chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi định thần lại, tôi bỗng cứng đờ cả người. Trước mắt tôi chỉ thấy những cây gậy bóng chày và những con dao sắc nhọn loang loáng vung lên, 1 người đang nằm giãy giụa trên mặt đất, máu đỏ xối ra như tắm. Cảnh tượng ấy còn ràn khốc hơn trong phim điện ảnh xã hội đen gấp 100 lần.
Tôi bắt đầu thét lên, lồm cồm bò sang bên cạnh nhưng vần không kịp tránh những vũng máu đang lan rộng. Tôi bật khóc nức nở, toàn thân run lẩy bẩy nhưng đang gặp 1 cơn ác mộng, nhưng ngoài việc kêu gào tôi chẳng có cách nào để thoát khỏi.
Xa xa, có tiếng còi hú xe cảnh sát tử 4 phương 8 hướng dội về.
Có người hét lớn "cảnh sát! Rút thôi!" là tiếng Trung Quốc mang âm ngữ vùng Chiết Giang.
Mười mấy bóng đen nhanh chóng biến mất, để lại những hung khí đầy máu và một thân thể nát bét chẳng còn nhìn ra hình thú gì trên mặt đất.
Lúc đó, đầu óc tôi bỗng dưng trống rỗng, tôi ngừng la hét và trở mình đứng dậy, mắt không rời khỏi vũng máu. Thậm chú tôi còn theo phản xạ nhìn đống bầy nhầy dưới đất xen là có quan nội tạng nào.
Đang ngây ra quan sát, cảnh vật trước mắt tôi đột nhiên tối đen, màu máu đỏ biến mất. Tôi nhắm mắt, mũi ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi da thuộc thoang thoảng. Rất lâu sau đó tôi mới biết, có người đã kéo tôi vào ngực và dùng áo vạt áo khoác che lên đỉnh đầu tôi.
Bên tai tôi khẽ khàng vọng đến một giọng nói tiếng Trung của đàn ông:" cô hãy khai với cảnh sát là cô không nhùn thấy gì cả, nghe rõ chưa?" đó là ký ức cuối cùng của tôi vè hiện trường vụ án.
Đến lúc tôi hồi phục thần trì thì thấy mình đang ở đồ cảnh sát
Đồng phục cảnh sát Ukraine có màu xanh xám, hoie giống sắc phục của ngành đường sắt trong nước.
Hồi còn ở trong nước, tôi đã không có ấn tượng gì lắm về cảnh sát. Khi đến Ukraine, ngoài những điều nghe được từ đồng bào, bộ mặt tham lam của cảnh sát lúc nhập cảnh đã khiến ấn tượng đầu tiên đối với tôi là rất xấu đi 1 nửa.
Tôi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mình đang ở trong 1 căn phòng thẩm vấn kín mít. Trong phòng có 1 chiếc bàn dài, 2 chiếc ghế. Ánh đèn trên trần chiếu sáng đến mức khíên tôi có cảm giác chóng mặt.
Đại não bắt đầu hoạt động trở lại, trí nhớ dần hồi phục, cảnh tượng máu me lại xuất hiện trước mắt tôi. Tôi vùi đầu vào 2 cánh tay, cố gắng kiềm chế nhưng không giữ người khỏi run rẩy.
Viên cảnh sát ngồi ở phía đối diện ko hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Anh ta hằng giọng rồi bắt đầu dùng tiếng anh thẩm vấn:
"Tên?"
"Mai" tôi đưa tay đỡ trán, trả lời miễn cưỡng.
"Họ?"
"Triệu"
"Quốc tịch?"
"Cộng hòa nhân dân trung hoa"
"Thân phận?"
"Sinh viên học viện âm nhạc quốc lập Odessa"
"Địa chỉ?"
Tôi nói địa chỉ nơi ở hiện tại. Viên cảnh sát cau mày: "tại dao địa chỉ không trùng khớp với địa chỉ trên visa?" tuy ngữ điệu cứng nhắc nhưng phát âm của anh ta khá chuẩn, không lụng bụng như ngậm 1 ngụm rượu vodka trong miệng giống người Ukraine bình thường mỗi khi nói tiếng anh.
"Bởi vì lúc làm visa không ai nói cho tôi biết rằng địa chỉ đó đầy gián và chuột." tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày nhìn anh ta:"lẽ nào anh chưa từng sống ở ký túc xá sinh viên?"
Gương mặt lạnh lùng của anh ta lúc này mới giãn ra, khóe miệng hoie nhếch lên mỉm cười.bây giờ tôi mới chú ý, người đối diện là 1 anh chàng người Ukraine rất đẹp trai.ẩn dưới mũ cảnh sát là đôi mắt xanh như nước biển, sâu thẳm không thấy đáy.
Nụ cười anh ta giống như ánh nắng mặt trời ló ra từ sau ánh mây đen. Tuy nhiên, vẻ mặt ấy nhanh chóng biến mất, anh ta lại bắt đầu đặt 1 số câu hỏi sắc bén về chủ đề chính.
"Tôi không nhìn thấy gì cả." đối mặt với sự truy vấn của cảnh sát, tôi chỉ trả lời đúng 1 câu duy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#maii#nhi