Chiêm Bái*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiến thoái lưỡng nan. Tui mắc kiệt mình trong chiếc hợp thời không. Chiếc hộp ấy bốn bênh là bê tông trắng xám lạt vị. Ở đây tui chẳng biết no, biết đói, ngoài ra cũng chẳng mùi hương, thứ giác quan duy nhất chính là thị giác. Trên trần nhà có tấm kiếng mờ, qua đó ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua và soi sáng cả căn phòng tẻ nhạt này. Tui thấy có hai món tạo vật đồng dạng mang hình khối một chiếc nhẫn uống ắn quái dị. 

Tiến thoái lưỡng nan, hay do lòng người người yếu ớt mà tự nhốt mình trong cảnh tù túng này. Tiến, lùi không được hay lòng người chỉ vì không dám hay không tin vào khả năng của mình để tiến lên hay thoái lui. Thời gian cứ trôi bên ngoài, tui biết, biết rất rõ là đằng khác, tuy nhiên, sự an toàn bên trong đây, dù tẻ nhạt dường nào, thì cũng nhiều lắm đòi tui một niềm mong muốn giải thoát thoáng chốc. Thoáng chốc bởi lẽ, với ánh nhìn khẩn cầu, tui không biết mình khẩn cầu điều gì ngoài kia, ở ngoài chiếc hợp thời không tù túng này, là thế giới bao la muôn hình vạn dạng. Không gian sẽ là đòn bẩy mà xô ta, khiến ta va chạm với tạo vật khác, hinh thù dù có quái lạ, thời gian sẽ bắt chúng ta phải chấp nhận. Và thời gian cũng hiểm ác và chủ động đẩy ta rơi xuống con vực vô đáy, để ta biết rơi tự do, để ta lo lăng về điều bất định ở đáy vực, liệu đó là cái chết và rồi không gian tạo hóa cho một nhánh cây mà qua đó, ta nắm vúi cuộc đời đầy mạo hiểm, mà chỉ cần buông xuôi, ta không dám tin rằng không gian sẽ thương tình cho ta cơ hội lần hay. 


Tiến thoái lưỡng nan, hay do lòng người hèn nhát và kém cỏi. Tui khẩn cầu chỉ chốc lát và rồi nhủ lầu, cho bản thân mình 1 tiếng bên trong nữa thôi rồi mình sẽ đi ra bên ngoài. Tui vẫn nhìn lên cái trần kiếng sáng soi. Một tiếng nữa thôi, để cho tui chiêm bái cái thế giời này từ bên trong chiếc hợp. Đục đục, mờ mờ nhưng âm ấm và sáng soi. 

*Chiếm bái: kính lạy và chiêm ngưỡng để tỏ lòng ngưỡng mộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro