36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì... vì sao?"

Hồi lâu, Pond mới theo lời người kia hỏi một câu.

Kỳ thật trong lòng anh từ lâu đã có nghi vấn. Phuwin trong nhận thức của anh cũng không phải là người sẽ đối với người khác bằng chân tâm như vậy.

Có lẽ do xuất thân của mình, nên lớp phòng bị của Phuwin rất vẫn chắc, đối với ai cũng chỉ xem như xả giao, thật khiến cho người ta cảm thấy cậu là một người vô tâm. Huống chi bản thân hắn năm đó cũng từng bị người kia đối xử lạnh bạc đến thương tâm.

"Tôi và cậu ấy quen nhau trong buổi tiệc mừng năm đó. Lúc ấy, ông Santichai dẫn cậu ấy đến chỗ tôi. Cha mẹ tôi lúc đó đều đã ngoài ý muốn mà."

Phuwin gắt gao nắm chặt bàn tay, dường như nhập tâm vào lời nói.

"Kỳ thật ngay từ đầu mục đích tiếp cận cậu ấy của tôi vốn không đơn giản. Anh cũng biết đó, người như lão gia Santichai, ai không muốn dính dáng chút quan hệ. Hơn nữa Satang lúc đó cũng thực rất thích tôi, cũng muốn làm bạn với tôi. Bạn bè xung quanh tôi đều bảo tôi đừng bỏ qua cơ hội này. Bọn họ đều nói, cũng chỉ là cùng Satang kết giao bạn bè thôi, tôi cũng không mất mát gì"

Pond cũng không ngắt lời cậu. Ánh mắt anh say đắm nhìn người đang dần chìm vào hồi tưởng kia.

"Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy họ nói cũng không sai, liền đồng ý. Trời sinh da mặt tôi vốn cũng dày, giả vờ đóng kịch đối với tôi mà nói cũng không quá khó khăn. Tôi cùng Satang kết bạn. Lúc mới đầu cũng chỉ là đưa cậu ta đi chơi đùa hời hợt. Cho đến khi.."

Nói đến đây, ánh mắt Phuwin đột nhiên sáng trong, "Cho đến khi..mẹ tôi mất"

Pond im lặng lắng nghe. Những lời này trước đây cậu chưa bao giờ nói với anh. Những chuyện về gia đình cậu đối với mình luôn là một ẩn số. Giờ phút này ngồi ở trước mặt anh là người mà anh luôn tâm niệm. Thoáng cúi đầu, ngón tay Pond có chút không yên mân mê ly rượu trong tay.

"Khoảng thời gian tôi đau khổ nhất, người ở bên cạnh tôi cũng duy nhất chỉ có Satang cậu ấy mà thôi."

"Thời điểm đó tâm trạng tôi rất sa sút, tính tình rất tệ. Khi không muốn ăn cơm liền thuận tay ném đồ. Khi không muốn nói chuyện thì cả ngày tôi cũng không hé răng."

Ngữ điệu Phuwin rất chậm. Pond dường như có thể theo miêu tả của cậu tưởng tượng ra dáng vẻ bất lực lúc trước của cậu. Anh nhíu mày, chỉ hận chính mình vào thời điểm người mình yêu khó khăn nhất, anh lại chưa cùng cậu quen biết, chưa thể ở bên cạnh cậu từng giây từng phút.

"Satang ... Cậu ấy rất lo lắng cho tôi."

"Cho dù tôi phát điên cũng vẫn im lặng ở bên cạnh tôi ... Có một lần tôi ném bát không cẩn thận đụng vào cậu ấy, cậu ấy cũng không khó chịu."

"Lòng tôi rất khổ sở. Lúc ấy nhìn Satang ngồi xổm trên mặt đất im lặng nhặt từng mảnh vỡ, tôi đột nhiên nghĩ ra, Satang trước mặt tôi đây, lúc ba mẹ cậu ấy mất, cậu ấy cùng lắm cũng chỉ mới 5 tuổi mà thôi. Cho nên tôi nghĩ, đau khổ khi đó của tôi so với cậu ấy có là gì đâu..."

Phuwin nói đến đây cổ họng đã nhịn không được nghẹn ngào. Cậu dừng một chút, ngẩng đầu lên, cố gắng mở to mắt, ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Qua hồi lâu, cậu mới nói tiếp.

"Về sau, ba tôi lại muốn cưới người phụ nữ kia"

Ánh mắt Pond khẽ động, biết người phụ nữ kia chính là dì nhỏ của Phuwin.

"Tôi thực sự muốn điên rồi ... Chạy theo
ba tôi ầm ĩ một trận. Không phải là rất kinh tởm sao ..."

Cậu nín khóc mỉm cười, song niềm chua xót trong lời nói ngày càng dâng lên nồng đậm.

"Bọn họ thật sự là ... làm cho tôi ghê tởm"

Pond nhìn cậu, trong mắt ẩn ẩn đau thương. Anh biết rõ chuyện năm đó đối với Phuwin có bao nhiêu đả kích.

"Không ai hiểu tôi.. Tôi đem bọn họ đuổi ra khỏi nhà. Đúng, chính là tôi! Là tôi đích thân đuổi bọn họ ra khỏi cửa!"

"Trong mắt nhiều người đều cảm thấy tôi làm như vậy thực hoang đường, là đại nghịch bất đạo. Nhưng mà tôi không sao cả. Dù sao cũng không ai có thể hiểu tôi, tôi cũng không cần người khác hiểu."

Phuwin giương mắt, vẻ mặt có chút tự giễu.

"Chính là ngày đó, ông nội gọi tôi tới Sereevi. Tôi nghĩ ông ấy cũng giống những người khác, muốn dạy đời tôi. Nhưng làm tôi không nghĩ tới chính là, ông ấy lại nói với tôi, Phuwin à.. Đừng buồn nữa, con muốn làm cái gì cứ việc làm ta xem ai dám nói gì con có ông nội ở đây rồi."

Người được nói đến ở đây có lẽ là Santichai vừa mới qua đời. Trong ánh mắt Phuwin hàm chứa nước mắt long lanh, rốt cuộc cũng nhịn không được mà chảy xuống, tức thì liền nức nở.

"Pond.. anh biết không.. Ông nội rất thương tôi"

"Ông nội rất thương tôi, Satang cũng thế"

Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của Phuwin. Cậu không muốn nói tiếp, đôi môi nhịn không được mà run rẩy, trong mắt bi thương khó nén.

Pond lần này nghe xem như cũng hiểu được. Cậu cùng Sereevi thì ra lại còn có một câu chuyện như vậy. Cũng khó trách trời sinh Phuwin vốn cao ngạo, quật cường như thế, trước mặt Satang liền một mặt ôn nhu.

Thêu hoa trên gấm thì có ích gì, tặng than trong ngày tuyết rơi mới có thể chân chính làm người ta cảm động và nhớ nhung một đời.

Bầu bạn cùng Satang trong thời khắc khó khăn nhất, cùng sự giúp đỡ của ông nội. Suy nghĩ ban đầu của Phuwin không trừ mà tan. Cho nên trong mắt cậu, Satang từ lâu đã không phải loại bạn bè cậu muốn lợi dụng kia, mà là người thân.

"Phuiwn.."

Pond cất tiếng gọi cậu, không biết làm thế nào hòa hoãn được tâm tình đối phương. Một người dù có kiên cường đến thế nào đi nữa, một khi bị chạm đến nơi mềm yếu nhất, cũng đều không chống đỡ nỗi. Phuwin bị tình thân đả thương, nhưng trong lòng cậu mong chờ, khao khát nhất, cũng chính là tình thân.

Khóc hồi lâu, Phuwin dường như đã phát tiết xong. Cậu lau nước mắt. Ánh mắt hồng hồng ngước nhìn vẻ mặt lo lắng của Pond. Cậu bật cười, hướng anh khoát tay áo.

"Làm gì nhìn tôi dữ vậy?"

Pond mím môi không nói.

"Tôi không sao"

Có một số việc nặng nề trong lòng đã lâu, khó tránh khỏi ngột ngạt khó chịu. Phuwin cũng không hiểu bản thân vì sao đêm nay lại nói với anh những lời này. Có lẽ là hương rượu đêm nay quá dụ hoặc lòng người đi, cậu nghĩ thế.

Nói như vậy mới phát hiện bản thân thật khát nước. Phuwin lại rót một ly. Thời điểm chất lỏng chạy xuống yết hầu lại làm cổ họng cậu khó chịu. Cậu đột nhiên bị sặc, che miệng ho khan.

Pond nhíu mày, hướng cậu đi đến. Cậu vì sặc mà ánh mắt bức ra lệ, trong lòng không khỏi vì cái chơi liều của mình mà hối hận. Cậu hướng anh loạn phất phất tay, ý bảo chính mình không có việc gì.

"Em chung quy vẫn là không làm cho người khác bớt lo lắng được"

Nửa ngày, bước chân dừng lại của Pond mới thấp giọng nghẹn ra một câu như vậy. Cũng chung quy dễ dàng như vậy làm lòng tôi đau.

Phuwin  bình ổn lại thân thể, nhìn anh đang đứng bên cạnh mình, liền vỗ vỗ phần ghế trống bên người bảo đối phương ngồi xuống.

"Anh ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Pond có điểm nghi hoặc, nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra. Đợi anh duỗi đôi chân dài ra ngôi xuống bên cạnh mình, Phuwin trong mắt cũng đã không còn ẩm ướt giống vừa rồi. Giờ phút này cậu chặt chẽ khóa chặt ánh nhìn của anh, thần sắc nghiêm túc, sau đó cậu mở miệng:

"Anh cùng Winny quen biết nhiều năm như vậy, không ai hiểu hắn bằng anh."

"Tôi hiện giờ cũng chỉ hỏi anh một câu.."

"Hả?"

"Winny đối với Satang, cuối cùng có phải là thật lòng hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro