Chương 4: Thuốc kích thích và hoa tươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi người đàn ông kia tung ra vấn đề này, hội trường nhộn nhịp đột ngột bị cắt đứt. Một bên vây quanh Kỳ Duệ Phong các phóng viên, cũng cảm nhận được bên này không khí có chút kỳ lạ, đều quay đầu nghi ngờ.

Vân Đóa cũng giống những người khác nghe được ba chữ kinh hãi " Thuốc kích thích". Cái từ này đối với một vận động viên có ý nghĩa như thế nào, không cần nói cũng biết. Nó là lừa dối, âm u, sỉ nhục, danh từ đại nhục, với vận động viên né còn không kịp.

Nhưng mà, nó cũng là một trong những từ ngữ nóng nhất được giới truyền thông yêu thích. Các phóng viên vui vẻ đào móc mọi thứ có thể trong nháy mắt, bất luận dù nó tốt đẹp chính là hay là xấu xa, chân thật hay là dối trá. Vì vậy khi vấn đề này bị ném ra, sau khi bình tĩnh trong một thời gian ngắn, hầu như trên mặt người toàn bộ truyền thông đều ít nhiều gì toát ra kích động chói rọi, bọn họ mắt nhìn chằm chằm Đường Nhất Bạch, giống như con sói đói nhìn chă chằm thịt dê con tươi ngon.

Trong nháy mắt đó, anh mắt của mọi người đều tập trung vào Đường Nhất Bạch. Ánh mắt của những người này giống như bản chất, đem bầu không khí dồn nén được cầm cự, lực lượng vô hình như đè lên lồng ngực mọi người khiến cho mọi người hít thở đều chậm lại, dẫn theo một hơi thở dồn dập nhìn chăm chú anh ta.

Ngược lại so với họ, Đường Nhất Bạch vẻ mặt nhàn nhạt, bình tĩnh. Tầm mắt của anh ta có hơi đảo qua, dễ tìm được người vừa rồi trong đám đông đưa ra câu hỏi kia. Đường Nhất Bạch theo dõi trước sau như một mà trong suốt, anh mở miệng vừa muốn nói lại bị người khác cắt đứt.

Một giọng nữ trong trẻo, trong giọng nói hàm chứ mười phần tức giận: " Người này tại sao như vậy, dựa vào cái gì nói người khác dùng thuốc kích thích? "

Lập tức, tầm mắt của mọi người đều hướng về phía cô. Mọi người nhìn chăm chú xem cô gái đang nói: Cũng không biết là phóng viên nhà ai, tuổi còn trẻ, dáng dấp cũng rất đẹp. Khuôn mặt hình bầu dục nhỏ, lông mày cong, lúc này khẽ nhíu lên, đôi mắt hạnh nhân chuẩn, bởi vì tức giận mà trừng lên.

Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rất mới mẻ. Phong viên đưa ra vấn đề có đôi khi sẽ không có giới hạn, nhưng cho dù không có giới hạn cỡ nào, đó đều là bị người có liên quan đưa ra câu hỏi, hôm nay là lần đầu tiên gặp phải một phóng viên nhảy ra bác bỏ ý kiến của phóng viên khác. Đây coi là cái quái gì hả, người cùng ngành làm hỏng ở trước mặt? Cô gái này hình như không có có ý tứ nha ?

Vân Đóa không nghĩ quá nhiều những thứ đáng chú trọng kia. Cô hiện tại rất không vui. Một vận động viên vừa chăm chỉ vừa nỗ lực, ký giả vừa động mồm gán cho người ta cái mũ: " Thuốc kích thích", đúng là thất đức!

Tôn sư phụ nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Vân Đóa: " Thôi". Ông thật hối hận không kéo cô sớm , người tuổi trẻ a chính là quá xúc động!

Phóng viên nam là một người trung niên đeo mắt kiếng, thấy một cái tiểu cô nương ngay tại chỗ phản bác mình, một chút cũng không kính già yêu trẻ, hắn cũng có chút nổi nóng: " Tôi đưa ra câu hỏi để Đường Nhất Bạch tiên sinh trả lời, cô là cái gì hả?"

" Tôi là gì hả? Tôi là một người phóng viên bình thường. Bởi vì tôi là một người phóng viên, mới luôn luôn ghi nhớ khách quan và chân thực, hết thảy đều cần sự thật để nói. Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài nói Đường Nhất Bạch dùng thuốc kích thích, đây là chân thực sao? Ngài có bằng chứng sao? Không có bằng chứng chính là vu tội, như thế không chỉ có vi phạm đạo đức nghề nghiệp, ngay cả ranh giới cuối cùng của cách đối nhân xử thế cũng vi phạm"

Nói đến việc nyaf, mọi người cũng biết không có chứng cớ là không được. Vì vậy ngay sau đó mọi người đều nhìn chăm chú vào ký giả trung niên hy vọng hắn đưa ra bằng chứng hùng hồn, quan trọng.

Người trung niên quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người lạnh lùng cười một tiếng đáp: " Theo tôi biết, ba năm trước đây tổng cục hoạt động thể dục thể thao đối với Đường Nhất Bạch đã tiến hành cử phạt cấm thi đấu dài đến ba năm, đây mới là lý do căn bản Đường Nhất Bạch ba năm qua không xuất hiện trong bất kỳ cuộc tranh tài nào. Mà nguyên nhân xử phạt cũng là bởi vì anh ta lúc đó kết quả xét nghiệm nước tiểu là dương tính . Xin hỏi Đường Nhất Bạch tiên sinh, chuyện này là thật hay không? "

Hắn nói xong, đắc ý nhìn Đường Nhất Bạch tựa hồ trong lòng đã có dự tính.

Tinh thần Các phóng viên chấn động, ánh mắt giống nhau như đèn pha đồng loạt hướng tay về phía Đường Nhất Bạch đợi chờ câu trả lời của anh.

Vân Đóa cũng nhìn về phía Đường Nhất Bạch, thần sắc anh ta vẫn như vậy bình tĩnh, nhưng cô nhìn thấy trong ánh mắt trong suốt của anh ta không cách nào che giấu sự cô đơn.

Người kia nói là sự thật, Đường Nhất Bạch thực sự bị cấm thi đấu, mà lại vì kết quả xét nghiệm nước tiểu dương tính! Trong nháy mắt đó, Vân Đóa ý thức được bất kể như thế nào, nhưng mà bất luận thế nào cô cũng nguyện tin tưởng Đường Nhất Bạch không sử dụng thuốc kích thích, không biết là vì cái gì, cô chính là không tin.

Trông thấy một người vừa mới dùng hết hơi sức vì tập thể dành chức quán quân, vốn là nên chúc mừng thắng lợi, nhưng giờ phút này lại phải đối mặt với đủ các loại câu hỏi của giới truyền thông để vạch trần vết sẹo của mình... Vân ĐÓa vô cùng khó chịu. Cô lẳng lặng nhìn Đường Nhất Bạch, người sau như là đã nhận ra ánh nhìn chằm chằm của cô, anh đột nhiên nhìn lại cô một cái.

Sau đó, anh dắt khóe miệng, khẽ cười một cái. Mỉm cười không tiếng động, bình yên nở rộ trái ngược với sự khẩn trương trong không khí, giống như hoa sen sinh ta trong nước bùn, sạch sẽ mà thong dong.

Vân Đóa biết anh đang an ủi cô, lúc này mày anh còn muốn an ủi cô. Cô đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng, máu xông lên não. Cô liều lĩnh, gần như là càn quấy, rồi hướng tới ký giả trung niên kia nói: " Kết quả xét nghiệm kiểm tra nước tiểu là dương tính thì sao? Trong nước , vận động viên do ăn nhầm thức ăn mà khiến cho kết quả xét nghiệm nước tiểu dương tính hồ sơ có rất nhiều, mỗi ngày anh ăn cơm trộn thịt nạc nhiều, nước tiểu kiểm tra cũng có thể là dương tính đó"

Khi cô nói đến đây, có mấy người ký giả nhịn không được bật cười không khí khẩn trương có một ít buông lỏng.

Ký giả Trung niên kia cả giận nói: " Cô nói ai mỗi ngày phải ăn cơm trộn thịt nạc hả !"

" Tôi chỉ là đưa ra suy luận, làm phóng viên nhiều năm như vậy, chắc sẽ không ngay cả sự thật và suy luận cũng không phân biệt được chứ?"

"Tôi..."

" Tóm lại coi như kết quả xét nghiệm nước tiểu của Đường Nhất Bạch là dương tính, mọi người cũng không cách nào kết luận anh ta dụng thuốc kích thích. Muốn nói anh ta dùng thuốc kích thích, xin hãy đưa ra nhiều bằng chứng hơn. Các ngươi được xưng là có thái độ truyền thông, vậy cái này chính là thái độ của các ngươi sao?"

Vân Đó khí thế bức người, khiến Tôn sư phụ cũng bị trấn trụ, ban đầu định kéo tay cô nhưng lại thu về. Ký giả Trung niên kia bị cô nói vẻ mặt lúng túng, cuối cùng một mực ngoan cố, cố tình không đếm xỉa Vân Đóa: " Xin mời Đường Nhất Bạch tiên sinh giải đáp vấn đề của tôi".

" Hừ !" Vân Đóa thở phì phò quay đầu đi, dùng cái này biểu đạt chính mình khinh bỉ.

Thấy cô giận dỗi mà nghiêng đầu, Đường Nhất Bạch mỉm cười. Anh ta đối với ký giả trung niên kia đáp: " Lời tôi muốn nói đều bị vị phóng viên này nói mất" nói rồi anh ta nhìn về phía

Vân Đóa : " Cảm ơn cô"

Vân Đóa nhỏ giọng đáp: " Không cần khách khí"

Có phóng viên tỉ mỉ hỏi: " Cho nên nói xét nghiệm kiểm tra nước tiểu dương tính là thật?'

" Đúng" Đường Nhất Bạch gật đầu, trong thần sắc một mảnh thản nhiên: " Kiểm tra nước tiểu dương tính là thật, xử phạt cấm túc thi đấu cũng là thật. Nhưng tôi chưa từng sử dụng qua thuốc kích thích, trước đây không có sau này cũng tuyệt không có"

" Có thể nói một chút nguyên nhân gì dẫn đến kết quả xét nghiệm nước tiểu dương tính được không?" Phóng viên hỏi tới.

Hắn mỉm cười: " Không thể "

"..." Chết tiệt không thể trả lời khéo léo một chút sao!

Lúc này, phóng viên trung niên dường như còn không định buông tha, hắn lại ép hỏi: " Như vật việc này vì sao không thấy trên truyền thông?"

Đường Nhất Bạch thấy buồn cười, giống như là thấy được chuyện không thể tưởng tượng nổi: " Anh hỏi tôi?"

Đúng a, vì sao truyền thông không thể đưa tin ra, tự nhiên truyền thông mới là có vấn đề, thế nào ngược lại chạy đi hỏi người trong cuộc? Ba chữ ngắn ngủi này như là một cái tát quạt vào mặt của phóng viên trung niên kia, sắc mặt của hắn nhìn thật không tốt. Thế nhưng rất nhanh, hắn phát hiện đây thật ra là một bẫy suy luận của Đường Nhất Bạch, vì vậy đè nén tức giận nói: " Nếu không phải các ngươi tận lực khống chế tin tức, truyền thông hiển nhiên có khả năng đưa tin".

Đường Nhất Bạch giống như là đã dùng hết nhẫn nại: " Anh đi hỏi tổng cục hoạt động thể dục thể thao, hỏi tôi vô dụng".

Phóng viên Trung niên nghiến răng . Nếu là hắn có thể hỏi ra , còn chạy đến nơi đây sao ?

Lúc này hai nhân viên làm việc ở đó tới nhắc nhở mọi người, đã đến giờ phỏng vấn, bọn họ không thể tiếp tục ở lại chỗ này. Các phóng viên lưu luyến rời đi, lúc gần đi vẫn ôm hy vọng trong lòng hỏi vài câu, Đường Nhất Bạch mặt mỉm cười giả vờ không có nghe được.

Đến chỗ này, các phóng viên không thể không thừa nhận, bọn họ gặp được đối thủ hết sức lợi hại.

" Đi thôi" Tôn sư phụ nói với Vân Đóa, , ông kỳ thực có chút bực tức, bất quá trước mặt nhiều người như vậy ông không thể chỉ trích Vân Đóa chỉ nói là: " Con quá là kích động".

Vân Đóa le lưỡi một cái. Cô bây giờ cũng biết mình lúc đó có lẽ rất là kích động, chẳng qua là cái đó quả thực không thể nhận nhịn được!

Hai người đang muốn rời đi, Đường Nhất Bạch lại gọi tên cô: " Vân Đóa"

" Hả?" Vân Đóa có chút kinh ngạc quay đầu nhìn, anh ta nhớ được tên của cô.

Đường Nhất Bạch đi tới trước mặt cô, gật đầu một cái, ánh mắt ôn hòa: " Cảm ơn cô"

" Không cần khách khí" Vân Đóa ngượng ngùng gãi gãi cái ót, cô không biết làm cái gì.

Đường Nhất Bạch cầm hoa tười trong tay đưa cho cô: " Tặng cô" Tặng kèm với hoa tươi còn là nụ cười đẹp mắt.

Hoa tươi là anh ta nhận khi trao giải, bó hoa rất lớn, bên trong có mấy loại hoa, nở vô cùng xinh đẹp, ôm vào trong ngực còn có thể ngửi mùi thơm nhàn nhạt. Cô gái đột nhiên nhận được một bó hoa, có người nào không khỏi hài lòng. Vân Đóa ôm một bó hoa to như vậy, gương mặt đỏ bừng: " Cảm ơn"

Đường Nhất Bạch lại cười rộ lên, con ngươi sáng lên, vẻ mặt tràn đầy sự mê hoặc. Vân Đóa nhìn có chút ngây ngô.

Lúc này, một thanh âm bên cạnh đột ngột vang lên: " Không nghĩ tới cô cũng coi như "điêu nữ hán tử", tốt lắm tôi đã tha thứ cho cô"

* Ý của Phong ca chính là nói Vân Đóa mạnh mẽ, bạo dạn, nữ anh hùng dám đứng lên bảo vệ chân lý 

Vân Đóa trán ba đường màu đên mà nhìn Kỳ Duệ Phong:" Anh như vậy gọi là khen người sao?"

Kỳ Duệ Phong vẻ mặt tàn bạo, giơ bó hoa cầm trong lên lên đưa cho cô: " Thưởng cho cô"

Cũng không thể không nhận. Vân Đóa nhìn bó hoa tươi trong tay, nghĩ thầm.

Nhưng đây cũng không phải là kết thúc. Rất nhanh đồng đội của Đường Nhất Bạch, đồng đội của Kỳ Duệ Phong, bọn họ mỗi người một bó hoa, giờ phút này đều đến đưa cho Vân Đóa. Những người tuổi trẻ này suy nghĩ đơn thuần, ngây ngô mà không rành thế sự, bọn họ thấy khi Đường Nhất Bạch bị truyền thông bao vây không có cách nào giúp một tay, bây giờ lợi dụng phương thức như vậy để biểu đạt lòng biết ơn đối với Vân Đóa bênh vực lẽ phải. Vân Đóa không thể cự tuyệt ý tốt. Vì vậy cả người cô cứ như vậy chìm ngập ở trong hoa tươi.

Sau chuyện này, Tôn sư phụ cấp cho Vân Đóa hai cái biệt danh : Bạn bè của vận động viên, kẻ thù chung của truyền thông.


* Thông báo: Chương sau hai bạn trẻ bắt đầu những ngày tháng " vờn nhau" nha =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro