Tuấn Văn 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1

Tại sông Hàn...

Có 2 Chàng Trai ngồi trên ghế sông Hàn, trên tay là điếu thuốc...

Cứ như vậy cho đến 23h khuya...

Lúc này có Cô Gái đi ngang 2 Anh và vô tình làm rớt đồ...

Ngạn Tuấn :..."ra hiệu Ngạn Thần..."

Ngạn Thần :..."gật đầu, đi lại chỗ Cô..."

Ngạn Tuấn : Cô rớt đồ rồi kìa...

Văn : ukm... cảm ơn 2 Anh nhiều lắm "nhặt lên, định đi thì...". Anh...

Ngạn Thần :..."đứng trước Cô..."

Ngạn Tuấn :..."đứng sau lưng Cô..."

Văn : 2 Anh định làm gì...

Ngạn Thần : trốn mệt ko...

Văn : Tôi ko trốn ai hết với lại Tôi cũng ko quen 2 Anh..."định đi thì..."

Ngạn Tuấn : "tháo nón, khẩu trang Cô"

Văn :..."bất ngờ nhìn 2 Anh..."

Ngạn Thần : sao, trốn mệt ko...

Văn :..."cúi gầm mặt xuống..."

Ngạn Tuấn : sao ko nói chuyện, hửm...

Văn : 2 Anh nhận nhầm người rồi, Tôi ko quen 2 Anh..."định chạy đi..."

Ngạn Thần :..."nắm chặt cánh tay, kéo Cô lại vào trong lòng mình..."

Văn : aa..."ngã vào lòng 2 Anh..."

Ngạn Tuấn:"ôm chặt Cô từ phía sau..."

Ngạn Thần :..."ôm chặt Cô..."

Văn :..."vùi mặt vào lòng 2 Anh..."

Cứ như vậy cho đến 30p sau...

Văn : hức...hức Em nhớ 2 Anh... nhiều lắm"òa khóc nức nở trong lòng 2 Anh"

2 Anh :..."vỗ nhẹ lưng Cô..."

Cứ như vậy cho đến 30p sau...

"Reng...reng...reng " điện thoại Tuấn...

Ngạn Tuấn :..."bắt máy "

Lâm Lão Gia : 2 Đứa tìm được Bé Văn chưa vậy Con...

Ngạn Thần : tìm được rồi Ba Mẹ...

Lâm Phu Nhân : nè... bằng mọi cách là 2 Đứa phải đưa Bé Văn về Lâm Gia...

Ngạn Tuấn : ko chịu về rồi...

Lâm Lão Gia : phải đưa Con Bé về nghe chưa, đánh ngất, chuốc thuốc mê gì cũng được...

Văn : Ba Mẹ...

Lâm Phu Nhân : nè...Cô còn dám gọi Tụi Tôi là Ba Mẹ nữa à...

Văn : Con xin lỗi...

Lâm Lão Gia : nè... 2 Đứa đưa Bé Văn về Lâm Gia...

2 Anh : Tụi Con biết rồi..."cúp máy..."

Văn :..."lấy điếu thuốc, châm lửa lên..."

Ngạn Thần : "lấy điếu thuốc từ tay Cô "

Văn :..."nhìn 2 Anh..."

Ngạn Tuấn :..."bóp chặt cằm Cô..."

Văn : aa..."nheo mày vì đau..."

Ngạn Thần : Em trốn mệt ko...

Văn : Em mệt chứ... Nhưng mà Em lại, Em lại... ko dám đối diện với 2 Anh "tránh né ánh mắt 2 Anh..."

Ngạn Tuấn :..."nắm chặt vai Cô..."

Văn :..."nhìn vào mắt 2 Anh..."

Ngạn Thần : về Lâm Gia...

Văn : Em sợ lắm..."chạy đi..."

Ngạn Tuấn :..."ra hiệu Ngạn Thần..."

Ngạn Thần :..."gật đầu..."

15p sau...

Vì vừa chạy vừa nhìn ra sau nên Cô bị vấp té...

Văn : aa..."ngã xuống đất..."

2 Anh :..."đi nhanh lại chỗ Cô..."

Văn :..."cố đứng dậy, tiếp tục chạy đi..."

Vì chân, đầu gối Cô bị thương nặng nên ko thể chạy nhanh được nữa...

Cứ như vậy cho đến 15p sau...

Văn : aa..."ngã khụy xuống đất..."

Ngạn Tuấn bế Cô lên...

Văn :..."trong lòng Tuấn, thở..."

Ngạn Tuấn ra hiệu cho Ngạn Thần...

Ngạn Thần :..."gật đầu..."

Ngạn Tuấn bế Cô đi lại xe...

Tại chỗ xe 2 Anh...

Ngạn Tuấn nhẹ nhàng để Cô ngồi lên ghế sau, Tuấn, Thần ngồi bên phải, trái của Cô, còn Cô thì ngồi giữa... Sau đó đe cũng lái xe đi...

Ngạn Thần kéo rèm che giữa ghế chính và ghế sau...

Cô ko nói gì mà chỉ im lặng mà dựa lên vai 2 Anh...

Ngạn Tuấn nhẹ nhàng cởi đôi giày Cô, xăn nhẹ ống quần bó của Cô lên...

Văn : aa..."vì đau nên nheo mày..."

Ngạn Thần lấy hộp cứu thương, sau đó 2 Anh nhẹ nhàng băng bó vết thương cho Cô...

Cứ như vậy cho đến 1 tiếng sau...

Sau khi 2 Anh băng bó vết thương ở chân và tay cho Cô xong...

Văn :..."nhìn 2 Anh..."

Ngạn Tuấn cởi áo khoát ngoài ra rồi mặc lên người cho Cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#彥葉