Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thư Nguyện - 舒愿

_______________________________

1.

Vào năm nhất đại học, tôi thầm mến hotboy ở học viện bên cạnh. 

Do bạn cùng phòng xúi giục, tôi nháo nhào chạy đến tỏ tình. 

Nào ngờ anh ta lại hỏi tôi: "Cậu đã thi được tiếng Anh cấp 6 chưa? Đã từng đạt giải thưởng quốc gia nào chưa? Đã từng viết luận văn học thuật chưa?"

Tôi vội vàng lùi về phía sau: "......"

Toang rồi... Thời buổi này yêu đương đều cần nhiều yêu cầu khó đến vậy sao? (╯_╰) 

Anh ta mặt mày ân cần: "Như vậy đi, cậu chuẩn bị sơ yếu lí lịch, gửi đến email của tôi, tôi sẽ trả lời sau."

"Chỉ là học trưởng... Em chỉ muốn cùng anh yêu đương."

Anh ta đẩy đẩy mắt kính: "Cái gì cậu cũng không làm được, còn muốn yêu đương? Cậu đã đến tuổi yêu đương rồi sao?"

Dáng vẻ còn rất có đạo lý.

Tôi lập tức như được tiêm máu gà: "Học trưởng, anh chờ em, chờ em phấn đấu rồi trở về tìm anh."

Khóe miệng hotboy nhếch lên, cặp mắt đào hoa kia cười đến lóng lánh ánh nước: "Ừ, thế thì tôi chúc cậu thành công, tạm biệt."

Anh ta đi còn nhanh hơn trốn.

2.

Những người bạn cùng phòng trốn ở trong góc chạy ùa ra: "Bối Bối, bỏ cuộc đi, sao lại có người thích làm khó như vậy chứ."

"Không." Tôi nhớ lại bóng dáng chạy trối chết đó, "Anh ấy chạy nhanh như vậy, chắc chắn là đang thẹn thùng, anh ấy rõ ràng còn chúc tớ thành công..."

Bạn cùng phòng ABCD bỗng im lặng tập thể.

Tôi càng thêm kiên định: "Tớ càng nên thể hiện một chút thành ý trong việc theo đuổi anh ấy."

Bạn cùng phòng yếu ớt nói: "Nhưng giải thưởng chuyên nghiệp quốc gia chỉ có một cái, trừ phi Tạ thần nhường cậu, nếu không cậu cũng không thể lấy được."

Một gáo nước lạnh đổ xuống.

Tạ Từ Hàn, đối thủ một mất một còn của tôi từ nhỏ đến lớn, bại tướng trong tay tôi bởi vì thường thua tôi một điểm.

Tất nhiên, đó là trước đây.

Chín tháng trước, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, cố ý cười nhạo Tạ Từ Hàn ở bàn sau: "Ối trời, cậu vẫn còn đang chuẩn bị thi đại học ư? Tôi cũng rất muốn thử sức với kỳ thi đại học, đáng tiếc là tôi được tuyển thẳng."

Hắn ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, từ trong ngăn kéo chậm rãi lấy ra một tờ giấy báo hệt như của tôi, phi thường bình tĩnh cười nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng được tuyển thẳng, giấy báo của cậu vừa mới đến à?"

Cuộc đời tôi chưa bao giờ chán nản đến vậy.

Nhưng vì nhan sắc của học trưởng, chịu đựng Tạ Từ Hàn một chút cũng không sao.

"Không phải chỉ là một Tạ Từ Hàn thôi sao." Tôi không thể giải thích được mà chột dạ, "Tớ có thể thu phục."

Bạn cùng phòng kinh hãi: "Hứa Vân Châu mà biết cậu vì anh ấy làm đến vậy, anh ấy chắc chắn sẽ cảm động đến khóc."

Tôi như có cảm giác cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống: "Suỵt, nói nhỏ thôi."

Hứa Vân Châu có khóc hay không, tôi không biết. Nhưng Tạ Từ Hàn biết tôi vì một người đàn ông mà phấn đấu, chắc chắn sẽ cười chết tôi.

"Bối Bối, để giúp cậu theo đuổi hứa Vân Châu, bọn tớ còn chuẩn bị đạo cụ."

Gió lớn thổi qua, trượt tay, đạo cụ lập tức bị thổi bay, đó là một tấm băng rôn màu đỏ in chữ to phía trên.

"Hứa Vân Châu, Tiêu Bối Bối thích anh." Những ký tự to này bay phấp phới ở trong không khí, khiến tôi muốn sửa tên đổi họ ngay lập tức.

Sân thể dục có rất nhiều người, mọi người ăn dưa thật mau. Khi còn không biết nhân vật chính đó là ai, đã bắt đầu ồn ào: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!" 

Tôi bụm mặt chạy theo nó.

Mắt thấy nó treo phía trên khung thành, một cánh tay ngăn tôi lại: "Bọn họ đang thi đấu, đợi lát nữa rồi hẵng đến lấy."

Tôi khóc không ra nước mắt, nếu lại treo thêm tí nữa thì tôi thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.

Động tĩnh trên sân thể dục quá lớn, bỗng một quả bóng từ trên trời giáng xuống sượt qua người tôi.

Tôi vừa ngẩng đầu liền thấy chủ nhân của quả bóng.

Ngũ quan anh tuấn góc cạnh, thân cao 1m78, làn da trắng đến sạch sẽ, vẻ mặt người sống chớ lại gần.

Hắn dùng một chân đá quả bóng trở lại sân, đuôi mắt hơi nhướng lên: "Tiêu Bối Bối, lợi hại thật đấy."

Hắn khẳng định là cố ý, giả vờ đến nhặt bóng để cười nhạo tôi.

Tạ Từ Hàn, sinh viên chuyên ngành kiến trúc, nhưng từ trên khuôn mặt soái khí bức người của hắn, tôi luôn cảm thấy có một cổ tà khí.

Tôi rất muốn chạy, nhưng hắn ta không cho phép.

Tạ Từ Hàn chống một tay trên khung thành, lạnh lùng nói: "Có thời gian tán tỉnh đàn ông lại không có thời gian để trả lời tin nhắn của tôi?"

Tôi trợn trắng.

Tin nhắn của hắn có gì để trả lời?

Tôi không cần nhìn cũng biết, chẳng qua chỉ là một cuộc trò chuyện nhàm chán kiểu "Có đó không? Giúp Tiêu Nhiên lấy cơm hộp, nhân tiện gọi cho cậu".

Ta giả vờ ấn vào màn hình điện thoại: "Ôi, thật xin lỗi, hình như tôi đã đem cậu kéo vào danh sách đen, không nhận được tin nhắn, tôi vừa kéo cậu ra, cậu sẽ không để ý chứ?"

"Tôi không sao." Tạ Từ Hàn hơi rũ khóe mắt, miễn cưỡng cười, "Nói thật, có chút khổ sở."

Toang rồi, dáng vẻ hắn ta khổ sở thật soái thật nghiêm túc, làm thế nào tôi mới có kiềm nén lại tình mẫu tử đang trào dâng trong lòng đây?

Vì vậy, tôi lựa chọn trốn tránh: "Đi đây, gặp lại sau."

Hắn nhướng mày nắm lấy vai tôi: "Chỉ có vậy liền đi rồi? Không có gì muốn nói với tôi sao?"

Tôi cảm thấy có lỗi với hắn, chiếu lệ nói với hắn vài câu: "Đúng vậy, mấy ngày trước tôi kiến nghị cậu nói trong nhóm lớp, cùng học viện bên cạnh tổ chức liên hoan hữu nghị, gửi mười ba tin nhắn, tại sao cậu không trả lời tôi?"

Tạ Từ Hàn là lớp trưởng, để tạo cơ hội ở cùng Hứa Vân Châu, tôi liều mạng kiến nghị cả lớp tổ chức một buổi liên hoan hữu nghị với học viện bên cạnh.

Cuối cùng chỉ còn thiếu một phiếu, phát hiện Tạ Từ Hàn không bầu, tôi vứt hết mặt mũi đi tìm hắn, còn gửi tổng cộng mười ba tin nhắn.

Nhưng hắn lại giả vờ như không nhìn thấy.

Gió thổi nhẹ qua, tóc mái che khuất gương mặt hắn, từng chữ hắn thốt ra đều đang khiêu chiến giới hạn của tôi: "Ồ, lúc đó tôi thấy cậu rất phiền phức, cho nên đã kéo cậu vào danh sách đen, không nhận được tin nhắn, cậu sẽ không để ý đâu nhỉ?"

Tôi: "......"

Mẹ nó chứ tình mẫu tử, sống mười chín năm, Tiêu Bối Bối tôi vẫn không rút ra được bài học nào.

3.

Sau khi Tạ Từ Hàn rời đi, đôi mắt của những người bạn cùng phòng sáng như bóng đèn lớn: "Cậu cùng Tạ thần có chút mờ ám, bình thường cậu ấy cũng không nhỏ nhen như vậy đi? Giữa hai người các cậu có quan hệ gì nha?"

Ta nghĩ bụng: "Chắc là mối quan hệ nếu không có gì quan trọng, vĩnh viễn không qua lại với nhau đi."

Từ khi còn mẫu giáo, chúng tôi hai người bàn trước bàn sau cạnh tranh gay gắt mười mấy năm, quan hệ chưa bao giờ tốt đẹp cả. Ngay cả khi cùng mặc một kiểu đồng phục, có lẽ cũng chỉ sợ đối phương cảm thấy chính mình đang ra vẻ.

Mẹ tôi luôn răn dạy tôi rằng: "Con phải làm nở mày nở mặt mẹ, nhất định phải ưu tú hơn Tạ Từ Hàn, không thể để cho người khác khinh thường nhà chúng ta."

Người khác này chính là cả nhà Tạ Từ Hàn.

Năm đó mẹ tôi cùng mẹ hắn làm việc ở cùng một công ty, có một vị lãnh đạo trẻ tuổi luôn theo đuổi mẹ của Tạ Từ Hàn không dứt, nhưng đều bị mẹ của Tạ Từ Hàn từ chối.

Bà ấy quay đầu nói với mẹ tôi: "Loại đàn ông này tâm địa gian xảo, cậu đừng bị mấy đồng tiền trong túi hắn lừa gạt."

Câu nói đó làm mẹ tôi rất nan kham, khi đó, mẹ của Tạ Từ Hàn cũng không biết rằng người mà bà ấy liều mạng từ chối, lại là người mà mẹ tôi nằm mơ cũng muốn gả cho.

Theo cách nói của mẹ tôi, ba tôi năm đó mặc vest, đi giày da trông rất có khí chất, thậm chí cả đồng hồ đeo tay cũng là hàng mới được đưa ra thị trường.

Sau đó, bà được như ý nguyện gả cho cái vị lãnh đạo trẻ tuổi này, cũng chính là ba tôi.

Nhưng bà vẫn luôn cảm thấy ba tôi còn thích mẹ của Tạ Từ Hàn, nghi ngờ hai người họ có mờ ám.

Cuối cùng mẹ của Tạ Từ Hàn cũng kết hôn.

Năm Tạ Từ Hàn còn học mẫu giáo, ba hắn sấm đông sấm tây, mở ba cái siêu thị lớn, sự nghiệp phát triển không ngừng.

Ba tôi cũng không thua kém gì, nhưng đàn ông lại có chút thói hư tật xấu.

Ngoại tình, nuôi tiểu tam, bạo lực lạnh với vợ, ba mẹ tôi muốn ly hôn, còn náo loạn đến ba năm, mọi người ai cũng biết.

Mẹ tôi không lo lắng việc chồng mình ngoại tình, nhưng lại lo sợ mẹ Tạ khinh thường bà.

Bởi vì bà là một người phụ nữ đã ly dị, ở công ty thường xuyên không dám ngẩng cao đầu.

Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên vào mẫu giáo, đợi rất lâu cũng không có người tới đón tôi, Tạ Từ Hàn vẫn luôn nắm lấy tay tôi: "Cậu đừng khóc, ba cậu sẽ đến mà."

Ta lặng lẽ chùi nước mắt nước mũi lên tay áo của hắn, lễ phép nói một câu: "Cảm ơn cậu."

Còn có tay áo của cậu nữa.

Vào lúc mẹ hắn đến, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, bà cười nói với tôi: "Là Bối Bối đúng không? Ba mẹ cháu hôm nay có chút bận, cháu có muốn đến nhà của chúng ta ăn sủi cảo trước không?"

Tạ Từ Hàn kéo tôi đi: "Đi thôi, đi ăn sủi cảo."

Tôi vui vẻ mà đi.

Tôi khi đó cũng không biết, câu nói "Ba mẹ cháu hôm nay có chút bận" có ý nghĩa gì.

Chờ đến khi tôi về nhà, đôi giày trên kệ của ba tôi và anh trai đã biến mất không thấy.

Ngày hôm đó họ xử lý thủ tục ly hôn, ba cũng mang anh trai rời đi.

Trong phòng khách trống rỗng, mẹ tôi đỏ mắt thu dọn đồ đạc, nhìn thấy tôi mới giật mình hốt hoảng, vội vàng xin lỗi tôi: "Mẹ xin lỗi Bối Bối, mẹ quên đi đón con."

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, vui vẻ chia sẻ những trải nghiệm mới lạ ở lớp mẫu giáo với bà: "Mẹ ơi, bạn cùng bàn của con tên là Tạ Từ Hàn, nhà của cậu ấy rất lớn, mẹ cậu ấy làm sủi cảo ăn rất ngon, ba cậu ấy còn đưa con đến dưới lầu."

Nụ cười trên khóe miệng của mẹ tôi đông cứng lại: "Trong nhà không có sủi cảo sao? Con rẻ rúng như vậy, chỉ biết sống dựa vào bố thí của người khác?!"

Vào lúc tôi còn không kịp phản ứng liền đón nhận trận đòn đầu tiên trong đời, ngắn ngủi mà dồn dập, giống như một cơn gió lốc, thình lình xảy ra, chỉ để lại những nỗi đau âm ỉ.

Mẹ tôi chật vật ôm lấy tôi, cùng tôi gào khóc: "Bối Bối, con đừng trách mẹ, về sau con muốn gì, mẹ cũng sẽ cố gắng thỏa mãn con, nhưng con nhất định phải ưu tú hơn Tạ Từ Hàn."

"Vì sao ạ?"

"Bởi vì cả nhà họ đều khinh thường chúng ta, nếu như con thua kém Tạ Từ Hàn, mẹ thật sự sẽ điên mất."

Nội tâm tôi chấn động sâu sắc, tôi xem hắn như bạn bè, hắn cư nhiên lại khinh thường tôi, tại buổi tối hôm đó, tình bạn giữa tôi và Tạ Từ Hàn hoàn toàn kết thúc.

Vào ngày hôm sau, Tạ Từ Hàn đặt một con gấu bông màu hồng nhạt lên bàn: "Ngày hôm qua cậu nói thích gấu bông, là loại này sao?"

Tôi nhớ tới lời mẹ nói: "Không, tôi không thích mấy thứ này."

Sau đó, khi Tạ Từ Hàn được lão sư chọn làm lớp trưởng lớp mẫu giáo, tôi run rẩy giơ tay, lấy hết can đảm nói: "Lão sư, con cũng muốn làm lớp trưởng."

Kể từ đó, đối với tôi, cùng Tạ Từ Hàn cạnh tranh gay gắt đã trở thành một loại tín ngưỡng.

4.

Nghe xong câu chuyện xưa nhàm chán này, bạn cùng phòng nằm trên giường ngáp một cái: "Chỉ vậy thôi? Dì còn rất hiếu thắng nha."

"Không, bà ấy hoàn toàn không nhớ rõ việc này."

Vào năm tôi cao nhị, tôi về nhà ăn cơm, mẹ tôi dường như chợt nhớ ra: "Bối Bối, con và Tạ Từ Hàn là bạn học hơn mười năm rồi, sao con không dẫn cậu ấy về nhà ăn một bữa cơm? Làm người phải nhiệt tình một chút, có biết không?"

Tôi lúc ấy: "......"

Đầu óc quay cuồng, vang vọng câu hát "Em còn muốn gì ở tôi" của Tiết Chi Khiêm.

Người khác hố cha, mẹ tôi hố tôi.

Điện thoại của tôi bỗng vang lên, ghi chú là "Anh trai dỗi hờn".

"Tiêu Bối Bối." Thanh âm nhàn nhạt dễ nghe, "Xuống lầu mua giúp anh mày băng vệ sinh, loại siêu thoáng dùng ban đêm, cái loại dài 325mm......"

"Băng gì cơ?" Tôi đột nhiên khẩn trương, "Bị trĩ sang phải mau trị, đừng lót băng vệ sinh."

Anh trai tôi Tiêu Sầm, học ở đại học chuyên khoa bên cạnh, cùng tôi sinh ra từ trong một cái bụng mẹ, lớn hơn tôi vài phút.

"Nói điên khùng gì đây?" m thanh hỗn độn từ ký túc xá bên kia truyền tới, anh chuyển sang nơi khác nói, "Cho Tiêu Nhiên dùng, không phải cho tao."

Tôi mỉm cười: "Vậy cô ấy có bị bệnh trĩ không? Không bị thì tự đi xuống lầu mà mua? Em gái của anh rất bận."

"Bận tán tỉnh đàn ông à?" Đầu dây bên kia Tiêu Sầm cũng không tức giận, "Tạ Từ Hàn vừa kể cho tao nghe, ha ha ha ha, tốt hơn là mày đi siêu thị mua băng vệ sinh cho Tiêu Nhiên đi."

Tôi cảm thấy mình đang bị vũ nhục: "Anh cảm thấy em không xứng sao?"

"Cũng không đúng." Anh ta đột nhiên nghiêm túc, "Không muốn sinh hoạt phí tháng sau nữa à? Nếu còn muốn thì mau chạy đi mua......"

Tôi nghẹn khuất xỏ giày đi xuống lầu.

Rõ ràng cùng cha mẹ sinh ra, Tiêu Sầm như là sinh ra ở nước Mỹ, mà tôi lại như đến từ Châu Phi, ba tôi hàng tháng gửi tiền cho Tiêu Sầm, Tiêu Sầm lại chuyển một nửa cho tôi.

Nhưng anh ta thường xuyên uy hiếp sẽ không chuyển sinh hoạt phí cho tôi, bắt tôi tặng đồ cho Tiêu Nhiên, tháng trước hắn còn quên chuyển khoản.

Vì thế tôi một ngày ăn ba cái bánh bao lớn, chút nữa thì bị các bạn học đề cử thành học sinh nghèo khó của trường.

"Tiêu Sầm." Tôi xỏ dép lê đi tìm siêu thị, nói với anh, "Em sẽ sửa ghi chú cho anh."

"Sửa thành cái gì?"

"Anh cảm thấy cái tên "Liếm cẩu" như thế nào?", Tôi mịt mờ ám chỉ với anh, "Dù sao thì việc nuôi vợ giúp người khác, người bình thường chẳng ai làm vậy cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro