4/3/2022

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mình xin nghỉ học, và lại xảy ra xung đột với bố. Chán. Nước mắt mình rơi từ trước tới nay chỉ có 1 lý do là vì gia đình, 🏠🏠🏠. Nhà làm mình chán cx có buồn cũng có, tức giận cũng có. Bố mk cấm mình này nọ, mình chán quá. Có nên kiếm chỗ nào làm ko ta, ăn ở tại chỗ ý nhỉ. Và tứ khóc nữa. Giờ bố đang an ủi tứ. Tứ cx tội ghê. Mình sống trong ngôi nhà ko bth lắm, nên mình hiểu tâm lý gđ. Nhà là nơi nương tựa chứ ko phải nơi tạo thêm đau thương, đâm thêm nhiều vết dao. Chịu đựng ko bao giờ là đủ, mình ghét chịu đựng. Mỗi lần như vậy ko biết tại sao nước mắt mình lại rơi. Chắc do thói quen, hoặc phản xạ. Chỉ thấy tủi thân, sao yếu đuối thế, ko có chỗ dựa. 21t r á. Chán ghê ch làm đc cái trò trống gì. Nếu giờ ra đường có khi lại đi mượn tiền ấy chứ. Biết bố như thế còn đi chấp nhặt bố. Đúng điên. Chúa là ng phán xét, ko phải mình. Mình có thể bỏ tất cả đi ko nhỉ. Ko đc đúng ko. Ở nhà xướng quá mà. Phải đến lúc khó khăn mới biết mình sống thờ ơ quá.
Thực ra mình cx chẳng là 1 đứa tử tế gì cả, sáng ở nhà cả buổi sáng, có ra vườn hay làm gì đâu. Thế mà còn tị nạnh,đòi bình đẳng mới ghê chứ. " cuộc đời vốn bất công nên cọng lông ko bao giờ thẳng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro