăn cay được sao?" Trương Triết Hạn tò mò hỏi. "Sao bây giờ lại mạnh thế, là ai cảm hóa em vậy?"

"Chỉ là chợt cảm thấy ăn cay rất ngon." Cung Tuấn cười, giọng ôn hòa.

Hai người ăn hơn một giờ, khi ra ngoài thì trời đã tối hẳn.

Trương Triết Hạn lái xe đưa Cung Tuấn về.

Xe dừng trước cửa tiểu khu Cẩm Tú.

Trương Triết Hạn bắt đầu tháo dây an toàn trên người: "Anh tiễn em lên lầu, sau đó anh sẽ..."

Anh không thể nói tiếp phần còn lại, bởi vì Cung Tuấn đột nhiên vươn tay ấn anh xuống ghế, có chút vội vàng hôn lên.

Phản ứng đầu tiên của Trương Triết Hạn chính là, nếu sớm biết thì đã nhai kẹo cao su trước rồi.

Lần này Cung Tuấn không dùng lưỡi, nhưng so với lần trước còn mạnh mẽ hơn. Trương Triết Hạn cảm thấy khóe miệng có chút tê dại, cả người cũng có chút tê dại.

Anh do dự, chậm rãi mở hai cánh môi đang đóng chặt.

Cung Tuấn lại rút lui vào lúc này. Cậu thở hổn hển nhìn Trương Triết Hạn, liếm môi dưới: "Anh chắc chưa? Sẽ không cắn em nữa chứ?"

Trương Triết Hạn còn nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Chắc, đến đi, không cắn em."

Không biết có phải là ảo giác của Trương Triết Hạn không, anh có cảm giác ánh mắt của Cung Tuấn như muốn nuốt sống anh vậy.

Anh có chút không thoải mái: "Hôn không? Không hôn thì anh đưa em về trước."

Cung Tuấn nhẹ giọng nói: "Hôn."

Ngón tay thon dài của Cung Tuấn nắm lấy cằm Trương Triết Hạn, lần nữa hôn lên.

Ngay khi đầu lưỡi đưa vào, Trương Triết Hạn rất muốn cắn, miễn cưỡng kiềm chế. Anh cảm nhận được lưỡi của Cung Tuấn trong khoang miệng mình không hề khuấy động lung tung, vì thế anh dùng lưỡi thăm dò cậu, không nghĩ tới hành động này giống như mở một công tắc nguy hiểm nào đó. Hơi thở của Cung Tuấn càng nặng, cậu dùng sức đè Trương Triết Hạn xuống ghế, cắn mút môi anh.

Hôn một cái thôi mà giống như đang đánh nhau.

Khi dừng lại, Trương Triết Hạn cảm thấy lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Cung Tuấn lại tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.

"Em thật hung dữ, bạn trai của anh." Trương Triết Hạn chậm chạp lùi về sau, cong mắt cười với Cung Tuấn.

"Chỉ dữ với mình anh." Cung Tuấn mơ hồ đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro