Chương 62(1): Tâm sự của đàn ông cô đừng đoán!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí
Beta: khanhkhanh71
Chương 62: Tâm sự của đàn ông cô đừng đoán!

Một thời gian không lâu sau, rất nhiều người nhớ tới chuyện này, đều cho rằng buổi tối hôm đó đúng là chuyện cực kỳ kinh thiên động địa.

Duy nhất đối với Tống Dư Kiều mà nói, bị đánh thuốc lại bị ôm đến ngạt thở, thật không dễ chịu, đương nhiên, Bùi Tư Nhận bị Tống Dư Kiều sờ lui sờ tới trên người quả là có chút khó chịu.
Bỗng suy nghĩ trong đầu Tống Dư Kiều liền xuất hiện, kêu lên một tiếng "Bùi ca ca" , dường như là làm cho Bùi Tư Nhận
cầm lòng không được .

Khi cách năm năm ôn hương nhuyễn ngọc rốt cục lại trong ngực, Bùi Tư Nhận giờ phút này nhìn Tống Dư Kiều bởi vì dưới tác dụng của thuốc làm cho hai má của cô hồng lên, nhịn không được liền đưa tay nhéo má cô một cái.

"Bùi Tư Nhận ! Anh mở cửa cho tôi! Tôi biết anh ở bên trong cùng con tiện nhân kia!"

Lúc này,âm thanh bên ngoài phát ra từ Hoa Tranh, tức khắc vẻ dịu dàng kiều diễm của anh ta lập tức bị thổi tan.

Chân mày của Bùi Tư Nhận liền nheo lại, hai cái mày giống như có thể giết chết một con ruồi bọ, Tống Dư Kiều thậm chí còn chưa hiểu chuyện, còn ngu ngốc đích thân đưa tay đến giúp anh vuốt lên một chút, trong bụng anh lập tức nóng lên, anh như muốn chạy trốn khỏi đó, mãnh liệt mà thiêu đốt .

Anh hung hăng kéo Tống Dư Kiều đứng ở trước mặt. Như một con hổ đói hôn lên môi của cô, cắn lên đôi môi đầy quyến rũ, sau đó tách ra, hít sâu áp chế ngọn lửa trong cơ thể, lấy áo khoác của mình khoác lên người của Tống Dư Kiều, lấy hai cánh tay của cô xiết vào trong ngực, một bên gọi điện thoại.

"Ngươi hiện tại đi nói thủ hạ liên hệ cho Cố Thanh Thành, mượn một sợi dây thừng. . . . . . Không, hai sợi."
. . . . . . . . . . . .

Ngoài cửa phòng khách sạn, Hoa Tranh dùng giày cao gót của chính mình hung hăng đá vào ván cửa, bàn tay ở trên cửa cũng đã tê rần. Người quản lí khách sạn đứng ở một bên, nhìn cô không chớp mắt.

Hoa Tranh nói: "Anh mở cửa!"

Người quản lí có phần khó xử, vẫn lịch sự nói: "Bằng không cô hãy thử gọi điện thoại vào bên trong? Như vậy chúng tôi mới có thể dàn xếp."

Hoa Tranh gắt gao trừng mắt nhìn người quản lí: "Óc heo! Nếu tôi có thể gọi thì còn cần đến anh sao?"

Cô hiện tại đã hoàn toàn đã mất lý trí, như có thể ăn thịt người. Giây phút này tiếp theo cô có thể sẽ cắn tên quản lí này một cái, tay cô cầm lấy điện thoại di động của mình, cơ hồ tựa như bị bóp nát! Hai giờ trước, cô xem weibo của Trương Mộng Lâm, lập tức mua vé máy bay, tới S thị. Mà 10 phút trước, cô nhận một bức ảnh của chính thám tử mình thuê, ảnh chụp trên là Bùi Tư Nhận cùng một nữ nhân mười phần rõ ràng, sau lưng chính là cửa khách sạn này.

Một nữ nhân khóc lóc om sòm trên hành lang khách sạn mà la to, không bận tâm đến hình tượng của chính mình, thậm chí có người còn lấy di động ra chụp ảnh.

Hiện tại Hoa Tranh căn bản không sợ bị chụp, cô hận không thể để cho tất cả mọi người biết rằng cô đang theo đuổi Bùi Tư Nhận , cô cùng Bùi Tư Nhận chụp ảnh cùng nhau, đăng lên trên mạng cho tiểu tiện nhân Trương Mộng Lâm tức chết.
Không phải là nhỏ hơn cô mấy tuổi sao? Một ngày nào đó thành thiếu phụ luống tuổi có chồng!

Gần 10 phút trôi qua. Cửa phòng vẫn như cũ là không chút sứt mẻ, Hoa Tranh tức giận trực tiếp đạp người quản lí một cú: " Lỡ có người chết bên trong! Nếu đúng, đã xảy ra chuyện như vậy, anh có đủ khả năng chịu trách nhiệm sao?"

Người quản lí cũng suy nghĩ , này đều đã 10 phút trôi qua , người thế nào còn không ra, liền run rẩy lấy thẻ ra, mở cửa.
Hoa Tranh liền kéo quản lí lại, sau đó sải chân về phía trước: "Bùi Tư Nhận !"

Thế nhưng, trong phòng trống trơn, một bóng người cũng không có, trong phòng tắm cũng không có, ban công cũng không có, bất quá, ở ban công chỉ có hai sợi dây thừng. Hoa Tranh nhìn thấy sợi dây thừng, không khỏi dở khóc dở cười .

Là cô đối Bùi Tư Nhận bức chặt đến thế sao? Chạy trốn ? Làm sao có thể ngay cả thứ này cũng dùng tới .

Nhưng đủ để hiểu một điều, người phụ nữ lần này hoàn toàn không bình thường, ít nhất là không phải loại người như Trương Mộng Lâm loại người phụ nữ nhỏ mọn ngu dốt và nông cạn, Bùi Tư Nhận quản lí rất kỹ.

Cũng may mắn phòng này là lầu hai, bất kể thế giới mênh mông như thế nào...... Hoa Tranh lại vô cùng sợ hãi, có vẻ như, muốn chọn một thời gian để có thể có một cuộc trò chuyện với Bùi Tư Nhận , nhưng ba năm qua từ Vancouver để theo đuổi anh ta, cũng là mơ tưởng của riêng cô, Bùi Tư Nhận không chỉ từ chối cô một lần, cô sợ rằng mười lần cũng có thể có.

Trên đường bỗng nhiên chạy nhanh lại đây một xe cảnh sát, gào thét còi cảnh sát một đường mà đến, vừa vặn đứng ở cửa khách sạn.

Hoa Tranh kỳ quái: "Trong khách sạn xảy ra chuyện gì sao?"

Đột nhiên con đường đi ngang qua có một chiếc xe cảnh sát, còi báo động kêu inh ỏi tất cả các ngõ đường chỉ dừng lại ở lối vào khách sạn.

Hoa Tranh tự hỏi: "Tình hình khách sạn như nào?"

Người quản lí thầm nghĩ chắc có chuyện không tốt , liền lo lắng một bữa tối, đề phòng, không thể sống yên ổn một lúc, sao lại thế này a? Tiếp được cuộc gọi: "Quản lí, cảnh sát đến chống mại dâm! Anh nhanh xuống dưới!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Một chiếc xe ở đường cái bay nhanh ra.

Bùi Tư Nhận đã là lần thứ ba hít sâu đến áp chế cơ thể đi từ từ hướng về phía trước Tống Dư Kiều thuốc đã hoàn toàn phát tác, trong cơ thể như có một ngọn lửa, từ bụng, nhịn không được liền ưm một tiếng, bắt đầu la hét nóng, cổ áo bị lộ ra, hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn, cọ cửa xe đến lạnh lẽo mới thoải mái mà hừ một tiếng.

Tống Dư Kiều rên rỉ, bàn tay không hề ý thức theo cơ ngực anh hướng về phía trước sờ, Bùi Tư Nhận thật sự là cả người khô nóng, hận không thể ở trong xe xử lý cô.

Ở phía trước lái xe Lê Bắc cố gắng làm cho mặt không biến sắc, nhưng là!
Bây giờ là trong xe chật chội, làm sao có thể a? ! Anh cũng là một đàn ông bình thường a!

Nhưng nhìn đến chỗ ngồi Bùi Tư Nhận phía sau ánh mắt rõ ràng chính là nói: cô dám có phản ứng liền sẽ đem cô quăng đến sông Hoàng Phổ cho cá!

Qua một cái ngã tư đường chờ đèn đỏ, liền thấy chiếc xe màu, không hề... giảm tốc độ, trực tiếp xông qua đèn đỏ, hướng đúng là hướng về khách sạn.
Bùi Tư Nhận nhìn qua cửa kính xe, một tay đỡ cánh tay Tống Dư Kiều, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, thấy được Diệp Trạch Nam.
Nhưng là, con ngươi không có một tia dao động.

Bởi vì xe màu trắng xe vượt đèn đỏ, Lê Bắc tự nhiên cũng chú ý liếc mắt một cái, cửa kính xe mở một nửa có thể nhìn đến bên trong khuôn mặt của một người, không phải rất rõ ràng, nhìn có nét như là. . . . . . Cháu trai lão bản?

Không phải bị hoa mắt chứ, vị này Tống tiểu thư không phải là Diệp gia thiếu phu nhân sao?

Anh còn nghĩ như vậy hoàn, chợt nghe âm thanh của Bùi Tư Nhận từ sau: "Quay đầu, quay về khách sạn XX."
Lê Bắc: ". . . . . . Vâng"
Đợi ở cửa khách sạn, Lê Bắc tìm một chỗ tốt, dễ dàng xem cuộc vui, sau đó đang chuẩn bị xuống xe chuồn đi, bị Bùi Tư Nhận gọi lại.

"Thuốc giải đâu?"

Lê Bắc cố ý giả bộ hồ đồ: "Cái gì thuốc giải?"

Bùi Tư Nhận tay nắm đồng hồ "Bùi thị vừa mới mở một cái mỏ dầu ở Trung Đông, vừa hay đang thiếu quản lí."

Lê Bắc run đầu lên. . . . . . Anh chạy nhanh lấy trong túi tiền áo khoác lấy ra bọc nhỏ màu trắng bột phấn: "Cái thuộc hạ kia nói, bọn họ nói thứ này tốt nhất không cần dùng, giống hít thuốc phiện, dùng một chút không có chuyện gì, nhưng là cũng có thể có thể có chuyện."

Bùi Tư Nhận đem bọc nhỏ bột phấn nắm ở trong lòng bàn tay suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn như cũ ngồi nhìn Lê Bắc: "Còn không đi?"

Lê Bắc nhanh đã đi xuống xe.

Tống Dư Kiều hiện tại như trước chỉ mặc nội y quần lót, chẳng qua Bùi Tư Nhận lấy áo khoác khá lớn che đi.

Bùi Tư Nhận thắt dây an toàn cho Tống Dư Kiều, một tay cầm hai tay cổ tay của cô, nhớ tới lời Lê Bắc vừa nói, liền gọi lại Cố Thanh Thành.
"Cái thuốc giải kia giải thoát thân thể thực sự sẽ bị thương tổn?"

Cố Thanh Thành bên kia cũng nổi giận, hơn nửa đêm lại nhiều lần quấy rầy đến chuyện tốt người khác: "Bùi Tam ngươi chừng nào thì mới hết ám ta? Đầu tiên bị bùng lên ngọn lửa, lại dùng một lần thuốc giải để tắt lửa, anh nói có đau hay không?"

Sắc mặt Bùi Tư Nhận có chút am trầm, không đợi bên kia Cố Thanh Thành tiếp tục nói, cũng đã cúp điện thoại, di động trực tiếp quăng ra phía trước chỗ ngồi.

Tống Dư Kiều hiện tại không hề ý thức, bị thắt dây an toàn liền hướng cửa kính xe mà ngủ, bị Bùi Tư Nhận ôm lấy liền hướng Bùi Tư Nhận mà ngủ, hai tay bị nắm dùng thân thể cọ, buông lỏng tay ra mà bắt đầu sờ loạn.

Bùi Tư Nhận đem Tống Dư Kiều ôm lấy mặt đối mặt làm cho cô ngồi ở bắp đùi của mình, một tay nâng lên người của cô, khiến cho cô nhìn anh, tay còn lại cầm một bao màu trắng bột phấn, nghiêm trang hỏi: "Dư Kiều, tôi hiện tại cho cô lựa chọn, nói, muốn tôi, hay là muốn nó?"

Hiện tại Tống Dư Kiều làm sao nghe hiểu được tiếng người, hai mắt mê say, hai gò má hồng, tóc đã xõa hai vai, thời gian dài bị thuốc tra tấn trên trán có một nếp nhăn, sợi tóc dính vào trên mặt, thoạt nhìn gợi cảm mà lại quyến rũ.

Kết quả, có thể nghĩ .

Tống Dư Kiều không nói gì, chính là liên tiếp hướng người Bùi Tư Nhận mà cọ, dùng hành động nói cô muốn cái gì.

Bùi Tư Nhận trực tiếp vứt bỏ thuốc bột,...

Chuyện gì sẽ sảy ra ở những dẫu chấm đó╭(╯ε╰)╮ ╭(╯ε╰)╮ ╭(╯ε╰)╮ Mọi người hãy chờ sau một vài ngày nữa _(._.)_ Chương 62 này sẽ chia ra đăng 3 phần, tại vì hai phần kia chưa làm  ̄﹏ ̄  ̄﹏ ̄ Mấy chương sau cũng dài i như chương này nè ︶︿︶ ╯﹏╰ ︶︿︶ ╯﹏╰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro