Tuấn Văn 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GTNV















Chap 1

Tại Đất Nước Trung Hoa Xinh Đẹp...

Tại bệnh viện TV...

Tại phòng hồi sức của Cô...

Văn : ưm..."mở mắt, nhìn xung quanh"

Y tá : Thiếu Phu Nhân... Cô tỉnh rồi sao " vui mừng, định chạy đi "

Văn : khoan đã..."cố nói "

Y tá : Cô có gì muốn nói ạ...

Văn : Tôi...

Y tá : dạ...tui xin phép ạ..."rời đi "

Cứ như vậy cho đến 10p sau...

Có 1 Chàng Trai mở cửa đi vào...

Ngạn Tuấn : chịu tỉnh rồi à, hửm...

Văn : ưm..."cười, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : hửm... muốn ngồi sao

Văn : nae...

Ngạn Tuấn : Em mới tỉnh lại thôi, còn yếu lắm, khỏe rồi Anh cho ngồi...

Văn : nae...

Ngạn Tuấn : ngoan..."xoa đầu Cô "

Văn : nae..."cười tươi, vươn tay lên "

Ngạn Tuấn "nắm chặt tay, hôn tay Cô "

Văn :..."cười tươi, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : Em đã hôn mê 10 năm rồi

Văn : nae, nhưng trong lòng hôn mê, Em đã thấy...

Ngạn Tuấn :..."cưng chiều Cô "

Văn:"cười, nắm chặt tay Anh". Anh ơi

Ngạn Tuấn : hửm...

Văn : Em đã bỏ lỡ 10 năm rồi...

Ngạn Tuấn : bỏ lỡ...

Anh biết nhưng vẫn muốn Cô nói ra...

Văn : đã bỏ lỡ 10 năm thanh xuân, và 10 năm... ở bên cạnh Anh...

Ngạn Tuấn : nào... Bây giờ Em chỉ mới 18 tuổi, ko muộn đâu...

Văn : có thật ko ạ...

Ngạn Tuấn : thật đấy, Bảo Bối à...

Văn : nae, Em sẽ thay đổi... Em muốn giống Anh...

Ngạn Tuấn : khi nào Em khỏe, Anh sẽ giúp Em...

Văn : nae..."kéo tay Anh "

Ngạn Tuấn :..."ngồi lên giường bệnh "

Văn :..."ôm tay, dựa đầu lên vai Anh "

Ngạn Tuấn :..."khoát tay lên vai Cô "

Văn :Anh ơi "mắt long lanh, nhìn Anh"

Ngạn Tuấn : hửm... Sao đây

Văn : Em muốn xuất viện cơ...

Ngạn Tuấn : cho Em xuất viện...

Văn : yeah..."cười tươi, nhìn Anh "

Anh cởi áo khoát ngoài ra, mặc lên người cho Cô, nhẹ nhàng bế Cô lên, rồi rời đi...

Lúc này bên ngoài...

Anh nhẹ nhàng bế Cô lên ghế phụ, lấy áo khoác ở ghế sau, đắp lên người cho Cô , vòng qua ghế lái chính, rồi lên xe lái xe đi...

Lúc này trên xe...

Văn : Anh ơi, đây là ai vậy...

Anh ko nói gì mà chỉ im lặng, bật chế độ tự lái, quay qua Cô, nắm chặt lấy tay Cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay Cô...

Ngạn Tuấn : cô ta...

Văn : còn Em...

Ngạn Tuấn : Em là Thiếu Phu Nhân, là Bảo Bối Nhỏ của Anh...ko ai có thể thay thế được Em...

Văn : thật ko ạ...

Ngạn Tuấn : Em ko tin Anh à, Bảo Bối

Văn : nae..."cười tươi, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn :

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#彥葉