Chương 1: Tướng công rời nhà bỏ đi đã trở lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bồi Nguyên năm thứ ba, người mán bị đánh lui, cả nước chúc mừng, các tướng sĩ bỏ áo giáp về làm nông.

Phúc An ngồi xổm ở phòng bếp nấu nước, một bên vụng trộm nhìn nam nhân cao lớn đang ngồi trong nhà chính.

Đó là nam nhân của nàng, ngày đó hắn rời nhà bỏ đi,  nhưng không nghĩ tới hắn sẽ đi tham gia quân ngũ.

Nhớ tới nguyên nhân hắn rời nhà đi, Phúc An lại thở dài một hơi.

5 năm trước vì gả cho Phương Trầm, nàng đã dùng chút thủ đoạn, làm cho hắn không thể cưới được nữ tử hắn thật lòng thích, sau đó bị mẹ chồng bức bách hắn thành thân cùng nàng, nhưng chưa từng chạm vào nàng.

Từ biệt 5 năm, nàng và mẹ chồng đều cho rằng hắn đã chết ở bên ngoài, không nghĩ đến hiện tại hắn lại  trở lại.

Trong lòng nàng tự nhiên rất vui mừng, nhưng mà nhìn đứa bé hai, ba tuổi bên cạnh hắn kia, không khỏi lại thở dài.

Đứa bé kia, giống như một cái tát đánh thật mạnh vào mặt nàng.

Mẹ chồng càng vui vẻ, con trai mất tích 5 năm đã trở lại, còn mang theo cháu trai trở về, không phải quá vui mừng rồi sao.

Phúc An lại thở dài, thôi, ngần ấy năm, nàng cũng nhìn thấu, dưa hái xanh không ngọt. Nếu hắn muốn hòa ly nàng cũng sẽ đáp ứng.

Phúc An lau nước mắt ở khóe mắt, thu hồi ánh mắt, chuyên tâm nấu nước.

Bên kia Phương mẫu cực kỳ vui mừng, ôm cháu trai yêu thích không buông tay, liên tục kêu cháu ngoan, cháu ngoan.

Đứa bé cũng nghe lời, mở miệng gọi tổ mẫu.

Chờ Phương mẫu thoáng bình tĩnh, mới hỏi nhi tử mấy năm nay đang làm cái gì.

"Vừa rời nhà năm ấy, ta đi theo đội buôn bán nửa năm, quen biết một tiêu đầu, liền đi theo chuyển hàng. Người man xâm lược, khắp nơi chiêu binh, liền cùng mấy huynh đệ trong tiêu cục vào quân ngũ."  Thanh âm Phương Trầm vững vàng đại khái nói việc mấy năm nay trải qua.

Phương mẫu nghe nhi tử nói như vậy, đau lòng lau nước mắt.

"Tổ mẫu, không khóc." Bánh bao nho nhỏ duỗi tay thay Phương mẫu lau nước mắt, Phương mẫu vừa chảy nước mắt vừa cười, hôn hôn tiểu Cốc tử trong ngực.

"Mẹ đứa nhỏ này đâu?" Phương mẫu hỏi hắn.

"Đã chết." Phương Trầm mặt không đổi sắc nói.

Phương mẫu như thở phào nhẹ nhõm, đã mất cũng tốt, bằng không có thể nói như thế nào với Phúc An. Đứa nhỏ này hiền lành, Trầm Nhi đi nhiều năm như vậy, nàng cũng không chê lão bà tử xấu tính như bà, vẫn luôn trông giữ ở Phương gia, chịu thương chịu khó, trái tim đều làm từ thịt,  vô luận là như thế nào bà đều không nghĩ có lỗi với cô nương ngốc này.

Phương Trầm nhìn thần sắc của nương, tất nhiên biết bà lo lắng cái gì, không vui nhíu mày. Từ trong lòng lấy ra cái túi vải đưa cho Phương mẫu.

Phương mẫu mở ra vừa thấy là mấy trăm lượng bạc! Khiếp sợ, khẩn trương che lại, nhìn nhìn ngoài cửa.

"Ở đâu ra nhiều bạc như vậy!".

"Mấy năm nay tích cóp, người giữ lấy".

Phương mẫu lúc này mới yên tâm, nhìn lại, sờ rồi lại sờ, rồi đẩy cho Phương Trầm nói, "Hiện giờ con cũng không nhỏ, đưa cho vợ con giữ, giữ cho tiểu Cốc tử cưới vợ.".

Phương Trầm nhíu mày, lại đẩy qua cho bà, "Nương, người giữ đi. Con về phòng sắp xếp đồ đạc trước." Nói xong không đợi Phương mẫu nói gì nữa, liền rời đi.

Phương mẫu thở dài, biết trong lòng hắn còn để ý việc năm đó, cũng không dám nói cái gì, đành phải nhận lấy.

Phương Trầm vào phòng, nhìn thoáng qua tấm ván gỗ dựng một bên, lúc này mới cười nhạt một tiếng, "Coi như ngươi thức thời.".

Phúc An nấu xong nước pha trà mang lên, lại thấy bọn họ đều đi rồi, đành phải buông ấm trà, lại đi phòng bếp nấu cơm.

Nghĩ hôm nay hắn trở về, Phúc An lấy một khối thịt khô xuống dưới, chuẩn bị xào một món ăn mặn.

"Phúc An, qua chỗ Vương thúc cắt khối thịt, và mua hai khối đậu hủ về." Phương mẫu ôm tiểu Cốc tử tới phòng bếp, nói với Phúc An.

Phúc An lau lau tay, nhận tiền. Nhân cơ hội nhìn tiểu gia hỏa kia.

"Tiểu Cốc tử, kêu nương, đây là nương con." Phương mẫu cúi đầu bảo tiểu Cốc tử.

Tiểu Cốc tử cau mày, rối rắm nhìn Phúc An, ngây thơ nói, "Cha nói, nương tiểu Cốc tử đã mất.".

Nhất thời không khí liền xấu hổ, Phúc An chạy đi nói, con đi mua thịt, liền chạy nhanh đi.

Phương mẫu tiếp tục dạy tiểu Cốc tử, "Về sau nàng chính là nương con, đã biết chưa?".

Tiểu Cốc tử vẻ mặt ngây thơ, lại nhưng thế nào cũng không chịu gật đầu, Phương mẫu trong lòng cũng hiểu đại khái, tiểu hài tử thì biết cái gì, còn không phải là do con của bà dạy, có thể thấy được trong lòng hắn vẫn không thích Phúc An.

Phương mẫu thở dài, đành phải dạy tiểu Cốc tử gọi nàng là dì. Lần này tiểu Cốc tử mới gật gật đầu.

Phúc An tất nhiên là cũng hiểu chuyện đó, ra cửa liền nhịn không được chảy nước mắt, chạy nhanh dùng tay xoa xoa, đi mua thịt.

Mọi người đều biết Phương Trầm đã trở lại, cũng đều biết Phương Trầm trở về còn mang theo một đứa bé, ánh mắt nhìn Phúc An không khỏi mang theo chút đồng tình.

Phúc An ngày thường chỉ ở nhà, cùng bọn họ nói chuyện không nhiều lắm, còn lại đều không thân, không có người tới hỏi.

Một bữa cơm ăn đến xấu hổ cực kỳ, trên bàn chỉ có tiếng Phương mẫu cùng tiểu Cốc tử một hỏi một đáp, Phúc An ngồi ở đối diện Phương Trầm, cũng không dám nhìn hắn, đành phải vùi đầu ăn cơm.

Hắn so trước kia càng cao, càng lớn, cũng càng làm cho người sợ hãi, Phúc An hiện giờ, ngay cả dũng khí liếc hắn một cái cũng không có.

Thấy nàng một bộ dáng không lên được mặt bàn, Phương Trầm trong lòng càng thêm không vui, nhìn đỉnh đầu lộn xộn, chỉ cảm thấy ghét bỏ, nữ tử bẩn thỉu, làm gì có nàng dâu nào như nàng, cả người dơ bẩn, nhìn như giống tuổi nương hắn.

Bữa cơm này Phúc An ăn đến đứng ngồi không yên, hai ba ngụm ăn xong cơm, liền nói con ăn no rồi, vội vã đi ra, trở về phòng bếp, nấu nước tắm cho bọn hắn.

Vừa ngồi xổm xuống, ngực trướng lên, làm nàng hoàn hồn, lúc này mới thầm nghĩ không tốt, một ngày hôm nay không vắt sữa.

Đây là một bí mật của Phúc An, sau khi nàng có kinh nguyệt lần đầu, liền bắt đầu có sữa, chỉ có mẫu thân nàng biết chuyện này, trộm mang nàng đến y quán trấn trên xem, cũng không nhìn ra nguyên nhân, đành phải từ bỏ.

Mẫu thân đành phải dạy nàng như thế nào vắt sữa ra, cũng không lãng phí, bảo nàng tự mình uống hết, nói, đây dù sao cũng là tinh hoa của bản thân, đừng lãng phí.

Phúc An cúi đầu nhìn trước ngực một cái, quần áo trước ngực, đã có chút ẩm ướt, sữa đã tràn ra.

Phúc An hiện giờ trở về phòng cũng không tốt, đành phải cầm chiếc khăn, trộm nhét vào trước ngực, tạm thời chặn một chút.

Cũng may lửa bếp cũng lớn, rất nhanh đã hong khô.

Chờ nấu xong nước tắn cho bọn hắn xong, tắm rửa xong, Phúc An mới thở phào nhẹ nhõm, rửa sạch chén bát mới bắt nấu nước tắm cho chính mình.

Phương Trầm ở trong phòng, nàng cũng không dám trở về phòng tắm rửa, đành phải đóng cửa phòng bếp, vắt sữa, tạm chấp nhận ở phòng bếp tắm rửa một chút.

Cũng không biết có phải do có sữa hay không, trước ngực Phúc An là một bộ ngực sữa rất lớn, hồng anh lớn nhỏ vừa phải, không ngừng tràn ra sữa tươi màu trắng, nhẹ nhàng dùng một tay áp lên, sữa liền tràn ra, Phúc An không khỏi thấp giọng thỏa mãn rên rỉ ra tiếng, nghẹn một hồi lâu rồi đột nhiên được xả ra, đúng là thập phần sảng khoái.

Chờ Phúc An tắm xong ra ngoài, mới phát hiện phòng đều đã tắt đèn, Phúc An chỉ có thể sờ soạng trở về phòng, rón ra rón rén đem tấm ván gỗ hạ xuống, trải chăn, lúc này mới đi ngủ.

Giống như trước kia, Phương Trầm coi như không thấy nàng,  hiện giờ Phúc An cũng sẽ dính lấy hắn, để cho hắn nhục nhã. Vẫn duy trì khoảng cách đối với hắn, cũng duy trì khoảng cách đối tiểu Cốc tử .

Nàng biết, hắn đề phòng nàng, sợ nàng tổn thương tiểu Cốc tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro