Chương 62(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Dư Kiều cảm thấy da đầu căng như sắp nổ tới nơi.
Lúc mới tiếp xúc với Bùi Tư Nhận, cô đã nhìn ra được, đàn ông cao ngạo tự phụ như vậy, khả năng trong lòng có yếu với cô, cho nên lúc ấy ngay tại trên người anh ta ghi một cái dấu chấm than chú ý cực lớn: nguy hiểm, thực lòng muốn tránh xa tránh xa tránh càng xa càng tốt, tuyệt đối cấm bản thân tới gần!
Nhưng ma xui quỷ khiến, vì sao khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn lại ? Hiện tại còn đòi cùng nhau trên giường.
Chứng đau đầu xấu xa lại tái phát, vài năm này về nước theo Ôn Ca Hoa, rõ ràng tật đau đầu đã thuyên giảm rất nhiều, nghĩ hay là thử hỏi mẫu thân theo Ôn Ca Hoa mở một hiệu dược kí tại đây.
Cô luôn luôn là một người cẩn thận phi thường, đối với bất kỳ điều gì và mọi hành động đều thu vào mắt, có lẽ đúng là bởi trong thời gian dài làm trợ lý cho người khác. Ánh mắt quét qua căn phòng một lượt, phát hiện, ở trên tủ đầu giường có tên khách sạn, nhưng không phải khách sạn vào ở ngày hôm qua !
Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Thế nhưng ngay cả vào ở khách sạn đều dời đi .
Thùng thùng thùng.
Ai đó đang đứng ngoài cửa.
Tống Dư Kiều bỗng nhiên lên tiếng: "Ai ?" Làm gì như bão.
"Tôi, " tiếng Bùi Tư Nhận vọng vào: "Lúc đi ra không có mang thẻ phòng."
Tống Dư Kiều đờ người mất vài giây, mới kéo chăn lại, vây quanh thân, đảm bảo đã che kín ngực, mới nặng nề đi tới mở cửa. Bùi Tư Nhận một tay mang theo nội y giấy, một tay xách túi đựng đồ mua bên ngoài.
. . . . . . . . . . . .
Thay quần áo xong, Tống Dư Kiều đi tới ngồi bên cạnh Bùi Tư Nhận trên sô pha, nhìn chằm chằm hộp cơm mới mua trước mặt, im lặng.
Tống Dư Kiều dùng nước lạnh rửa mặt, đã lấy lại một phần tỉnh táo.
"Bùi. . . . . ."
Bùi Tư Nhận đưa ra một ngón tay, dướn người ra như muốn chạm vào môi Tống Dư Kiều. Tống Dư Kiều bị làm cho cả kinh, không chậm một giây nghiêng người né tránh.
Bùi Tư Nhận khẽ cười một tiếng: "Ăn cơm thôi."
Anh lấy từ trong gói to ra hai phần cháo, một phần thịt nạc vị mặn Bì Đản đặt xuống trước Tống Dư Kiều, tay mở hộp, một làn hương bay vào mũi.
Dè dặt liếc thử vẻ mặt Bùi Tư Nhận, thấy anh ta không biểu lộ cái gì, bản thân cũng thật sự đói bụng, cô ăn liền một lúc hai cái bánh bao nhỏ, hương thơm từ bát cháo thịt nạc Bì Đản bay lên vờn cãnh mũi, cô bê lên uống một hơi liền hết hơn phân nửa.
Đặt bát xuống, hít sâu, cô hỏi dò: "Tổng giám đốc Bùi, tối ngày hôm qua . . . Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?"
"Đêm qua ư ?"
Tống Dư Kiều nghi hoặc: "Không phải sao ?"
Ngay sau đó, cô thấy màn hình điện thoại sáng lên . . . Đã qua một ngày ! Cả một ngày dài như vậy chẳng lẽ cô chỉ nằm ngủ thôi sao ?!
Bùi Tư Nhận dựa người xuống sô pha, cánh tay vịn trên vành ghế, ánh mắt thâm trầm dõi theo từng cử chỉ của Tống Dư Kiều, dùng loại ngữ khí vẫn luôn làm cho người nghe hận nghiến răng không nhanh không chậm trả lời: "Có kẻ đánh thuốc mê cô, sau đó đưa tới phòng tôi."
Tống Dư Kiều không phản ứng, chờ Bùi Tư Nhận nói tiếp.
Bùi Tuw Nhận tiếp tục nói: "Sau đó Hoa Tranh đến đây . . ."
"Cái gì ?!" Tống Dư Kiều nhảy dựng lên, "Hoa Tranh đến đây ?"
Bùi Tư Nhận bị người trước mặt chọc cho bật cười: "Hoa Tranh lúc nào cũng là vua bắt gian của ta, lần trước không phải còn mang theo cả cô đi bắt gian sao ?"
Tống Dư Kiều câm nín.
Thế thì không phải dựng chuyện, có điều, nếu Hoa Tranh đúng là đã nhìn thấy
. . .
Hậu quả quả thực không dám nghĩ tới.
Cớ sao lại thành ra như vậy, nếu như là những người khác, cho dù là ai, cũng so với này làm cho Hoa Tranh đuổi theo ba năm Bùi Tư Nhận tốt a, vì sao lại là Bùi Tư Nhận.
Mà bây giờ nghĩ lại, mối quan hệ đã tiến tới nước này, nếu muốn trở lại giống như lúc trước phân rõ giới hạn, chỉ sợ không có khả năng.
Tống Dư Kiều nhắm chặt mắt, cô là bạn thân Hoa Tranh, tuy nói cô vô ý, nhưng dù sao trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với Hoa Tranh.
"Phải làm sao bây giờ ?"
Bùi Tư Nhận nói: "Tôi ôm cô từ đây nhảy xuống, chạy thoát."
Tống Dư Kiều không còn gì để nói.
Đàm phán theo cách này, nghĩ thôi cũng hiểu hiệu quả không thể nào tốt được. Bỗng nhiên phía trước cửa phòng tắm mở ra một nửa, bên trong bởi vì vừa tắm, một đạo khí nóng cùng hơi nước xô ra ngoài, nhìn xuống giường lớn, chăn cùng quần áo hỗn độn bất phân, làm cho Tống Dư Kiều đầu óc cũng thành mớ hỗn độn.

Mai em sẽ đăng phần còn lại nha mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro