Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca hôm nay ăn cơm có ngon không? Phải nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya. Yêu anh~"

Hành văn liền mạch lưu loát, gõ một lần liền gửi đi, Trương Triết Hạn đắc ý. Quả nhiên anh làm gì cũng thuận buồm xuôi gió như vậy, anh chính là thiên tài.

Bên phía Cung Tuấn vẫn duy trì im lặng như trước, bất quá Trương Triết Hạn cũng không để ý. Ngôi sao cũng phải có giá của ngôi sao, nếu trả lời hết tin nhắn của fan, không phải là sẽ mệt chết à.

Khoảng một tháng nay, Trương Triết Hạn thấy fan Cung Tuấn đã tăng lên vài vạn, nhưng số fan hoạt động tích cực lại rất ít. Đại khái là công ty của Cung Tuấn vì màn ra mắt của cậu mà bỏ tiền mua cương thi phấn* cho cậu. Trương Triết Hạn nhớ không lầm thì tháng tám này Cung Tuấn sẽ tham gia vai nam số 3 trong Côn Sơn Ngọc, bộ phim này sau đó rất nổi tiếng. Tuy rằng vai diễn này không tốt lắm, nhưng Cung Tuấn đẹp trai, chỉ bằng một cảnh mở màn bước đi trên hoa đã nhanh chóng thu hoạch một lượng lớn fan.

*Cương thi phấn: fan chỉ follow rồi để đó hoặc những người được dùng tiền mua để tăng số lượng.

Không hổ là nhân gian phú quý hoa, Tứ Xuyên bạch phú mĩ.

Giấy phép kinh doanh của công ty đã được phê duyệt hai ngày trước, Tiểu Vũ đem tòa nhà đã lâu không có cho thuê giao cho Trương Triết Hạn sử dụng, còn tri kỷ hỏi một tòa nhà có đủ không. Trương Triết Hạn ở đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đành nuốt trở vào câu "Thật ra chỉ cần hai tòa".

Với sự đầu tư hào phóng của đại gia Tiểu Vũ vung tiền như rác, công ty giải trí Tứ Quý cuối cùng cũng thành lập. Hôm khai mạc, Tiểu Vũ còn cố ý đến góp vui.

Tiểu Vũ vỗ vai Trương Triết Hạn thân thiết nói: "Không hổ là lão Trương, học kinh tế học có khác ha, muốn mở công ty, không chỉ một hơi mượn hết tiền cưới vợ của tôi. Cảm ơn lão Trương đã chuẩn bị cho tôi uống gió Tây Bắc sống qua ngày."

Mặc kệ thế nào, công ty cuối cùng cũng chính thức đi vào hoạt động. Lâm Giai Giai và Cố Tiểu quả nhiên không làm anh thất vọng, nhanh chóng đem về khoản lợi đầu tiên nhờ livestream.

Thật ra, Trương Triết Hạn không biết nhiều về giới giải trí, tất cả hiểu biết đều dựa vào kinh nghiệm làm fan của Cung Tuấn. Nhưng anh đủ tư cách làm một nhà kinh doanh, luận về phương pháp kinh doanh, anh tuyệt đối không thua ai, thậm chí còn trở thành nhà kinh doanh nổi bật nhất. Ví dụ như, anh hiểu được nguyên nhân nhiều người thích xem Lâm Giai Giai làm việc nông. Một là bởi vì cô xinh đẹp. Hai là, bất luận là ai, đều sẽ ghen tị với cuộc sống chính mình không có được, hy vọng thông qua người khác để có được niềm an ủi về tinh thần. Thế nên Trương Triết Hạn liền phát huy ưu điểm hấp dẫn người khác của Lâm Giai Giai, ngoại trừ làm nông, cô còn có thể livestream các nghề thủ công như nấu rượu, làm giấm, không ngừng mang đến ngạc nhiên cho cư dân mạng, thu hút càng nhiều người xem livestream hơn. Danh tiếng tăng lên, tự nhiên sẽ có một đám người có tiền tặng quà, các nhãn hàng cũng sẽ tìm cô livestream. Như thế không phải là có tiền rồi sao? Từ đó về sau, ánh mắt Trương Triết Hạn nhìn Lâm Giai Giai giống như nhìn một cái cây rụng tiền, Lâm Giai Giai lạnh sống lưng.

Cung Tuấn vào đoàn phim Côn Sơn Ngọc đã được vài ngày, cuối cùng cũng chịu cập nhật Weibo: "Rời khỏi nhà mấy ngày, không biết mèo con có nhớ mình không." Kèm theo một bức ảnh cậu đang ôm mèo con nghịch điện thoại.

Trương Triết Hạn bận rộn cả ngày nhìn thấy, trong lòng tựa như bị mèo giẫm lên, có chút ngứa ngáy.

Mèo con có nhớ em không anh không biết, nhưng anh ngày nào cũng muốn gặp em. Nếu không phải bận thành lập một công ty giải trí đáng tin cậy cho cậu, anh thật sự nhịn không được mà chạy đi tìm cậu từ lâu rồi.

Hiện tại công ty cũng đã dần đi vào quỹ đạo, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, cân nhắc đến việc đi gặp Cung Tuấn. Trương Triết Hạn trước giờ là phái hành động, một khi đã nghĩ đến, liền gọi điện cho trợ lý Miêu Miêu đặt vé máy bay và khách sạn.

Bình thường khách du lịch không thể vào được địa điểm quay của đoàn phim, nhưng Trương Triết Hạn có người chống lưng, chỉ cần gọi cho Tiểu Vũ báo trước một tiếng, muốn vào cũng không khó nữa rồi.

Trương Triết Hạn không biết nghĩ đến sau khi gặp Cung Tuấn nên nói gì bao nhiêu lần. Phải xưng hô thế nào đây? Cung Tuấn? Tuấn Tuấn? Cái trước thì quá xa lạ, cái sau thì quá thân mật. Đời trước anh thích Cung Tuấn 6 năm, nhưng hiện tại Cung Tuấn vẫn chưa nổi tiếng, mặc dù cũng có không ít fan nhắm vào giá trị nhan sắc của cậu, nhưng thân là fan nam, nói thẳng ra "Anh là một fan bị nhan sắc của em chinh phục." hình như không thích hợp lắm. Nếu cứ như vậy thốt ra một câu "Tuấn Tuấn", e là khiến cậu gặp ác mộng mất.

Trương Triết Hạn đang đoán xem Cung Tuấn sẽ đáp lời anh thế nào, lại không đoán được mấy ngày nay cậu không có cảnh quay, bị công ty sắp xếp thêm gia một chương trình tạp kỹ nhỏ. Đạo diễn Côn Sơn Ngọc trước kia từng quay phim ở cảnh khu Tiểu Vũ phụ trách, có chút giao tình với Tiểu Vũ, cho nên cũng coi như khách khí với anh, ngoại trừ uyển chuyển tỏ vẻ không được chụp ảnh thì cũng không có yêu cầu dư thừa gì.

Trương Triết Hạn ngồi trong bóng râm nhìn nam diễn viên từ trên trời bay xuống cứu nữ chính rồi hai người tâm sự với nhau, suy nghĩ liền trôi đi xa. Công ty Thần Phong cho Cung Tuấn vào đoàn phim, lại sắp xếp cho cậu đi tham gia chương trình tạp kỹ, xem ra cũng khá để ý cậu, nhưng vì sao sau này lại vứt bỏ?

Khách sạn mà đoàn phim ở cách khách sạn Trương Triết Hạn ở không xa, Trương Triết Hạn liền dứt khoát trả phòng bên kia để sang đây ở. Mỗi buổi sáng đều ở sô pha đại sảnh khách sạn chơi đấu địa chủ. Sau vài ngày, anh cũng không gặp được Cung Tuấn, nhưng đã làm quen với những người còn lại trong đoàn phim trước. Buổi tối bọn họ ra ngoài ăn tối còn hỏi anh có muốn đi cùng không. Trương Triết Hạn giơ điện thoại trong tay ý nói anh đang chơi đấu địa chủ, cười từ chối.

Bất quá vận khí đêm nay không tốt chút nào, liên tiếp thua sáu bảy ván, Trương Triết Hạn buồn bực nghỉ một chút thì một cô gái nhỏ do dự đi đến đối diện anh. Anh chú ý đến, cô gái này đã đứng ở ngoài khách sạn nửa giờ, ánh mắt hy vọng nhìn sang bên này, muốn vào mấy lần rồi lại chần chờ dừng lại, phải lặp đi lặp lại hơn mười lần mới hạ quyết tâm đi đến đối diện anh, cẩn thẩn nói câu đầu tiên: "Xin... Xin chào, xin hỏi anh có quen cô Tần Thư không?"

Tần Thư là nữ chính của Côn Sơn Ngọc, trước khi bước chân vào giới giải trí là một người mẫu có tiếng, sau khi diễn xong bộ phim này, con đường diễn viên liền trải đầy hoa. Cho nên cô gái này là fan của Tần Thư?

"Muốn xin chữ ký?"

Cô gái trước mặt khó xử, cúi đầu, hai tay bất an nắm chặt góc áo: "Không... Không phải, tôi chỉ muốn nhờ cô ấy mặc thử trang phục tôi thiết kế..."

Trương Triết Hạn: "Trang phục cô thiết kế? Cô... " - Anh muốn nói cô bao nhiêu tuổi, còn biết thiết kế trang phục? Nhưng như vậy có chút không tôn trọng, liền sửa miệng: "Trang phục thế nào, có thể cho tôi xem trước được không?"

Ánh mắt cô liền sáng ngời, lấy ra một tập phác họa trong ba lô kính cẩn đưa cho Trương Triết Hạn: "Đây là tất cả những bản thiết kế của tôi, có một số đã được may xong rồi, số còn lại vẫn đang tiết kiệm tiền mua vật liệu... Anh yên tâm! Vật liệu may mặc tôi dùng đều là đồ tốt, tuyệt đối không phải là hàng thấp kém gì đó... "

Trương Triết Hạn không còn nghe thấy cô nói gì nữa, thu lại vẻ mặt tươi cười lật từng bản phát thảo, trong lòng thầm giật mình.

Anh vốn nghĩ cô hứng thú nhất thời vì muốn thu hút sự chú ý của thần tượng, nhưng mỗi một tác phẩm đều tinh tế đến cực điểm, vừa nhìn liền biết tốn không ít công sức. Điều khiến Trương Triết Hạn giật mình chính là kiểu dáng của những trang phục này, có vài cái thậm chí đến 2020 mới bắt đầu lưu hành, một cô gái nhỏ, sao lại có ý tưởng thiết kế hiện đại như vậy?

Anh đóng tập phác thảo lại, nghiêm túc hỏi: "Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"

Cô không hiểu người ôn hòa dễ nhìn trước mặt vì sao đột nhiên thay đổi ánh mắt nhìn cô, nhưng ánh mắt này không có ác ý, ngược lại lộ ra chút tán thưởng. Cô không tự chủ đứng thẳng người: "Tôi tên Hứa Tình Nhiễm, mười chín tuổi."

 Hứa Tình Nhiễm.

Khó trách. Trương Triết Hạn nghĩ thầm, cô gái nhỏ mười chín tuổi đứng trước mặt anh đây vài năm sau sẽ trở thành nhà thiết kế trang phục hiện thời của Paris, cơ hồ lúc ấy chỉ cần cô thiết kế một bộ trang phục, liền tạo thành một trào lưu mới. Dùng lời của Tiểu Vũ thì chính là đỉnh vô cùng. Trương Triết Hạn không hiểu lắm về ngành này, nhưng nghe Tiểu Vũ nhắc tới vài lần cũng hiểu được nhà thiết kế trước mặt mạnh đến mức nào. Cung Tuấn nhất định cần một nhà thiết kế như vậy.

 "Như này đi, cô Hứa, tôi tìm cơ hội cho cô và cô Tần gặp nhau một lần. Về chuyện cô ấy có đồng ý mặc thử trang phục của cô hay không thì phải xem bản lĩnh của cô rồi." - Trương Triết Hạn mỉm cười trả tập phác thảo lại cho Hứa Tình Nhiễm. "Ngoài ra, cô Hứa, tôi đánh giá cao tài năng của cô, nếu như cô Tần không đồng ý, không biết nghệ sĩ nữ trong công ty của tôi có thể thử một lần được không?"

Hứa Tình Nhiễm không nghĩ đến Trương Triết Hạn thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy đã là ông chủ của một công ty, càng không đến một ông chủ trẻ tuổi đầy triển vọng lại lịch sự như vậy với một người không có tiếng tăm như cô, vì thế đỏ mặt, lắp bắp: "Đương... Đương nhiên, tôi cũng rất vinh hạnh."

Hai người lại trò chuyện hồi lâu, Hứa Tình Nhiễm cũng thoải mái hơn, bắt đầu cùng Trương Triết Hạn tán gẫu về ý tưởng thiết kế. Điều làm cô bất ngờ chính là có nhiều người cho rằng bản thiết kế của cô thoát ly trào lưu hiện tại, cũng không xem trọng, nhưng Trương Triết Hạn lại có thể nói ra ưu điểm của từng bản thiết kế. Khi cô rời đi, Trương Triết Hạn còn chu đáo gọi xe giúp cô, hành động này dường như đã xem cô là một nhà thiết kế tài năng chân chính. Đây là lần đầu tiên Hứa Tình Nhiễm được người khác công nhận. Mãi đến khi sắp về đến nhà, cô mới buông tay ra, tấm danh thiếp Trương Triết Hạn đưa đã bị mồ hôi tay làm ướt. Cô chỉ muốn tác phẩm của mình được nhiều người biết hơn mà thôi, ai mặc nó, không quan trọng đúng không?

Tiễn Hứa Tình Nhiễm xong, trở lại khách sạn thì đã quá nửa đêm, Trương Triết Hạn ngồi ở đại sảnh một hồi cũng không đợi được Cung Tuấn về. Anh chào hỏi bên lễ tân một cái rồi về phòng. Mới vừa tắm rửa xong định lên Weibo xem một chút thì chuông cửa vang lên.

Trương Triết Hạn ở tầng sáu, tầng ba và tầng bốn là người của đoàn phim ở, tầng năm rất ít người, đến tầng sáu thì hầu như không có người nào, ngoại trừ anh cũng chỉ có hai ba người ở, hơn nữa phòng anh ở cuối hành lang, cách những người khác rất xa, sẽ không có ai lại đến gõ cửa vào giờ này. Lúc trước bên lễ tân có nói nếu có việc gì sẽ gọi điện thoại, thời điểm này cũng qua giờ giao bữa tối. Vì thế Trương Triết Hạn không nghĩ ngợi mà hướng về phía cửa hét một câu: "Ngại quá, không cần phục vụ đặc biệt."

Chuông cửa ngừng reo. Nhưng vài giây sau liền kiên trì reo tiếp.

Kính nghiệp đến thế sao? Trương Triết Hạn hết cách đành phải đứng dậy đi mở cửa, thuận tiện tự hỏi xem phải từ chối thế nào.

Cửa mở ra, Trương Triết Hạn liền bị một bóng đen bao phủ. Ánh đèn ngoài hành lang hơi mờ, người đứng trước cửa lại ngược sáng, Trương Triết Hạn không thấy rõ mặt đối phương, chỉ biết người này cao không thể tưởng.

Vì sao đối tượng phục vụ đặc biệt lại là nam? Trương Triết Hạn không nói nên lời, trông anh giống thích đàn ông à?

Nháy mắt ngay cả một chút tâm tình nhã nhặn cũng không còn, anh lùi lại mấy bước, chuẩn bị trực tiếp đóng cửa.

"Xin chào, thật xin lỗi vì đã làm phiền anh." - Người nọ mở miệng, tựa hồ có chút ngại ngùng, dừng một chút rồi nói tiếp. "Phòng tắm của tôi không dùng được, muốn hỏi một chút có thể mượn phòng tắm của anh được không. À... Tôi không phải phục vụ đặc biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro