Chương 66.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Tư Kinh chạy đến, ôm cánh tay, nhìn đứa trẻ trên đất vặn vẹo nói: "Bà nội không phải nói đi cùng cháu sao?"

Bùi Hạo Dục nói: "Bà nội từ sáng sớm đã bắt đầu đau bụng, bà lớn tuổi như vậy, ở ghế khán giả cổ vũ, nhất định sẽ sợ !"

Cách xa đại viện Bùi gia, chính là Bùi lão thái thái tràn đầy phấn khởi khẽ hát và tưới nước cho cây cỏ, hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, là ai đang mắng mình?

Lại hắt xì hơi một cái, nhếch môi nở nụ cười, nhất định là bảo bối của bà nhớ bà rồi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bùi Hạo Dục khóc nước mắt nước mũi tèm lem, làm tiểu công tử trong nhà Bùi Tam Thiếu, toàn bộ Bùi gia từ trên xuống dưới đều nắm trong lòng bàn tay, chuyện lớn như vậy, nhất định là đem toàn bộ 63 tầng công nhân viên làm đều hấp dẫn lại đây.

Kỳ thực, ở Bùi thị, tầng sáu mươi ba chủ yếu chính là khu làm việc của Bùi Tư Nhận, ngoại trừ mấy vị quản lý cao cấp được tin tưởng, thì chính là hai vị mỗi một ngày đều kiếm tỷ bạc, là Lê Bắc và Ngu Na.

Ngu Na ra ngoài Bùi tư gánh vác sự nghiệp, cũng chỉ còn sót lại Lê Bắc.

Còn lại mấy người là xem không hiểu tình hình bây giờ, thế nhưng Lê Bắc từ xa mà nhìn, hoàn toàn hiểu rõ vì sao lại xuất hiện tình cảnh này, vô cùng thông minh chỉ đứng từ xa xem kịch vui, cũng không tính tiến lên, phòng tài vụ giám đốc Đặng Vĩnh Tuấn bưng một ly cà phê đi tới, "Làm sao lại náo nhiệt như vậy, hai người các ngươi không tính đi lên giúp đỡ?"

Hiện tại đi tới giúp qua loa thật tốt sao?

Lê Bắc xoay người rời đi, thuận tiện cầm trên bàn một quyển tạp chí.

Đặng Vĩnh Tuấn hỏi: "Đi đâu?"

Lê Bắc nói: "Ngồi chồm hổm ở nhà vệ sinh."

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tống Dư Kiều đem Bùi Hạo Dục từ trên mặt đất kéo lên, phủi mông cậu một cái, ngón tay gạt nước mắt trên mặt: "Dì đến xem trận bóng được chứ?"

"Thật sự? Kiều Kiều dì muốn đi với con?" Bùi Hạo Dục lập tức không kêu khóc nữa, thế nhưng nước mắt vẫn không được chảy xuống, con mắt chua xót.

Tống Dư Kiều gật đầu: "Là thật, lúc nào có trận bóng?"

"Chiều nay ba giờ rưỡi." Bùi Hạo Dục lầm bầm không rõ nói.

Tống Dư Kiều nói: "Dì đến xem con thi đấu. . . . . ."

Câu nói còn chưa kịp nói hết, phía sau Bùi Tư Nhận đã đem Bùi Hạo Dục kéo lại, trực tiếp bế lên.

Bùi Tư Nhận nói: "Không phiền phức Tống tiểu thư chứ, thật ngại vì đã làm trễ thời gian của cô."

Tống Dư Kiều nghe xong kêu a một tiếng, trơ mắt nhìn Bùi Tư Nhận đem Bùi Hạo Dục đang khóc mà ôm đi.

Bùi Tư Nhận đem Bùi Hạo Dục ôm vào trong phòng làm việc của mình, đóng cửa lại.

Nước mắt Bùi Hạo Dục vẫn cứ liên tiếp chảy, từ áo khoác trong túi tiền lấy ra nắm chất lỏng hành tây, lập tức vứt ra thật xa: "Cha, nước mắt dừng không được rồi làm sao bây giờ?"

Bùi Tư Nhận mở cửa phòng rửa tay: "Đi rửa tay trước, đừng dụi mắt ."

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tống Dư Kiều thật sự không biết vì sao lại đối với một đứa nhỏ xa lạ lại có cái cảm giác này, nhưng nhìn đến Bùi Hạo Dục khuôn mặt đầm đìa nước mắt, liền cảm thấy trong lòng rất khó chịu, đặc biệt nghe được cậu nói câu kia"Không mẹ, kiếp hài tử như rễ cái thảo" , thật giống như cô đã đem đứa nhỏ này vứt bỏ như thế.

Ngày mai thật sự muốn đi xem Bùi Hạo Dục đá bóng sao?

"Này!"

Chu Hải Đường nhìn thấy Tống Dư Kiều từ bên ngoài trở về, an vị tại vị Tử Thượng đờ ra, liền lặng lẽ đi tới dọa cô nhảy một cái.

Tống Dư Kiều quả thật là bị giật mình, hít vào một hơi.

Chu Hải Đường ngồi lại đây: "Nghĩ gì thế, thật chăm chú, mấy ngày nay luôn cảm thấy hồn vía cô luôn lên mây."

Tống Dư Kiều thật dài thở phào nhẹ nhõm: "Tôi muốn một đứa bé."

Chu Hải Đường vừa nghe, có chút lã chã rồi.

Cô cho rằng Tống Dư Kiều là than thở cùng Diệp Thị tổng giám đốc trong đoạn cảm tình này, đơn giản liền dời đi đề tài: "Hai ngày trước có một công ty tìm tới tôi, muốn đào tôi đi thịnh thế, cô xem cô đi hay không đi? Ngược lại còn có hai tháng của hợp đồng sắp đến kỳ rồi."

Tống Dư Kiều nói: "Còn không có dự định."

Chu Hải Đường không biết Tống Dư Kiều cùng Diệp Trạch Nam trong lúc đó, vốn là một muốn đi, một gắt gao cắn vào không tha, còn có một mẹ chồng, hơn nữa chen chân người thứ ba là con gái dì Từ Viện, có Tống Dực che chở, quan hệ rắc rối phức tạp, căn bản không phải muốn đi thì đi .

Chu Hải Đường nói: "Tôi còn có một tháng hợp đồng thì đến kỳ, đến thời điểm tôi cũng không có ý định lại nối tiếp, tôi đến thời điểm thăm dò trước, cảm thấy phúc lợi của nhân viên không sai, cô sẽ đi qua."

Thật sự là bởi vì lần trước đắc tội Diệp Thị là tổng giám đốc, đem Diệp Trạch Nam mắng, Diệp Trạch Nam hai tháng này không tìm lý do xào cô cá mực đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô vẫn là ngoan ngoãn tự giác rời đi.

Buổi tối, Tống Dư Kiều dự định mua đồ tự về nhà làm cơm, thế nhưng Chu Hải Đường nói muốn ăn sườn bò, bò bít tết, "Đáng thương một hồi tôi đây độc thân rồi, cô nói đi trong nhà hàng Tây ăn đồ ăn, chỉ có một người rất khó coi ."

Chu Hải Đường nói chính là người C thị, xem như là gia đình Tiểu Khang , bởi vì trong nhà chỉ có cô xem như là con gái một, tự nhiên ánh mắt cũng rất cao, mang theo Tống Dư Kiều đi tới xem như là tương đối cao trong nhà hàng Tây, tràn đầy phấn khởi nói đã từng có một lần tại đây trong phòng ăn còn nhìn thấy ngôi sao màn bạc rồi.

Tống Dư Kiều gọi một phần sườn bò tiêu đen kiểu Pháp, bò bít tết, Chu Hải Đường gọi một phần Khắc Tát Tư Tiểu Ngưu Đức , lại gọi một phần pizza tôm tươi.

"Cô nếm thử đi, pizza nơi này ăn rất ngon, tôi một người ăn không hết."

Tống Dư Kiều cùng Chu Hải Đường ở một vị trí trong đại sảnh, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa, có điều một lúc, trong phòng ăn loa phóng thanh liền vang lên, nói là một chiếc Áo Thác, biển số xe là XXXXX , đã xảy ra một ít sự cố nhỏ, cần đi ra xử lý một chút.

Chu Hải Đường lập tức liền nhảy lên.

"Xe của tôi!"

Đã ăn gần đủ rồi, Chu Hải Đường trực tiếp cầm túi liền xông ra ngoài, Tống Dư Kiều ở phía sau gọi nhân viên phục vụ tính tiền món mới cùng đi ra ngoài, nhìn thấy ở cách đó không xa, một chiếc xe riêng màu đỏ, Chu Hải Đường đang cùng một người sảo đỏ mặt tía tai.

Người lái xe này có thể là một tài xế mới, xem ra cũng rất nơm nớp lo sợ , ở chỗ đỗ xe, chuyển xe lập tức đụng phải phía sau xe Chu Hải Đường, sau đó bị do, lại mau mau đánh bánh lái, vô lăng, nhưng không ngờ đánh qua đầu, thùng bảo hiểm trước xe Chu Hải Đường trực tiếp va sai lệch, phía trước có vết nghiêm trọng.

Tống Dư Kiều chú ý một hồi, người lái là xe Benz, một chiếc Đại Bôn va vào Áo Thác, cũng chỉ có Chu Hải Đường dám trừng mắt ầm ĩ như vậy.

Có điều truy cứu tới trách nhiệm, đúng là chủ xe chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Chiếc xe này tài xế chỉ là một người tài xế mới, có vẻ như vẫn là gạt ông chủ mình đi ra thử xe, vì lẽ đó bây giờ nhìn lại đặc biệt câu nệ, có chút muốn giải quyết riêng.

Chu Hải Đường nói: "Giải quyết riêng? Anh có thể bồi sao? Tôi hiện tại muốn bồi thường!"

Cô tuy rằng không phải loại thô bạo không phân rõ phải trái người, thế nhưng đối với xe mình dừng thật là tốt, cũng không duyên vô cớ bị người đụng phải, trong lòng vẫn vô cùng tức giận .

Tống Dư Kiều đối với người tài xế mới nói: "Anh gọi điện thoại cho ông chủ, chuyện này nhất định chủ xe phải đứng ra xử lý một chút, nếu như anh vẫn từ chối, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

Chu Hải Đường vừa nghe Tống Dư Kiều nói"Báo cảnh sát" , cầm điện thoại di động lên muốn báo cảnh sát, lại bị Tống Dư Kiều giữ lại.

Tài xế nói: "Đừng báo cảnh sát! Tôi liền gọi điện thoại cho ông chủ!"

Tại phòng ăn cơm kiểu Tây, là một phòng bóng bàn, người ông chủ này chính là ở phía trên cùng mấy người bạn hẹn đánh bi-a.

Đợi được người này từ trên thang lầu đi xuống, Chu Hải Đường lập tức trừng thẳng mắt, không tự chủ liền lôi ống tay áo Tống Dư Kiều.

Người đàn ông này xem ra hào hoa phong nhã, thân hình rất tuấn lãng, nếu cũng coi là ông chủ, chắc hơn ba mươi tuổi.

Ánh mắt của hắn đầu tiên ở Tống Dư Kiều cùng Chu Hải Đường trên mặt lần lượt xẹt qua, sau đó tiến lên kiểm tra một hồi xe, trực tiếp nói với thư ký phía sau nói: "Dựa theo 4S điếm tiêu chuẩn, bồi thường cho vị tiểu thư này."

Tống Dư Kiều trong lúc nhất thời có chút ngớ ra, đơn giản như vậy mà làm xong rồi ư? Có điều xem ra là một vị ông chủ lớn, nên cũng không quan tâm ngần ấy tiền.

Mãi đến tận khi người này lên bậc thang thứ hai , Chu Hải Đường mới giật giật môi, nói: "Xong, Dư Kiều, tôi phỏng chừng không đi được Thịnh Thế rồi."

"Tại sao?" Tống Dư Kiều đối với Chu Hải Đường bỗng nhiên chuyển đổi đề tài có chút chưa kịp phản ứng, nói, "Cô không phải đã phỏng vấn qua sao? Chờ chút tháng liền đi."

Chu Hải Đường kêu rên một tiếng: "Người kia chính là ông chủ Thịnh Thế Ngu Trạch Toan! Lúc đó phỏng vấn ba người, hắn còn đi phỏng vấn hiện trường rồi. . . . . ."

Tống Dư Kiều nghe xong cũng là sững sờ, đã vậy còn quá đúng dịp.

"Không liên quan, hiện tại trời tối, hắn chưa chắc đã nhận ra cô ."

Ngắn quá😞, xin lỗi mọi người nhiều😑😑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro