Tuấn Văn 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1
Văn : aa..."bị đẩy xuống vực..."

Wen : hãy chết đi, Chị 2 à...

Cứ như vậy cho đến 10 năm sau...

Tại Đất Nước Trung Hoa Xinh Đẹp...

Tại nguyệt thự riêng...

Tại phòng khách...

Văn : aa..."ngồi bật dậy "

Ngạn Tuấn : chịu tỉnh rồi à...

Văn : Anh là ai...

Ngạn Tuấn : Em ko nhớ gì hết à...

Văn : đúng vậy..."ôm đầu "

Ngạn Tuấn : Em bị mất trí nhớ, vì...

Văn : Anh tên gì vậy...

Ngạn Tuấn : Tôi là Lâm Ngạn Tuấn, hãy nhớ cho kỹ..."nói nhỏ vào tai Cô "

Văn : ưm...đây là ở đâu vậy...

Ngạn Tuấn : ở Hàn Quốc Em đã hôn mê 7 năm, nhưng ko tỉnh lại... Tôi đã đưa Em đến Trung Quốc và đây là Nhà riêng của Tôi...

Văn : cảm ơn Anh...

Ngạn Tuấn : sau khi trí nhớ Em hồi phục thì Tôi sẽ Em...

Văn : sao Anh lại giúp Người lạ như Tôi chứ, Anh ko sợ Tôi phản bội Anh...

Ngạn Tuấn : nếu Em phản bội Tôi, Tôi sẽ..."nói nhỏ vào tai Cô "

Văn : Anh..."đỏ mặt, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : Em có nhìn thấy mặt người đã đẩy Em ko...

Văn : ko nhớ..."ôm đầu "

Ngạn Tuấn : từ từ nhớ..."xoa đầu Cô "

Văn : ưm..."ngồi dựa vào lòng Anh "

Ngạn Tuấn :..."ôm chặt Cô vào lòng, nắm tay Cô, ôm eo Cô..."

Văn : Ngạn Tuấn, Tôi nhìn Anh thì thấy rất quen và thân thuộc lắm Tôi lại nhưng ko nhớ Anh là ai...

Ngạn Tuấn : từ từ Tôi sẽ giúp Em nhớ lại tất cả thôi.

Văn : cảm ơn Anh nhiều lắm...

Ngạn Tuấn :..."xoa đầu, cưng chiều Cô"

Cứ như vậy cho đến 5 tháng sau...

Tại phòng khách...

Lý Thần : hello..."đi vào nói "

Văn : Ngạn Tuấn, là ai vậy...

Ngạn Tuấn :..."nhìn Cô nói..."

Văn : Em ko nhớ...

Ngạn Tuấn : ko cần gấp, từ từ rồi Em sẽ nhớ lại thôi...

Văn : nae..."cười tươi "

Băng Băng : Em quên Anh Chị rồi sao

Văn : Em ko nhớ gì hết..."ôm đầu..."

Ngạn Tuấn :..."xoa đầu Cô..."

Văn :..."nhìn Anh cười "

Lý Thần : Văn à... Anh Chị là...

Văn : Thần Ca, Băng Tỷ là ai chứ...

Băng Băng : Ngạn Tuấn à...

Ngạn Tuấn : 5 tháng rồi đấy "nhìn Cô "

Văn : Em ko biết nữa, nhưng trí nhớ của Em, xuất hiện Chàng Trai Anh Ta rất giống Anh, ngoại hình và tên rất giống Anh, tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn. Nhưng lại rất cưng chiều Cô Gái nào đó vậy...

Ngạn Tuấn :..."xoa đầu Cô..."

Văn :..."cười tươi, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : "cưng chiều, xoa đầu Cô "

Văn : đúng là cảm giác này, lâu rồi Em ko có cảm giác này..."ôm đầu..."

Lý Thần : Văn à... Em cố thử xem...

Trong trí nhớ của Cô...

Diệp lão gia : Mày đúng là vô dụng, chỉ bảo vệ 2 đứa nhỏ thôi mà cũng ko làm được nữa hả...

Văn : ba mẹ, Con sơ xuất nên...

Diệp phu nhân :..."đánh vào người Cô"

Văn : aa..."hoảng loạn "

Ngạn Tuấn : Văn à..."nắm tay Cô lại..."

Văn : ko, ko phải...ko phải lỗi của Con, ba mẹ...2 người đừng...đừng đánh Con, Con...xin 2 người..."hoảng..."

Ngạn Tuấn : Văn..."ôm Cô lại nói..."

Văn : hức... hức, ba mẹ ơi..."ngất..."

Anh nhẹ nhàng bế Cô lên

Ngạn Tuấn : gọi bs...

Băng Băng :..."lấy đt gọi bs..."

Còn Anh thì bế Cô đi nhanh lên phòng

Tại phòng Anh, Cô...

Anh bế Cô đi vào phòng, nhẹ nhàng để Cô nằm xuống giường, đắp chăn lại cho Cô rồi ngồi xuống giường, nắm chặt tay, hôn lên mu bàn tay Cô...

1 tiếng sau...

: hello..."đi vào nói..."

Ngạn Tuấn : khám đi...

Bác Chiến : ok...

Cứ như vậy cho đến 15p sau...

Sau khi Bác Chiến khám xong cho Cô

Ngạn Tuấn : sao rồi...

Nhất Bác : do...nên ảnh hưởng nhiều đến trí nhớ và thần kinh...cho nên đừng để Con Bé suy nghĩ nhiều...

Ngạn Tuấn :..."nắm chặt tay, sát khí "

Lý Thần : thật đáng sợ...

Băng Băng : Anh mà nói nữa là coi chừng Anh với Nó đấy...

Lý Thần : Ngạn Tuấn à, Anh ko có nói gì đâu, yên tâm đi ha...

Ngạn Tuấn :..."lạnh, sát khí..."

Tiêu Chiến : nói chung là Chúng Ta ko nên nói gì hết, nếu ko thì...

Từ Khôn : thì bởi vậy...

Băng Băng : ukm, im lặng là trên hết...

Ngạn Tuấn : đủ chưa..."lạnh, sát khí..."

Lý Thần : là sao Ngạn Tuấn...

Ngạn Tuấn : ra ngoài để Em ấy còn nghỉ ngơi..."lạnh, sát khí..."

Băng Băng : ukm, Anh Chị biết rồi...

Nói rồi Thần Băng, 8 Anh, Bác Chiến, Ngọc đều đi ra ngoài...

Anh đi lại cửa, khóa cửa lại, đi lại giường, ngồi xuống giường, đắp chăn lại cho Cô, Anh nắm chặt tay Cô, hôn lên mu bàn tay Cô...

Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...

Lúc này cũng đã là 16h chiều...

Lúc này Cô cũng đã tỉnh...

Văn : ưm "mở mắt, nhìn xung quanh "

Ngạn Tuấn : tỉnh rồi à...

Văn : ưm..."cố gật đầu..."

Ngạn Tuấn : nào, Em mới tỉnh dậy thôi, đừng nói chuyện liền, nghỉ ngơi trước đi đã..."xoa đầu, hôn chán Cô "

Văn :..."sợ hãi, nắm chặt tay Anh..."

Ngạn Tuấn : hửm, sao lại sợ, nói Tôi nghe xem nào...

Văn : hức...hức, bọn họ...bọn họ...đánh Tôi, còn...còn...đẩy Tôi xuống vực nữa, Tôi... Tôi sợ lắm...

Ngạn Tuấn : ngoan, có Tôi ở đây rồi, ko sợ nữa..."ôm chặt Cô vào lòng..."

Văn : hức hức " rúc sâu vào lòng Anh"

Ngạn Tuấn : nào ngoan, có Tôi ở đây rồi, ngoan,ko được khóc, nín ngoan nào..."ôm chặt Cô, vỗ nhẹ lưng Cô..."

Văn : ưm..."lau nước mắt..."

Ngạn Tuấn : được rồi, nào ngoan lắm..."ôn nhu, lau nước cho Cô..."

Văn :..."cười, nhìn Anh...". Ngạn... Tuấn ơi, Tôi muốn xuống nhà...

Ngạn Tuấn : Em gọi Tôi là gì...

Văn : thì Anh là Ngạn Tuấn còn gì...

Ngạn Tuấn :..."cười cưng chiều Cô..."

Văn :..."cười, nhìn Anh..."

Ngạn Tuấn : được,cho Em xuống nhà...

Văn : nae..."cười tươi, nhìn Anh..."

Anh ko nói gì mà chỉ im lặng hôn trán Cô, sau đó Anh lấy áo khoác trong tủ ra rồi mặc lên người cho Cô...

Anh nhẹ nhàng bế Cô lên, Cô vòng tay qua ôm cổ Anh, sau đó Anh cũng bế Cô xuống nhà...

Tại phòng khách...

Thần Băng, 8 Anh, Bác Chiến, Ngọc thấy Anh bế Cô xuống thì liền hỏi...

Lý Thần : hello Em Gái, sao rồi...

Văn : Ngạn Tuấn...đó là ai vậy...

Anh nhẹ nhàng để Cô ngồi xuống ghế, sau đó Anh cũng ngồi xuống ghế kế Cô

Ngạn Tuấn : đó là...

Văn : nhưng mà Tôi... Tôi ko nhớ gì hết á..."ôm đầu..."

Ngạn Tuấn : nào Tôi sẽ giúp Em nhớ, được ko..."xoa đầu Cô..."

Văn : được aa..."cười tươi, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : ukm được rồi, ngoan lắm..."ôn nhu, xoa đầu Cô "

Văn :..."cười tươi, nhìn Anh..."

Ngạn Tuấn :..."ôn nhu, xoa đầu Cô..."

Lập Nông : Con Bé nhớ ra Mày rồi sao

Ngạn Tuấn : ukm... nhưng từ từ thì trí nhớ của Em ấy cũng phục hồi thôi...

Nhất Bác : vậy cũng mừng, ko chỉ do Bác Sĩ Tụi Tao đâu mà cần thêm Người nhà ở bên chăm sóc... Mà chỉ có Mày mới làm được thôi...

Ngạn Tuấn : khi nào trí nhớ của Em ấy hồi phục, Tao sẽ giúp Em ấy thay đổi để trả thù "lạnh, ôn nhu, xoa đầu Cô "

Ngọc : thật sợ hãi mà...

Tiêu Chiến : Ngạn Tuấn lạnh lùng là thật, nhưng vẫn cưng chiều, ôn nhu mà xoa đầu Con Bé...

Băng Băng : thì bởi vậy, với ai Nó cũng lạnh lùng, tàn nhẫn, sát khí, nhưng đối với Con Bé thì lại rất cưng chiều, ôn nhu, yêu thương, chăm sóc Con Bé

Thừa Thừa : Nó thay bọn họ bù đắp cho Con Bé...

Ngạn Tuấn : ko phải chỉ là thay bọn họ bù đắp cho Em ấy, mà thay Em ấy quyết định tất cả...

Justin : Ngạn Tuấn, Mày nghĩ Mày có thể thay Con Bé quyết định được sao...

Văn : tất nhiên là được, nếu ko có Anh ấy thì Tôi đã chết từ lâu rồi..."lạnh..."

Lý Thần : Văn... Em...

Văn : những gì Anh ấy nói Tôi đã hiểu và Tôi đã nhớ lại tất cả rồi...

Băng Băng : vậy là có thể sao...

Văn : đúng vậy, Băng Tỷ à..."lạnh..."

Nhất Bác : thật là đáng sợ mà...

Ngọc : thì bởi vậy Em mới nói...

Ngạn Tuấn : hay nhỉ..."lạnh, nhìn Cô "

Văn : hihi, thì Em diễn hay quá mà...

Ngạn Tuấn : thì Tôi cũng biết là Em diễn rồi cơ mà...

Văn : sao... Sao Anh biết chứ...

Ngạn Tuấn : Em quá khinh thường Tôi rồi đấy, Bảo Bối à..."nâng cằm Cô lên "

Văn :..."phồng má..."

Ngạn Tuấn :..."cười cưng chiều Cô "

Văn :

Ngạn Tuấn :

Văn :

Ngạn Tuấn :

Văn :

Ngạn Tuấn :

Văn :

Ngạn Tuấn :

Văn :

Ngạn Tuấn :

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#葉智雯